Chương 38: Nỗi khổ
Lê Hoàg
26/01/2022
“Tiểu thư, tộc trưởng yêu cầu cô đến đại điện.” Vẫn vị quản gia kia, đứng bên ngoài một căn phòng nhỏ nằm ở cuối hành lang, nhẹ nhàng gõ cửa mà nói.
“Được, tôi sẽ đi ngay.” Một tiếng nói từ bên trong vọng ra.
Chỉ một thoáng sau, Ngọc Hương bước ra. Quản gia lại hơi cúi đầu chào rồi đưa tay ra, mời tiểu thư đi trước. À không, cô đã không còn là một tiểu thư rồi, sự cố ấy đã khiến cô trở thành một kẻ thấp hèn trong chính gia tộc của mình.
“À, tiểu thư, cậu ta có tới đây.” Vị quản gia nói thêm một câu, cười tủm tỉm.
“Cậu ta?” Ngọc Hương đầy ngạc nhiên hỏi lại.
“Người sở hữu giọt máu mà cô đeo trong vòng cổ. Đó là một Thuần Huyết, đúng chứ? Quả là một người trẻ tuổi đầy thú vị.”
Đáp lại sự mong chờ của cô tiểu thư nhỏ là một điệu cười trêu chọc của vị quản gia. Chà, lão tự tin là lão rất hiểu tiểu thư, nói gì thì nói, suốt từ ngày đó đến nay, lão vẫn luôn được tiểu thư tâm sự đủ điều, hiểu biết của lão về tính cách của Ngọc Hương giống như một người cha vậy.
Thế nhưng Ngọc Hương ngại ngùng lắc đầu, tỏ vẻ như chả có ai gọi là “cậu ta” cả.
“Thuần Huyết trên Huyết Giới bây giờ đếm trên đầu ngón tay thôi, dĩ nhiên tôi biết cậu ta có tồn tại. À mà, nếu như tiểu thư muốn biết, cậu ta cùng một nhóc Lôi Huyết đã tới để nhận việc bảo vệ vườn cây, chính tôi đã tiếp cậu ấy.” Lão quản gia tiếp lời.
“Sao ông không ngăn Lưu Tích lại?” Ngọc Hương thực nói cũng cảm thấy lo lắng. Đã bao nhiêu kẻ thử việc phải đi cáng ra về, bị cắn cào đến thập tử nhất sinh rồi. Lũ quái kia đều là cấp D, nàng đối đầu một con cũng đã gọi là chật vật.
“Tôi tin cậu ta sẽ sống thật, ánh mắt của cậu ta rất có chí khí, rất lạ mà cũng rất quen.” Vị quản gia cười hiền, đáp lại.
Bước qua những dãy nhà cao, xa hoa và lộng lẫy, Ngọc Hương vẫn thấy thật cô đơn và sợ hãi. Nàng luôn cảm giác như bất kì góc tối nào cũng sẽ có kẻ nhào ra và giết chết nàng như diệt đi một mầm mống tộc trưởng. Nhưng khi có lão quản gia bên cạnh, nàng cũng phần nào được an ủi.
Cuối cùng, cả hai cũng tới trước đại diện của tộc trưởng. Lão quản gia dừng lại, cúi đầu nghiêng một chút để chào rồi nói:
“Tiểu thư, dù hôm nay xảy ra chuyện gì, xin hãy tin vào ngày mai.”
“Ừ, dù hôm nay có xảy ra chuyện gì, xin ông hãy nhớ, tôi rất cảm kích những gì ông đã làm suốt thời gian qua.”
“Ngài ấy đã giao phó cho tôi, tất cả chỉ là trách nhiệm, xin tiểu thư đừng bận lòng.”
Ngọc Hương bước từng bước trên những bậc thang quyền quý và xa hoa của đại điện này, cô biết trong kia, một tên hám danh đến mức báng bổ lương tâm đang ngồi sẵn trên chiếc ghế tộc trưởng và chuẩn bị khiến cô chịu một hình phạt mà mãi mãi không thể ngẩng đầu.
