Chương 58: Phiên ngoại 3-- qua lại 2...
Long Tiểu Vũ
17/04/2017
Mối tình đầu~ Nghe ra không cần phải nói thêm, đồng thời luôn làm lòng
người ta cảm thấy ấm áp, niềm vui không thể che giấu được, hiện rõ trên
chân mày.
Chuyện xảy ra thật tự nhiên, năm mười tám, mười chín tuổi, Đinh Đồng cứ như vậy mà thích Đào Duyên, sau đó tự nhiên mà thổ lộ, sau đó được anh chấp nhận, sau đó………. Cả ngày làm cái đuôi theo sau anh cứ như người hầu. Lúc đầu, Liễu Thiến Nhan còn nghĩ cô cần học hỏi nhiều còn nhiều điều chưa biết nên để cho cô theo anh mà học hỏi kiến thức thật nhiều, về sau như vậy đã thành thói quen.
Đao Duyên là con trai lớn của tư lệnh Đao Tổ Vượng, từ nhỏ đã ra nước ngoài du học, mới về nước được vài năm. Anh và mọi người trong lòng đều biết rõ, ý muốn của ba anh là trong tương lai sẽ để chức tư lệnh lại cho anh, cho nên từ lúc trở về anh không hề vào bất cứ đặc khu nào để cọ sát kinh nghiệm, đương nhiên, trong đó chỉ chủ yếu là tài chính, kinh tế chứ không liên quan gì đến các sòng bài và ma túy......
Những năm gần đây, sức ảnh hưởng xấu từ ma túy đối với thế giới ngày càng tăng, gây ảnh hưởng nhiều nhất chính là những người trồng và chiết xuất hàng cấm này từ cây anh túc, được trồng ở khu vực Tam Giác Vàng. Thật ra họ cũng không tự nguyện chống luật của đất nước hay thế giới, chẳng qua gần đây, hoàn cảnh khí hậu, đối với sự phát triển của cây nông nghiệp gây nhiều khó khăn, mà ngoài làm nông nghiệp ra, đối với khí hậu hay địa hình ở đây, muốn áp dụng khoa học kỹ thuật nông nghiệp thật sự không thể thay đổi tình trạng; Thứ hai, đại đa số mọi người không biết là, loại cây này có hoa rất đẹp vô cùng dụ hoặc, bất kể như thế nào, hút vào cả người đều sảng khoái, dễ chịu. Nhân loại nê đắm nó là chuyện bình thường, thậm chí trong vài năm, vùng đất nào trồng qua loại cây này cây nông nghiệp không thể nào phát triễn được......
Những người nghèo khổ vùng ven biên giới cuối cùng cũng chọn lựa gieo trồng loại cây mang mầm móng tội lỗi của nhân loại này, cái gọi là tà ác, lúc ban đầu đều cũng có như vậy hoặc gần như vậy, chỉ là bất đắc dĩ. Kỳ thật đối với bọn họ mà nói, chẳng qua là muốn sinh tồn mà thôi.
Đinh Đồng từng theo Đao Duyên qua nơi có trồng đầy hoa anh túc, tràn ngập trong mắt cô là biển trãi dài đầy hoa anh túc, ngay như người không thích hoa như cô, cũng chịu không được mà than thở:“Sao có thể xinh đẹp như vậy! Lần đầu tiên em nhìn thấy cây anh túc thật sự đó, sao có thể đẹp như vậy......”
Đao Duyên cười, ôn nhu vuốt tóc nàng,“Đồ ngốc!”
“Ôi chao...... Vậy không phải người trồng nó sẽ có rất nhiều tiền sao? Trên TV không phải nói loại này ở nước ta rất mắc tiền sao, từng hoa, từng hoa mà họ hái như vậy không phải là rất nhiều sao?!” Cô đang nói cái quái gì vậy? Có lẽ dùng câu “Ngực không có não cũng không có” dùng nói với cô thật chính xác mà.“Em nghĩ em muốn làm kẻ nghiện rồi, em sẽ trồng loại hoa anh túc này không phải tự có tự dùng rất tốt sao, hắc hắc......”
Nụ cười trên mặt Đao Duyên có chút chua xót, ôm chầm eo nhỏ của cô, mang cô áp vào trong ngực,“Không được nói bậy, làm người nghiện cái gì, đừng có dính vào mấy thứ kia! Thật ra không như em nghĩ đâu, bọn họ là người nhận tiền ít nhất đó, phần lớn lợi nhuận là bị người trung gian và gia công chế biến chiếm hết. Có thể em không tin, thu nhập của họ so với người làm nông ở Trung Quốc chúng ta còn thua xa.”
Đinh Đồng ngẩng đầu nhìn mặt anh, góc cạnh rõ ràng, cũng không làm cho người ta cảm giác mất đi sự nhu hòa, đặc biệt khi cười rộ lên khóe mắt kéo dài, cô nghĩ đây là mắt xếch mà người ta hay nói đây? Không thể không nói, thật sự là kiểu hồ ly giảo hoạt mà.
