Chương 85: Bữa tiệc (1)
Kỵ Kình Nam Khứ
13/09/2024
Ninh Chước đi rồi, Thiện Phi Bạch vui sướng lăn lộn trên giường một lát, khi bình tĩnh lại thì đứng dậy, chuẩn bị công tác tiếp theo.
Từ khi Thiện Phi Bạch ra đời, công ty Thường Đệ đã không còn được vinh quang như xưa khi nhiều chi giả giá rẻ hơn xuất hiện và xâm nhập vào thị trường.
Bà nội Thiện Vân Hoa của cậu đã sớm biết ngày này sẽ đến cho nên cũng không quá bận lòng.
Thiện Phi Bạch được bà nội nuôi lớn nên đã thích tiếp xúc với các loại máy móc, mưa dầm thấm lâu quen với các thao tác kĩ thuật từ nhỏ.
Vào năm 7 tuổi, cậu đã tự thiết kế và tạo ra một chiếc hộp đồ chơi dọa người —— mở hộp ra chẳng nhìn thấy gì bên trong, nhưng khi thò tay vào thì sẽ kích hoạt thiết bị cảm ứng khiến bức tường kép bật ra, làm cho một con nhện giả tự bật nhảy ra ngoài.
Thiện Phi Bạch ôm phát minh nhỏ của mình mang đi khắp nơi, gặp ai cũng cười ngọt ngào dụ dỗ, dọa sợ hết những cậu bé cô bé xung quanh, cho đến khi bị bà nội cho ăn đòn mới dừng lại.
… Thực tế là cậu đã chơi đủ rồi.
Sau khi cơn đau trên tay không còn nữa, Thiện Phi Bạch không ngừng cải thiện, tạo ra những phiên bản cao cấp hơn của chiếc hộp đồ chơi.
Bây giờ, Thiện Phi Bạch đang cầm trên tay một chiếc hộp cơ khí đầy tinh xảo —— “một chiếc hộp dọa người” cao cấp hơn, thú vị hơn hẳn mọi thứ.
Chiếc hộp có kích thước bằng lòng bàn tay, bên trong lại như một túi càn khôn chứa đủ thứ, vẻ ngoài đầy những mạch điện dẫn, trông xa như một vương quốc điện tử lạ kỳ.
Trên tay còn lại của cậu là một chiếc hộp khác giống như đúc.
Khoảng 15 phút sau, xương cốt khắp người Thiện Phi Bạch lại ngưa ngứa.
Cậu tự ý mở tủ quần áo của Ninh Chước, lấy trộm một chiếc áo khoác của anh ra để mặc.
Trong lúc Thiện Phi Bạch cúi đầu vừa mặc quần áo của Ninh Chước vừa ngâm nga một giai điệu nào đó, cửa phòng luôn im lặng chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Thiện Phi Bạch nghi hoặc ngẩng đầu, không đáp lời.
Ngay sau đó, có người vặn tay nắm cửa, thò đầu vào trong.
—— Sếp Phó.
“… Phi Bạch?”
Là thủ lĩnh của Henna, sếp Phó thực hiện công việc chạy vặt vô cùng tự nhiên: “Có người tìm cậu.”
Thiện Phi Bạch chớp mắt.
… Nhanh vậy.
Cậu trả lời đầy năng lượng mà không hề lo lắng: “Tôi biết rồi.”
Thiện Phi Bạch không biết gì về sếp Phó, nhưng trong đầu cậu có một bàn tính nhỏ luôn vận hành với công suất lớn, xoành xoạch tạo ra một thế giới của riêng cậu.
Ninh Chước trông có vẻ hành xử lỗ mãng với sếp Phó, nhưng cậu thì không nên như vậy.
Thiện Phi Bạch ngoan ngoãn như chim cút, khoác áo khoác xong thì đi theo phía sau sếp Phó đến phòng khách.
Người đến quả nhiên là Lâm Cầm.
Trước khi Thiện Phi Bạch bước vào, Lâm Cầm đang cầm một ly cà phê làm ấm tay, thấy cậu thì hắn đứng lên, lịch sự giơ tay ra: “Xin chào.”
Thấy Thiện Phi Bạch đề phòng nhìn mình, cũng không giơ tay bắt lại, Lâm Cầm cũng không xấu hổ, thu tay về, cười hỏi: “Cậu còn nhớ tôi là ai không?”
“Nhớ.” Thiện Phi Bạch ngồi xuống ghế, ai oán nói: “Anh là người trộm táo của tôi.”
Lâm Cầm: “…”
Hắn đỏ mặt, nửa cười nửa than một tiếng, nhìn sếp Phó với ánh mắt cầu cứu: “Cha Phó…”
Sếp Phó nhìn qua: “Muốn ăn táo hả? Để tôi đi lấy, hai cậu nói chuyện với nhau đi.”
Chân sếp Phó như không chạm đất, lả lướt bước ra ngoài trong chớp mắt.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.
Không chờ Lâm Cầm đặt câu hỏi, Thiện Phi Bạch đã bắt đầu khiêu khích trước.
Cậu hơi hất cằm, thái độ cong cớn như một cậu ấm khó chiều: “Anh tìm tôi làm gì? Nói nhanh lên, tôi còn có chuyện phải làm.”
Lâm Cầm rũ mắt, hơi mỉm cười, cũng không tức giận vì thái độ của đối phương.
Tuy hắn không quản lý khu Triêu Ca và không có mối quan hệ gì với Thiện Phi Bạch nhưng ở trong giới lính đánh thuê, việc Thiện Phi Bạch và Ninh Chước đối đầu với nhau nhiều năm, cả hai có vị thế gần như ngang hàng nhau cũng chứng tỏ một điều rằng cậu không phải là một cậu ấm đơn thuần.
Lâm Cầm nhẹ nhàng nói: “Vài ngày trước, cậu có tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường đại học Lenzbrug 120 năm đúng không?”
“Tôi đoán là vụ đánh bom.” Thiện Phi Bạch vỗ tay một cái: “Làm sao, vì tôi là sinh viên xong chuyển sang làm lính đánh thuê nên cảnh sát muốn gán tội cho một thanh niên tốt như tôi hả?”
Lâm Cầm nghĩ cách để nói chuyện với Thiện Phi Bạch: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn hỏi rằng nếu cậu làm lính đánh thuê thì mối quan hệ xã hội cũng sẽ không còn như cũ, vậy thì vì sao hôm đó cậu lại đến tham dự lễ kỉ niệm?”
