Hy Vọng

Chương 4: Tiểu tổ tông 2

Long Tiểu Vũ

11/04/2017

Edit: Hạ Băng

Beta: Quảng Hằng

Lúc Lô Phương đón Bành Hạo về công ty, lượng công việc của Tề Thiên càng ngày càng nhiều làm cho anh không nhấc đầu dậy nổi, đứa nhỏ kia đã quen thuộc phòng làm việc của anh, trực tiếp ngăn kéo bàn làm việc tìm đồ ăn vặt.

Tìm hồi lâu mới thấy khối gì hình vuông vuông màu sắc sặc sỡ,“Tiểu Thiên Tiểu Thiên, thổi giúp cục cưng đi, kẹo của Tiểu Thiên không giống của cục cưng nha?”

Tề Thiên vừa cúi đầu thấy, thật, sao anh lại không biết trong ngăn kéo lại có BCS? Anh vội vàng đem những thứ này cục cưng cầm trong tay giấu đi, nói đùa sao, nếu để Đinh Đồng thấy anh có thể sống sao! Lần trước cô gái kia khi được đưa đến bệnh viện, làm phẫu thuật suốt đêm, bác sĩ nói bộ ngực bởi vì bị đánh quá mạnh nên đã vỡ, lúc ấy anh nghĩ tới câu nói thô lỗ trước khi đi của Đinh Đồng -- lần sau sẽ đánh hắn ......sau này! Cô ấy chuẩn bị đánh thế nào? Nghĩ tới đây Tề Thiên đều không nhịn được mà run chân.

“Tiểu Thiên, đồ ăn vặt của Tiểu Thiên đâu?”

“Ai dạy con thế, cái gì ‘Tiểu Thiên’, kêu chú!” đứa nhỏ này, phản hắn à .

Bành Hạo thè lưỡi,“Tiểu Thiên không phải gọi con là tiểu tổ tông sao? Thầy giáo của chúng con nói, tổ tông lớn hơn chú nhiều! Cho nên làm sao con có thể gọi Tiểu Thiên là chú? Liền miễn cưỡng gọi Tiểu Thiên là được.”Cậu nói một cách nghiêm túc, giống như đang nói đang nói chân lý vậy.

Tề Thiên vừa nghe , thiếu chút nữa tức chết anh.

Lô Phương ngồi trên Sa lon nhịn không được bật cười thành tiếng,“ cục cưng Được rồi, chúng ta đi tìm mẹ đi!”

Ngay từ đầu Tề Thiên liền đem toàn bộ chú ý trên người Bành Hạo, vừa vặn không thấy Lô Phương ngồi ở phía sau mấy tính, theo góc độ của anh hoàn toàn nhìn không thấy cô. Bành Hạo nghe lời nói Lô Phương liền từ trên đùi anh nhảy xuống, còn dẫm lên chân anh.

Tề Thiên cố nhịn đau, trước khi bọn họ ra khỏi phòng nói:“Đừng đem chuyện vừa rồi nói cho Đinh Đồng nha!”

“Hửm? Chuyện gì? Chuyện anh cho Bành Hạo ăn “ kẹo”?”



“Cái gì tôi cho, tôi cũng không biết, cô nói là hại chết tôi đó!”

Lô Phương nắm tay Bành Hạo, đứng ở trước cửa,“Tề tổng, không may là tài khoản tín dụng của tôi kì này…, hay là….., ngài?”

Tề Thiên nói ngay lập tức,“Cô yên tâm,của tôi đây, của tôi còn! Thừa dịp còn chưa tới cuối tháng, cô xem cái gì cần mua thì mua......” Túi tiền của anh so sánh với tính mạng của anh, thì đương nhiên tính mạng quan trọng hơn, không may thì không may, dù sao cũng không phải lần đầu .

Cô vừa lòng gật đầu, cuối cùng đem Bành Hạo ra ngoài. Tề Thiên ngửa mặt ngã vào ghế dựa, rốt cuộc ai là boss?? Anh? Không đâu! Anh ngay cả đứa nhỏ ba bốn tuổi cũng không trị được, xoay người còn gặp phải trợ lí gian xảo kia., uổng cho trước kia anh còn được gọi là thiên tài......

Gần đây công ty có một dự án hợp tác lớn, Bành Tấn Hoa rất coi trọng dự án lần này, cho nên nhân viên từ trên xuống dưới đều tăng ca, cơ hồ mấy ngày nay Lô Phương đều đón Bành Hạo về công ty, chờ các cô xong việc trở về nhà, nếu cậu nhóc mệt mỏi đều vào phòng nghỉ ngơi ngủ .

Lúc ăn cơm, cục cưng liền bò lên đùi Đinh Đồng,“Mẹ, ngày mai cuối tuần nha, mẹ dẫn con đi chơi được không? Chúng ta đi ăn phần ăn lớn nha! Trong lớp chúng con có một bạn có kiếm rồng, con cũng muốn một cái, còn muốn một cái tốt hơn của cậu ta!”

Đinh Đồng gắp cho cục cưng một miếng cá,“Tự ăn đi, cẩn thận coi chừng mắc cổ .”

Lô Phương nhận lấy đĩa cá,“ Chị Đồng, để em giúp cục cưng lấy xương? Lần trước cục cưng ăn liền mắc cổ.”

“Để cho cục cưng tự ăn, chuyện gì cũng phải từ từ học, ngay cả ăn cũng chiều, sau này có thể làm gì!” Đinh Đồng tuy cực kì bảo vệ con, , nhưng đối với cục cưng dạy dỗ rất nghiêm, cái gì cục cưng có thể làm liền để cho con tự làm.giống như ăn cơm, từ nhỏ đã dạy con cầm đũa, cô sẽ không cho phép bất luận ai đút cơm cho con, lần trước dạy cho con chọn cá, kết quả đứa nhỏ này sơ ý làm xương mắc vào cổ họng, Bành Hạo đau tới khóc, Đinh Đồng cũng mền lòng khóc theo, nhưng sau vẫn kiên trì để con tự ăn.

Bành Hạo thấy cá thì sợ hãi, bĩu môi đẩy đĩa cá ra,“Con không thích ăn cá......”

“Cục cưng ngoan, ăn cá tăng chiều cao! Còn nữa, nếu con đem miếng cá này ăn hết, ngày mai mẹ liền dẫn con đi ăn phần ăn lớn.”

Bành Hạo vừa nghe có thể đi phần ăn lớn, trong lòng nhớ đến món đồ chơi cậu thích, cuối cùng miễn cưỡng đem món cá đang ăn dở, không tính là ăn hết, nhưng cuối cùng vẫn không mắc xương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hy Vọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook