Im Đi Tớ Không Nghe

Chương 39: Trượt chân

Quy Hồng Lạc Tuyết

08/05/2024

“Sau này vẫn làm bé thỏ ngoan của tớ nhé.”

Gió thổi bài thi vang lên tiếng soàn soạt, đoạn bị một bàn tay giữ lại.

“Câu này tớ không chắc lắm.” Thấy Úc Lạc Thừa lấy bút đỏ tích sai thẳng lên bài mình, Túc Lễ không khỏi nhắc nhở, “Không phải lúc nào tớ cũng thi được điểm tối đa.”

[Mà cũng cỡ tầm đó thôi. Không được, đã ở trước mặt bé thỏ thì nên khiêm tốn chút, dù mình rất ư là đỉnh đó, chậc.]

“.....Ừm.” Úc Lạc Thừa nhịn cười, lấy bút đỏ khoanh vào đề bài.

“Câu nào không biết thì hỏi tớ.” Túc Lễ vọc lá cây trong tay, chán chường liếc qua vườn hoa, sau cùng mới dời tầm mắt về Úc Lạc Thừa.

[Muốn chơi thỏ cơ.]

Bàn tay đang sửa câu sai của Úc Lạc Thừa chệch nhịp. Cậu lẳng lặng quay sang bên khác.

[Mình dắt cậu đến để xoa bụng, mà cậu ấy lại đang học ời. Mình không thể phá đám thỏ con học tập mãi được... Cơ mà mình muốn chơi thỏ quá đi. Ôi, thật bức bối, đợi cậu ấy sửa xong là tan học ăn cơm luôn rồi. Chỗ này ít người yên tĩnh, rất hợp với vụng trộm sờ bụng, năn nỉ á, để bé thỏ giở bụng ra cho mình xoa đi mà! Ứ care nữa! Mình éo làm người đâu muahaha!]

Úc Lạc Thừa rét lạnh sống lưng, lá cây mỏng dài khẽ đâm vào lòng bàn tay cậu. Giọng nói của Túc Lễ mỗi lúc một gần, “Thừa Thừa, tớ sờ bụng cậu được không?”

[Năn nỉ năn nỉ, chuyện này rất quan trọng với tớ! Không được sờ là chết người đó!]

Úc Lạc Thừa đứng hình, cậu vừa quay sang đã bắt gặp ánh mắt vừa chất chứa nét cười, mong chờ của Túc Lễ, nhất thì ngừng thở.

Bàn tay của Túc Lễ lành lạnh, chậm rãi, dịu dàng đặt lên vòng eo cậu. Lòng bàn tay được cách bởi lớp áo len mềm mại khiến Úc Lạc Thừa không khỏi run rẩy.

[Uầy, sờ được rồi.]

[Ấm thật.]

Túc Lễ ngồi dán sát vào cậu. Hắn cụp mi xuống, nhìn chằm chằm bài thi Toán đã được sửa qua, trông như là đang nghiêm túc xem đề bài thật — nếu bàn tay hắn không có thò vào đồng phục.

Úc Lạc Thừa căng thẳng siết chặt bút trong tay, cần cổ vốn trắng ngần giờ đây đỏ bừng, chóp mũi và hốc mắt nhuốm thêm sắc màu.

Cho người ta sờ bụng... kì cục kinh khủng.

Cậu có phải là thỏ thật đâu.

[Đáng yêu ghê.]

Túc Lễ thầm mãn nguyện cảm thán, đoạn xấu xa sờ bụng Úc Lạc Thừa, thấy cậu run rẩy mà sướng rơn người.

[Nhỡ bị ăn hiếp nữa thì có khóc không nhỉ? Khóc cho mình xem nào, hức hức hức đáng yêu chết đi được.]

Úc Lạc Thừa vừa mắc cỡ vừa tức. Cậu cắn môi, ngoái lại lườm hắn.

Cậu nhất định sẽ không khóc đâu.

Túc Lễ bị lườm nên tim đập thình thịch, chắc là do quên cả hô hấp nên mặt nóng bừng, càng không nỡ dời tay, thấp giọng nói: “Lúc thỏ thở hổn hển thì bụng có nhấp nhô không nhỉ, cậu sờ thử chưa?”

[Muốn ôm thỏ vào lòng để sờ bụng quá... Vùi đầu vào bụng... Đệt, chịu hết nổi luôn.]

Úc Lạc Thừa trưng vẻ mặt khiếp sợ lắc đầu, lùi phắt về sau.

