Chương 40: Sát trùng
Quy Hồng Lạc Tuyết
09/05/2024
“Cậu không để ý chứ?”
Dòng nước lạnh xối vào vết thương ngoài da đem đến cơn đau râm ran.
Úc Lạc Thừa rủ mắt nhìn vết đỏ hồng trong làn nước. Mái tóc trước trán gần như đã che lại tầm mắt cậu. Mãi đến khi thấy nước xối bàn tay rát bỏng, cậu mới tắt vòi, rụt bàn tay đỏ ửng vào tay áo hơi dài của mình.
Nhà vệ sinh nam lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc lá. Cậu không thích ở mấy nơi như thế này, đành vác balo lên rề rà xuống lầu.
Vào lúc này, học sinh trong toà dạy học đã rời đi gần hết, chỉ còn lác đác vài bạn đang trên đường đến canteen. Có lẽ bọn họ cũng biết rằng tới muộn thì chắc chắn không giành được đồ ăn ngon nên bước đi khá thong thả.
Tiết trời bây giờ đã ấm lên hẳn, cây cối bên đường đều đâm chồi nảy lộc, cây hoa ngọc lan nằm cạnh nhà ăn nở rộ. Chiếc rèm dày mùa đông của canteen vẫn chưa kịp dỡ đi. Úc Lạc Thừa vừa kéo rèm ra, suýt đã chạm mặt với người đang đi bên ngoài.
Là Túc Lễ.
Hiềm nỗi hiếm khi thấy hắn đi một mình. Mọi hôm lúc nào cũng có một đám người kè kè bên cạnh. Bây giờ cũng không phải ngoại lệ. Lâm Duệ, Vu Hạo, Tạ Diêu và vài người nữa, không phải những học sinh giỏi nổi tiếng trong lớp thì cũng là những bạn có quan hệ rộng, hoạt bát và hướng ngoại.
Bọn họ cười hí ha hí hửng, choàng vai bá cổ, mỗi việc đi đường thôi cũng có thể khiến người ta cảm nhận được sức sống mạnh mẽ.
Túc Lễ trông thấy cậu liền dừng bước.
[Uầy, đó chẳng phải là bé thỏ của mình à?]
Úc Lạc Thừa cúi đầu, chủ động nhường đường cho bọn họ, sau đó lặng lẽ đi tiếp.
Túc Lễ thấy vậy bèn vẫy tay, bảo bọn họ đi trước, “Mấy cậu đi trước đi, tôi quay lại mua thêm xúc xích nướng.”
“Ông ổn không vậy Túc Lễ, mới ngốn hai cái đùi gà to đó!” Lâm Duệ cười nện hắn.
“Ông không hiểu lớp trưởng mình rồi, vua mukbang số 1 mà.” Vu Hạo đưa thẻ cơm mình cho Túc Lễ, “Anh Túc, mua giùm trái bắp với, cảm ơn nhá!”
“Đù má lũ heo tụi bây!” Tạ Diêu gào rú.
Túc Lễ nhận lấy thẻ ăn của Vu Hạo rồi không đếm xỉa tới bọn họ nữa. Hắn tìm một vòng quanh canteen rộng lớn, khoanh vùng được vị trí của Úc Lạc Thừa.
Bữa trước, Úc Lạc Thừa đã đưa 300 tệ cho Túc Lễ nên bây giờ chỉ bèn tiết kiệm tiền thẻ ăn. Cậu đứng trước cửa gọi một phần bắp cải hầm đậu hủ và một cái bánh bao ngọt. Trong khay ăn chỉ còn le ngoe mấy cọng cải thảo, đậu phụ chẳng được nổi hai miếng. Chắc là dì bán cơm thấy áy náy quá nên vét cho cậu mấy miếng lá cuối cùng, đổ thẳng hết canh vào khay cơm, số lượng trông cực kỳ đủ đầy.
Cậu đi lấy đôi đũa, chọn một góc khuất nhất để ngồi, nghĩ về số tiền còn lại trong thẻ rồi quyết định tối nay ăn lương khô.
