Chương 38: Cảm kích
Quy Hồng Lạc Tuyết
29/04/2024
Ẻm yêu con!!!
“Ê! Ê! Túc Lễ, đang dòm ngó lung tung gì vậy?” Lâm Duệ huơ tay trước mắt hắn.
Túc Lễ liếc tiếp qua cổng canteen, “Cậu có thấy Úc Lạc Thừa đâu không?”
“Không thấy, hình như cậu ấy không chung toà nhà với chúng ta mà.” Lâm Duệ ngồi xuống đối diện hắn, “Chắc ra trễ thôi, cậu kiếm cậu ấy làm gì?”
“Không có gì.” Túc Lễ cười, ngồi thẳng lên lấy đũa chuẩn bị ăn cơm.
Vu Hạo bưng khay cơm bước đến, “Cái đệt, đen vãi cức.”
“Sao thế?” Lâm Duệ gắp đùi gà ngoạm một miếng.
“Mới thấy thằng Phạm Tư Hạo cứ bám miết theo bạn nữ lớp khác. Bạn kia khó chịu đến độ gọi thầy đến luôn.” Vu Hạo trề môi ghét bỏ, “Hèn không cơ chứ.”
“Thằng đó đúng là keo 502 mà, gỡ hoài không ra.” Lâm Duệ cau mày khinh bỉ.
Năm lớp 10, hắn và Phạm Tư Hạo ở chung một ký túc xá, hai người cãi nhau rần rần, đánh lộn lọt đến tai thầy chủ nhiệm. Cuối cùng, thầy giải tán hết nguyên đám để phân lại ký túc xá mới. Nhưng sau đó Phạm Tư Hạo vẫn đến kiếm chuyện với hắn, kinh tởm thật sự.
“Dạo gần đây nó nói xấu cậu miết đấy, coi chừng nó chút, hey, Túc Lễ!” Lâm Duệ gõ gõ vào khay.
Túc Lễ lơ đãng ngước lên, “Ai cơ?”
“Phạm Tư Hạo.” Lâm Duệ đáp.
- -
Buổi chiều là đến thi Toán. Xưa giờ, điểm Toán của Úc Lạc Thừa cũng chỉ duy trì tầm khoảng 120 hơn, song bởi vì hàng tá lý do mà vất vả lắm mới lết nổi qua 100. Dạo gần đây cậu rất nỗ lực học Toán, thầy Toán của trường số Ba lại giảng kỹ càng, dễ hiểu hơn, làm cậu rất muốn khôi phục lại điểm số như trước đây.
Trong phòng thi có 25 mống, chỗ ngồi của cậu nằm ở cuối cùng ngay cạnh cửa sổ, ngồi xéo trước mặt chắc là bạn học cùng lớp, vóc người không cao không thấp, da ngăm đen, mang mắt kính gọng đen dày cộm, hình như hắn tên Dương Phố Bằng.
Sở dĩ chú ý đến Dương Phố Bằng, là vì hắn cứ rung chân kéo theo bàn cũng rung theo, khiến cho Úc Lạc Thừa hơi mất tập trung.
Úc Lạc Thừa kẹt ngay câu b của câu cuối cùng, ngồi giải những 10 phút nhưng vẫn không ra. Cậu quyết định bỏ, quay lên kiểm lại câu hai câu trắc nghiệm và điền vào chỗ trống mà cậu chưa chắc.
Thầy giám thị chắp tay sau đít, xoay người đi về phía trước.
Dương Phố Bằng làm rớt cục gôm. Úc Lạc Thừa thấy hắn là ngay lúc hắn đang nhặt tờ giấy bị vo lại lên, sau đó vừa canh thầy giám thị vừa mở tờ giấy ra.
Úc Lạc Thừa nhíu mày. Đó giờ cậu chưa từng phao và cũng rất khinh bỉ hành động này, nhưng cậu cũng không rảnh nợ đi mách lẻo.
Cậu định bụng rũ mắt giả vờ như không thấy, đoạn bắt gặp ánh mắt đang dáo dác khắp nơi của Dương Phố Bằng.