Về sau cô rất thích đi sau anh, bởi vì chỉ có anh bên cạnh, cô mới cảm thấy an toàn thật sự, thật sự có thể nói là tuyệt đối an toàn, cũng chỉ có ở bên cạnh anh, cô mới có thể không kiêng nể gì vui vẻ cười đùa như vậy......
Liễu Thiến Nhan từng nhắc nhở cô:“Thùng thùng, Đao Duyên không giống dạng người đơn giản như vậy, em nghĩ ở cùng anh ta sẽ tốt sao?”
Cô cười thật ngọt,“Có thể anh ấy giống chị không phải là người xấu nha!”
“Cô ngốc!! Bất quá như vậy cũng tốt, Đao Duyên cũng coi như là không tệ. Em có định nhân cơ hội này để tiến triển hơn không?” Lời của cô rất chân thật.“Thùng thùng, chị biết nhiều người nói em này nọ, nhưng là đó đều thực tế, bất luận là ai, mặc kệ đến nhận chức khi nào, đều phải hiểu được, kỳ thật đời này có thể dựa vào là chỉ có chính bản thân mình!”
“Chị, em biết chị rất tốt với em. Yên tâm đi, nên làm gì em điều biết rõ, sẽ không để chị thất vọng đâu .” Nhưng tình yêu một khi tăng thêm một tầng ý nghĩa và sắc thái, cô còn có đủ lý trí để ý tứ sao? Bất quá, chỉ cần cô không gây cản trở cho Đào Duyên là được .
Liễu Thiến Nhan lại muốn nói cái gì, vỗ vỗ cô,“Em cũng hai mươi rồi? Có nghĩ học lại đại học không?”
“...... Không nghĩ tới, như vậy cũng tốt rồi, cũng là tự lực cánh sinh không phải sao? Huống hồ còn có thể học được càng nhiều điều hay sao!” Cô lắc đầu, có chút này nọ, cô không muốn đi .
......
“Đinh Đinh! Anh trai của tôi đâu?” Tiểu Ngũ cùng Đinh Đồng trạc tuổi nhau, Đinh Đồng sớm quen biết anh, sau đó mới biết anh là em trai cùng cha khác mẹ của Đào Duyên. Thật giống như gia đình cổ đại vậy, trong gia đình con vợ cả và con vợ nhỏ có sự phân biệt rất rõ ràng, mẹ Đào Duyên là vợ chính thức của Đào Tổ Vượng, sinh được hai trai một gái, bỏ chị gái không tính, Đào Duyên cũng coi như là con trưởng, mà còn em gái thứ tư cùng em trai Tiểu Ngũ là do hai người vợ khác sinh ra.
Đào Tổ Vượng dặt tên cho con theo tục của dân tộc Thái, con trai theo thứ tự năm tên sau “Nham”,“Y”,“Tam”,“Tắc”,“Nuốt”, bởi vì học ở nước ngoài, rất nhiều người gọi “Nham”[ai] thành “yan”, nên Đao Duyên đổi tên mình thành một chữ “Duyên”
Đinh Đồng biết tên các anh được gọi theo thứ tự , Đinh Đồng từng hỏi qua Đào Duyên, rõ ràng đứng thứ năm là tên Đao Tắc, anh lại là con thứ tư tại sao lại đặt tên “Tắc”.
Đao Duyên vừa nghe liền nở nụ cười,“Bởi vì ba anh không thích tên ‘Nuốt’ , dù sao bọn anh là anh em kề nhau, ba liền lấy tên ‘Tắc’ còn lại đặt cho Tiểu Ngũ.”
Đinh Đồng nằm bò trên bàn, tay táy máy nghịch mấy mô hình ngựa
“Cô nhẹ tay thôi, làm hư một hai cái, xem tôi có làm thịt cô không!” Tiểu Ngũ đánh vào tay cô.
“Xí...... Anh có tin tôi mách anh trai anh xử lý anh không! Còn đánh tôi!!” cùng lời nói cô còn giả bộ làm ra vẻ tiểu nhân đắc chí.
“Ô ô u...... Sao nào? Cô có nghĩ là tôi không thèm gọi cô hai tiếng chị dâu không?!”
“Biến!” Đinh Đồng bị một tiếng “chị dâu” của anh làm đỏ mặt.
Tiểu Ngũ chọc cô đủ rồi mới hỏi lại chuyện chính,“Anh trai của tôi đâu? Đã đi đâu rồi vậy?”
Cô úp sấp trên bàn một hồi, khó chịu,“Anh ấy chỉ nói với tôi cần đi đâu đấy, hình như là người của chính phủ Mianma đến đây, anh ấy không cho tôi theo!”