Thiện Phi Bạch: “Anh thật sự muốn biết lí do?”
Lâm Cầm: “Có thể nói cho tôi biết được không?”
Thiện Phi Bạch liếm môi trên, nở một nụ cười đầy ác ý, lộ lúm đồng tiền bên má: “… Vì tôi thích.”
Lâm Cầm bật cười: “Được rồi, được rồi, cậu thích nên cậu đến tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường cũ. Nhưng theo như camera theo dõi ở cổng trường, đến giữa trưa cậu mới từ bên ngoài vào. Khi đó thì cậu đã đến buổi lễ muộn mất rồi, đúng không?”
Thiện Phi Bạch thở dài một hơi: “Anh Ninh trông chừng tôi kĩ lắm, muốn ra ngoài không dễ đâu. Anh có thử chạy trốn khỏi tay anh ấy chưa?”
Lâm Cầm suy nghĩ một chút, đáp: “Chưa.”
Thiện Phi Bạch: “Ò hó, vậy là anh ấy chưa xem trọng anh lắm đâu.”
Lâm Cầm không nhịn được mà bật cười.
Hắn phát hiện ra rằng đối với mỗi câu hỏi của hắn, Thiện Phi Bạch sẽ ném một vấn đề khác ngược lại, thử thăm dò hắn và chọc cho hắn tức giận.
Có lẽ Thiện Phi Bạch là một chàng trai có tính cách mạnh mẽ, phóng túng, thích gây rối khắp mọi nơi như vậy.
Hoặc cũng có khả năng cậu đang cố ý làm như vậy, cậu ta đang cố ý đưa ra những câu nói châm chọc nhằm phân tán sự chú ý của hắn, từ đó đạt được mục đích.
—— Bạo gan, thận trọng.
Nếu là như vậy thì Thiện Phi Bạch hoàn toàn phù hợp với bức chân dung kẻ đánh bom mà Lâm Cầm tự phác họa trong đầu.
Nhưng tất cả chỉ là suy đoán, hắn chưa có chứng cứ.
Muốn thu hoạch thêm nhiều thông tin, hắn cần phải hỏi nhiều hơn.
Lâm Cầm dám đến tận đây để hỏi chuyện cũng tự biết mình đang đối đầu với nguy hiểm.
Tay phải hắn vuốt ve hai cái trên cán dùi cui cảnh sát bằng đồng màu đen được dắt bên hông.
Cùng lúc đó, Thiện Phi Bạch ngồi ở phía đối diện cũng lẳng lặng đặt tay lên eo mình.
Ở đó có một khẩu súng lục nhỏ.
Cậu đang tính toán trong đầu xem tốn bao nhiêu giây để rút súng ra và quỹ đạo né tránh đường đạn của Lâm Cầm.
Nhưng dù dòng chảy ngầm có nổi sóng to thì bên ngoài vẫn bình yên, phẳng lặng.
Lâm Cầm ngồi thoải mái, nâng ly cà phê và nhấp một ngụm, nghiêm túc nói: “Nếu tôi không hiểu sai thì ý cậu là Ninh Chước không cho phép cậu ra ngoài, nhưng cậu vẫn lén lút ra ngoài? Vậy thì đối với cậu, ngày lễ kỉ niệm thành lập trường là một sự kiện rất quan trọng?”
Thiện Phi Bạch cà lơ phất phơ đáp: “Lễ kỉ niệm quan trọng gì chứ. Tôi ra ngoài là có việc.”
“Việc gì?”
“Anh đi mà hỏi nhà họ Chương đó. Trước đây chắc anh cũng nghe nói về công ty Thường Đệ rồi.” Thiện Phi Bạch lười biếng đưa ra cho Lâm Cầm một phương hướng điều tra: “Có thể tận mắt nhìn thấy nhà họ Chương gặp chuyện hiển nhiên là chuyện quan trọng với tôi rồi.”
Vừa nói, cậu vừa ngả lưng vào sau ghế, khoanh tay kiêu ngạo đánh giá Lâm Cầm từ xa.
Không ngờ, khi lưng vừa chạm vào ghế, cả người Thiện Phi Bạch giật bắn lên, cậu đau đớn tới mức nhíu mày.
Lâm Cầm hỏi thăm theo bản năng: “Cậu sao vậy?”
Thiện Phi Bạch từ từ thả lỏng cơ vai, ủ rũ nói: “… Anh đi mà hỏi Ninh Chước!”
Lâm Cầm cẩn thận quan sát đối phương, cảm thấy cơn đau trên người cậu đúng là không phải giả bộ.
Hắn nhẹ nhàng ngửi thử.
Trong không khí quả thực có mùi thuốc nhàn nhạt.
“Cậu ấy đánh cậu?”
“Làm sao, hay anh muốn đánh hả?” Thiện Phi Bạch lầu bàu: “Chó má, chỉ mới chạy ra ngoài có một lần mà ra tay tàn nhẫn như vậy.”
Nói xong, cậu cảnh giác ngẩng đầu lên: “… Khoan, anh có nói chuyện tôi chửi anh ấy cho anh ấy biết không?”
Lâm Cầm lấy tay che miệng, ho khan một tiếng: “Tôi… không nói đâu.”
Thiện Phi Bạch: “Ò.”
Thiện Phi Bạch: “Nếu anh Ninh quay về mà đánh tôi, tôi sẽ tính sổ anh.”
Thiện Phi Bạch diễn trò, đấu đá trước mặt Lâm Cầm sống động, trơn tru như thật.
Theo như cậu nói, vào ngày tổ chức lễ kỉ niệm thành lập trường Lenzburg, cậu đến trễ là vì không dễ để thoát ra khỏi căn cứ Henna, cũng không phải là vì cậu chủ động muốn đi.
Sau khi về, Thiện Phi Bạch lén lút trốn ra ngoài còn bị Ninh Chước cho ăn đau, đến hôm nay còn chưa lành vết thương.
Mọi chuyện nghe qua thật hợp tình hợp lý.
Lâm Cầm âm thầm ghi nhớ nhưng cũng không hoàn toàn tin mọi thứ, hắn cần phải có chứng cứ.
Hắn lại hỏi một câu khác: “Hai ngày trước khi lễ kỉ niệm diễn ra, cậu làm gì?”
“Chà ——”
Thiện Phi Bạch nghiêm túc chống cằm suy nghĩ.
Nếu cậu lập tức trả lời ngay cậu làm gì những ngày trước thì quả thực quá giả tạo.
Thiện Phi Bạch đã hiểu ý Ninh Chước, đúng là khi nói chuyện với Lâm Cầm sẽ cảm thấy có một sự áp bức mơ hồ.
Cậu cần phải dồn toàn bộ sức lực mới có thể đối phó được với đối thủ khó nhằn này.
Không ngờ khi cậu vừa muốn trả lời, ở trong góc phòng chợt vang lên một giọng nói: “Ngày kỉ niệm thành lập trường… Vụ đánh bom… Là chuyện xảy ra vào 5 ngày trước hả?”
Hai người đang âm thầm phân cao thấp giật mình hoảng hốt.
… Họ đều dồn hết tâm trí đối phó với người còn lại nên không hề phát hiện ra sếp Phó đã quay lại từ khi nào.
Thiện Phi Bạch nín thở.
Cậu nhanh chóng kiểm tra lại mọi hành động của mình một lần, càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
… Vào ngày cậu ra ngoài có phải bị sếp Phó bắt gặp hay không?
Thấy Thiện Phi Bạch mím môi không trả lời, ánh mắt đầy hoang mang, sếp Phó nhắc nhở: “Hôm đó cậu cãi nhau với Ninh Ninh một trận, bị cậu ấy nhốt lại cả một ngày mà.”
Đầu óc Thiện Phi Bạch nhanh nhạy, ngay lập tức cụp môi xuống mếu máo diễn theo: “… Lúc nào anh ấy chẳng đánh đập rồi nhốt tôi lại, sao mà nhớ hết được chứ?”
Sếp Phó gãi gãi tai, ngại ngùng nói với Lâm Cầm: “Chuyện gia đình hơi phức tạp.”
Có lẽ là để cho Lâm Cầm an tâm hơn, sếp Phó bật máy liên lạc, gọi Đường Khải Xướng: “Tiểu Đường, cậu gửi cho tôi video ghi hình phòng 1409 của 5 ngày trước nhá… Là đoạn quay Thiện Phi Bạch đó.”
Hai, ba phút sau, đoạn video đã được gửi đến.
Sếp Phó giơ máy lên, công khai chiếu đoạn video cho Lâm Cầm rồi nhấn nút phát: “Đây.”
Có thời gian và địa điểm rõ ràng ở góc dưới bên trái, là ở phòng 1409 vào 5 ngày trước.
Góc camera nghiêng theo đường chéo.
Thiện Phi Bạch, người trong băng ghi hình, đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ chật hẹp.
Ban đầu, cậu đi tới đi lui một cách cáu kỉnh, sau đó cậu lăn lộn trên giường như vô cùng khó chịu, cậu đá dép, quấn chăn và ngủ một mạch từ tối đến sáng.
Thiện Phi Bạch tò mò nhìn “cậu” dù không phải cậu ở trên màn hình.
Vì góc độ quay rất tinh xảo, suốt quá trình “cậu” không hề lộ mặt, nhưng từ dáng người, hành động và một nửa gương mặt ngẫu nhiên bị lộ ra thì khi nhìn vào, ai cũng cho rằng đây là Thiện Phi Bạch.
Video được tăng tốc x32.
Lâm Cầm kiên nhẫn xem cho đến khi đồng hồ điểm 16:00.
Kẻ đánh bom xuất hiện trong khoảng thời gian từ 14:00 đến 16:00 ở trường để làm cánh cửa bí mật nhằm thoát thân.
Thiện Phi Bạch có đủ bằng chứng ngoại phạm.
Nhưng vì để phòng ngừa, Lâm Cầm vẫn lịch sự yêu cầu: “Tôi có thể đem đoạn ghi hình này về được không?”
Sếp Phó thoải mái đồng ý: “Được chứ. Nhưng cậu nhớ là đừng nói cho Ninh Ninh biết nha, Ninh Ninh không vui nếu đem hình ảnh theo dõi trong căn cứ ra ngoài đâu… Cậu ấy không có ghét cậu mà đối với ai cậu ấy cũng sẽ khó chịu như vậy đấy.”
Trước khi Lâm Cầm tạm biệt rời đi, hắn dịu dàng ôm sếp Phó một cái: “Cha Phó, tôi đi đây. Hôm nay thực sự làm phiền hai người rồi.”
Sếp Phó bình chân như vại đón nhận cái ôm: “Để tôi tiễn cậu.”
Chờ hai người rời khỏi phòng, Thiện Phi Bạch ngay lập tức ngồi xổm xuống, bắt đầu kiểm tra khắp nơi, xác định Lâm Cầm không lén lút để lại máy theo dõi hay máy ghi âm.
Khi cậu vừa chui ra khỏi gầm bàn, vừa ngẩng đầu lên, cậu liền nhìn thấy sếp Phó xuất quỷ nhập thần đã quay trở lại.
Sếp Phó nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lâm tin tôi, cậu cũng nên tin tôi. Từ trước đến nay cậu ấy rất trung thực, sẽ không theo dõi chúng ta.”
Thiện Phi Bạch chớp chớp mắt, cảm thấy vị thủ lĩnh Henna thần thần bí bí này càng thêm bí ẩn hơn.
Cậu hỏi: “Sếp Phó, sếp làm bằng cách nào vậy?”
Sếp Phó co hai tay vào ống tay áo, nhàn nhã nói: “Tôi thấy gần đây các cậu bận bịu quá, mà tôi thì rảnh, nên tôi giúp các cậu tìm đường lui.”
Có vẻ nhận ra được nỗi lo lắng của Thiện Phi Bạch, sếp Phó hơi dừng lại, nói thêm: “Yên tâm, Tiểu Lâm không tra ra được dấu vết giả đâu. Video được quay thật, không có chỉnh sửa. Ngày tháng thì làm giả nhưng mà với tay nghề của Đường Khải Xướng thì chắc chắn không thể bị lộ.”
Thiện Phi Bạch nghiêng đầu, suy nghĩ một chút thì hiểu ra.
“1409” có lẽ là ám hiệu giữa sếp Phó và Đường Khải Xướng.
Trước đó, có lẽ sếp Phó đã quay liên tục vài video khác nhau.
