Chương 71: Thu phục Hồng Thiên
Mạc Thiểu Niên
14/08/2015
“Sao em lại ở đây?”.
Đứng trước một tòa nhà đồ sộ, nhìn người đàn ông xinh đẹp đứng bên cạnh, trong đầu Tô Y Thược cũng có câu hỏi tương tự.
Cô vốn đang định đến casino Hồng Ký – địa bàn thuộc quyền quản lý của Hồng bang để thăm dò tình hình, ai ngờ vừa chuẩn bị bước vào đã bị người đàn ông này chặn lại. Cô khẽ nhíu mày, chỉ mong hắn đừng bám lấy mình nữa.
“Đi dạo!” Mặt Tô Y Thược không chút thay đổi, trả lời xong liền lách qua người hắn.
Đôi mắt hoa đào quyến rũ của Diệp Tư Trần tràn ngập sự hứng thú, cô gái này còn chẳng thèm kiếm một lý do cho tử tế, chỉ muốn thẳng tay gạt hắn sang một bên. Đã thế, hắn nhất quyết không cho cô được như ý.
Vì vậy, khi Tô Y Thược đi vào trong Hồng Ký, Diệp Tư Trần cũng bám theo sau, có điều, hắn đã giấu đi vẻ mặt bỡn cợt của mình. Tô Y Thược hoàn toàn phớt lờ hắn.
Giờ đã là gần trưa, Tô Y Thược cứ nghĩ lúc này sẽ có ít người, không ngờ trong casino đông hơn cô nghĩ rất nhiều, xem ra Hồng bang kiếm được không ít tiền từ casino này.
Nhưng bên chiếc bàn tròn to nhất ở chính giữa casino lại chỉ có một người đàn ông đang buồn tẻ cúi đầu nghịch xúc xắc trong tay, mặt đầy vẻ vô công rỗi nghề, xúc xắc cũng lắc rất chậm rất chậm như sắp rơi xuống đến nơi.
Tô Y Thược đi thẳng đến trước mặt người đàn ông kia: “Tôi đánh cược với anh!”
Giọng con gái mềm mại vang lên giữa đám người ồn ào nhốn nháo, giống như con chim nhạn bay qua vùng thảo nguyên, cả casino lập tức im lặng.
Người đàn ông đang nghịch xúc xắc thoáng khựng lại một chút, đôi mắt mơ màng chợt sáng rực lên, có điều, khi nhìn thấy Tô Y Thược, ánh sáng trong mắt lại tắt đi, cúi đầu tiếp tục chậm rãi lắc xúc xắc.
“Ha ha… ha ha ha ha…”. Tiếng cười đột ngột bùng nổ trong casino, sau đó, rất nhiều người cũng cất tiếng cười theo.
“Ha ha… ha ha ha… Tôi không nghe nhầm chứ… Cô… cô… cô gái nhỏ này… muốn… muốn chơi với Hồng Thiên à…”. Người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi vừa ôm bụng cười vừa nói, cười đến mức như không thở được.
“Đúng là nghé mới chào đời không sợ hổ… Con gái bây giờ thật là…”. Giọng nói già nua mang theo vẻ cám thán lại tiếp lời.
Diệp Tư Trần đứng sau lưng Tô Y Thược cũng kinh ngạc vì hành động của cô, Hồng Thiên này đứng thứ ba trong Hồng gia, cũng coi như là một trong các bang phó Hồng bang, trực tiếp quản lý casino này. Hơn nữa, Hồng Thiên chưa bao giờ thua, mà quan trọng hơn, quy định đánh cược của hắn là “cược mạng không cược tiền”. Tức là nếu người đành cược thua, mạng thuộc về hắn; còn thắng, mạng hắn sẽ thuộc về người thắng.
