Chương 41: Lo âu
Quy Hồng Lạc Tuyết
13/05/2024
“Thỏ con lo âu sẽ bị rụng lông.”
Cho đến khi buổi nghỉ trưa kết thúc, tiếng lòng của Túc Lễ vẫn ồn ào.
Úc Lạc Thừa vẫn chưa nghỉ đủ nên mí mắt nặng trĩu. Cậu đi rửa mặt, đang chuẩn bị vác balo lên đi đến phòng thi, nhưng rồi chưa kịp chạm tay vào nắm cửa đã bị nắm cổ áo lại.
Cậu ngoái lại, trông thấy ánh mắt giăng ý cười của Túc Lễ.
“Đi chung đi.” Túc Lễ giơ tay phủi phủi tóc mái ướt trước trán cậu, tiện thể lấy tay choàng vai cậu, “Tạ Diêu, Lữ Văn Thuỵ, tôi với Úc Lạc Thừa đi trước nhé.”
Úc Lạc Thừa bị hắn choàng vai ra ngoài ký túc xá. Lúc bước xuống lầu, cậu toan sải bước nhanh để né khỏi tay hắn nhưng rồi bị hắn ôm cổ lại.
“Cậu đi chậm thôi.” Túc Lễ bất đắc dĩ nói, “Sao cứ hối ha hối hả thế.”
Túc Lễ cao hơn cậu nửa cái đầu, còn hay thích ghé vào tai cậu để nói chuyện. Úc Lạc Thừa không quen thân mật với người khác như thế, chỉ đành căng lưng rảo bước về trước theo hắn, ráng lờ đi mọi nhiệt độ cơ thể từ Túc Lễ.
Túc Lễ nhẹ nhàng sờ cánh tay cậu, “Cậu ốm quá, ăn nhiều tí cho có da có thịt.”
“...Tớ đâu có ốm.” Úc Lạc Thừa gian nan đáp: “Lớp trưởng, tớ muốn tự đi.”
Đó giờ Túc Lễ luôn thấu tình đạt lý nên Úc Lạc Thừa cứ ngỡ hắn sẽ thả mình ra. Nào ngờ hắn ôm càng chặt hơn, gần như là ôm nửa người cậu vào lòng, dùng tông giọng chỉ mỗi Úc Lạc Thừa có thể nghe thấy: “Nhưng mà thỏ con toàn bị chủ nhân ôm vào lòng thôi.”
Tai Úc Lạc Thừa bỗng đỏ bừng. Cậu xấu hổ mấp máy môi nhưng không nghĩ ra được lý do nào để phản bác, cuối cùng chỉ đành cúi đầu mím chặt môi, chẳng có tí mảy may nào là định phản kháng lại.
Đôi mắt sau cặp kính nọ xoẹt qua một tia hưng phấn, đoạn hắn sung sướng ôm Úc Lạc Thừa ra khỏi toà ký túc xá.
“Cậu đừng để ý tới Dương Phố Bằng. Nếu nó làm ảnh hưởng cậu thi thì cứ giơ tay báo cho giám thị.” Túc Lễ kéo đai cặp hơi nhẵn của cậu, sau đó cực chu đáo kéo khoá đồng phục lên tới tận cằm hộ cậu. Trông thấy Úc Lạc Thừa im lìm ngoan ngoãn làm hắn không kiềm được vươn tay xoa đầu, “Đi đi.”
Lúc rời đi, Úc Lạc Thừa không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cậu lấy tay vò tung cái đầu vừa bị Túc Lễ xoa, đoạn mím môi kéo khoá áo xuống.
Vừa đến tầng 3, cậu không nhịn được dừng chân trước cửa sổ, dè dặt nhìn xuống lầu.
Thiếu niên đeo kính, vóc người cao ráo vẫn đứng tại chỗ. Nhác thấy cậu ló đầu ra là hắn nở nụ cười, vẫy tay với cậu.
“.......” Úc Lạc Thừa vội rụt về, siết chặt quai cặp, sải bước tới cầu thang.
Khi không nghe thấy tiếng lòng của Túc Lễ hơi làm người ta sợ.
——
Kỳ thi tháng kéo dài hai ngày cuối cùng cũng đã hạ màn. Các thí sinh nối đuôi theo nhóm rời khỏi phòng thi. Bởi vì thi cử sẽ cho ra về sớm hơn tan học bình thường, có người thong thả về ký túc xá; có người chọn quay lại lớp học; còn có người không quên ý định ban đầu, chạy băng băng tới canteen.
“Ê Dương Phố Bằng, thi cử sao mạy?”
Dương Phố Bằng ngoái lại trông thấy Phạm Tư Hạo. Thực ra hắn chẳng thích thằng nhãi nhiều chuyện này đâu, đành đáp cho có lệ: “Cũng được, cũng vẫn thế thôi.”
Phạm Tư Hạo vác balo, dõi theo đám Lâm Duệ và Vu Hạo đang vừa đi, vừa cầm đề thi dò đáp án làm hắn không khỏi trợn mắt, “Đệt, ra vẻ vãi.”
“Há há há đúng hết! Tôi đã nói chắc chắn đúng hết!” Vu Hạo đang đứng trước mặt nện vào vai Lâm Duệ, bật cười nói: “Nếu sai câu nào tôi chổng ngược ăn cớt!”
Lâm Duệ khóc rống, “Biết vậy tôi đã không đổi câu này lại rồi!”
“Đưa cái đề cậu cho tôi mau Túc Lễ ơi, tôi đéo tin đời ác thế!”
“Lần này lớp trưởng không để vuột mất top 1 được. Đệt, đỉnh vãi chưởng. Cái câu từ trường cuối cùng tôi tính ra mà tôi còn tự phọt cười ấy...”
