Chương 18: Kế hoạch
Ngôn Sanh Sanh
28/05/2024
Editor: Mỹ Tiên
_______________________________________________________________________________________________
“Thần là người biết chữ, luận về cưỡi ngựa không phải sở trường của thần, xin bệ hạ không trách tội.” Triệu Hạo Gia một bên run run rẩy rẩy cưỡi ngựa, một bên cố gắng duy trì phong độ nhẹ nhàng của chính mình.
“Nếu Triệu công tử nói như vậy, là trẫm suy nghĩ không chu toàn.” Thiệu Vân Lãng cố tình hạ hông bản thân xuống khiến con ngựa chạy chậm một chút, nhìn bộ dạng đó của Triệu công tử, chạy nhanh thế nào cũng phải té ngã.
Nhưng cố tính không biết con ngựa cậu ta đang cưỡi, không biết Cố Viễn Tranh đào từ đâu ra một con ngựa mới được thuần phục. Con ngựa này nhìn thấy Triệu công tử xị mặt mà cũng dám sóng vai với mình, lập tức nổi giận, đi về trước giữ lại vài bước, một đá vào trên cổ con ngựa phía sau.
Người ngã ngựa đổ.
Triệu Hạo Gia kinh hô một tiếng, từ trên ngựa lăn xuống dưới, suýt chút nữa lăn vào trong khe, Thiệu Vân Lãng ghìm dây cương, trách mắng, “Sư Tử! Ngươi đang làm gì? Cẩn thận cái chân!”
Triệu Hạo Gia:...
Sư Tử dùng lỗ mũi thổi nhẹ với Triệu Hạo Gia, một bộ dạng tùy lúc muốn bổ hai chân lên, Triệu Hạo Gia sợ tới mức té ngã lộn nhào đứng lên, Thiệu Vân Lãng nhìn đến nhíu thẳng mày.
Cố Viễn Tranh đây là cho y chơi trò thiếu thông minh nào vậy?
Bên này Tiểu Đao Tử lại quát, “Triệu đại nhân! Ngươi ngự tiền thất nghi (*)!”
(*) Tạm dịch là thất lễ với vua.
“A, thần...”
“Được rồi, ngươi cũng đừng cáo tội.” Thiệu Vân Lãng vẻ mặt không kiên nhẫn phất tay ngăn Triệu Hạo Gia lại, nhìn thoáng qua con ngựa run rẩy ngã xuống đất, bất đắc dĩ nói, “Trước tiên ngươi cứ ngồi chung một con ngựa với trẫm, đến khu vực săn bắn thì ngươi lại chọn một con ngựa khác.”
Triệu Hạo Gia không ngờ có thể nhanh như vậy cưỡi chung một con ngựa với hoàng đế, đây đúng thật là nhờ hoạ được phúc, nghĩ đến được ở trong lòng ngực hoàng đế, cùng nhau dạo quanh khu vực săn bắn, có thế cúi đầu nói thì thầm bên tai hoàng đế, thật là tuyệt!
Nhưng khi cậu ta mới vừa tới gần Sư Tử, Sư Tử lập tức xới xới móng, nhỏ giọng hí lên, như vậy nào giống con ngựa, rõ ràng là một con sói.
“Đây... Đây...” Triệu Hạo Gia lập tức không biết nên làm thế nào cho phải, Thiệu Vân Lãng hết lần này đến lần khác vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ngay ngắn trên ngựa, nhướng mày nhìn náo nhiệt.
Giữa lúc giằng co, Sư Tử làm như nhìn thấy đồ vật nào đó hấp dẫn, vui vẻ hí lên, một đầu phá tan Triệu Hạo Gia đang chuyển loạn xung quanh, xông ra ngoài.
Triệu Hạo Gia nằm xoài trên mặt đất:... Đây con mẹ nó rốt cuộc là người nào đang ở trong khó khăn?!
Thiệu Vân Lãng suýt chút nữa đã bị Sư Tử hất xuống, phận nộ quát, “Sư Tử! Ngươi đang phát...”
Chữ “Điên” phía sau vẫn không nói ra, Thiệu Vân Lãng ngây ngốc nhìn phía trước.
Cả người Cố Viễn Tranh mặc trang phục hoa văn trúc màu lam, đang cưỡi ngựa về phía y.
