Chương 19: Thanh Lâu
Ngôn Sanh Sanh
28/05/2024
Editor: Mỹ Tiên
_______________________________________________________________________________________________
Mặt trời lảo đảo lắc lư ngoi lên đến đỉnh đầu, hoàng đế bệ hạ và thủ phụ đại nhân mới lảo đảo lắc lư cưỡi ngựa trở về? Triệu Hạo Gia bị Cố Viễn Kỳ thao luyện cả buổi trưa, khi thấy Thiệu Vân Lãng đôi mắt như đang phát sáng.
“Ê! Nhìn cái gì đấy?” Cố Viễn Kỳ vỗ lên bả vai của Triệu Hạo Gia, “Nhìn bia ngắm đi! Ta nói cho ngươi biết, bệ hạ thích cưỡi ngựa bắn cung công phu tốt... Á, thần tham kiến bệ hạ.”
Thiệu Vân Lãng nghĩ tới lời mà Cố Viễn Tranh nói với mình ở mảnh rừng cây kia, ôn hoà cười với Triệu Hạo Gia, “Nếu là tới du ngoạn, hai vị ái khanh không cần câu nệ như thế, Triệu khanh đang bắn tên sao?”
Triệu Hạo Gia bị nụ cười của Thiệu Vân Lãng làm choáng đầu hoa mắt, tâm hồn hơi lâng lâng, mắt đào hoa phong lưu nhíu lại, “Vâng, Trấn Tây hầu đang dạy thần bắn tên.”
Thiệu Vân Lãng nhìn Cố Viễn Kỳ một cái, lại cười với Triệu Hạo Gia: “Tới đây, trẫm tự mình dạy ngươi.”
Thiệu Vân Lãng giương cung cài tên, vừa làm mẫu cho Triệu Hạo Gia vừa chỉ cho Triệu Hạo Gia phần nào nên phát lực thế nào.
“Ca... Ờ cái này...” Cố Viễn Kỳ ở bên cạnh tặc lưỡi nói: “Ngươi có cảm thấy trên đầu hơi xanh...”
“Ha...” Cố Viễn Tranh phát ra một tiếng cười lạnh không rõ ý nghĩa, nhìn Triệu Hạo Gia bắt đầu có ý đồ động tay động chân với Thiệu Vân Lãng.
“Bệ hạ, chỗ bả vai này dùng lực như thế nào?” Triệu Hạo Gia thật sự to gan lớn mật, một cái móng heo trắng nõn sạch sẽ đáp lên bả vai Thiệu Vân Lãng.
Sau đó... trời đất quay cuồng.
Chờ gã tỉnh táo lại, bản thân đã hôn lên đất mẹ thân thương.
“A!” Thiệu Vân Lãng đứng ở phía sau gã, giọng nói kinh ngạc rõ ràng, biểu tình bình tĩnh không gợn sóng, “Triệu khanh! Ngươi không sao chứ! Ai nha... Chảy máu mũi rồi?”
Cố Viễn Kỳ thấy Triệu Hạo Gia bị lộn một vòng hôn đất mẹ như thế nào sờ sờ cái mũi, cảm giác sâu sắc là Thiệu Vân Lãng vẫn nhẹ tay với mình chán, đồng thời cũng cảm thấy hơi sầu lo cho tương lai của đại ca hắn.
“Thần... Thần không sao...”
“Triệu khanh...” Thiệu Vân Lãng thấm thía nói: “Kinh nghiệm sa trường của trẫm ấy, ngươi không nên tùy ý đụng vào trẫm... Tới đây, trẫm đỡ ngươi lên.”
Thiệu Vân Lãng lại “thâm tình chân thành” đỡ Triệu Hạo Gia lên, “Hôm nay đến đây thôi, trở về trẫm không cưỡi ngựa, trẫm và ái khanh ngồi chung một chiếc xe ngựa thì thế nào?”
Thiệu Vân Lãng đỡ Triệu Hạo Gia khập khiễng đi ra ngoài, còn không quên quay đầu lại làm mặt quỷ với Cố Viễn Tranh.
Chờ Thiệu Vân Lãng và Triệu Hạo Gia đi khuất rồi, Cố Viễn Tranh thong thả ung dung quay người lại, chọn một chiếc trọng cung từ trên giá, giương cung cài tên liền mạch lưu loát.
“Phập” một tiếng, trúng giữa hồng tâm.
Xe ngựa của Triệu Hạo Gia cực kỳ xa hoa, giường nệm, bàn nhỏ, lư hương, bộ chén trà đầy đủ mọi thứ, như một cái phòng ngủ thu nhỏ di động. Triệu Hạo Gia căn bản không nghĩ tới hoàng đế sẽ trở về cùng với gã, ngồi một bên khác trên giường nệm, dáng vẻ hơi lo sợ bất an.
Thiệu Vân Lãng đánh giá mọi nơi một lượt, đột nhiên cảm thấy đế liễn (xe vua) của mình không thoải mái nữa, hắn bưng chén trà lên, rủ mi cười nói: “Xe ngựa này của Triệu khanh thật là độc đáo.”
“Vâng... Phụ thân của thần từng bảo ban thần, e là bệ hạ trở về lại có hứng thú muốn ngồi xe ngựa, sợ chậm trễ bệ hạ, cho nên...” Triệu Hạo Gia lau lau mồ hôi trên trán.
“Ồ?” Thiệu Vân Lãng thật sâu sắc nhìn gã, “Ái khanh có tâm.”
“Bệ hạ thích là tốt lắm rồi...”
Thiệu Vân Lãng hơi không biết trò chuyện thế nào với hạng mặt người dạ thú như vậy, tầm mắt thoáng nhìn, bên cạnh giường nệm còn đặt một giá sách nhỏ độc đáo, vì thế cầm một quyển sách, không nói được thì tìm lời để nói, “Triệu khanh không hổ là Thám Hoa lang, quả thật là...”
Triệu Hạo Gia duỗi tay muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi, Thiệu Vân Lãng mở sách ra, hình ảnh hai người đang giao triền với nhau ánh vào mi mắt, tư thế ưu nhã mà... gian nan...
Chậc... Còn có thu hoạch ngoài ý muốn!
Triệu công tử muốn tự vả mình hai phát tát, như lửa cháy đến mông nhảy từ trên giường xuống, quỳ gối trước mặt hắn.
“Bác tài đa học*...” Thiệu Vân Lãng cố nói cho hết lời, như chưa có chuyện gì trả sách về.
*博才多学
Xe ngựa dừng lại trước cửa Triệu phủ, Thiệu Vân Lãng chui ra trước, một gã sai vặt lập tức quỳ gối dưới xe ngựa, chờ Thiệu Vân Lãng dẫm lên.
Thiệu Vân Lãng chau mày.
Tiểu Đao Tử lập tức tiến lên nói: “Làm gì đấy? Làm gì đấy hả? Cút qua một bên đê!”
Gã sai vặt kia lại hoảng loạn chạy đi, Thiệu Vân Lãng nhảy xuống xe ngựa, xoay người phong độ nhẹ nhàng duỗi tay đỡ Triệu Hạo Gia.
“...” Triệu Hạo Gia nói chung vẫn cảm thấy có chỗ nào quái quái.
Chờ gã cũng xuống rồi, Thiệu Vân Lãng khụ một tiếng, ấp ủ ra một ánh mắt hàm chứa tình cảm bao la, nói không ngừng: “Hôm nay vừa thấy ái khanh, mới biết như thế nào thiên nhân chi tư, khanh chi nghi dung, làm người kiến chi vong ưu (nhìn thấy là quên hết ưu phiền). Nhưng trẫm còn chính sự phải xử lý, hôm nay dừng ở đây đi, hai ngày sau trẫm và ái khanh cùng dạo trên sông Vĩnh An, không biết ý của ái khanh thế nào?”
*天人之姿,卿之仪容: phong thái của bậc thiên nhân, dung nhan của khanh. (khen cho có vần thôi)
Thật sự là đầy nhịp điệu, thâm tình chân thành, mười phần không dừng, vạn phần lưu luyến.
“Thần thụ sủng nhược kinh*.” Triệu Hạo Gia kích động đến hai mắt tỏa sáng, mơ mơ màng màng hồi phủ.
*được cưng mà sợ
Thiệu Vân Lãng tự mình đưa người về nhà, mới cưỡi ngựa đi về ổ vàng của mình, thời tiết đầu mùa xuân, trên đường lại khá náo nhiệt, Thiệu Vân Lãng tham lam ngửi một hơi hương pháo hoa của nhân gian, hỏi Tiểu Đao Tử bên cạnh, “Mấy lời tâm tình này trẫm nói như thế nào?”
Tiểu Đao Tử sờ sờ cánh tay còn chưa hết nổi da gà, mặt không biểu tình nói: “Bệ hạ nói... tình thâm như biển, làm quỷ thần cảm động rơi lệ ạ!”
Nói lời tâm tình đi vào lòng đất như vậy có thể nói là ở Đại Chiêu bệ hạ nhận thứ hai không ai dám giành thứ nhất, quả thực trời đất kinh quỷ thần khiếp.
“Trẫm cũng cảm thấy nói không tồi...” Thiệu Vân Lãng sờ sờ cằm, “Sách trên xe của Triệu công tử thật xuất sắc, trẫm cảm thấy trẫm nên đọc nhiều hơn, bổ sung kiến thức, Triệu công tử thật là diệu nhân (妙人) đó... Đáng tiếc...”
Đến tột cùng là sách gì mà có thể làm bệ hạ sinh ra loại cảm giác thưởng thức lẫn nhau như này? Tiểu Đao Tử không hiểu ra sao, lại nghe thấy Thiệu Vân Lãng phân phó: “Viết thư cho Dịch tiên sinh, nếu gần đây hắn tính muốn hồi kinh thì tiến cung một chuyến.”
“Bệ hạ là thân thể không khoẻ sao?” Tiểu Đao Tử tức khắc khẩn trương.
“Không phải...” Vẻ mặt Thiệu Vân Lãng có hơi như một lời khó nói hết, “Hỏi nhiều như vậy làm gì, đi làm là được rồi.”
Sau khi Thiệu Vân Lãng hồi cung chọn một đống kỳ trân dị bảo, sai người đưa hết đến Triệu phủ, trước khi Tiểu Đao Tử xuất phát, cạn lời nhìn Thiệu Vân Lãng ôm bộ chén trà sáo bạc thai từ*, miệng lẩm bẩm, “Tiểu bảo bối, cưng cứ đi tới nhà họ Triệu kia ngốc mấy ngày trước, mấy ngày sau trẫm lại đón cưng về, nơi về cuối cùng của cưng phải là Cố lão gia nha...”
*套薄胎瓷 (có hình ảnh minh hoạ trên gg)
“Bệ hạ...”
“Biết rồi, biết rồi...” Thiệu Vân Lãng đưa hộp gấm qua, lưu luyến nói: “Phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đó...”
Tiểu Đao Tử biết người trước mắt không phải là Ngũ điện hạ hoà mình vào cộng đồng trong quân đội kia nữa, cho nên hắn thật kiềm chế để không trợn trắng mắt, nhận lấy hộp, sau khi hành lễ thì xoay người rời đi.
Tiểu Đao Tử gióng trống khua chiêng mang theo đồ tới Triệu phủ, hận không thể đi quanh thêm một vòng để triển lãm hậu ái của hoàng đế, nếu không phải cố kỵ uy nghi của hoàng gia thì có khi hắn đã mời một dàn nhạc tùng cheng đi hết đường rồi.
Ở ven đường có hai thiếu niên đang đứng, một người mảnh khảnh, một người cường tráng, như xem xiếc mà nhìn theo đội người này nghênh ngang đi qua. Thiếu niên cường tráng gãi đầu, khó hiểu nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Họa, không phải ngươi nói... hoàng đế thích đại ca ngươi sao? Vì cái gì? Lại tặng lễ vật cho người khác?”
Làn da của hắn màu lúa mạch khỏe mạnh, khẩu âm rất kỳ quái, không giống người Trung Nguyên.
“Da đen, mấy chuyện thế này ngươi không hiểu đâu...” Thiếu niên mảnh khảnh kia mở miệng lại là giọng mềm mại của thiếu nữ, nàng cũng nhỏ giọng trả lời: “Như này gọi là, muốn tiêu diệt một người, đầu tiên tất phải phô trương!*”
“Ồ...”
Triệu thị lang và Triệu công tử quả nhiên phô trương.
Khi cùng dạo trên sông Vĩnh An với Thiệu Vân Lãng xong, Triệu công tử đi như bay về nhà, chân trước gã vừa mới xuống thuyền hoa, Cố đại nhân đã đi lên.
“Đừng đa lễ!” Thiệu Vân Lãng cản lại động tác hành lễ của Cố Viễn Tranh, “Ta thay thường phục ra ngoài, không cần phức tạp như vậy.”
Tiểu Đao Tử ở phía sau nghĩ thầm, ngài vừa rồi không phải là nói với Triệu công tử như vậy, ba quỳ chín lạy một cái cũng không thiếu, nói cái gì mà trước khi “kết thúc buổi lễ”, lễ không thể bỏ...
“Được.” Cố Viễn Tranh sung sướng đáp ứng, cười nói: “Vậy ta gọi bệ hạ là 'Vân công tử', được không?”
Đôi mắt hắn đen như mực, chỉ một ánh nhìn từ dưới hướng lên trên, tiếng “Vân công tử” rõ ràng đoan chính liền có chút hương vị hờn dỗi.
Luôn có yêu tinh câu dẫn trẫm!!!
Chuông cảnh báo trong lòng Thiệu Vân Lãng vang động, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Cố đại nhân bảo ta ở chỗ này chờ ngươi là có việc cần thương lượng sao?”
“Vâng, ta muốn mời Vân công tử cùng dạo ở một nơi.” Cố Viễn Tranh cười đẹp trai thánh thiện*.
*光风霁月: https://baike.baidu.com/item/%E5%85%89%E9%A3%8E%E9%9C%81%E6%9C%88/4366849
Sau đó hai người tới một cái... thanh lâu.
“Cố đại nhân đúng là được chiều sinh hư! Vậy mà dám mang ta tới loại địa phương này!” Thiệu Vân Lãng chà xát tay, hai mắt tỏa sáng.