Chuyện này thực sự rất mạo hiểm, vì hắn nắm giữ hầu hết các nguồn kinh tế của Hồng Bang, nếu ai có được hắn, chẳng khác nào nắm giữ cả huyết mạch kinh tế của Hồng Bang. Hơn nữa, hắn chỉ đánh cuộc với người khác năm ván, chỉ cần người ta thắng được hắn một ván thôi cũng tính là hắn thua. Nhưng mà, trong một năm nay có vài người khiêu chiến với hắn, cuối cùng đều bị thua trắng, mất mạng tại chỗ, nên không còn ai dám khiêu chiến với hắn nữa. Dù sao, đã không có mạng rồi còn cần tiền làm gì.
Tô Y Thược tới đây làm gì? Cô không muốn sống nữa sao?! Diệp Tư Trần phát hiện, càng ngày cô gái này càng làm những việc khiến hắn bất ngờ.
“Ôi dào, ông chủ Hồng, đừng bắt nạt con gái nhà người ta.” Một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, quần bò xanh nhạt bước từ trong phòng ra, vừa cười nói vừa đi tới bên Hồng Thiên.
Hồng Thiên lập tức đặt cốc lắc trong tay xuống, ngẩng đầu lên. Khuôn mặt của hắn rất bình thường, không xấu cũng không có gì đặc biệt, nếu ném vào giữa đám người cũng khiến người ta khó mà tìm thấy.
Tô Y Thược cứ cảm thấy giọng nói của người phụ nữ này rất quen thuộc, nhưng cô hoàn toàn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt này.
“Tiểu Niên, em đến rồi à.” Mặt Hồng Thiên đầy vẻ lấy lòng.
“Tôi đánh cược với anh!” Tô Y Thược chậm rãi nhắc lại mục đích của mình.
Rốt cuộc Hồng Thiên cũng nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ: “Đây không phải là nơi một cô gái trẻ như cô nên tới.”
Hắn nói rất đúng, Tô Y Thược thoạt nhìn rất giống một thiên sứ không dính khói lửa nhân gian, một cô gái hoàn toàn không có khả năng tấn công mà lại dám đánh cược với hắn, chẳng phải muốn bắt hắn nhận tội danh ‘bắt nạt trẻ con’ sao?
“Anh sợ à?” Ngữ khí bình thản của Tô Y Thược khiến người ta cảm thấy rất châm chọc.
Nếu vào thời điểm khác, chắc chắn Hồng Thiên sẽ mặc kệ mấy lời khiêu khích này, nhưng người bên cạnh hắn lúc này làm cho hắn không thể bình tĩnh ứng đối với loại khiêu khích này.
“Được, tôi chơi với cô. Nếu thua, tôi cũng không giết cô, chỉ cần cô vĩnh viễn đừng xuất hiện ở chỗ này nữa.” Hồng Thiên không muốn để tiểu Niên nghĩ hắn bắt nạt người ta.
“Tùy anh.” Có lẽ mọi người xung quanh đều cảm thấy may mắn vì Tô Y Thược được hưởng ‘đãi ngộ đặc biệt’ này. Tuy đầu óc cô bé này hơi có vấn đề một chút, nhưng may mà Hồng Thiên xuống tay cũng chừng mực.
“Chơi gì?”. Hồng Thiên cong môi, hỏi với vẻ không mấy bận tâm. Thời khắc này, khuôn mặt bình thường kia của hắn lại khiến người ta có cảm giác rất chân chất.
“Lớn nhỏ.” Giọng nói vẫn không chứa đựng cảm xúc gì như trước, nhưng lại khiến tâm trạng đang nổi sóng của những người đứng xem chợt bình tĩnh lại.
“Tiểu Niên.” Hồng Thiên dịu dàng nhìn người phụ nữ bên cạnh.
“Được rồi, để em chuẩn bị cho hai người.” Nếu Hồng Thiên đã bảo đảm sẽ không lấy mạng cô ấy, thì lần này coi như vui chơi một chút cũng được.