Dương Phố Bằng ngơ ra rồi nhét tờ giấy vào lòng bàn tay, sau đó trông thấy Úc Lạc Thừa cúi xuống, không tỏ vẻ gì.
Chuông reo vừa dứt là Úc Lạc Thừa dọn dẹp cặp sách, chuẩn bị bước ra ngoài.
Bỗng có tiếng gọi: “Úc Lạc Thừa!” - Cậu ngoái đầu trông thấy Dương Phố Bằng vác balo, chạy lon ton đến trước mặt cậu.
Cậu không thích đứng quá gần người khác nên lặng lẽ lùi về nửa bước, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có việc gì không?”
Dương Phố Bằng bỗng tỏ ra ngại ngùng, chột dạ sờ mũi, lúc đó hắn thấy Úc Lạc Thừa bất an hơn cả hắn nữa. Hắn bỗng cả gan, vươn tay định vỗ vai Úc Lạc Thừa nhưng lại vỗ vào không khí.
Úc Lạc Thừa mím môi, nhìn hắn chòng chọc, lòng đầy cảnh giác.
Dương Phố Bằng ngượng ngùng bỏ tay xuống, “Chắc là cậu không biết tôi nhưng tôi thì biết cậu. Năm cấp 2 cậu là học sinh trường ở thị trấn Tân Dương phải không? Tôi cũng học ở đó. Tổng kết năm nào cậu cũng được thưởng top 10 xuất sắc nhất của khối, thị trấn bọn mình nằm kế nhau, cậu ở xóm nhà Úc, tôi ở thôn nhà Dương.”
Úc Lạc Thừa gật đầu.
Dương Phố Bằng bỗng nở cười tươi rói, “Vậy bọn mình cũng xem như là 'đồng hương' ấy nhờ, nên là sao nhỉ, hồi nãy thực ra tôi--”
“Tôi chẳng thấy gì cả.” Úc Lạc Thừa siết chặt quai cặp, quay đầu bước đi.
“Ê, đợi tôi với! Tụi mình về lớp chung đi.” Dương Phố Bằng đuổi theo, cười ha hả, “Năm đó cậu đúng là học sinh xuất sắc của trường mình mà. Nghe nói cậu học ở trường số Bảy, sao lại chuyển đến trường số Ba thế? Tôi đến được đây là do ba tôi nhờ quan hệ chạy tiền đó...”
Dương Phố Bằng đã nói nhiều lại còn thích đứng sát rạt với người ta. Thậm chí Úc Lạc Thừa còn nghe mùi sáp bôi tóc thoang thoảng trên đầu hắn.
Cậu sợ tái mặt nên chỉ bèn đi nhanh hơn. Thế nhưng Dương Phố Bằng lại phát hiện rồi bám lấy cậu tiếp.
“Tiếng Anh của cậu tốt không dợ? Cơ mà chắc chắn là giỏi hơn tôi rồi. Cậu là học sinh xuất sắc mà, ngày mai thi giúp đỡ nhau chứ?” Dương Phố Bằng bám riết không tha.
“Không cần đâu.” Úc Lạc Thừa lắc đầu, “Môn Anh tôi dở lắm.”
“Điêu vãi hahaha. Năm cấp 2 cậu thi đạt điểm tối đa luôn cơ mà. Lớp tôi còn được xem bài làm văn mẫu của cậu đó.” Dương Phố Bằng vừa dứt lời đã lấy tay định quàng vai cậu, “Tối nay tôi mời cậu một bữa nhé.”
Úc Lạc Thừa cau mày, muốn né đi.
Trong chớp mắt, cậu đã bị người khác ôm cổ từ phía sau. Đoạn, cậu ngửi thấy mùi hương cam thoang thoảng, giọng cười quen thuộc của Túc Lễ vang lên, “Tìm thấy cậu rồi.”
[Hức hức hức, bé thỏ của con ơi, con nhớ ba chết mất! Bé cưng mau sà vào vòng tay anh nè! Aaaa, hòn dái đen thui đừng có đụng vào thỏ của ông! Của tui! Thỏ của tui! Mẹ kiếp, tao mới ôm được có mấy lần thì có cái nịt mày được đụng vào nhé! Tao sẽ lấy dao, nhảy lên chém chết con mẹ mày, thằng rảnh nợ! Còn con thỏ chết dẫm này đừng hòng trốn! Lúc trốn mình thì giỏi lắm điêu luyện lắm, aaaa tức quá đi! Muốn bùng cháy! Thằng súc vật shibal thằng cặn bã shine!!!]