“Tại sao ta lại cảm thấy Vân công tử rất hào hứng nhỉ?” Cố Viễn Tranh cười tủm tỉm liếc mắt nhìn hắn.
Ánh mắt thật từ ái! Thiệu Vân Lãng thu lại ý cười, xụ mặt nói: “Loại nơi tàng ô nạp cấu* như này, sao ta lại có thể chờ mong trong lòng, gấp không chờ nổi chứ?”
*藏污纳垢
Ngài nói hết lời trong lòng ra thật à?
Tiểu Đao Tử tiến lên một bước, mặt không biểu tình nói: “Công tử, để A Văn bọn họ đi theo ngài, nô tài muốn tự tìm một nơi thanh tĩnh ngốc một lát.”
“Ờ, được, ngươi đi đi.”
Nhìn bóng dáng cao tráng lại u buồn của Đao công công, Thiệu Vân Lãng không cấm cảm thán: Hỏi quân có thể có nhiêu sầu? Đúng như thái giám bước thanh lâu...
“Ta cảm thấy ngươi tổn thương Tiểu Đao Tử.” Thiệu Vân Lãng nói.
“Nhưng ta lấy lòng công tử ngươi.” Cố Viễn Tranh nhướng mày.
“Ừ...” Thiệu Vân Lãng phong lưu mở phiến quạt phe phẩy hai cái, cảm thấy hơi lạnh nên lại gập lại, “Đi thôi, Cố công tử, chúng ta đi lên nhìn thử cái 'tiêu kim quật' (động tiêu tiền) này của Triệu đại nhân.”
Gian thanh lâu này nhìn thoáng qua thì cũng không khác gì ngàn vạn nơi phong nguyệt trong kinh thành, trang trí lụa đỏ chỉ vàng, oanh oanh yến yến cười nói kiều tiếu vũ mị, vị son phấn rất sặc mũi...
Cố Viễn Tranh yêu cầu một nhã gian, tú bà cười nịnh nọt tự mình dẫn hai người bọn họ lên lầu, hãy còn lả lơi mà uốn éo eo, che miệng cười nói: “Hai vị công tử tuấn tú lịch sự, muốn gọi kiểu cô nương nào?”
“Muốn quan nhi*.” Cố Viễn Tranh vẫn cười ôn tồn lễ độ, lấy ra một cái thẻ bài từ trong tay áo đưa cho tú bà kia.
Tú bà tiếp nhận được, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ cười duyên nói: “Hoá ra là khách quý, phiền ngài chờ một lát, nô gia đi sắp xếp cho ngài ~~”
Tú bà phân phó người mang lên chút hoa quả khô, một bình trà ngon, lại hỏi Cố Viễn Tranh có muốn gọi vài nhạc sư hay không, sau khi Cố Viễn Tranh từ chối thì liền dẫn người đi ra ngoài.
“Trên đường ngươi nói hơn ba mươi Địa Khôn bị cha con Triệu Mẫn Nghi ép bắt tới dùng để dâm loạn, bị nhốt ở thanh lâu này?” Thiệu Vân Lãng đẩy cửa sổ nhã gian ra, hít thở chút không khí trong lành.
“Chỉ sợ là có huyền cơ khác, ta không cảm giác được tin dẫn của Địa Khôn, vừa rồi tiếp khách đều là Trạch Đoái.” Cố Viễn Tranh lắc đầu.
“Ai...” Thiệu Vân Lãng thở dài, “Ngươi nói xem tin dẫn của ta vốn nên là hương vị gì chứ?”
Lời này nếu là Địa Khôn khác nói thì chính là câu dẫn trần trụi, nhưng hắn hiển nhiên không có loại tự giác này, Cố Viễn Tranh nhìn thật sâu vào mắt hắn, đột nhiên duỗi tay sờ cổ hắn.
Mái tóc gợn sóng đen như mực của Thiệu Vân Lãng bị gió đêm thổi thấm lạnh, xúc cảm như tơ lụa, xuyên qua tóc, ngón tay thon dài của Cố Viễn Tranh nhẹ nhàng chạm lên da thịt mềm ở nơi đó, rồi nhéo nhéo.
Thiệu Vân Lãng trừng lớn đôi mắt, hắn rụt cổ lại như động vật nhỏ bị doạ sợ hãi, cố nén xúc động muốn vặn gãy cái “móng heo” thon dài trắng ngon này, nghiến răng nghiến lợi, “Cố khanh! Ngươi đây là đang khi quân phạm thượng!!”
Tác giả có lời muốn nói: Có bạn nhỏ dễ thương nào đoán được tiểu Ngũ tìm đại phu làm gì khum? (*°▽°)?