Y đã lâu không nhìn thấy Cố Viễn Tranh cưỡi ngựa, bỗng nhiên giống như thấy tiểu tướng cầm thương bạc trở về, cho đến khi đoàn người Cố Viễn Tranh xuống ngựa hành lễ, mới khôi phục tinh thần.
“Tham kiến Hoàng Thượng.” Hai huynh đệ Cố gia cầm đầu quỳ xuống.
Thiệu Vân Lãng thật sự muốn để Cố Viễn Kỳ quỳ xuống, nhưng Cố ca của cậu ta cũng đang quỳ, y đau lòng, nghiến răng nghiến lợi với Cố Viễn Kỳ, từ kẽ răng phun ra hai chữ “Bình thân“.
“Tạ Hoàng Thượng.” Cố Viễn Tranh ngẩng đầu mỉm cười nói, “Không phải bệ hạ cùng Triệu công tử đi săn ư? Vì sao lại không thấy Triệu công tử.”
“Ngươi còn nhắc...” Thiệu Vân Lãng hạ giọng, “Điểm tâm phế vật từ đâu ra, đợi chút nữa trẫm sẽ tính sổ với ngươi.”
Cả người Triệu công tử đen hôi dính cỏ, bộ dạng vô cùng chật vật chạy từ phía sau đến, cũng may thể chất Thiên Càn rắn chắc, ngay cả da cũng không bị rách.
“Người đâu! Đi dắt đến một con ngựa cho Triệu Hạo Gia, tìm một con dịu ngoan, cái đầu nhỏ chút!” Thiệu Vân Lãng phân phó nội thị kiếm ngựa cho Triệu Hạo Gia, không hề phát hiện chính mình gọi sai tên người ta, “Được, sẵn dẫn người đi thay quần áo.”
Sắc mặt Triệu Hạo Gia đen như đáy nồi đi theo nội thị.
Sư Tử thân mật cạ cạ đầu vào tay Cố Viễn Tranh, Cố Viễn Tranh vươn tay sờ đầu nó, lúc này Sư Tử dịu ngoan như một con cừu.
“Ồ! Con ngựa này lợi hại!” Cố Viễn Kỳ mắt bốc lên ánh sáng xanh nhìn qua, bị Sư Tử phun đầy mặt nước bọt.
“Sao hôm nay Cố khanh lại có hứng thú tới trại nuôi ngựa?” Thiệu Vân Lãng hỏi Cố Viễn Tranh.
Cố Viễn Tranh cười cười, dắt ngựa của chính mình, xoay người ngồi lên, động tác lưu loát tiêu sái, “Viễn Kỳ rất vất vả từ Tây Nam trở về, sợ ở phủ Quốc công cảm thấy chán cho nên muốn đi dạo một lúc.”
Cố Viễn Kỳ cũng lên ngựa, bí mật cười lạnh: Sao ta không biết trong nhà cảm thấy chán...
Ba người ngang nhau hướng về phía trại nuôi ngựa, Sư Tử quanh quanh co co với Cố Viễn Tranh, suốt dọc đường không chịu đi đường bình thường, luôn muốn dán vào ngựa của Cố Viễn Tranh.
Thiệu Vân Lãng ngạc nhiên nói, “Sư Tử không phải là do Cố nhị thuần phục ư? Vì sao... Vì sao lại gần gũi với ngươi như vậy?”
Cố Viễn Tranh mặt không đổi sắc, “Chắc là bởi vì thần cưỡi một con ngựa cái? Bệ hạ còn nhớ không, lúc trong quân đội bệ hạ muốn cưỡi ngựa phân cao thấp với thần, không bằng hôm nay so tài một trận xem như thế nào?”
“Cố khanh...” Mặt Thiệu Vân Lãng lộ vẻ khó xử, rốt cuộc bây giờ Cố Viễn Tranh trong lòng y, chính là một đoá hoa xinh đẹp cần được che chở.
“Bệ hạ không phải băn khoăn, thần sẽ tự lượng sức, huống chi...” Cố Viễn Tranh cười ngâm ngâm nhìn Thiệu Vân Lãng, “Bệ hạ chưa thử qua, sao có thể biết thần không được?”
Thiệu Vân Lãng:... Trẫm nghi ngờ trậm bị đùa giỡn, nhưng trẫm không có chứng cứ.
