Chương 84: Điều tra (7)
Kỵ Kình Nam Khứ
13/09/2024
Nhà kho nằm ở trong một góc gần sân thể dục.
Ở giữa hai khu vực là phòng hành chính dành cho công nhân viên chức của trường đại học Lenzburg.
Hiện tại, cảnh sát Bạch Thuẫn vừa đến kiểm tra đã phát hiện ra manh mối ngay.
Có hơn một người nhìn thấy rằng vào buổi chiều cách đây hai ngày, một người đàn ông đã lái xe tải đến đây, mang theo cưa điện, thiết bị đo đạc ba chiều, sửa chữa bắn tia lửa ồn ào ở khu vực lan can bên cạnh.
Giữa ban ngày ban mặt, người đàn ông hành động ngang nhiên, công khai, không hề chột dạ.
Công nhân viên chức và người thân của mình đều biết giữ mình, họ sẽ không bao giờ đến gần và bắt chuyện với một công dân cấp C đang thi công công trình.
Ngoài ra, khắp nơi đều là tia lửa điện bắn tung tóe, ai nấy cũng tự giác nghĩ người đàn ông đang sửa chữa lan can nên hiển nhiên lựa chọn đi vòng sang đường khác, tránh để quần áo hư hỏng hoặc làm cho mắt bị thương vì tia lửa.
Người đàn ông sửa chữa lanh lẹ, chỉ làm một tiếng rưỡi là đã xong.
Ai đi ngang qua nơi này cũng thấy lan can trông sạch sẽ, mới toanh, họ cũng nghĩ người bên bất động sản cho nhân viên đến gia cố lan can nên cũng không nghĩ nhiều.
Cảnh sát Bạch Thuẫn đến thẩm vấn nghe thế thì như bắt được vàng, vội hỏi: “Người đó trông như thế nào?”
Nhân viên im lặng một lúc, câu trả lời chung chung: “Thì… đó là một người đàn ông cao ráo, to lớn…”
Ban đầu, cảnh sát Bạch Thuẫn không hiểu vì sao những nhân viên này lại không thể nhìn rõ được mặt của người đàn ông khả nghi.
Cho đến khi họ nhìn thấy hình ảnh người đàn ông trong video từ camera theo dõi, họ mới hiểu được vì sao. Họ tức giận nghiến răng nghiến lợi, đầu bốc khói, tay chân lạnh lẽo.
Người đàn ông khả nghi ngồi trên ghế lái, đúng là trông rất cao lớn, vạm vỡ, nhưng cũng không biết đây là dáng người thật hay là được đôn thêm ở bên trong.
Người đàn ông mặt một bộ đồng phục phòng hộ, đeo mắt kính bảo hộ che kín nửa gương mặt, nửa gương mặt còn lại đeo khẩu trang và mũ bảo hiểm che chắn hoàn toàn.
Người này không để lộ một tấc da thịt nào ra, bọc kín mít từ đầu đến chân.
Khu hành chính cũng có camera giám sát nhưng khu lan can lại nằm ở góc chết của camera. Dù cảnh sát có muốn biết thêm về chiều cao, hình dáng thực của người đàn ông thì cũng bó tay.
Người đàn ông chạy xe tải vào trong, dùng cưa điện cưa lan can ngay giữa thanh thiên bạch nhật, bước vào trong nhà kho, dùng máy in 3D tạo ra một chiếc cửa kéo, sau khi làm xong, y lại vác cưa điện lên, ngang nhiên hàn lại lan can mới sau đó rời đi.
Đáng giận nhất chính là tay nghề của tên này lại rất thành thạo, lưu loát, kĩ thuật không thua gì thợ thật.
Như vậy thì họ đã có thể phân tích được quá trình cài bom của thủ phạm.
Từ hai ngày trước, kẻ đánh bom chính thức ra tay.
Đầu tiên, y lên kế hoạch để ra vào trong trường, xây một cánh cửa thoát hiểm bí mật trong nhà kho.
Vào tối hôm trước, y có thể đi qua cổng phía Tây Bắc, khu vực có camera giám sát bị hỏng, hoặc y có thể đã đi theo con đường mòn mà sinh viên trong trường thường sử dụng để trốn ra ngoài để né tránh hệ thống giám sát có như không có của trường Lenzburg, đi vòng vèo một hơi để đến được nhà kho, cài bom và chuẩn bị các biển số. Sau khi sắp xếp xong các cơ quan nhỏ, kẻ đánh bom khuân những tảng đá ra khỏi thanh chắn ngang dưới chân bàn và nấp mình dưới gầm bàn, chờ người ở phòng hậu cần mang bàn đi.
Ngay sau đó, kẻ đánh bom đã ẩn mình dưới camera giám sát và tận dụng những điểm mù của đường sáng trong hội trường, đánh lừa thị giác của người khác và hoàn thành một màn ảo thuật tuyệt vời.
