Chương 39: Thả cửa
Lê Hoàg
26/01/2022
Đêm xuống, bên bếp nướng thịt chuột, hai người bọn hắn chậm rãi thưởng thức món ăn tối này. Đã sắp hết một con chuột rồi mà dường như sức ăn của bọn hắn vẫn chưa giảm chút nào. Điều này thể hiện cả hai thực sự kiệt sức.
“Bọn này cũng không đáng sợ lắm đâu nhỉ, tại sao lại có nhiều người khốn đốn vì bọn chúng thế?” Lưu Tích hỏi một câu, cắn một miếng thịt.
“Số lượng chăng?” Minh Đa nói.
“Cũng có lý, nhưng xử lý tốt một chút thì cũng dễ dàng thôi. Hoặc là một thứ gì khác mà tao với mày chưa biết?” Lưu Tích thở dài.
Rùng rợn thiệt, rừng kia hun hút, lũ quái thì mạnh, đùa một câu như Lưu Tích vừa rồi thật khiến người ta phải rợn gáy. Nhỡ có ma thì sao? Minh Đa khóc mất.
Rầm!
Đúng lúc ấy, một âm thanh vang lên, tuy nhỏ nhưng cực kì quen thuộc. Đó chính là tiếng dẫm chân của con chuột. Nhưng lần này, nối theo âm thanh ấy là nhiều đến vô cùng những âm thanh khác tương tự như vậy.
“Éo ổn rồi Tích ơi…” Minh Đa nhét nốt miếng thịt vào mồm, nói.
“Tao cũng thấy vậy.” Lưu Tích đứng lên, tay cầm Kim Bổng, đăm đăm nhìn về cánh rừng phía trước.
Chuyện này sẽ không ổn một tí nào, cả hai người bọn hắn đều nhận ra điều đó. Ngay sau đó, từ rừng cây kia, ào ra một đoàn Hắc Thử. Muốn nói bọn chúng có bao nhiêu con cũng khó vì không tài nào đếm xuể, chỉ biết, màu đen lông chuột đã nhiều và dày đặc đến mức lấp kín cả bãi cỏ xanh.
“Chắc khoảng…” Minh Đa thở gấp đầy lo lắng, nói.
“Đừng nói! Bây giờ chúng ta chỉ có đánh hoặc chết thôi.” Lưu Tích mở miệng.
Đám chuột chưa tiến lên vội, tựa như chúng đang chờ đợi một hiệu lệnh gì đó. Lưu Tích và Minh Đa vẫn chưa dám xuất thủ, trước một đàn chuột lớn đến thế này, bọn hắn cũng có chút e ngại.
“Ngân Nhu? Cậu đánh không?”
“Tất nhiên là có.” Vũ Ngân Nhu xuất hiện, một bên cánh tay như hóa thành một lưỡi dao sắc bén.
Ba người đấu với một đoàn chuột đen ngang cấp, hỏi có cửa không? Dĩ nhiên là cửa rất hẹp, nhưng không phải là không có. Lưu Tích vẫn còn một con bài tẩy chưa được rút ra, nhưng con bài tẩy ấy… chỉ có thể sử dụng khi hắn cận kề với cái chết khi mất máu.
Không sai, đó là trạng thái Hấp Huyết Quỷ, Lưu Tích tin rằng khi ở trạng thái đó, hắn có thể hạ gục toàn bộ đám chuột này.
“Đánh hoặc chết, hoặc chạy. Nhưng tốt nhất là nên đánh vì… chúng ta sẽ giàu to.” Lưu Tích cười.
“Tao đồng ý.” Minh Đa gật đầu.
Hai Huyết Trảo hiện ra trên tay Lưu Tích, to lớn và hăng máu. Hắn hét lên một tiếng, bổ nhào về phía trước. Hắn sẽ đánh mà không suy nghĩ, đánh bằng cả tính mạng mình! Ngay lập tức, lao theo sau là hai người còn lại.