“À!” thái độ của Tiểu Ngũ lập tức nghiêm túc.
“Sao thế? Có phải là rắc rối hay không?”
“Đặc khu này hai năm dọn dẹp không ít các sòng bạc, còn nhớ thời gian trước có người thua đến hơn ba trăm vạn không?”
Đinh đồng gật gật đầu, thua nhiều như vậy thật ra không nhiều lắm, việc này khi đó hầu như ai ai cũng biết, Tiểu Ngũ tiếp tục nói:“Đó là nhân viên của công ty tài vụ và kế toán Trung Quốc cũng không biết là không nên làm lớn chuyện ra như vậy, mang cầm cố công ty đến hai lần, kết quả bị phát hiện và bị câu thúc. Sự việc về sau, những chuyện “tốt” trước kia được mang ra, Trung Quốc chính phủ liền cảm thấy cần can thiệp, tạo áp lực, ba tôi là dạng người không thích nói nhiều, không có đàm phán cùng đối phương, nay chính phủ can thiệp. Bọn họ cùng chính phủ bất hòa , xem ra thái độ hai bên như vậy, không chừng sẽ có đánh nhau là chuyện bình thường......
Đinh Đồng lập tức ngồi xuống, “Sẽ có đánh nhau à?”
Tiểu Ngũ không phủ nhận.
Cô có chút mơ màng, đánh nhau? Cái này cô chỉ thấy trên TV, sao lại có thể thật sự xảy ra chứ lại còn gần ngay mình......
Đinh Đồng nhận được điện thoại của Đào Duyên là lúc trời đã khuya, cô đang coi TV với Liễu Thiến Nhan, nghe anh nói còn chưa có ăn cơm, lập tức nói anh đến rước cô, sau đó đi ăn cùng anh.
“Gần đây có chuyện gì phải không anh?” Chờ anh ăn xong Đinh Đồng mới hỏi.
Đao Duyên buông đũa, uống nước ,“Tiểu Ngũ nói gì với em à?”
Nàng cười haha hai tiếng, liền đi qua ôm lấy thắt lưng anh,“Hai chúng ta nói chuyện tán gẫu nha! Có phải hay không anh có chuyện gì phiền lòng ?”
Đào Duyên cúi đầu hôn cô một cái, Đinh Đồng cảm thấy thật ghét , oán giận,“Miệng cũng không có sạch mà hôn em!!”
“Em còn hơn vậy nữa, mà còn chê anh!” tay anh dùng vừa đủ lực, kéo cô về phía trước, cười nhìn cô, thoát không ra, anh thấy tư thế đủ thân mật rồi mới chậm rãi cọ cọ mặt cô,“Không có việc gì, em không cần lo lắng!”
Lúc này Đinh Đồng cũng không rảnh bận tâm đến ý nghĩa của câu nói đơn giản “không có việc gì” của anh, thường thường sự thật ý nghĩa của nó rất đáng sợ , cô ngây ngốc tin tưởng,“Thật sự không có việc gì a?”
“Anh không có lừa em, huống hồ cho dù có chuyện, anh cũng sẽ không cho ai làm tổn thương em. Yên tâm đi!”
Đinh Đồng nghĩ, bây giờ còn có thể có lo lắng cái gì , nàng vô khiên vô quải , cô độc, vốn là không có gì phải lo lắng , nay có Đào Duyên bên cạnh cô cảm thấy là điều thỏa mãn lớn nhất, cho dù thực sự có chuyện, cô cũng không để ý, chỉ cần hai người bọn họ bình an bên nhau là cô thỏa mãn rồi !
Điện thoại của Đao Duyên vang lên,“Tiểu Ngũ?”“......”“Được, bọn anh lập tức đến ngay!”
“Làm sao vậy?” Đinh Đồng hỏi.
Đao Duyên lấy chìa xóa bên cạnh, nắm tay cô vừa đi vừa nói :“Người phụ nữ bên ngoài của Bành Tấn Hoa gọi điện hỏi tội Thiến Nhan ......”
Chỉ một câu, Đinh Đồng cũng đoán được tính nghiêm trọng của chuyện này. Cô từng nghe chị Thiến Nhan nói qua, chị cùng anh hai qua lại lúc đầu cũng không tự nguyện, đơn giản mà nói, chỉ là anh hai đơn phương yêu chị, sau đó dùng mọi cách giam chị bên cạnh mình, chị chỉ có thể chua xót chấp nhận thôi, không ngờ dần dần lại yêu anh hai...... anh hai đối với chị không tệ, sợ Đinh Đồng tìm trắng mắt cũng không thấy sai cái gì, có một điều duy nhất, anh yêu chị ấy nhưng đồng thời, bên cạnh anh lúc nào cũng có hoặc đang có một đám phụ nữ bám theo. Thân thể hoặc là tâm lý, bất kể là người nào ngoại tình bên ngoài, phụ nữ là người đau khổ nhất, Liễu Thiến Nhan cũng vậy, cho nên, bên ngoài anh tham cảnh đẹp hoa xuân, bọn họ khi đó xảy ra chiến tranh đến bây giờ không phải là ít.