Lòng bàn tay chợt mất đi cảm giác ấm áp từ nhịp thở, Túc Lễ sờ lòng bàn tay, dở khóc dở cười nói, “Cậu sợ gì chứ? Tớ có ăn thịt cậu đâu.”

[Bị doạ à? Nhưng mình chỉ hỏi có từng sờ thỏ không thôi cơ mà, hức hức hức, không cho mình sờ nữa rồi, đồ bủn xỉn.]

“Xin, xin lỗi cậu.” Úc Lạc Thừa cứ căng thẳng là lại lắp bắp. Cậu luống cuống nhặt đề thi dưới chân lên rồi lấy balo chặn lại ngay đùi, mặt đỏ choé như đang rỉ máu.

“Có gì để xin lỗi đâu—” Tầm mắt Túc Lễ rơi xuống balo. Hắn chợt đứng hình, đáy mắt giăng đầy vẻ kinh ngạc, “Cậu—”

[ĐÙ MÉ?! CỨNG LUÔN HẢ?!]

Lần này Úc Lạc Thừa sắp khóc thật, luống cuống ôm balo, chỉ ước tìm được cái hố để chôn mình.

“Tớ xin lỗi, tớ—” Hiếm lắm mới được một lần xịt keo, Túc Lễ toan vươn tay chạm vào cánh tay cậu nhưng lại ngượng ngùng khựng lại giữa không khí. Mặt hắn nóng hôi hổi như sắp bốc cháy, “Tớ tưởng sờ bụng thôi thì không... Tớ xin lỗi, tại tớ hết.”

[Aaaaaaaaaaa cứu với con đang làm gì thế này!! Con thề là con chỉ sờ cái bụng mềm của cậu ấy chứ không nghĩ tới gì hết á! Con không phải gay lợi dụng người ta để sàm sỡ mà! Cứu với, con nên giải thích rõ kiểu gì!]

[Muốn chết muốn chết quá, aaaaaa sao Úc Lạc Thừa nhạy cảm thế, sờ mỗi cái bụng cũng cững nữa— Mẹ kiếp mình đang nghĩ gì vậy, đây là lúc nghĩ về con chim non của Úc Lạc Thừa sao!!!]

[Má ơi con không muốn nghĩ đến mấy cảnh đồi truỵ đâu! Bình tĩnh! Nam mô a di đà phật, đêm đưa khách bến Tầm Dương, gió thu sàn sạt lá vàng bông lau, người xuống ngựa, khách đón chào, rượu kèo mời uống, có đâu sáo đàn, chén suông ngán nỗi hợp tan, trăng sông man mác, chứa chan nỗi lòng*... Đcm! Bụng Úc Lạc Thừa mềm quá đi.]

[*Bản dịch Tỳ Bà Hành - Bạch Cư Dị của (Trần Trọng Kim) thivien]

Úc Lạc Thừa cất công lắm mới bình tĩnh được nhưng chẳng tài nào ngẩng đầu lên nữa, cậu vác balo đứng dậy, lúng túng nói: “Tớ, tớ đi trước nha!”

Không đợi Túc Lễ ừ hử gì là cậu đã cúi đầu chạy biến.

“Thừa Thừa—” Túc Lễ vô thức muốn vươn tay giữ cậu nhưng sau lại xấu hổ thu tay về. Hắn ngồi ngơ ngác cả buổi mới dùng tay chà mặt thật mạnh, cúi đầu kéo cái quần đồng phục rộng rinh, lặng lẽ chửi tục.

——

Buổi tự học tối kết thúc, Úc Lạc Thừa nào dám đứng gần Túc Lễ nữa. Thậm chí vừa tan học, đây là lần đầu cậu ra khỏi lớp đầu tiên.

Khi Tạ Diêu, Lữ Văn Thuỵ và Túc Lễ cùng nhau đi về, cậu đã đứng tắm rửa trong phòng tắm rồi.

“Còn phải thi thêm một ngày nữa, vãi cức, sớm muộn cũng giết chết tụi mình.” Tạ Diêu nằm trên giường khóc rống, hai mắt hắn thất thần, huơ tay khắp nơi, “Vừa so đáp án toán xong là tao biết tao sắp ngủm tới nơi rồi.”

Lữ Văn Thuỵ đứng bên cạnh nặn kem chuẩn bị đánh răng, “Hôm nay Úc Lạc Thừa về sớm thế. Ê, Úc Lạc Thừa, đừng có xài hết nước nóng đó!”

Úc Lạc Thừa đang gội đầu nên không nghe thấy. Trong dòng nước lạnh rì rào, cậu chà mặt thật mạnh, vén mái tóc ướt nhẹp ra đằng sau. Từng giọt nước lăn xuống sống mũi cao đến cánh môi, cậu nhìn đường nét mơ hồ, phản chiếu khuôn mặt âm u của mình trong gương.

'Thằng bê đê kinh tởm!'

'Biến thái!'

'Thằng gay chó!'

'Đáng lẽ tao phải nhốt mày trong bệnh viện tâm thần mới phải! Mày đéo phải con tao! Mày định tuyệt đời sau của nhà Úc hả Úc Lạc Thừa! Cút đi! Lẽ ra tao nên đâm chết mày ngay từ đầu rồi!'

Úc Lạc Thừa nhắm mắt rồi lại mở ra.

Túc Lễ... Chắc hắn cũng thấy cậu kinh tởm lắm, mới bị sờ bụng có tí mà đã...

Úc Lạc Thừa, mày kinh tởm thật.

Mày, thằng gay kinh tởm.

Cậu cau mày nhìn bản thân trong gương, xoa cho đầu tóc mình rối bời. Cơn đau như muốn xé toạc đầu cậu, gợi nhớ về những ký ức không vui nọ, cậu cười khổ.

Kinh tởm thật.

Không biết thời gian đã trôi bao lâu, có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng tắm.

Chắc là Lữ Văn Thuỵ, lúc nào hắn cũng là người đi tắm đầu tiên trong ký túc xá.

Úc Lạc Thừa bận bộ đồ ngủ vào, tắt vòi sen, lấy khăn tắm rồi mở cửa. Vẻ tối tăm dưới đáy mắt cậu vẫn chưa tan biến, “Cậu—”

Lời muốn nói bỗng kẹt trên đầu lưỡi.

Túc Lễ vẫn đang ở thế đứng lấy tay gõ cửa. Hơi nước bỗng phà vào mặt làm cặp kính của hắn nhoè đi. Túc Lễ nhìn hốc mắt đỏ bừng của Úc Lạc Thừa, thấp giọng gọi tên cậu, “Thừa Thừa ơi?”

[Hình như là không sao, hù ông đây chết mất. Mình còn tưởng cậu ấy tắm bị ngất nên mới lâu vậy, cơ mà sao hốc mắt đỏ thế nhỉ?]

[Mà sao hất tóc lên nhìn dữ quá à, con thỏ hung dữ này đáng sợ quá, có khi bây giờ cậu ấy tát mình một phát lõm vào tường, không ra được luôn ấy chớ.]



Úc Lạc Thừa nghe suy nghĩ hí hửng của hắn mà cảm xúc rất phức tạp, nửa muốn cười nửa muốn khóc. Cậu dằn khuynh hướng muốn giết người ấy xuống rồi mới cúi đầu khó chịu nói, “Cậu tắm đi.”

Nếu không chê thứ tôi đã dùng.

“Cậu không sao chứ?” Túc Lễ thấp giọng hỏi.

Úc Lạc Thừa lắc đầu, cầm quần áo và khăn tắm, định băng qua nhưng lại bị hắn kéo tay lại để mân mê hai phát, sau đó nghe hắn ra chiều đứng đắn bảo, “Chuyện hôm nay là tại tớ không tốt, tớ không trách cậu.”

[Dù sao Thừa Thừa cũng là học sinh cấp 3 khoẻ khoắn mà. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, sau này được sờ quen rồi sẽ không cứng nổi nữa!]

“...........” Úc Lạc Thừa thiếu điều quẳng cái khăn ướt nhẹp lên mặt hắn.

Thấy Úc Lạc Thừa không phản ứng lại nên Túc Lễ mất tự nhiên đẩy kính, trưng vẻ mặt bình tĩnh nói: “Lần sau tớ sẽ sờ cẩn thận hơn được không?”

Úc Lạc Thừa thấy Túc Lễ hơi biến thái thật, nhưng cậu không đỡ nổi quả khóc rên hức hức, còn đập vô tường kêu cong cong trong lòng hắn, bây giờ còn đang nhảy lên nhảy xuống dập đầu nữa chứ. Cậu nhìn khuôn mặt đẹp đẽ ra chiều đứng đắn, dịu dàng của hắn mà cạn lời khôn tả, “Tớ, tớ phải đi qua.”