Trước khi lễ kỉ niệm kết thúc vào buổi sáng, nhân viên của phòng hậu cần đã khiêng bàn đựng đồ ở trước giảng đường về nhà kho để giúp người tham dự có chỗ để ra vào, kẻ đánh bom nằm dưới gầm bàn cũng theo đó đi vào nhà kho.
Kẻ đánh bom chui ra khỏi gầm bàn sau khi nhà khóa đã được khóa lại, sau đó tự tin, bạo dạn xóa bỏ mọi dấu vết của mình ở trong nhà kho, mở cánh cửa bí mật mà mình dựng lên từ trước, né tránh camera giám sát ở bên ngoài rồi hòa mình vào đám đông đang tham gia lễ kỉ niệm để tẩu thoát.
Sau khi phát hiện ra cánh cửa bí mật, Bell và Hardy cảm thấy họ bị sỉ nhục.
Vì phương thức quá đơn giản, vậy mà họ lại như hai tên khờ bị xoay như chong chóng.
Trong cơn tức giận tột độ, họ yêu cầu cấp dưới phải lục soát sạch sẽ nhà kho, tìm được vô số DNA, hừng hực ý chí chiến đấu mang về xét nghiệm.
Nhưng Lâm Cầm càng phân tích thì càng cảm thấy thủ phạm là một dị nhân ngông cuồng.
Một người bạo gan như vậy rất khó mà có tính cách “cẩn thận, suy nghĩ chu toàn”.
Song, nếu xét thái độ của đối phương khi tỉ mẩn chà lau từng tảng đá, Lâm Cầm có dự cảm rằng hai cảnh sát này cũng sẽ không tìm ra thêm được manh mối gì từ số DNA kia.
Trong lúc Bell và Hardy đang điều tra thêm manh mối, Lâm Cầm nghĩ thầm, hắn cũng cần ra ngoài một chuyến.
…
Ninh Chước cũng muốn ra ngoài.
Trước khi đi, anh hỏi Thiện Phi Bạch: “Cậu không nghĩ đến vấn đề lỡ như một bước nào đó gặp trục trặc thì cậu sẽ làm sao à?”
Lỡ như khi cậu đang cưa lan can có một bảo vệ đến hỏi cậu là ai thì sao?
Lỡ như khi cậu đang nấp dưới gầm bàn, một người di chuyển bàn có cảm giác trọng lượng của bàn có vấn đề, xốc tấm vải nhung lên, cúi đầu kiểm tra thì sao?
Lỡ như dự báo thời tiết ngày hôm đó sai, không phải là trời nhiều mây mà là trời nắng thì sao?
Lỡ như có người cẩn thận không muốn sử dụng tấm vải nhung cũ kĩ, thay bằng một tấm vải mới sạch đẹp hơn, phá bỏ hết cơ quan mà cậu chuẩn bị từ trước thì sao?
Lỡ như hai sinh viên viết thiệp không quá thông minh, cảnh sát hỏi gì thì trả lời cái đó thì sao?
Lỡ như khi cậu mở cánh cửa kéo bí mật trong nhà kho ra và bất ngờ gặp một người khác đang ở bên ngoài thì sao?
…
Thiện Phi Bạch vẫn còn trong độ tuổi thích ăn chơi, không bao giờ chịu để miệng mồm ngơi nghỉ, cậu bóc một vỏ kẹo, ngậm vào miệng một viên kẹo vị sữa.
Nghe thấy câu hỏi của Ninh Chước, cậu chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Vậy em giả ngu, tìm cơ hội lấy lại bom, sau đó nghĩ ra kế hoạch khác.”
Cậu dừng lại một chút, giọng điệu nhõng nhẽo nói ra một câu kinh người: “Anh Ninh, đây là lần thứ 3 em phải đổi kế hoạch trong hơn một nửa tháng qua đó.”
“Lần thứ nhất là khi Haldan đang đi mua đồ, lần thứ hai là khi Lytton đến nhà giám đốc của Liên hợp Kiện Khang để tặng ảnh gia đình cho họ. Hai lần này em không tìm được cơ hội nào để ra tay cả.”
Thiện Phi Bạch trông mong nhìn Ninh Chước: “… Em sợ anh giận, em không dám nói với anh hai lần trước bị thất bại.”
Ninh Chước đã bình tĩnh lại sau khi ăn tối, anh nghe vậy thì chỉ thấy buồn cười: “Tại sao tôi lại giận?”
“Em không biết.”
Thiện Phi Bạch hơi cúi đầu mái tóc dài đã được buộc lại gọn gàng, chỉ có một phần đuôi tóc cong lên như là đuôi của một con sói con tinh nghịch: “… Em nghĩ phải làm cho thật tốt, như vậy thì anh Ninh mới vui.”
Ninh Chước ít khi cười, hôm nay anh cũng đã bật cười một lần, bây giờ khó mà cười được nữa.
Vì vậy anh bước về phía Thiện Phi Bạch, xoa đầu cậu tán loạn như để khen thưởng.
—— Nhìn bộ dạng của cậu, Ninh Chước luôn có cảm giác có lẽ bên dưới mái tóc dày này sẽ có hai cái tai sói nhúc nhích không ngừng.
Thiện Phi Bạch hiển nhiên không có tai sói.
Nhưng bị những ngón tay lạnh như tuyết của Ninh Chước lướt qua da đầu, hai vai cậu khẽ run lên, tay nắm chặt lấy góc bàn, ngậm kĩ viên kẹo trong miệng, không dám nhai nữa.
Cậu hơi nghiêng người về phía trước, chuyên tâm hưởng thụ được vuốt ve.
Ninh Chước nhanh chóng thu tay về, bước nhanh ra ngoài với tốc độ như lúc đi về phía Thiện Phi Bạch.
Ninh Chước nghĩ, anh có việc quan trọng phải làm.
Và anh cũng nghĩ rằng đi nhanh về nhanh.
Còn vì sao lại muốn “đi nhanh về nhanh”…
Từ trước đến nay Ninh Chước có một trực giác nhạy bén không thể lí giải rõ.
Trực giác mách bảo anh rằng không nên nghĩ thêm nữa, anh không nên suy nghĩ về vấn đề này.
Cho nên anh hít một hơi thật sau, chỉnh đốn lại bản thân, không suy nghĩ nữa.
Thiện Phi Bạch lại quay về trạng thái lẻ loi một mình.
Cậu yên lặng đứng dậy, dọn dẹp chén đĩa vào trong máy rửa chén, sau đó quay về phòng của Ninh Chước.
Trong phòng tràn ngập mùi hương của Ninh Chước —— mùi dầu bạc hà thơm ngát, mát lạnh.
Thiện Phi Bạch cuộn tròn người trong chăn, im lặng lăn lộn trong vui sướng.
…
Ninh Chước bước nhanh trên hành lang, vô tình gặp được Khuông Hạc Hiên và một lính đánh thuê khác của Bàn Kiều đang lấy bột dinh dưỡng.
Khuông Hạc Hiên đang nói chuyện với người còn lại, sau khi nhìn thấy Ninh Chước thì hai tay đang đút túi quần bỏ ra ngoài ngay, nghiêm chỉnh cúi đầu chào một cái, câu hỏi thăm xoay tròn trong miệng nhưng không dám nói ra.
Ninh Chước cũng chỉ nhìn hắn một cái, ngay sau đó lướt qua hai người như một cơn gió.
Lính đánh thuê trẻ tuổi cảm nhận được cơ bắp trên người Khuông Hạc Hiên đang căng chặt.
Người này thấp giọng hỏi: “Anh Khuông, anh sợ tên đó hả?”
Nhìn thấy thân ảnh Ninh Chước càng lúc càng xa, Khuông Hạc Hiên mới nhỏ giọng mắng: “… Đéo.”
Trong đời mình, Khuông Hạc Hiên không sợ nhiều người lắm, nhưng Thiện Phi Bạch là một trong số đó.
Sếp có tiền, cũng thích vui chơi, đầu óc linh hoạt, thông minh nhưng đồng thời cũng là một lính đánh thuê máu lạnh, giết người không chớp mắt.
Ở cùng Thiện Phi Bạch một thời gian dài nhưng không phải ai cũng hiểu được cậu đang nghĩ gì, hiển nhiên cũng dễ dàng nảy sinh sợ hãi với cậu.
Đối với Ninh Chước thì Khuông Hạc Hiên lại không cảm thấy sợ hãi.
Khi đó, Thiện Phi Bạch đang bị trọng thương và bị nhốt ở Henna, trong tình cảnh không rõ sống chết như thế nào, Khuông Hạc Hiên biết dù hắn có cắm đầu đến Henna thì có khả năng chết không toàn thây, nhưng khi đối mặt với Ninh Chước, hắn vẫn dám tiến lên chất vấn, ra đòn tấn công.
Vì hắn không sợ Ninh Chước mà hắn kính nể Ninh Chước.
Bây giờ hai người rảnh rỗi còn đối kháng với nhau vài trận.
Ở chung với Ninh Chước lâu hơn, Khuông Hạc Hiên càng cảm thấy rằng ở chung với Ninh Chước dễ thở hơn nhiều so với ở chung với Thiện Phi Bạch.
Ninh Chước có dáng vẻ lãnh đạm, vô tình, nhưng đồng thời cũng có một sức hút đặc biệt, khiến người khác không thể dời mắt.
Nhưng đối với người trong nhà thì Khuông Hạc Hiên sẽ không bao giờ thừa nhận rằng hắn bị một người đàn ông hấp dẫn được.
Cho nên hắn làm bộ nói chuyện với lính đánh thuê trẻ tuổi nhưng mắt lại không ngừng nhìn về phía Ninh Chước rời đi cho đến khi thân ảnh đối phương biến mất hoàn toàn.
…
Vào lúc 7 giờ tối, Ninh Chước đúng giờ bước vào căn cứ mới của Lawyer Tuner.
Đó là một khu vực cũ có tường bao quanh ở Hạ Thành. Cấu trúc khá độc đáo, có một đường ray chạy xuyên qua tòa nhà, nhìn từ bên ngoài, những đoàn tàu chạy qua khu vực hỗn loạn này như những mũi tên sắc nhọn.
Lần này tiếp đón anh là Tam Ca.
Tam Ca chống cằm, sầu não nói: “Dạo này cậu bị em trai nào giữ chân vậy, không thèm để ý đến người ta gì hết.”
Ninh Chước thuận miệng đấu võ mồm với y: “Anh không phải người, đừng có giả bộ.”
“Cút, tôi là người phong lưu phóng khoáng, có mắt có mũi có tai đàng hoàng, chỗ nào không giống người? Cậu dựa vào đâu mà nói tôi như vậy?!”
“Bằng cái miệng mọc trên người tôi.”
Không muốn Lawyer Tuner tiếp tục cãi cọ với mình, Ninh Chước hiếm khi hành quân tốc hành như lúc này.
Anh vẫn nghĩ đến chuyện “đi nhanh về nhanh”.
Cho nên anh đặt vali đựng tiền lên quầy, tóm tắt mạch lạc yêu cầu của mình: “Tôi muốn sơ đồ cấu tạo bên trong nhà hát Columbus. Càng chi tiết càng tốt.”
Lawyer Tuner nhìn vali tiền, không giơ tay lấy ngay mà có thái độ khác hẳn bình thường.
Ninh Chước nhận thấy y có tâm trạng lạ, nhẹ giọng hỏi: “… Sao vậy?”
Lawyer Tuner ngước mắt lên.
Lúc này, y không phải là Lawyer Tuner mà là Tam Ca.
Tam Ca hỏi Ninh Chước một câu kỳ quái: “Dạo này Thiện Phi Bạch như thế nào?”
Ninh Chước biết nếu y hỏi như vậy hiển nhiên y có vấn đề riêng, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu ta có vấn đề gì à?”
Tam Ca thấp giọng đáp: “… Nhớ cẩn thận cậu ta.”
Ninh Chước rũ mắt.
Tam Ca nói mơ hồ như vậy khiến Ninh Chước nảy sinh một số suy nghĩ.
—— Lawyer Tuner có mạng lưới thông tin phủ khắp, có khả năng y đã dựa vào thủ thuật tính toát hoặc thiết bị nào đó nên đã biết được hành vi đánh bom của Thiện Phi Bạch dạo gần đây.
Kế hoạch đánh bom là do một mình Thiện Phi Bạch chuẩn bị, Ninh Chước không tham gia vào.
Vì vậy, đối với Lawyer Tuner, Thiện Phi Bạch có khả năng tự ý làm càn, muốn gây phiền toái cho Henna.
Nhưng Ninh Chước cũng không có ý định nói cho Lawyer Tuner biết kế hoạch của hai người họ, vì vậy anh trả lời ngắn gọn: “Tôi biết rồi.”
Tam Ca chăm chú nhìn Ninh Chước.
Khi còn nhỏ, Tam Ca rất ghét Ninh Chước, chỉ muốn tìm mọi cách để nhổ lông mi của đứa trẻ này xuống.
Bây giờ, nhìn hàng mi dài rũ xuống trước mắt, y vẫn ngứa tay như cũ.
Nhưng y kiềm chế lại.
Tam Ca không đề cập đến chuyện của Thiện Phi Bạch nữa, cầm vali đựng tiền lên, ước lượng trong tay, sau đó khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ: “Đã nhận được, cảm ơn đã ủng hộ.”
Chờ đến lúc Ninh Chước xoay người rời đi, Tam Ca mềm nhũn cả chân, ngã phịch xuống ghế.
… Y đã cố gắng hết sức rồi.
Lawyer Tuner có rất nhiều quy tắc, quan trọng nhất trong số đó chính là không thể bán thông tin mật của khách hàng.
Trước đây, một nhân cách lanh mồm lanh miệng thích nói chuyện với Ninh Chước đã phải dùng súng tự sát.
Tam Ca là một trong những nhân cách chính, biết rõ quy tắc nhưng vẫn cố vi phạm thì càng không thể nhân nhượng được.
Y không đến mức phải tự sát, nhưng cần phải bị nhốt lại.
Giây tiếp theo, thế giới trước mắt Tam Ca lập lòe, tối đen.
Y từng bước bị chính cơ thể của mình nuốt chửng, rơi xuống một khu vực mơ hồ không xác định.
“Có lẽ lần này sẽ không gặp được cậu trong một thời gian dài.” Tam Ca vẫn giữ nguyên gương mặt cười như không cười đầy thiếu đánh, cao giọng nói: “… Sống hay chết là tùy thuộc vào tôi.”
Ở giữa hai khu vực là phòng hành chính dành cho công nhân viên chức của trường đại học Lenzburg.
Hiện tại, cảnh sát Bạch Thuẫn vừa đến kiểm tra đã phát hiện ra manh mối ngay.
Có hơn một người nhìn thấy rằng vào buổi chiều cách đây hai ngày, một người đàn ông đã lái xe tải đến đây, mang theo cưa điện, thiết bị đo đạc ba chiều, sửa chữa bắn tia lửa ồn ào ở khu vực lan can bên cạnh.
Giữa ban ngày ban mặt, người đàn ông hành động ngang nhiên, công khai, không hề chột dạ.
Công nhân viên chức và người thân của mình đều biết giữ mình, họ sẽ không bao giờ đến gần và bắt chuyện với một công dân cấp C đang thi công công trình.
Ngoài ra, khắp nơi đều là tia lửa điện bắn tung tóe, ai nấy cũng tự giác nghĩ người đàn ông đang sửa chữa lan can nên hiển nhiên lựa chọn đi vòng sang đường khác, tránh để quần áo hư hỏng hoặc làm cho mắt bị thương vì tia lửa.
Người đàn ông sửa chữa lanh lẹ, chỉ làm một tiếng rưỡi là đã xong.
Ai đi ngang qua nơi này cũng thấy lan can trông sạch sẽ, mới toanh, họ cũng nghĩ người bên bất động sản cho nhân viên đến gia cố lan can nên cũng không nghĩ nhiều.
Cảnh sát Bạch Thuẫn đến thẩm vấn nghe thế thì như bắt được vàng, vội hỏi: “Người đó trông như thế nào?”
Nhân viên im lặng một lúc, câu trả lời chung chung: “Thì… đó là một người đàn ông cao ráo, to lớn…”
Ban đầu, cảnh sát Bạch Thuẫn không hiểu vì sao những nhân viên này lại không thể nhìn rõ được mặt của người đàn ông khả nghi.
Cho đến khi họ nhìn thấy hình ảnh người đàn ông trong video từ camera theo dõi, họ mới hiểu được vì sao. Họ tức giận nghiến răng nghiến lợi, đầu bốc khói, tay chân lạnh lẽo.
Người đàn ông khả nghi ngồi trên ghế lái, đúng là trông rất cao lớn, vạm vỡ, nhưng cũng không biết đây là dáng người thật hay là được đôn thêm ở bên trong.
Người đàn ông mặt một bộ đồng phục phòng hộ, đeo mắt kính bảo hộ che kín nửa gương mặt, nửa gương mặt còn lại đeo khẩu trang và mũ bảo hiểm che chắn hoàn toàn.
Người này không để lộ một tấc da thịt nào ra, bọc kín mít từ đầu đến chân.
Khu hành chính cũng có camera giám sát nhưng khu lan can lại nằm ở góc chết của camera. Dù cảnh sát có muốn biết thêm về chiều cao, hình dáng thực của người đàn ông thì cũng bó tay.
Người đàn ông chạy xe tải vào trong, dùng cưa điện cưa lan can ngay giữa thanh thiên bạch nhật, bước vào trong nhà kho, dùng máy in 3D tạo ra một chiếc cửa kéo, sau khi làm xong, y lại vác cưa điện lên, ngang nhiên hàn lại lan can mới sau đó rời đi.
Đáng giận nhất chính là tay nghề của tên này lại rất thành thạo, lưu loát, kĩ thuật không thua gì thợ thật.
Như vậy thì họ đã có thể phân tích được quá trình cài bom của thủ phạm.
Từ hai ngày trước, kẻ đánh bom chính thức ra tay.
Đầu tiên, y lên kế hoạch để ra vào trong trường, xây một cánh cửa thoát hiểm bí mật trong nhà kho.
Vào tối hôm trước, y có thể đi qua cổng phía Tây Bắc, khu vực có camera giám sát bị hỏng, hoặc y có thể đã đi theo con đường mòn mà sinh viên trong trường thường sử dụng để trốn ra ngoài để né tránh hệ thống giám sát có như không có của trường Lenzburg, đi vòng vèo một hơi để đến được nhà kho, cài bom và chuẩn bị các biển số. Sau khi sắp xếp xong các cơ quan nhỏ, kẻ đánh bom khuân những tảng đá ra khỏi thanh chắn ngang dưới chân bàn và nấp mình dưới gầm bàn, chờ người ở phòng hậu cần mang bàn đi.
Ngay sau đó, kẻ đánh bom đã ẩn mình dưới camera giám sát và tận dụng những điểm mù của đường sáng trong hội trường, đánh lừa thị giác của người khác và hoàn thành một màn ảo thuật tuyệt vời.
Trước khi lễ kỉ niệm kết thúc vào buổi sáng, nhân viên của phòng hậu cần đã khiêng bàn đựng đồ ở trước giảng đường về nhà kho để giúp người tham dự có chỗ để ra vào, kẻ đánh bom nằm dưới gầm bàn cũng theo đó đi vào nhà kho.
Kẻ đánh bom chui ra khỏi gầm bàn sau khi nhà khóa đã được khóa lại, sau đó tự tin, bạo dạn xóa bỏ mọi dấu vết của mình ở trong nhà kho, mở cánh cửa bí mật mà mình dựng lên từ trước, né tránh camera giám sát ở bên ngoài rồi hòa mình vào đám đông đang tham gia lễ kỉ niệm để tẩu thoát.
Sau khi phát hiện ra cánh cửa bí mật, Bell và Hardy cảm thấy họ bị sỉ nhục.
Vì phương thức quá đơn giản, vậy mà họ lại như hai tên khờ bị xoay như chong chóng.
Trong cơn tức giận tột độ, họ yêu cầu cấp dưới phải lục soát sạch sẽ nhà kho, tìm được vô số DNA, hừng hực ý chí chiến đấu mang về xét nghiệm.
Nhưng Lâm Cầm càng phân tích thì càng cảm thấy thủ phạm là một dị nhân ngông cuồng.
Một người bạo gan như vậy rất khó mà có tính cách “cẩn thận, suy nghĩ chu toàn”.
Song, nếu xét thái độ của đối phương khi tỉ mẩn chà lau từng tảng đá, Lâm Cầm có dự cảm rằng hai cảnh sát này cũng sẽ không tìm ra thêm được manh mối gì từ số DNA kia.
Trong lúc Bell và Hardy đang điều tra thêm manh mối, Lâm Cầm nghĩ thầm, hắn cũng cần ra ngoài một chuyến.
…
Ninh Chước cũng muốn ra ngoài.
Trước khi đi, anh hỏi Thiện Phi Bạch: “Cậu không nghĩ đến vấn đề lỡ như một bước nào đó gặp trục trặc thì cậu sẽ làm sao à?”
Lỡ như khi cậu đang cưa lan can có một bảo vệ đến hỏi cậu là ai thì sao?
Lỡ như khi cậu đang nấp dưới gầm bàn, một người di chuyển bàn có cảm giác trọng lượng của bàn có vấn đề, xốc tấm vải nhung lên, cúi đầu kiểm tra thì sao?
Lỡ như dự báo thời tiết ngày hôm đó sai, không phải là trời nhiều mây mà là trời nắng thì sao?
Lỡ như có người cẩn thận không muốn sử dụng tấm vải nhung cũ kĩ, thay bằng một tấm vải mới sạch đẹp hơn, phá bỏ hết cơ quan mà cậu chuẩn bị từ trước thì sao?
Lỡ như hai sinh viên viết thiệp không quá thông minh, cảnh sát hỏi gì thì trả lời cái đó thì sao?
Lỡ như khi cậu mở cánh cửa kéo bí mật trong nhà kho ra và bất ngờ gặp một người khác đang ở bên ngoài thì sao?
…
Thiện Phi Bạch vẫn còn trong độ tuổi thích ăn chơi, không bao giờ chịu để miệng mồm ngơi nghỉ, cậu bóc một vỏ kẹo, ngậm vào miệng một viên kẹo vị sữa.
Nghe thấy câu hỏi của Ninh Chước, cậu chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Vậy em giả ngu, tìm cơ hội lấy lại bom, sau đó nghĩ ra kế hoạch khác.”
Cậu dừng lại một chút, giọng điệu nhõng nhẽo nói ra một câu kinh người: “Anh Ninh, đây là lần thứ 3 em phải đổi kế hoạch trong hơn một nửa tháng qua đó.”
“Lần thứ nhất là khi Haldan đang đi mua đồ, lần thứ hai là khi Lytton đến nhà giám đốc của Liên hợp Kiện Khang để tặng ảnh gia đình cho họ. Hai lần này em không tìm được cơ hội nào để ra tay cả.”
Thiện Phi Bạch trông mong nhìn Ninh Chước: “… Em sợ anh giận, em không dám nói với anh hai lần trước bị thất bại.”
Ninh Chước đã bình tĩnh lại sau khi ăn tối, anh nghe vậy thì chỉ thấy buồn cười: “Tại sao tôi lại giận?”
“Em không biết.”
Thiện Phi Bạch hơi cúi đầu mái tóc dài đã được buộc lại gọn gàng, chỉ có một phần đuôi tóc cong lên như là đuôi của một con sói con tinh nghịch: “… Em nghĩ phải làm cho thật tốt, như vậy thì anh Ninh mới vui.”
Ninh Chước ít khi cười, hôm nay anh cũng đã bật cười một lần, bây giờ khó mà cười được nữa.
Vì vậy anh bước về phía Thiện Phi Bạch, xoa đầu cậu tán loạn như để khen thưởng.
—— Nhìn bộ dạng của cậu, Ninh Chước luôn có cảm giác có lẽ bên dưới mái tóc dày này sẽ có hai cái tai sói nhúc nhích không ngừng.
Thiện Phi Bạch hiển nhiên không có tai sói.
Nhưng bị những ngón tay lạnh như tuyết của Ninh Chước lướt qua da đầu, hai vai cậu khẽ run lên, tay nắm chặt lấy góc bàn, ngậm kĩ viên kẹo trong miệng, không dám nhai nữa.
Cậu hơi nghiêng người về phía trước, chuyên tâm hưởng thụ được vuốt ve.
Ninh Chước nhanh chóng thu tay về, bước nhanh ra ngoài với tốc độ như lúc đi về phía Thiện Phi Bạch.
Ninh Chước nghĩ, anh có việc quan trọng phải làm.
Và anh cũng nghĩ rằng đi nhanh về nhanh.
Còn vì sao lại muốn “đi nhanh về nhanh”…
Từ trước đến nay Ninh Chước có một trực giác nhạy bén không thể lí giải rõ.
Trực giác mách bảo anh rằng không nên nghĩ thêm nữa, anh không nên suy nghĩ về vấn đề này.
Cho nên anh hít một hơi thật sau, chỉnh đốn lại bản thân, không suy nghĩ nữa.
Thiện Phi Bạch lại quay về trạng thái lẻ loi một mình.
Cậu yên lặng đứng dậy, dọn dẹp chén đĩa vào trong máy rửa chén, sau đó quay về phòng của Ninh Chước.
Trong phòng tràn ngập mùi hương của Ninh Chước —— mùi dầu bạc hà thơm ngát, mát lạnh.
Thiện Phi Bạch cuộn tròn người trong chăn, im lặng lăn lộn trong vui sướng.
…
Ninh Chước bước nhanh trên hành lang, vô tình gặp được Khuông Hạc Hiên và một lính đánh thuê khác của Bàn Kiều đang lấy bột dinh dưỡng.
Khuông Hạc Hiên đang nói chuyện với người còn lại, sau khi nhìn thấy Ninh Chước thì hai tay đang đút túi quần bỏ ra ngoài ngay, nghiêm chỉnh cúi đầu chào một cái, câu hỏi thăm xoay tròn trong miệng nhưng không dám nói ra.
Ninh Chước cũng chỉ nhìn hắn một cái, ngay sau đó lướt qua hai người như một cơn gió.
Lính đánh thuê trẻ tuổi cảm nhận được cơ bắp trên người Khuông Hạc Hiên đang căng chặt.
Người này thấp giọng hỏi: “Anh Khuông, anh sợ tên đó hả?”
Nhìn thấy thân ảnh Ninh Chước càng lúc càng xa, Khuông Hạc Hiên mới nhỏ giọng mắng: “… Đéo.”
Trong đời mình, Khuông Hạc Hiên không sợ nhiều người lắm, nhưng Thiện Phi Bạch là một trong số đó.
Sếp có tiền, cũng thích vui chơi, đầu óc linh hoạt, thông minh nhưng đồng thời cũng là một lính đánh thuê máu lạnh, giết người không chớp mắt.
Ở cùng Thiện Phi Bạch một thời gian dài nhưng không phải ai cũng hiểu được cậu đang nghĩ gì, hiển nhiên cũng dễ dàng nảy sinh sợ hãi với cậu.
Đối với Ninh Chước thì Khuông Hạc Hiên lại không cảm thấy sợ hãi.
Khi đó, Thiện Phi Bạch đang bị trọng thương và bị nhốt ở Henna, trong tình cảnh không rõ sống chết như thế nào, Khuông Hạc Hiên biết dù hắn có cắm đầu đến Henna thì có khả năng chết không toàn thây, nhưng khi đối mặt với Ninh Chước, hắn vẫn dám tiến lên chất vấn, ra đòn tấn công.
Vì hắn không sợ Ninh Chước mà hắn kính nể Ninh Chước.
Bây giờ hai người rảnh rỗi còn đối kháng với nhau vài trận.
Ở chung với Ninh Chước lâu hơn, Khuông Hạc Hiên càng cảm thấy rằng ở chung với Ninh Chước dễ thở hơn nhiều so với ở chung với Thiện Phi Bạch.
Ninh Chước có dáng vẻ lãnh đạm, vô tình, nhưng đồng thời cũng có một sức hút đặc biệt, khiến người khác không thể dời mắt.
Nhưng đối với người trong nhà thì Khuông Hạc Hiên sẽ không bao giờ thừa nhận rằng hắn bị một người đàn ông hấp dẫn được.
Cho nên hắn làm bộ nói chuyện với lính đánh thuê trẻ tuổi nhưng mắt lại không ngừng nhìn về phía Ninh Chước rời đi cho đến khi thân ảnh đối phương biến mất hoàn toàn.
…
Vào lúc 7 giờ tối, Ninh Chước đúng giờ bước vào căn cứ mới của Lawyer Tuner.
Đó là một khu vực cũ có tường bao quanh ở Hạ Thành. Cấu trúc khá độc đáo, có một đường ray chạy xuyên qua tòa nhà, nhìn từ bên ngoài, những đoàn tàu chạy qua khu vực hỗn loạn này như những mũi tên sắc nhọn.
Lần này tiếp đón anh là Tam Ca.
Tam Ca chống cằm, sầu não nói: “Dạo này cậu bị em trai nào giữ chân vậy, không thèm để ý đến người ta gì hết.”
Ninh Chước thuận miệng đấu võ mồm với y: “Anh không phải người, đừng có giả bộ.”
“Cút, tôi là người phong lưu phóng khoáng, có mắt có mũi có tai đàng hoàng, chỗ nào không giống người? Cậu dựa vào đâu mà nói tôi như vậy?!”
“Bằng cái miệng mọc trên người tôi.”
Không muốn Lawyer Tuner tiếp tục cãi cọ với mình, Ninh Chước hiếm khi hành quân tốc hành như lúc này.
Anh vẫn nghĩ đến chuyện “đi nhanh về nhanh”.
Cho nên anh đặt vali đựng tiền lên quầy, tóm tắt mạch lạc yêu cầu của mình: “Tôi muốn sơ đồ cấu tạo bên trong nhà hát Columbus. Càng chi tiết càng tốt.”
Lawyer Tuner nhìn vali tiền, không giơ tay lấy ngay mà có thái độ khác hẳn bình thường.
Ninh Chước nhận thấy y có tâm trạng lạ, nhẹ giọng hỏi: “… Sao vậy?”
Lawyer Tuner ngước mắt lên.
Lúc này, y không phải là Lawyer Tuner mà là Tam Ca.
Tam Ca hỏi Ninh Chước một câu kỳ quái: “Dạo này Thiện Phi Bạch như thế nào?”
Ninh Chước biết nếu y hỏi như vậy hiển nhiên y có vấn đề riêng, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu ta có vấn đề gì à?”
Tam Ca thấp giọng đáp: “… Nhớ cẩn thận cậu ta.”
Ninh Chước rũ mắt.
Tam Ca nói mơ hồ như vậy khiến Ninh Chước nảy sinh một số suy nghĩ.
—— Lawyer Tuner có mạng lưới thông tin phủ khắp, có khả năng y đã dựa vào thủ thuật tính toát hoặc thiết bị nào đó nên đã biết được hành vi đánh bom của Thiện Phi Bạch dạo gần đây.
Kế hoạch đánh bom là do một mình Thiện Phi Bạch chuẩn bị, Ninh Chước không tham gia vào.
Vì vậy, đối với Lawyer Tuner, Thiện Phi Bạch có khả năng tự ý làm càn, muốn gây phiền toái cho Henna.
Nhưng Ninh Chước cũng không có ý định nói cho Lawyer Tuner biết kế hoạch của hai người họ, vì vậy anh trả lời ngắn gọn: “Tôi biết rồi.”
Tam Ca chăm chú nhìn Ninh Chước.
Khi còn nhỏ, Tam Ca rất ghét Ninh Chước, chỉ muốn tìm mọi cách để nhổ lông mi của đứa trẻ này xuống.
Bây giờ, nhìn hàng mi dài rũ xuống trước mắt, y vẫn ngứa tay như cũ.
Nhưng y kiềm chế lại.
Tam Ca không đề cập đến chuyện của Thiện Phi Bạch nữa, cầm vali đựng tiền lên, ước lượng trong tay, sau đó khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ: “Đã nhận được, cảm ơn đã ủng hộ.”
Chờ đến lúc Ninh Chước xoay người rời đi, Tam Ca mềm nhũn cả chân, ngã phịch xuống ghế.
… Y đã cố gắng hết sức rồi.
Lawyer Tuner có rất nhiều quy tắc, quan trọng nhất trong số đó chính là không thể bán thông tin mật của khách hàng.
Trước đây, một nhân cách lanh mồm lanh miệng thích nói chuyện với Ninh Chước đã phải dùng súng tự sát.
Tam Ca là một trong những nhân cách chính, biết rõ quy tắc nhưng vẫn cố vi phạm thì càng không thể nhân nhượng được.
Y không đến mức phải tự sát, nhưng cần phải bị nhốt lại.
Giây tiếp theo, thế giới trước mắt Tam Ca lập lòe, tối đen.
Y từng bước bị chính cơ thể của mình nuốt chửng, rơi xuống một khu vực mơ hồ không xác định.
“Có lẽ lần này sẽ không gặp được cậu trong một thời gian dài.” Tam Ca vẫn giữ nguyên gương mặt cười như không cười đầy thiếu đánh, cao giọng nói: “… Sống hay chết là tùy thuộc vào tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.