[Chậc, trốn mình à? Hồi nãy đã không chào mình thì thôi, còn cố ý chui vô góc xó xỉnh này để ăn cơm. Quá đáng quá đi! Mình phải vòng qua phía sau lưng để hù cậu ấy hú vía! Ai bảo không nghe lời! Hahahahaha!]
Giọng nói quen thuộc ở phía đằng sau cậu càng lúc càng gần. Úc Lạc Thừa câm nín một chốc rồi cầm đũa ăn cơm.
“Úc Lạc Thừa!” Túc Lễ đặt một tay lên vai cậu.
Úc Lạc Thừa run lên theo bản năng, ngoái lại thấy Túc Lễ đang híp mắt cười mà cạn lời.
Túc Lễ ngồi vào cạnh cậu, liếc mấy cọng lá và đậu hủ lác đác trong khay mà mặt không đổi sắc. Hắn đưa cây xúc xích đến miệng cậu, “Thừa Thừa ăn cái này nè.”
[Hức hức hức, mẹ kiếp mình không nuôi nổi cậu hay sao mà phải ngồi đây gặm lá cây thế.]
“.......” Úc Lạc Thừa rụt về sau, lí nhí nói: “Cảm ơn cậu, tớ không ăn đâu.”
“Nhưng tớ muốn nhìn cậu ăn.” Túc Lễ nở nụ cười chan hoà, cố ý gằn giọng, “Ăn cho tớ xem đi mà.”
[Aaaaaa cưng xỉu, bé thỏ ngoan cắn xúc xích từng miếng từng miếng nhỏ! Có điều thỏ con của mình vẫn giận dỗi à? Hôm qua mình hơi quá đáng thật. Không không không, sao lại là mình quá đáng được chứ? Chắc chắn là do sức chịu đựng của thỏ con có giới hạn, vì những điều kiện mình nhắc đều hợp lý cả!]
[Không sai! Đúng là như vậy! Bớt chỉ trích bản thân, hãy chỉ trích người khác!]
[Hê hê, cơ mà vẫn phải dỗ thỏ con của mình thôi.]
“Cậu vẫn giận à?” Túc Lễ nghiêng đầu, đè xúc xích vào môi cậu, nói rất hùng hồn: “Dính vào miệng cậu rồi kìa, đưa lại tớ thì tớ cũng không ăn đâu, lãng phí đồ ăn xấu lắm.”
[Môi của Úc Lạc Thừa mềm quá à, còn hồng hồng nữa, dáng môi cũng xinh xẻo, hôn vào thì có cảm giác gì nhỉ?]
Úc Lạc Thừa hơi bực mình, nhìn hắn là nhớ tới tiếng lòng trong mơ của hắn tối qua. Đôi má nóng bừng như sắp bốc khói. Cậu rụt về kế bên.
Túc Lễ mỉm cười, đặt xúc xích vào khay rồi chống đầu nhìn cậu chăm chú, giương mắt thấy gò má và cần cổ của người đang yên lặng ngồi ăn nọ nhuốm lên màu hồng nhạt, tức thì như mở cờ trong bụng.
[Đáng yêu quá!!! Thỏ con của mình là đáng yêu vô địch thiên hạ!!!]
[Nhưng cậu ấy không muốn nói chuyện với mình nữa, buồn quá đi.]
Bây giờ Úc Lạc Thừa chẳng muốn nói chuyện với Túc Lễ xíu nào. Nhưng nghe được tiếng lòng cực kỳ mất mát làm cậu bất giác thấy có lỗi với hắn, rối rắm hồi lâu mới mím môi, “Túc Lễ, cậu không về ký túc xá hả?”
[Ể? Nói chuyện với mình rồi nè!]
Túc Lễ thích chí nhưng không lộ ra mặt, điềm tĩnh đáp: “Ừm, tớ đợi cậu ăn cơm xong thì mình về chung.]
[Mình muốn xem thỏ con ăn cơm! Cắn xúc xích!]