Vào cái giờ phút mà lũ chuột bao vây lấy ba người bọn hắn, cả ba đã nhận ra đây là một ý tưởng tồi. Không phải dũng cảm mà là ngu dốt, không hề sáng suốt mà là xốc nổi. Nhưng vốn dĩ đây mới là bản chất của Lưu Tích nên hắn càng không lo lắng về điều đó.
Những lần vung tay đều vướng vào thịt của lũ Hắc Thử, nặng trĩu. Những lần chúng cào cắn vào cơ thể hắn khiến máu đỏ bật tung ra, nhưng bản chất của Huyết Tộc không cho phép hắn gục ngã. Nhục thể cứ nát lại lành, máu mỗi lần chảy lại là một lần hồi phục.
“TA SẼ KHÔNG THUA!” Hắn hét lên, bằng tất cả sức lực của mình.
Chính Minh Đa cũng bắt đầu đuối sức nhưng hắn lại không hiểu vì sao Lưu Tích lại có thể trụ được đến lúc này. Đó dường như thuộc về những thử chỉ Thuần Huyết mới sở hữu mà Lục Nhiên từng nhắc tới, khả năng hồi phục mạnh hơn, khả năng Huyết Khiển để kiến tạo vũ khí mạnh hơn, khả năng Huyết Vận tăng cường thể lực và ngay chính thể lực cũng mạnh hơn.
Vì trong những giờ phút bản nguyên nhất như lúc cận tử, bản nguyên sẽ lên ngôi.
Và bản nguyên của Huyết Tộc?
Là Thuần Huyết.
Là những khả năng cơ bản của Huyết Tộc.
Là Lưu Tích…
Tuy rằng lũ quái vật tên Hắc Thử kia có thể vẫn chưa bị giết mất mấy con, nhưng, điều mà Minh Đa cảm nhận được lúc này là một hi vọng, một Lưu Tích có sức bền và khả năng chống lại cả một đoàn quái vật.
“Tao không thua mày đâu, Tích, éo thể nào tao lại thua mày cả.” Minh Đa tự hét lên, cố đẩy tinh thần dù biết bản thân không thể đạt tới khả năng ấy, nhưng hắn sẽ cố nhiều nhất có thể.
“Graaa, chắc tao hóa thành con chuột điện mất!”
Vừa dứt câu, Minh Đa vận Huyết Vận ở mức cao nhất, kích hoạt huyết mạch Lôi Huyết và cả cơ thể hắn bắt đầu bị những sợi lôi điện vàng kim bao phủ. Hắn đã mạnh hơn trước, lớp lôi điện này đã hóa thành cả một bộ giáp vàng kim bao lấy cơ thể hắn và sốc điện mọi con chuột đen tiếp xúc với hắn.
“Tiên Kiếm.” Vũ Ngân Nhu cũng nhẹ nhẹ buông một câu. Ngay lập tức, nàng hóa thành một thanh kiếm khí chất ngời ngời, bắt đầu lao đi như đạn giữa chiến trường này.
Bọn chuột vẫn liên tục xuất hiện, những bóng đen to hơn người ấy cứ nhao lên, lao lên trong không gian xung quanh Lưu Tích. Xác bọn chúng chết bắt đầu chất thành đống, cứ càng lúc càng cao. Hình ảnh một thân chống một bầy trên ngọn núi thây chuột của Lưu Tích thực trông cũng rất hào hùng và bi tráng.
Nhưng hắn đuối sức rồi, hắn không phải một vị chiến thần mạnh mẽ đến mức độ ấy. Lưu Tích bắt đầu chật vật, những con chuột đen cào từng vết sâu lên cơ thể hắn và dẫm đạp hắn đến mức dập nát nội quan, phổi cũng quặn vào vì không thể thở nổi. Hắn có thể chết vì hết không khí, dường như là vậy.