Cố Viễn Kỳ:... Chắc là tôi bị ngựa kéo đi chứ không phải cười ngựa nhìn ca ta chơi trò lưu manh.
“Thế nào? Bệ hạ? Cần phải thử một lần?”
“Khụ... So thì so, cùng lắm thì trẫm nhường ngươi.”
Chờ khi Triệu công tử thay quần áo, sửa sang lại tóc tai xong, phong độ nhẹ nhàng bước, trước mắt chỉ còn dư lại một mình Cố Viễn Kỳ.
“Đây... Xin hỏi hầu gia...” Triệu Hạo Gia đi đến bên cạnh Cố Viễn Kỳ đang bắn cung, nghi ngờ hỏi, “Hoàng Thượng đâu?”
Cố Viễn Kỳ cầm cây cung trên tay đổi tới đổi lui, ánh mắt nghiền ngẫm, nhìn thấy Triệu Hạo Gia liền xù lông.
“Bệ hạ và thủ phụ đại nhân có chuyện quan trọng cần thương lượng, có khả năng là cần tìm một nơi yên tĩnh, đã đi trước rồi.” Cố Viễn Kỳ nghĩ nghĩ rồi bổ sung, “Bệ hạ nói, nếu ngươi đã đến đến rồi thì cứ chơi vui vẻ, sợ ngươi không cố gắng phát huy, đây không phải cố ý phân phó bản hầu bên cạnh ngươi sao.”
“...” Ta thật sự cảm ơn ngài.
Thiệu Vân Lãng trước sau để Sư Tử theo sát phía sau Cố Viễn Tranh, sợ Cố Viễn Tranh xảy ra tình trạng ngoài ý muốn,Cố Viễn Tranh ghìm ngựa, quay đầu lại bất đắc dĩ nói, “Bệ hạ, “Bệ hạ, ngài đây không phải là xả nước mà là đang xả lũ... Không thú vị, không so nữa.”
Thiệu Vân Lãng nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn, có chút chột dạ, y sờ sờ cái mũi, nghĩ lại lại nhớ tới tên Triệu Hạo Gia phế vật đó, lập tức hợp lý hợp tình nói, “Trẫm còn chưa hỏi ngươi, chuyện của Triệu Hạo Gia là như thế nào?”
“Thần đang muốn báo cáo việc này với Hoàng Thượng.” Cố Viễn Tranh nghiêm mặt nói, “Mấy ngày trước, thần ở trước cửa phủ nhà mình, gặp một tên tú tài, tên tú tài này quần áo tả tơi, trên người còn có vết thương, hắn muốn cáo trạng Hộ Bộ thị lang Triệu Mẫn Nghi đương triều gian lận khoa cử và... Cưỡng hiếp dân nữ.”
“Cáo trạng không đến Kinh Triệu Doãn? Không đến Đại Lý Tự? Lại đến cửa nhà Cố đại nhân?” Thiệu Vân Lãng nheo mắt, “Cố đại nhân, chuyện này có chút không hợp lý?”
Cố Viễn Tranh vẻ mặt vô tội, “Thần cũng muốn đưa hắn đến Hình Bộ, nhưng tú tài đó nói... Hình Bộ và Triệu Mẫn Nghi cùng chung một guộc...”
“Hắn không sợ ngươi và Triệu Mẫn Nghi có giao tình sao?”
“Được rồi...” Cố Viễn Tranh thở dài, thản nhiên nói, “Nếu ta nói ta nhìn lão ta Đông Tây không vừa mắt thì Hoàng Thượng sẽ nói như thế nào?”
Thiệu Vân Lãng không trả lời, chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Cố Viễn Tranh. Nhưng Cố Viễn Tranh vẫn khẽ cong khoé miệng, vẻ mặt dịu dàng nhìn y.
“Chậc...” Thiệu Vân Lãng sờ cằm, “Cố đạu nhân muốn nghe ta trả lời như thế nào?”
“Nếu trẫm nói, ngươi nhìn ai không vừa mắt, thì cứ việc mượn tay trẫm giết chết, Cố đại nhân nghĩ như thế nào?”
“Vậy thần sẽ thụ sủng nhược kinh...” Giọng nói Cố Viễn Tranh trầm thấp nói, “Cảm động đến mức muốn theo hầu trái phải bên cạnh bệ hạ.”
