Chương 1: Tại sao?
Tĩnh Tiểu Miêu
25/01/2022
Editor: Dĩm
Quý Nặc đứng trên sân thượng, nhìn lên trời, dòng xe ở dưới như nước chảy. Ánh đèn trên đường phố , liên tục nhấp nháy, tựa như ngôi sao. Chiếu sáng rất nhiều người đang trên đường về nhà, nhưng lại vĩnh viễn không thể chiếu sáng đường về nhà của cô.
Hôm nay Quý Nặc đặc biệt mặc bộ váy trắng mà cô thích nhất, váy dài nhẹ nhàng phấp phới theo làn gió, những lọn tóc đen của cô cũng múa theo làn gió. Làm xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn và ánh mắt trống rỗng của cô.
Ba và mẹ đều chết rồi, anh trai Quý Thần của cô vẫn còn trong ngục giam, bị phán tội tử hình, ngày mai cũng phải chết.
Toàn bộ cuộc sống của cô đều đã bị hủy.
Nghĩ tới đây, nét bi thương trên mặt, vậy mà lại xuất hiện một nụ cười thê lương khó tả.
Anh trai gϊếŧ chín người, mẹ của chín người đó mỗi ngày đều đến trước nhà cô mà đập cửa, muốn bọn họ đền mạng, muốn bọn họ đền mạng như thế nào? Để bọn họ chết một ngàn lần, một vạn lần cũng đều không đủ để hạ lửa giận. Không chỉ phải đối mặt với gia đình người bị hại, mà còn có dư luận xã hội, đám người khiển trách, tin tức trên báo.
Đi ra ngoài cũng phải đeo một cái khẩu trang màu đen, không dám để mặt mũi đối mặt với người khác, mỗi ngày đều kinh hồn bạt vía giống như lũ chuột ở ngoài đường.
Không có ai chịu quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ, gϊếŧ người không phải là do ba mẹ và Quý Nặc làm, nhưng họ lại là những người gánh chịu
Ba mẹ không cách nào chấp nhận được sự thật, không cách nào đối mặt với bút phê miệng phạt, rồi nổi điên, bỏ lại cô, mở khí gas trong nhà rồi tự sát. Ba mẹ của bọn họ đã làm gì sai? Chỉ là một người dân chăm chỉ cần cù đi làm, trước kia nhà của bọn họ là bốn người bốn miệng sống hạnh phúc.
Hiện tại lại còn một mình cô.
Cô sống còn có ý nghĩa gì sao? Thế giới này đối với cô còn có ý nghĩa nào sao?
Có lẽ, chết rồi, xong hết thì mọi chuyện sẽ tốt hơn. Rốt cuộc không cần phải đối mặt với những ác ý của thế giới này, Địa Ngục, có lẽ con người sẽ được sống hạnh phúc vui vẻ hơn.
Khóe mắt Quý Nặc rơi xuống một giọt nước mắt, từ phía trên bệ nhảy xuống. Trước khi cô chết, điều cô muốn biết nhất chính là... Anh trai, anh vì cái gì, muốn gϊếŧ chín người kia... Tại sao vậy chứ?
"Lạch cạch!" Một tiếng vang to lớn rớt xuống đất, máu tươi văng khắp nơi.
"A a a ~! ! !" Bốn phía đều là tiếng sửng sốt.
Cái gì Quý Nặc cũng không biết, chỉ cảm thấy, chết thật tốt.
—— —— —— —— —— —— —— ——
"Tiểu Nặc, tiểu Nặc, rời giường, nên tới trường!"
Hình như là giọng của mẹ, thật hoài niệm, rất quen thuộc, ấm áp đến mức làm cô muốn khóc. Trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm của sữa đậu nành, còn có hương vị của bánh quẩy in trong trí nhớ.
Quý Nặc dụi dụi mắt, nơi này là địa ngục đi, quả nhiên sống ở địa ngục còn tốt hơn. Có thể nhìn thấy mẹ.