Nhóm người thảo luận sôi nổi về đáp án đề thi. Phạm Tư Hạo nhớ đến hai câu cuối mình vẫn chưa viết xong là càng tụt mood hơn. Tâm trạng của Dương Phố Bằng đứng cạnh hắn cũng chả khá khẩm được là bao, bạn học mà hắn quay cóp cùng làm lý nát bét. Hắn vốn định xem bài của Úc Lạc Thừa, nhưng cú đấm hồi trưa làm hắn hơi kiêng dè, sau cùng chỉ đành bỏ trống nửa bài thi.
“Đệt, thằng mặt lờ.” Hắn nhìn chòng chọc Úc Lạc Thừa đang đi kế bên, cáu kỉnh chửi một tiếng.
Úc Lạc Thừa bỏ ngoài tai, tiếp tục đi về trước.
Phạm Tư Hạo thấy vậy nhướng mày, “Úc Lạc Thừa chọc gì mày thế?”
“Vờ vịt ra vẻ, mỗi cái học giỏi tí thì đã sao? Nhìn bản mặt là thấy lẳng lơ ẻo lả, hệt như con mẹ nó vậy.” Dương Phố Bằng giễu cợt.
Phạm Tư Hạo vất vả lắm mới theo đuổi được bạn gái. Song bởi vì Úc Lạc Thừa và Túc Lễ xúi bậy nên mấy ngày nay mặt dày mày dạn mà cũng chẳng đem người ta trở về được. Hắn thản nhiên tính cái nợ này lên Úc Lạc Thừa và Túc Lễ, nghe thế đáp: “Mày thân với nó lắm à?”
“Hồi cấp 2 chung một trường. Thôn bọn tao là hàng xóm với nhau.” Dương Phố Bằng bĩu môi, “Ông bà nội nó nuôi cừu. Hồi trước ba mẹ nó mở một quán bánh crepe nằm cạnh trường nghề, xong rồi mẹ nó làm kẻ thứ ba cặp kè với một ông phụ huynh, cắm ba nó một cái sừng to đùng. Lúc đó làm ầm lên nhục nhã khiếp, mấy thôn kế bên đều biết hết mà.”
Phạm Tư Hạo nghe mà hả hê, “Vãi, mẹ nó căng đét thế.”
“Mẹ nó nhìn hệt như con hồ ly tinh, mày thấy nó vậy thôi chứ có tốt lành gì đâu.” Dương Phố Bằng nhìn đăm đăm vào bóng lưng của Úc Lạc Thừa, tỏ ra ác ý.
Một niềm vui sướng vụt qua mắt Phạm Tư Hạo.
Úc Lạc Thừa mải lo nghĩ về công thức của câu lý cuối cùng. Đến khi đi ngang Dương Phố Bằng, cậu mới phát hiện nhóm bạn của Túc Lễ đang đứng trước mặt, nên đành cố tình thả chậm bước chân.
Nhác thấy bọn họ định đi đến canteen, cậu càng cúi gằm đầu hơn, quyết định bước đến con đường trước mặt là rẽ về hướng ký túc xá.
[Ui trời cục cưng đang định đáng yêu chết ai vậy há há há há! Cưng có vùi đầu vào ngực thì ông đây cũng thấy cưng thôi! Bé thỏ xinh trai đáng yêu vô địch thiên hạ của mình! Mau sà vào vòng tay ba nào!]
Tiếng lòng quen thuộc và sung sướng vang lên. Sau đó Úc Lạc Thừa bị người nọ ôm cổ.
“Úc Lạc Thừa ơi, trùng hợp quá à, mình đi chung nha.” Không đợi Úc Lạc Thừa phản kháng là hắn đã cười tủm tỉm, kéo cậu vào nhóm học sinh giỏi của lớp.
Úc Lạc Thừa cứng còng cả người dán sát vào Túc Lễ, đi cùng với một nhóm bạn không thân.
“Ê Úc Lạc Thừa, câu cuối cùng cậu tính ra bao nhiêu?” Lâm Duệ vẫn chưa chết tâm, hỏi.
“15.” Úc Lạc Thừa nhỏ giọng đáp.
“Hahahaha đúng là 15, ông tính ra 100√3 mới là chuyện kỳ khôi ấy!” Vu Hạo chế giễu không thương tiếc.
“Không đúng mà, công thức mà tôi xài không thể nào sai được...”
Lâm Duệ vẫn đang cãi cọ với Vu Hạo. Túc Lễ chỉ đứng bên cạnh, im lặng lắng nghe, nở nụ cười hờ hững. Úc Lạc Thừa gần như dán sát nửa người vào hắn.
Tiếng lòng của Túc Lễ chưa bao giờ rõ ràng đến thế.
[Hahahaha 100√3! Bé thỏ của mình thông minh quá đi à! Là thỏ con thông minh nhất quả đất này! Chậc, người Thừa Thừa hơi nóng, ấm ấm cưng xỉu! Hihi, cổ cũng mềm quá, mình lén sờ một cái chắc cậu ấy không nhận ra đâu nhỉ?]
Sau đó, Úc Lạc Thừa cảm giác bên cổ mình bị ngón cái của Túc Lễ khẽ sờ vào, cả người cậu không nhịn được run rẩy.
[Aaaaaaaa cậu ấy còn run rẩy nữa! Hahahaha, thú vị! Shh, cảm nhận được mạch đang đập luôn đây nè. Chắc hình dạng quả tim của Úc Lạc Thừa xinh đẹp lắm, khá là muốn ngắm... Cơ mà nếu vậy thì phải giải phẫu ra, hết thú vị mất tiêu.]
Úc Lạc Thừa khiếp hãi dòm bản mặt đang nở nụ cười điềm tĩnh của hắn. Cậu cố cách xa hắn ra chút, đoạn trông thấy Túc Lễ ngoái lại cười với cậu, “Đi với bọn tớ đến canteen ăn cơm nha, được không?”
