Chương 3: Mới quen Duẫn Hữu Phàm
Nặc Nặc Bảo Bối
04/10/2013
Nàng đã ở nơi này được ba năm. Ba năm trước đây Hoàng hậu đem nàng đến đây, tuy không phải là lãnh cung nhưng cũng gần giống lãnh
cung, thậm chí so với lãnh cung thật ra còn kém hơn một chút. Người cung nữ già nàng gặp sau khi tỉnh lại đã tận lực nuôi nấng nàng. Người đó
chính là ma ma thân cận của mẫu thân nàng khi còn sống. Nghe nói mẫu
thân đã từng cứu mạng ma ma, cảm tạ ân điển của Quý phi không lúc nào
người cung nữ ấy không tận tậm chăm sóc Lam Tịch Nguyệt.
Lam Tịch Nguyệt rất biết nghe lời, thậm chí nghe lời quá mức. Nàng tựa hồ cái gì cũng hiểu nhưng không thể hiện hết trên nét mặt cửa tiểu hài tử mới ba tuổi. Chỉ khi trông thấy lão ma ma khuôn mặt nàng mới xuất hiện thật nhiều nụ cười. Từ nhỏ nàng đã biết nghe lời, điểm này là do lão ma ma nhận thấy bởi vì nàng cho tới bây giờ chưa hề ầm ĩ, huyên náo, đói bụng cũng chỉ lẳng lặng chờ ma ma lấy đồ ăn.
Cho tới bây giờ nàng cũng chưa tè ra quần lần nào. Tè dầm đối với Lam Tịch Nguyệt thật sự rất buồn bực vì vốn thân thể là đứa trẻ nhưng đầu óc vẫn có suy nghĩ, cũng chưa hẳn là của người trưởng thành, mới chỉ là của một trẻ vị thành niên, dù sao kiếp trước của nàng cũng mới chỉ là nữ tử mười sáu tuổi.
Tuy mới là trẻ vị thành niên nhưng chính bản thân nàng cũng không biết rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết trong tay mình. Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng để cho máu của những người đó dính lên tay, bởi vì lúc giết người nàng mang găng tay có thể giúp tránh tiếp xúc với máu.
Mãi đến ba tuổi Tiểu công chúa vẫn chưa mở miệng nói bất kỳ câu nào. Tất cả mọi người đều cho rằng nàng bị câm, căn bản không thể nói chuyện. Chỉ mỗi nàng biết bản thân lười nói chuyện cho nên không muốn mở mồm! Dù nàng là công chúa, trong huyết quản vẫn chảy dòng máu của Hoàng đế nhưng những cung nhân kia vẫn coi thường nàng. Vốn dĩ bọn họ vẫn gọi nàng là Công chúa nhưng trong mắt không hề coi trọng nàng. Đối với thái độ này, Lam Tịch Nguyệt vốn không để tâm, hoặc nói cho đúng là nàng đến bây giờ vẫn lười để ý những chuyện này. Nàng có chuyện của mình, không có nhiều thời gian lãng phí cho những người nhàm chán!
Tuy nàng là công chúa nhưng những cung nhân kia lúc gặp nàng gọi một tiếng là xong, không ai ở lại bên nàng để một mình công chúa cô đơn với số phận.
.
Những người đó bề ngoài tựa hồ rất cung kính nhưng chỉ là trước mặt chủ tử, ai cũng biết nàng chỉ có cái danh Công chúa, hữu danh vô thực (Chém thêm chút chút), ngay cả Hoàng thượng cũng không muốn có nàng! Dần dần những cung nhân tìm nàng càng ít, nhiều lúc thấy nàng bọn họ cũng lập tức trốn đi giống như trên người nàng có cái gì đó khiến bọn họ sợ.