Chỉ cần đến thời điểm thích hợp, y sẽ diễn trò trước mặt người khác, công khai nói ám hiệu của mình.
“Tiểu Đường, cậu gửi cho tôi video ghi hình phòng 1409 của 5 ngày trước nhá… Là đoạn quay Thiện Phi Bạch đó.”
Ám hiệu.
Thời gian.
Nhân vật.
Đều có đủ.
Đường Khải Xướng còn bổ sung thêm thời gian giả vào đoạn ghi hình rồi gửi cho sếp Phó.
Vấn đề duy nhất là làm sao sếp Phó có thể giả dạng giống hệt cậu được?
Từng cử chỉ, hành vi, ngồi hay đứng, ngay cả những động tác nhỏ thường ngày, y cũng bắt chước giống như đúc.
Ngay cả chính Thiện Phi Bạch khi nhìn còn cảm thấy không có gì khác thường.
Thiện Phi Bạch không tiếp xúc với sếp Phó quá nhiều.
Làm sao y có thể chỉ dựa vào vài lần gặp mặt ngắn ngủi đã có thể đóng giả cậu một cách trót lọt như vậy?
Nhưng sếp Phó hiển nhiên không có hứng thú giải thích, y chỉ lầu bầu oán thán: “Hai người các cậu chân dài nên khi dễ người già thấp bé đúng không? Muốn giả làm hai người các cậu chẳng dễ gì, tôi quay một phần của Ninh Ninh, một phần của cậu, hai ngày nay tôi chẳng dám ra khỏi giường, chỉ nằm yên một chỗ thôi đó —— nằm cũng rất mệt đó có biết không hả.”
Thiện Phi Bạch nhìn chằm chằm sếp Phó.
Lúc trước, Ninh Chước kiên trì không cho người của Henna hay Bàn Kiều liên lụy đến kế hoạch của họ.
Nhưng bây giờ Thiện Phi Bạch nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục đẩy mạnh kế hoạch thì họ cần phải thay đổi một chút.
Thiện Phi Bạch nhìn sếp Phó tự nhận mình là “người già thấp bé” trước mặt có dáng vẻ không hề già dặn một chút nào, thậm chí còn có gương mặt trẻ khỏe như bao thanh niên trai tráng khác, cậu híp mắt đầy tinh ranh: “Sếp Phó, sếp giúp tôi một chuyện được không?”
Sếp Phó đang tựa lưng trên tường, đã ngừng lải nhải, giọng điệu cũng tràn ngập hứng thú: “Nói nghe thử. Mà nói trước nha, nguy hiểm quá thì tôi không làm đâu.”
…
Kết quả điều tra của Bell và Hardy hoàn toàn như tiên liệu của Lâm Cầm, họ không thu hoạch được gì.
Toàn bộ số DNA thu thập được đều là DNA của sinh viên trong trường.
Kẻ đánh bom không để lại bất kỳ dấu vết nào kể cả một sợi tóc, một dấu vân tay hay là một nửa dấu giày.
Kẻ đánh bom như một bóng ma vô hình đến rồi đi.
Nếu không phải hai cảnh sát này nhìn thấy rõ hành vi phạm tội trắng trợn của kẻ đánh bom ngay trên băng ghi hình thì thật sự họ còn thần hồn nát thần tính cho rằng mọi chuyện là do ma quỷ gây ra.
Từ tức giận đến vô vọng, bất lực, hai người cũng nhận thức được rằng kẻ đánh bom có lẽ vẫn chưa dừng tay.
Ở nhà hát Columbus vẫn còn 3 người may mắn sống sót khác.
Bell vội vàng đến nhà hát, đứng trước Sanjay, hắn do dự một lúc lâu thì tóm tắt lại kết quả điều tra.
Hắn chân thành nói và yêu cầu duy nhất được đặt ra là cảnh sát hi vọng Sanjay có thể hủy bỏ bữa tiệc tối kỉ niệm 12 năm sau sự kiện Columbus diễn ra vào 2 ngày sau.
Bữa tiệc sẽ được tổ chức ở nhà hát.
Đến lúc đó có chuyện gì xảy ra thật thì chính hắn cũng không thể sống nổi!
Sanjay bất động trước yêu cầu của cảnh sát.
Vì bữa tiệc tối kỉ niệm 12 năm sự kiện Columbus không thể bị hủy bỏ.
Lời của gã không có giá trị gì.
Cho nên Sanjay chỉ có thể cắn răng nói: “Nếu có người thực sự muốn giết chúng tôi thì cứ để người đó làm đi. Tôi muốn xem thử người đó làm sao có thể giả làm một bóng ma khi ở đây có cả một hệ thống an ninh giám sát như thế này.”
Bell thở dài một hơi, trong lòng không thoải mái chút nào.
Trước khi rời đi, hắn do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng hỏi một câu then chốt: “Ngài Sanjay, Phong Học Nguyên đã chết như thế nào?”
Gương mặt Sanjay như chết lặng, khô khan trả lời: “Bão đột nhiên đổ ập tới, chúng tôi liền leo lên thuyền cứu sinh rời đi. Chúng tôi không biết cậu ấy chết như thế nào.”
Cùng với giọng điệu cứng nhắc, hai tay Sanjay run rẩy ở dưới gầm bàn.
Gã sợ đến mức không thể ngủ nổi suốt những đêm qua.
Nhưng bữa tiệc tối được tổ chức bởi một công ty lớn, gã không thể chạy thoát được.
Trong sự chờ đợi ngột ngạt không thể thở nổi, bữa tiệc tối chính thức được bắt đầu.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
【 Bản tin hằng ngày Ngân Chùy 】
Tin nhanh: Hôm nay, bữa tiệc kỉ niệm 12 năm sau sự kiện Columbus đã chính thức bắt đầu.
Những khách mời nổi tiếng tham gia bữa tiệc vào tối nay sẽ mặc những trang phục lỗng lẫy nhất và tổ chức quyên góp từ thiện cho quỹ Columbus.
Quỹ từ thiện này khuyến khích, nêu cao tinh thần dũng cảm, xông pha của các bạn trẻ cùng nhau cống hiến cho tương lai của Ngân Chùy!
Bình luận nóng đầu tiên: Quyên góp tiền cho quỹ từ thiện này có thể miễn thuế thu nhập và thuế tài sản chứ gì. 【 Bình luận đã bị xóa bỏ, tài khoản vi phạm quy định ngôn luận nên đã bị cấm phát ngôn 】
Từ khi Thiện Phi Bạch ra đời, công ty Thường Đệ đã không còn được vinh quang như xưa khi nhiều chi giả giá rẻ hơn xuất hiện và xâm nhập vào thị trường.
Bà nội Thiện Vân Hoa của cậu đã sớm biết ngày này sẽ đến cho nên cũng không quá bận lòng.
Thiện Phi Bạch được bà nội nuôi lớn nên đã thích tiếp xúc với các loại máy móc, mưa dầm thấm lâu quen với các thao tác kĩ thuật từ nhỏ.
Vào năm 7 tuổi, cậu đã tự thiết kế và tạo ra một chiếc hộp đồ chơi dọa người —— mở hộp ra chẳng nhìn thấy gì bên trong, nhưng khi thò tay vào thì sẽ kích hoạt thiết bị cảm ứng khiến bức tường kép bật ra, làm cho một con nhện giả tự bật nhảy ra ngoài.
Thiện Phi Bạch ôm phát minh nhỏ của mình mang đi khắp nơi, gặp ai cũng cười ngọt ngào dụ dỗ, dọa sợ hết những cậu bé cô bé xung quanh, cho đến khi bị bà nội cho ăn đòn mới dừng lại.
… Thực tế là cậu đã chơi đủ rồi.
Sau khi cơn đau trên tay không còn nữa, Thiện Phi Bạch không ngừng cải thiện, tạo ra những phiên bản cao cấp hơn của chiếc hộp đồ chơi.
Bây giờ, Thiện Phi Bạch đang cầm trên tay một chiếc hộp cơ khí đầy tinh xảo —— “một chiếc hộp dọa người” cao cấp hơn, thú vị hơn hẳn mọi thứ.
Chiếc hộp có kích thước bằng lòng bàn tay, bên trong lại như một túi càn khôn chứa đủ thứ, vẻ ngoài đầy những mạch điện dẫn, trông xa như một vương quốc điện tử lạ kỳ.
Trên tay còn lại của cậu là một chiếc hộp khác giống như đúc.
Khoảng 15 phút sau, xương cốt khắp người Thiện Phi Bạch lại ngưa ngứa.
Cậu tự ý mở tủ quần áo của Ninh Chước, lấy trộm một chiếc áo khoác của anh ra để mặc.
Trong lúc Thiện Phi Bạch cúi đầu vừa mặc quần áo của Ninh Chước vừa ngâm nga một giai điệu nào đó, cửa phòng luôn im lặng chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Thiện Phi Bạch nghi hoặc ngẩng đầu, không đáp lời.
Ngay sau đó, có người vặn tay nắm cửa, thò đầu vào trong.
—— Sếp Phó.
“… Phi Bạch?”
Là thủ lĩnh của Henna, sếp Phó thực hiện công việc chạy vặt vô cùng tự nhiên: “Có người tìm cậu.”
Thiện Phi Bạch chớp mắt.
… Nhanh vậy.
Cậu trả lời đầy năng lượng mà không hề lo lắng: “Tôi biết rồi.”
Thiện Phi Bạch không biết gì về sếp Phó, nhưng trong đầu cậu có một bàn tính nhỏ luôn vận hành với công suất lớn, xoành xoạch tạo ra một thế giới của riêng cậu.
Ninh Chước trông có vẻ hành xử lỗ mãng với sếp Phó, nhưng cậu thì không nên như vậy.
Thiện Phi Bạch ngoan ngoãn như chim cút, khoác áo khoác xong thì đi theo phía sau sếp Phó đến phòng khách.
Người đến quả nhiên là Lâm Cầm.
Trước khi Thiện Phi Bạch bước vào, Lâm Cầm đang cầm một ly cà phê làm ấm tay, thấy cậu thì hắn đứng lên, lịch sự giơ tay ra: “Xin chào.”
Thấy Thiện Phi Bạch đề phòng nhìn mình, cũng không giơ tay bắt lại, Lâm Cầm cũng không xấu hổ, thu tay về, cười hỏi: “Cậu còn nhớ tôi là ai không?”
“Nhớ.” Thiện Phi Bạch ngồi xuống ghế, ai oán nói: “Anh là người trộm táo của tôi.”
Lâm Cầm: “…”
Hắn đỏ mặt, nửa cười nửa than một tiếng, nhìn sếp Phó với ánh mắt cầu cứu: “Cha Phó…”
Sếp Phó nhìn qua: “Muốn ăn táo hả? Để tôi đi lấy, hai cậu nói chuyện với nhau đi.”
Chân sếp Phó như không chạm đất, lả lướt bước ra ngoài trong chớp mắt.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.
Không chờ Lâm Cầm đặt câu hỏi, Thiện Phi Bạch đã bắt đầu khiêu khích trước.
Cậu hơi hất cằm, thái độ cong cớn như một cậu ấm khó chiều: “Anh tìm tôi làm gì? Nói nhanh lên, tôi còn có chuyện phải làm.”
Lâm Cầm rũ mắt, hơi mỉm cười, cũng không tức giận vì thái độ của đối phương.
Tuy hắn không quản lý khu Triêu Ca và không có mối quan hệ gì với Thiện Phi Bạch nhưng ở trong giới lính đánh thuê, việc Thiện Phi Bạch và Ninh Chước đối đầu với nhau nhiều năm, cả hai có vị thế gần như ngang hàng nhau cũng chứng tỏ một điều rằng cậu không phải là một cậu ấm đơn thuần.
Lâm Cầm nhẹ nhàng nói: “Vài ngày trước, cậu có tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường đại học Lenzbrug 120 năm đúng không?”
“Tôi đoán là vụ đánh bom.” Thiện Phi Bạch vỗ tay một cái: “Làm sao, vì tôi là sinh viên xong chuyển sang làm lính đánh thuê nên cảnh sát muốn gán tội cho một thanh niên tốt như tôi hả?”
Lâm Cầm nghĩ cách để nói chuyện với Thiện Phi Bạch: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn hỏi rằng nếu cậu làm lính đánh thuê thì mối quan hệ xã hội cũng sẽ không còn như cũ, vậy thì vì sao hôm đó cậu lại đến tham dự lễ kỉ niệm?”