*shibal: mẹ mày (tiếng Hàn), shine: mày chết đi (tiếng Nhật)
Túc Lễ thầm nã một tràng tục tĩu mượt như súng liên thanh, nhưng ngoài mặt lại mỉm cười một cách dịu dàng, bình tĩnh.
Úc Lạc Thừa bất giác thở phào, tiện lùi lại hai bước theo trớn của hắn, tránh xa Dương Phố Bằng.
“Cô Văn tìm cậu.” Túc Lễ vươn tay, kéo cậu vào lòng hắn cực kỳ ngang ngược, đoạn quay lại mỉm cười với Dương Phố Bằng, “Dương Phố Bằng, cậu đi trước đi.”
Dương Phố Bằng ngó Úc Lạc Thừa, thấy hơi thất vọng, “Úc Lạc Thừa, tự học tối tôi tìm cậu nhé.”
[Tìm cái bi bố mày! Thằng củ lìn này cũng xứng để chơi với thỏ của tao? Đệt mợ thằng mặt lờ này!]
Túc Lễ điên cuồng gào thét trong lòng, thậm chí còn chẳng buồn nở nụ cười nữa. Hắn bá cổ Úc Lạc Thừa, đổi đường khác ít người để đi.
Túc Lễ cúi xuống nhìn cậu, giọng hắn hơi cười cười, “Cậu ấy kiếm cậu làm gì?”
Úc Lạc Thừa tỏ ra chần chừ rồi lắc đầu, “Không có gì hết.”
Ngay tức thì, không khí xung quanh người Túc Lễ lạnh xuống, hắn nhìn cậu chòng chọc, cười có như không, “Thừa Thừa?”
[Aaaaa không ngờ cậu ấy không chịu nói với mình- Cậu lại có bí mật nào đó ư?! Tại sao chứ?! Mình ứ chịu, mình muốn nghe cơ hức hức hức mẹ bà con thỏ chết tiệt, làm bố tổn thương lắm rồi đó! Đệt mợ, chạy thục mạng những hai toà nhà để kiếm cậu mà có chút bí mật cũng không chịu nói cho mình, mình sống trên đời này còn ý nghĩa gì! Tại thằng mặt lờ Dương Phố Bằng kia hết! Nhờ nó mà bé thỏ của mình nhiễm đen theo, lông cũng sờ hết đã luôn rồi! Tối nay phải lột da Úc Lạc Thừa, cái tội không nghe lời!]
Úc Lạc Thừa siết quai cặp, một lúc lâu sau mới rì rì nói: “Tớ, tớ vô tình thấy cậu ta phao bài.”
Túc Lễ hơi thôi cười, “Sau đó thì sao?”
“Ngày mai thi tiếng Anh... cậu ấy muốn tớ chuyền đáp án.” Úc Lạc Thừa nhíu mày, “Tớ chẳng muốn chuyền đâu.”
“Ừm, tụi mình không học theo bọn nó.” Túc Lễ thoắt cái đã cười tươi rói, vươn tay, dịu dàng xoa đầu cậu.
[Hức hức, bé cưng ngoan ngoãn ở đâu ra thế này, chắc chắn là bé thỏ trời ban!]
Không biết vì sao mà Úc Lạc Thừa bỗng nhiên đỡ thấy căng thẳng - Vì sự mờ ám từ câu “đồng hương” của Dương Phố Lâm, vì tiếng chửi thề cáu kỉnh trong lòng Túc Lễ dần dà biến mất.
Cậu sẽ không về xóm nhà Úc nữa, trong tương lai cũng không quay lại thành phố Vu. Thứ duy nhất cậu cần làm bây giờ đó là cố gắng học tập, sau đó rời khỏi đây.
Mọi người, mọi thứ từ thành phố Vu đều sẽ không còn liên quan gì tới cậu.
Kể cả Túc Lễ.