Không chỉ hắn mà Minh Đa cũng bắt đều rệu rã, lớp lôi điện vàng kim bao quanh cơ thể hắn đã mất từ lâu. Lũ chuột đang dùng số lượng để lấy thế thượng phong.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên đâu đó, lũ chuột cũng đổ sang một hướng hoàn toàn khác. Bọn chúng dừng việc bao vậy ba người này mà chạy thốc chạy tháo qua một hướng trong rừng.
“Đó là đâu?” Lưu Tích hỏi.
“Hướng tường thép bên ngoài Ngọc Gia… bọn chúng chạy sang đó làm gì?” Minh Đa đáp lại.
Đột nhiên, ở đâu đó vang lên một hồi còi chói tai kèm theo tiếng hét gấp gáp vào mic của người trực ban:
“Tường bao đã nổ, khu rừng hiện tại không hề được ngăn cách với khu dân cư. Hắc Thử đang tràn vào khu dân cư! Nhắc lại, lũ chuột quái thú đang tràn vào khu dân cư! Bất cứ ai có sức chiến đấu trên mức D xin hãy ra tay cứu giúp!”
Lưu Tích không mất một giây chần chừ. Hắn nắm lấy tay Vũ Ngân Nhu và nàng cũng chuyển hình thành một cây gậy sắt nằm gọn trong tay hắn. Huyết Dực sau lưng mở tung ra, hắn bay vút lên thiên không trên cao kia và quan sát lũ chuột đen đang ào qua một vết thủng trên tường.
Phía bên kia là một cánh đồng cỏ rộng của Ngọc Gia. Khoảng trống này để phục vụ đỗ những phi thuyền lớn hơn của gia tộc. Nhưng xa hơn nữa, phía đằng xa, là những tòa nhà san sát nhau của một khu dân cư đông đúc, nơi mà biết bao người đang sống.
Lưu Tích bay đi trước, Minh Đa thì còn lật đật lấy phi thuyền. Trong lòng tên Thuần Huyết họ Lưu này đang như có lửa đốt. Hắn hiểu sức mạnh của lũ chuột và vì vậy, hắn biết đối phó với chúng không phải việc dễ dàng, hắn lo những người kia sẽ thành mồi của chúng.
Vì vậy, hắn không có thời gian để lo cho cơ thể đã mệt nhoài tàn tạ của chính mình, hắn phải tới đó.
“Bọn này cũng không đáng sợ lắm đâu nhỉ, tại sao lại có nhiều người khốn đốn vì bọn chúng thế?” Lưu Tích hỏi một câu, cắn một miếng thịt.
“Số lượng chăng?” Minh Đa nói.
“Cũng có lý, nhưng xử lý tốt một chút thì cũng dễ dàng thôi. Hoặc là một thứ gì khác mà tao với mày chưa biết?” Lưu Tích thở dài.
Rùng rợn thiệt, rừng kia hun hút, lũ quái thì mạnh, đùa một câu như Lưu Tích vừa rồi thật khiến người ta phải rợn gáy. Nhỡ có ma thì sao? Minh Đa khóc mất.
Rầm!
Đúng lúc ấy, một âm thanh vang lên, tuy nhỏ nhưng cực kì quen thuộc. Đó chính là tiếng dẫm chân của con chuột. Nhưng lần này, nối theo âm thanh ấy là nhiều đến vô cùng những âm thanh khác tương tự như vậy.
“Éo ổn rồi Tích ơi…” Minh Đa nhét nốt miếng thịt vào mồm, nói.
“Tao cũng thấy vậy.” Lưu Tích đứng lên, tay cầm Kim Bổng, đăm đăm nhìn về cánh rừng phía trước.
Chuyện này sẽ không ổn một tí nào, cả hai người bọn hắn đều nhận ra điều đó. Ngay sau đó, từ rừng cây kia, ào ra một đoàn Hắc Thử. Muốn nói bọn chúng có bao nhiêu con cũng khó vì không tài nào đếm xuể, chỉ biết, màu đen lông chuột đã nhiều và dày đặc đến mức lấp kín cả bãi cỏ xanh.
“Chắc khoảng…” Minh Đa thở gấp đầy lo lắng, nói.