“Cậu đồng ý rồi tớ cho cậu qua.” Túc Lễ miết lòng bàn tay cậu không thèm buông, nhìn cậu nở nụ cười dịu dàng, “Không là tớ nhốt cậu lại đó.”

[Hì hì, thỏ vừa tắm xong thơm nên thơm với mềm quá, làm muốn ôm về giường ngủ cùng. À, chắc chắn Úc Lạc Thừa sẽ không chịu đâu, mình sờ có cái bụng còn không cho kìa. Không được, phải bắt cậu ấy đồng ý, đâu thể do sự cố ngoài ý muốn mà chỉ cho sờ mỗi một lần được, vậy thì xui như cức, đừng hòng khiến mình bỏ cuộc! Chậc...nếu mà sờ mỗi một lần đã có phản ứng...]

Úc Lạc Thừa trơ mắt nhìn ý cười dưới đáy mắt hắn càng lúc càng tươi.

[Thế thì càng thú vị, sao trước đó mình không nghĩ ra nhỉ! Thỏ con động dục có vừa thở gấp vừa khóc không?']

Huỵch! Rầm!

Tạ Diêu và Lữ Văn Thuỵ đang ngồi nói chuyện với nhau kinh ngạc nhìn Túc Lễ đang té dưới đất, tiếng nói chuyện ngưng bặt.

Túc Lễ rề rà kéo khăn tắm ướt mem từ trên mặt mình xuống, bình tĩnh nói: “Tôi không sao, trượt chân thôi.”

Vừa dứt lời là hắn bò lên như không có chuyện gì xảy ra, đi vào phòng tắm, để lại Tạ Diêu và Lữ Văn Thuỵ trơ mắt nhìn nhau.

“Dạo gần đây nó trượt chân miết thế.” Lữ Văn Thuỵ nói, “Mà Úc Lạc Thừa cũng đâu thể đẩy nó mãi được.”

“Há há há há!” Tạ Diêu mất nết bật cười.

[Mình mới đe doạ có chút xíu mà, có tới nỗi đó không, con quỷ thỏ này hơi bị gan rồi đó, chậc, cái eo già của mình!]

Úc Lạc Thừa thấy mình sắp bị tiếng giãy đành đạch của Túc Lễ khiến cho bị điên tới nơi.

Cậu không nên giận cá chém thớt vì mớ suy nghĩ trong lòng hắn, cậu nên lập tức xin lỗi Túc Lễ, không được chọc Túc Lễ giận...

Nhưng cậu chỉ đứng sững người tại chỗ thế thôi, hốc mắt đỏ bừng nhìn Túc Lễ lom lom.

Túc Lễ thẫn thờ, sau đó bất lực thở dài, mở nước từ bồn rửa tay để vắt khăn tắm, đoạn xoay người bước đến trước mặt Úc Lạc Thừa, lau mặt cậu vừa tỉ mỉ vừa dịu dàng, “Không khóc nào.”

[Khóc dễ thương thật ấy, nếu mà ký túc xá không có ai mình đã không dỗ rồi, khóc cho sướng để mình xem.]

[Cơ mà sao giận thành thế này? À mình hiểu, thẹn quá hoá giận! Chắc chắn là do mắc cỡ chuyện hôm nay, không thì sao? Không lẽ cậu ấy nghe được mình đang nghĩ gì trong bụng nên giận hả há há há há!]

[Nếu đọc tâm được thật thì quá là vãi cớt, không thể nào, nếu biết được mình đang nghĩ gì trong bụng thì cậu ấy đã chạy từ lâu rồi... Thỏ cũng có tính có nết chứ bộ, mình là chủ nhân thì phải dỗ cậu ấy, ôi, nuôi thỏ thật là phiền phức quá đê.]

Nghe đến khúc 'thuật đọc tâm' là Úc Lạc Thừa sững cả người, nhưng sau đó đã bị khăn tắm lành lạnh dán hết lên mặt, còn bị Túc Lễ len lén sờ má mấy phát.

[Hê hê hê, sờ được rồi nè.]

Úc Lạc Thừa tức thì thở phào, cúi đầu xuống không động đậy.

“Tớ xin lỗi, tớ không doạ cậu nữa đâu.” Túc Lễ sờ lòng bàn tay mềm mềm rồi ghé vào tai cậu thì thầm, “Sau này làm bé thỏ ngoan của tớ nữa được không Thừa Thừa?”

Đầu Úc Lạc Thừa bỗng trống rỗng.

Cậu bất giác gật đầu, song cảm giác bên tai mình sượt trúng một thứ ấm nóng, tuy chỉ là một đoạn ngắn ngủi nhưng cậu cũng biết được ấy là môi của Túc Lễ.

Tiếng líu ríu của Túc Lễ ngưng bặt, đứng cứng ngắc.

Úc Lạc Thừa lùi về sau một bước, vừa xấu hổ vừa lúng túng lấy khăn trong tay hắn rồi lật đật ra khỏi phòng tắm.

Chỉ là vô tình chạm trúng tai mà thôi...Cậu siết chặt khăn, cố lờ đi nhịp tim muốn bay khỏi lồng ngực rồi ra ban công giặt đồ.

Tạ Diêu và Lữ Văn Thuỵ vẫn còn thảo luận về đề Toán hôm nay, than vãn không ngớt.

Lúc đi ra, cậu thấy được cái thau đặt cạnh chân Túc Lễ, chắc là hắn định đi tắm, chắc tầm nửa tiếng sau còn chưa ra đâu. Nghĩ tới đây là Úc Lạc Thừa thở phào, nhắm mắt trong cơn đau đầu.

Mọi chuyện hôm nay quá là... không thuận lợi.

Cậu giặt rồi phơi đồ xong là vừa kịp giờ tắt đèn. Túc Lễ vẫn còn trong phòng tắm chưa ra. Cậu co rút vào trong chăn, dùng hết sức bình sinh để nhanh chìm vào giấc ngủ. Lúc mơ mơ màng màng sắp thiếp đi, cậu bỗng bị một bàn tay ẩm ướt sờ lên mặt.

“Thừa Thừa ơi.” Túc Lễ leo lên đầu giường, nở nụ cười dịu dàng, “Liếm tớ một cái có được không?”

Sau đó, hắn đặt tay lên khoé môi mình. Dưới ánh mắt khiếp đảm của Úc Lạc Thừa, hắn vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay hãy còn tí tách nước, “Như thế này nè... bé thỏ nên nghe lời chủ nhân chứ nhỉ? Ngoan nào, vươn lưỡi ra—”

Úc Lạc Thừa mở bừng mắt, thở hổn hển nhìn chằm chằm trần nhà bên trên, mãi một lúc sau mới nhận ra được rằng, đây chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ.

Cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, giơ tay ra xem giờ, 4 giờ 44 phút sáng.

Con số này may mắn ghê trời.

Cậu khép đôi mắt ráo hoảnh định ngủ tiếp, chợt có một giọng nói quen thuộc xoẹt ngang đầu cậu:

[Trái táo to quá đi à.]

Úc Lạc Thừa ngớ ra, thầm nhủ sao lúc này Túc Lễ vẫn chưa ngủ vậy, thì lại nghe được câu tiếp theo: [Thỏ con cũng ăn táo nữa hả, tớ cắt thành từng miếng cho cậu ăn nhé? Ngoan ngoãn lớn mau nào.]

Trong phòng ký túc tối om yên ắng, Úc Lạc Thừa lặng lẽ nghe mãi một hồi mới xác định được rằng, chắc là Túc Lễ... đang mơ.

Dù là không hiểu sao Túc Lễ nằm mơ mà mình cũng nghe được tiếng lòng hắn. Khổ nỗi trước giờ giấc ngủ của cậu rất chất lượng, thành ra chẳng hề nghe được tiếng lòng hắn khi mơ.

Tới cả mơ mà hắn còn mơ nuôi thỏ không.

Úc Lạc Thừa vừa bất lực vừa mắc cười, sau đó nụ cười vừa giương trên khoé môi bỗng cứng đờ.

[Thỏ ơi... Sao thỏ lại phải chết? Đừng chết mà được không, mình sẽ một cái chuồng thỏ bằng lông tơ cho cậu, còn làm một bữa tiệc cà rốt cho cậu nữa, tại sao lại chết?! Thở đi!!!]

Tiếng lòng thoắt cái đã trở nên gắt gỏng dữ dội, còn điếc tai hơn cả mấy lần trước. Huyệt thái dương của Úc Lạc Thừa bỗng nhưng nhức, cậu cố nhịn lại cơn nhức đầu và chóng mặt để nhìn xuống dưới lan can.

Túc Lễ nằm trên giường yên ắng nhưng lại cau chặt mày, đến cả hơi thở cũng nặng nề và dồn dập.

[Tìm một người... làm thỏ thôi mà... còn phải chết! Cút! Cút hết cho tao! Đừng đụng tới thỏ của tao!! Cút!!!]

Tiếng lòng lúc thì không rõ ràng, lúc lại réo điếc tai làm Úc Lạc Thừa đau muốn bể đầu. Cậu từ giường trên leo xuống, vừa định vươn tay đẩy Túc Lễ là lại bị một trận gào réo đến độ muốn hoa cả mắt, cậu lật đật nắm vào lan can bên cạnh.

Túc Lễ đang say ngủ phát ra tiếng khóc nức nở mơ hồ.

Cơn chóng mặt qua đi, lưng Úc Lạc Thừa đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Cậu nắm chặt lan can mà lòng vẫn còn khiếp sợ, lí nhí gọi Túc Lễ: “Túc Lễ ơi Túc Lễ, dậy dậy.”

Túc Lễ cau mày không đáp, song tiếng lòng dần dần lắng xuống và rõ ràng lên hẳn.

[Úc Lạc Thừa?]

[Hihi, con thỏ mới của mình.]

[Vừa trắng vừa mềm, ăn hiếp thích lắm... Không được cắn chủ nhân! Nhả ra! Đuôi cưng quá à, kéo một cái nha...]

“Túc Lễ? Túc Lễ?” Úc Lạc Thừa vẫn nghe được âm thanh chói tai kia, vừa định tăng thêm lực tay, bỗng tiếng lòng của hắn trở nên kỳ quái.



[Ừm... Làm gì vậy... Thừa Thừa? Leo xuống bồn rửa tay mau... không được cởi quần...]

Úc Lạc Thừa đang trong cơn nhức đầu cũng phải sững sờ. Trong căn phòng tối om yên ắng, tiếng lòng của hắn vừa sáng sủa vừa ngứa tai.

[Không được quyến rũ tớ, Úc Lạc Thừa, tớ không chơi gei đâu, cậu có là thỏ của tớ thì cũng không được... Ưm, đuôi của cậu làm từ cà rốt à? Đừng thở dốc nào... người ta nghe thấy đó... để tớ sờ bụng đi! Không thì...]

Úc Lạc Thừa đẩy tay Túc Lễ ra, sững người tại chỗ. Nghe thấy tiếng lòng càng lúc càng lộ liễu đến hoang đường trong màn đêm, cậu khiếp sợ trợn mắt.

Rốt cuộc Túc Lễ đang mơ cái khỉ gì vậy?!

——

Nhạc chuông báo thức du dương reng lên đúng giờ, những học sinh đang say giấc nồng trong ký túc xá lục tục ngồi dậy.

Túc Lễ ngồi trên giường, uể oải ngáp ngắn ngáp dài, bỗng khựng lại tặc lưỡi một tiếng. Sau đó, hắn vờ như không có gì xảy ra, ngồi dậy lấy một cái quần lót từ tủ đồ rồi đi vào phòng tắm.

Thoắt cái bên trong đã vang lên tiếng nước chảy.

Úc Lạc Thừa đang co mình trong chăn thấy rất nhẹ nhõm. Cậu leo xuống giường rồi cấp tốc thay quần áo vào. Tạ Diêu còn ngủ mê man không hay trời trăng mây đất gì. Lữ Văn Thuỵ mơ mơ màng màng leo xuống giường, đang trong cơn say ngủ thì thấy một bóng người nhảy như bay khỏi ký túc xá.

“Đệt mẹ!” Hắn dụi mắt, ngờ ngợ mình vẫn còn đang mơ.

“Đù má, ông quá lắm rồi đó Túc Lễ, mới sáng sớm mà đi tắm.” Tạ Diêu đang mang vớ vào thì thấy Túc Lễ bước ra khỏi phòng tắm, đang lau tóc, không khỏi giễu cợt: “Cầu cho ông sớm thành vua bệnh sạch sẽ!”

Túc Lễ cười cười, leo lên giường trên theo thói nhưng lại chỉ thấy chăn và gối đã được xếp ngay ngắn, “Úc Lạc Thừa đâu rồi?”

“Tôi vừa mở mắt ra đã thấy cậu ta lật đật đi rồi, làm tôi hết cả hồn.” Lữ Văn Thuỵ vừa đánh răng vừa nói, “Cậu ta thuộc giống thỏ hả, lúc nào cũng sợ sệt ấy.”