“Túc Lễ.” Úc Lạc Thừa nhìn hắn mà lòng thấp thỏm, “Cậu, lời cậu nói trước đây còn tính không?”
“Gì cơ?” Túc Lễ đang nhìn chằm chằm vào cổ áo mở toang của cậu, cổ áo len bên trong hơi rộng nên lộ ra một mảng xương quai xanh xinh đẹp.
[Chậc... Muốn sờ quá, nhưng bé thỏ nhát gan tội nghiệp lắm, sờ một cái thôi có khi run bần bật, còn đỏ ửng lên nữa. Ôi, Úc Lạc Thừa râm quá đi! Aaa bình tĩnh Túc Lễ ơi! Mẹ kiếp, mình đang nghĩ gì vậy nhỉ, mình có phải gay đâu... Ơ mà suy nghĩ thôi thì đâu ai biết nhỉ, quan tâm làm gì hê hê, hê hê. Mình chẳng những muốn sờ mình còn muốn liếm nè--- Hả? Gì cơ? Còn tính gì cơ?]
“........” Úc Lạc Thừa vừa nhìn khuôn mặt khôi ngô tỏ ra thản nhiên của hắn, vừa nghe hắn nảy ra mấy suy nghĩ đồi trụy biến thái là cậu lại nghi ngờ bản thân có bị tâm thần phân liệt không. Cậu lặng lẽ kéo khoá lên trên cùng, cả gan nói: “Thì là, cậu bảo lần trước sẽ giúp tớ học bù đó.”
“Tất nhiên là tính rồi.” Túc Lễ bật cười, “Cậu là thỏ nhà tớ nuôi, việc này cũng là việc tớ nên làm.”
Úc Lạc Thừa nghiêng đầu tránh cái tay đang gảy gảy khoá áo mình ra, cảm kích: “Cảm ơn cậu.”
[Đệt! Cậu cứ ngoan thế này là muốn chết tớ sao! Aaa, muốn ôm vào lòng xong hít lấy hít để quá đi à, hức hức hức cứu với, thỏ con cứ dụ dỗ mình thôi, kiếp này không được sờ thỏ thì sống còn ý nghĩa gì nữa!!
Túc Lễ chẳng ừ hử gì, chỉ xoa đầu cậu một cách dịu dàng.
Úc Lạc Thừa đi cùng hắn cả buổi trời vẫn chưa thấy được toà dạy học, nhưng lại đi ngang qua vườn cây mận ở góc Tây Bắc của trường.
Lúc này đang vào xuân, hoa màu hồng trắng nở rộ trên cây. Bốn bề tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng chim hót và tiếng gió.
“Mình không về lớp hả?” Úc Lạc Thừa ôm nghi ngờ, đi theo hắn đến vườn cây mận.
“Còn 30 phút là tan học, quay về ồn ào lắm, chi bằng ở đây yên tĩnh.” Trước mặt có hai cái sườn núi nhỏ, Túc Lễ bước lên, ngoái đầu rồi vươn tay nhìn Úc Lạc Thừa.
Úc Lạc Thừa nhìn tay hắn. Cậu siết quai cặp, cúi đầu sải hai bước dài.
Túc Lễ làm bộ như không có gì xảy ra, rút cái tay trống không về, phủi phủi đáy quần.
[Con thỏ bự ỷ chân dài nên không cho mình đỡ. Mất vui, hứ.]
“........” Úc Lạc Thừa lẳng lặng thở dài, ngồi với hắn dưới tán cây.
Cậu cúi xuống, lấy một hộp sữa từ balo đưa đến trước mặt Túc Lễ.
Túc Lễ nhìn cậu mà ngờ vực.
“Cảm ơn cậu đã tặng tớ áo len.” Úc Lạc Thừa nói cảm ơn, có hơi câu nệ.
Túc Lễ không hé răng nhưng cặp mắt hắn dần sáng rực. Hắn cong khoé môi, vươn tay nhận lấy, hắng giọng vài cái rồi thản nhiên cất lời: “Đừng khách sáo, việc nên làm thôi.”
[Hức hức hức mẹ ơi! Bé thỏ của con tình nguyện chia sẻ thức ăn cho con rồi! Trong lòng của thỏ có con! Ẻm yêu con!!!]