Nhưng cô sẵn sàng rồi. ngôn tình tổng tài
Anh họ… Ngọc Hương này không có chút nào run sợ!
* * * * *
Nếu để xác định loại, đám quái thú này chắc chắn mang họ nhà chuột. Mõm dài, râu to, hai răng cửa nhe ra ngoài cũng to và trắng nhởn. Mắt chúng đỏ lòm nhìn chằm chằm về phía trước, toát lên một vẻ sát khí kinh khủng.
Một đoàn khoảng chục con lao ra từ cánh rừng kia, nhằm thẳng khu vườn bên này. Nói thế thì cũng dễ hiểu, lũ chuột phá hại mùa màng này muốn xơi ít rau màu nên mới tấn công khu vườn.
“Hắc Long Nha!”
“Long Trảo!”
Chân Minh Đa, tay Lưu Tích. Một cú giáng chân thẳng đầu một con Hắc Thử khiến nó bẹp xuống đôi chút còn một trảo tóm gọn mõm một con, gồng lên và ném văng nó đi. Nhưng hai con vừa dính đòn lại tỏ ra rất nhởn nhơ, cảm giác như không nhận vào bao nhiêu sát thương.
“Bọn nó thật sự là cấp D.” Lưu Tích nghiêm mặt, tỏ rõ sự cảnh giác.
“Yeh, tao đồng ý.” Minh Đa gật đầu đáp lại.
“Giờ thì chuyển sang cấu rỉa thôi, cấp D thì ngay cả chúng ta cũng không nên đối đầu thẳng mặt.” Lưu Tích nói, bắt đầu chạy đi.
Đoàn Hắc Thủ đuổi theo hai người bọn hắn. Lưu Tích và Minh Đa hiện ra xung quanh cơ thể những mũi tên nhỏ được tạo ra từ Huyết Khiển. Lưu Tích là mười sáu mũi huyết tiễn, Minh Đa là mười ba mũi lôi tiễn.
Những mũi tên dày đặc đan vào nhau trong không gian này, cào thành từng vết thương lớn trên cơ thể những con quái ấy. Bọn chúng đau đớn rống lên, nhưng, rốt cuộc thì đó cũng không phải vết thương chí mạng với bọn chúng.
“Cấu rỉa… quan trọng nhất chỉ là gây sát thương và di chứng lên đối thủ!” Lưu Tích hét lên.
Ngay lúc ấy, hắn nhắm vào một con chuột đen đã bị những mũi huyết tiễn cắt đến nát da nát thịt và tung một trảo cực mạnh. Con Hắc Thử kia gục xuống, tứ chi gãy nát, nằm bẹp trên mặt đất, nhịp thở đang yếu dần do lục phủ ngũ tạng đã vỡ nát.
Nếu như lúc trước, hắn không thể làm được thế do con quái còn sung sức, nhưng sau khi bị cấu rỉa bằng huyết tiễn, nó đã bị thương nhiều chỗ, mất máu và mất sức. Và đó mới là ý nghĩa của việc cấu máu đối thủ - để dứt điểm trong một đòn.
“Một con, vậy là đã được 50 đồng.” Hắn cười, ngay lập tức nhắm đến con quái khác.
Bên này, Minh Đa cũng áp dụng công thức tương tự nhưng vẫn mất nhiều công sức hơn vì hắn không có một chiêu thức đủ mạnh như Lưu Tích. Long Trảo của Lưu Tích mạnh khủng khiếp, ngay cả kim loại hay lớp phòng thủ của Thạch Tộc thậm chí còn bị bóp nát dưới lực nắm ấy, Minh Đa không thể so bì.
“Hai con, 100 đồng!” Minh Đa cười ha hả, đạp xác con chuột lớn sang một bên.
“Ba con, 150 đồng!” Lưu Tích hét, ném con Hắc Thử đang hấp hối thẳng mặt một con khác.
“Bốn con, ối dồi ôi, đã được một ngày lương, 200 đồng!” Tiếp tục là Lưu Tích, giết xuống một con ngay trên xác một con khác.