Hai người ngồi hai đầu bàn tròn ở giữa casino, những người khách khác vây hai người vào giữa, chuẩn bị sẵn tinh thần để nghiên cứu xem rốt cuộc kỹ thuật đổ xúc xắc của Hồng Thiên như thế nào. Dù sao bọn họ cũng rất ít khi nhìn thấy hắn ra tay, chỉ hy vọng cô bé này đừng đổi ý!
“Cô lắc đi. Theo quy định cũ, năm ván, cô thắng một coi như tôi thua.” Hồng Thiên ra hiệu cho người phụ nữ kia đưa cốc lắc cho Tô Y Thược, đối với hắn thì chẳng có gì khác biệt.
Cô gái kia biết chơi xúc xắc không? Trong lòng mọi người đều cảm thấy nghi hoặc.
Tô Y Thược không nói gì, đưa tay nhận cốc lắc từ tay người phụ nữ kia, người phụ nữ tên “Tiểu Niên” kia chợt lén nháy nháy mắt với cô, chẳng lẽ người phụ nữ này biết cô?
“Bắt đầu.” Cách lắc hỗn loạn của Tô Y Thược khiến mọi người xung quanh không biết phải nói gì. Cô gái này căn bản không hề biết chơi xúc xắc, cô ấy đến đây chẳng phải là muốn tự tử sao?! Nếu không phải Hồng Thiên thay đổi quy tắc, thì hôm nay lại có thêm một thi thể nữa ở đây rồi.
Tô Y Thược nhẹ nhàng đặt cốc lắc xuống bàn, nhìn về phía Hồng Thiên.
“Lớn.” Mọi người đều nhìn chằm chằm cốc lắc với vẻ mặt mong chờ, dù sao bọn họ cũng có chút cầu may, chưa biết chừng cô gái này dẫm phải cứt chó lại thắng ấy chứ.
“Lớn!” Có người không kiềm chế được liền hô lên.
Ba con xúc xắc “3,4,6” lẳng lặng nằm trong cốc lắc trước mặt Tô Y Thược, đáp án trong dự đoán khiến mọi người hoàn toàn tuyệt vọng với năng lực của Tô Y Thược. Một số ít những người nghĩ Tô Y Thược có tuyệt chiêu bí mật cũng hoàn toàn mất đi sự suy đoán này.
Ba ván tiếp theo vẫn y hệt như ván đầu không khác gì. Tô Y Thược thua cả.
Diệp Tư Trần không cảm thấy Tô Y Thược là một cô gái hoàn toàn không có đầu óc, nhưng hành vi hiện giờ của cô cũng khiến hắn rất hoang mang. Vì sao cô lại đến thành phố Quyết Hoa? Hơn nữa, hành động hiện giờ của cô rõ ràng là muốn thu hút sự chú ý của Hồng bang.
Chỉ còn lại một ván cuối cùng.
Lúc này, đám người vây quanh họ cũng đã tản đi bảy tám phần.
“Đây là ván cuối cùng, cô bé đừng quên giao ước của chúng ta.” Hồng Thiên thờ ơ nói.
“Lớn, hay nhỏ?!” Tô Y Thược vẫn thong thả hỏi.
Lần này Hồng Thiên không trả lời ngay.
Lạ quá, thật sự rất lạ! Hồng Thiên nhìn chằm chằm cốc lắc trên bàn, rồi lại nhìn Tô Y Thược không thể tin nổi, đây là vận may của cô nhóc này sao?! Ba con xúc xắc lại chồng lên nhau, như vậy thì hắn căn bản không thể phán đoán được như những ván trước.
Tô Y Thược chơi trò cân não với hắn. Mấy lần trước cô cố tình để hắn dễ dàng đoán được, như vậy mới có thể khiến hắn buông lỏng cảnh giác, mà Tô Y Thược cũng chỉ chờ lúc này thôi.
“Lớn.” Dựa vào kinh nghiệm mấy lần trước, Hồng Thiên quyết định liều một lần.
Tô Y Thược mở cốc lắc ra, quả nhiên ba con xúc xắc đều chồng lên nhau khiến mọi người xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc. Cô gái trẻ này lại có thể làm được chiêu này sao?!