“Đúng rồi, đi chung đê, đông người càng náo nhiệt.” Lâm Duệ tiếp lời: “Khổ sở lắm mới thi xong, nếu mà được ra khỏi trường thì hay rồi!”
“Đừng mơ mộng nữa. Vu Hạo nói: “Bác bảo vệ ngoài cổng kiểm giấy xin ra trường khó bỏ mịa. Lần trước tôi với Trần Trạch Lãng có trốn ra được đâu.”
“Đệt, ông đừng kéo tôi xuống nước nữa. Tôi đã ra khỏi cổng mà ông gào khan cổ bảo bác bảo vệ túm tôi về!” Một nam sinh đeo kính tròn, cầm đề thi cười mắng: “Lòng dạ thâm độc vãi!”
[Ời, ăn canteen chẳng thú vị gì sất, không bằng dắt bé thỏ nhà mình ra ngoài ăn, tiện thể cúp tự học tối! Như thế là ổn áp, tốt nhất là dụ dỗ cậu ấy ở ngoài cả tối với mình rồi sáng mai hẵng về trường... Vừa hay đồ mới được ship tới hôm kia. Mẹ kiếp không đợi được thêm một giây phút nào nữa, mình phải ngắm thỏ con!]
Túc Lễ bỗng dừng bước, “Lâm Duệ, mấy cậu đến canteen trước đi. Tôi chợt nhớ ra lão Trịnh bắt tôi tới văn phòng làm tờ khai.”
“Lớp trưởng vất vả quá!” Vu Hạo vỗ mạnh vào vai hắn, “Không hổ danh là cánh tay đắc lực dưới trướng lão Trịnh! Anh hai à, tiện thể ngó giúp tôi điểm ngữ văn xem có không nhé, năn nỉ á, quan trọng với tôi lắm!”
“Tôi sẽ ráng.” Túc Lễ mỉm cười gật đầu.
Thấy Túc Lễ bốc phét mà mặt không đổi sắc làm Úc Lạc Thừa có hơi kinh ngạc. Cậu định nhân cơ hội này để đi cùng với đám Lâm Duệ, đoạn lại bị Túc Lễ túm cổ về, hí hửng nói: “Cậu đồng ý đi chung với tớ đúng là tốt quá đi!”
[Cục cưng còn muốn chạy à, mơ đi cưng.]
Úc Lạc Thừa hơi bất an nhìn hắn, “Túc Lễ, tớ còn có—”
“Ra ngoài ăn một bữa với tớ đi mà.” Túc Lễ kéo cậu đi về hướng toà dạy học, vừa đi vừa nói: “Vừa hay, món quà mà tớ chọn cho cậu cũng giao tới hôm nay đó.”
[.........Nhất định là rất đẹp luôn.]
“Tớ không muốn.” Úc Lạc Thừa vô thức muốn từ chối.
“Cậu không muốn ra ngoài ăn với tớ hay là không muốn quà?” Túc Lễ vừa bất lực, vừa dung túng nhìn cậu, như thế để Úc Lạc Thừa chọn một cái là lẽ đương nhiên vậy.
[Há, cậu không có quyền quyết định đâu! Người trưởng thành đương nhiên là phải chọn hết. Không ăn cơm với tớ tớ sẽ đói chết, không nhận quà tớ sẽ buồn chết. Bé thỏ trắng tươi mềm ngọt như này không phải để mặc tớ nhào nắn sao. Hê hê, mẹ nó, tối nay kiểu gì cũng phải dụ người ta ra ngoài rồi hẵng nói tiếp— Trời ưi, sao mà còn quạo tớ thế?]
“Cái nào tớ cũng không muốn.” Úc Lạc Thừa đứng trước cổng trường không chịu đi, cáu đến độ tông giọng cũng nâng lên cao, “Tụi mình còn chưa xin giấy ra cổng mà!”
Túc Lễ vừa muốn cúp học vừa muốn ở bên ngoài. Việc này khiến cậu thấy rất bất ổn. Mà cậu cũng đã quen với việc tuân theo quy định nên cực kỳ sợ bị giáo viên bắt lại phê bình.
“Ai nói không có?” Túc Lễ móc hai tờ giấy xin ra cổng từ trong cặp ra, mỉm cười, huơ huơ giấy trước mặt cậu, “Thừa Thừa, cậu không muốn nghe lời tớ nói nữa sao?”
[Hức hức hức, con thỏ đểu cáng! Cậu biết tớ chọn quà ngốn hết bao lâu không! Ông đây chọn cả tuần luôn đó! Vốn định là ngày nghỉ tuần sau, nhưng tớ gấp không chịu nổi luôn! Hừ, bình tĩnh bình tĩnh nào Túc Lễ, đừng doạ thỏ con. Úc Lạc Thừa có mỗi cái gan tí tẹo này nên sơ hở tí là sợ khóc ngay, càng không được dùng mạnh... Hê hê hê, bé thỏ mềm mỏng lại đáng yêu thế này đương nhiên phải thao túng tâm lý rồi! Chỉ cần huấn luyện một chút là thú vị biết bao...]
Úc Lạc Thừa nghe tiếng lòng kích động, hưng phấn của hắn bèn cảnh giác lùi về nửa bước, “Lớp trưởng, tớ muốn về ký túc xá rồi.”
Vừa dứt lời, cậu đã toan xoay người bỏ chạy. Nhưng chớp mắt lại bị Túc Lễ bắt cổ tay kéo về, “Tụi mình ăn xong là về ngay được không? Ông bác nhìn chằm chằm tụi mình nãy giờ rồi, nếu để ổng qua đây đích thân kiểm tra, bị bại lộ thì tụi mình ăn phạt chắc.”