Lam Tịch Nguyệt chẳng muốn tìm hiểu nguyên nhân, nàng vẫn chỉ quan tâm chuyện mình muốn làm, không rảnh để ý đến tâm tư kẻ khác. Đối với nàng, muốn ở cái thế giới này sinh tồn nhất định phải có tư chất. Nàng mới ra đời đã tận mắt chứng kiến mẫu thân bị đầu độc, phụ thân hận mình thấu xương không màng quan tâm sự sống chết của hài nhi, sớm đem nàng vứt bỏ.
Thỉnh thoảng nàng ngước nhìn bầu trời, có thể do có quan hệ huyết thống tình cảm của nàng dành mẫu thân đã khắc sâu trong lòng.
Không phải mẫu thân vì bảo vệ nàng mới đồng ý với Hoàng hậu uống thuốc độc tự vẫn sao? Nàng không muốn uổng công hy sinh của mẫu thân. Hoàng hậu không tuân thủ thỏa thuận với Quý phi, cũng không hy vọng Hoàng thượng yêu thương hài tử của mình.
Phía xa, một đám tiểu hài tử áo quần tinh tươm thẳng tiến tới chỗ Lam Tịch Nguyệt đứng, mắt chúng tràn ngập khinh thường. Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng đứng yên. Nàng không muốn bỏ đi, hơn nữa có bỏ đi bọn họ cũng không để nàng toại ý trừ khi bọn họ cảm thấy hôm nay đã bắt nạt được nàng!
Mặc dù trong đám đó, nhiều đứa lớn hơn Lam Tịch Nguyệt nhưng trong mắt nàng chúng vẫn chỉ là tiểu hài tử, hơn nữa còn là một đám tiểu hài tử đáng ghét. Nếu không sợ gây náo loạn chắc hẳn bọn họ cũng sớm vong mạng một khi Lam Tịch Nguyệt ra tay!
Rất nhanh chóng, đám tiểu hài tử đến trước mặt Lam Tịch Nguyệt bộ dạng muốn gây sự. Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn, vốn dĩ ánh mắt nàng từ trước đến giờ vẫn thiếu nhiệt độ, mà cũng bởi vì bọn luôn tìm nàng gây sự. Ánh mắt của Lam Tịch Nguyệt khiến đám hài tử vô cũng không thoải mái, nếu nhìn ánh mất ấy lâu một chút tối về sẽ gặp ác mộng.
Thật ra trong lòng bọn chúng vẫn có chút sợ Lam Tịch Nguyệt nhưng chúng ý mình quân đông hơn nữa lại được Phụ hoàng sủng ái nên không coi Lam Tịch Nguyệt ra gì.
Tuy đều là hài tử của Phụ hoàng nhưng có sự chênh lệch rất lớn. Lam Tịch Nguyệt bị Phụ hoàng ruồng bỏ, làm một Công chúa đáng thương còn bọn họ được nuông chiều từ bé, thân phận cao quý, có đầy đủ mọi thứ nên sinh ra bản tính kiêu ngạo.
.
Lạnh lùng nhìn bọn họ, Lam Tịch Nguyệt phát hiện hôm nay có một khuôn mặt lạ hoắc không giống Hoàng tử, Công chúa trong cung, có thể là hài tử của các Thân vương. Tình huống này cũng không hẳn mới phát sinh nên Lam Tịch Nguyệt không hề cảm thấy kinh ngạc.
Trước kia, nếu có hài tử của vị đại thần nào vào cung, chỉ cần tuổi xấp xỉ họn chúng sẽ được đám tiểu hài tử đó mang theo cùng tìm nàng, hợp sức bắt nạt nàng.
Vào lúc này, một đứa bé tầm năm sáu tuổi đột nhiên bước đến trước mặt nàng cung kính hành lễ: “Thần xin ra mắt Công chúa!” Lam Tịch Nguyệt vừa ngạc nhiên lại vừa có chút sững sờ nhìn đứa bé, ánh mắt hắn không mảy may có tia giả bộ, thái độ của hắn chính là thành thật hướng phía nàng mà hành lễ! Tình huống này nàng chưa từng gặp qua, đương nhiên phản ứng không kịp.