Khi bọ họ đến nơi, tiểu tư hợp viện hồng hồng ánh lửa, tựa hồ đốt cháy một đống quần áo, trong bóng tối lại càng thấy được, lửa phát ra từ phòng Liễu Thiến Nhan, không ngừng đem đồ vật bên cạnh thẳng tay ném đến người của chàng trai trước mặt, “Hỗn đản, có bản lĩnh anh rước người phụ nữ kia về đi, anh xem tôi có dám làm thịt hai người hay không, không tồi nha, cô ả lần này rất khá! Dám gọi điện thoại lên mặt với tôi ......”
“Liễu tỷ, việc này cũng không phải lỗi anh hai, là cái cô kia gạt anh hai thôi!” Tiểu Ngũ ở bên trong ngăn cản, sợ Liễu Thiến Nhan có thể đào ra thanh đạ đao, chết luôn anh hai không chừng .
Bành Tấn Hoa trên mặt cũng không còn tươi tỉnh, chưa nói cái gì, cứ như vậy để cho cô phát tiết.
Đinh Đồng chạy vào phòng trước, lôi kéo Liễu Thiến Nhan,“Chị, chị hiện tại không thể như vậy a, động thai làm sao bây giờ?”
“Đinh Đinh!!!”
Bị Liễu Thiến Nhan lớn tiếng quát lại, Đinh Đồng mới nhớ đến mình vừa nói cái gì, đúng vậy, chị Thiến Nhan mang thai, mấy ngày nay chị định cho anh hai bất ngờ , anh cũng không có về, chị định không nói với anh, thật ra chị đang do dự có nên có đứa bé này không, cho nên dặn dò Đinh Đồng không được nói chuyện này ra .
“Tiểu Đông, em vừa rồi nói cái gì?” nãy giờ anh không hé miệng nói nửa lời, lúc này mới mở miệng nói, khẩu khí làm cho người ta không dám không nghe.
“...... Em, em......” Đinh Đồng cắn môi dưới, không dám ra tiếng.
“ Anh hỏi cô ấy làm cái gì, để tôi nói cho anh tốt hơn!” Liễu Thiến Nhan cười lạnh,“Tôi mang thai, gần hai tháng , bất quá tôi cảm thấy anh không thiếu phụ nữ sinh con giúp cho, tôi cũng không thích chung đồ với người khác, ngày mai tôi sẽ đi bỏ nó......”
Bành Tấn Hoa vừa nghe xong liền suy sụp hai bước đến trước mặt cô, nắm chặt vai cô mắng cô,“Vì cái gì gạt tôi? Cô nói đi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Đinh Đồng sợ anh làm bị thương Liễu Thiến Nhan, vội vàng nắm cánh tay anh cầu xin,“Anh hai anh nhẹ tay , đừng làm chị bị thương!” Trong thanh âm mang theo khóc nức nở. Đào Duyên đi tới mang cô ôm chặt vào ngực mình, ấm áp , làm cho cô nhất thời cảm thấy giống như con thuyền gặp gió to tìm được bến nấp, vô cùng an toàn.
Lực trên đôi cánh tay Bành Tấn Hoa nhẹ đi rất nhiều, ánh mắt giết người nhìn vào cô gái trước mặt, lạnh lung nói với mọi người:“Các người đi ra ngoài.”
“Anh......” Đinh Đồng không dám, cô sợ bọn họ đi rồi sẽ có chuyện xảy ra.
Đào Duyên vỗ vỗ Bành Tấn Hoa, “Đừng xúc động, từ từ nói.” Sau đó hướng Tiểu Ngũ nháy nháy mắt ý bảo anh đi ra ngoài,“Tiểu Đồng, chúng ta đi ra ngoài trước, phải cho họ thời gian để mà nói rõ cùng nhau!”
“Nhưng mà......”
Liễu Thiến Nhan lại muốn thoát khỏi hai tay của anh, đẩy không ra, biết tính tình người này không đạt mục đích thề không bỏ qua, chỉ phải thỏa hiệp,“Đinh Đinh, em đi ra ngoài trước đi, anh ta không dám làm gì chị đâu!”
Không yên tâm theo Đào Duyên rời đi, cô nắm chặt góc áo của anh, “Nếu không chúng ta ở lại xem sao! Lỡ một hồi xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Tin tưởng anh, không có việc gì đâu ! Bành Tấn Hoa sẽ không làm gì cô ấy đâu, hắn luyến tiếc, nghe lời, buổi tối anh còn có chuyện muốn nói với em, bây giờ anh đưa em đi, em chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại qua xem sao.”
