Chương 2: Không thể ra sức
Nặc Nặc Bảo Bối
04/10/2013
Lam Tịch Nguyệt an tĩnh nằm trong ngực Hoàng hậu, cố gắng
quay đầu nhìn phía bên cạnh, hướng tới mẫu thân nở nụ cười. Nếu bây giờ
không làm được gì, vậy chỉ có thể mỉm cười tiễn mẫu thân một đoạn đường!
Mẫu thân yên tâm, ta là do người sinh ra, người chính là mẹ ta. Đợi sau này có đủ khả năng ta nhất định báo thù cho người! Hiện tại chỉ có thể cho người thấy nụ cười ngọt ngào, đây là việc duy nhất ta có thể làm!
Cung nữ bên cạnh Hoàng hậu hai tay dâng cái chén, ở trong có chất lỏng màu đen. Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn cái chén rồi lẳng lặng nhìn mẫu thân uống sạch chất lỏng trong đó.
Đứng bên cạnh Hoàng hậu, người cung nữ tràn đầy kinh sợ nhìn vẻ mặt an tĩnh không tầm thường của Lam Tịch Nguyệt, chỉ là một đứa bé mới sinh, làm sao có được vẻ mặt cùng phản ứng như thế? Đứa bé ấy lúc thì an tĩnh, lúc lại cười, thật quỷ dị khiến người ta nổi da gà. Cảm nhận được luồng ánh mắt nhìn mình khác thường, Lam Tịch Nguyệt quay đầu nhìn lại, tìm kiếm ánh mắt người cung nữ.
Thời điểm tiếp xúc với ánh mắt của Lam Tịch Nguyệt, người cung nữ cảm thấy cả người như tiến vào hầm băng, lạnh từ đầu đến chân, nhịn không được rùng mình một cái. Đây chính là ánh mắt sao?
Lạnh băng, không chút nhiệt độ, có thật đây là một đứa trẻ? Thấy cung nữ thần sắc sợ hãi, Lam Tịch Nguyệt lập tức thu hồi ánh nhìn, xem qua đã có vẻ giống một đứa trẻ. Nàng bây giờ không biết gì ở thế giới này, hơn nữa dù có tâm cũng bất lực, trong hình hài một đứa bé có thể làm được gì đây? Mẫu thân mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày cũng không bảo vệ được, thậm chí còn trơ mắt nhìn mẫu thân chết thảm trong tay kẻ khác!
Hoàng hậu dồn tất cả chú ý lên người Quý phi, đây chính là tình địch lớn nhất của nàng. Từ khi có Quý phi, Hoàng thượng không hề qua lại với bất kỳ phi tử nào khác, dĩ nhiên bao gồm cả Hoàng hậu. Trong hậu cung chất đầy ai oán. Bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần Quý phi chết Hoàng thượng sẽ quay lại với chúng phi tần hậu cung.
Lam Tịch Nguyệt nhìn thần sắc Quý phi, đó chính là mẫu thân của nàng, mới sinh nàng ra đời đã chết trong tay Hoàng hậu nương nương. Đây chính là tranh giành thường tình ở hậu cung, Lam Tịch Nguyệt vốn không hứng thú, chẳng qua là đúng dịp trong đó có mẫu thân của nàng khiến nàng không khỏi thương tâm.
Kiếp trước của nàng, bố mẹ trong một lần làm nhiệm vụ thất bại cùng nhau qua đời nhưng trong lòng nàng mẹ chiếm một vị trí vô cùng quan trọng.
Đợi đến lúc Quý phi hoàn toàn tắt thở, Hoàng hậu đang ôm Lam Tịch Nguyệt liền ném xuống bên cạnh, chán ghét nhìn nàng, lạnh giọng nói: “Đứa bé mới ra đời này, sau khi trưởng thành mang bộ dạng kia tám phần là dụ dỗ nam tử nhà người ta, bất quá chỉ nhìn cũng làm cho Bổn cung thấy ác tâm!”
Bị ném xuống đất Lam Tịch Nguyệt không hề khóc rống lên mặc dù cảm giác toàn thân không hề thoải mái vì thân thể còn quá nhỏ!
Nhưng linh hồn đứa bé này- chính là kiếp trước của nàng có trí nhớ của một người trưởng thành, lại làm đội trưởng đặc công, cho dù còn tuổi vị thành niên nhưng đã đi lại rất nhiều nơi, tuy không phải là người trưởng thành nhưng cũng có điểm vượt trội! Chẳng qua phản ứng của nàng quá kỳ quái khiến Hoàng hậu ném nàng xuống đất rồi vẫn phải chú ý, biểu lộ vẻ mặt càng thêm chán ghét nhưng trong đó có chút xíu sợ hãi.
