Kế Hoạch Cưa Đổ Nam Thần Cặn Bã Toang Rồi
Chương 27:
Trường Dã Mạn Mạn
11/07/2024
Kỷ Tô mờ mịt: "Lợi hại cái gì?"
Hai mắt Kiều Cẩm sáng lên: "Rất lợi hại trong việc tán tỉnh đó!"
Kỷ Tô: "Có không?"
"Đi thăm bạn cùng phòng của Chu Dương, vừa thể hiện tình cảm của mình, lại vừa có cơ hội gần gũi với cậu ấy hơn."
Kiều Cẩm tự mình vui vẻ: "Nghĩ đến là thấy vui rồi..."
Kỷ Tô cười một tiếng: "Mặc dù tôi không nghĩ nhiều như vậy, nhưng những gì cậu nói cũng không phải không có lý."
"Thật sự mà, Tô Tô, mình nghĩ đã gần đến lúc cậu hạ gục tên tra nam đó rồi!"
Kiều Cẩm nắm chặt hai tay, cổ vũ và động viên cậu: "Chiến thắng đang ở trước mắt, cục cưng Tô Tô, cố lên!"
*
Sáng hôm sau, Kỷ Tô dậy rất sớm.
Sau khi thức dậy rửa mặt, cậu cùng Kiều Cẩm đi đến nhà ăn để ăn sáng, sau đó đi siêu thị mua trái cây và thực phẩm dinh dưỡng, chuẩn bị đến thăm Vương Minh Triết không may bị gãy xương.
Gõ cửa phòng ký túc xá, bên trong nhanh chóng có tiếng trả lời: "Đến đây, đến đây!"
Cửa mở ra, Chu Dương nhìn thấy người đứng ngoài cửa, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Kiều Cẩm? Sao cậu lại đến đây?"
Kiều Cẩm giơ túi đồ trong tay lên, nghiêm túc nói: "Mình đến để thăm Vương Minh Triết, anh hùng bị thương."
Chu Dương bị cách dùng từ của đối phương chọc cười: "Không nghiêm trọng đến vậy đâu."
"Sao lại không nghiêm trọng?"
Bên trong có tiếng của Vương Minh Triết: "Kiều Cẩm nói đúng, tôi đã anh dũng bị thương vì khoa luật của chúng ta, khoa nên trao cho tôi một lá cờ vinh dự mới đúng!"
Chu Dương quay lại: "Nói cậu béo mà cậu còn thở dốc thật!"
Kỷ Tô mím môi, cố gắng nhịn cười.
"Này, Chu Dương, hai đứa mình có thể vào trong được không?" Kiều Cẩm nâng cằm ra hiệu.
Chu Dương vỗ trán: "Đương nhiên, đương nhiên! Mau vào đi!"
Kỷ Tô theo sau bọn họ đi vào ký túc xá, ngạc nhiên phát hiện bên trong rất sạch sẽ gọn gàng, không giống các ký túc xá nam bẩn thỉu lộn xộn khác.
"Chu Dương, phòng ký túc xá của các cậu sạch sẽ thật đấy." Kiều Cẩm cũng phát hiện ra, thuận miệng khen ngợi.
"Haizz, chẳng phải là vì anh Cố có chút thích sạch sẽ sao."
Vương Minh Triết ngồi trên ghế với chân bị bó bột, phun tào: "Để cậu ấy sống thoải mái, ngày nào chúng tôi cũng phải dọn dẹp!"
"Cậu dọn mấy lần rồi?"
Chu Dương mỉa mai: "Mỗi lần đến lượt cậu dọn thì cậu lại bận việc, cuối cùng chẳng phải là tôi làm sao."
Vương Minh Triết cầu xin: "Được rồi, được rồi, trước mặt Kỷ Tô cho tôi chút mặt mũi được không?"
Kỷ Tô bị gọi tên bất ngờ: "Hả?"
Hai mắt Kiều Cẩm sáng lên: "Rất lợi hại trong việc tán tỉnh đó!"
Kỷ Tô: "Có không?"
"Đi thăm bạn cùng phòng của Chu Dương, vừa thể hiện tình cảm của mình, lại vừa có cơ hội gần gũi với cậu ấy hơn."
Kiều Cẩm tự mình vui vẻ: "Nghĩ đến là thấy vui rồi..."
Kỷ Tô cười một tiếng: "Mặc dù tôi không nghĩ nhiều như vậy, nhưng những gì cậu nói cũng không phải không có lý."
"Thật sự mà, Tô Tô, mình nghĩ đã gần đến lúc cậu hạ gục tên tra nam đó rồi!"
Kiều Cẩm nắm chặt hai tay, cổ vũ và động viên cậu: "Chiến thắng đang ở trước mắt, cục cưng Tô Tô, cố lên!"
*
Sáng hôm sau, Kỷ Tô dậy rất sớm.
Sau khi thức dậy rửa mặt, cậu cùng Kiều Cẩm đi đến nhà ăn để ăn sáng, sau đó đi siêu thị mua trái cây và thực phẩm dinh dưỡng, chuẩn bị đến thăm Vương Minh Triết không may bị gãy xương.
Gõ cửa phòng ký túc xá, bên trong nhanh chóng có tiếng trả lời: "Đến đây, đến đây!"
Cửa mở ra, Chu Dương nhìn thấy người đứng ngoài cửa, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Kiều Cẩm? Sao cậu lại đến đây?"
Kiều Cẩm giơ túi đồ trong tay lên, nghiêm túc nói: "Mình đến để thăm Vương Minh Triết, anh hùng bị thương."
Chu Dương bị cách dùng từ của đối phương chọc cười: "Không nghiêm trọng đến vậy đâu."
"Sao lại không nghiêm trọng?"
Bên trong có tiếng của Vương Minh Triết: "Kiều Cẩm nói đúng, tôi đã anh dũng bị thương vì khoa luật của chúng ta, khoa nên trao cho tôi một lá cờ vinh dự mới đúng!"
Chu Dương quay lại: "Nói cậu béo mà cậu còn thở dốc thật!"
Kỷ Tô mím môi, cố gắng nhịn cười.
"Này, Chu Dương, hai đứa mình có thể vào trong được không?" Kiều Cẩm nâng cằm ra hiệu.
Chu Dương vỗ trán: "Đương nhiên, đương nhiên! Mau vào đi!"
Kỷ Tô theo sau bọn họ đi vào ký túc xá, ngạc nhiên phát hiện bên trong rất sạch sẽ gọn gàng, không giống các ký túc xá nam bẩn thỉu lộn xộn khác.
"Chu Dương, phòng ký túc xá của các cậu sạch sẽ thật đấy." Kiều Cẩm cũng phát hiện ra, thuận miệng khen ngợi.
"Haizz, chẳng phải là vì anh Cố có chút thích sạch sẽ sao."
Vương Minh Triết ngồi trên ghế với chân bị bó bột, phun tào: "Để cậu ấy sống thoải mái, ngày nào chúng tôi cũng phải dọn dẹp!"
"Cậu dọn mấy lần rồi?"
Chu Dương mỉa mai: "Mỗi lần đến lượt cậu dọn thì cậu lại bận việc, cuối cùng chẳng phải là tôi làm sao."
Vương Minh Triết cầu xin: "Được rồi, được rồi, trước mặt Kỷ Tô cho tôi chút mặt mũi được không?"
Kỷ Tô bị gọi tên bất ngờ: "Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.