Sau khi thấy đứa bé kia hành lễ với Lam Tịch Nguyệt, bên cạnh liền có âm thanh bất mãn: “Biểu ca, ngươi không cần hành lễ với nàng, nàng căn bản không được tính là Công chúa!”
Theo thanh âm vang lên, một đôi tay nhỏ bé giơ ra kéo nam hài tử kia. Chủ nhân bàn tay nhỏ đó chính là Lam Thanh Nguyệt, nữ tử của Hoàng hậu, người lớn hơn Lam Tịch Nguyệt một tuổi.
Lam Tịch Nguyệt một lần nữa hướng tầm mắt vào nam hài tử, biểu ca ư? Lam Thanh Nguyệt gọi hắn là biểu ca, vậy hắn là ai?
Nam hài tử không để ý Lam Thanh Nguyệt, nhẹ nhàng rút tay lại, tầm mắt không rời khỏi Lam Tịch Nguyệt.
Không biết tại sao, vừa nhìn thấy Lam Tịch Nguyệt hắn đã bị nàng hấp dẫn. Cặp mắt nàng lạnh như băng khiến hắn không nhịn được cả người mà lạnh, nhưng vẫn muốn cùng nàng trò chuyện. Hướng Lam Tịch Nguyệt, hắn cung kính: “Mạt dân Duẫn Hữu Phàm ra mắt Lam Tịch Nguyệt Công chúa!”
Ánh mắt Lam Tịch Nguyệt lóe lên một chút, Duẫn Hữu Phàm? Họ Duẫn, lại được Lam Thanh Nguyệt gọi là biểu ca hình như là hài tử của Trưởng công chúa và Đại tướng quân, cháu ngoại của Hoàng thượng!
Nàng đối với hắn không hề hứng thú, chẳng qua thấy hắn cung kính, trước sau không có ý gây chuyện. Thấy tình huống như vậy Lam Thanh Nguyệt nhanh chóng khoác tay Duẫn Hữu Phàm, coi hắn như vật quý, nói: “Biểu ca, không nên để ý nàng ta! Nàng vốn là người câm sẽ không nói chuyện!”
Duẫn Hữu Phàm vẫn không hề rời mắt khỏi Lam Tịch Nguyệt, một lần nữa buông tay Lam Thanh Nguyệt, trong mắt xuất hiện một tia thương tiếc vốn không nên xuất hiện trên người hắn, hướng nàng đưa tay ra nhẹ nhàng nói: “Tịch Nguyệt Công chúa, chúng ta cùng đi chơi nhé!” Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn, làm sao bọn họ có thể cùng công chúa thất sủng Lam Tịch Nguyệt vui đùa?
Thật sự đề cao Lam Tịch Nguyệt chính là là hạ thấp bọn họ! Lam Thanh Nguyệt vểnh cái miệng nhỏ nhắn nửa phụng phịu nhìn Duẫn Hữu Phàm nửa quay đầu hung hăng liếc khuôn mặt lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt, kéo Duẫn Hữu Phàm vào một góc, lôi chéo áo hắn nói nhỏ giọng: “ Biểu ca, chúng ta mới không cần cùng chơi với nàng!”
Duẫn Hữu Phàm quay đầu đi nhìn Lam Tịch Nguyệt sau đó nhàn nhạt giọng nói: “Không sao, chỉ cần ta cùng nàng chơi đùa là được!” (Yêu anh này rồi đây, mặc dù vẫn còn nhỏ :X)
Lam Thanh Nguyệt mở to hai mắt nhìn Duẫn Hữu Phàm nói: “Không được, biểu ca sao có thể cùng nàng chơi đùa? Biểu ca thật muốn cùng người ta chơi đùa sao!” Lam Tịch Nguyệt đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn bọn họ rồi đột nhiên xoay người hướng về phía lãnh cung, thật là nhàm chán quá! Nàng mắc dù thân thể mới ba tuổi nhưng linh hồn cũng đã mười sáu tuổi.