“Ê! Ê! Túc Lễ, đang dòm ngó lung tung gì vậy?” Lâm Duệ huơ tay trước mắt hắn.
Túc Lễ liếc tiếp qua cổng canteen, “Cậu có thấy Úc Lạc Thừa đâu không?”
“Không thấy, hình như cậu ấy không chung toà nhà với chúng ta mà.” Lâm Duệ ngồi xuống đối diện hắn, “Chắc ra trễ thôi, cậu kiếm cậu ấy làm gì?”
“Không có gì.” Túc Lễ cười, ngồi thẳng lên lấy đũa chuẩn bị ăn cơm.
Vu Hạo bưng khay cơm bước đến, “Cái đệt, đen vãi cức.”
“Sao thế?” Lâm Duệ gắp đùi gà ngoạm một miếng.
“Mới thấy thằng Phạm Tư Hạo cứ bám miết theo bạn nữ lớp khác. Bạn kia khó chịu đến độ gọi thầy đến luôn.” Vu Hạo trề môi ghét bỏ, “Hèn không cơ chứ.”
“Thằng đó đúng là keo 502 mà, gỡ hoài không ra.” Lâm Duệ cau mày khinh bỉ.
Năm lớp 10, hắn và Phạm Tư Hạo ở chung một ký túc xá, hai người cãi nhau rần rần, đánh lộn lọt đến tai thầy chủ nhiệm. Cuối cùng, thầy giải tán hết nguyên đám để phân lại ký túc xá mới. Nhưng sau đó Phạm Tư Hạo vẫn đến kiếm chuyện với hắn, kinh tởm thật sự.
“Dạo gần đây nó nói xấu cậu miết đấy, coi chừng nó chút, hey, Túc Lễ!” Lâm Duệ gõ gõ vào khay.
Túc Lễ lơ đãng ngước lên, “Ai cơ?”
“Phạm Tư Hạo.” Lâm Duệ đáp.
- -
Buổi chiều là đến thi Toán. Xưa giờ, điểm Toán của Úc Lạc Thừa cũng chỉ duy trì tầm khoảng 120 hơn, song bởi vì hàng tá lý do mà vất vả lắm mới lết nổi qua 100. Dạo gần đây cậu rất nỗ lực học Toán, thầy Toán của trường số Ba lại giảng kỹ càng, dễ hiểu hơn, làm cậu rất muốn khôi phục lại điểm số như trước đây.
Trong phòng thi có 25 mống, chỗ ngồi của cậu nằm ở cuối cùng ngay cạnh cửa sổ, ngồi xéo trước mặt chắc là bạn học cùng lớp, vóc người không cao không thấp, da ngăm đen, mang mắt kính gọng đen dày cộm, hình như hắn tên Dương Phố Bằng.
Sở dĩ chú ý đến Dương Phố Bằng, là vì hắn cứ rung chân kéo theo bàn cũng rung theo, khiến cho Úc Lạc Thừa hơi mất tập trung.
Úc Lạc Thừa kẹt ngay câu b của câu cuối cùng, ngồi giải những 10 phút nhưng vẫn không ra. Cậu quyết định bỏ, quay lên kiểm lại câu hai câu trắc nghiệm và điền vào chỗ trống mà cậu chưa chắc.
Thầy giám thị chắp tay sau đít, xoay người đi về phía trước.
Dương Phố Bằng làm rớt cục gôm. Úc Lạc Thừa thấy hắn là ngay lúc hắn đang nhặt tờ giấy bị vo lại lên, sau đó vừa canh thầy giám thị vừa mở tờ giấy ra.
Úc Lạc Thừa nhíu mày. Đó giờ cậu chưa từng phao và cũng rất khinh bỉ hành động này, nhưng cậu cũng không rảnh nợ đi mách lẻo.
Cậu định bụng rũ mắt giả vờ như không thấy, đoạn bắt gặp ánh mắt đang dáo dác khắp nơi của Dương Phố Bằng.
Dương Phố Bằng ngơ ra rồi nhét tờ giấy vào lòng bàn tay, sau đó trông thấy Úc Lạc Thừa cúi xuống, không tỏ vẻ gì.