Úc Lạc Thừa dòm cây xúc xích nướng trong khay, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
“Thừa Thừa?” Túc Lễ chợt xáp tới. Úc Lạc Thừa chưa kịp ừ hử gì là ngón tay trái cậu đã bị tóm vào lòng bàn tay hắn, “Sao cậu bị như này thế?”
Tiếng lòng của hắn vừa ồn ào vừa thé tai. Sắc mặt Úc Lạc Thừa trắng bệch, “Tớ... tớ bất cẩn đụng vào ấy.”
“Có thật không?” Đôi mắt sau cặp kính nọ không hề cười, khiến cả người hắn trông hơi lạnh lùng và xa cách.
Nghe không được tiếng lòng của Túc Lễ luôn mang đến cảm giác yên ổn nhưng lại chèn ép. Tiếng ồn nọ khiến Úc Lạc Thừa nhức đầu, luống cuống nói xin lỗi, “...Tớ xin lỗi, tại tớ không cẩn thận.”
Túc Lễ bây giờ nhìn giận lắm. Không nghe được hắn nghĩ gì là Úc Lạc Thừa hoang mang lo sợ, do đau đầu nên tay cũng hơi run rẩy.
“Nếu bị đứt tay cũng không có đứt như này đâu.” Túc Lễ thở dài, bọc tay cậu vào trong tay mình, cười nói: “Hệt như là đập vào tường ấy, Thừa Thừa, ai chọc cậu giận sao?”
Úc Lạc Thừa bị hắn cười mà sống lưng lạnh toát. Cậu toan rút tay về nhưng bị Túc Lễ siết càng chặt hơn. Đối phương vẫn thở dài ra chiều rất bất lực, “Cậu là bé thỏ mà tớ nuôi đấy, nhưng cậu có chuyện gì cũng không nói năng gì với tớ.”
Lòng bàn tay hắn nóng hôi hổi. Ánh mắt hắn dịu dàng thắm thiết như thể nếu Úc Lạc Thừa vẫn im lặng thì hắn cũng không nổi giận. Úc Lạc Thừa cảm thấy Túc Lễ như này hơi xa lạ, lại hơi đáng sợ.
Cậu nhức đầu khủng khiếp, cuối cùng chỉ biết lắp bắp nói xin lỗi, “Xin, xin lỗi lớp trưởng, mai mốt... tớ sẽ cẩn thận hơn.”
Túc Lễ đẩy kính, xoa mái tóc mềm mượt của cậu, “Không sao cả, không nói thì thôi vậy, tớ cũng không ép cậu. Nhưng nhỡ có người bắt nạt cậu thì phải nói cho tớ hay, biết chưa?”
Úc Lạc Thừa gật đầu.
“Đồng ý miệng cũng không có tác dụng.” Túc Lễ vừa dịu dàng vừa ép người, “Sau này phải đi ăn cơm, đến lớp chung với tớ. Tớ mới dễ bề bảo vệ cậu tốt được, còn giảng cậu học nữa, được không?”
Úc Lạc Thừa vô thức định từ chối. Nhưng đối mặt với khuôn mặt dịu dàng, dễ gần nọ của hắn là cậu quả thực khó lòng nói ra được lời từ chối, “Tớ...”
“Tạm thời tớ không xoa bụng nữa đâu, chỉ xoa lưng với đầu thôi.” Túc Lễ chu đáo nói, “Tình huống hôm qua không lường trước được, sẽ không có lần sau.”
Úc Lạc Thừa cảm thấy hắn không nghĩ như thế trong lòng đâu, chắc luôn. Sau đó, tiếng lòng hắn càng lúc càng dữ dội hơn. Cậu gật đầu lia lịa, “Được, được thôi.”
Tiếng lòng chói tai cuối cùng cũng đã lắng dịu đôi chút.
Túc Lễ nở nụ cười mãn nguyện, giơ tay lấy cây xúc xích nướng đưa tới miệng cậu, nhìn cậu đầy chờ mong, “Vậy bây giờ cậu ăn cho tớ xem được không?”
Úc Lạc Thừa ngập ngừng rồi nhận lấy xiên gỗ. Trước ánh mắt ấm áp, lấp lánh của hắn, cậu cắn một miếng.