Duẫn Hữu Phàm xoay đầu, lẳng lặng nhìn bóng lưng Lam Tịch Nguyệt rời đi trong ánh mắt có tia mất mát. Hắn thật sự muốn cùng nàng nói chuyện cho dù nàng là người câm căn bản không thể nói chuyện, nhưng ít nhất có thể cùng nhau chơi đùa!
Lam Tịch Nguyệt rất biết nghe lời, thậm chí nghe lời quá mức. Nàng tựa hồ cái gì cũng hiểu nhưng không thể hiện hết trên nét mặt cửa tiểu hài tử mới ba tuổi. Chỉ khi trông thấy lão ma ma khuôn mặt nàng mới xuất hiện thật nhiều nụ cười. Từ nhỏ nàng đã biết nghe lời, điểm này là do lão ma ma nhận thấy bởi vì nàng cho tới bây giờ chưa hề ầm ĩ, huyên náo, đói bụng cũng chỉ lẳng lặng chờ ma ma lấy đồ ăn.
Cho tới bây giờ nàng cũng chưa tè ra quần lần nào. Tè dầm đối với Lam Tịch Nguyệt thật sự rất buồn bực vì vốn thân thể là đứa trẻ nhưng đầu óc vẫn có suy nghĩ, cũng chưa hẳn là của người trưởng thành, mới chỉ là của một trẻ vị thành niên, dù sao kiếp trước của nàng cũng mới chỉ là nữ tử mười sáu tuổi.
Tuy mới là trẻ vị thành niên nhưng chính bản thân nàng cũng không biết rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết trong tay mình. Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng để cho máu của những người đó dính lên tay, bởi vì lúc giết người nàng mang găng tay có thể giúp tránh tiếp xúc với máu.
Mãi đến ba tuổi Tiểu công chúa vẫn chưa mở miệng nói bất kỳ câu nào. Tất cả mọi người đều cho rằng nàng bị câm, căn bản không thể nói chuyện. Chỉ mỗi nàng biết bản thân lười nói chuyện cho nên không muốn mở mồm! Dù nàng là công chúa, trong huyết quản vẫn chảy dòng máu của Hoàng đế nhưng những cung nhân kia vẫn coi thường nàng. Vốn dĩ bọn họ vẫn gọi nàng là Công chúa nhưng trong mắt không hề coi trọng nàng. Đối với thái độ này, Lam Tịch Nguyệt vốn không để tâm, hoặc nói cho đúng là nàng đến bây giờ vẫn lười để ý những chuyện này. Nàng có chuyện của mình, không có nhiều thời gian lãng phí cho những người nhàm chán!
Tuy nàng là công chúa nhưng những cung nhân kia lúc gặp nàng gọi một tiếng là xong, không ai ở lại bên nàng để một mình công chúa cô đơn với số phận.
.
Những người đó bề ngoài tựa hồ rất cung kính nhưng chỉ là trước mặt chủ tử, ai cũng biết nàng chỉ có cái danh Công chúa, hữu danh vô thực (Chém thêm chút chút), ngay cả Hoàng thượng cũng không muốn có nàng! Dần dần những cung nhân tìm nàng càng ít, nhiều lúc thấy nàng bọn họ cũng lập tức trốn đi giống như trên người nàng có cái gì đó khiến bọn họ sợ.
Lam Tịch Nguyệt chẳng muốn tìm hiểu nguyên nhân, nàng vẫn chỉ quan tâm chuyện mình muốn làm, không rảnh để ý đến tâm tư kẻ khác. Đối với nàng, muốn ở cái thế giới này sinh tồn nhất định phải có tư chất. Nàng mới ra đời đã tận mắt chứng kiến mẫu thân bị đầu độc, phụ thân hận mình thấu xương không màng quan tâm sự sống chết của hài nhi, sớm đem nàng vứt bỏ.