Úc Lạc Thừa bị hai chữ “ăn phạt” làm cho thót tim, đương căng thẳng nên tiếng lòng của Túc Lễ cũng hơi mơ hồ không rõ. Không đợi cậu phản ứng lại là hắn đã hùng hổ dắt cậu ra khỏi cổng trường.
“Còn quay lại nữa là càng đáng nghi đó.” Túc Lễ tí ta tí tởn hăm doạ cậu rồi lại phiền não nói, “Bị phát hiện là phải viết bản kiểm điểm nữa. Đó giờ tớ chưa từng viết đâu, cậu muốn lôi kéo tớ viết bản kiểm điểm chung thì phải làm sao đây?”
Úc Lạc Thừa nghe vậy liền lắc đầu lia lịa.
[Hahahaha nhìn bé thỏ của mình sợ hãi nè, mất hồn mất vía tới nơi rồi. Ăn gì mới được nhỉ? Nên đi ăn cơm trước hay là lấy đồ ship tới trước? Mình điền địa chỉ hơi xa nên phải bắt xe đi... Túc Kỳ Hàm đi công tác về rồi phải không nhỉ? Bé thỏ sợ người lạ nên mình dắt cậu ấy thuê phòng khách sạn thì hơn... Chậc, đệt nghe cứ sao sao ấy nhờ? Nhưng không quan trọng nữa, dù sao thì bé thỏ cũng đã bị dụ đi, đừng hòng thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn* của ta! Uầy phiền ghê rốt cuộc là nên ăn gì mình đâu thể lúc nào cũng dắt thỏ đi ăn tiệc cà rốt được! Nào còn uy nghiêm của người là chủ nhân nữa! Sao mặt Úc Lạc Thừa hơi tái vậy. Đệt, hoa bên đường nở rộ hết rồi, vãi đây là hoa đào hay hoa hạnh thế? Hồng không ra hồng trắng không ra trắng, xấu bỏ mẹ— Bấm còi vào thằng cha mày ấy! Đường rộng thế này bấm còi vào người đi bộ, vội đi đầu thai hay gì vậy thằng mặt lờ! Đệt, uống cả bụng khói xe luôn! Đm đây rốt cuộc là hoa gì thế!!!]
(*Ngũ Chỉ Sơn: Ngọn núi trấn áp Tôn Ngộ Không.)
Tiếng lòng của Túc Lễ vừa tung tăng vừa lớn. Phần lớn là mấy lời rác rưởi, và tấn công bất kỳ sinh vật sống chết nào trong tầm mắt mà không có sự phân biệt.
Úc Lạc Thừa đã tiền đình cả buổi chiều nên lúc này không tài nào nghe chăm chú. Cậu mơ mơ màng màng bị hắn kéo về phía trước.
Không biết đã đi được bao lâu, Túc Lễ mới dừng lại, quay đầu dịu dàng nói với cậu: “Thừa Thừa, cậu đói chưa?”
Úc Lạc Thừa lắc đầu, lại bị tiếng lòng cáu kỉnh của Túc Lễ rần rần cả đường đi làm cậu hoa cả mắt.
[Há há.]
Túc Lễ thầm cười điên cuồng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại điềm tĩnh đẩy kính, “Vậy tụi mình nghỉ ngơi trước chút nhé.”
Úc Lạc Thừa bị Túc Lễ kéo vào cửa xoay. Sau đó đèn của đại sảnh chiếu vào mắt làm cậu đứng sững lại. Cậu cảnh giác hỏi: “Túc, Túc Lễ, bọn mình tới khách sạn làm gì?”
“Thi xong rồi phải tìm một môi trường khá là mới lạ để thư giãn tinh thần chứ.” Túc Lễ vỗ lên vai cậu như vỗ về, nghiêm túc bảo: “Coi như đây là một tình tiết quan trọng khi tớ nuôi thỏ đi, thỏ con mà lo âu sẽ bị rụng lông đó.”
[Khách sạn này còn có suối nước nóng để tắm! Còn được mát xa! Thi hết hai hôm mà đã mệt nhừ người rồi. Hức hức nhờ phúc thỏ con của mình, nếu không nhờ bé Thừa thì mình nào nghĩ tới việc đến đây thư giãn một chút, tối đến còn được xem phim! Xem Vua sư tử! Còn được xem a*— Ờ thôi, con thỏ đế như Úc Lạc Thừa chắc chắn không thích xem đâu, xem mèo bự! Xem thỏ bự cũng được nữa! Hê hê hê, đây là sự sắp đặt hoàn hảo gì thế nhỉ! Mày đỉnh ghê ấy Túc Lễ! Mèo bự! Mèo bự! Vua kỳ thị— À hú à hú à hú!]
(*Ý định bảo xem anime)
“............” Dưới tiếng lòng như ma kêu quỷ gào của hắn, sự cảnh giác và phòng bị vừa dâng lên trong lòng Úc Lạc Thừa chỉ gian nan chống đỡ được mỗi hai giây, song lập tức tan biến.
Thằng quỷ trẩu.
Túc Lễ quen cửa quen nẻo đi đặt phòng, tiếp tân khách sạn hỏi: “Xin hỏi anh muốn phòng tiêu chuẩn hay là phòng giường lớn?”
Úc Lạc Thừa đang ngồi trên sofa đại sảnh, cúi đầu xoa huyệt thái dương đang nhức ong ong của mình. Túc Lễ đang nhoài ra bàn tiếp tân bỗng quay lại liếc cậu một cái, sau đó ngoái lại mỉm cười nhã nhặn lễ phép với tiếp tân.
“Phòng giường lớn ạ, cảm ơn chị.”
—
Đôi lời của mình:
Thật ra bạn Lễ coi bạn Thừa như thỏ con, về sau bạn Thừa sẽ coi bạn Lễ như cừu con. Nhưng trong tiếng Trung 羊 đều có thể là chỉ dê hoặc cừu, mình thống nhất chọn cừu để đỡ rối về sau (có thể có mấy chap chưa beta mình vẫn để dê).
Cho đến khi buổi nghỉ trưa kết thúc, tiếng lòng của Túc Lễ vẫn ồn ào.
Úc Lạc Thừa vẫn chưa nghỉ đủ nên mí mắt nặng trĩu. Cậu đi rửa mặt, đang chuẩn bị vác balo lên đi đến phòng thi, nhưng rồi chưa kịp chạm tay vào nắm cửa đã bị nắm cổ áo lại.
Cậu ngoái lại, trông thấy ánh mắt giăng ý cười của Túc Lễ.
“Đi chung đi.” Túc Lễ giơ tay phủi phủi tóc mái ướt trước trán cậu, tiện thể lấy tay choàng vai cậu, “Tạ Diêu, Lữ Văn Thuỵ, tôi với Úc Lạc Thừa đi trước nhé.”
Úc Lạc Thừa bị hắn choàng vai ra ngoài ký túc xá. Lúc bước xuống lầu, cậu toan sải bước nhanh để né khỏi tay hắn nhưng rồi bị hắn ôm cổ lại.
“Cậu đi chậm thôi.” Túc Lễ bất đắc dĩ nói, “Sao cứ hối ha hối hả thế.”
Túc Lễ cao hơn cậu nửa cái đầu, còn hay thích ghé vào tai cậu để nói chuyện. Úc Lạc Thừa không quen thân mật với người khác như thế, chỉ đành căng lưng rảo bước về trước theo hắn, ráng lờ đi mọi nhiệt độ cơ thể từ Túc Lễ.
Túc Lễ nhẹ nhàng sờ cánh tay cậu, “Cậu ốm quá, ăn nhiều tí cho có da có thịt.”
“...Tớ đâu có ốm.” Úc Lạc Thừa gian nan đáp: “Lớp trưởng, tớ muốn tự đi.”
Đó giờ Túc Lễ luôn thấu tình đạt lý nên Úc Lạc Thừa cứ ngỡ hắn sẽ thả mình ra. Nào ngờ hắn ôm càng chặt hơn, gần như là ôm nửa người cậu vào lòng, dùng tông giọng chỉ mỗi Úc Lạc Thừa có thể nghe thấy: “Nhưng mà thỏ con toàn bị chủ nhân ôm vào lòng thôi.”
Tai Úc Lạc Thừa bỗng đỏ bừng. Cậu xấu hổ mấp máy môi nhưng không nghĩ ra được lý do nào để phản bác, cuối cùng chỉ đành cúi đầu mím chặt môi, chẳng có tí mảy may nào là định phản kháng lại.
Đôi mắt sau cặp kính nọ xoẹt qua một tia hưng phấn, đoạn hắn sung sướng ôm Úc Lạc Thừa ra khỏi toà ký túc xá.
“Cậu đừng để ý tới Dương Phố Bằng. Nếu nó làm ảnh hưởng cậu thi thì cứ giơ tay báo cho giám thị.” Túc Lễ kéo đai cặp hơi nhẵn của cậu, sau đó cực chu đáo kéo khoá đồng phục lên tới tận cằm hộ cậu. Trông thấy Úc Lạc Thừa im lìm ngoan ngoãn làm hắn không kiềm được vươn tay xoa đầu, “Đi đi.”
Lúc rời đi, Úc Lạc Thừa không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cậu lấy tay vò tung cái đầu vừa bị Túc Lễ xoa, đoạn mím môi kéo khoá áo xuống.
Vừa đến tầng 3, cậu không nhịn được dừng chân trước cửa sổ, dè dặt nhìn xuống lầu.
Thiếu niên đeo kính, vóc người cao ráo vẫn đứng tại chỗ. Nhác thấy cậu ló đầu ra là hắn nở nụ cười, vẫy tay với cậu.
“.......” Úc Lạc Thừa vội rụt về, siết chặt quai cặp, sải bước tới cầu thang.
Khi không nghe thấy tiếng lòng của Túc Lễ hơi làm người ta sợ.
——
Kỳ thi tháng kéo dài hai ngày cuối cùng cũng đã hạ màn. Các thí sinh nối đuôi theo nhóm rời khỏi phòng thi. Bởi vì thi cử sẽ cho ra về sớm hơn tan học bình thường, có người thong thả về ký túc xá; có người chọn quay lại lớp học; còn có người không quên ý định ban đầu, chạy băng băng tới canteen.
“Ê Dương Phố Bằng, thi cử sao mạy?”
Dương Phố Bằng ngoái lại trông thấy Phạm Tư Hạo. Thực ra hắn chẳng thích thằng nhãi nhiều chuyện này đâu, đành đáp cho có lệ: “Cũng được, cũng vẫn thế thôi.”
Phạm Tư Hạo vác balo, dõi theo đám Lâm Duệ và Vu Hạo đang vừa đi, vừa cầm đề thi dò đáp án làm hắn không khỏi trợn mắt, “Đệt, ra vẻ vãi.”
“Há há há đúng hết! Tôi đã nói chắc chắn đúng hết!” Vu Hạo đang đứng trước mặt nện vào vai Lâm Duệ, bật cười nói: “Nếu sai câu nào tôi chổng ngược ăn cớt!”
Lâm Duệ khóc rống, “Biết vậy tôi đã không đổi câu này lại rồi!”
“Đưa cái đề cậu cho tôi mau Túc Lễ ơi, tôi đéo tin đời ác thế!”
“Lần này lớp trưởng không để vuột mất top 1 được. Đệt, đỉnh vãi chưởng. Cái câu từ trường cuối cùng tôi tính ra mà tôi còn tự phọt cười ấy...”
Nhóm người thảo luận sôi nổi về đáp án đề thi. Phạm Tư Hạo nhớ đến hai câu cuối mình vẫn chưa viết xong là càng tụt mood hơn. Tâm trạng của Dương Phố Bằng đứng cạnh hắn cũng chả khá khẩm được là bao, bạn học mà hắn quay cóp cùng làm lý nát bét. Hắn vốn định xem bài của Úc Lạc Thừa, nhưng cú đấm hồi trưa làm hắn hơi kiêng dè, sau cùng chỉ đành bỏ trống nửa bài thi.
“Đệt, thằng mặt lờ.” Hắn nhìn chòng chọc Úc Lạc Thừa đang đi kế bên, cáu kỉnh chửi một tiếng.
Úc Lạc Thừa bỏ ngoài tai, tiếp tục đi về trước.
Phạm Tư Hạo thấy vậy nhướng mày, “Úc Lạc Thừa chọc gì mày thế?”
“Vờ vịt ra vẻ, mỗi cái học giỏi tí thì đã sao? Nhìn bản mặt là thấy lẳng lơ ẻo lả, hệt như con mẹ nó vậy.” Dương Phố Bằng giễu cợt.
Phạm Tư Hạo vất vả lắm mới theo đuổi được bạn gái. Song bởi vì Úc Lạc Thừa và Túc Lễ xúi bậy nên mấy ngày nay mặt dày mày dạn mà cũng chẳng đem người ta trở về được. Hắn thản nhiên tính cái nợ này lên Úc Lạc Thừa và Túc Lễ, nghe thế đáp: “Mày thân với nó lắm à?”
“Hồi cấp 2 chung một trường. Thôn bọn tao là hàng xóm với nhau.” Dương Phố Bằng bĩu môi, “Ông bà nội nó nuôi cừu. Hồi trước ba mẹ nó mở một quán bánh crepe nằm cạnh trường nghề, xong rồi mẹ nó làm kẻ thứ ba cặp kè với một ông phụ huynh, cắm ba nó một cái sừng to đùng. Lúc đó làm ầm lên nhục nhã khiếp, mấy thôn kế bên đều biết hết mà.”
Phạm Tư Hạo nghe mà hả hê, “Vãi, mẹ nó căng đét thế.”
“Mẹ nó nhìn hệt như con hồ ly tinh, mày thấy nó vậy thôi chứ có tốt lành gì đâu.” Dương Phố Bằng nhìn đăm đăm vào bóng lưng của Úc Lạc Thừa, tỏ ra ác ý.
Một niềm vui sướng vụt qua mắt Phạm Tư Hạo.
Úc Lạc Thừa mải lo nghĩ về công thức của câu lý cuối cùng. Đến khi đi ngang Dương Phố Bằng, cậu mới phát hiện nhóm bạn của Túc Lễ đang đứng trước mặt, nên đành cố tình thả chậm bước chân.
Nhác thấy bọn họ định đi đến canteen, cậu càng cúi gằm đầu hơn, quyết định bước đến con đường trước mặt là rẽ về hướng ký túc xá.
[Ui trời cục cưng đang định đáng yêu chết ai vậy há há há há! Cưng có vùi đầu vào ngực thì ông đây cũng thấy cưng thôi! Bé thỏ xinh trai đáng yêu vô địch thiên hạ của mình! Mau sà vào vòng tay ba nào!]
Tiếng lòng quen thuộc và sung sướng vang lên. Sau đó Úc Lạc Thừa bị người nọ ôm cổ.
“Úc Lạc Thừa ơi, trùng hợp quá à, mình đi chung nha.” Không đợi Úc Lạc Thừa phản kháng là hắn đã cười tủm tỉm, kéo cậu vào nhóm học sinh giỏi của lớp.
Úc Lạc Thừa cứng còng cả người dán sát vào Túc Lễ, đi cùng với một nhóm bạn không thân.
“Ê Úc Lạc Thừa, câu cuối cùng cậu tính ra bao nhiêu?” Lâm Duệ vẫn chưa chết tâm, hỏi.
“15.” Úc Lạc Thừa nhỏ giọng đáp.
“Hahahaha đúng là 15, ông tính ra 100√3 mới là chuyện kỳ khôi ấy!” Vu Hạo chế giễu không thương tiếc.
“Không đúng mà, công thức mà tôi xài không thể nào sai được...”
Lâm Duệ vẫn đang cãi cọ với Vu Hạo. Túc Lễ chỉ đứng bên cạnh, im lặng lắng nghe, nở nụ cười hờ hững. Úc Lạc Thừa gần như dán sát nửa người vào hắn.
Tiếng lòng của Túc Lễ chưa bao giờ rõ ràng đến thế.
[Hahahaha 100√3! Bé thỏ của mình thông minh quá đi à! Là thỏ con thông minh nhất quả đất này! Chậc, người Thừa Thừa hơi nóng, ấm ấm cưng xỉu! Hihi, cổ cũng mềm quá, mình lén sờ một cái chắc cậu ấy không nhận ra đâu nhỉ?]
Sau đó, Úc Lạc Thừa cảm giác bên cổ mình bị ngón cái của Túc Lễ khẽ sờ vào, cả người cậu không nhịn được run rẩy.
[Aaaaaaaa cậu ấy còn run rẩy nữa! Hahahaha, thú vị! Shh, cảm nhận được mạch đang đập luôn đây nè. Chắc hình dạng quả tim của Úc Lạc Thừa xinh đẹp lắm, khá là muốn ngắm... Cơ mà nếu vậy thì phải giải phẫu ra, hết thú vị mất tiêu.]
Úc Lạc Thừa khiếp hãi dòm bản mặt đang nở nụ cười điềm tĩnh của hắn. Cậu cố cách xa hắn ra chút, đoạn trông thấy Túc Lễ ngoái lại cười với cậu, “Đi với bọn tớ đến canteen ăn cơm nha, được không?”
