Kế Hoạch Cưa Đổ Nam Thần Cặn Bã Toang Rồi
Chương 17:
Trường Dã Mạn Mạn
10/07/2024
Kiều Cẩm gào lên: “Không được, thế này thì quá hời cho tên tra nam đó rồi!”
Kỷ Tô: “……”
Dù sao cũng đã chụp rồi, Kỷ Tô vẫn gửi tấm ảnh vừa chụp cho G.
Ba giây sau, hộp thoại bật ra tin nhắn mới.
G: [Lại gửi nhầm à?]
Kỷ Tô không kìm được mà đảo mắt, đúng là không phải không thấy tin nhắn, chỉ là không muốn trả lời mà thôi.
Manh Manh: [Không nhầm đâu, là gửi cho anh mà.]
Manh Manh: [Hôm nay học tiếng Anh, khó quá trời~]
G: [Khó thế nào?]
Manh Manh: [Em là học sinh âm nhạc mà, điểm văn hóa không tốt lắm.]
Manh Manh: [Mèo con khóc lóc.jpg]
Kỷ Tô định xây hình tượng cho Manh Manh là một ngốc bạch ngọt, một phần để đàn anh tra nam mất cảnh giác, phần khác để tạo thêm chủ đề cho các cuộc trò chuyện sau này.
Loại đàn ông cặn bã này, chắc chắn thích mấy em gái xinh đẹp lại dễ lừa gạt.
G: [Cô học nhạc từ nhỏ à?]
Manh Manh: [Đúng vậy, cho nên không có thời gian học các môn văn hóa.]
Kỷ Tô thực sự học nhạc cụ từ nhỏ, nhưng không có thời gian học các môn văn hóa là giả, nếu không thì làm sao đậu được vào ngành học hàng đầu của Đại học A.
Sau khi gửi tin nhắn này, cậu tính toán thời gian thu hồi lại tấm ảnh chân vừa gửi.
G: [Sao lại thu hồi rồi?]
Manh Manh: [Em nhắn chào buổi sáng mà anh không trả lời.]
G: [Sáng đi học không mang theo điện thoại.]
G: [Vừa về ký túc xá.]
Kỷ Tô hoàn toàn không tin cái lý do vớ vẩn đó, hải vương quản lý một cái ao cá lớn như thế, sao có thể không mang điện thoại bên người?
Chắc là buổi sáng bận rộn tán gẫu với mấy cô gái xinh đẹp khác, thấy cậu gửi ảnh chân mới nhớ ra trả lời tin nhắn.
Manh Manh: [Ừm, thôi được rồi~]
G: [Không tin à?]
Manh Manh: [Không đâu, em tin đàn anh sẽ không lừa em đâu.]
Manh Manh: [Nhưng em đợi tin nhắn của anh lâu lắm luôn~]
Bên kia im lặng một lúc, sau đó đổi chủ đề.
G: [Thời tiết lạnh thế này, sao ngày nào cũng mặc quần short?]
Manh Manh: [Không có đâu, về ký túc xá mới thay thôi.]
Manh Manh: [Ngoài trời em mặc váy dài dày mà.]
G: [Xem nào.]
Kỷ Tô: “?”
Fuck, cậu thẳng hơn cả cây bút, lại không có bạn gái, lấy đâu ra váy?
Kỷ Tô sững sờ một lúc, chuẩn bị lên mạng tìm một tấm ảnh con gái mặc váy dài gửi cho G.
Dù gì thì cũng là mặc váy dài, đối phương cũng không nhận ra chân của cậu.
Nhưng cậu lại nghĩ, nếu tên tra nam đó nghi ngờ lên mạng tìm ảnh, tìm được ảnh mạng thì tính xác thực của hai tấm ảnh chân gửi trước đó cũng sẽ bị nghi ngờ, vậy thì mất cả chì lẫn chài.
Kỷ Tô: “……”
Dù sao cũng đã chụp rồi, Kỷ Tô vẫn gửi tấm ảnh vừa chụp cho G.
Ba giây sau, hộp thoại bật ra tin nhắn mới.
G: [Lại gửi nhầm à?]
Kỷ Tô không kìm được mà đảo mắt, đúng là không phải không thấy tin nhắn, chỉ là không muốn trả lời mà thôi.
Manh Manh: [Không nhầm đâu, là gửi cho anh mà.]
Manh Manh: [Hôm nay học tiếng Anh, khó quá trời~]
G: [Khó thế nào?]
Manh Manh: [Em là học sinh âm nhạc mà, điểm văn hóa không tốt lắm.]
Manh Manh: [Mèo con khóc lóc.jpg]
Kỷ Tô định xây hình tượng cho Manh Manh là một ngốc bạch ngọt, một phần để đàn anh tra nam mất cảnh giác, phần khác để tạo thêm chủ đề cho các cuộc trò chuyện sau này.
Loại đàn ông cặn bã này, chắc chắn thích mấy em gái xinh đẹp lại dễ lừa gạt.
G: [Cô học nhạc từ nhỏ à?]
Manh Manh: [Đúng vậy, cho nên không có thời gian học các môn văn hóa.]
Kỷ Tô thực sự học nhạc cụ từ nhỏ, nhưng không có thời gian học các môn văn hóa là giả, nếu không thì làm sao đậu được vào ngành học hàng đầu của Đại học A.
Sau khi gửi tin nhắn này, cậu tính toán thời gian thu hồi lại tấm ảnh chân vừa gửi.
G: [Sao lại thu hồi rồi?]
Manh Manh: [Em nhắn chào buổi sáng mà anh không trả lời.]
G: [Sáng đi học không mang theo điện thoại.]
G: [Vừa về ký túc xá.]
Kỷ Tô hoàn toàn không tin cái lý do vớ vẩn đó, hải vương quản lý một cái ao cá lớn như thế, sao có thể không mang điện thoại bên người?
Chắc là buổi sáng bận rộn tán gẫu với mấy cô gái xinh đẹp khác, thấy cậu gửi ảnh chân mới nhớ ra trả lời tin nhắn.
Manh Manh: [Ừm, thôi được rồi~]
G: [Không tin à?]
Manh Manh: [Không đâu, em tin đàn anh sẽ không lừa em đâu.]
Manh Manh: [Nhưng em đợi tin nhắn của anh lâu lắm luôn~]
Bên kia im lặng một lúc, sau đó đổi chủ đề.
G: [Thời tiết lạnh thế này, sao ngày nào cũng mặc quần short?]
Manh Manh: [Không có đâu, về ký túc xá mới thay thôi.]
Manh Manh: [Ngoài trời em mặc váy dài dày mà.]
G: [Xem nào.]
Kỷ Tô: “?”
Fuck, cậu thẳng hơn cả cây bút, lại không có bạn gái, lấy đâu ra váy?
Kỷ Tô sững sờ một lúc, chuẩn bị lên mạng tìm một tấm ảnh con gái mặc váy dài gửi cho G.
Dù gì thì cũng là mặc váy dài, đối phương cũng không nhận ra chân của cậu.
Nhưng cậu lại nghĩ, nếu tên tra nam đó nghi ngờ lên mạng tìm ảnh, tìm được ảnh mạng thì tính xác thực của hai tấm ảnh chân gửi trước đó cũng sẽ bị nghi ngờ, vậy thì mất cả chì lẫn chài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.