Thỉnh thoảng nàng ngước nhìn bầu trời, có thể do có quan hệ huyết thống tình cảm của nàng dành mẫu thân đã khắc sâu trong lòng.
Không phải mẫu thân vì bảo vệ nàng mới đồng ý với Hoàng hậu uống thuốc độc tự vẫn sao? Nàng không muốn uổng công hy sinh của mẫu thân. Hoàng hậu không tuân thủ thỏa thuận với Quý phi, cũng không hy vọng Hoàng thượng yêu thương hài tử của mình.
Phía xa, một đám tiểu hài tử áo quần tinh tươm thẳng tiến tới chỗ Lam Tịch Nguyệt đứng, mắt chúng tràn ngập khinh thường. Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng đứng yên. Nàng không muốn bỏ đi, hơn nữa có bỏ đi bọn họ cũng không để nàng toại ý trừ khi bọn họ cảm thấy hôm nay đã bắt nạt được nàng!
Mặc dù trong đám đó, nhiều đứa lớn hơn Lam Tịch Nguyệt nhưng trong mắt nàng chúng vẫn chỉ là tiểu hài tử, hơn nữa còn là một đám tiểu hài tử đáng ghét. Nếu không sợ gây náo loạn chắc hẳn bọn họ cũng sớm vong mạng một khi Lam Tịch Nguyệt ra tay!
Rất nhanh chóng, đám tiểu hài tử đến trước mặt Lam Tịch Nguyệt bộ dạng muốn gây sự. Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn, vốn dĩ ánh mắt nàng từ trước đến giờ vẫn thiếu nhiệt độ, mà cũng bởi vì bọn luôn tìm nàng gây sự. Ánh mắt của Lam Tịch Nguyệt khiến đám hài tử vô cũng không thoải mái, nếu nhìn ánh mất ấy lâu một chút tối về sẽ gặp ác mộng.
Thật ra trong lòng bọn chúng vẫn có chút sợ Lam Tịch Nguyệt nhưng chúng ý mình quân đông hơn nữa lại được Phụ hoàng sủng ái nên không coi Lam Tịch Nguyệt ra gì.
Tuy đều là hài tử của Phụ hoàng nhưng có sự chênh lệch rất lớn. Lam Tịch Nguyệt bị Phụ hoàng ruồng bỏ, làm một Công chúa đáng thương còn bọn họ được nuông chiều từ bé, thân phận cao quý, có đầy đủ mọi thứ nên sinh ra bản tính kiêu ngạo.
.
Lạnh lùng nhìn bọn họ, Lam Tịch Nguyệt phát hiện hôm nay có một khuôn mặt lạ hoắc không giống Hoàng tử, Công chúa trong cung, có thể là hài tử của các Thân vương. Tình huống này cũng không hẳn mới phát sinh nên Lam Tịch Nguyệt không hề cảm thấy kinh ngạc.
Trước kia, nếu có hài tử của vị đại thần nào vào cung, chỉ cần tuổi xấp xỉ họn chúng sẽ được đám tiểu hài tử đó mang theo cùng tìm nàng, hợp sức bắt nạt nàng.
Vào lúc này, một đứa bé tầm năm sáu tuổi đột nhiên bước đến trước mặt nàng cung kính hành lễ: “Thần xin ra mắt Công chúa!” Lam Tịch Nguyệt vừa ngạc nhiên lại vừa có chút sững sờ nhìn đứa bé, ánh mắt hắn không mảy may có tia giả bộ, thái độ của hắn chính là thành thật hướng phía nàng mà hành lễ! Tình huống này nàng chưa từng gặp qua, đương nhiên phản ứng không kịp.
Sau khi thấy đứa bé kia hành lễ với Lam Tịch Nguyệt, bên cạnh liền có âm thanh bất mãn: “Biểu ca, ngươi không cần hành lễ với nàng, nàng căn bản không được tính là Công chúa!”