Hai người bọn hắn đối mặt với lũ quái này cực kì căng thẳng. Thứ nhất, luôn phải giữ bản thân cách xa những con khác nếu không sẽ bị úp sọt hội đồng, lúc ấy thì chỉ có chết. Thứ hai, luôn phải dồn hết sức vào đòn dứt điểm khiến sức lực tiêu hao rất nhanh vì nếu giữ sức, bọn chúng sẽ không chết.
Chính vì vậy, đây chính là một bài tập không tồi!
Một lúc sau, chín con quái đã bị hạ, xác nằm rải rác trên mặt đất. Thực ra có cả Lưu Tích và Minh Đa nằm bẹp trên mặt đất. Thứ bọn hắn đang trải qua vào lúc này là kiệt sức. Đối thủ ngang cấp bậc, đã thế còn rõ đông, kiệt sức là điều chắc chắn xảy ra.
“Sắp hết ngày rồi, thêm được 200 đồng nữa. Mức lương này vốn dĩ đã không phải là tồi, chúng ta lại có thể luyện tập nữa.” Lưu Tích cười.
“Hựa hựa, thịt mấy con chuột đen này có vị thế nào nhỉ?” Minh Đa hỏi.
“Chuột là loài dơ bẩn, nhưng mấy con này cũng có xu hướng chỉ ăn trái cây thôi nên chắc cũng không tệ đâu.” Lưu Tích nói.
“Hửm, sao mày hiểu biết quá vậy?” Minh Đa nhíu lông mày, hỏi châm chọc.
“Tao ăn thịt thú nhiều nên rõ lắm.” Lưu Tích lừ mắt, lôi xác một con chuột đen lên và nói.
Và hai người bọn hắn nướng con chuột lên. Lại nói, đánh lửa với Lôi Huyết cực kì dễ, chỉ cần tạo ra hai tia lửa điện vào một miếng bùi nhùi và lửa sẽ bùng lên dữ dội. Bùi nhùi bắt lửa rồi thì chuyển sang một khối gỗ lớn hơn để tạo ra một ngọn lửa lớn.
- - - - - - - - - - - - - - -
Đa tạ hiếu trọng 2k5 đã tặng quà cho truyện!
“Được, tôi sẽ đi ngay.” Một tiếng nói từ bên trong vọng ra.
Chỉ một thoáng sau, Ngọc Hương bước ra. Quản gia lại hơi cúi đầu chào rồi đưa tay ra, mời tiểu thư đi trước. À không, cô đã không còn là một tiểu thư rồi, sự cố ấy đã khiến cô trở thành một kẻ thấp hèn trong chính gia tộc của mình.
“À, tiểu thư, cậu ta có tới đây.” Vị quản gia nói thêm một câu, cười tủm tỉm.
“Cậu ta?” Ngọc Hương đầy ngạc nhiên hỏi lại.
“Người sở hữu giọt máu mà cô đeo trong vòng cổ. Đó là một Thuần Huyết, đúng chứ? Quả là một người trẻ tuổi đầy thú vị.”
Đáp lại sự mong chờ của cô tiểu thư nhỏ là một điệu cười trêu chọc của vị quản gia. Chà, lão tự tin là lão rất hiểu tiểu thư, nói gì thì nói, suốt từ ngày đó đến nay, lão vẫn luôn được tiểu thư tâm sự đủ điều, hiểu biết của lão về tính cách của Ngọc Hương giống như một người cha vậy.
Thế nhưng Ngọc Hương ngại ngùng lắc đầu, tỏ vẻ như chả có ai gọi là “cậu ta” cả.
“Thuần Huyết trên Huyết Giới bây giờ đếm trên đầu ngón tay thôi, dĩ nhiên tôi biết cậu ta có tồn tại. À mà, nếu như tiểu thư muốn biết, cậu ta cùng một nhóc Lôi Huyết đã tới để nhận việc bảo vệ vườn cây, chính tôi đã tiếp cậu ấy.” Lão quản gia tiếp lời.