Thiện Phi Bạch: “Anh thật sự muốn biết lí do?”
Lâm Cầm: “Có thể nói cho tôi biết được không?”
Thiện Phi Bạch liếm môi trên, nở một nụ cười đầy ác ý, lộ lúm đồng tiền bên má: “… Vì tôi thích.”
Lâm Cầm bật cười: “Được rồi, được rồi, cậu thích nên cậu đến tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường cũ. Nhưng theo như camera theo dõi ở cổng trường, đến giữa trưa cậu mới từ bên ngoài vào. Khi đó thì cậu đã đến buổi lễ muộn mất rồi, đúng không?”
Thiện Phi Bạch thở dài một hơi: “Anh Ninh trông chừng tôi kĩ lắm, muốn ra ngoài không dễ đâu. Anh có thử chạy trốn khỏi tay anh ấy chưa?”
Lâm Cầm suy nghĩ một chút, đáp: “Chưa.”
Thiện Phi Bạch: “Ò hó, vậy là anh ấy chưa xem trọng anh lắm đâu.”
Lâm Cầm không nhịn được mà bật cười.
Hắn phát hiện ra rằng đối với mỗi câu hỏi của hắn, Thiện Phi Bạch sẽ ném một vấn đề khác ngược lại, thử thăm dò hắn và chọc cho hắn tức giận.
Có lẽ Thiện Phi Bạch là một chàng trai có tính cách mạnh mẽ, phóng túng, thích gây rối khắp mọi nơi như vậy.
Hoặc cũng có khả năng cậu đang cố ý làm như vậy, cậu ta đang cố ý đưa ra những câu nói châm chọc nhằm phân tán sự chú ý của hắn, từ đó đạt được mục đích.
—— Bạo gan, thận trọng.
Nếu là như vậy thì Thiện Phi Bạch hoàn toàn phù hợp với bức chân dung kẻ đánh bom mà Lâm Cầm tự phác họa trong đầu.
Nhưng tất cả chỉ là suy đoán, hắn chưa có chứng cứ.
Muốn thu hoạch thêm nhiều thông tin, hắn cần phải hỏi nhiều hơn.
Lâm Cầm dám đến tận đây để hỏi chuyện cũng tự biết mình đang đối đầu với nguy hiểm.
Tay phải hắn vuốt ve hai cái trên cán dùi cui cảnh sát bằng đồng màu đen được dắt bên hông.
Cùng lúc đó, Thiện Phi Bạch ngồi ở phía đối diện cũng lẳng lặng đặt tay lên eo mình.
Ở đó có một khẩu súng lục nhỏ.
Cậu đang tính toán trong đầu xem tốn bao nhiêu giây để rút súng ra và quỹ đạo né tránh đường đạn của Lâm Cầm.
Nhưng dù dòng chảy ngầm có nổi sóng to thì bên ngoài vẫn bình yên, phẳng lặng.
Lâm Cầm ngồi thoải mái, nâng ly cà phê và nhấp một ngụm, nghiêm túc nói: “Nếu tôi không hiểu sai thì ý cậu là Ninh Chước không cho phép cậu ra ngoài, nhưng cậu vẫn lén lút ra ngoài? Vậy thì đối với cậu, ngày lễ kỉ niệm thành lập trường là một sự kiện rất quan trọng?”
Thiện Phi Bạch cà lơ phất phơ đáp: “Lễ kỉ niệm quan trọng gì chứ. Tôi ra ngoài là có việc.”
“Việc gì?”
“Anh đi mà hỏi nhà họ Chương đó. Trước đây chắc anh cũng nghe nói về công ty Thường Đệ rồi.” Thiện Phi Bạch lười biếng đưa ra cho Lâm Cầm một phương hướng điều tra: “Có thể tận mắt nhìn thấy nhà họ Chương gặp chuyện hiển nhiên là chuyện quan trọng với tôi rồi.”
Vừa nói, cậu vừa ngả lưng vào sau ghế, khoanh tay kiêu ngạo đánh giá Lâm Cầm từ xa.
Không ngờ, khi lưng vừa chạm vào ghế, cả người Thiện Phi Bạch giật bắn lên, cậu đau đớn tới mức nhíu mày.
Lâm Cầm hỏi thăm theo bản năng: “Cậu sao vậy?”
Thiện Phi Bạch từ từ thả lỏng cơ vai, ủ rũ nói: “… Anh đi mà hỏi Ninh Chước!”
Lâm Cầm cẩn thận quan sát đối phương, cảm thấy cơn đau trên người cậu đúng là không phải giả bộ.
Hắn nhẹ nhàng ngửi thử.
Trong không khí quả thực có mùi thuốc nhàn nhạt.
“Cậu ấy đánh cậu?”
“Làm sao, hay anh muốn đánh hả?” Thiện Phi Bạch lầu bàu: “Chó má, chỉ mới chạy ra ngoài có một lần mà ra tay tàn nhẫn như vậy.”
Nói xong, cậu cảnh giác ngẩng đầu lên: “… Khoan, anh có nói chuyện tôi chửi anh ấy cho anh ấy biết không?”
Lâm Cầm lấy tay che miệng, ho khan một tiếng: “Tôi… không nói đâu.”
Thiện Phi Bạch: “Ò.”
Thiện Phi Bạch: “Nếu anh Ninh quay về mà đánh tôi, tôi sẽ tính sổ anh.”
Thiện Phi Bạch diễn trò, đấu đá trước mặt Lâm Cầm sống động, trơn tru như thật.
Theo như cậu nói, vào ngày tổ chức lễ kỉ niệm thành lập trường Lenzburg, cậu đến trễ là vì không dễ để thoát ra khỏi căn cứ Henna, cũng không phải là vì cậu chủ động muốn đi.
Sau khi về, Thiện Phi Bạch lén lút trốn ra ngoài còn bị Ninh Chước cho ăn đau, đến hôm nay còn chưa lành vết thương.
Mọi chuyện nghe qua thật hợp tình hợp lý.
Lâm Cầm âm thầm ghi nhớ nhưng cũng không hoàn toàn tin mọi thứ, hắn cần phải có chứng cứ.
Hắn lại hỏi một câu khác: “Hai ngày trước khi lễ kỉ niệm diễn ra, cậu làm gì?”
“Chà ——”
Thiện Phi Bạch nghiêm túc chống cằm suy nghĩ.