Dù sao mới chỉ là một đứa trẻ mà biểu hiện đã xuất hiện như vậy rồi, thật sự quỷ dị!
Thời điểm bọn họ đem tất cả ánh mắt chú ý lên người nàng, ánh mắt Lam Tịch Nguyệt một lần nữa làm như vô định, hai mắt nhắm lại tựa hồ muốn ngủ thiếp đi. Cứ để chuyện như vậy đi, mẫu thân đã chết, Hoàng hậu đem đứa bé là nàng ném xuống đất, sau đó lại dùng ánh mắt quái vật nhìn nàng, không biết còn nghĩ ra chuyện kỳ quái gì nữa.
Đối với chuyện hậu cung nàng không có hứng thú, vốn tưởng mình lại có mẹ, không ngờ rằng ngay cả tình thương của mẫu thân chưa kịp hưởng thụ thì mẫu thân đã chết. Nghe những lời mẫu thân nói, hẳn là mẫu thân cùng Hoàng hậu có thỏa thuận sao? Mẫu thân đã tìm tới cái chết vì muốn Hoàng hậu đối xử tử tế với nữ nhi của mình, cũng chính là nàng, Lam Tịch Nguyệt. Nhưng thật đáng tiếc, mẫu thân hy sinh mà không có được kết quả như kỳ vọng. Hoàng hậu không hề có ý định đối tốt với Lam Tịch Nguyệt.
Hoàng thượng sau khi đi săn trở về phát hiện ái phi đã chết, Hoàng hậu lại nói Quý phi muội muội vì sinh Lam Tịch Nguyệt gặp lúc khó sinh mà chết, hơn nữa còn thêm mắm thêm muối nói Lam Tịch Nguyệt giống như yêu nghiệt. Hoàng hậu vẫn còn ghi nhớ thời điểm ném Lam Tịch Nguyệt trên mặt đất phản ứng của nàng căn bản không giống phản ứng của tiểu hài tử, đứa trẻ như vậy không phải yêu nghiệt thì là cái gì?
Chỉ có một việc ngoài ý muốn của Lam Tịch Nguyệt đó chính là người tên gọi Phụ hoàng nghe Hoàng hậu thêm mắm dặm muối đích tay bế nàng từ cung nữ bên cạnh, hận ý nhìn nàng nói: “Tất cả là tại ngươi, nếu không phải bởi ngươi ra đời Mẫn nhi làm sao phải chết?”
Sau đó Phụ hoàng lại giơ tay phải lên định ném nàng trên mặt đất, nhưng cánh tay đang giơ lên giữa không trung đột nhiên dừng lại, một lần nữa ôm nàng vào lồng ngực, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Ngươi không thể chết được, Mẫn nhi đã dùng mạng nàng để đổi lấy mạng ngươi, làm sao có thể để ngươi chết đây?” Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng nhắm mắt giả vờ ngủ, không muốn để ý tới những người bên ngoài, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật, vừa rồi còn tưởng nàng mới sống lại đã phải bỏ mạng!
May vị Hoàng đế này còn chút nhân tính, hạ thủ lưu tình, chưa muốn giết nữ nhi ruột thịt của mình mặc dù ánh mắt vẫn nhìn nàng tràn đầy hận ý. Hoàng thượng giao Lam Tịch Nguyệt cho Hoàng hậu, nhạt giọng nói: “Ta giao hài tử cho ngươi!”
Sau đó không thèm quay đầu lại, Hoàng thượng đi vào Quý phi điện, nơi còn lưu giữ thi thể ái thê. Hoàng hậu ôm Lam Tịch Nguyệt có chút ngạc nhiên nhìn bóng lưng Hoàng thượng, muốn tiến lên gọi hắn nhưng lại bị công công bên cạnh Hoàng thượng ngăn cản.
Công công hướng phía Hoàng hậu hành lễ, cung kính nói: “Hoàng hậu nương nương xin hãy dừng bước, bây giờ chính là thời điểm thương tâm nhất của Hoàng thượng. Nô tài thiết nghĩ nương nương xin đừng nóng vội!”