“Sao ông không ngăn Lưu Tích lại?” Ngọc Hương thực nói cũng cảm thấy lo lắng. Đã bao nhiêu kẻ thử việc phải đi cáng ra về, bị cắn cào đến thập tử nhất sinh rồi. Lũ quái kia đều là cấp D, nàng đối đầu một con cũng đã gọi là chật vật.
“Tôi tin cậu ta sẽ sống thật, ánh mắt của cậu ta rất có chí khí, rất lạ mà cũng rất quen.” Vị quản gia cười hiền, đáp lại.
Bước qua những dãy nhà cao, xa hoa và lộng lẫy, Ngọc Hương vẫn thấy thật cô đơn và sợ hãi. Nàng luôn cảm giác như bất kì góc tối nào cũng sẽ có kẻ nhào ra và giết chết nàng như diệt đi một mầm mống tộc trưởng. Nhưng khi có lão quản gia bên cạnh, nàng cũng phần nào được an ủi.
Cuối cùng, cả hai cũng tới trước đại diện của tộc trưởng. Lão quản gia dừng lại, cúi đầu nghiêng một chút để chào rồi nói:
“Tiểu thư, dù hôm nay xảy ra chuyện gì, xin hãy tin vào ngày mai.”
“Ừ, dù hôm nay có xảy ra chuyện gì, xin ông hãy nhớ, tôi rất cảm kích những gì ông đã làm suốt thời gian qua.”
“Ngài ấy đã giao phó cho tôi, tất cả chỉ là trách nhiệm, xin tiểu thư đừng bận lòng.”
Ngọc Hương bước từng bước trên những bậc thang quyền quý và xa hoa của đại điện này, cô biết trong kia, một tên hám danh đến mức báng bổ lương tâm đang ngồi sẵn trên chiếc ghế tộc trưởng và chuẩn bị khiến cô chịu một hình phạt mà mãi mãi không thể ngẩng đầu.
Nhưng cô sẵn sàng rồi. ngôn tình tổng tài
Anh họ… Ngọc Hương này không có chút nào run sợ!
* * * * *
Nếu để xác định loại, đám quái thú này chắc chắn mang họ nhà chuột. Mõm dài, râu to, hai răng cửa nhe ra ngoài cũng to và trắng nhởn. Mắt chúng đỏ lòm nhìn chằm chằm về phía trước, toát lên một vẻ sát khí kinh khủng.
Một đoàn khoảng chục con lao ra từ cánh rừng kia, nhằm thẳng khu vườn bên này. Nói thế thì cũng dễ hiểu, lũ chuột phá hại mùa màng này muốn xơi ít rau màu nên mới tấn công khu vườn.
“Hắc Long Nha!”
“Long Trảo!”
Chân Minh Đa, tay Lưu Tích. Một cú giáng chân thẳng đầu một con Hắc Thử khiến nó bẹp xuống đôi chút còn một trảo tóm gọn mõm một con, gồng lên và ném văng nó đi. Nhưng hai con vừa dính đòn lại tỏ ra rất nhởn nhơ, cảm giác như không nhận vào bao nhiêu sát thương.
“Bọn nó thật sự là cấp D.” Lưu Tích nghiêm mặt, tỏ rõ sự cảnh giác.
“Yeh, tao đồng ý.” Minh Đa gật đầu đáp lại.
“Giờ thì chuyển sang cấu rỉa thôi, cấp D thì ngay cả chúng ta cũng không nên đối đầu thẳng mặt.” Lưu Tích nói, bắt đầu chạy đi.
Đoàn Hắc Thủ đuổi theo hai người bọn hắn. Lưu Tích và Minh Đa hiện ra xung quanh cơ thể những mũi tên nhỏ được tạo ra từ Huyết Khiển. Lưu Tích là mười sáu mũi huyết tiễn, Minh Đa là mười ba mũi lôi tiễn.
Những mũi tên dày đặc đan vào nhau trong không gian này, cào thành từng vết thương lớn trên cơ thể những con quái ấy. Bọn chúng đau đớn rống lên, nhưng, rốt cuộc thì đó cũng không phải vết thương chí mạng với bọn chúng.