“Ngươi người này...” Thiệu Vân Lãng mỉm cười lắc đầu, “Trước đó ngươi không phải như vậy, đừng lải nhải nữa, rốt cuộc là vì sao?”
Hau người nhàn nhã cưỡi ngựa ngang nhau trong rừng, đám người Tiểu Đao Tử theo không kịp, nhưng trong rừng có bóng người xẹt qua, là ám vệ của Thiệu Vân Lãng.
“Triệu Mẫn Nghi là đầu thảo cây tường, là người bên cạnh Yến Vương sớm nhất, sau đó đầu phục Thái Tử, làm việc vì Thái Tử...” Giọng nói Cố Viễn Tranh trầm thấp nhu hòa dễ nghe, “Lúc đó bệ hạ vừa đăng cơ, xử lý một ít sâu mọt hại dân hại nước, để lại một ít sâu nhỏ. Sâu nhỏ để lại đó, một phương diện là bởi vì giết quá nhiều người, triều chính chấn động; về phương diện khác, là bởi vì đám sâu nhỏ này rúc đầu kịp thời, Triệu Mẫn Nghi chính là một trong số đó.”
“Vậy tú tài kia thế nào rồi? Đừng nói là thật sự té xỉu trước cửa phủ nhà ngươi, ngươi cho rằng đây là thoại bản nào?” Thiệu Vân Lãng liếc mắt nhìn Cố Viễn Tranh một cái.
“Là thần tự mình tìm tới.” Cố Viễn Tranh cũng rất thản nhiên, “Khoa cử khảo khí vào năm Thịnh Khải thứ ba, ngoài Trạng Nguyên Phùng Mộc là một bố y ra thì những người khác không ai không phải là con cháu thế gia. Tại kinh thành, có vài người có vài phần 'giao tình' với thần, ăn nhậu chơi bời mọi thứ lành nghề học vấn...
Hắn khẽ cười một tiếng, “Rắm chó không kêu.”
Thiệu Vân Lãng ngạc nhiên nói, “Ba năm... Vậy một năm đó chắc là tôi đang ở Bắc Cảnh không kịp chạy về kinh thành, gian lận khoa cử là chuyện lớn như vậy, tại sao ngươi không nói với ta?”
“Chiến sự khẩn cấp, ta sao có thể khiến ngươi phân tâm?” Cố Viễn Tranh lắc đầu, “Huống chi... Loại tình trạng này đã tồn tại từ năm Khánh An, thế gia cầm giữ khoa cử, con cháu nhà nghèo khó có thể ra mặt, các đại thế gia xem như vẫn cho ngươi mặt mũi, ít nhất Trạng Nguyên Phùng Mộc này vẫn có chút thực học.”
“Trong năm Khánh An...” Thiệu Vân Lãng cười ngâm ngâm nhìn Cố Viễn Tranh, “Trạng Nguyên Cố đại nhân? Cũng là dựa vào thế lực thế gia đi lên?”
Cố Viễn Tranh chỉ khẽ mỉm cười, “Thần tự nhận bản thân có vài phần bản lĩnh, nhưng thần không nhận chèn ép, quả thật là do thần họ Cố.”
“Các đại thế gia một tay che trời...” Thiệu Vân Lãng trầm ngâm một lúc, “Muốn chèn ép, nhưng phải có độ, tốt nhất là nên giết gà doạ khỉ, ngươi chọn tên 'Triệu Mẫn Nghi' làm gà?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi muốn điều tra thì cứ hào phóng điều tra, ngươi lấy một tên ngốc nghếch như vậy cho trẫm làm gì?” Thiệu Vân Lãng nổi giận, “Ngươi xem ngay cả ngựa của hắn ta cũng không nhanh nhẹn, còn muốn thượng trẫm, còn không sợ gió lớn bong gân thắt lưng!”
Cố Viễn Tranh nhịn không được cười ra tiếng.
Mười sáu tuổi rời khỏi Tưu Thủy Quan, Thiệu Vân Lãng đã đem chính mình thành một người khác, y là “Ngũ điện hạ” kiêu dũng thiện chiến, là “Dục Vương” tàn nhẫn quyết đoán, là “Hoàng đế” rất có uy nghi. Y châm chước cho bản thân mỗi một câu, mỗi một động tác...
Nhưng mà chỉ có hắn ở nơi này, Thiệu Vân Lãng vẫn là tiểu binh lưu manh ở Tưu Thủy Quan đó.
Vừa đáng yêu vừa đáng giận.
_______________________________________________________________________________________________
“Thần là người biết chữ, luận về cưỡi ngựa không phải sở trường của thần, xin bệ hạ không trách tội.” Triệu Hạo Gia một bên run run rẩy rẩy cưỡi ngựa, một bên cố gắng duy trì phong độ nhẹ nhàng của chính mình.
“Nếu Triệu công tử nói như vậy, là trẫm suy nghĩ không chu toàn.” Thiệu Vân Lãng cố tình hạ hông bản thân xuống khiến con ngựa chạy chậm một chút, nhìn bộ dạng đó của Triệu công tử, chạy nhanh thế nào cũng phải té ngã.
Nhưng cố tính không biết con ngựa cậu ta đang cưỡi, không biết Cố Viễn Tranh đào từ đâu ra một con ngựa mới được thuần phục. Con ngựa này nhìn thấy Triệu công tử xị mặt mà cũng dám sóng vai với mình, lập tức nổi giận, đi về trước giữ lại vài bước, một đá vào trên cổ con ngựa phía sau.
Người ngã ngựa đổ.
Triệu Hạo Gia kinh hô một tiếng, từ trên ngựa lăn xuống dưới, suýt chút nữa lăn vào trong khe, Thiệu Vân Lãng ghìm dây cương, trách mắng, “Sư Tử! Ngươi đang làm gì? Cẩn thận cái chân!”
Triệu Hạo Gia:...
Sư Tử dùng lỗ mũi thổi nhẹ với Triệu Hạo Gia, một bộ dạng tùy lúc muốn bổ hai chân lên, Triệu Hạo Gia sợ tới mức té ngã lộn nhào đứng lên, Thiệu Vân Lãng nhìn đến nhíu thẳng mày.
Cố Viễn Tranh đây là cho y chơi trò thiếu thông minh nào vậy?
Bên này Tiểu Đao Tử lại quát, “Triệu đại nhân! Ngươi ngự tiền thất nghi (*)!”
(*) Tạm dịch là thất lễ với vua.
“A, thần...”
“Được rồi, ngươi cũng đừng cáo tội.” Thiệu Vân Lãng vẻ mặt không kiên nhẫn phất tay ngăn Triệu Hạo Gia lại, nhìn thoáng qua con ngựa run rẩy ngã xuống đất, bất đắc dĩ nói, “Trước tiên ngươi cứ ngồi chung một con ngựa với trẫm, đến khu vực săn bắn thì ngươi lại chọn một con ngựa khác.”
Triệu Hạo Gia không ngờ có thể nhanh như vậy cưỡi chung một con ngựa với hoàng đế, đây đúng thật là nhờ hoạ được phúc, nghĩ đến được ở trong lòng ngực hoàng đế, cùng nhau dạo quanh khu vực săn bắn, có thế cúi đầu nói thì thầm bên tai hoàng đế, thật là tuyệt!
Nhưng khi cậu ta mới vừa tới gần Sư Tử, Sư Tử lập tức xới xới móng, nhỏ giọng hí lên, như vậy nào giống con ngựa, rõ ràng là một con sói.
“Đây... Đây...” Triệu Hạo Gia lập tức không biết nên làm thế nào cho phải, Thiệu Vân Lãng hết lần này đến lần khác vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ngay ngắn trên ngựa, nhướng mày nhìn náo nhiệt.
Giữa lúc giằng co, Sư Tử làm như nhìn thấy đồ vật nào đó hấp dẫn, vui vẻ hí lên, một đầu phá tan Triệu Hạo Gia đang chuyển loạn xung quanh, xông ra ngoài.
Triệu Hạo Gia nằm xoài trên mặt đất:... Đây con mẹ nó rốt cuộc là người nào đang ở trong khó khăn?!
Thiệu Vân Lãng suýt chút nữa đã bị Sư Tử hất xuống, phận nộ quát, “Sư Tử! Ngươi đang phát...”
Chữ “Điên” phía sau vẫn không nói ra, Thiệu Vân Lãng ngây ngốc nhìn phía trước.
Cả người Cố Viễn Tranh mặc trang phục hoa văn trúc màu lam, đang cưỡi ngựa về phía y.
Y đã lâu không nhìn thấy Cố Viễn Tranh cưỡi ngựa, bỗng nhiên giống như thấy tiểu tướng cầm thương bạc trở về, cho đến khi đoàn người Cố Viễn Tranh xuống ngựa hành lễ, mới khôi phục tinh thần.
“Tham kiến Hoàng Thượng.” Hai huynh đệ Cố gia cầm đầu quỳ xuống.
Thiệu Vân Lãng thật sự muốn để Cố Viễn Kỳ quỳ xuống, nhưng Cố ca của cậu ta cũng đang quỳ, y đau lòng, nghiến răng nghiến lợi với Cố Viễn Kỳ, từ kẽ răng phun ra hai chữ “Bình thân“.
“Tạ Hoàng Thượng.” Cố Viễn Tranh ngẩng đầu mỉm cười nói, “Không phải bệ hạ cùng Triệu công tử đi săn ư? Vì sao lại không thấy Triệu công tử.”
“Ngươi còn nhắc...” Thiệu Vân Lãng hạ giọng, “Điểm tâm phế vật từ đâu ra, đợi chút nữa trẫm sẽ tính sổ với ngươi.”
Cả người Triệu công tử đen hôi dính cỏ, bộ dạng vô cùng chật vật chạy từ phía sau đến, cũng may thể chất Thiên Càn rắn chắc, ngay cả da cũng không bị rách.
“Người đâu! Đi dắt đến một con ngựa cho Triệu Hạo Gia, tìm một con dịu ngoan, cái đầu nhỏ chút!” Thiệu Vân Lãng phân phó nội thị kiếm ngựa cho Triệu Hạo Gia, không hề phát hiện chính mình gọi sai tên người ta, “Được, sẵn dẫn người đi thay quần áo.”
Sắc mặt Triệu Hạo Gia đen như đáy nồi đi theo nội thị.
Sư Tử thân mật cạ cạ đầu vào tay Cố Viễn Tranh, Cố Viễn Tranh vươn tay sờ đầu nó, lúc này Sư Tử dịu ngoan như một con cừu.
“Ồ! Con ngựa này lợi hại!” Cố Viễn Kỳ mắt bốc lên ánh sáng xanh nhìn qua, bị Sư Tử phun đầy mặt nước bọt.
“Sao hôm nay Cố khanh lại có hứng thú tới trại nuôi ngựa?” Thiệu Vân Lãng hỏi Cố Viễn Tranh.
Cố Viễn Tranh cười cười, dắt ngựa của chính mình, xoay người ngồi lên, động tác lưu loát tiêu sái, “Viễn Kỳ rất vất vả từ Tây Nam trở về, sợ ở phủ Quốc công cảm thấy chán cho nên muốn đi dạo một lúc.”
Cố Viễn Kỳ cũng lên ngựa, bí mật cười lạnh: Sao ta không biết trong nhà cảm thấy chán...
Ba người ngang nhau hướng về phía trại nuôi ngựa, Sư Tử quanh quanh co co với Cố Viễn Tranh, suốt dọc đường không chịu đi đường bình thường, luôn muốn dán vào ngựa của Cố Viễn Tranh.
Thiệu Vân Lãng ngạc nhiên nói, “Sư Tử không phải là do Cố nhị thuần phục ư? Vì sao... Vì sao lại gần gũi với ngươi như vậy?”
Cố Viễn Tranh mặt không đổi sắc, “Chắc là bởi vì thần cưỡi một con ngựa cái? Bệ hạ còn nhớ không, lúc trong quân đội bệ hạ muốn cưỡi ngựa phân cao thấp với thần, không bằng hôm nay so tài một trận xem như thế nào?”
“Cố khanh...” Mặt Thiệu Vân Lãng lộ vẻ khó xử, rốt cuộc bây giờ Cố Viễn Tranh trong lòng y, chính là một đoá hoa xinh đẹp cần được che chở.
“Bệ hạ không phải băn khoăn, thần sẽ tự lượng sức, huống chi...” Cố Viễn Tranh cười ngâm ngâm nhìn Thiệu Vân Lãng, “Bệ hạ chưa thử qua, sao có thể biết thần không được?”
Thiệu Vân Lãng:... Trẫm nghi ngờ trậm bị đùa giỡn, nhưng trẫm không có chứng cứ.
Cố Viễn Kỳ:... Chắc là tôi bị ngựa kéo đi chứ không phải cười ngựa nhìn ca ta chơi trò lưu manh.
“Thế nào? Bệ hạ? Cần phải thử một lần?”
“Khụ... So thì so, cùng lắm thì trẫm nhường ngươi.”
Chờ khi Triệu công tử thay quần áo, sửa sang lại tóc tai xong, phong độ nhẹ nhàng bước, trước mắt chỉ còn dư lại một mình Cố Viễn Kỳ.
“Đây... Xin hỏi hầu gia...” Triệu Hạo Gia đi đến bên cạnh Cố Viễn Kỳ đang bắn cung, nghi ngờ hỏi, “Hoàng Thượng đâu?”
Cố Viễn Kỳ cầm cây cung trên tay đổi tới đổi lui, ánh mắt nghiền ngẫm, nhìn thấy Triệu Hạo Gia liền xù lông.
“Bệ hạ và thủ phụ đại nhân có chuyện quan trọng cần thương lượng, có khả năng là cần tìm một nơi yên tĩnh, đã đi trước rồi.” Cố Viễn Kỳ nghĩ nghĩ rồi bổ sung, “Bệ hạ nói, nếu ngươi đã đến đến rồi thì cứ chơi vui vẻ, sợ ngươi không cố gắng phát huy, đây không phải cố ý phân phó bản hầu bên cạnh ngươi sao.”
“...” Ta thật sự cảm ơn ngài.
Thiệu Vân Lãng trước sau để Sư Tử theo sát phía sau Cố Viễn Tranh, sợ Cố Viễn Tranh xảy ra tình trạng ngoài ý muốn,Cố Viễn Tranh ghìm ngựa, quay đầu lại bất đắc dĩ nói, “Bệ hạ, “Bệ hạ, ngài đây không phải là xả nước mà là đang xả lũ... Không thú vị, không so nữa.”
Thiệu Vân Lãng nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn, có chút chột dạ, y sờ sờ cái mũi, nghĩ lại lại nhớ tới tên Triệu Hạo Gia phế vật đó, lập tức hợp lý hợp tình nói, “Trẫm còn chưa hỏi ngươi, chuyện của Triệu Hạo Gia là như thế nào?”
“Thần đang muốn báo cáo việc này với Hoàng Thượng.” Cố Viễn Tranh nghiêm mặt nói, “Mấy ngày trước, thần ở trước cửa phủ nhà mình, gặp một tên tú tài, tên tú tài này quần áo tả tơi, trên người còn có vết thương, hắn muốn cáo trạng Hộ Bộ thị lang Triệu Mẫn Nghi đương triều gian lận khoa cử và... Cưỡng hiếp dân nữ.”
“Cáo trạng không đến Kinh Triệu Doãn? Không đến Đại Lý Tự? Lại đến cửa nhà Cố đại nhân?” Thiệu Vân Lãng nheo mắt, “Cố đại nhân, chuyện này có chút không hợp lý?”
Cố Viễn Tranh vẻ mặt vô tội, “Thần cũng muốn đưa hắn đến Hình Bộ, nhưng tú tài đó nói... Hình Bộ và Triệu Mẫn Nghi cùng chung một guộc...”
“Hắn không sợ ngươi và Triệu Mẫn Nghi có giao tình sao?”
“Được rồi...” Cố Viễn Tranh thở dài, thản nhiên nói, “Nếu ta nói ta nhìn lão ta Đông Tây không vừa mắt thì Hoàng Thượng sẽ nói như thế nào?”
Thiệu Vân Lãng không trả lời, chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Cố Viễn Tranh. Nhưng Cố Viễn Tranh vẫn khẽ cong khoé miệng, vẻ mặt dịu dàng nhìn y.
“Chậc...” Thiệu Vân Lãng sờ cằm, “Cố đạu nhân muốn nghe ta trả lời như thế nào?”
“Nếu trẫm nói, ngươi nhìn ai không vừa mắt, thì cứ việc mượn tay trẫm giết chết, Cố đại nhân nghĩ như thế nào?”
“Vậy thần sẽ thụ sủng nhược kinh...” Giọng nói Cố Viễn Tranh trầm thấp nói, “Cảm động đến mức muốn theo hầu trái phải bên cạnh bệ hạ.”
“Ngươi người này...” Thiệu Vân Lãng mỉm cười lắc đầu, “Trước đó ngươi không phải như vậy, đừng lải nhải nữa, rốt cuộc là vì sao?”
Hau người nhàn nhã cưỡi ngựa ngang nhau trong rừng, đám người Tiểu Đao Tử theo không kịp, nhưng trong rừng có bóng người xẹt qua, là ám vệ của Thiệu Vân Lãng.
“Triệu Mẫn Nghi là đầu thảo cây tường, là người bên cạnh Yến Vương sớm nhất, sau đó đầu phục Thái Tử, làm việc vì Thái Tử...” Giọng nói Cố Viễn Tranh trầm thấp nhu hòa dễ nghe, “Lúc đó bệ hạ vừa đăng cơ, xử lý một ít sâu mọt hại dân hại nước, để lại một ít sâu nhỏ. Sâu nhỏ để lại đó, một phương diện là bởi vì giết quá nhiều người, triều chính chấn động; về phương diện khác, là bởi vì đám sâu nhỏ này rúc đầu kịp thời, Triệu Mẫn Nghi chính là một trong số đó.”
“Vậy tú tài kia thế nào rồi? Đừng nói là thật sự té xỉu trước cửa phủ nhà ngươi, ngươi cho rằng đây là thoại bản nào?” Thiệu Vân Lãng liếc mắt nhìn Cố Viễn Tranh một cái.
“Là thần tự mình tìm tới.” Cố Viễn Tranh cũng rất thản nhiên, “Khoa cử khảo khí vào năm Thịnh Khải thứ ba, ngoài Trạng Nguyên Phùng Mộc là một bố y ra thì những người khác không ai không phải là con cháu thế gia. Tại kinh thành, có vài người có vài phần 'giao tình' với thần, ăn nhậu chơi bời mọi thứ lành nghề học vấn...
Hắn khẽ cười một tiếng, “Rắm chó không kêu.”
Thiệu Vân Lãng ngạc nhiên nói, “Ba năm... Vậy một năm đó chắc là tôi đang ở Bắc Cảnh không kịp chạy về kinh thành, gian lận khoa cử là chuyện lớn như vậy, tại sao ngươi không nói với ta?”
“Chiến sự khẩn cấp, ta sao có thể khiến ngươi phân tâm?” Cố Viễn Tranh lắc đầu, “Huống chi... Loại tình trạng này đã tồn tại từ năm Khánh An, thế gia cầm giữ khoa cử, con cháu nhà nghèo khó có thể ra mặt, các đại thế gia xem như vẫn cho ngươi mặt mũi, ít nhất Trạng Nguyên Phùng Mộc này vẫn có chút thực học.”
“Trong năm Khánh An...” Thiệu Vân Lãng cười ngâm ngâm nhìn Cố Viễn Tranh, “Trạng Nguyên Cố đại nhân? Cũng là dựa vào thế lực thế gia đi lên?”
Cố Viễn Tranh chỉ khẽ mỉm cười, “Thần tự nhận bản thân có vài phần bản lĩnh, nhưng thần không nhận chèn ép, quả thật là do thần họ Cố.”
“Các đại thế gia một tay che trời...” Thiệu Vân Lãng trầm ngâm một lúc, “Muốn chèn ép, nhưng phải có độ, tốt nhất là nên giết gà doạ khỉ, ngươi chọn tên 'Triệu Mẫn Nghi' làm gà?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi muốn điều tra thì cứ hào phóng điều tra, ngươi lấy một tên ngốc nghếch như vậy cho trẫm làm gì?” Thiệu Vân Lãng nổi giận, “Ngươi xem ngay cả ngựa của hắn ta cũng không nhanh nhẹn, còn muốn thượng trẫm, còn không sợ gió lớn bong gân thắt lưng!”
Cố Viễn Tranh nhịn không được cười ra tiếng.
Mười sáu tuổi rời khỏi Tưu Thủy Quan, Thiệu Vân Lãng đã đem chính mình thành một người khác, y là “Ngũ điện hạ” kiêu dũng thiện chiến, là “Dục Vương” tàn nhẫn quyết đoán, là “Hoàng đế” rất có uy nghi. Y châm chước cho bản thân mỗi một câu, mỗi một động tác...
Nhưng mà chỉ có hắn ở nơi này, Thiệu Vân Lãng vẫn là tiểu binh lưu manh ở Tưu Thủy Quan đó.
Vừa đáng yêu vừa đáng giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.