Chương 2: Ngày 18 tháng 5
Tĩnh Tiểu Miêu
25/01/2022
Editor: Dĩm
Lúc Quý Nặc nhìn thấy Quý Thần từ trong phòng anh đi ra, đúng lúc cô đang uống sữa đậu nành, bị kinh sợ, sữa đậu nành sặc vào cuống họng, làm Quý Nặc ho kịch liệt.
Mẹ Quý vội vàng vỗ lưng cho Quý Nặc, "Con đứa nhỏ này hôm nay làm sao vậy, uống sữa đậu nành thôi cũng bị sặc đến như vậy."
Quý Nặc lại vội vàng cầm ly nước sôi đã nguội bên cạnh, uống mấy ngụm.
Quý Thần nhìn Quý Nặc vài lần, liền ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa nói, "Mẹ, con ăn xong bữa sáng sẽ về trường luôn, còn mấy cái nghiên cứu muốn làm, mấy ngày cũng sẽ không về nhà, con ở ký túc xá."
Giọng nói của Quý Thần mang theo thanh âm khàn khàn.
Quý Nặc đã không thể nhớ cô đã bao lâu rồi chưa nghe giọng của anh trai, từ sau khi anh trai bị bắt, anh trai từ chối gặp mặt tất cả người trong nhà.
Cô chỉ có thể biết tin tức của anh trai trên báo hoặc trên TV, mỗi ngày đều có nhiều tranh luận đến từ vụ án của anh trai, tiêu đề đều vì sao nghiên cứu sinh trường trung học lại biến thành một tên sát nhân, trí thông minh cao, giá trị nhan sắc cũng cao lại còn là sinh viên tài cao mà lại đi gϊếŧ chín mạng người, vì vấn đề gì mà để một sinh viên tài cao như vậy phát điên , tin tức đều nói về những thứ ví dụ như thế.
Mà mỗi lần nhìn thấy bóng dáng của anh trai trên báo, đều giật mình mấy lần.
Rõ ràng trước đây không lâu còn nói cười với người khác, quan tâm đến anh trai của cô, còn sẽ có một gương mặt thế này?
Mới đầu cô không tin, nhưng khi cảnh sát tới tìm bọn họ, lúc gia đình người bị hại tới tìm bọn họ, mọi sự tin tưởng hết thảy đều không còn, mà đổi lại chính là sự hoảng sợ tột độ. Cùng cô và anh trai lớn lên cùng nhau, sống với anh trai 18 năm, là cái tội ác tày trời, là một tên biếи ŧɦái gϊếŧ người không chớp mắt?
Rõ ràng anh trai tốt như vậy... Từ nhỏ ở trong miệng hàng xóm đã là một học sinh gương mẫu, một đứa nhỏ ngoan. Học tập đều tự mình cố gắng, khiến cha mẹ không cần phải lo lắng. Về nhà thì luôn luôn cầm học bổng, trên trường lại là học sinh hạng nhất, thích nghiên cứu khoa học, lại một mình cố gắng để trở thành một nghiên cứu sinh.
Cho tới nay, người cô thích nhất chính là anh trai. Cô thích anh tới mức, những tên nam sinh bên cạnh không một người nào có thể so sánh được với anh trai, dẫn đến trước khi cô chết, cũng chưa từng có một người bạn trai, hoặc là một người bạn thân khác giới , bất kỳ người nào cũng đều không thể tốt hơn anh trai.
Nhưng là hiện thực lại vả cho cô một cái thật mạnh, nói cho co biết, anh trai cô là một tên sát nhân cuồng gϊếŧ người.
Sau khi Quý Nặc bình tĩnh trở lại, cũng không nói gì thêm, mà là cúi đầu, tay xé bánh quẩy, đưa lên miệng ăn từng miếng, lại bắt đầu như đang đi vào cõi tiên.
Quý Thần cũng cảm thấy được sự mất tự nhiên của em gái mình, muốn mở miệng quan tâm vài câu, cuối cùng lại không thể mở miệng, muốn nói lại thôi.
Quý Thần ăn xong, đứng lên: “ Thưa mẹ, con đến trường." Nói xong đeo túi lên lưng rồi ra khỏi nhà.
Mẹ Quý chờ Quý Thần đi, liền bắt đầu dọn dẹp, thấy con gái còn đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không tập trung mà ăn sáng, "Tiểu Nặc, con không sao chứ, nếu không hôm nay mẹ xin nghỉ cho con nhé?"