“Cấu rỉa… quan trọng nhất chỉ là gây sát thương và di chứng lên đối thủ!” Lưu Tích hét lên.
Ngay lúc ấy, hắn nhắm vào một con chuột đen đã bị những mũi huyết tiễn cắt đến nát da nát thịt và tung một trảo cực mạnh. Con Hắc Thử kia gục xuống, tứ chi gãy nát, nằm bẹp trên mặt đất, nhịp thở đang yếu dần do lục phủ ngũ tạng đã vỡ nát.
Nếu như lúc trước, hắn không thể làm được thế do con quái còn sung sức, nhưng sau khi bị cấu rỉa bằng huyết tiễn, nó đã bị thương nhiều chỗ, mất máu và mất sức. Và đó mới là ý nghĩa của việc cấu máu đối thủ - để dứt điểm trong một đòn.
“Một con, vậy là đã được 50 đồng.” Hắn cười, ngay lập tức nhắm đến con quái khác.
Bên này, Minh Đa cũng áp dụng công thức tương tự nhưng vẫn mất nhiều công sức hơn vì hắn không có một chiêu thức đủ mạnh như Lưu Tích. Long Trảo của Lưu Tích mạnh khủng khiếp, ngay cả kim loại hay lớp phòng thủ của Thạch Tộc thậm chí còn bị bóp nát dưới lực nắm ấy, Minh Đa không thể so bì.
“Hai con, 100 đồng!” Minh Đa cười ha hả, đạp xác con chuột lớn sang một bên.
“Ba con, 150 đồng!” Lưu Tích hét, ném con Hắc Thử đang hấp hối thẳng mặt một con khác.
“Bốn con, ối dồi ôi, đã được một ngày lương, 200 đồng!” Tiếp tục là Lưu Tích, giết xuống một con ngay trên xác một con khác.
Hai người bọn hắn đối mặt với lũ quái này cực kì căng thẳng. Thứ nhất, luôn phải giữ bản thân cách xa những con khác nếu không sẽ bị úp sọt hội đồng, lúc ấy thì chỉ có chết. Thứ hai, luôn phải dồn hết sức vào đòn dứt điểm khiến sức lực tiêu hao rất nhanh vì nếu giữ sức, bọn chúng sẽ không chết.
Chính vì vậy, đây chính là một bài tập không tồi!
Một lúc sau, chín con quái đã bị hạ, xác nằm rải rác trên mặt đất. Thực ra có cả Lưu Tích và Minh Đa nằm bẹp trên mặt đất. Thứ bọn hắn đang trải qua vào lúc này là kiệt sức. Đối thủ ngang cấp bậc, đã thế còn rõ đông, kiệt sức là điều chắc chắn xảy ra.
“Sắp hết ngày rồi, thêm được 200 đồng nữa. Mức lương này vốn dĩ đã không phải là tồi, chúng ta lại có thể luyện tập nữa.” Lưu Tích cười.
“Hựa hựa, thịt mấy con chuột đen này có vị thế nào nhỉ?” Minh Đa hỏi.
“Chuột là loài dơ bẩn, nhưng mấy con này cũng có xu hướng chỉ ăn trái cây thôi nên chắc cũng không tệ đâu.” Lưu Tích nói.
“Hửm, sao mày hiểu biết quá vậy?” Minh Đa nhíu lông mày, hỏi châm chọc.
“Tao ăn thịt thú nhiều nên rõ lắm.” Lưu Tích lừ mắt, lôi xác một con chuột đen lên và nói.
Và hai người bọn hắn nướng con chuột lên. Lại nói, đánh lửa với Lôi Huyết cực kì dễ, chỉ cần tạo ra hai tia lửa điện vào một miếng bùi nhùi và lửa sẽ bùng lên dữ dội. Bùi nhùi bắt lửa rồi thì chuyển sang một khối gỗ lớn hơn để tạo ra một ngọn lửa lớn.
- - - - - - - - - - - - - - -
Đa tạ hiếu trọng 2k5 đã tặng quà cho truyện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.