Đuôi mày Túc Lễ khẽ động đậy. Hắn nhìn yết hầu cậu rồi mất tự nhiên nuốt cái ực. Nhưng lúc Úc Lạc Thừa nhìn qua, hắn mỉm cười trấn an cậu.
Chắc là không nghĩ tới mấy thứ xấu xa gì đấy hả. Úc Lạc Thừa nghe thấy tiếng ồn dần dà dịu xuống của hắn.
Dưới ánh mắt chăm chú của Túc Lễ, cậu dần vơi đi cảnh giác, chịu đựng cơn đau đầu ăn cho hết bữa cơm, thậm chí còn hơi no no.
Đến khi đặt đũa xuống, cậu mới phát hiện Túc Lễ vẫn đang mân mê cổ tay ở tay không bị thương của cậu.
Cậu mất tự nhiên, lật đật rút tay về.
Túc Lễ mỉm cười rất thản nhiên, đứng dậy nói: “Đi thôi, về ký túc xá nghỉ trưa.”
Trên đường về ký túc, tiếng lòng của Túc Lễ đã không còn khiến đầu cậu nhức nhối nữa, nhưng vẫn mơ hồ không nghe rõ được. Úc Lạc Thừa cố lờ nó đi, chợt nghe Túc Lễ hỏi: “Lúc thi môn anh, thằng Dương Phố Bằng có bắt cậu chuyền đáp án cho nó không?”
“Tớ, tớ không chuyền cho nó.” Úc Lạc Thừa nhớ tới lời Dương Phố Bằng nói, mím môi.
“Cậu ngoan thật.” Túc Lễ mỉm cười, xoa đầu cậu.
Lúc này trên đường chẳng có mấy ai. Tiếng nhạc nghỉ trưa đã bắt đầu vang lên. Túc Lễ cứ thế dắt cậu đi con đường tắt sau lưng canteen để về ký túc.
Con đường này khuất nẻo khó đi. Úc Lạc Thừa không quen thuộc với trường số Ba như Túc Lễ, chỉ đành theo sát phía sau hắn. Túc Lễ đi được một lúc, bỗng xoay người vươn tay ra cho cậu, “Lại đây, tớ nắm tay cậu.”
Úc Lạc Thừa vô thức cuộn đầu ngón tay lại. Sau đó, trước ánh mắt khó mà từ chối của Túc Lễ, cậu đưa tay trái ra cho hắn.
“Cái tay bị thương cơ.” Túc Lễ bất lực thở dài.
Úc Lạc Thừa chưa nắm bắt được ý định của hắn, chần chừ một chốc rồi đưa tay phải bị thương cho hắn.
Sau đó, Túc Lễ bỗng cúi đầu, nhẹ nhàng liếm lên vết thương nọ.
Cảm giác mềm mại, ấm nóng, ươn ướt sượt qua trong nháy mắt khiến cả người Úc Lạc Thừa cứng đờ. Cậu nhìn Túc Lễ với vẻ không thể tin nổi, “Lớp, lớp trưởng?”
Túc Lễ mân mê lòng bàn tay cậu, điềm tĩnh ngước lên, nở nụ cười dịu dàng, cả người nom vừa đáng tin cậy vừa chín chắn, “Nước bọt sát trùng được.”
Không nghe được tiếng lòng hắn càng lúc càng gào réo, nếu nhìn mỗi vẻ mặt hắn thì Úc Lạc Thừa thiếu điều tin luôn rồi.
Túc Lễ chầm chậm liếm môi, ra chiều đứng đắn bảo: “Xin lỗi nha Thừa Thừa, tớ hơi lo lắng cho cậu, cậu không để ý chứ?”
Úc Lạc Thừa chần chừ, lắc đầu lia lịa trước vẻ mặt đứng đắn và tiếng lòng ồn ào của hắn.
Có vẻ như Túc Lễ... cũng không có ý gì khác đâu.
“Vậy thì tốt rồi.” Túc Lễ nhấc ngón trỏ, đẩy gọng kính vừa bị trượt xuống do cúi xuống, cười bảo: “Vậy mình về đi.”
Dòng nước lạnh xối vào vết thương ngoài da đem đến cơn đau râm ran.
Úc Lạc Thừa rủ mắt nhìn vết đỏ hồng trong làn nước. Mái tóc trước trán gần như đã che lại tầm mắt cậu. Mãi đến khi thấy nước xối bàn tay rát bỏng, cậu mới tắt vòi, rụt bàn tay đỏ ửng vào tay áo hơi dài của mình.
Nhà vệ sinh nam lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc lá. Cậu không thích ở mấy nơi như thế này, đành vác balo lên rề rà xuống lầu.
Vào lúc này, học sinh trong toà dạy học đã rời đi gần hết, chỉ còn lác đác vài bạn đang trên đường đến canteen. Có lẽ bọn họ cũng biết rằng tới muộn thì chắc chắn không giành được đồ ăn ngon nên bước đi khá thong thả.
Tiết trời bây giờ đã ấm lên hẳn, cây cối bên đường đều đâm chồi nảy lộc, cây hoa ngọc lan nằm cạnh nhà ăn nở rộ. Chiếc rèm dày mùa đông của canteen vẫn chưa kịp dỡ đi. Úc Lạc Thừa vừa kéo rèm ra, suýt đã chạm mặt với người đang đi bên ngoài.
Là Túc Lễ.
Hiềm nỗi hiếm khi thấy hắn đi một mình. Mọi hôm lúc nào cũng có một đám người kè kè bên cạnh. Bây giờ cũng không phải ngoại lệ. Lâm Duệ, Vu Hạo, Tạ Diêu và vài người nữa, không phải những học sinh giỏi nổi tiếng trong lớp thì cũng là những bạn có quan hệ rộng, hoạt bát và hướng ngoại.
Bọn họ cười hí ha hí hửng, choàng vai bá cổ, mỗi việc đi đường thôi cũng có thể khiến người ta cảm nhận được sức sống mạnh mẽ.
Túc Lễ trông thấy cậu liền dừng bước.
[Uầy, đó chẳng phải là bé thỏ của mình à?]
Úc Lạc Thừa cúi đầu, chủ động nhường đường cho bọn họ, sau đó lặng lẽ đi tiếp.
Túc Lễ thấy vậy bèn vẫy tay, bảo bọn họ đi trước, “Mấy cậu đi trước đi, tôi quay lại mua thêm xúc xích nướng.”
“Ông ổn không vậy Túc Lễ, mới ngốn hai cái đùi gà to đó!” Lâm Duệ cười nện hắn.
“Ông không hiểu lớp trưởng mình rồi, vua mukbang số 1 mà.” Vu Hạo đưa thẻ cơm mình cho Túc Lễ, “Anh Túc, mua giùm trái bắp với, cảm ơn nhá!”
“Đù má lũ heo tụi bây!” Tạ Diêu gào rú.
Túc Lễ nhận lấy thẻ ăn của Vu Hạo rồi không đếm xỉa tới bọn họ nữa. Hắn tìm một vòng quanh canteen rộng lớn, khoanh vùng được vị trí của Úc Lạc Thừa.
Bữa trước, Úc Lạc Thừa đã đưa 300 tệ cho Túc Lễ nên bây giờ chỉ bèn tiết kiệm tiền thẻ ăn. Cậu đứng trước cửa gọi một phần bắp cải hầm đậu hủ và một cái bánh bao ngọt. Trong khay ăn chỉ còn le ngoe mấy cọng cải thảo, đậu phụ chẳng được nổi hai miếng. Chắc là dì bán cơm thấy áy náy quá nên vét cho cậu mấy miếng lá cuối cùng, đổ thẳng hết canh vào khay cơm, số lượng trông cực kỳ đủ đầy.
Cậu đi lấy đôi đũa, chọn một góc khuất nhất để ngồi, nghĩ về số tiền còn lại trong thẻ rồi quyết định tối nay ăn lương khô.