Đinh Đồng không biết Đào Duyên dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy, rõ ràng dáng vẻ anh hai giống như muốn ăn thịt người, nhưng anh nói như vây cô thật tin tưởng rằng sẽ không có chuyện gì.
Chuyện xảy ra thật tự nhiên, năm mười tám, mười chín tuổi, Đinh Đồng cứ như vậy mà thích Đào Duyên, sau đó tự nhiên mà thổ lộ, sau đó được anh chấp nhận, sau đó………. Cả ngày làm cái đuôi theo sau anh cứ như người hầu. Lúc đầu, Liễu Thiến Nhan còn nghĩ cô cần học hỏi nhiều còn nhiều điều chưa biết nên để cho cô theo anh mà học hỏi kiến thức thật nhiều, về sau như vậy đã thành thói quen.
Đao Duyên là con trai lớn của tư lệnh Đao Tổ Vượng, từ nhỏ đã ra nước ngoài du học, mới về nước được vài năm. Anh và mọi người trong lòng đều biết rõ, ý muốn của ba anh là trong tương lai sẽ để chức tư lệnh lại cho anh, cho nên từ lúc trở về anh không hề vào bất cứ đặc khu nào để cọ sát kinh nghiệm, đương nhiên, trong đó chỉ chủ yếu là tài chính, kinh tế chứ không liên quan gì đến các sòng bài và ma túy......
Những năm gần đây, sức ảnh hưởng xấu từ ma túy đối với thế giới ngày càng tăng, gây ảnh hưởng nhiều nhất chính là những người trồng và chiết xuất hàng cấm này từ cây anh túc, được trồng ở khu vực Tam Giác Vàng. Thật ra họ cũng không tự nguyện chống luật của đất nước hay thế giới, chẳng qua gần đây, hoàn cảnh khí hậu, đối với sự phát triển của cây nông nghiệp gây nhiều khó khăn, mà ngoài làm nông nghiệp ra, đối với khí hậu hay địa hình ở đây, muốn áp dụng khoa học kỹ thuật nông nghiệp thật sự không thể thay đổi tình trạng; Thứ hai, đại đa số mọi người không biết là, loại cây này có hoa rất đẹp vô cùng dụ hoặc, bất kể như thế nào, hút vào cả người đều sảng khoái, dễ chịu. Nhân loại nê đắm nó là chuyện bình thường, thậm chí trong vài năm, vùng đất nào trồng qua loại cây này cây nông nghiệp không thể nào phát triễn được......
Những người nghèo khổ vùng ven biên giới cuối cùng cũng chọn lựa gieo trồng loại cây mang mầm móng tội lỗi của nhân loại này, cái gọi là tà ác, lúc ban đầu đều cũng có như vậy hoặc gần như vậy, chỉ là bất đắc dĩ. Kỳ thật đối với bọn họ mà nói, chẳng qua là muốn sinh tồn mà thôi.
Đinh Đồng từng theo Đao Duyên qua nơi có trồng đầy hoa anh túc, tràn ngập trong mắt cô là biển trãi dài đầy hoa anh túc, ngay như người không thích hoa như cô, cũng chịu không được mà than thở:“Sao có thể xinh đẹp như vậy! Lần đầu tiên em nhìn thấy cây anh túc thật sự đó, sao có thể đẹp như vậy......”
Đao Duyên cười, ôn nhu vuốt tóc nàng,“Đồ ngốc!”
“Ôi chao...... Vậy không phải người trồng nó sẽ có rất nhiều tiền sao? Trên TV không phải nói loại này ở nước ta rất mắc tiền sao, từng hoa, từng hoa mà họ hái như vậy không phải là rất nhiều sao?!” Cô đang nói cái quái gì vậy? Có lẽ dùng câu “Ngực không có não cũng không có” dùng nói với cô thật chính xác mà.“Em nghĩ em muốn làm kẻ nghiện rồi, em sẽ trồng loại hoa anh túc này không phải tự có tự dùng rất tốt sao, hắc hắc......”
Nụ cười trên mặt Đao Duyên có chút chua xót, ôm chầm eo nhỏ của cô, mang cô áp vào trong ngực,“Không được nói bậy, làm người nghiện cái gì, đừng có dính vào mấy thứ kia! Thật ra không như em nghĩ đâu, bọn họ là người nhận tiền ít nhất đó, phần lớn lợi nhuận là bị người trung gian và gia công chế biến chiếm hết. Có thể em không tin, thu nhập của họ so với người làm nông ở Trung Quốc chúng ta còn thua xa.”
Đinh Đồng ngẩng đầu nhìn mặt anh, góc cạnh rõ ràng, cũng không làm cho người ta cảm giác mất đi sự nhu hòa, đặc biệt khi cười rộ lên khóe mắt kéo dài, cô nghĩ đây là mắt xếch mà người ta hay nói đây? Không thể không nói, thật sự là kiểu hồ ly giảo hoạt mà.