“Đúng rồi, đi chung đê, đông người càng náo nhiệt.” Lâm Duệ tiếp lời: “Khổ sở lắm mới thi xong, nếu mà được ra khỏi trường thì hay rồi!”
“Đừng mơ mộng nữa. Vu Hạo nói: “Bác bảo vệ ngoài cổng kiểm giấy xin ra trường khó bỏ mịa. Lần trước tôi với Trần Trạch Lãng có trốn ra được đâu.”
“Đệt, ông đừng kéo tôi xuống nước nữa. Tôi đã ra khỏi cổng mà ông gào khan cổ bảo bác bảo vệ túm tôi về!” Một nam sinh đeo kính tròn, cầm đề thi cười mắng: “Lòng dạ thâm độc vãi!”
[Ời, ăn canteen chẳng thú vị gì sất, không bằng dắt bé thỏ nhà mình ra ngoài ăn, tiện thể cúp tự học tối! Như thế là ổn áp, tốt nhất là dụ dỗ cậu ấy ở ngoài cả tối với mình rồi sáng mai hẵng về trường... Vừa hay đồ mới được ship tới hôm kia. Mẹ kiếp không đợi được thêm một giây phút nào nữa, mình phải ngắm thỏ con!]
Túc Lễ bỗng dừng bước, “Lâm Duệ, mấy cậu đến canteen trước đi. Tôi chợt nhớ ra lão Trịnh bắt tôi tới văn phòng làm tờ khai.”
“Lớp trưởng vất vả quá!” Vu Hạo vỗ mạnh vào vai hắn, “Không hổ danh là cánh tay đắc lực dưới trướng lão Trịnh! Anh hai à, tiện thể ngó giúp tôi điểm ngữ văn xem có không nhé, năn nỉ á, quan trọng với tôi lắm!”
“Tôi sẽ ráng.” Túc Lễ mỉm cười gật đầu.
Thấy Túc Lễ bốc phét mà mặt không đổi sắc làm Úc Lạc Thừa có hơi kinh ngạc. Cậu định nhân cơ hội này để đi cùng với đám Lâm Duệ, đoạn lại bị Túc Lễ túm cổ về, hí hửng nói: “Cậu đồng ý đi chung với tớ đúng là tốt quá đi!”
[Cục cưng còn muốn chạy à, mơ đi cưng.]
Úc Lạc Thừa hơi bất an nhìn hắn, “Túc Lễ, tớ còn có—”
“Ra ngoài ăn một bữa với tớ đi mà.” Túc Lễ kéo cậu đi về hướng toà dạy học, vừa đi vừa nói: “Vừa hay, món quà mà tớ chọn cho cậu cũng giao tới hôm nay đó.”
[.........Nhất định là rất đẹp luôn.]
“Tớ không muốn.” Úc Lạc Thừa vô thức muốn từ chối.
“Cậu không muốn ra ngoài ăn với tớ hay là không muốn quà?” Túc Lễ vừa bất lực, vừa dung túng nhìn cậu, như thế để Úc Lạc Thừa chọn một cái là lẽ đương nhiên vậy.
[Há, cậu không có quyền quyết định đâu! Người trưởng thành đương nhiên là phải chọn hết. Không ăn cơm với tớ tớ sẽ đói chết, không nhận quà tớ sẽ buồn chết. Bé thỏ trắng tươi mềm ngọt như này không phải để mặc tớ nhào nắn sao. Hê hê, mẹ nó, tối nay kiểu gì cũng phải dụ người ta ra ngoài rồi hẵng nói tiếp— Trời ưi, sao mà còn quạo tớ thế?]
“Cái nào tớ cũng không muốn.” Úc Lạc Thừa đứng trước cổng trường không chịu đi, cáu đến độ tông giọng cũng nâng lên cao, “Tụi mình còn chưa xin giấy ra cổng mà!”
Túc Lễ vừa muốn cúp học vừa muốn ở bên ngoài. Việc này khiến cậu thấy rất bất ổn. Mà cậu cũng đã quen với việc tuân theo quy định nên cực kỳ sợ bị giáo viên bắt lại phê bình.
“Ai nói không có?” Túc Lễ móc hai tờ giấy xin ra cổng từ trong cặp ra, mỉm cười, huơ huơ giấy trước mặt cậu, “Thừa Thừa, cậu không muốn nghe lời tớ nói nữa sao?”
[Hức hức hức, con thỏ đểu cáng! Cậu biết tớ chọn quà ngốn hết bao lâu không! Ông đây chọn cả tuần luôn đó! Vốn định là ngày nghỉ tuần sau, nhưng tớ gấp không chịu nổi luôn! Hừ, bình tĩnh bình tĩnh nào Túc Lễ, đừng doạ thỏ con. Úc Lạc Thừa có mỗi cái gan tí tẹo này nên sơ hở tí là sợ khóc ngay, càng không được dùng mạnh... Hê hê hê, bé thỏ mềm mỏng lại đáng yêu thế này đương nhiên phải thao túng tâm lý rồi! Chỉ cần huấn luyện một chút là thú vị biết bao...]
Úc Lạc Thừa nghe tiếng lòng kích động, hưng phấn của hắn bèn cảnh giác lùi về nửa bước, “Lớp trưởng, tớ muốn về ký túc xá rồi.”
Vừa dứt lời, cậu đã toan xoay người bỏ chạy. Nhưng chớp mắt lại bị Túc Lễ bắt cổ tay kéo về, “Tụi mình ăn xong là về ngay được không? Ông bác nhìn chằm chằm tụi mình nãy giờ rồi, nếu để ổng qua đây đích thân kiểm tra, bị bại lộ thì tụi mình ăn phạt chắc.”
Úc Lạc Thừa bị hai chữ “ăn phạt” làm cho thót tim, đương căng thẳng nên tiếng lòng của Túc Lễ cũng hơi mơ hồ không rõ. Không đợi cậu phản ứng lại là hắn đã hùng hổ dắt cậu ra khỏi cổng trường.