[Chậc, trốn mình à? Hồi nãy đã không chào mình thì thôi, còn cố ý chui vô góc xó xỉnh này để ăn cơm. Quá đáng quá đi! Mình phải vòng qua phía sau lưng để hù cậu ấy hú vía! Ai bảo không nghe lời! Hahahahaha!]
Giọng nói quen thuộc ở phía đằng sau cậu càng lúc càng gần. Úc Lạc Thừa câm nín một chốc rồi cầm đũa ăn cơm.
“Úc Lạc Thừa!” Túc Lễ đặt một tay lên vai cậu.
Úc Lạc Thừa run lên theo bản năng, ngoái lại thấy Túc Lễ đang híp mắt cười mà cạn lời.
Túc Lễ ngồi vào cạnh cậu, liếc mấy cọng lá và đậu hủ lác đác trong khay mà mặt không đổi sắc. Hắn đưa cây xúc xích đến miệng cậu, “Thừa Thừa ăn cái này nè.”
[Hức hức hức, mẹ kiếp mình không nuôi nổi cậu hay sao mà phải ngồi đây gặm lá cây thế.]
“.......” Úc Lạc Thừa rụt về sau, lí nhí nói: “Cảm ơn cậu, tớ không ăn đâu.”
“Nhưng tớ muốn nhìn cậu ăn.” Túc Lễ nở nụ cười chan hoà, cố ý gằn giọng, “Ăn cho tớ xem đi mà.”
[Aaaaaa cưng xỉu, bé thỏ ngoan cắn xúc xích từng miếng từng miếng nhỏ! Có điều thỏ con của mình vẫn giận dỗi à? Hôm qua mình hơi quá đáng thật. Không không không, sao lại là mình quá đáng được chứ? Chắc chắn là do sức chịu đựng của thỏ con có giới hạn, vì những điều kiện mình nhắc đều hợp lý cả!]
[Không sai! Đúng là như vậy! Bớt chỉ trích bản thân, hãy chỉ trích người khác!]
[Hê hê, cơ mà vẫn phải dỗ thỏ con của mình thôi.]
“Cậu vẫn giận à?” Túc Lễ nghiêng đầu, đè xúc xích vào môi cậu, nói rất hùng hồn: “Dính vào miệng cậu rồi kìa, đưa lại tớ thì tớ cũng không ăn đâu, lãng phí đồ ăn xấu lắm.”
[Môi của Úc Lạc Thừa mềm quá à, còn hồng hồng nữa, dáng môi cũng xinh xẻo, hôn vào thì có cảm giác gì nhỉ?]
Úc Lạc Thừa hơi bực mình, nhìn hắn là nhớ tới tiếng lòng trong mơ của hắn tối qua. Đôi má nóng bừng như sắp bốc khói. Cậu rụt về kế bên.
Túc Lễ mỉm cười, đặt xúc xích vào khay rồi chống đầu nhìn cậu chăm chú, giương mắt thấy gò má và cần cổ của người đang yên lặng ngồi ăn nọ nhuốm lên màu hồng nhạt, tức thì như mở cờ trong bụng.
[Đáng yêu quá!!! Thỏ con của mình là đáng yêu vô địch thiên hạ!!!]
[Nhưng cậu ấy không muốn nói chuyện với mình nữa, buồn quá đi.]
Bây giờ Úc Lạc Thừa chẳng muốn nói chuyện với Túc Lễ xíu nào. Nhưng nghe được tiếng lòng cực kỳ mất mát làm cậu bất giác thấy có lỗi với hắn, rối rắm hồi lâu mới mím môi, “Túc Lễ, cậu không về ký túc xá hả?”
[Ể? Nói chuyện với mình rồi nè!]
Túc Lễ thích chí nhưng không lộ ra mặt, điềm tĩnh đáp: “Ừm, tớ đợi cậu ăn cơm xong thì mình về chung.]
[Mình muốn xem thỏ con ăn cơm! Cắn xúc xích!]
Úc Lạc Thừa dòm cây xúc xích nướng trong khay, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
“Thừa Thừa?” Túc Lễ chợt xáp tới. Úc Lạc Thừa chưa kịp ừ hử gì là ngón tay trái cậu đã bị tóm vào lòng bàn tay hắn, “Sao cậu bị như này thế?”