Edit: Đang edit thấy động tiêu tiền của Triệu đại nhân lại nhớ tới động thăng thiên của Vanh (ノ_<)
_______________________________________________________________________________________________
Mặt trời lảo đảo lắc lư ngoi lên đến đỉnh đầu, hoàng đế bệ hạ và thủ phụ đại nhân mới lảo đảo lắc lư cưỡi ngựa trở về? Triệu Hạo Gia bị Cố Viễn Kỳ thao luyện cả buổi trưa, khi thấy Thiệu Vân Lãng đôi mắt như đang phát sáng.
“Ê! Nhìn cái gì đấy?” Cố Viễn Kỳ vỗ lên bả vai của Triệu Hạo Gia, “Nhìn bia ngắm đi! Ta nói cho ngươi biết, bệ hạ thích cưỡi ngựa bắn cung công phu tốt... Á, thần tham kiến bệ hạ.”
Thiệu Vân Lãng nghĩ tới lời mà Cố Viễn Tranh nói với mình ở mảnh rừng cây kia, ôn hoà cười với Triệu Hạo Gia, “Nếu là tới du ngoạn, hai vị ái khanh không cần câu nệ như thế, Triệu khanh đang bắn tên sao?”
Triệu Hạo Gia bị nụ cười của Thiệu Vân Lãng làm choáng đầu hoa mắt, tâm hồn hơi lâng lâng, mắt đào hoa phong lưu nhíu lại, “Vâng, Trấn Tây hầu đang dạy thần bắn tên.”
Thiệu Vân Lãng nhìn Cố Viễn Kỳ một cái, lại cười với Triệu Hạo Gia: “Tới đây, trẫm tự mình dạy ngươi.”
Thiệu Vân Lãng giương cung cài tên, vừa làm mẫu cho Triệu Hạo Gia vừa chỉ cho Triệu Hạo Gia phần nào nên phát lực thế nào.
“Ca... Ờ cái này...” Cố Viễn Kỳ ở bên cạnh tặc lưỡi nói: “Ngươi có cảm thấy trên đầu hơi xanh...”
“Ha...” Cố Viễn Tranh phát ra một tiếng cười lạnh không rõ ý nghĩa, nhìn Triệu Hạo Gia bắt đầu có ý đồ động tay động chân với Thiệu Vân Lãng.
“Bệ hạ, chỗ bả vai này dùng lực như thế nào?” Triệu Hạo Gia thật sự to gan lớn mật, một cái móng heo trắng nõn sạch sẽ đáp lên bả vai Thiệu Vân Lãng.
Sau đó... trời đất quay cuồng.
Chờ gã tỉnh táo lại, bản thân đã hôn lên đất mẹ thân thương.
“A!” Thiệu Vân Lãng đứng ở phía sau gã, giọng nói kinh ngạc rõ ràng, biểu tình bình tĩnh không gợn sóng, “Triệu khanh! Ngươi không sao chứ! Ai nha... Chảy máu mũi rồi?”
Cố Viễn Kỳ thấy Triệu Hạo Gia bị lộn một vòng hôn đất mẹ như thế nào sờ sờ cái mũi, cảm giác sâu sắc là Thiệu Vân Lãng vẫn nhẹ tay với mình chán, đồng thời cũng cảm thấy hơi sầu lo cho tương lai của đại ca hắn.
“Thần... Thần không sao...”
“Triệu khanh...” Thiệu Vân Lãng thấm thía nói: “Kinh nghiệm sa trường của trẫm ấy, ngươi không nên tùy ý đụng vào trẫm... Tới đây, trẫm đỡ ngươi lên.”
Thiệu Vân Lãng lại “thâm tình chân thành” đỡ Triệu Hạo Gia lên, “Hôm nay đến đây thôi, trở về trẫm không cưỡi ngựa, trẫm và ái khanh ngồi chung một chiếc xe ngựa thì thế nào?”
Thiệu Vân Lãng đỡ Triệu Hạo Gia khập khiễng đi ra ngoài, còn không quên quay đầu lại làm mặt quỷ với Cố Viễn Tranh.
Chờ Thiệu Vân Lãng và Triệu Hạo Gia đi khuất rồi, Cố Viễn Tranh thong thả ung dung quay người lại, chọn một chiếc trọng cung từ trên giá, giương cung cài tên liền mạch lưu loát.
“Phập” một tiếng, trúng giữa hồng tâm.
Xe ngựa của Triệu Hạo Gia cực kỳ xa hoa, giường nệm, bàn nhỏ, lư hương, bộ chén trà đầy đủ mọi thứ, như một cái phòng ngủ thu nhỏ di động. Triệu Hạo Gia căn bản không nghĩ tới hoàng đế sẽ trở về cùng với gã, ngồi một bên khác trên giường nệm, dáng vẻ hơi lo sợ bất an.