Công công nói xong những lời này liền đi vào điện Quý phi. Hắn là nô tài thân cẩn hầu hạ bên Hoàng thượng. Hoàng hậu cũng không muốn đi vào nữa, công công nói đúng, có một số việc không thể quá nóng vội nếu không dễ mà nhận kết quả ngược lại.
Hoàng hậu cúi đầu chán ghét nhìn vẻ mặt say ngủ một cách yên ổn của Lam Tịch Nguyệt, hừ lạnh một tiếng rồi đột nhiên xoay người đi tới hướng Phượng cung. Chuyện của Quý phi với Hoàng thượng, chuyện thương tâm của Hoàng thượng, chuyện của Lam Tịch Nguyệt công chúa, tất cả đều không thể nóng vội!
Lam Tịch Nguyệt nhắm mắt lại, an ổn trong tay cung nữ bế nàng. Cũng bởi vì thân thể này vẫn chỉ là của một đứa bé, nàng bây giờ thật sự muốn ngủ! Khi nàng tỉnh lại, xung quanh là một nơi xa lạ, không những xa lạ mà còn vô cùng rách nát. Nếu nàng bây giờ có thể mở miệng nói chuyện, nhất định nàng không nhịn được mà hỏi: “Ta chỉ ngủ một giấc, bây giờ rốt cuộc ta đang ở nơi nào?”
Một ma ma già nua xuất hiện, thấy nàng đã tỉnh lại trên mặt lộ nụ cười hiền lành, ôm nàng vào trong lồng ngực, cười nói: “Tiểu công chúa à, ngài đã phải chịu ủy khuất rồi, sợ rằng sau này ngài phải cùng nô tỳ ở lại nơi rách nát này”.
Lam Tịch Nguyệt không nhịn được, nhíu mi mắt, nàng cũng không nghĩ động tác nho nhỏ kia khiến khuôn mặt nàng rất kỳ quái khiến người có khuôn mặt già nua kia muốn chọc nàng cười! Ma ma cười nhìn nàng, cuối cùng vẫn thở dài bất đắc dĩ nói: “Người nguyên vốn là lá ngọc cành vàng, vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết, bây giờ lại bị Hoàng hậu nương nương đưa đến nơi này chịu khổ, thật sự đã chịu ủy khuất rồi!”
Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn ma ma, rốt cuộc người này nói lâu như vậy cũng không có nói với nàng đây rốt cuộc là nơi nào! Bất quá nhìn cách bài biện, sau đó lại nghĩ là do Hoàng hậu đem nàng đến đây, chắc chắn không phải là nơi tốt đẹp gì.
Mẫu thân yên tâm, ta là do người sinh ra, người chính là mẹ ta. Đợi sau này có đủ khả năng ta nhất định báo thù cho người! Hiện tại chỉ có thể cho người thấy nụ cười ngọt ngào, đây là việc duy nhất ta có thể làm!
Cung nữ bên cạnh Hoàng hậu hai tay dâng cái chén, ở trong có chất lỏng màu đen. Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn cái chén rồi lẳng lặng nhìn mẫu thân uống sạch chất lỏng trong đó.
Đứng bên cạnh Hoàng hậu, người cung nữ tràn đầy kinh sợ nhìn vẻ mặt an tĩnh không tầm thường của Lam Tịch Nguyệt, chỉ là một đứa bé mới sinh, làm sao có được vẻ mặt cùng phản ứng như thế? Đứa bé ấy lúc thì an tĩnh, lúc lại cười, thật quỷ dị khiến người ta nổi da gà. Cảm nhận được luồng ánh mắt nhìn mình khác thường, Lam Tịch Nguyệt quay đầu nhìn lại, tìm kiếm ánh mắt người cung nữ.
Thời điểm tiếp xúc với ánh mắt của Lam Tịch Nguyệt, người cung nữ cảm thấy cả người như tiến vào hầm băng, lạnh từ đầu đến chân, nhịn không được rùng mình một cái. Đây chính là ánh mắt sao?
Lạnh băng, không chút nhiệt độ, có thật đây là một đứa trẻ? Thấy cung nữ thần sắc sợ hãi, Lam Tịch Nguyệt lập tức thu hồi ánh nhìn, xem qua đã có vẻ giống một đứa trẻ. Nàng bây giờ không biết gì ở thế giới này, hơn nữa dù có tâm cũng bất lực, trong hình hài một đứa bé có thể làm được gì đây? Mẫu thân mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày cũng không bảo vệ được, thậm chí còn trơ mắt nhìn mẫu thân chết thảm trong tay kẻ khác!