Về sau cô rất thích đi sau anh, bởi vì chỉ có anh bên cạnh, cô mới cảm thấy an toàn thật sự, thật sự có thể nói là tuyệt đối an toàn, cũng chỉ có ở bên cạnh anh, cô mới có thể không kiêng nể gì vui vẻ cười đùa như vậy......
Liễu Thiến Nhan từng nhắc nhở cô:“Thùng thùng, Đao Duyên không giống dạng người đơn giản như vậy, em nghĩ ở cùng anh ta sẽ tốt sao?”
Cô cười thật ngọt,“Có thể anh ấy giống chị không phải là người xấu nha!”
“Cô ngốc!! Bất quá như vậy cũng tốt, Đao Duyên cũng coi như là không tệ. Em có định nhân cơ hội này để tiến triển hơn không?” Lời của cô rất chân thật.“Thùng thùng, chị biết nhiều người nói em này nọ, nhưng là đó đều thực tế, bất luận là ai, mặc kệ đến nhận chức khi nào, đều phải hiểu được, kỳ thật đời này có thể dựa vào là chỉ có chính bản thân mình!”
“Chị, em biết chị rất tốt với em. Yên tâm đi, nên làm gì em điều biết rõ, sẽ không để chị thất vọng đâu .” Nhưng tình yêu một khi tăng thêm một tầng ý nghĩa và sắc thái, cô còn có đủ lý trí để ý tứ sao? Bất quá, chỉ cần cô không gây cản trở cho Đào Duyên là được .
Liễu Thiến Nhan lại muốn nói cái gì, vỗ vỗ cô,“Em cũng hai mươi rồi? Có nghĩ học lại đại học không?”
“...... Không nghĩ tới, như vậy cũng tốt rồi, cũng là tự lực cánh sinh không phải sao? Huống hồ còn có thể học được càng nhiều điều hay sao!” Cô lắc đầu, có chút này nọ, cô không muốn đi .
......
“Đinh Đinh! Anh trai của tôi đâu?” Tiểu Ngũ cùng Đinh Đồng trạc tuổi nhau, Đinh Đồng sớm quen biết anh, sau đó mới biết anh là em trai cùng cha khác mẹ của Đào Duyên. Thật giống như gia đình cổ đại vậy, trong gia đình con vợ cả và con vợ nhỏ có sự phân biệt rất rõ ràng, mẹ Đào Duyên là vợ chính thức của Đào Tổ Vượng, sinh được hai trai một gái, bỏ chị gái không tính, Đào Duyên cũng coi như là con trưởng, mà còn em gái thứ tư cùng em trai Tiểu Ngũ là do hai người vợ khác sinh ra.
Đào Tổ Vượng dặt tên cho con theo tục của dân tộc Thái, con trai theo thứ tự năm tên sau “Nham”,“Y”,“Tam”,“Tắc”,“Nuốt”, bởi vì học ở nước ngoài, rất nhiều người gọi “Nham”[ai] thành “yan”, nên Đao Duyên đổi tên mình thành một chữ “Duyên”
Đinh Đồng biết tên các anh được gọi theo thứ tự , Đinh Đồng từng hỏi qua Đào Duyên, rõ ràng đứng thứ năm là tên Đao Tắc, anh lại là con thứ tư tại sao lại đặt tên “Tắc”.
Đao Duyên vừa nghe liền nở nụ cười,“Bởi vì ba anh không thích tên ‘Nuốt’ , dù sao bọn anh là anh em kề nhau, ba liền lấy tên ‘Tắc’ còn lại đặt cho Tiểu Ngũ.”
Đinh Đồng nằm bò trên bàn, tay táy máy nghịch mấy mô hình ngựa
“Cô nhẹ tay thôi, làm hư một hai cái, xem tôi có làm thịt cô không!” Tiểu Ngũ đánh vào tay cô.
“Xí...... Anh có tin tôi mách anh trai anh xử lý anh không! Còn đánh tôi!!” cùng lời nói cô còn giả bộ làm ra vẻ tiểu nhân đắc chí.
“Ô ô u...... Sao nào? Cô có nghĩ là tôi không thèm gọi cô hai tiếng chị dâu không?!”
“Biến!” Đinh Đồng bị một tiếng “chị dâu” của anh làm đỏ mặt.
Tiểu Ngũ chọc cô đủ rồi mới hỏi lại chuyện chính,“Anh trai của tôi đâu? Đã đi đâu rồi vậy?”
Cô úp sấp trên bàn một hồi, khó chịu,“Anh ấy chỉ nói với tôi cần đi đâu đấy, hình như là người của chính phủ Mianma đến đây, anh ấy không cho tôi theo!”
“À!” thái độ của Tiểu Ngũ lập tức nghiêm túc.
“Sao thế? Có phải là rắc rối hay không?”