Thiệu Vân Lãng đánh giá mọi nơi một lượt, đột nhiên cảm thấy đế liễn (xe vua) của mình không thoải mái nữa, hắn bưng chén trà lên, rủ mi cười nói: “Xe ngựa này của Triệu khanh thật là độc đáo.”
“Vâng... Phụ thân của thần từng bảo ban thần, e là bệ hạ trở về lại có hứng thú muốn ngồi xe ngựa, sợ chậm trễ bệ hạ, cho nên...” Triệu Hạo Gia lau lau mồ hôi trên trán.
“Ồ?” Thiệu Vân Lãng thật sâu sắc nhìn gã, “Ái khanh có tâm.”
“Bệ hạ thích là tốt lắm rồi...”
Thiệu Vân Lãng hơi không biết trò chuyện thế nào với hạng mặt người dạ thú như vậy, tầm mắt thoáng nhìn, bên cạnh giường nệm còn đặt một giá sách nhỏ độc đáo, vì thế cầm một quyển sách, không nói được thì tìm lời để nói, “Triệu khanh không hổ là Thám Hoa lang, quả thật là...”
Triệu Hạo Gia duỗi tay muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi, Thiệu Vân Lãng mở sách ra, hình ảnh hai người đang giao triền với nhau ánh vào mi mắt, tư thế ưu nhã mà... gian nan...
Chậc... Còn có thu hoạch ngoài ý muốn!
Triệu công tử muốn tự vả mình hai phát tát, như lửa cháy đến mông nhảy từ trên giường xuống, quỳ gối trước mặt hắn.
“Bác tài đa học*...” Thiệu Vân Lãng cố nói cho hết lời, như chưa có chuyện gì trả sách về.
*博才多学
Xe ngựa dừng lại trước cửa Triệu phủ, Thiệu Vân Lãng chui ra trước, một gã sai vặt lập tức quỳ gối dưới xe ngựa, chờ Thiệu Vân Lãng dẫm lên.
Thiệu Vân Lãng chau mày.
Tiểu Đao Tử lập tức tiến lên nói: “Làm gì đấy? Làm gì đấy hả? Cút qua một bên đê!”
Gã sai vặt kia lại hoảng loạn chạy đi, Thiệu Vân Lãng nhảy xuống xe ngựa, xoay người phong độ nhẹ nhàng duỗi tay đỡ Triệu Hạo Gia.
“...” Triệu Hạo Gia nói chung vẫn cảm thấy có chỗ nào quái quái.
Chờ gã cũng xuống rồi, Thiệu Vân Lãng khụ một tiếng, ấp ủ ra một ánh mắt hàm chứa tình cảm bao la, nói không ngừng: “Hôm nay vừa thấy ái khanh, mới biết như thế nào thiên nhân chi tư, khanh chi nghi dung, làm người kiến chi vong ưu (nhìn thấy là quên hết ưu phiền). Nhưng trẫm còn chính sự phải xử lý, hôm nay dừng ở đây đi, hai ngày sau trẫm và ái khanh cùng dạo trên sông Vĩnh An, không biết ý của ái khanh thế nào?”
*天人之姿,卿之仪容: phong thái của bậc thiên nhân, dung nhan của khanh. (khen cho có vần thôi)
Thật sự là đầy nhịp điệu, thâm tình chân thành, mười phần không dừng, vạn phần lưu luyến.
“Thần thụ sủng nhược kinh*.” Triệu Hạo Gia kích động đến hai mắt tỏa sáng, mơ mơ màng màng hồi phủ.
*được cưng mà sợ
Thiệu Vân Lãng tự mình đưa người về nhà, mới cưỡi ngựa đi về ổ vàng của mình, thời tiết đầu mùa xuân, trên đường lại khá náo nhiệt, Thiệu Vân Lãng tham lam ngửi một hơi hương pháo hoa của nhân gian, hỏi Tiểu Đao Tử bên cạnh, “Mấy lời tâm tình này trẫm nói như thế nào?”
Tiểu Đao Tử sờ sờ cánh tay còn chưa hết nổi da gà, mặt không biểu tình nói: “Bệ hạ nói... tình thâm như biển, làm quỷ thần cảm động rơi lệ ạ!”
Nói lời tâm tình đi vào lòng đất như vậy có thể nói là ở Đại Chiêu bệ hạ nhận thứ hai không ai dám giành thứ nhất, quả thực trời đất kinh quỷ thần khiếp.
“Trẫm cũng cảm thấy nói không tồi...” Thiệu Vân Lãng sờ sờ cằm, “Sách trên xe của Triệu công tử thật xuất sắc, trẫm cảm thấy trẫm nên đọc nhiều hơn, bổ sung kiến thức, Triệu công tử thật là diệu nhân (妙人) đó... Đáng tiếc...”
Đến tột cùng là sách gì mà có thể làm bệ hạ sinh ra loại cảm giác thưởng thức lẫn nhau như này? Tiểu Đao Tử không hiểu ra sao, lại nghe thấy Thiệu Vân Lãng phân phó: “Viết thư cho Dịch tiên sinh, nếu gần đây hắn tính muốn hồi kinh thì tiến cung một chuyến.”
“Bệ hạ là thân thể không khoẻ sao?” Tiểu Đao Tử tức khắc khẩn trương.
“Không phải...” Vẻ mặt Thiệu Vân Lãng có hơi như một lời khó nói hết, “Hỏi nhiều như vậy làm gì, đi làm là được rồi.”
Sau khi Thiệu Vân Lãng hồi cung chọn một đống kỳ trân dị bảo, sai người đưa hết đến Triệu phủ, trước khi Tiểu Đao Tử xuất phát, cạn lời nhìn Thiệu Vân Lãng ôm bộ chén trà sáo bạc thai từ*, miệng lẩm bẩm, “Tiểu bảo bối, cưng cứ đi tới nhà họ Triệu kia ngốc mấy ngày trước, mấy ngày sau trẫm lại đón cưng về, nơi về cuối cùng của cưng phải là Cố lão gia nha...”
*套薄胎瓷 (có hình ảnh minh hoạ trên gg)
“Bệ hạ...”
“Biết rồi, biết rồi...” Thiệu Vân Lãng đưa hộp gấm qua, lưu luyến nói: “Phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đó...”
Tiểu Đao Tử biết người trước mắt không phải là Ngũ điện hạ hoà mình vào cộng đồng trong quân đội kia nữa, cho nên hắn thật kiềm chế để không trợn trắng mắt, nhận lấy hộp, sau khi hành lễ thì xoay người rời đi.
Tiểu Đao Tử gióng trống khua chiêng mang theo đồ tới Triệu phủ, hận không thể đi quanh thêm một vòng để triển lãm hậu ái của hoàng đế, nếu không phải cố kỵ uy nghi của hoàng gia thì có khi hắn đã mời một dàn nhạc tùng cheng đi hết đường rồi.
Ở ven đường có hai thiếu niên đang đứng, một người mảnh khảnh, một người cường tráng, như xem xiếc mà nhìn theo đội người này nghênh ngang đi qua. Thiếu niên cường tráng gãi đầu, khó hiểu nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Họa, không phải ngươi nói... hoàng đế thích đại ca ngươi sao? Vì cái gì? Lại tặng lễ vật cho người khác?”
Làn da của hắn màu lúa mạch khỏe mạnh, khẩu âm rất kỳ quái, không giống người Trung Nguyên.
“Da đen, mấy chuyện thế này ngươi không hiểu đâu...” Thiếu niên mảnh khảnh kia mở miệng lại là giọng mềm mại của thiếu nữ, nàng cũng nhỏ giọng trả lời: “Như này gọi là, muốn tiêu diệt một người, đầu tiên tất phải phô trương!*”
“Ồ...”
Triệu thị lang và Triệu công tử quả nhiên phô trương.
Khi cùng dạo trên sông Vĩnh An với Thiệu Vân Lãng xong, Triệu công tử đi như bay về nhà, chân trước gã vừa mới xuống thuyền hoa, Cố đại nhân đã đi lên.
“Đừng đa lễ!” Thiệu Vân Lãng cản lại động tác hành lễ của Cố Viễn Tranh, “Ta thay thường phục ra ngoài, không cần phức tạp như vậy.”
Tiểu Đao Tử ở phía sau nghĩ thầm, ngài vừa rồi không phải là nói với Triệu công tử như vậy, ba quỳ chín lạy một cái cũng không thiếu, nói cái gì mà trước khi “kết thúc buổi lễ”, lễ không thể bỏ...
“Được.” Cố Viễn Tranh sung sướng đáp ứng, cười nói: “Vậy ta gọi bệ hạ là 'Vân công tử', được không?”
Đôi mắt hắn đen như mực, chỉ một ánh nhìn từ dưới hướng lên trên, tiếng “Vân công tử” rõ ràng đoan chính liền có chút hương vị hờn dỗi.
Luôn có yêu tinh câu dẫn trẫm!!!
Chuông cảnh báo trong lòng Thiệu Vân Lãng vang động, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Cố đại nhân bảo ta ở chỗ này chờ ngươi là có việc cần thương lượng sao?”
“Vâng, ta muốn mời Vân công tử cùng dạo ở một nơi.” Cố Viễn Tranh cười đẹp trai thánh thiện*.
*光风霁月: https://baike.baidu.com/item/%E5%85%89%E9%A3%8E%E9%9C%81%E6%9C%88/4366849
Sau đó hai người tới một cái... thanh lâu.
“Cố đại nhân đúng là được chiều sinh hư! Vậy mà dám mang ta tới loại địa phương này!” Thiệu Vân Lãng chà xát tay, hai mắt tỏa sáng.