Hoàng hậu dồn tất cả chú ý lên người Quý phi, đây chính là tình địch lớn nhất của nàng. Từ khi có Quý phi, Hoàng thượng không hề qua lại với bất kỳ phi tử nào khác, dĩ nhiên bao gồm cả Hoàng hậu. Trong hậu cung chất đầy ai oán. Bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần Quý phi chết Hoàng thượng sẽ quay lại với chúng phi tần hậu cung.
Lam Tịch Nguyệt nhìn thần sắc Quý phi, đó chính là mẫu thân của nàng, mới sinh nàng ra đời đã chết trong tay Hoàng hậu nương nương. Đây chính là tranh giành thường tình ở hậu cung, Lam Tịch Nguyệt vốn không hứng thú, chẳng qua là đúng dịp trong đó có mẫu thân của nàng khiến nàng không khỏi thương tâm.
Kiếp trước của nàng, bố mẹ trong một lần làm nhiệm vụ thất bại cùng nhau qua đời nhưng trong lòng nàng mẹ chiếm một vị trí vô cùng quan trọng.
Đợi đến lúc Quý phi hoàn toàn tắt thở, Hoàng hậu đang ôm Lam Tịch Nguyệt liền ném xuống bên cạnh, chán ghét nhìn nàng, lạnh giọng nói: “Đứa bé mới ra đời này, sau khi trưởng thành mang bộ dạng kia tám phần là dụ dỗ nam tử nhà người ta, bất quá chỉ nhìn cũng làm cho Bổn cung thấy ác tâm!”
Bị ném xuống đất Lam Tịch Nguyệt không hề khóc rống lên mặc dù cảm giác toàn thân không hề thoải mái vì thân thể còn quá nhỏ!
Nhưng linh hồn đứa bé này- chính là kiếp trước của nàng có trí nhớ của một người trưởng thành, lại làm đội trưởng đặc công, cho dù còn tuổi vị thành niên nhưng đã đi lại rất nhiều nơi, tuy không phải là người trưởng thành nhưng cũng có điểm vượt trội! Chẳng qua phản ứng của nàng quá kỳ quái khiến Hoàng hậu ném nàng xuống đất rồi vẫn phải chú ý, biểu lộ vẻ mặt càng thêm chán ghét nhưng trong đó có chút xíu sợ hãi.
Dù sao mới chỉ là một đứa trẻ mà biểu hiện đã xuất hiện như vậy rồi, thật sự quỷ dị!
Thời điểm bọn họ đem tất cả ánh mắt chú ý lên người nàng, ánh mắt Lam Tịch Nguyệt một lần nữa làm như vô định, hai mắt nhắm lại tựa hồ muốn ngủ thiếp đi. Cứ để chuyện như vậy đi, mẫu thân đã chết, Hoàng hậu đem đứa bé là nàng ném xuống đất, sau đó lại dùng ánh mắt quái vật nhìn nàng, không biết còn nghĩ ra chuyện kỳ quái gì nữa.
Đối với chuyện hậu cung nàng không có hứng thú, vốn tưởng mình lại có mẹ, không ngờ rằng ngay cả tình thương của mẫu thân chưa kịp hưởng thụ thì mẫu thân đã chết. Nghe những lời mẫu thân nói, hẳn là mẫu thân cùng Hoàng hậu có thỏa thuận sao? Mẫu thân đã tìm tới cái chết vì muốn Hoàng hậu đối xử tử tế với nữ nhi của mình, cũng chính là nàng, Lam Tịch Nguyệt. Nhưng thật đáng tiếc, mẫu thân hy sinh mà không có được kết quả như kỳ vọng. Hoàng hậu không hề có ý định đối tốt với Lam Tịch Nguyệt.
Hoàng thượng sau khi đi săn trở về phát hiện ái phi đã chết, Hoàng hậu lại nói Quý phi muội muội vì sinh Lam Tịch Nguyệt gặp lúc khó sinh mà chết, hơn nữa còn thêm mắm thêm muối nói Lam Tịch Nguyệt giống như yêu nghiệt. Hoàng hậu vẫn còn ghi nhớ thời điểm ném Lam Tịch Nguyệt trên mặt đất phản ứng của nàng căn bản không giống phản ứng của tiểu hài tử, đứa trẻ như vậy không phải yêu nghiệt thì là cái gì?