Tiếng lòng của hắn vừa ồn ào vừa thé tai. Sắc mặt Úc Lạc Thừa trắng bệch, “Tớ... tớ bất cẩn đụng vào ấy.”
“Có thật không?” Đôi mắt sau cặp kính nọ không hề cười, khiến cả người hắn trông hơi lạnh lùng và xa cách.
Nghe không được tiếng lòng của Túc Lễ luôn mang đến cảm giác yên ổn nhưng lại chèn ép. Tiếng ồn nọ khiến Úc Lạc Thừa nhức đầu, luống cuống nói xin lỗi, “...Tớ xin lỗi, tại tớ không cẩn thận.”
Túc Lễ bây giờ nhìn giận lắm. Không nghe được hắn nghĩ gì là Úc Lạc Thừa hoang mang lo sợ, do đau đầu nên tay cũng hơi run rẩy.
“Nếu bị đứt tay cũng không có đứt như này đâu.” Túc Lễ thở dài, bọc tay cậu vào trong tay mình, cười nói: “Hệt như là đập vào tường ấy, Thừa Thừa, ai chọc cậu giận sao?”
Úc Lạc Thừa bị hắn cười mà sống lưng lạnh toát. Cậu toan rút tay về nhưng bị Túc Lễ siết càng chặt hơn. Đối phương vẫn thở dài ra chiều rất bất lực, “Cậu là bé thỏ mà tớ nuôi đấy, nhưng cậu có chuyện gì cũng không nói năng gì với tớ.”
Lòng bàn tay hắn nóng hôi hổi. Ánh mắt hắn dịu dàng thắm thiết như thể nếu Úc Lạc Thừa vẫn im lặng thì hắn cũng không nổi giận. Úc Lạc Thừa cảm thấy Túc Lễ như này hơi xa lạ, lại hơi đáng sợ.
Cậu nhức đầu khủng khiếp, cuối cùng chỉ biết lắp bắp nói xin lỗi, “Xin, xin lỗi lớp trưởng, mai mốt... tớ sẽ cẩn thận hơn.”
Túc Lễ đẩy kính, xoa mái tóc mềm mượt của cậu, “Không sao cả, không nói thì thôi vậy, tớ cũng không ép cậu. Nhưng nhỡ có người bắt nạt cậu thì phải nói cho tớ hay, biết chưa?”
Úc Lạc Thừa gật đầu.
“Đồng ý miệng cũng không có tác dụng.” Túc Lễ vừa dịu dàng vừa ép người, “Sau này phải đi ăn cơm, đến lớp chung với tớ. Tớ mới dễ bề bảo vệ cậu tốt được, còn giảng cậu học nữa, được không?”
Úc Lạc Thừa vô thức định từ chối. Nhưng đối mặt với khuôn mặt dịu dàng, dễ gần nọ của hắn là cậu quả thực khó lòng nói ra được lời từ chối, “Tớ...”
“Tạm thời tớ không xoa bụng nữa đâu, chỉ xoa lưng với đầu thôi.” Túc Lễ chu đáo nói, “Tình huống hôm qua không lường trước được, sẽ không có lần sau.”
Úc Lạc Thừa cảm thấy hắn không nghĩ như thế trong lòng đâu, chắc luôn. Sau đó, tiếng lòng hắn càng lúc càng dữ dội hơn. Cậu gật đầu lia lịa, “Được, được thôi.”
Tiếng lòng chói tai cuối cùng cũng đã lắng dịu đôi chút.
Túc Lễ nở nụ cười mãn nguyện, giơ tay lấy cây xúc xích nướng đưa tới miệng cậu, nhìn cậu đầy chờ mong, “Vậy bây giờ cậu ăn cho tớ xem được không?”
Úc Lạc Thừa ngập ngừng rồi nhận lấy xiên gỗ. Trước ánh mắt ấm áp, lấp lánh của hắn, cậu cắn một miếng.