“1, 2, 1, nhỏ!” Tô Y Thược chậm rãi nhấc từng con xúc xắc ra, rõ ràng là nhỏ!
Hồng Thiên không ngờ mình lại thất bại trong tay một cô gái trẻ thoạt nhìn còn chưa trưởng thành này, mắt hắn hơi mơ hồ, người phụ nữ bên cạnh hắn dường như cũng cảm thấy rất ngạc nhiên với kỹ thuật đổ xúc xắc của Tô Y Thược.
Tô Y Thược ơi Tô Y Thược, rốt cuộc em còn bao nhiêu điều mà tôi chưa biết? Hứng thú của Diệp Tư Trần dành cho cô càng trở nên đậm hơn.
Trong mắt Hồng Thiên không còn ánh sáng nữa, chán nản ngồi xuống ghế, các con bạc cũng không ngờ được Hồng Thiên bất bại lại thua cuộc trong tay một cô nhóc, tất cả đều khe khẽ thì thào bàn tán.
“Anh là người của tôi.” Tô Y Thược lãnh đạm nói, cũng không tỏ ra đắc ý hay thỏa mãn vì thắng được Hồng Thiên mà cứ như chuyện vốn phải là như vậy.
Hồng Thiên nhìn cô gái lãnh đạm trước mặt. Cái khí chất thoát tục này khiến hắn không khỏi thần phục, ngoài việc mất đi nhuệ khí ra, thì hắn hoàn toàn không cảm thấy buồn bã hay bực tức vì thua dưới tay cô.
“Vâng.” Hắn cung kính đứng dậy đáp.
Tuy Hồng Thiên này hơi tự phụ một chút, nhưng rất trọng lời hứa, vì thế nên Tô Y Thược mới chọn ra tay từ chỗ hắn.
“Có việc gì tôi sẽ đến tìm anh.” Nói xong, Tô Y Thược lập tức đi ra ngoài casino.
Mọi người đều nhìn cô đầy hứng khởi, cô gái này đã trở thành vị thần trong cảm nhận của họ.
Đứng trước một tòa nhà đồ sộ, nhìn người đàn ông xinh đẹp đứng bên cạnh, trong đầu Tô Y Thược cũng có câu hỏi tương tự.
Cô vốn đang định đến casino Hồng Ký – địa bàn thuộc quyền quản lý của Hồng bang để thăm dò tình hình, ai ngờ vừa chuẩn bị bước vào đã bị người đàn ông này chặn lại. Cô khẽ nhíu mày, chỉ mong hắn đừng bám lấy mình nữa.
“Đi dạo!” Mặt Tô Y Thược không chút thay đổi, trả lời xong liền lách qua người hắn.
Đôi mắt hoa đào quyến rũ của Diệp Tư Trần tràn ngập sự hứng thú, cô gái này còn chẳng thèm kiếm một lý do cho tử tế, chỉ muốn thẳng tay gạt hắn sang một bên. Đã thế, hắn nhất quyết không cho cô được như ý.
Vì vậy, khi Tô Y Thược đi vào trong Hồng Ký, Diệp Tư Trần cũng bám theo sau, có điều, hắn đã giấu đi vẻ mặt bỡn cợt của mình. Tô Y Thược hoàn toàn phớt lờ hắn.
Giờ đã là gần trưa, Tô Y Thược cứ nghĩ lúc này sẽ có ít người, không ngờ trong casino đông hơn cô nghĩ rất nhiều, xem ra Hồng bang kiếm được không ít tiền từ casino này.
Nhưng bên chiếc bàn tròn to nhất ở chính giữa casino lại chỉ có một người đàn ông đang buồn tẻ cúi đầu nghịch xúc xắc trong tay, mặt đầy vẻ vô công rỗi nghề, xúc xắc cũng lắc rất chậm rất chậm như sắp rơi xuống đến nơi.
Tô Y Thược đi thẳng đến trước mặt người đàn ông kia: “Tôi đánh cược với anh!”
Giọng con gái mềm mại vang lên giữa đám người ồn ào nhốn nháo, giống như con chim nhạn bay qua vùng thảo nguyên, cả casino lập tức im lặng.
Người đàn ông đang nghịch xúc xắc thoáng khựng lại một chút, đôi mắt mơ màng chợt sáng rực lên, có điều, khi nhìn thấy Tô Y Thược, ánh sáng trong mắt lại tắt đi, cúi đầu tiếp tục chậm rãi lắc xúc xắc.
“Ha ha… ha ha ha ha…”. Tiếng cười đột ngột bùng nổ trong casino, sau đó, rất nhiều người cũng cất tiếng cười theo.
“Ha ha… ha ha ha… Tôi không nghe nhầm chứ… Cô… cô… cô gái nhỏ này… muốn… muốn chơi với Hồng Thiên à…”. Người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi vừa ôm bụng cười vừa nói, cười đến mức như không thở được.
“Đúng là nghé mới chào đời không sợ hổ… Con gái bây giờ thật là…”. Giọng nói già nua mang theo vẻ cám thán lại tiếp lời.
Diệp Tư Trần đứng sau lưng Tô Y Thược cũng kinh ngạc vì hành động của cô, Hồng Thiên này đứng thứ ba trong Hồng gia, cũng coi như là một trong các bang phó Hồng bang, trực tiếp quản lý casino này. Hơn nữa, Hồng Thiên chưa bao giờ thua, mà quan trọng hơn, quy định đánh cược của hắn là “cược mạng không cược tiền”. Tức là nếu người đành cược thua, mạng thuộc về hắn; còn thắng, mạng hắn sẽ thuộc về người thắng.
Chuyện này thực sự rất mạo hiểm, vì hắn nắm giữ hầu hết các nguồn kinh tế của Hồng Bang, nếu ai có được hắn, chẳng khác nào nắm giữ cả huyết mạch kinh tế của Hồng Bang. Hơn nữa, hắn chỉ đánh cuộc với người khác năm ván, chỉ cần người ta thắng được hắn một ván thôi cũng tính là hắn thua. Nhưng mà, trong một năm nay có vài người khiêu chiến với hắn, cuối cùng đều bị thua trắng, mất mạng tại chỗ, nên không còn ai dám khiêu chiến với hắn nữa. Dù sao, đã không có mạng rồi còn cần tiền làm gì.
Tô Y Thược tới đây làm gì? Cô không muốn sống nữa sao?! Diệp Tư Trần phát hiện, càng ngày cô gái này càng làm những việc khiến hắn bất ngờ.
“Ôi dào, ông chủ Hồng, đừng bắt nạt con gái nhà người ta.” Một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, quần bò xanh nhạt bước từ trong phòng ra, vừa cười nói vừa đi tới bên Hồng Thiên.
Hồng Thiên lập tức đặt cốc lắc trong tay xuống, ngẩng đầu lên. Khuôn mặt của hắn rất bình thường, không xấu cũng không có gì đặc biệt, nếu ném vào giữa đám người cũng khiến người ta khó mà tìm thấy.
Tô Y Thược cứ cảm thấy giọng nói của người phụ nữ này rất quen thuộc, nhưng cô hoàn toàn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt này.
“Tiểu Niên, em đến rồi à.” Mặt Hồng Thiên đầy vẻ lấy lòng.
“Tôi đánh cược với anh!” Tô Y Thược chậm rãi nhắc lại mục đích của mình.
Rốt cuộc Hồng Thiên cũng nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ: “Đây không phải là nơi một cô gái trẻ như cô nên tới.”
Hắn nói rất đúng, Tô Y Thược thoạt nhìn rất giống một thiên sứ không dính khói lửa nhân gian, một cô gái hoàn toàn không có khả năng tấn công mà lại dám đánh cược với hắn, chẳng phải muốn bắt hắn nhận tội danh ‘bắt nạt trẻ con’ sao?
“Anh sợ à?” Ngữ khí bình thản của Tô Y Thược khiến người ta cảm thấy rất châm chọc.
Nếu vào thời điểm khác, chắc chắn Hồng Thiên sẽ mặc kệ mấy lời khiêu khích này, nhưng người bên cạnh hắn lúc này làm cho hắn không thể bình tĩnh ứng đối với loại khiêu khích này.
“Được, tôi chơi với cô. Nếu thua, tôi cũng không giết cô, chỉ cần cô vĩnh viễn đừng xuất hiện ở chỗ này nữa.” Hồng Thiên không muốn để tiểu Niên nghĩ hắn bắt nạt người ta.
“Tùy anh.” Có lẽ mọi người xung quanh đều cảm thấy may mắn vì Tô Y Thược được hưởng ‘đãi ngộ đặc biệt’ này. Tuy đầu óc cô bé này hơi có vấn đề một chút, nhưng may mà Hồng Thiên xuống tay cũng chừng mực.
“Chơi gì?”. Hồng Thiên cong môi, hỏi với vẻ không mấy bận tâm. Thời khắc này, khuôn mặt bình thường kia của hắn lại khiến người ta có cảm giác rất chân chất.
“Lớn nhỏ.” Giọng nói vẫn không chứa đựng cảm xúc gì như trước, nhưng lại khiến tâm trạng đang nổi sóng của những người đứng xem chợt bình tĩnh lại.
“Tiểu Niên.” Hồng Thiên dịu dàng nhìn người phụ nữ bên cạnh.
“Được rồi, để em chuẩn bị cho hai người.” Nếu Hồng Thiên đã bảo đảm sẽ không lấy mạng cô ấy, thì lần này coi như vui chơi một chút cũng được.
Hai người ngồi hai đầu bàn tròn ở giữa casino, những người khách khác vây hai người vào giữa, chuẩn bị sẵn tinh thần để nghiên cứu xem rốt cuộc kỹ thuật đổ xúc xắc của Hồng Thiên như thế nào. Dù sao bọn họ cũng rất ít khi nhìn thấy hắn ra tay, chỉ hy vọng cô bé này đừng đổi ý!
“Cô lắc đi. Theo quy định cũ, năm ván, cô thắng một coi như tôi thua.” Hồng Thiên ra hiệu cho người phụ nữ kia đưa cốc lắc cho Tô Y Thược, đối với hắn thì chẳng có gì khác biệt.
Cô gái kia biết chơi xúc xắc không? Trong lòng mọi người đều cảm thấy nghi hoặc.
Tô Y Thược không nói gì, đưa tay nhận cốc lắc từ tay người phụ nữ kia, người phụ nữ tên “Tiểu Niên” kia chợt lén nháy nháy mắt với cô, chẳng lẽ người phụ nữ này biết cô?
“Bắt đầu.” Cách lắc hỗn loạn của Tô Y Thược khiến mọi người xung quanh không biết phải nói gì. Cô gái này căn bản không hề biết chơi xúc xắc, cô ấy đến đây chẳng phải là muốn tự tử sao?! Nếu không phải Hồng Thiên thay đổi quy tắc, thì hôm nay lại có thêm một thi thể nữa ở đây rồi.
Tô Y Thược nhẹ nhàng đặt cốc lắc xuống bàn, nhìn về phía Hồng Thiên.
“Lớn.” Mọi người đều nhìn chằm chằm cốc lắc với vẻ mặt mong chờ, dù sao bọn họ cũng có chút cầu may, chưa biết chừng cô gái này dẫm phải cứt chó lại thắng ấy chứ.
“Lớn!” Có người không kiềm chế được liền hô lên.
Ba con xúc xắc “3,4,6” lẳng lặng nằm trong cốc lắc trước mặt Tô Y Thược, đáp án trong dự đoán khiến mọi người hoàn toàn tuyệt vọng với năng lực của Tô Y Thược. Một số ít những người nghĩ Tô Y Thược có tuyệt chiêu bí mật cũng hoàn toàn mất đi sự suy đoán này.
Ba ván tiếp theo vẫn y hệt như ván đầu không khác gì. Tô Y Thược thua cả.
Diệp Tư Trần không cảm thấy Tô Y Thược là một cô gái hoàn toàn không có đầu óc, nhưng hành vi hiện giờ của cô cũng khiến hắn rất hoang mang. Vì sao cô lại đến thành phố Quyết Hoa? Hơn nữa, hành động hiện giờ của cô rõ ràng là muốn thu hút sự chú ý của Hồng bang.
Chỉ còn lại một ván cuối cùng.
Lúc này, đám người vây quanh họ cũng đã tản đi bảy tám phần.
“Đây là ván cuối cùng, cô bé đừng quên giao ước của chúng ta.” Hồng Thiên thờ ơ nói.
“Lớn, hay nhỏ?!” Tô Y Thược vẫn thong thả hỏi.
Lần này Hồng Thiên không trả lời ngay.
Lạ quá, thật sự rất lạ! Hồng Thiên nhìn chằm chằm cốc lắc trên bàn, rồi lại nhìn Tô Y Thược không thể tin nổi, đây là vận may của cô nhóc này sao?! Ba con xúc xắc lại chồng lên nhau, như vậy thì hắn căn bản không thể phán đoán được như những ván trước.
Tô Y Thược chơi trò cân não với hắn. Mấy lần trước cô cố tình để hắn dễ dàng đoán được, như vậy mới có thể khiến hắn buông lỏng cảnh giác, mà Tô Y Thược cũng chỉ chờ lúc này thôi.
“Lớn.” Dựa vào kinh nghiệm mấy lần trước, Hồng Thiên quyết định liều một lần.
Tô Y Thược mở cốc lắc ra, quả nhiên ba con xúc xắc đều chồng lên nhau khiến mọi người xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc. Cô gái trẻ này lại có thể làm được chiêu này sao?!
“1, 2, 1, nhỏ!” Tô Y Thược chậm rãi nhấc từng con xúc xắc ra, rõ ràng là nhỏ!
Hồng Thiên không ngờ mình lại thất bại trong tay một cô gái trẻ thoạt nhìn còn chưa trưởng thành này, mắt hắn hơi mơ hồ, người phụ nữ bên cạnh hắn dường như cũng cảm thấy rất ngạc nhiên với kỹ thuật đổ xúc xắc của Tô Y Thược.
Tô Y Thược ơi Tô Y Thược, rốt cuộc em còn bao nhiêu điều mà tôi chưa biết? Hứng thú của Diệp Tư Trần dành cho cô càng trở nên đậm hơn.
Trong mắt Hồng Thiên không còn ánh sáng nữa, chán nản ngồi xuống ghế, các con bạc cũng không ngờ được Hồng Thiên bất bại lại thua cuộc trong tay một cô nhóc, tất cả đều khe khẽ thì thào bàn tán.
“Anh là người của tôi.” Tô Y Thược lãnh đạm nói, cũng không tỏ ra đắc ý hay thỏa mãn vì thắng được Hồng Thiên mà cứ như chuyện vốn phải là như vậy.
Hồng Thiên nhìn cô gái lãnh đạm trước mặt. Cái khí chất thoát tục này khiến hắn không khỏi thần phục, ngoài việc mất đi nhuệ khí ra, thì hắn hoàn toàn không cảm thấy buồn bã hay bực tức vì thua dưới tay cô.
“Vâng.” Hắn cung kính đứng dậy đáp.
Tuy Hồng Thiên này hơi tự phụ một chút, nhưng rất trọng lời hứa, vì thế nên Tô Y Thược mới chọn ra tay từ chỗ hắn.
“Có việc gì tôi sẽ đến tìm anh.” Nói xong, Tô Y Thược lập tức đi ra ngoài casino.
Mọi người đều nhìn cô đầy hứng khởi, cô gái này đã trở thành vị thần trong cảm nhận của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.