Chuông reo vừa dứt là Úc Lạc Thừa dọn dẹp cặp sách, chuẩn bị bước ra ngoài.
Bỗng có tiếng gọi: “Úc Lạc Thừa!” - Cậu ngoái đầu trông thấy Dương Phố Bằng vác balo, chạy lon ton đến trước mặt cậu.
Cậu không thích đứng quá gần người khác nên lặng lẽ lùi về nửa bước, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có việc gì không?”
Dương Phố Bằng bỗng tỏ ra ngại ngùng, chột dạ sờ mũi, lúc đó hắn thấy Úc Lạc Thừa bất an hơn cả hắn nữa. Hắn bỗng cả gan, vươn tay định vỗ vai Úc Lạc Thừa nhưng lại vỗ vào không khí.
Úc Lạc Thừa mím môi, nhìn hắn chòng chọc, lòng đầy cảnh giác.
Dương Phố Bằng ngượng ngùng bỏ tay xuống, “Chắc là cậu không biết tôi nhưng tôi thì biết cậu. Năm cấp 2 cậu là học sinh trường ở thị trấn Tân Dương phải không? Tôi cũng học ở đó. Tổng kết năm nào cậu cũng được thưởng top 10 xuất sắc nhất của khối, thị trấn bọn mình nằm kế nhau, cậu ở xóm nhà Úc, tôi ở thôn nhà Dương.”
Úc Lạc Thừa gật đầu.
Dương Phố Bằng bỗng nở cười tươi rói, “Vậy bọn mình cũng xem như là 'đồng hương' ấy nhờ, nên là sao nhỉ, hồi nãy thực ra tôi--”
“Tôi chẳng thấy gì cả.” Úc Lạc Thừa siết chặt quai cặp, quay đầu bước đi.
“Ê, đợi tôi với! Tụi mình về lớp chung đi.” Dương Phố Bằng đuổi theo, cười ha hả, “Năm đó cậu đúng là học sinh xuất sắc của trường mình mà. Nghe nói cậu học ở trường số Bảy, sao lại chuyển đến trường số Ba thế? Tôi đến được đây là do ba tôi nhờ quan hệ chạy tiền đó...”
Dương Phố Bằng đã nói nhiều lại còn thích đứng sát rạt với người ta. Thậm chí Úc Lạc Thừa còn nghe mùi sáp bôi tóc thoang thoảng trên đầu hắn.
Cậu sợ tái mặt nên chỉ bèn đi nhanh hơn. Thế nhưng Dương Phố Bằng lại phát hiện rồi bám lấy cậu tiếp.
“Tiếng Anh của cậu tốt không dợ? Cơ mà chắc chắn là giỏi hơn tôi rồi. Cậu là học sinh xuất sắc mà, ngày mai thi giúp đỡ nhau chứ?” Dương Phố Bằng bám riết không tha.
“Không cần đâu.” Úc Lạc Thừa lắc đầu, “Môn Anh tôi dở lắm.”
“Điêu vãi hahaha. Năm cấp 2 cậu thi đạt điểm tối đa luôn cơ mà. Lớp tôi còn được xem bài làm văn mẫu của cậu đó.” Dương Phố Bằng vừa dứt lời đã lấy tay định quàng vai cậu, “Tối nay tôi mời cậu một bữa nhé.”
Úc Lạc Thừa cau mày, muốn né đi.
Trong chớp mắt, cậu đã bị người khác ôm cổ từ phía sau. Đoạn, cậu ngửi thấy mùi hương cam thoang thoảng, giọng cười quen thuộc của Túc Lễ vang lên, “Tìm thấy cậu rồi.”
[Hức hức hức, bé thỏ của con ơi, con nhớ ba chết mất! Bé cưng mau sà vào vòng tay anh nè! Aaaa, hòn dái đen thui đừng có đụng vào thỏ của ông! Của tui! Thỏ của tui! Mẹ kiếp, tao mới ôm được có mấy lần thì có cái nịt mày được đụng vào nhé! Tao sẽ lấy dao, nhảy lên chém chết con mẹ mày, thằng rảnh nợ! Còn con thỏ chết dẫm này đừng hòng trốn! Lúc trốn mình thì giỏi lắm điêu luyện lắm, aaaa tức quá đi! Muốn bùng cháy! Thằng súc vật shibal thằng cặn bã shine!!!]