Nếu cậu lập tức trả lời ngay cậu làm gì những ngày trước thì quả thực quá giả tạo.
Thiện Phi Bạch đã hiểu ý Ninh Chước, đúng là khi nói chuyện với Lâm Cầm sẽ cảm thấy có một sự áp bức mơ hồ.
Cậu cần phải dồn toàn bộ sức lực mới có thể đối phó được với đối thủ khó nhằn này.
Không ngờ khi cậu vừa muốn trả lời, ở trong góc phòng chợt vang lên một giọng nói: “Ngày kỉ niệm thành lập trường… Vụ đánh bom… Là chuyện xảy ra vào 5 ngày trước hả?”
Hai người đang âm thầm phân cao thấp giật mình hoảng hốt.
… Họ đều dồn hết tâm trí đối phó với người còn lại nên không hề phát hiện ra sếp Phó đã quay lại từ khi nào.
Thiện Phi Bạch nín thở.
Cậu nhanh chóng kiểm tra lại mọi hành động của mình một lần, càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
… Vào ngày cậu ra ngoài có phải bị sếp Phó bắt gặp hay không?
Thấy Thiện Phi Bạch mím môi không trả lời, ánh mắt đầy hoang mang, sếp Phó nhắc nhở: “Hôm đó cậu cãi nhau với Ninh Ninh một trận, bị cậu ấy nhốt lại cả một ngày mà.”
Đầu óc Thiện Phi Bạch nhanh nhạy, ngay lập tức cụp môi xuống mếu máo diễn theo: “… Lúc nào anh ấy chẳng đánh đập rồi nhốt tôi lại, sao mà nhớ hết được chứ?”
Sếp Phó gãi gãi tai, ngại ngùng nói với Lâm Cầm: “Chuyện gia đình hơi phức tạp.”
Có lẽ là để cho Lâm Cầm an tâm hơn, sếp Phó bật máy liên lạc, gọi Đường Khải Xướng: “Tiểu Đường, cậu gửi cho tôi video ghi hình phòng 1409 của 5 ngày trước nhá… Là đoạn quay Thiện Phi Bạch đó.”
Hai, ba phút sau, đoạn video đã được gửi đến.
Sếp Phó giơ máy lên, công khai chiếu đoạn video cho Lâm Cầm rồi nhấn nút phát: “Đây.”
Có thời gian và địa điểm rõ ràng ở góc dưới bên trái, là ở phòng 1409 vào 5 ngày trước.
Góc camera nghiêng theo đường chéo.
Thiện Phi Bạch, người trong băng ghi hình, đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ chật hẹp.
Ban đầu, cậu đi tới đi lui một cách cáu kỉnh, sau đó cậu lăn lộn trên giường như vô cùng khó chịu, cậu đá dép, quấn chăn và ngủ một mạch từ tối đến sáng.
Thiện Phi Bạch tò mò nhìn “cậu” dù không phải cậu ở trên màn hình.
Vì góc độ quay rất tinh xảo, suốt quá trình “cậu” không hề lộ mặt, nhưng từ dáng người, hành động và một nửa gương mặt ngẫu nhiên bị lộ ra thì khi nhìn vào, ai cũng cho rằng đây là Thiện Phi Bạch.
Video được tăng tốc x32.
Lâm Cầm kiên nhẫn xem cho đến khi đồng hồ điểm 16:00.
Kẻ đánh bom xuất hiện trong khoảng thời gian từ 14:00 đến 16:00 ở trường để làm cánh cửa bí mật nhằm thoát thân.
Thiện Phi Bạch có đủ bằng chứng ngoại phạm.
Nhưng vì để phòng ngừa, Lâm Cầm vẫn lịch sự yêu cầu: “Tôi có thể đem đoạn ghi hình này về được không?”
Sếp Phó thoải mái đồng ý: “Được chứ. Nhưng cậu nhớ là đừng nói cho Ninh Ninh biết nha, Ninh Ninh không vui nếu đem hình ảnh theo dõi trong căn cứ ra ngoài đâu… Cậu ấy không có ghét cậu mà đối với ai cậu ấy cũng sẽ khó chịu như vậy đấy.”
Trước khi Lâm Cầm tạm biệt rời đi, hắn dịu dàng ôm sếp Phó một cái: “Cha Phó, tôi đi đây. Hôm nay thực sự làm phiền hai người rồi.”
Sếp Phó bình chân như vại đón nhận cái ôm: “Để tôi tiễn cậu.”
Chờ hai người rời khỏi phòng, Thiện Phi Bạch ngay lập tức ngồi xổm xuống, bắt đầu kiểm tra khắp nơi, xác định Lâm Cầm không lén lút để lại máy theo dõi hay máy ghi âm.
Khi cậu vừa chui ra khỏi gầm bàn, vừa ngẩng đầu lên, cậu liền nhìn thấy sếp Phó xuất quỷ nhập thần đã quay trở lại.
Sếp Phó nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lâm tin tôi, cậu cũng nên tin tôi. Từ trước đến nay cậu ấy rất trung thực, sẽ không theo dõi chúng ta.”
Thiện Phi Bạch chớp chớp mắt, cảm thấy vị thủ lĩnh Henna thần thần bí bí này càng thêm bí ẩn hơn.
Cậu hỏi: “Sếp Phó, sếp làm bằng cách nào vậy?”
Sếp Phó co hai tay vào ống tay áo, nhàn nhã nói: “Tôi thấy gần đây các cậu bận bịu quá, mà tôi thì rảnh, nên tôi giúp các cậu tìm đường lui.”
Có vẻ nhận ra được nỗi lo lắng của Thiện Phi Bạch, sếp Phó hơi dừng lại, nói thêm: “Yên tâm, Tiểu Lâm không tra ra được dấu vết giả đâu. Video được quay thật, không có chỉnh sửa. Ngày tháng thì làm giả nhưng mà với tay nghề của Đường Khải Xướng thì chắc chắn không thể bị lộ.”
Thiện Phi Bạch nghiêng đầu, suy nghĩ một chút thì hiểu ra.
“1409” có lẽ là ám hiệu giữa sếp Phó và Đường Khải Xướng.
Trước đó, có lẽ sếp Phó đã quay liên tục vài video khác nhau.
Chỉ cần đến thời điểm thích hợp, y sẽ diễn trò trước mặt người khác, công khai nói ám hiệu của mình.