“Đừng nói! Bây giờ chúng ta chỉ có đánh hoặc chết thôi.” Lưu Tích mở miệng.
Đám chuột chưa tiến lên vội, tựa như chúng đang chờ đợi một hiệu lệnh gì đó. Lưu Tích và Minh Đa vẫn chưa dám xuất thủ, trước một đàn chuột lớn đến thế này, bọn hắn cũng có chút e ngại.
“Ngân Nhu? Cậu đánh không?”
“Tất nhiên là có.” Vũ Ngân Nhu xuất hiện, một bên cánh tay như hóa thành một lưỡi dao sắc bén.
Ba người đấu với một đoàn chuột đen ngang cấp, hỏi có cửa không? Dĩ nhiên là cửa rất hẹp, nhưng không phải là không có. Lưu Tích vẫn còn một con bài tẩy chưa được rút ra, nhưng con bài tẩy ấy… chỉ có thể sử dụng khi hắn cận kề với cái chết khi mất máu.
Không sai, đó là trạng thái Hấp Huyết Quỷ, Lưu Tích tin rằng khi ở trạng thái đó, hắn có thể hạ gục toàn bộ đám chuột này.
“Đánh hoặc chết, hoặc chạy. Nhưng tốt nhất là nên đánh vì… chúng ta sẽ giàu to.” Lưu Tích cười.
“Tao đồng ý.” Minh Đa gật đầu.
Hai Huyết Trảo hiện ra trên tay Lưu Tích, to lớn và hăng máu. Hắn hét lên một tiếng, bổ nhào về phía trước. Hắn sẽ đánh mà không suy nghĩ, đánh bằng cả tính mạng mình! Ngay lập tức, lao theo sau là hai người còn lại.
Vào cái giờ phút mà lũ chuột bao vây lấy ba người bọn hắn, cả ba đã nhận ra đây là một ý tưởng tồi. Không phải dũng cảm mà là ngu dốt, không hề sáng suốt mà là xốc nổi. Nhưng vốn dĩ đây mới là bản chất của Lưu Tích nên hắn càng không lo lắng về điều đó.
Những lần vung tay đều vướng vào thịt của lũ Hắc Thử, nặng trĩu. Những lần chúng cào cắn vào cơ thể hắn khiến máu đỏ bật tung ra, nhưng bản chất của Huyết Tộc không cho phép hắn gục ngã. Nhục thể cứ nát lại lành, máu mỗi lần chảy lại là một lần hồi phục.
“TA SẼ KHÔNG THUA!” Hắn hét lên, bằng tất cả sức lực của mình.
Chính Minh Đa cũng bắt đầu đuối sức nhưng hắn lại không hiểu vì sao Lưu Tích lại có thể trụ được đến lúc này. Đó dường như thuộc về những thử chỉ Thuần Huyết mới sở hữu mà Lục Nhiên từng nhắc tới, khả năng hồi phục mạnh hơn, khả năng Huyết Khiển để kiến tạo vũ khí mạnh hơn, khả năng Huyết Vận tăng cường thể lực và ngay chính thể lực cũng mạnh hơn.
Vì trong những giờ phút bản nguyên nhất như lúc cận tử, bản nguyên sẽ lên ngôi.
Và bản nguyên của Huyết Tộc?
Là Thuần Huyết.
Là những khả năng cơ bản của Huyết Tộc.
Là Lưu Tích…
Tuy rằng lũ quái vật tên Hắc Thử kia có thể vẫn chưa bị giết mất mấy con, nhưng, điều mà Minh Đa cảm nhận được lúc này là một hi vọng, một Lưu Tích có sức bền và khả năng chống lại cả một đoàn quái vật.
“Tao không thua mày đâu, Tích, éo thể nào tao lại thua mày cả.” Minh Đa tự hét lên, cố đẩy tinh thần dù biết bản thân không thể đạt tới khả năng ấy, nhưng hắn sẽ cố nhiều nhất có thể.
“Graaa, chắc tao hóa thành con chuột điện mất!”
Vừa dứt câu, Minh Đa vận Huyết Vận ở mức cao nhất, kích hoạt huyết mạch Lôi Huyết và cả cơ thể hắn bắt đầu bị những sợi lôi điện vàng kim bao phủ. Hắn đã mạnh hơn trước, lớp lôi điện này đã hóa thành cả một bộ giáp vàng kim bao lấy cơ thể hắn và sốc điện mọi con chuột đen tiếp xúc với hắn.
“Tiên Kiếm.” Vũ Ngân Nhu cũng nhẹ nhẹ buông một câu. Ngay lập tức, nàng hóa thành một thanh kiếm khí chất ngời ngời, bắt đầu lao đi như đạn giữa chiến trường này.
Bọn chuột vẫn liên tục xuất hiện, những bóng đen to hơn người ấy cứ nhao lên, lao lên trong không gian xung quanh Lưu Tích. Xác bọn chúng chết bắt đầu chất thành đống, cứ càng lúc càng cao. Hình ảnh một thân chống một bầy trên ngọn núi thây chuột của Lưu Tích thực trông cũng rất hào hùng và bi tráng.
Nhưng hắn đuối sức rồi, hắn không phải một vị chiến thần mạnh mẽ đến mức độ ấy. Lưu Tích bắt đầu chật vật, những con chuột đen cào từng vết sâu lên cơ thể hắn và dẫm đạp hắn đến mức dập nát nội quan, phổi cũng quặn vào vì không thể thở nổi. Hắn có thể chết vì hết không khí, dường như là vậy.
Không chỉ hắn mà Minh Đa cũng bắt đều rệu rã, lớp lôi điện vàng kim bao quanh cơ thể hắn đã mất từ lâu. Lũ chuột đang dùng số lượng để lấy thế thượng phong.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên đâu đó, lũ chuột cũng đổ sang một hướng hoàn toàn khác. Bọn chúng dừng việc bao vậy ba người này mà chạy thốc chạy tháo qua một hướng trong rừng.
“Đó là đâu?” Lưu Tích hỏi.
“Hướng tường thép bên ngoài Ngọc Gia… bọn chúng chạy sang đó làm gì?” Minh Đa đáp lại.
Đột nhiên, ở đâu đó vang lên một hồi còi chói tai kèm theo tiếng hét gấp gáp vào mic của người trực ban:
“Tường bao đã nổ, khu rừng hiện tại không hề được ngăn cách với khu dân cư. Hắc Thử đang tràn vào khu dân cư! Nhắc lại, lũ chuột quái thú đang tràn vào khu dân cư! Bất cứ ai có sức chiến đấu trên mức D xin hãy ra tay cứu giúp!”
Lưu Tích không mất một giây chần chừ. Hắn nắm lấy tay Vũ Ngân Nhu và nàng cũng chuyển hình thành một cây gậy sắt nằm gọn trong tay hắn. Huyết Dực sau lưng mở tung ra, hắn bay vút lên thiên không trên cao kia và quan sát lũ chuột đen đang ào qua một vết thủng trên tường.
Phía bên kia là một cánh đồng cỏ rộng của Ngọc Gia. Khoảng trống này để phục vụ đỗ những phi thuyền lớn hơn của gia tộc. Nhưng xa hơn nữa, phía đằng xa, là những tòa nhà san sát nhau của một khu dân cư đông đúc, nơi mà biết bao người đang sống.
Lưu Tích bay đi trước, Minh Đa thì còn lật đật lấy phi thuyền. Trong lòng tên Thuần Huyết họ Lưu này đang như có lửa đốt. Hắn hiểu sức mạnh của lũ chuột và vì vậy, hắn biết đối phó với chúng không phải việc dễ dàng, hắn lo những người kia sẽ thành mồi của chúng.
Vì vậy, hắn không có thời gian để lo cho cơ thể đã mệt nhoài tàn tạ của chính mình, hắn phải tới đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.