“Tại sao ta lại cảm thấy Vân công tử rất hào hứng nhỉ?” Cố Viễn Tranh cười tủm tỉm liếc mắt nhìn hắn.
Ánh mắt thật từ ái! Thiệu Vân Lãng thu lại ý cười, xụ mặt nói: “Loại nơi tàng ô nạp cấu* như này, sao ta lại có thể chờ mong trong lòng, gấp không chờ nổi chứ?”
*藏污纳垢
Ngài nói hết lời trong lòng ra thật à?
Tiểu Đao Tử tiến lên một bước, mặt không biểu tình nói: “Công tử, để A Văn bọn họ đi theo ngài, nô tài muốn tự tìm một nơi thanh tĩnh ngốc một lát.”
“Ờ, được, ngươi đi đi.”
Nhìn bóng dáng cao tráng lại u buồn của Đao công công, Thiệu Vân Lãng không cấm cảm thán: Hỏi quân có thể có nhiêu sầu? Đúng như thái giám bước thanh lâu...
“Ta cảm thấy ngươi tổn thương Tiểu Đao Tử.” Thiệu Vân Lãng nói.
“Nhưng ta lấy lòng công tử ngươi.” Cố Viễn Tranh nhướng mày.
“Ừ...” Thiệu Vân Lãng phong lưu mở phiến quạt phe phẩy hai cái, cảm thấy hơi lạnh nên lại gập lại, “Đi thôi, Cố công tử, chúng ta đi lên nhìn thử cái 'tiêu kim quật' (động tiêu tiền) này của Triệu đại nhân.”
Gian thanh lâu này nhìn thoáng qua thì cũng không khác gì ngàn vạn nơi phong nguyệt trong kinh thành, trang trí lụa đỏ chỉ vàng, oanh oanh yến yến cười nói kiều tiếu vũ mị, vị son phấn rất sặc mũi...
Cố Viễn Tranh yêu cầu một nhã gian, tú bà cười nịnh nọt tự mình dẫn hai người bọn họ lên lầu, hãy còn lả lơi mà uốn éo eo, che miệng cười nói: “Hai vị công tử tuấn tú lịch sự, muốn gọi kiểu cô nương nào?”
“Muốn quan nhi*.” Cố Viễn Tranh vẫn cười ôn tồn lễ độ, lấy ra một cái thẻ bài từ trong tay áo đưa cho tú bà kia.
Tú bà tiếp nhận được, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ cười duyên nói: “Hoá ra là khách quý, phiền ngài chờ một lát, nô gia đi sắp xếp cho ngài ~~”
Tú bà phân phó người mang lên chút hoa quả khô, một bình trà ngon, lại hỏi Cố Viễn Tranh có muốn gọi vài nhạc sư hay không, sau khi Cố Viễn Tranh từ chối thì liền dẫn người đi ra ngoài.
“Trên đường ngươi nói hơn ba mươi Địa Khôn bị cha con Triệu Mẫn Nghi ép bắt tới dùng để dâm loạn, bị nhốt ở thanh lâu này?” Thiệu Vân Lãng đẩy cửa sổ nhã gian ra, hít thở chút không khí trong lành.
“Chỉ sợ là có huyền cơ khác, ta không cảm giác được tin dẫn của Địa Khôn, vừa rồi tiếp khách đều là Trạch Đoái.” Cố Viễn Tranh lắc đầu.
“Ai...” Thiệu Vân Lãng thở dài, “Ngươi nói xem tin dẫn của ta vốn nên là hương vị gì chứ?”
Lời này nếu là Địa Khôn khác nói thì chính là câu dẫn trần trụi, nhưng hắn hiển nhiên không có loại tự giác này, Cố Viễn Tranh nhìn thật sâu vào mắt hắn, đột nhiên duỗi tay sờ cổ hắn.
Mái tóc gợn sóng đen như mực của Thiệu Vân Lãng bị gió đêm thổi thấm lạnh, xúc cảm như tơ lụa, xuyên qua tóc, ngón tay thon dài của Cố Viễn Tranh nhẹ nhàng chạm lên da thịt mềm ở nơi đó, rồi nhéo nhéo.
Thiệu Vân Lãng trừng lớn đôi mắt, hắn rụt cổ lại như động vật nhỏ bị doạ sợ hãi, cố nén xúc động muốn vặn gãy cái “móng heo” thon dài trắng ngon này, nghiến răng nghiến lợi, “Cố khanh! Ngươi đây là đang khi quân phạm thượng!!”
Tác giả có lời muốn nói: Có bạn nhỏ dễ thương nào đoán được tiểu Ngũ tìm đại phu làm gì khum? (*°▽°)?
Edit: Đang edit thấy động tiêu tiền của Triệu đại nhân lại nhớ tới động thăng thiên của Vanh (ノ_<)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.