"Tiểu Nặc, sao còn chưa chịu rời giường vậy, trễ giờ học rồi! Đứa nhỏ này thật là, có phải tối qua lại chơi điện thoại tới khuya hay không."
Quý Nặc đứng lên, mở ra cánh cửa đã bị đập một lúc. Là mẹ, thật sự là mẹ, mẹ vẫn sống sờ sờ.
Quý Nặc kích động, liền ôm chặt lấy mẹ, thậm chí còn khóc lên, "Mẹ... Mẹ... Con rất nhớ mẹ..."
Mẹ Quý bị hành động của Quý Nặc làm cho ngây ngẩn cả người, đứa nhỏ này, đã xảy ra chuyện gì? Nhưng vẫn theo bản năng mà vỗ phía sau lưng của Quý Nặc, "Tiểu Nặc, có phải gặp ác mộng hay không? Cơ thể không sao chứ, để mẹ nhìn xem, có phải bị sốt rồi không." Nói xong mẹ Quý liền sờ trán Quý Nặc một cái.
"Không có bị sốt, không sốt là tốt rồi. Đứa nhỏ ngốc, chỉ là ác mộng mà thôi, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, ăn xong còn phải đi học!"
Quý Nặc biết mình quá mức kích động, vội vàng lau nước mắt, đúng thật là mẹ, không giống như mơ, có thể ôm, có nhiệt độ.
Quý Nặc ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm sữa đậu nành lên, uống một ngụm, sữa đậu nành cũng nóng, lại ăn một miếng bánh quẩy, bánh quẩy cũng nóng.
Lúc này, cánh cửa khác trong phòng mở ra, giống như một nhân vật từ trong truyện tranh bước ra, màu da trắng nõn, nhưng lại có một đôi mắt lạnh lùng, làm nổi bật các bộ phận trên mặt, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, tóc trên đầu được cắt ngắn, một thân mặc một áo sơ mi, dáng người cao gầy 1m9, đeo một cặp mắt kiếng gọng vàng.
Quý Nặc giật nảy cả mình... Anh trai...
Quý Nặc đứng trên sân thượng, nhìn lên trời, dòng xe ở dưới như nước chảy. Ánh đèn trên đường phố , liên tục nhấp nháy, tựa như ngôi sao. Chiếu sáng rất nhiều người đang trên đường về nhà, nhưng lại vĩnh viễn không thể chiếu sáng đường về nhà của cô.
Hôm nay Quý Nặc đặc biệt mặc bộ váy trắng mà cô thích nhất, váy dài nhẹ nhàng phấp phới theo làn gió, những lọn tóc đen của cô cũng múa theo làn gió. Làm xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn và ánh mắt trống rỗng của cô.
Ba và mẹ đều chết rồi, anh trai Quý Thần của cô vẫn còn trong ngục giam, bị phán tội tử hình, ngày mai cũng phải chết.
Toàn bộ cuộc sống của cô đều đã bị hủy.
Nghĩ tới đây, nét bi thương trên mặt, vậy mà lại xuất hiện một nụ cười thê lương khó tả.
Anh trai gϊếŧ chín người, mẹ của chín người đó mỗi ngày đều đến trước nhà cô mà đập cửa, muốn bọn họ đền mạng, muốn bọn họ đền mạng như thế nào? Để bọn họ chết một ngàn lần, một vạn lần cũng đều không đủ để hạ lửa giận. Không chỉ phải đối mặt với gia đình người bị hại, mà còn có dư luận xã hội, đám người khiển trách, tin tức trên báo.
Đi ra ngoài cũng phải đeo một cái khẩu trang màu đen, không dám để mặt mũi đối mặt với người khác, mỗi ngày đều kinh hồn bạt vía giống như lũ chuột ở ngoài đường.