“Còn quay lại nữa là càng đáng nghi đó.” Túc Lễ tí ta tí tởn hăm doạ cậu rồi lại phiền não nói, “Bị phát hiện là phải viết bản kiểm điểm nữa. Đó giờ tớ chưa từng viết đâu, cậu muốn lôi kéo tớ viết bản kiểm điểm chung thì phải làm sao đây?”
Úc Lạc Thừa nghe vậy liền lắc đầu lia lịa.
[Hahahaha nhìn bé thỏ của mình sợ hãi nè, mất hồn mất vía tới nơi rồi. Ăn gì mới được nhỉ? Nên đi ăn cơm trước hay là lấy đồ ship tới trước? Mình điền địa chỉ hơi xa nên phải bắt xe đi... Túc Kỳ Hàm đi công tác về rồi phải không nhỉ? Bé thỏ sợ người lạ nên mình dắt cậu ấy thuê phòng khách sạn thì hơn... Chậc, đệt nghe cứ sao sao ấy nhờ? Nhưng không quan trọng nữa, dù sao thì bé thỏ cũng đã bị dụ đi, đừng hòng thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn* của ta! Uầy phiền ghê rốt cuộc là nên ăn gì mình đâu thể lúc nào cũng dắt thỏ đi ăn tiệc cà rốt được! Nào còn uy nghiêm của người là chủ nhân nữa! Sao mặt Úc Lạc Thừa hơi tái vậy. Đệt, hoa bên đường nở rộ hết rồi, vãi đây là hoa đào hay hoa hạnh thế? Hồng không ra hồng trắng không ra trắng, xấu bỏ mẹ— Bấm còi vào thằng cha mày ấy! Đường rộng thế này bấm còi vào người đi bộ, vội đi đầu thai hay gì vậy thằng mặt lờ! Đệt, uống cả bụng khói xe luôn! Đm đây rốt cuộc là hoa gì thế!!!]
(*Ngũ Chỉ Sơn: Ngọn núi trấn áp Tôn Ngộ Không.)
Tiếng lòng của Túc Lễ vừa tung tăng vừa lớn. Phần lớn là mấy lời rác rưởi, và tấn công bất kỳ sinh vật sống chết nào trong tầm mắt mà không có sự phân biệt.
Úc Lạc Thừa đã tiền đình cả buổi chiều nên lúc này không tài nào nghe chăm chú. Cậu mơ mơ màng màng bị hắn kéo về phía trước.
Không biết đã đi được bao lâu, Túc Lễ mới dừng lại, quay đầu dịu dàng nói với cậu: “Thừa Thừa, cậu đói chưa?”
Úc Lạc Thừa lắc đầu, lại bị tiếng lòng cáu kỉnh của Túc Lễ rần rần cả đường đi làm cậu hoa cả mắt.
[Há há.]
Túc Lễ thầm cười điên cuồng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại điềm tĩnh đẩy kính, “Vậy tụi mình nghỉ ngơi trước chút nhé.”
Úc Lạc Thừa bị Túc Lễ kéo vào cửa xoay. Sau đó đèn của đại sảnh chiếu vào mắt làm cậu đứng sững lại. Cậu cảnh giác hỏi: “Túc, Túc Lễ, bọn mình tới khách sạn làm gì?”
“Thi xong rồi phải tìm một môi trường khá là mới lạ để thư giãn tinh thần chứ.” Túc Lễ vỗ lên vai cậu như vỗ về, nghiêm túc bảo: “Coi như đây là một tình tiết quan trọng khi tớ nuôi thỏ đi, thỏ con mà lo âu sẽ bị rụng lông đó.”
[Khách sạn này còn có suối nước nóng để tắm! Còn được mát xa! Thi hết hai hôm mà đã mệt nhừ người rồi. Hức hức nhờ phúc thỏ con của mình, nếu không nhờ bé Thừa thì mình nào nghĩ tới việc đến đây thư giãn một chút, tối đến còn được xem phim! Xem Vua sư tử! Còn được xem a*— Ờ thôi, con thỏ đế như Úc Lạc Thừa chắc chắn không thích xem đâu, xem mèo bự! Xem thỏ bự cũng được nữa! Hê hê hê, đây là sự sắp đặt hoàn hảo gì thế nhỉ! Mày đỉnh ghê ấy Túc Lễ! Mèo bự! Mèo bự! Vua kỳ thị— À hú à hú à hú!]
(*Ý định bảo xem anime)
“............” Dưới tiếng lòng như ma kêu quỷ gào của hắn, sự cảnh giác và phòng bị vừa dâng lên trong lòng Úc Lạc Thừa chỉ gian nan chống đỡ được mỗi hai giây, song lập tức tan biến.
Thằng quỷ trẩu.
Túc Lễ quen cửa quen nẻo đi đặt phòng, tiếp tân khách sạn hỏi: “Xin hỏi anh muốn phòng tiêu chuẩn hay là phòng giường lớn?”
Úc Lạc Thừa đang ngồi trên sofa đại sảnh, cúi đầu xoa huyệt thái dương đang nhức ong ong của mình. Túc Lễ đang nhoài ra bàn tiếp tân bỗng quay lại liếc cậu một cái, sau đó ngoái lại mỉm cười nhã nhặn lễ phép với tiếp tân.
“Phòng giường lớn ạ, cảm ơn chị.”
—
Đôi lời của mình:
Thật ra bạn Lễ coi bạn Thừa như thỏ con, về sau bạn Thừa sẽ coi bạn Lễ như cừu con. Nhưng trong tiếng Trung 羊 đều có thể là chỉ dê hoặc cừu, mình thống nhất chọn cừu để đỡ rối về sau (có thể có mấy chap chưa beta mình vẫn để dê).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.