Hy Vọng

Chương 57: Phiên ngoại 2 -- qua lại 1...

Long Tiểu Vũ

17/04/2017

Edit: Icon

Beta: Anne

Thời tiết đặc khu này đang nóng, làm mọi người ai cũng bức xúc, Đinh Đồng trôi trong chiếc xe vừa được buôn lậu từ Nhật Bản qua, vui mừng méo cả miệng. Anh hai cho cô ra biên giới đón người, phỏng chừng người lái xe trong đoàn có việc không đi được. Khoảng thời gian này vừa lúc “Cảnh tinh” Đổ vương tái xuất , không ngừng có chuyên cơ trong nước bay tới bay lui đưa đón khách, tự nhiên từ dưới mặt khách sạn trong giai đoạn này luôn điều xe đưa đón, bận tối mày tối mặt.

Xe dừng ngay lộ mốc biên giới, đợi nửa ngày không thấy ai, Đinh Đồng nóng nãy lấy tay làm quạt, lầm bầm lầu bầu:“Làm cái gì không biết? Nửa ngày cũng không gặp ai?” lấy điện thoại ra định gọi hỏi anh hai một chút, thấy một người mang theo ba lô du lịch vượt qua trạm kiểm soát đi lại phía này.

“Bành tổng phái cô đến?”

Hắn đi đến chường mặt sát vào mặt cô, một tay để trên kính xe hỏi.

“Ách......” Đinh đồng nháy mắt liền nghẹn lời , hiện tại dân cờ bạc cũng quá soái đi? Có hay không cái dạng này a!

“Uy!”

“...... Nè nè!” Cô liền lấy lại sự chú ý, có chút xấu hổ ,“Cái kia, thật ngại, thời tiết quá nóng , có chút cảm nắng. Anh vừa rồi nói cái gì?”

“Bành Tấn Hoa bảo cô tới ?” Hắn cười cười, có vẻ như hiểu rõ cô đang nói dối, vẫn là tính tình tốt bỏ qua cho cô một lần.

“Đúng vậy! Là anh phải không? Lên xe đi?”

Dọc theo đường đi, Đinh Đồng như thế nào cũng nhịn không được, len lén quay đầu nhìn hắn, người như vậy trầm mê đánh bạc, thật đúng là đáng tiếc ,“Chậc chậc......”

Nghĩ nghĩ, không tự chủ được cô liền chậc chậc ra tiếng.

“Em gái, cô cứ lén nhìn tôi, không chừng một hồi chúng ta có thể rơi ổ gà đấy!” Dân bản xứ thói quen gọi phụ nữ là “Em gái”, anh thẳng thắn, làm cho cô đỏ bừng mặt, ngay cả phản bác đều có chút lắp bắp:“Ai, ai nhìn anh! Tự mình đa tình!”

Anh không giận bật cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, ẩn ẩn hai bên nhìn lại sao giống răng hổ, cực kỳ không an phận hơi hơi nhếch lên một chút, nhưng ngược lại tăng vẻ nghịch ngợm cùng thân thiết cho anh ta .

“Này anh lớn như vậy, không định làm cái gì sao? Sao muốn làm dân cờ bạc, anh là ông trời sao?” Lời này nói có bao nhiêu không biết nông sâu, năm đó mười chín tuổi Đinh Đồng tất nhiên là không có lo lắng quá, cô chỉ cảm thấy người như vậy không nên xuất hiện ở địa phương này là được.

Đối với ‘tiêu chí” từ trong miệng cô nói để hình dung đàn ông có chút không hài lòng, nghiêng mình đối diện mặt cô,“Lần đầu tiên tôi nghe có người dùng ‘tiêu chí’ để hình dung đàn ông ! Cô không biết tôi là ai sao?”

Đinh Đồng không cho là đúng, bị nhìn chằn chằm như vậy sao lái xe, đó là có bao nhiêu can đảm nha, cô kiềm chế trái tim đang run rẩy, giả bộ không thèm để ý, có thể thấy rõ ràng tay cô đang run rẫy .“Tôi làm sao biết anh là ai?!! Xí......”

“Là mới tới ?” Anh nhìn ra là cô đang rất căng thẳng, thẳng lưng ngồi thẳng nhìn về phía trước.

“Liên quan gì đến anh!” Cô có chút lớn tiếng nói không đầu không đuôi, người khác mà nghe được, thật giống như đứa trẻ đang giận dỗi.

“Tôi là Đao Duyên.”

“Đao Duyên?” Cô lập lại một lần, trong lòng nghĩ, tôi thèm quan tâm anh gọi là gì! Cô tiếp tục việc lái xe của cô.

Trên đường đi phải qua một đoạn cảnh lộ tuyến, ở đây xe nào muốn đi qua cũng phải giảm tốc độ, không vì lí do nào hết , bởi vì đó là khu nhà ở của tư lệnh tương đương với là đặc khu trung Nam Hải bình thường, nếu ai lỗ mãng , vệ binh canh cửa lúc nào cũng có thể rút súng ra tự giải quyết.

Chạy một hồi, Đinh Đồng giảm tốc độ chuẩn bị băng qua, Đao Duyên lại nói với cô:“Đưa tôi vào trước, tôi sắp xếp hành lý xong chúng ta cùng đi.”

“Đưa anh vào cách nào?” thái độ cô có chút khó chịu, kinh ngạc hỏi, nếu không hiểu sai lời anh, người này có ý muốn đến nhà của tư lệnh, đùa cho vui sao, anh không có bệnh thần kinh chứ?



Đao Duyên lúc này có chút dở khóc dở cười , cô ngốc này cả anh cũng không biết là ai, do mới tới nên không biết anh, nhưng ít nhất cũng phải biết tên anh chứ? Vấn đề là thái độ của cô cho anh câu trả lời rất tốt, đây là cô ‘cái gì cũng không biết’.

Anh chỉ tay vào nơi sắp đến,“Chạy đến đó đi! Nhà của tư lệnh!”

“Anh trai, anh biết đó là nhà tư lệnh, sao còn muốn để tôi chạy vào, muốn đùa sao ?” anh tự giới thiệu một chút cũng được,“Tôi tên là Đao Duyên, tư lệnh là ba tôi. Giờ cô biết chưa ? đưa tôi vào đó thôi!”

“Chi --”

Đổi lấy lời giải thích là một cái thắng gấp, tốc độ xe vốn chậm, nhưng là không có đeo dây an toàn nên theo quán tính Đao Duyên đập đầu về phía trước, trán va vào kính chắn gió, đau quá anh nhe răng trợn mắt,“Cô...... Cô này làm gì thế hả? Có biết lái xe không?”

Một chiếc xe đột nhiên dừng trước nhà tư lệnh, đội vê binh ở kế bên, lập tức điều hai người sang, nâng súng lên nhắm vào họ, tiến lại gần hỏi:“Bên trong là ai? Thủ đặt tay sau đầu đi ra!”

Đao Duyên bất đắc dĩ lắc đầu, vươn một bàn tay vẫy vẫy,“Không có việc gì, là tôi đã về, cô bạn này đột nhiên thắng gấp, buông súng xuống đi!”

Vệ binh nghe được giọng nói quen thuộc, thu súng trở về, không hề nhắm bọn họ, đến gần đến xem đúng thật Đao Duyên, liền giải thích:“Đại thiếu gia thực xin lỗi, chúng ta không biết là cậu đã trở về!” Nói xong hướng phía sau khoa tay múa chân vài cái, phỏng chừng là nói cho bên kia rằng bên này không có chuyện gì hết.

“Lái xe đi thôi!” Đao Duyên nhìn cô ngốc kia còn đang sững sờ.

“Tôi...... Tôi...... Này......” Đinh Đồng cái này thật sự nói không ra lời,“anh......”

“Đi thôi, đi vào. Bất quá đúng rồi, tôi còn phải nhắc nhở cô một chút, không chừng ba tôi nhìn thấy vết thương trên trán sẽ hỏi do ai làm, cô cũng đừng nói gì nhé! Bằng không tôi cũng không dám cam đoan cô được an toàn đâu!” Đao Duyên cố ý hù dọa cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần biến sắc, thật xấu xa có vui vẻ không ít.

Đao Tổ Vượng khi nhìn thấy con vui vẻ không dứt, nhưng ở bên ngoài lại tỏ vẻ như không có chuyện gì,“Đã bao lâu rồi chưa về? Đã hơn một năm ! Hừ...... cậu không sợ ba cậu nhắm mắt xuôi tay sao !”

“Ba, theo như ba nói , con không phải đã về hay sao? Còn nữa thân thể ba mạnh khỏe sao có thể nhắm mắt xuôi tay chứ!”

Đao Tổ Vượng nghe con nói như vậy, trên cơ trên mặt cũng thả lỏng chút, Đinh Đồng lần đầu tiên ở gần một nhân vật lớn như vậy, rất là tò mò, lẳng lặng ở một bên nhìn chằm chằm .

“Đây là làm sao vậy?” ông chỉ vào khối u trên trán Đao Duyên, mặt liền lập tức nghiêm túc, chân mày nhíu chặt lại, “Cái thừng nhóc này, lớn như vậy rồi, như thế nào như vậy? Bị người gài bẫy ? Ai? Chuyện xảy ra ở đâu?”

Đao Duyên nói đùa: “Ba, là con lúc trở về trên đường qua quảng trường, vừa vặn có mấy cái đứa nhỏ chơi bóng, con muốn thử lại tài nghệ. Kết quả chính mình muốn trở thành quán quân đưa bóng vào cái giỏ, ngược lại bị cầu đạn trở về nện vào trán!”

“Không tiền đồ!!!” ông liếc con trai trắng cả mắt, “Có nặng lắm không? Có cần bôi thuốc?”

“Vết thương nhỏ như vậy không cần đâu ạ!”

“Ân! Còn nói! Vết thương này dường như không phải ở chiến trường mà ra, bao che vết thương này, thật không giống con trai ba chút nào!”

Hai cha con nói chuyện một hồi, Đao Tổ Vượng mới dời lực chú ý đến trên người Đinh Đồng ,“Cô nhóc này là ai?” Hơn nữa cô liền đứng ngay như vậy, ông cũng quên không cho người ta ngồi, cô gái này thật không tệ, so với con gái của vào ông bạn già của mình thật ngoan ngoãn, cũng không có chút yếu ớt.

Đao Duyên cũng không biết thật ra cô là ai, nhìn cô chờ đợi chính miệng cô nói ra.

“Chào tư lệnh, tôi là Đinh Đồng, người của ‘Cảnh Tinh’ .” Đinh Đồng chỉ kém cúi chào, vốn là xương sống với thắt lưng đang đau, cử động lại càng đau hơn.

“Ồ, là người của Tiểu Bành a, hôm nay cô đi đón con trai ta?”

“...... Dạ.” Cô gật gật đầu thật mạnh, xong đời , nên không phải nhìn đã biết, nghi ngờ cô làm Đao Duyên bị thương chứ?



“ Tên gọi Đinh Đồng phải không?” lão Tư lệnh đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Được rồi, một hồi đi lấy bao lì xì đi.”

“A?” Không phải xử phạt sao? Còn có bao lì xì?

Đao Duyên bị thái độ của cô làm cho buồn cười, đi đến xạnh cô vỗ vỗ vai,“Đi thôi, lĩnh bao lì xì đi!” Tiện thể quay đầu nói cho ba anh một tiếng, nói mình phải đi một lát đến “Cảnh tinh”, tìm Bành Tấn Hoa bàn bạc một số chuyện.

Trên đường lên núi, Đinh Đồng hoàn toàn thay đổi, ngồi thật nghiêm chỉnh, cái gì cũng không dám nói, lại càng không dám lén nhìn trộm Đao Duyên, tốc độ xe cũng chậm hơn nhiều, ngoan ngoãn, đã biết rút ra bài học, đừng để lúc đó xảy ra chuyện gì, mang thái tử gia đi chết, thử hỏi cô có mấy cái mạng để sống!