“Đặc khu này hai năm dọn dẹp không ít các sòng bạc, còn nhớ thời gian trước có người thua đến hơn ba trăm vạn không?”
Đinh đồng gật gật đầu, thua nhiều như vậy thật ra không nhiều lắm, việc này khi đó hầu như ai ai cũng biết, Tiểu Ngũ tiếp tục nói:“Đó là nhân viên của công ty tài vụ và kế toán Trung Quốc cũng không biết là không nên làm lớn chuyện ra như vậy, mang cầm cố công ty đến hai lần, kết quả bị phát hiện và bị câu thúc. Sự việc về sau, những chuyện “tốt” trước kia được mang ra, Trung Quốc chính phủ liền cảm thấy cần can thiệp, tạo áp lực, ba tôi là dạng người không thích nói nhiều, không có đàm phán cùng đối phương, nay chính phủ can thiệp. Bọn họ cùng chính phủ bất hòa , xem ra thái độ hai bên như vậy, không chừng sẽ có đánh nhau là chuyện bình thường......
Đinh Đồng lập tức ngồi xuống, “Sẽ có đánh nhau à?”
Tiểu Ngũ không phủ nhận.
Cô có chút mơ màng, đánh nhau? Cái này cô chỉ thấy trên TV, sao lại có thể thật sự xảy ra chứ lại còn gần ngay mình......
Đinh Đồng nhận được điện thoại của Đào Duyên là lúc trời đã khuya, cô đang coi TV với Liễu Thiến Nhan, nghe anh nói còn chưa có ăn cơm, lập tức nói anh đến rước cô, sau đó đi ăn cùng anh.
“Gần đây có chuyện gì phải không anh?” Chờ anh ăn xong Đinh Đồng mới hỏi.
Đao Duyên buông đũa, uống nước ,“Tiểu Ngũ nói gì với em à?”
Nàng cười haha hai tiếng, liền đi qua ôm lấy thắt lưng anh,“Hai chúng ta nói chuyện tán gẫu nha! Có phải hay không anh có chuyện gì phiền lòng ?”
Đào Duyên cúi đầu hôn cô một cái, Đinh Đồng cảm thấy thật ghét , oán giận,“Miệng cũng không có sạch mà hôn em!!”
“Em còn hơn vậy nữa, mà còn chê anh!” tay anh dùng vừa đủ lực, kéo cô về phía trước, cười nhìn cô, thoát không ra, anh thấy tư thế đủ thân mật rồi mới chậm rãi cọ cọ mặt cô,“Không có việc gì, em không cần lo lắng!”
Lúc này Đinh Đồng cũng không rảnh bận tâm đến ý nghĩa của câu nói đơn giản “không có việc gì” của anh, thường thường sự thật ý nghĩa của nó rất đáng sợ , cô ngây ngốc tin tưởng,“Thật sự không có việc gì a?”
“Anh không có lừa em, huống hồ cho dù có chuyện, anh cũng sẽ không cho ai làm tổn thương em. Yên tâm đi!”
Đinh Đồng nghĩ, bây giờ còn có thể có lo lắng cái gì , nàng vô khiên vô quải , cô độc, vốn là không có gì phải lo lắng , nay có Đào Duyên bên cạnh cô cảm thấy là điều thỏa mãn lớn nhất, cho dù thực sự có chuyện, cô cũng không để ý, chỉ cần hai người bọn họ bình an bên nhau là cô thỏa mãn rồi !
Điện thoại của Đao Duyên vang lên,“Tiểu Ngũ?”“......”“Được, bọn anh lập tức đến ngay!”
“Làm sao vậy?” Đinh Đồng hỏi.
Đao Duyên lấy chìa xóa bên cạnh, nắm tay cô vừa đi vừa nói :“Người phụ nữ bên ngoài của Bành Tấn Hoa gọi điện hỏi tội Thiến Nhan ......”
Chỉ một câu, Đinh Đồng cũng đoán được tính nghiêm trọng của chuyện này. Cô từng nghe chị Thiến Nhan nói qua, chị cùng anh hai qua lại lúc đầu cũng không tự nguyện, đơn giản mà nói, chỉ là anh hai đơn phương yêu chị, sau đó dùng mọi cách giam chị bên cạnh mình, chị chỉ có thể chua xót chấp nhận thôi, không ngờ dần dần lại yêu anh hai...... anh hai đối với chị không tệ, sợ Đinh Đồng tìm trắng mắt cũng không thấy sai cái gì, có một điều duy nhất, anh yêu chị ấy nhưng đồng thời, bên cạnh anh lúc nào cũng có hoặc đang có một đám phụ nữ bám theo. Thân thể hoặc là tâm lý, bất kể là người nào ngoại tình bên ngoài, phụ nữ là người đau khổ nhất, Liễu Thiến Nhan cũng vậy, cho nên, bên ngoài anh tham cảnh đẹp hoa xuân, bọn họ khi đó xảy ra chiến tranh đến bây giờ không phải là ít.
