Kế Hoạch Cưa Đổ Nam Thần Cặn Bã Toang Rồi
Chương 28:
Trường Dã Mạn Mạn
11/07/2024
Kiều Cẩm nhìn xung quanh: "Nói đến Cố Chiêu, sao không thấy cậu ấy đâu?"
Chu Dương đáp: "Anh Cố có việc, đi từ sáng sớm rồi."
Hai mắt Kiều Cẩm sáng lên, hạ giọng hỏi: "Mình lén hỏi các cậu một câu, các cậu đừng nói với Cố Chiêu nhé?"
Chu Dương và Vương Minh Triết nhìn nhau, đồng thanh đáp: "Không thành vấn đề!"
"Có phải cổ họng hay dây thanh quản của Cố Chiêu có vấn đề không?"
Kiều Cẩm chân thành hỏi: "Tại sao mình chưa bao giờ nghe cậu ấy nói chuyện vậy?"
Chu Dương: "Cái này…"
Vương Minh Triết xua tay: "Cổ họng của anh Cố rất tốt, chỉ là cậu ấy không thích nói chuyện, thường chỉ nói hai từ."
"Chủ yếu là cậu ấy chưa quen với các cậu."
Chu Dương bổ sung: "Sau này quen rồi, chắc chắn cậu có thể nói chuyện với cậu ấy."
Kiều Cẩm: "Vậy mình đành đợi vậy?"
Mọi người trò chuyện một lúc, điện thoại trong túi Kỷ Tô rung lên.
Cậu lấy điện thoại ra nhìn, sau khi tắt màn hình, cậu nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi phải về trước rồi."
"Trưa nay ở lại ăn cơm chung đi!"
Vương Minh Triết vội vàng giữ lại: "Mặc dù chân tôi không thể đi lại, nhưng chúng ta có thể gọi đồ ăn về ký túc xá."
Kỷ Tô cười áy náy nói: "Tôi thực sự có chút việc, lần sau nhé."
Kiều Cẩm đứng dậy theo: "Vậy mình cũng đi."
"Cậu ở lại đi, có thể sẽ giúp được gì đó."
Kỷ Tô dùng ánh mắt ra hiệu: "Mình tự về được."
Kiều Cẩm do dự một lúc sau đó quyết định ở lại: "Vậy được."
Kỷ Tô rời khỏi ký túc xá của khoa luật, đi đến chỗ yên tĩnh, mới mở điện thoại, gọi lại cuộc gọi nhỡ vừa rồi.
Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nam trung niên: “Sao bây giờ mới nghe máy?”
“Xin lỗi ba, vừa nãy con có chút việc.”
Kỷ Tô rũ mắt: “Nhìn thấy con liền gọi lại ngay.”
“Thứ bảy mà có việc gì?”
Kỷ Chính Hải ngừng lại một chút: “Em trai con sắp thi vào trung học cơ sở rồi, nhớ liên lạc và động viên nó đấy.”
Kỷ Tô nắm chặt điện thoại, mở miệng nhưng chỉ phát ra một âm tiết: “Ừm.”
Dù biết ba thường không quan tâm đến mình, nhưng khi thấy cuộc gọi đến, trong lòng vẫn có chút mong đợi.
Chỉ có điều, lần này cuộc gọi vẫn là vì cậu em trai cùng cha khác mẹ của cậu.
“Ừm là sao?”
Kỷ Chính Hải có vẻ không hài lòng với thái độ qua loa của Kỷ Tô, giọng trở nên nghiêm khắc: “Đó là em trai ruột của con, con không quan tâm chút nào sao?”
“Con biết rồi, ba.”
Kỷ Tô dùng mũi chân nghiền nát một chiếc lá rụng dưới chân: “Con sẽ liên lạc với em, ba yên tâm.”
Chu Dương đáp: "Anh Cố có việc, đi từ sáng sớm rồi."
Hai mắt Kiều Cẩm sáng lên, hạ giọng hỏi: "Mình lén hỏi các cậu một câu, các cậu đừng nói với Cố Chiêu nhé?"
Chu Dương và Vương Minh Triết nhìn nhau, đồng thanh đáp: "Không thành vấn đề!"
"Có phải cổ họng hay dây thanh quản của Cố Chiêu có vấn đề không?"
Kiều Cẩm chân thành hỏi: "Tại sao mình chưa bao giờ nghe cậu ấy nói chuyện vậy?"
Chu Dương: "Cái này…"
Vương Minh Triết xua tay: "Cổ họng của anh Cố rất tốt, chỉ là cậu ấy không thích nói chuyện, thường chỉ nói hai từ."
"Chủ yếu là cậu ấy chưa quen với các cậu."
Chu Dương bổ sung: "Sau này quen rồi, chắc chắn cậu có thể nói chuyện với cậu ấy."
Kiều Cẩm: "Vậy mình đành đợi vậy?"
Mọi người trò chuyện một lúc, điện thoại trong túi Kỷ Tô rung lên.
Cậu lấy điện thoại ra nhìn, sau khi tắt màn hình, cậu nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi phải về trước rồi."
"Trưa nay ở lại ăn cơm chung đi!"
Vương Minh Triết vội vàng giữ lại: "Mặc dù chân tôi không thể đi lại, nhưng chúng ta có thể gọi đồ ăn về ký túc xá."
Kỷ Tô cười áy náy nói: "Tôi thực sự có chút việc, lần sau nhé."
Kiều Cẩm đứng dậy theo: "Vậy mình cũng đi."
"Cậu ở lại đi, có thể sẽ giúp được gì đó."
Kỷ Tô dùng ánh mắt ra hiệu: "Mình tự về được."
Kiều Cẩm do dự một lúc sau đó quyết định ở lại: "Vậy được."
Kỷ Tô rời khỏi ký túc xá của khoa luật, đi đến chỗ yên tĩnh, mới mở điện thoại, gọi lại cuộc gọi nhỡ vừa rồi.
Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nam trung niên: “Sao bây giờ mới nghe máy?”
“Xin lỗi ba, vừa nãy con có chút việc.”
Kỷ Tô rũ mắt: “Nhìn thấy con liền gọi lại ngay.”
“Thứ bảy mà có việc gì?”
Kỷ Chính Hải ngừng lại một chút: “Em trai con sắp thi vào trung học cơ sở rồi, nhớ liên lạc và động viên nó đấy.”
Kỷ Tô nắm chặt điện thoại, mở miệng nhưng chỉ phát ra một âm tiết: “Ừm.”
Dù biết ba thường không quan tâm đến mình, nhưng khi thấy cuộc gọi đến, trong lòng vẫn có chút mong đợi.
Chỉ có điều, lần này cuộc gọi vẫn là vì cậu em trai cùng cha khác mẹ của cậu.
“Ừm là sao?”
Kỷ Chính Hải có vẻ không hài lòng với thái độ qua loa của Kỷ Tô, giọng trở nên nghiêm khắc: “Đó là em trai ruột của con, con không quan tâm chút nào sao?”
“Con biết rồi, ba.”
Kỷ Tô dùng mũi chân nghiền nát một chiếc lá rụng dưới chân: “Con sẽ liên lạc với em, ba yên tâm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.