Đuôi mày Túc Lễ khẽ động đậy. Hắn nhìn yết hầu cậu rồi mất tự nhiên nuốt cái ực. Nhưng lúc Úc Lạc Thừa nhìn qua, hắn mỉm cười trấn an cậu.
Chắc là không nghĩ tới mấy thứ xấu xa gì đấy hả. Úc Lạc Thừa nghe thấy tiếng ồn dần dà dịu xuống của hắn.
Dưới ánh mắt chăm chú của Túc Lễ, cậu dần vơi đi cảnh giác, chịu đựng cơn đau đầu ăn cho hết bữa cơm, thậm chí còn hơi no no.
Đến khi đặt đũa xuống, cậu mới phát hiện Túc Lễ vẫn đang mân mê cổ tay ở tay không bị thương của cậu.
Cậu mất tự nhiên, lật đật rút tay về.
Túc Lễ mỉm cười rất thản nhiên, đứng dậy nói: “Đi thôi, về ký túc xá nghỉ trưa.”
Trên đường về ký túc, tiếng lòng của Túc Lễ đã không còn khiến đầu cậu nhức nhối nữa, nhưng vẫn mơ hồ không nghe rõ được. Úc Lạc Thừa cố lờ nó đi, chợt nghe Túc Lễ hỏi: “Lúc thi môn anh, thằng Dương Phố Bằng có bắt cậu chuyền đáp án cho nó không?”
“Tớ, tớ không chuyền cho nó.” Úc Lạc Thừa nhớ tới lời Dương Phố Bằng nói, mím môi.
“Cậu ngoan thật.” Túc Lễ mỉm cười, xoa đầu cậu.
Lúc này trên đường chẳng có mấy ai. Tiếng nhạc nghỉ trưa đã bắt đầu vang lên. Túc Lễ cứ thế dắt cậu đi con đường tắt sau lưng canteen để về ký túc.
Con đường này khuất nẻo khó đi. Úc Lạc Thừa không quen thuộc với trường số Ba như Túc Lễ, chỉ đành theo sát phía sau hắn. Túc Lễ đi được một lúc, bỗng xoay người vươn tay ra cho cậu, “Lại đây, tớ nắm tay cậu.”
Úc Lạc Thừa vô thức cuộn đầu ngón tay lại. Sau đó, trước ánh mắt khó mà từ chối của Túc Lễ, cậu đưa tay trái ra cho hắn.
“Cái tay bị thương cơ.” Túc Lễ bất lực thở dài.
Úc Lạc Thừa chưa nắm bắt được ý định của hắn, chần chừ một chốc rồi đưa tay phải bị thương cho hắn.
Sau đó, Túc Lễ bỗng cúi đầu, nhẹ nhàng liếm lên vết thương nọ.
Cảm giác mềm mại, ấm nóng, ươn ướt sượt qua trong nháy mắt khiến cả người Úc Lạc Thừa cứng đờ. Cậu nhìn Túc Lễ với vẻ không thể tin nổi, “Lớp, lớp trưởng?”
Túc Lễ mân mê lòng bàn tay cậu, điềm tĩnh ngước lên, nở nụ cười dịu dàng, cả người nom vừa đáng tin cậy vừa chín chắn, “Nước bọt sát trùng được.”
Không nghe được tiếng lòng hắn càng lúc càng gào réo, nếu nhìn mỗi vẻ mặt hắn thì Úc Lạc Thừa thiếu điều tin luôn rồi.
Túc Lễ chầm chậm liếm môi, ra chiều đứng đắn bảo: “Xin lỗi nha Thừa Thừa, tớ hơi lo lắng cho cậu, cậu không để ý chứ?”
Úc Lạc Thừa chần chừ, lắc đầu lia lịa trước vẻ mặt đứng đắn và tiếng lòng ồn ào của hắn.
Có vẻ như Túc Lễ... cũng không có ý gì khác đâu.
“Vậy thì tốt rồi.” Túc Lễ nhấc ngón trỏ, đẩy gọng kính vừa bị trượt xuống do cúi xuống, cười bảo: “Vậy mình về đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.