Khi bọ họ đến nơi, tiểu tư hợp viện hồng hồng ánh lửa, tựa hồ đốt cháy một đống quần áo, trong bóng tối lại càng thấy được, lửa phát ra từ phòng Liễu Thiến Nhan, không ngừng đem đồ vật bên cạnh thẳng tay ném đến người của chàng trai trước mặt, “Hỗn đản, có bản lĩnh anh rước người phụ nữ kia về đi, anh xem tôi có dám làm thịt hai người hay không, không tồi nha, cô ả lần này rất khá! Dám gọi điện thoại lên mặt với tôi ......”
“Liễu tỷ, việc này cũng không phải lỗi anh hai, là cái cô kia gạt anh hai thôi!” Tiểu Ngũ ở bên trong ngăn cản, sợ Liễu Thiến Nhan có thể đào ra thanh đạ đao, chết luôn anh hai không chừng .
Bành Tấn Hoa trên mặt cũng không còn tươi tỉnh, chưa nói cái gì, cứ như vậy để cho cô phát tiết.
Đinh Đồng chạy vào phòng trước, lôi kéo Liễu Thiến Nhan,“Chị, chị hiện tại không thể như vậy a, động thai làm sao bây giờ?”
“Đinh Đinh!!!”
Bị Liễu Thiến Nhan lớn tiếng quát lại, Đinh Đồng mới nhớ đến mình vừa nói cái gì, đúng vậy, chị Thiến Nhan mang thai, mấy ngày nay chị định cho anh hai bất ngờ , anh cũng không có về, chị định không nói với anh, thật ra chị đang do dự có nên có đứa bé này không, cho nên dặn dò Đinh Đồng không được nói chuyện này ra .
“Tiểu Đông, em vừa rồi nói cái gì?” nãy giờ anh không hé miệng nói nửa lời, lúc này mới mở miệng nói, khẩu khí làm cho người ta không dám không nghe.
“...... Em, em......” Đinh Đồng cắn môi dưới, không dám ra tiếng.
“ Anh hỏi cô ấy làm cái gì, để tôi nói cho anh tốt hơn!” Liễu Thiến Nhan cười lạnh,“Tôi mang thai, gần hai tháng , bất quá tôi cảm thấy anh không thiếu phụ nữ sinh con giúp cho, tôi cũng không thích chung đồ với người khác, ngày mai tôi sẽ đi bỏ nó......”
Bành Tấn Hoa vừa nghe xong liền suy sụp hai bước đến trước mặt cô, nắm chặt vai cô mắng cô,“Vì cái gì gạt tôi? Cô nói đi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Đinh Đồng sợ anh làm bị thương Liễu Thiến Nhan, vội vàng nắm cánh tay anh cầu xin,“Anh hai anh nhẹ tay , đừng làm chị bị thương!” Trong thanh âm mang theo khóc nức nở. Đào Duyên đi tới mang cô ôm chặt vào ngực mình, ấm áp , làm cho cô nhất thời cảm thấy giống như con thuyền gặp gió to tìm được bến nấp, vô cùng an toàn.
Lực trên đôi cánh tay Bành Tấn Hoa nhẹ đi rất nhiều, ánh mắt giết người nhìn vào cô gái trước mặt, lạnh lung nói với mọi người:“Các người đi ra ngoài.”
“Anh......” Đinh Đồng không dám, cô sợ bọn họ đi rồi sẽ có chuyện xảy ra.
Đào Duyên vỗ vỗ Bành Tấn Hoa, “Đừng xúc động, từ từ nói.” Sau đó hướng Tiểu Ngũ nháy nháy mắt ý bảo anh đi ra ngoài,“Tiểu Đồng, chúng ta đi ra ngoài trước, phải cho họ thời gian để mà nói rõ cùng nhau!”
“Nhưng mà......”
Liễu Thiến Nhan lại muốn thoát khỏi hai tay của anh, đẩy không ra, biết tính tình người này không đạt mục đích thề không bỏ qua, chỉ phải thỏa hiệp,“Đinh Đinh, em đi ra ngoài trước đi, anh ta không dám làm gì chị đâu!”
Không yên tâm theo Đào Duyên rời đi, cô nắm chặt góc áo của anh, “Nếu không chúng ta ở lại xem sao! Lỡ một hồi xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Tin tưởng anh, không có việc gì đâu ! Bành Tấn Hoa sẽ không làm gì cô ấy đâu, hắn luyến tiếc, nghe lời, buổi tối anh còn có chuyện muốn nói với em, bây giờ anh đưa em đi, em chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại qua xem sao.”
Đinh Đồng không biết Đào Duyên dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy, rõ ràng dáng vẻ anh hai giống như muốn ăn thịt người, nhưng anh nói như vây cô thật tin tưởng rằng sẽ không có chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.