Lúc này Quý Nặc mới lấy lại tinh thần, phát hiện anh trai đã đi khỏi nhà, ngược lại thở dài một hơi, lúc sau nghe được câu hỏi của mẹ, liền vội vàng gật đầu, "Ừm vâng, mẹ mẹ giúp con xin nghỉ phép đi. Con có chút không thoải mái."
Mẹ Quý đồng ý “ừm” một tiếng, liền đi gọi điện cho chủ nhiệm lớp của Quý Nặc. Sau khi mẹ Quý nói chuyện xong và quay lại, Quý Nặc đã ăn xong bữa sáng, bàn ăn cũng đã dọn dẹp xong.
"Mẹ, con đã dọn dẹp xong giúp mẹ rồi, ba ba đâu?"
"Ba ba của ngươi hôm nay đã đi làm từ sớm rồi. Buổi trưa mẹ sẽ đi, thay đồ xong liền phải đi đến siêu thị làm việc, buổi trưa con tự làm cái gì đó để ăn nhé. Cơ thể không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng có ra ngoài chạy loạn." Mẹ Quý đi vào phòng bếp rửa chén , vừa dặn dò Quý Nặc đâng ở ngoài phòng khách.
Mẹ của Quý Nặc là người bán hàng ở siêu thị, còn ba là một tài xế lái taxi.
Quý Nặc đi đến phòng bếp, chuẩn bị giúp mẹ Quý, lại bị mẹ Quý đuổi ra, "Đi đi đi, nghỉ ngơi thật tốt đi, con chỉ còn mười ngày nửa tháng là phải thi tốt nghiệp trung học rồi, nghỉ ngơi cho tốt rồi ôn tập nhiều lên, tranh thủ thi vào một trường tốt a."
Quý Nặc từ phòng bếp đi ra, đi vào căn phòng của mình, lấy quyển nhật kí của mình ra.
Quý Nặc vì để nâng cao trình độ viết văn, ba năm trung học đã tạo cho một thói quen đó chính là viết nhật kí, đến trước khi chết cũng không từ bỏ. Cô trực tiếp lật tới trang cuối cùng của quyển nhật kí, hôm nay là ngày 18 tháng 5... Cách ngày anh trai gϊếŧ người đầu tiên hai tháng...
Lúc Quý Nặc nhìn thấy Quý Thần từ trong phòng anh đi ra, đúng lúc cô đang uống sữa đậu nành, bị kinh sợ, sữa đậu nành sặc vào cuống họng, làm Quý Nặc ho kịch liệt.
Mẹ Quý vội vàng vỗ lưng cho Quý Nặc, "Con đứa nhỏ này hôm nay làm sao vậy, uống sữa đậu nành thôi cũng bị sặc đến như vậy."
Quý Nặc lại vội vàng cầm ly nước sôi đã nguội bên cạnh, uống mấy ngụm.
Quý Thần nhìn Quý Nặc vài lần, liền ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa nói, "Mẹ, con ăn xong bữa sáng sẽ về trường luôn, còn mấy cái nghiên cứu muốn làm, mấy ngày cũng sẽ không về nhà, con ở ký túc xá."
Giọng nói của Quý Thần mang theo thanh âm khàn khàn.
Quý Nặc đã không thể nhớ cô đã bao lâu rồi chưa nghe giọng của anh trai, từ sau khi anh trai bị bắt, anh trai từ chối gặp mặt tất cả người trong nhà.
Cô chỉ có thể biết tin tức của anh trai trên báo hoặc trên TV, mỗi ngày đều có nhiều tranh luận đến từ vụ án của anh trai, tiêu đề đều vì sao nghiên cứu sinh trường trung học lại biến thành một tên sát nhân, trí thông minh cao, giá trị nhan sắc cũng cao lại còn là sinh viên tài cao mà lại đi gϊếŧ chín mạng người, vì vấn đề gì mà để một sinh viên tài cao như vậy phát điên , tin tức đều nói về những thứ ví dụ như thế.
Mà mỗi lần nhìn thấy bóng dáng của anh trai trên báo, đều giật mình mấy lần.
Rõ ràng trước đây không lâu còn nói cười với người khác, quan tâm đến anh trai của cô, còn sẽ có một gương mặt thế này?
Mới đầu cô không tin, nhưng khi cảnh sát tới tìm bọn họ, lúc gia đình người bị hại tới tìm bọn họ, mọi sự tin tưởng hết thảy đều không còn, mà đổi lại chính là sự hoảng sợ tột độ. Cùng cô và anh trai lớn lên cùng nhau, sống với anh trai 18 năm, là cái tội ác tày trời, là một tên biếи ŧɦái gϊếŧ người không chớp mắt?
Rõ ràng anh trai tốt như vậy... Từ nhỏ ở trong miệng hàng xóm đã là một học sinh gương mẫu, một đứa nhỏ ngoan. Học tập đều tự mình cố gắng, khiến cha mẹ không cần phải lo lắng. Về nhà thì luôn luôn cầm học bổng, trên trường lại là học sinh hạng nhất, thích nghiên cứu khoa học, lại một mình cố gắng để trở thành một nghiên cứu sinh.
Cho tới nay, người cô thích nhất chính là anh trai. Cô thích anh tới mức, những tên nam sinh bên cạnh không một người nào có thể so sánh được với anh trai, dẫn đến trước khi cô chết, cũng chưa từng có một người bạn trai, hoặc là một người bạn thân khác giới , bất kỳ người nào cũng đều không thể tốt hơn anh trai.
Nhưng là hiện thực lại vả cho cô một cái thật mạnh, nói cho co biết, anh trai cô là một tên sát nhân cuồng gϊếŧ người.
Sau khi Quý Nặc bình tĩnh trở lại, cũng không nói gì thêm, mà là cúi đầu, tay xé bánh quẩy, đưa lên miệng ăn từng miếng, lại bắt đầu như đang đi vào cõi tiên.
Quý Thần cũng cảm thấy được sự mất tự nhiên của em gái mình, muốn mở miệng quan tâm vài câu, cuối cùng lại không thể mở miệng, muốn nói lại thôi.
Quý Thần ăn xong, đứng lên: “ Thưa mẹ, con đến trường." Nói xong đeo túi lên lưng rồi ra khỏi nhà.
Mẹ Quý chờ Quý Thần đi, liền bắt đầu dọn dẹp, thấy con gái còn đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không tập trung mà ăn sáng, "Tiểu Nặc, con không sao chứ, nếu không hôm nay mẹ xin nghỉ cho con nhé?"
Lúc này Quý Nặc mới lấy lại tinh thần, phát hiện anh trai đã đi khỏi nhà, ngược lại thở dài một hơi, lúc sau nghe được câu hỏi của mẹ, liền vội vàng gật đầu, "Ừm vâng, mẹ mẹ giúp con xin nghỉ phép đi. Con có chút không thoải mái."
Mẹ Quý đồng ý “ừm” một tiếng, liền đi gọi điện cho chủ nhiệm lớp của Quý Nặc. Sau khi mẹ Quý nói chuyện xong và quay lại, Quý Nặc đã ăn xong bữa sáng, bàn ăn cũng đã dọn dẹp xong.
"Mẹ, con đã dọn dẹp xong giúp mẹ rồi, ba ba đâu?"
"Ba ba của ngươi hôm nay đã đi làm từ sớm rồi. Buổi trưa mẹ sẽ đi, thay đồ xong liền phải đi đến siêu thị làm việc, buổi trưa con tự làm cái gì đó để ăn nhé. Cơ thể không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng có ra ngoài chạy loạn." Mẹ Quý đi vào phòng bếp rửa chén , vừa dặn dò Quý Nặc đâng ở ngoài phòng khách.
Mẹ của Quý Nặc là người bán hàng ở siêu thị, còn ba là một tài xế lái taxi.
Quý Nặc đi đến phòng bếp, chuẩn bị giúp mẹ Quý, lại bị mẹ Quý đuổi ra, "Đi đi đi, nghỉ ngơi thật tốt đi, con chỉ còn mười ngày nửa tháng là phải thi tốt nghiệp trung học rồi, nghỉ ngơi cho tốt rồi ôn tập nhiều lên, tranh thủ thi vào một trường tốt a."
Quý Nặc từ phòng bếp đi ra, đi vào căn phòng của mình, lấy quyển nhật kí của mình ra.
Quý Nặc vì để nâng cao trình độ viết văn, ba năm trung học đã tạo cho một thói quen đó chính là viết nhật kí, đến trước khi chết cũng không từ bỏ. Cô trực tiếp lật tới trang cuối cùng của quyển nhật kí, hôm nay là ngày 18 tháng 5... Cách ngày anh trai gϊếŧ người đầu tiên hai tháng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.