“Tiểu Đường, cậu gửi cho tôi video ghi hình phòng 1409 của 5 ngày trước nhá… Là đoạn quay Thiện Phi Bạch đó.”
Ám hiệu.
Thời gian.
Nhân vật.
Đều có đủ.
Đường Khải Xướng còn bổ sung thêm thời gian giả vào đoạn ghi hình rồi gửi cho sếp Phó.
Vấn đề duy nhất là làm sao sếp Phó có thể giả dạng giống hệt cậu được?
Từng cử chỉ, hành vi, ngồi hay đứng, ngay cả những động tác nhỏ thường ngày, y cũng bắt chước giống như đúc.
Ngay cả chính Thiện Phi Bạch khi nhìn còn cảm thấy không có gì khác thường.
Thiện Phi Bạch không tiếp xúc với sếp Phó quá nhiều.
Làm sao y có thể chỉ dựa vào vài lần gặp mặt ngắn ngủi đã có thể đóng giả cậu một cách trót lọt như vậy?
Nhưng sếp Phó hiển nhiên không có hứng thú giải thích, y chỉ lầu bầu oán thán: “Hai người các cậu chân dài nên khi dễ người già thấp bé đúng không? Muốn giả làm hai người các cậu chẳng dễ gì, tôi quay một phần của Ninh Ninh, một phần của cậu, hai ngày nay tôi chẳng dám ra khỏi giường, chỉ nằm yên một chỗ thôi đó —— nằm cũng rất mệt đó có biết không hả.”
Thiện Phi Bạch nhìn chằm chằm sếp Phó.
Lúc trước, Ninh Chước kiên trì không cho người của Henna hay Bàn Kiều liên lụy đến kế hoạch của họ.
Nhưng bây giờ Thiện Phi Bạch nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục đẩy mạnh kế hoạch thì họ cần phải thay đổi một chút.
Thiện Phi Bạch nhìn sếp Phó tự nhận mình là “người già thấp bé” trước mặt có dáng vẻ không hề già dặn một chút nào, thậm chí còn có gương mặt trẻ khỏe như bao thanh niên trai tráng khác, cậu híp mắt đầy tinh ranh: “Sếp Phó, sếp giúp tôi một chuyện được không?”
Sếp Phó đang tựa lưng trên tường, đã ngừng lải nhải, giọng điệu cũng tràn ngập hứng thú: “Nói nghe thử. Mà nói trước nha, nguy hiểm quá thì tôi không làm đâu.”
…
Kết quả điều tra của Bell và Hardy hoàn toàn như tiên liệu của Lâm Cầm, họ không thu hoạch được gì.
Toàn bộ số DNA thu thập được đều là DNA của sinh viên trong trường.
Kẻ đánh bom không để lại bất kỳ dấu vết nào kể cả một sợi tóc, một dấu vân tay hay là một nửa dấu giày.
Kẻ đánh bom như một bóng ma vô hình đến rồi đi.
Nếu không phải hai cảnh sát này nhìn thấy rõ hành vi phạm tội trắng trợn của kẻ đánh bom ngay trên băng ghi hình thì thật sự họ còn thần hồn nát thần tính cho rằng mọi chuyện là do ma quỷ gây ra.
Từ tức giận đến vô vọng, bất lực, hai người cũng nhận thức được rằng kẻ đánh bom có lẽ vẫn chưa dừng tay.
Ở nhà hát Columbus vẫn còn 3 người may mắn sống sót khác.
Bell vội vàng đến nhà hát, đứng trước Sanjay, hắn do dự một lúc lâu thì tóm tắt lại kết quả điều tra.
Hắn chân thành nói và yêu cầu duy nhất được đặt ra là cảnh sát hi vọng Sanjay có thể hủy bỏ bữa tiệc tối kỉ niệm 12 năm sau sự kiện Columbus diễn ra vào 2 ngày sau.
Bữa tiệc sẽ được tổ chức ở nhà hát.
Đến lúc đó có chuyện gì xảy ra thật thì chính hắn cũng không thể sống nổi!
Sanjay bất động trước yêu cầu của cảnh sát.
Vì bữa tiệc tối kỉ niệm 12 năm sự kiện Columbus không thể bị hủy bỏ.
Lời của gã không có giá trị gì.
Cho nên Sanjay chỉ có thể cắn răng nói: “Nếu có người thực sự muốn giết chúng tôi thì cứ để người đó làm đi. Tôi muốn xem thử người đó làm sao có thể giả làm một bóng ma khi ở đây có cả một hệ thống an ninh giám sát như thế này.”
Bell thở dài một hơi, trong lòng không thoải mái chút nào.
Trước khi rời đi, hắn do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng hỏi một câu then chốt: “Ngài Sanjay, Phong Học Nguyên đã chết như thế nào?”
Gương mặt Sanjay như chết lặng, khô khan trả lời: “Bão đột nhiên đổ ập tới, chúng tôi liền leo lên thuyền cứu sinh rời đi. Chúng tôi không biết cậu ấy chết như thế nào.”
Cùng với giọng điệu cứng nhắc, hai tay Sanjay run rẩy ở dưới gầm bàn.
Gã sợ đến mức không thể ngủ nổi suốt những đêm qua.
Nhưng bữa tiệc tối được tổ chức bởi một công ty lớn, gã không thể chạy thoát được.
Trong sự chờ đợi ngột ngạt không thể thở nổi, bữa tiệc tối chính thức được bắt đầu.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
【 Bản tin hằng ngày Ngân Chùy 】
Tin nhanh: Hôm nay, bữa tiệc kỉ niệm 12 năm sau sự kiện Columbus đã chính thức bắt đầu.
Những khách mời nổi tiếng tham gia bữa tiệc vào tối nay sẽ mặc những trang phục lỗng lẫy nhất và tổ chức quyên góp từ thiện cho quỹ Columbus.
Quỹ từ thiện này khuyến khích, nêu cao tinh thần dũng cảm, xông pha của các bạn trẻ cùng nhau cống hiến cho tương lai của Ngân Chùy!
Bình luận nóng đầu tiên: Quyên góp tiền cho quỹ từ thiện này có thể miễn thuế thu nhập và thuế tài sản chứ gì. 【 Bình luận đã bị xóa bỏ, tài khoản vi phạm quy định ngôn luận nên đã bị cấm phát ngôn 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.