Chỉ có một việc ngoài ý muốn của Lam Tịch Nguyệt đó chính là người tên gọi Phụ hoàng nghe Hoàng hậu thêm mắm dặm muối đích tay bế nàng từ cung nữ bên cạnh, hận ý nhìn nàng nói: “Tất cả là tại ngươi, nếu không phải bởi ngươi ra đời Mẫn nhi làm sao phải chết?”
Sau đó Phụ hoàng lại giơ tay phải lên định ném nàng trên mặt đất, nhưng cánh tay đang giơ lên giữa không trung đột nhiên dừng lại, một lần nữa ôm nàng vào lồng ngực, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Ngươi không thể chết được, Mẫn nhi đã dùng mạng nàng để đổi lấy mạng ngươi, làm sao có thể để ngươi chết đây?” Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng nhắm mắt giả vờ ngủ, không muốn để ý tới những người bên ngoài, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật, vừa rồi còn tưởng nàng mới sống lại đã phải bỏ mạng!
May vị Hoàng đế này còn chút nhân tính, hạ thủ lưu tình, chưa muốn giết nữ nhi ruột thịt của mình mặc dù ánh mắt vẫn nhìn nàng tràn đầy hận ý. Hoàng thượng giao Lam Tịch Nguyệt cho Hoàng hậu, nhạt giọng nói: “Ta giao hài tử cho ngươi!”
Sau đó không thèm quay đầu lại, Hoàng thượng đi vào Quý phi điện, nơi còn lưu giữ thi thể ái thê. Hoàng hậu ôm Lam Tịch Nguyệt có chút ngạc nhiên nhìn bóng lưng Hoàng thượng, muốn tiến lên gọi hắn nhưng lại bị công công bên cạnh Hoàng thượng ngăn cản.
Công công hướng phía Hoàng hậu hành lễ, cung kính nói: “Hoàng hậu nương nương xin hãy dừng bước, bây giờ chính là thời điểm thương tâm nhất của Hoàng thượng. Nô tài thiết nghĩ nương nương xin đừng nóng vội!”
Công công nói xong những lời này liền đi vào điện Quý phi. Hắn là nô tài thân cẩn hầu hạ bên Hoàng thượng. Hoàng hậu cũng không muốn đi vào nữa, công công nói đúng, có một số việc không thể quá nóng vội nếu không dễ mà nhận kết quả ngược lại.
Hoàng hậu cúi đầu chán ghét nhìn vẻ mặt say ngủ một cách yên ổn của Lam Tịch Nguyệt, hừ lạnh một tiếng rồi đột nhiên xoay người đi tới hướng Phượng cung. Chuyện của Quý phi với Hoàng thượng, chuyện thương tâm của Hoàng thượng, chuyện của Lam Tịch Nguyệt công chúa, tất cả đều không thể nóng vội!
Lam Tịch Nguyệt nhắm mắt lại, an ổn trong tay cung nữ bế nàng. Cũng bởi vì thân thể này vẫn chỉ là của một đứa bé, nàng bây giờ thật sự muốn ngủ! Khi nàng tỉnh lại, xung quanh là một nơi xa lạ, không những xa lạ mà còn vô cùng rách nát. Nếu nàng bây giờ có thể mở miệng nói chuyện, nhất định nàng không nhịn được mà hỏi: “Ta chỉ ngủ một giấc, bây giờ rốt cuộc ta đang ở nơi nào?”
Một ma ma già nua xuất hiện, thấy nàng đã tỉnh lại trên mặt lộ nụ cười hiền lành, ôm nàng vào trong lồng ngực, cười nói: “Tiểu công chúa à, ngài đã phải chịu ủy khuất rồi, sợ rằng sau này ngài phải cùng nô tỳ ở lại nơi rách nát này”.
Lam Tịch Nguyệt không nhịn được, nhíu mi mắt, nàng cũng không nghĩ động tác nho nhỏ kia khiến khuôn mặt nàng rất kỳ quái khiến người có khuôn mặt già nua kia muốn chọc nàng cười! Ma ma cười nhìn nàng, cuối cùng vẫn thở dài bất đắc dĩ nói: “Người nguyên vốn là lá ngọc cành vàng, vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết, bây giờ lại bị Hoàng hậu nương nương đưa đến nơi này chịu khổ, thật sự đã chịu ủy khuất rồi!”
Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn ma ma, rốt cuộc người này nói lâu như vậy cũng không có nói với nàng đây rốt cuộc là nơi nào! Bất quá nhìn cách bài biện, sau đó lại nghĩ là do Hoàng hậu đem nàng đến đây, chắc chắn không phải là nơi tốt đẹp gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.