*shibal: mẹ mày (tiếng Hàn), shine: mày chết đi (tiếng Nhật)
Túc Lễ thầm nã một tràng tục tĩu mượt như súng liên thanh, nhưng ngoài mặt lại mỉm cười một cách dịu dàng, bình tĩnh.
Úc Lạc Thừa bất giác thở phào, tiện lùi lại hai bước theo trớn của hắn, tránh xa Dương Phố Bằng.
“Cô Văn tìm cậu.” Túc Lễ vươn tay, kéo cậu vào lòng hắn cực kỳ ngang ngược, đoạn quay lại mỉm cười với Dương Phố Bằng, “Dương Phố Bằng, cậu đi trước đi.”
Dương Phố Bằng ngó Úc Lạc Thừa, thấy hơi thất vọng, “Úc Lạc Thừa, tự học tối tôi tìm cậu nhé.”
[Tìm cái bi bố mày! Thằng củ lìn này cũng xứng để chơi với thỏ của tao? Đệt mợ thằng mặt lờ này!]
Túc Lễ điên cuồng gào thét trong lòng, thậm chí còn chẳng buồn nở nụ cười nữa. Hắn bá cổ Úc Lạc Thừa, đổi đường khác ít người để đi.
Túc Lễ cúi xuống nhìn cậu, giọng hắn hơi cười cười, “Cậu ấy kiếm cậu làm gì?”
Úc Lạc Thừa tỏ ra chần chừ rồi lắc đầu, “Không có gì hết.”
Ngay tức thì, không khí xung quanh người Túc Lễ lạnh xuống, hắn nhìn cậu chòng chọc, cười có như không, “Thừa Thừa?”
[Aaaaa không ngờ cậu ấy không chịu nói với mình- Cậu lại có bí mật nào đó ư?! Tại sao chứ?! Mình ứ chịu, mình muốn nghe cơ hức hức hức mẹ bà con thỏ chết tiệt, làm bố tổn thương lắm rồi đó! Đệt mợ, chạy thục mạng những hai toà nhà để kiếm cậu mà có chút bí mật cũng không chịu nói cho mình, mình sống trên đời này còn ý nghĩa gì! Tại thằng mặt lờ Dương Phố Bằng kia hết! Nhờ nó mà bé thỏ của mình nhiễm đen theo, lông cũng sờ hết đã luôn rồi! Tối nay phải lột da Úc Lạc Thừa, cái tội không nghe lời!]
Úc Lạc Thừa siết quai cặp, một lúc lâu sau mới rì rì nói: “Tớ, tớ vô tình thấy cậu ta phao bài.”
Túc Lễ hơi thôi cười, “Sau đó thì sao?”
“Ngày mai thi tiếng Anh... cậu ấy muốn tớ chuyền đáp án.” Úc Lạc Thừa nhíu mày, “Tớ chẳng muốn chuyền đâu.”
“Ừm, tụi mình không học theo bọn nó.” Túc Lễ thoắt cái đã cười tươi rói, vươn tay, dịu dàng xoa đầu cậu.
[Hức hức, bé cưng ngoan ngoãn ở đâu ra thế này, chắc chắn là bé thỏ trời ban!]
Không biết vì sao mà Úc Lạc Thừa bỗng nhiên đỡ thấy căng thẳng - Vì sự mờ ám từ câu “đồng hương” của Dương Phố Lâm, vì tiếng chửi thề cáu kỉnh trong lòng Túc Lễ dần dà biến mất.
Cậu sẽ không về xóm nhà Úc nữa, trong tương lai cũng không quay lại thành phố Vu. Thứ duy nhất cậu cần làm bây giờ đó là cố gắng học tập, sau đó rời khỏi đây.
Mọi người, mọi thứ từ thành phố Vu đều sẽ không còn liên quan gì tới cậu.
Kể cả Túc Lễ.
“Túc Lễ.” Úc Lạc Thừa nhìn hắn mà lòng thấp thỏm, “Cậu, lời cậu nói trước đây còn tính không?”