“Sao thế? Câm điếc rồi à ?”

“...... Ôi chao, này, anh có chuyện gì sao?” Cô không biết có phải hay không nên gọi anh là đại thiếu gia hay là gì, chỉ sợ anh có ý kiến, chính mình cũng không thể kêu ra khỏi miệng, cảm giác giống nha hoàn thời xa, muốn giết người mà!

Đao Duyên nghiêm túc nói:“Vừa rồi người bị va chạm là tôi mà? Cô hình như lãnh bao lì xong dường như bị choáng váng phải không?!”

“Đao...... Đao, thiếu gia !” Cô muốn gọi tên của anh, lại cảm thấy không ổn.

“Gọi tôi ‘Đao Duyên’ được rồi! Nói đi.”

“Đao Duyên à, hay là tôi đem tiền lì xì trả lại cho anh? Vẫn là tôi chịu thiệt một chút, hai chúng ta huề nhau nha? Tôi thật sự không phải cố ý mà! Tôi không biết anh là con trai tư lệnh...... Tôi, tôi làm sao biết được!” dáng điệu của Đinh Đồng oan uổng lại càng oan uổng hơn, có thể trách ai được? anh hai quái kia trước đó không cho cô biết là đi đón ai đâu? Nếu có, cô làm sao dám có những lời nói, hành động quái kia? Không dám! Đao Duyên quái kia nữa? Trách hắn không tự giới thiệu? Thèm vào! Lại càng không dựa vào người khác, Đinh Đồng cô là ai chứ, đáng giá người ta chỉ qua lần giới thiệu đầu tiên thôi sao.

“Ha ha...... Được rồi, được rồi, lại không trách cô! Về sau lái xe chú ý nơi cần đến, đừng có bất ngờ giật mình như vậy , cô đột nhiên dừng xe như thế, nếu lúc ấy tốc độ xe nhanh hơn, suy lại mà nói, không chừng chúng ta chết cùng tháng cùng năm rồi! Chuyện vinh hạnh như vậy, đợi thêm mấy chục năm nữa cũng không muộn!”

“Anh, anh không tức giận ?”

Anh cười,“Tôi có giận sao?”

“Hô......” Cô vỗ vỗ ngực,“Tốt nha tốt nha! Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết!”

“Cô tên là Đinh Đồng?”

“Dạ”

“Đến đây được bao lâu?”

“Mới ba tháng......”

Hai người một hỏi một trả lời, phía trước một chiếc xe chạy đến, khi hai xe giao nhau, Đinh Đồng rõ ràng có chút khẩn trương nắm chặt tay lái. Đao Duyên nhìn không khỏi buồn bực, cô sợ giao lộ sao?

“Cô sợ giao lộ?”

“Đúng vậy!” Đinh Đồng không chút suy nghĩ liền thành thật thẳng thắn trả lời,“Anh không biết đâu, với xe chạy đối diện tôi vô cùng lo lắng chỉ sợ nó va vào nhau, mấy ngày nay coi như là coi như khá tốt, vài lần trước chạy sát vào nhau, về đến nhà là vài cái kính rơi ra hết!”

“...... Cô lái xe bao lâu rồi?”

“Uhm, không bao lâu, mới tháng trước bắt đầu học ....... Ôi chao...... Ôi chao...... Xe xe, phía trước có xe...... A......”

“Oành......” Tiếng nệm khí an toàn bung ra thêm cả giọng thét chói tai của cô gái nào đó.

Tốt lắm, Đao Duyên hưởng thụ trọn ven, chỉ trong một buổi mà bị hai lần tai nạn xe cộ. Thiết nghĩ thanh danh một đời của anh bị hủy hoại hoàn toàn trong tay ma nữ này !!!![ cuối cùng những lời này do chính tôi nói,“Anh danh một đời” Woa...... Là rất anh minh nha! Mọi người chớ nhìn chớ nhìn!!!]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hy Vọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook