Chương 70: Mới đến thành phố Quyết Hoa
Mạc Thiểu Niên
10/08/2015
Ngày sau.
Thành phố Quyết Hoa — Giấc mơ của người giàu.
Khi Tô Y Thược nhìn thấy ‘bà chủ nhà’ chỉ gặp mặt duy nhất một lần ở thành phố A còn chưa từng gặp lại, rồi lại nhìn bà ấy mặc trang phục quản gia mỉm cười nhìn mình, đột nhiên Tô Y Thược hơi nghi ngờ rốt cuộc mình đang ở đâu.
Thím Hoàng bị Tô Y Thược nhìn chằm chằm như vậy cũng hơi chột dạ: “À… Tô tiểu thư, xin lỗi cô, lúc trước ở thành phố A đã lừa cô.” Giọng nói của thím Hoàng đầy vẻ áy náy.
Tô Y Thược chuyển tầm mắt về phía Lâm Mạc Tang đang bận rộn bên cạnh, Lâm Mạc Tang lập tức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như đang ngắm nghía phong cảnh bên ngoài. Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì chắc chắn Lâm Mạc Tang đã bị Tô Y Thược giết đến hàng nghìn hàng vạn lần rồi.
“Không sao ạ, không liên quan tới thím. Thím đừng tự trách mình. Thím cứ gọi cháu là Y Thược là được rồi.” Từ trước đến giờ Tô Y Thược đối xử với người lớn tuổi rất lễ độ. Có thể nguyên nhân là do cô đã phải rời xa người thân từ khi còn rất nhỏ, hơn nữa, đây vốn cũng không phải lỗi của thím Hoàng.
Lâm Mạc Tang khẽ gật đầu với thím Hoàng.
“Vâng, nếu Y Thược tiểu thư có cần gì thì cứ gọi tôi.”
Tô Y Thược 囧, thím không thể xóa luôn hai chữ tiểu thư đi được sao? Cô thực sự không quen với kiểu xưng hô xa cách này.
Thím Hoàng nói xong cũng chạy đi giúp hai người sắp xếp hành lý. Trong phòng khách chỉ còn lại cô và Lâm Mạc Tang.
Trước khi đến thành phố Quyết Hoa, Tô Y Thược cũng tìm hiểu sơ qua về tình hình chung ở nơi này để tiện cho việc tìm người sau này. Có điều, cô biết thành phố này còn phức tạp hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Nhưng Lâm Mạc Tang lại có thể ở một nơi được mệnh danh là “Giấc mơ của người giàu” khiến cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Giấc mơ của người giàu” là tiểu khu Kinh Hoa, chỉ vì những người ở trong khu này đều là rồng phượng trong nhân loại, nên mới được gọi là “Giấc mơ của người giàu”. Nó nằm ở vùng ngoại ô, phong cảnh vô cùng tươi đẹp, là một cõi Niết bàn rời xa khói lửa nhân gian của thành phố Quyết Hoa, hệ thống an ninh vô cùng hoàn hảo, bảo vệ ở đây được phép mang súng, để tránh cho người dân trong khu này gặp chuyện không may.
Tô Y Thược biết Lâm Mạc Tang không phải là một nhân vật tầm thường, nhưng không ngờ thân phận của anh lại cao quý đến mức này.
Bởi vì… căn nhà mà họ đang sống bây giờ chiếm gần một nửa diện tích của “Giấc mơ của người giàu”.
“Rốt cuộc anh là ai?” Trong phòng khách yên tĩnh vang lên câu hỏi khe khẽ.
Đây là lần thứ ba Tô Y Thược hỏi anh câu này, cũng là lần đầu tiên cô hỏi mà không mang theo ý kháng cự.
Đôi con ngươi đen sâu không thấy đáy của Lâm Mạc Tang quấn quít lấy khuôn mặt của Tô Y Thược, không có vẻ trêu ghẹo như trước, ánh mắt dừng lại ở đôi môi phấn hồng của cô. Anh đang chờ cô hối hận vì hỏi đến vấn đề này.
Tô Y Thược lại cho rằng anh không muốn nói cho cô biết, hơi buồn phiền vì sự lỗ mãng của mình, đang định nói anh không trả lời cũng được thì đột nhiên, Lâm Mạc Tang cúi đầu xuống, cơ thể cao gầy đầy quyến rũ như ôm trọn lấy thân thể mong manh mềm mại của Tô Y Thược, thoáng chặn lại tất cả những điều cô định nói ra ở bờ môi. Tô Y Thược nghe thấy tiếng tim mình lại bắt đầu đập không thể khống chế được.
Cô cảm nhận được đôi môi mỏng của Lâm Mạc Tang nhẹ nhàng dán vào tai mình, hơi thở nóng bỏng khiến cô không kìm được khẽ rụt cổ lại.
Nhìn vành tai ửng đỏ đến mê người đang run lên vì căng thẳng, khóe môi Lâm Mạc Tang thoáng cong lên cười.
“Em muốn biết sao?”.
Anh cảm nhận được người trong ngực mình hơi run lên một chút rồi phát ra một tiếng nỉ non như con mèo con: “Vâng.”
“Môn chủ Quyết Tài môn.” Lâm Mạc Tang trả lời không chút do dự. Từ thời khắc này, vận mệnh của bọn họ đã được định trước là sẽ gắn bó chặt chẽ với nhau.
Môn chủ Quyết Tài môn? Lúc trước khi Tô Y Thược xử lý công việc giúp Lục gia, cô cũng có nghe đến tổ chức này. Lần đó chú Lục để cô xử lý việc này, cô nghĩ tổ chức kia hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Lục gia nên cũng không mấy để tâm. Không ngờ anh lại là thủ lĩnh của tổ chức thần bí đó.
“Là… tổng giám đốc của em.” Lâm Mạc Tang nói tiếp, đầu cúi thấp hơn, len lén quan sát sắc mặt của Tô Y Thược. Nếu cô lại giận anh giống như lần trước, anh sẽ hôn cô, hôn đến khi nào cô hết giận thì thôi!
Tô Y Thược thoáng kinh ngạc vì câu trả lời thứ hai của anh! Nếu nói như vậy, thì người đàn ông này hoàn toàn chủ động bước vào cuộc sống của cô. Chưa biết chừng, khi cô còn chưa biết anh là ai, anh cũng đã điều tra về mình rồi. Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Y Thược thoáng thấy đau đớn khó tả. Tất cả đều là do anh sắp đặt trước hết!!!
Thật ra, điều mà Lâm Mạc Tang muốn nói cho cô biết nhất đó là… anh chính là Mộc Mộc của cô, nhưng câu nói lên đến khóe môi lại không thể bật ra được thành lời.
Bảo sao khi Quan Thanh nghe thấy cô muốn xin nghỉ việc rời khỏi thành phố A cũng không thèm hỏi lý do gì. Thì ra cô ấy vốn là người của anh, lúc trước thông báo tuyển dụng trong trường, cùng với tất cả mọi chuyện về sau… Trong đầu Tô Y Thược chậm rãi nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, vào thời khắc này, những chuyện mà cô cảm thấy kỳ lạ đều đã có lời giải đáp.
Tô Y Thược dở khóc dở cười.
“Lý do!”. Khiến cô bó tay nhất đó là… cô hoàn toàn không thấy tức giận. Nhưng cô vẫn cần biết lý do. Cô ghét cái cảm giác bị người khác bịt mắt như thế này.
Lâm Mạc Tang ngẫm nghĩ một lúc, đột ngột cúi đầu dùng ánh mắt mập mờ nhìn Tô Y Thược khiến Tô Y Thược chợt có cảm giác nổi da gà trong chớp mắt. Ánh mắt kiểu gì thế này… sao nhìn… cứ như sói vậy…
“Em… em đi sắp xếp phòng đã.” Tô Y Thược thực sự không chịu nổi cảm giác nóng bỏng này, quyết định chạy trốn.
Nhìn theo cô gái đang chạy trối chết kia, Lâm Mạc Tang nở nụ cười cưng chiều, trong mắt cũng đầy ý cười.
Phòng của Tô Y Thược và Lâm Mạc Tang đều ở trên tầng hai, vẫn là hai phòng đối diện, chỉ có điều, quan hệ giữa hai người đã không còn giống như trước nữa.
Tô Y Thược cất đồ đạc xong liền đi tới bên cửa sổ. Lúc này trời đã tối, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy nơi phồn hoa nhất của thành phố Quyết Hoa đang sáng rực đèn đuốc. Cô lại nghĩ đến chuyện Tống Cao Tường nói cho cô biết, muốn tìm được người đàn ông kia, cô nhất định phải gặp bang chủ Hồng bang trước, làm sao để trà trộn vào đó?
“Y Thược tiểu thư, mời cô xuống dùng cơm.” Giọng thím Hoàng vọng từ dưới lầu lên.
Tô Y Thược chỉnh đốn lại tâm trạng rồi đi xuống nhà.
Không thấy Lâm Mạc Tang ở bàn ăn, Tô Y Thược hơi hoang mang. Thím Hoàng nhìn vẻ mặt do dự không biết có nên hỏi không của cô, liền giải thích: “Thiếu gia và tiểu thiếu gia đang ở trong phòng đọc sách, nói là cô cứ ăn trước đi.” Tiểu thiếu gia chính là Lâm Văn Cảng.
Tô Y Thược lẳng lặng ăn cơm dưới ánh mắt chăm chú của thím Hoàng, cô cứ cảm thấy lúng túng nên cũng không có hứng thú ăn uống gì, chỉ nếm một chút rồi đặt bát đũa xuống.
“Vậy cứ làm thế đi!”. Giọng nói của Lâm Văn Cảng đột nhiên vang lên. Tô Y Thược quay lại thấy hai người bọn họ đã đi ra khỏi phòng đọc sách.
“Ăn no chưa?” Nhìn bàn ăn hầu như không thay đổi gì, Lâm Mạc Tang nhíu mày hỏi.
“Ơ… Chị dâu, sao chị lại ở đây?” Lâm Văn Cảng rất kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Y Thược đứng bên bàn ăn, rõ ràng là Lâm Mạc Tang không nói chuyện Tô Y Thược ở thành phố Quyết Hoa cho cậu ta biết.
Tô Y Thược chẳng muốn trả lời, nhưng Lâm Văn Cảng lại cho rằng cô xấu hổ, ánh mắt mờ ám đảo qua đảo lại giữa cô và Lâm Mạc Tang.
“Lục Hân không nói cho cậu biết sao?”. Tô Y Thược nghiêm giọng đáp lại.
“Không ạ… À… a… ha…” Mới đầu Lâm Văn Cảng trả lời không cần suy nghĩ, sau đó mới phát hiện ra mình lỡ lời liền xấu hổ cười trừ. Chị dâu sẽ không biết chuyện cậu giấu diếm chị ấy lúc trước đâu nhỉ? Cậu ta vội vàng dùng mắt ra hiệu cho anh cả nhà mình.
Chỉ tiếc là trong mắt Lâm Mạc Tang chỉ có mỗi Tô Y Thược, làm sao nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của nhóc em nữa chứ.
“À… em còn có việc cần làm, hai người tiếp tục… tiếp tục ~~~”. Còn tiếp tục ở lại chỗ này sẽ mất mạng như chơi, vì vậy Lâm Văn Cảng quyết đoán lựa chọn cách chạy trốn. Quả nhiên không thể dựa dẫm vào anh cả được! Đúng là bị vợ quản nghiêm ngặt, chuyện gì cũng nói cho chị dâu biết, Hân Hân mà biết được chắc chắn sẽ mắng cậu mất…
“Em về phòng trước.” Tô Y Thược nói với Lâm Mạc Tang rồi quay người đi về phía phòng mình.
“Ngày mai em định đi đâu?”. Câu hỏi của Lâm Mạc Tang vang lên sau lưng.
“Hồng bang.” Dù cô biết anh là môn chủ Quyết Tài môn, nhưng không muốn nhờ anh giúp đỡ.
“Về nhà sớm chút nhé.” Giọng nói ôn hòa của anh khiến tim Tô Y Thược đập chậm mất một nhịp.
“Vâng.” Trong mắt Tô Y Thược thoáng hiện lên cảm xúc ấm áp, đây là nhà của cô sao? Hình như có anh bên cạnh khiến cô cảm thấy rất yên bình, dù đây là một thành phố hoàn toàn xa lạ với cô…
Thành phố Quyết Hoa — Giấc mơ của người giàu.
Khi Tô Y Thược nhìn thấy ‘bà chủ nhà’ chỉ gặp mặt duy nhất một lần ở thành phố A còn chưa từng gặp lại, rồi lại nhìn bà ấy mặc trang phục quản gia mỉm cười nhìn mình, đột nhiên Tô Y Thược hơi nghi ngờ rốt cuộc mình đang ở đâu.
Thím Hoàng bị Tô Y Thược nhìn chằm chằm như vậy cũng hơi chột dạ: “À… Tô tiểu thư, xin lỗi cô, lúc trước ở thành phố A đã lừa cô.” Giọng nói của thím Hoàng đầy vẻ áy náy.
Tô Y Thược chuyển tầm mắt về phía Lâm Mạc Tang đang bận rộn bên cạnh, Lâm Mạc Tang lập tức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như đang ngắm nghía phong cảnh bên ngoài. Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì chắc chắn Lâm Mạc Tang đã bị Tô Y Thược giết đến hàng nghìn hàng vạn lần rồi.
“Không sao ạ, không liên quan tới thím. Thím đừng tự trách mình. Thím cứ gọi cháu là Y Thược là được rồi.” Từ trước đến giờ Tô Y Thược đối xử với người lớn tuổi rất lễ độ. Có thể nguyên nhân là do cô đã phải rời xa người thân từ khi còn rất nhỏ, hơn nữa, đây vốn cũng không phải lỗi của thím Hoàng.
Lâm Mạc Tang khẽ gật đầu với thím Hoàng.
“Vâng, nếu Y Thược tiểu thư có cần gì thì cứ gọi tôi.”
Tô Y Thược 囧, thím không thể xóa luôn hai chữ tiểu thư đi được sao? Cô thực sự không quen với kiểu xưng hô xa cách này.
Thím Hoàng nói xong cũng chạy đi giúp hai người sắp xếp hành lý. Trong phòng khách chỉ còn lại cô và Lâm Mạc Tang.
Trước khi đến thành phố Quyết Hoa, Tô Y Thược cũng tìm hiểu sơ qua về tình hình chung ở nơi này để tiện cho việc tìm người sau này. Có điều, cô biết thành phố này còn phức tạp hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Nhưng Lâm Mạc Tang lại có thể ở một nơi được mệnh danh là “Giấc mơ của người giàu” khiến cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Giấc mơ của người giàu” là tiểu khu Kinh Hoa, chỉ vì những người ở trong khu này đều là rồng phượng trong nhân loại, nên mới được gọi là “Giấc mơ của người giàu”. Nó nằm ở vùng ngoại ô, phong cảnh vô cùng tươi đẹp, là một cõi Niết bàn rời xa khói lửa nhân gian của thành phố Quyết Hoa, hệ thống an ninh vô cùng hoàn hảo, bảo vệ ở đây được phép mang súng, để tránh cho người dân trong khu này gặp chuyện không may.
Tô Y Thược biết Lâm Mạc Tang không phải là một nhân vật tầm thường, nhưng không ngờ thân phận của anh lại cao quý đến mức này.
Bởi vì… căn nhà mà họ đang sống bây giờ chiếm gần một nửa diện tích của “Giấc mơ của người giàu”.
“Rốt cuộc anh là ai?” Trong phòng khách yên tĩnh vang lên câu hỏi khe khẽ.
Đây là lần thứ ba Tô Y Thược hỏi anh câu này, cũng là lần đầu tiên cô hỏi mà không mang theo ý kháng cự.
Đôi con ngươi đen sâu không thấy đáy của Lâm Mạc Tang quấn quít lấy khuôn mặt của Tô Y Thược, không có vẻ trêu ghẹo như trước, ánh mắt dừng lại ở đôi môi phấn hồng của cô. Anh đang chờ cô hối hận vì hỏi đến vấn đề này.
Tô Y Thược lại cho rằng anh không muốn nói cho cô biết, hơi buồn phiền vì sự lỗ mãng của mình, đang định nói anh không trả lời cũng được thì đột nhiên, Lâm Mạc Tang cúi đầu xuống, cơ thể cao gầy đầy quyến rũ như ôm trọn lấy thân thể mong manh mềm mại của Tô Y Thược, thoáng chặn lại tất cả những điều cô định nói ra ở bờ môi. Tô Y Thược nghe thấy tiếng tim mình lại bắt đầu đập không thể khống chế được.
Cô cảm nhận được đôi môi mỏng của Lâm Mạc Tang nhẹ nhàng dán vào tai mình, hơi thở nóng bỏng khiến cô không kìm được khẽ rụt cổ lại.
Nhìn vành tai ửng đỏ đến mê người đang run lên vì căng thẳng, khóe môi Lâm Mạc Tang thoáng cong lên cười.
“Em muốn biết sao?”.
Anh cảm nhận được người trong ngực mình hơi run lên một chút rồi phát ra một tiếng nỉ non như con mèo con: “Vâng.”
“Môn chủ Quyết Tài môn.” Lâm Mạc Tang trả lời không chút do dự. Từ thời khắc này, vận mệnh của bọn họ đã được định trước là sẽ gắn bó chặt chẽ với nhau.
Môn chủ Quyết Tài môn? Lúc trước khi Tô Y Thược xử lý công việc giúp Lục gia, cô cũng có nghe đến tổ chức này. Lần đó chú Lục để cô xử lý việc này, cô nghĩ tổ chức kia hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Lục gia nên cũng không mấy để tâm. Không ngờ anh lại là thủ lĩnh của tổ chức thần bí đó.
“Là… tổng giám đốc của em.” Lâm Mạc Tang nói tiếp, đầu cúi thấp hơn, len lén quan sát sắc mặt của Tô Y Thược. Nếu cô lại giận anh giống như lần trước, anh sẽ hôn cô, hôn đến khi nào cô hết giận thì thôi!
Tô Y Thược thoáng kinh ngạc vì câu trả lời thứ hai của anh! Nếu nói như vậy, thì người đàn ông này hoàn toàn chủ động bước vào cuộc sống của cô. Chưa biết chừng, khi cô còn chưa biết anh là ai, anh cũng đã điều tra về mình rồi. Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Y Thược thoáng thấy đau đớn khó tả. Tất cả đều là do anh sắp đặt trước hết!!!
Thật ra, điều mà Lâm Mạc Tang muốn nói cho cô biết nhất đó là… anh chính là Mộc Mộc của cô, nhưng câu nói lên đến khóe môi lại không thể bật ra được thành lời.
Bảo sao khi Quan Thanh nghe thấy cô muốn xin nghỉ việc rời khỏi thành phố A cũng không thèm hỏi lý do gì. Thì ra cô ấy vốn là người của anh, lúc trước thông báo tuyển dụng trong trường, cùng với tất cả mọi chuyện về sau… Trong đầu Tô Y Thược chậm rãi nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, vào thời khắc này, những chuyện mà cô cảm thấy kỳ lạ đều đã có lời giải đáp.
Tô Y Thược dở khóc dở cười.
“Lý do!”. Khiến cô bó tay nhất đó là… cô hoàn toàn không thấy tức giận. Nhưng cô vẫn cần biết lý do. Cô ghét cái cảm giác bị người khác bịt mắt như thế này.
Lâm Mạc Tang ngẫm nghĩ một lúc, đột ngột cúi đầu dùng ánh mắt mập mờ nhìn Tô Y Thược khiến Tô Y Thược chợt có cảm giác nổi da gà trong chớp mắt. Ánh mắt kiểu gì thế này… sao nhìn… cứ như sói vậy…
“Em… em đi sắp xếp phòng đã.” Tô Y Thược thực sự không chịu nổi cảm giác nóng bỏng này, quyết định chạy trốn.
Nhìn theo cô gái đang chạy trối chết kia, Lâm Mạc Tang nở nụ cười cưng chiều, trong mắt cũng đầy ý cười.
Phòng của Tô Y Thược và Lâm Mạc Tang đều ở trên tầng hai, vẫn là hai phòng đối diện, chỉ có điều, quan hệ giữa hai người đã không còn giống như trước nữa.
Tô Y Thược cất đồ đạc xong liền đi tới bên cửa sổ. Lúc này trời đã tối, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy nơi phồn hoa nhất của thành phố Quyết Hoa đang sáng rực đèn đuốc. Cô lại nghĩ đến chuyện Tống Cao Tường nói cho cô biết, muốn tìm được người đàn ông kia, cô nhất định phải gặp bang chủ Hồng bang trước, làm sao để trà trộn vào đó?
“Y Thược tiểu thư, mời cô xuống dùng cơm.” Giọng thím Hoàng vọng từ dưới lầu lên.
Tô Y Thược chỉnh đốn lại tâm trạng rồi đi xuống nhà.
Không thấy Lâm Mạc Tang ở bàn ăn, Tô Y Thược hơi hoang mang. Thím Hoàng nhìn vẻ mặt do dự không biết có nên hỏi không của cô, liền giải thích: “Thiếu gia và tiểu thiếu gia đang ở trong phòng đọc sách, nói là cô cứ ăn trước đi.” Tiểu thiếu gia chính là Lâm Văn Cảng.
Tô Y Thược lẳng lặng ăn cơm dưới ánh mắt chăm chú của thím Hoàng, cô cứ cảm thấy lúng túng nên cũng không có hứng thú ăn uống gì, chỉ nếm một chút rồi đặt bát đũa xuống.
“Vậy cứ làm thế đi!”. Giọng nói của Lâm Văn Cảng đột nhiên vang lên. Tô Y Thược quay lại thấy hai người bọn họ đã đi ra khỏi phòng đọc sách.
“Ăn no chưa?” Nhìn bàn ăn hầu như không thay đổi gì, Lâm Mạc Tang nhíu mày hỏi.
“Ơ… Chị dâu, sao chị lại ở đây?” Lâm Văn Cảng rất kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Y Thược đứng bên bàn ăn, rõ ràng là Lâm Mạc Tang không nói chuyện Tô Y Thược ở thành phố Quyết Hoa cho cậu ta biết.
Tô Y Thược chẳng muốn trả lời, nhưng Lâm Văn Cảng lại cho rằng cô xấu hổ, ánh mắt mờ ám đảo qua đảo lại giữa cô và Lâm Mạc Tang.
“Lục Hân không nói cho cậu biết sao?”. Tô Y Thược nghiêm giọng đáp lại.
“Không ạ… À… a… ha…” Mới đầu Lâm Văn Cảng trả lời không cần suy nghĩ, sau đó mới phát hiện ra mình lỡ lời liền xấu hổ cười trừ. Chị dâu sẽ không biết chuyện cậu giấu diếm chị ấy lúc trước đâu nhỉ? Cậu ta vội vàng dùng mắt ra hiệu cho anh cả nhà mình.
Chỉ tiếc là trong mắt Lâm Mạc Tang chỉ có mỗi Tô Y Thược, làm sao nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của nhóc em nữa chứ.
“À… em còn có việc cần làm, hai người tiếp tục… tiếp tục ~~~”. Còn tiếp tục ở lại chỗ này sẽ mất mạng như chơi, vì vậy Lâm Văn Cảng quyết đoán lựa chọn cách chạy trốn. Quả nhiên không thể dựa dẫm vào anh cả được! Đúng là bị vợ quản nghiêm ngặt, chuyện gì cũng nói cho chị dâu biết, Hân Hân mà biết được chắc chắn sẽ mắng cậu mất…
“Em về phòng trước.” Tô Y Thược nói với Lâm Mạc Tang rồi quay người đi về phía phòng mình.
“Ngày mai em định đi đâu?”. Câu hỏi của Lâm Mạc Tang vang lên sau lưng.
“Hồng bang.” Dù cô biết anh là môn chủ Quyết Tài môn, nhưng không muốn nhờ anh giúp đỡ.
“Về nhà sớm chút nhé.” Giọng nói ôn hòa của anh khiến tim Tô Y Thược đập chậm mất một nhịp.
“Vâng.” Trong mắt Tô Y Thược thoáng hiện lên cảm xúc ấm áp, đây là nhà của cô sao? Hình như có anh bên cạnh khiến cô cảm thấy rất yên bình, dù đây là một thành phố hoàn toàn xa lạ với cô…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.