“Ừm.” Túc Lễ lau tóc khô được một nửa là bắt đầu thay quần áo.

Bé thỏ đương nhiên phải sợ sệt rồi, đáng yêu biết bao.

“Tối qua có đứa mớ ngủ hả? Tạ Diêu ngáp ngắn ngáp dài, “Tôi mơ mơ màng màng mà nghe như có người nói chuyện ấy.”

“Có nghe gì đâu.” Lữ Văn Thuỵ lắc đầu.

“Tôi cũng không nghe thấy.” Túc Lễ sửa sang lại tóc rồi đeo kính lên, bất đắc dĩ nói: “Tôi còn chẳng mơ mà.”

“Tôi thì hay mơ lắm, nhưng tỉnh lại chẳng nhớ gì cả.” Lữ Văn Thuỵ tiếc nuối, “Muốn mơ gặp người đẹp.”

“Ai mà không muốn đâu?” Túc Lễ nhún vai.

Tạ Diêu dòm cái quần lót mà hắn mới giặt, “Có khi tối qua ông mơ rồi đó há há há há.”

“Có khi thật.” Túc Lễ khom xuống gấp chăn. Vài đoạn mờ mờ thoáng qua nhưng hắn không nhớ ra nổi, đành giỡn hớt, “Tiếc là đêm xuân ngắn ngủi.”

“Nắng lên cao rồi mới dậy!” Tạ Diệu nhanh miệng tiếp lời.

[Đêm xuân ngắn ngủi, nắng lên cao rồi mới dậy (Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị)]

“Mắc mớ gì nắng! Cái lũ súc vật tụi bây!” Lữ Văn Thuỵ vờ quát lên.

“Hoàng hà viễn—” Túc Lễ kéo dài giọng.

“thượng bạch vân gian!” Tạ Diêu cười ha hả.

(Lương châu từ kỳ 1 - Bạch Vân Hoán)

Lữ Văn Thuỵ cười muốn đau bụng, “Mắc mớ gì bạch vân gian nữa?!”

“Thầy văn mà nghe được chắc tức chết.” Túc Lễ vừa cười vừa dọn lại giường, “Sửa soạn mau lên còn đi ăn sáng.”

Đang trong kỳ thi nên không cần chạy bộ sáng, Úc Lạc Thừa ăn cơm xong là đến lớp ngay. Lúc đám Túc Lễ bước vào thì cậu đã ngồi tại chỗ, ôn cụm từ tiếng Anh, vừa thấy hắn là cậu đã cúi gằm đầu xuống.

Đồ sở khanh.

Túc Lễ khoác vai Tạ Diêu, đi vào từ cửa trước. Nhác thấy Úc Lạc Thừa đang rụt người bên cạnh cửa sau, hắn cố tình đổi lối đi, bước đến cười gọi: “Úc Lạc Thừa ơi, sao cậu đi nhanh thế nhỉ, không ăn sáng chung luôn.”

[Con thỏ quỷ sứ này, vậy mà dám chuồn trước mặt mình! Hại mình mất một cơ hội hoàn hảo để ngắm thỏ ăn cơm! Thấy ghét quá!]

“Tớ đến sớm để học từ vựng.” Úc Lạc Thừa siết chặt cuốn sách giáo khoa anh. Cơn nhức đầu hãy còn râm ran. Cứ nhớ tới tiếng lòng của Túc Lễ khi mơ là cậu chẳng tài nào ngẩng đầu lên nhìn hắn nổi.

Tuy trông Túc Lễ là một học sinh ba tốt, nhưng không biết đã lén lút xem được bao nhiêu thứ kỳ quái rồi...

Đồ biến thái, đồ sở khanh.

“Vậy cậu học tốt nhé.” Túc Lễ cười cười, nhìn thấy đôi tai đỏ ửng là không kiềm được nhấc tay xoa đầu cậu, sau đó bước về chỗ ngồi với Tạ Diệu.

“Úc Lạc Thừa, sao mặt cậu đỏ quá vậy.” Không biết Bộ Phong Gia đổi hướng ngủ hồi nào mà nhìn cậu lom lom, “Túc Lễ tốt tình mà, nó còn mua thuốc cho cậu đó, đừng có sợ nó.”

“Ừm.” Úc Lạc Thừa vò mạnh mái tóc mà Túc Lễ vừa sờ qua, nhìn cụm từ trong sách mà lòng bực bội.

Tốt cái đéo ấy!

Không được chửi thề.