Không có ai chịu quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ, gϊếŧ người không phải là do ba mẹ và Quý Nặc làm, nhưng họ lại là những người gánh chịu
Ba mẹ không cách nào chấp nhận được sự thật, không cách nào đối mặt với bút phê miệng phạt, rồi nổi điên, bỏ lại cô, mở khí gas trong nhà rồi tự sát. Ba mẹ của bọn họ đã làm gì sai? Chỉ là một người dân chăm chỉ cần cù đi làm, trước kia nhà của bọn họ là bốn người bốn miệng sống hạnh phúc.
Hiện tại lại còn một mình cô.
Cô sống còn có ý nghĩa gì sao? Thế giới này đối với cô còn có ý nghĩa nào sao?
Có lẽ, chết rồi, xong hết thì mọi chuyện sẽ tốt hơn. Rốt cuộc không cần phải đối mặt với những ác ý của thế giới này, Địa Ngục, có lẽ con người sẽ được sống hạnh phúc vui vẻ hơn.
Khóe mắt Quý Nặc rơi xuống một giọt nước mắt, từ phía trên bệ nhảy xuống. Trước khi cô chết, điều cô muốn biết nhất chính là... Anh trai, anh vì cái gì, muốn gϊếŧ chín người kia... Tại sao vậy chứ?
"Lạch cạch!" Một tiếng vang to lớn rớt xuống đất, máu tươi văng khắp nơi.
"A a a ~! ! !" Bốn phía đều là tiếng sửng sốt.
Cái gì Quý Nặc cũng không biết, chỉ cảm thấy, chết thật tốt.
—— —— —— —— —— —— —— ——
"Tiểu Nặc, tiểu Nặc, rời giường, nên tới trường!"
Hình như là giọng của mẹ, thật hoài niệm, rất quen thuộc, ấm áp đến mức làm cô muốn khóc. Trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm của sữa đậu nành, còn có hương vị của bánh quẩy in trong trí nhớ.
Quý Nặc dụi dụi mắt, nơi này là địa ngục đi, quả nhiên sống ở địa ngục còn tốt hơn. Có thể nhìn thấy mẹ.
"Tiểu Nặc, sao còn chưa chịu rời giường vậy, trễ giờ học rồi! Đứa nhỏ này thật là, có phải tối qua lại chơi điện thoại tới khuya hay không."
Quý Nặc đứng lên, mở ra cánh cửa đã bị đập một lúc. Là mẹ, thật sự là mẹ, mẹ vẫn sống sờ sờ.
Quý Nặc kích động, liền ôm chặt lấy mẹ, thậm chí còn khóc lên, "Mẹ... Mẹ... Con rất nhớ mẹ..."
Mẹ Quý bị hành động của Quý Nặc làm cho ngây ngẩn cả người, đứa nhỏ này, đã xảy ra chuyện gì? Nhưng vẫn theo bản năng mà vỗ phía sau lưng của Quý Nặc, "Tiểu Nặc, có phải gặp ác mộng hay không? Cơ thể không sao chứ, để mẹ nhìn xem, có phải bị sốt rồi không." Nói xong mẹ Quý liền sờ trán Quý Nặc một cái.
"Không có bị sốt, không sốt là tốt rồi. Đứa nhỏ ngốc, chỉ là ác mộng mà thôi, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, ăn xong còn phải đi học!"
Quý Nặc biết mình quá mức kích động, vội vàng lau nước mắt, đúng thật là mẹ, không giống như mơ, có thể ôm, có nhiệt độ.
Quý Nặc ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm sữa đậu nành lên, uống một ngụm, sữa đậu nành cũng nóng, lại ăn một miếng bánh quẩy, bánh quẩy cũng nóng.
Lúc này, cánh cửa khác trong phòng mở ra, giống như một nhân vật từ trong truyện tranh bước ra, màu da trắng nõn, nhưng lại có một đôi mắt lạnh lùng, làm nổi bật các bộ phận trên mặt, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, tóc trên đầu được cắt ngắn, một thân mặc một áo sơ mi, dáng người cao gầy 1m9, đeo một cặp mắt kiếng gọng vàng.
Quý Nặc giật nảy cả mình... Anh trai...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.