Theo thanh âm vang lên, một đôi tay nhỏ bé giơ ra kéo nam hài tử kia. Chủ nhân bàn tay nhỏ đó chính là Lam Thanh Nguyệt, nữ tử của Hoàng hậu, người lớn hơn Lam Tịch Nguyệt một tuổi.
Lam Tịch Nguyệt một lần nữa hướng tầm mắt vào nam hài tử, biểu ca ư? Lam Thanh Nguyệt gọi hắn là biểu ca, vậy hắn là ai?
Nam hài tử không để ý Lam Thanh Nguyệt, nhẹ nhàng rút tay lại, tầm mắt không rời khỏi Lam Tịch Nguyệt.
Không biết tại sao, vừa nhìn thấy Lam Tịch Nguyệt hắn đã bị nàng hấp dẫn. Cặp mắt nàng lạnh như băng khiến hắn không nhịn được cả người mà lạnh, nhưng vẫn muốn cùng nàng trò chuyện. Hướng Lam Tịch Nguyệt, hắn cung kính: “Mạt dân Duẫn Hữu Phàm ra mắt Lam Tịch Nguyệt Công chúa!”
Ánh mắt Lam Tịch Nguyệt lóe lên một chút, Duẫn Hữu Phàm? Họ Duẫn, lại được Lam Thanh Nguyệt gọi là biểu ca hình như là hài tử của Trưởng công chúa và Đại tướng quân, cháu ngoại của Hoàng thượng!
Nàng đối với hắn không hề hứng thú, chẳng qua thấy hắn cung kính, trước sau không có ý gây chuyện. Thấy tình huống như vậy Lam Thanh Nguyệt nhanh chóng khoác tay Duẫn Hữu Phàm, coi hắn như vật quý, nói: “Biểu ca, không nên để ý nàng ta! Nàng vốn là người câm sẽ không nói chuyện!”
Duẫn Hữu Phàm vẫn không hề rời mắt khỏi Lam Tịch Nguyệt, một lần nữa buông tay Lam Thanh Nguyệt, trong mắt xuất hiện một tia thương tiếc vốn không nên xuất hiện trên người hắn, hướng nàng đưa tay ra nhẹ nhàng nói: “Tịch Nguyệt Công chúa, chúng ta cùng đi chơi nhé!” Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn, làm sao bọn họ có thể cùng công chúa thất sủng Lam Tịch Nguyệt vui đùa?
Thật sự đề cao Lam Tịch Nguyệt chính là là hạ thấp bọn họ! Lam Thanh Nguyệt vểnh cái miệng nhỏ nhắn nửa phụng phịu nhìn Duẫn Hữu Phàm nửa quay đầu hung hăng liếc khuôn mặt lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt, kéo Duẫn Hữu Phàm vào một góc, lôi chéo áo hắn nói nhỏ giọng: “ Biểu ca, chúng ta mới không cần cùng chơi với nàng!”
Duẫn Hữu Phàm quay đầu đi nhìn Lam Tịch Nguyệt sau đó nhàn nhạt giọng nói: “Không sao, chỉ cần ta cùng nàng chơi đùa là được!” (Yêu anh này rồi đây, mặc dù vẫn còn nhỏ :X)
Lam Thanh Nguyệt mở to hai mắt nhìn Duẫn Hữu Phàm nói: “Không được, biểu ca sao có thể cùng nàng chơi đùa? Biểu ca thật muốn cùng người ta chơi đùa sao!” Lam Tịch Nguyệt đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn bọn họ rồi đột nhiên xoay người hướng về phía lãnh cung, thật là nhàm chán quá! Nàng mắc dù thân thể mới ba tuổi nhưng linh hồn cũng đã mười sáu tuổi.
Duẫn Hữu Phàm xoay đầu, lẳng lặng nhìn bóng lưng Lam Tịch Nguyệt rời đi trong ánh mắt có tia mất mát. Hắn thật sự muốn cùng nàng nói chuyện cho dù nàng là người câm căn bản không thể nói chuyện, nhưng ít nhất có thể cùng nhau chơi đùa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.