“Gì cơ?” Túc Lễ đang nhìn chằm chằm vào cổ áo mở toang của cậu, cổ áo len bên trong hơi rộng nên lộ ra một mảng xương quai xanh xinh đẹp.
[Chậc... Muốn sờ quá, nhưng bé thỏ nhát gan tội nghiệp lắm, sờ một cái thôi có khi run bần bật, còn đỏ ửng lên nữa. Ôi, Úc Lạc Thừa râm quá đi! Aaa bình tĩnh Túc Lễ ơi! Mẹ kiếp, mình đang nghĩ gì vậy nhỉ, mình có phải gay đâu... Ơ mà suy nghĩ thôi thì đâu ai biết nhỉ, quan tâm làm gì hê hê, hê hê. Mình chẳng những muốn sờ mình còn muốn liếm nè--- Hả? Gì cơ? Còn tính gì cơ?]
“........” Úc Lạc Thừa vừa nhìn khuôn mặt khôi ngô tỏ ra thản nhiên của hắn, vừa nghe hắn nảy ra mấy suy nghĩ đồi trụy biến thái là cậu lại nghi ngờ bản thân có bị tâm thần phân liệt không. Cậu lặng lẽ kéo khoá lên trên cùng, cả gan nói: “Thì là, cậu bảo lần trước sẽ giúp tớ học bù đó.”
“Tất nhiên là tính rồi.” Túc Lễ bật cười, “Cậu là thỏ nhà tớ nuôi, việc này cũng là việc tớ nên làm.”
Úc Lạc Thừa nghiêng đầu tránh cái tay đang gảy gảy khoá áo mình ra, cảm kích: “Cảm ơn cậu.”
[Đệt! Cậu cứ ngoan thế này là muốn chết tớ sao! Aaa, muốn ôm vào lòng xong hít lấy hít để quá đi à, hức hức hức cứu với, thỏ con cứ dụ dỗ mình thôi, kiếp này không được sờ thỏ thì sống còn ý nghĩa gì nữa!!
Túc Lễ chẳng ừ hử gì, chỉ xoa đầu cậu một cách dịu dàng.
Úc Lạc Thừa đi cùng hắn cả buổi trời vẫn chưa thấy được toà dạy học, nhưng lại đi ngang qua vườn cây mận ở góc Tây Bắc của trường.
Lúc này đang vào xuân, hoa màu hồng trắng nở rộ trên cây. Bốn bề tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng chim hót và tiếng gió.
“Mình không về lớp hả?” Úc Lạc Thừa ôm nghi ngờ, đi theo hắn đến vườn cây mận.
“Còn 30 phút là tan học, quay về ồn ào lắm, chi bằng ở đây yên tĩnh.” Trước mặt có hai cái sườn núi nhỏ, Túc Lễ bước lên, ngoái đầu rồi vươn tay nhìn Úc Lạc Thừa.
Úc Lạc Thừa nhìn tay hắn. Cậu siết quai cặp, cúi đầu sải hai bước dài.
Túc Lễ làm bộ như không có gì xảy ra, rút cái tay trống không về, phủi phủi đáy quần.
[Con thỏ bự ỷ chân dài nên không cho mình đỡ. Mất vui, hứ.]
“........” Úc Lạc Thừa lẳng lặng thở dài, ngồi với hắn dưới tán cây.
Cậu cúi xuống, lấy một hộp sữa từ balo đưa đến trước mặt Túc Lễ.
Túc Lễ nhìn cậu mà ngờ vực.
“Cảm ơn cậu đã tặng tớ áo len.” Úc Lạc Thừa nói cảm ơn, có hơi câu nệ.
Túc Lễ không hé răng nhưng cặp mắt hắn dần sáng rực. Hắn cong khoé môi, vươn tay nhận lấy, hắng giọng vài cái rồi thản nhiên cất lời: “Đừng khách sáo, việc nên làm thôi.”
[Hức hức hức mẹ ơi! Bé thỏ của con tình nguyện chia sẻ thức ăn cho con rồi! Trong lòng của thỏ có con! Ẻm yêu con!!!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.