Mãi cho đến khi thi Anh xong, Úc Lạc Thừa mới bình ổn lại được tâm trạng. Dù là khi nãy đang làm bài, Dương Phố Bằng ném tờ giấy hỏi đáp án cho cậu mấy lần mà cậu cũng chẳng thèm đếm xỉa.

Dạo này Túc Lễ càng lúc càng quá đáng, cậu bắt đầu không biết đối mặt hắn làm sao cho phải.

Không ấy thi xong thì tới khoa tâm thần của bệnh viện thử xem sao, không chừng là do cậu overthinking nữa. Úc Lạc Thừa khó lòng an ủi được bản thân.

Vừa bỏ bút vào túi là đã có người khó chịu gõ bàn cậu.

“Úc Lạc Thừa, hồi nãy tôi quăng cho cậu tờ giấy cậu không thấy à?” Dương Phố Bằng nhìn cậu chòng chọc với vẻ mặt không tốt lành.

Úc Lạc Thừa đã từng chứng kiến vẻ mặt này rất nhiều lần, cũng không phải là lần đầu tiên gặp trường hợp này ở phòng thi. Đa số tình huống này cậu đều chọn ngó lơ nên lần này cũng thế.

Cậu bỏ hộp bút vào balo, lách qua người Dương Phố Bằng để đi.

“Tao đang nói chuyện với mày đó!” Dương Phố Bằng một tay kéo cánh tay cậu lại, nhưng chợt bị cậu né ra. Hắn nhìn vào tay mình, tỏ vẻ không thể tin nổi.

Úc Lạc Thừa lùi về sau một bước, “Tôi không chuyền đáp án đâu.”

“Mày có tình người không vậy? Tụi mình là đồng hương thì giúp nhau tí có sao, cũng có bị giám thị phát hiện đâu.” Dương Phố Bằng thấy cậu im ỉm là càng lúc càng to gan, bực bội chọc vào vai cậu, “Buổi chiều thi thì chuyền đáp án trắc nghiệm cho tao.”

“Cậu đi mà tìm người khác.” Úc Lạc Thừa bị chọc vào lảo đảo lùi về vài bước. Cậu không giận, nhấc chân đi luôn.

“Úc Lạc Thừa! Mày có biết là tao không ngại nói chuyện nhà mày ra bên ngoài không?” Dương Phố Bằng thẹn quá hoá giận, đuổi theo nói, “Tao đã không ghét mày thì thôi, mày được kẻ thứ ba đẻ ra thì hay ho lắm chắc?”

Úc Lạc Thừa lạnh toát sống lưng. Lúc này, người trong lớp đã đi kha khá nên chỉ còn lác đác vài bạn. Ngặt nỗi giọng của Dương Phố Bằng đâu có nhỏ. Cậu ngoái lại, nhìn chằm chằm Dương Phố Bằng, “Mày nói gì?”

“Mấy thôn khác truyền tai nhau từ lâu rồi. Không thì sao ba mày li hôn với mẹ mày chứ?” Dương Phố Bằng tỏ vẻ khinh bỉ, nói: “Mày học giỏi thì sao, về nhà vẫn bị người khác chỉ chỏ mắng mỏ cho đéo ngóc đầu lên được thôi.”

Khuôn mặt đen nhẻm của Dương Phố Bằng nở nụ cười vừa khinh miệt, môi hắn mấp mấy, từng câu từng chữ rành mạch lọt vào tai cậu, “Mẹ mày là kẻ thứ ba lăng loàn với người ta.”

Úc Lạc Thừa chợt giương mắt.

Rầm!

Nắm tay đấm vào bảng đen đằng sau lộ đầy gân xanh, phát ra tiếng vang dội. Dương Phố Bằng dán người vào bảng đen, trợn mắt đầy khiếp sợ. Trông thấy khuôn mặt lạnh lẽo, u ám của thiếu niên, bấy giờ hắn mới phát hiện ra người nọ cao hơn mình cả nửa cái đầu.

Úc Lạc Thừa gồng cơ hàm, dữ tợn nhìn chòng chọc vào mắt hắn, sắc mặt sa sầm, “Tao không rảnh chuyền đáp án.”

Dứt lời, không đợi hắn phản ứng lại là cậu đã xoay người ra khỏi lớp.

Dương Phố Bằng quay đầu lại, vừa thấy chữ viết bằng phấn trắng dính máu là hãi hùng khiếp vía.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Im Đi Tớ Không Nghe

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook