Kế Hoạch Dạy Bảo Nữ Chính Hướng Thiện
Chương 17: Làng Đoài - Huyết thống nhận thân (2)
Luyn Luyn
08/11/2024
“Méoo! Cái tượng quỷ này là sao vậy?” Miêu hoảng hốt.
Hạ nghiêm túc quan sát cái tượng to lớn nằm giữa nơi ở của trưởng làng, ngũ quan của nó được khắc trông rất đáng sợ. Phía trước cả hai là một tấm rèm che đi trưởng làng ngồi ở phía sau, nhìn từ xa, Hạ chỉ thấy người đó ngoắc tay cho một tiểu chủ bước vào rồi nói nhỏ gì đó.
Người tiểu chủ đó bước ra, nói với Hạ và đám người gác cổng với giọng nói nhẹ nhàng:
“Cảm tạ các vị, mọi người có thể rời đi rồi”
Bà ta nói xong liền nhìn vào Hạ, giữ người lại:
“Vị khách này đến đây cũng đã mệt, trong khuôn viên của trưởng làng vẫn còn phòng trống, tôi sẽ dẫn đường nên hãy theo sau tôi nhé”
Vừa định bước đi, bà ta nhìn hũ cốt trên tay cô rồi bảo:
“Phiền vị khách này để lại nó ở chỗ trưởng làng, nếu đây từng là người dân làng tôi thì chắc chắn chúng tôi sẽ lo hậu sự tử tế”
Hạ chần chừ, nhưng nếu không để lại thì cô cũng khó lấy niềm tin của bọn họ được. Nhẹ nhàng trao hũ cốt lại cho bà tiểu chủ, Quân hướng mắt nhìn theo hướng bà ta đi.
-”Vậy... mời cô bước theo tôi ra gian sau”
Hạ gật đầu.
Miêu lại bắt đầu thắc mắc: “Cái vị trưởng làng này sao lại không lộ mặt vậy nhỉ? Già quá thì cũng là chuyện thường thôi mà sao phải ngại?”
Hạ giữ khoảng cách với người tiểu chủ, nói với Miêu:
”Tôi nghĩ là không phải vậy đâu”
Miêu kinh ngạc, nó hỏi: “Ơ, sao nhóc biết?”
Thấy con mèo còn nhỏ hơn mình mà bản thân lại bị gọi là nhóc, Hạ chỉnh đốn: “Gọi chị!”
Miêu: “Nhóc!”
“....” Hạ bất lực, không muốn người đi phía trước chú ý, cô đành trả lời câu hỏi lúc nãy của Miêu:
“Khí chất của người đó không giống một người già”
Miêu chê bai: “Hả? Nhóc đoán kiểu gì vậy?”
Hạ: “Không biết, ta chỉ đoán thôi, trước kia ở phủ họ Lý nhìn sắc mặt của người khác mãi thành quen rồi”
Miêu lúc này mới nghiêm túc hơn một chút, nó không nói chuyện nữa mà chỉ ngoắc ngoắc cái đuôi cọ vào tay Hạ như an ủi.
Hạ nhìn nó, bất giác nở nụ cười, không hiểu vì sao dù con mèo thối này nói chuyện rất đanh đá nhưng lại mang đến cho cô cảm giác dễ chịu.
Giữ phép tắc, Hạ cảm ơn bà tiểu chủ rồi vào phòng của mình, trước khi bước vào, bà ta để lại một câu dặn dò:
“Giờ Kỷ Sửu cô sẽ gặp lại trưởng làng, từ lúc này đến tối, tuyệt đối không được rời khỏi phòng”
(Kỷ Sửu: 1h->3h sáng theo lịch vạn niên)
Nơi này có lẽ là chỗ sang trọng nhất mà Hạ từng ở qua, không có nhà tranh vách đất được xây tạm bợ mà chúng được làm tỉ mỉ bởi gỗ, nội thất trang hoàng có phần đơn giản nhưng lại dễ nhìn.
Hạ lấy ngón tay gõ ba lần vào nhẫn truyền tống, vài giây sau, một lỗ hỏng cắt qua không gian xuất hiện trước mắt cô.
Thấy người bước ra, Hạ liền nói:
“Tôi đã xong việc rồi”
Khiêm nhìn Hạ không nói gì, hắn gật đầu:
“Chăm sóc cho nó, tôi đi tìm dược”
Nói xong, chưa đợi Hạ đồng ý, hắn đã biến mất theo làn khói tỏa ra khắp phòng.
Quân hoảng hốt, tên này thích làm theo ý mình vậy à? Để cô ở đây nhỡ đâu hệ thống lại ra yêu cầu gì đó kì quái thì phải làm thế nào!
Quân: “Này khoa--”
“....”
Cô chửi thầm: “Tên c.h.ế.t bầm!”
Không gian rơi vào tĩnh lặng, Quân khẽ đưa mắt liếc nhìn Hạ qua lớp dải lụa trắng thì toát mồ hôi:
“Con nhóc này... Đối với kẻ thù lại lạnh lẽo đến vậy à...”
Sắc mặt Hạ hiện giờ đã tối đen, Quân cố gắng nói vài câu:
“Cái đó... tôi không thể lộ mặt được. Có thể cho tôi ở trong phòng không?”
Một không gian tĩnh lặng đáng sợ bao trùm khắp căn phòng. Hai người ở trong cũng không ra ngoài được, bốn mắt nhìn nhau.
Quân chữa cháy: “Hay là... chúng ta ngủ lấy sức đi?”
Lát sau, cô tự giác: “Tôi ngủ dưới đất cũng được!”
Miêu dù nấp trong áo nhưng khí tức của chủ nhân làm nó liền ngay lập tức nhận ra, nó vui mừng phụ họa:
“Cho tên đó cái chăn đi!”
Hạ nhăn mày, cốc đầu nó một cái. Rõ ràng cô không hiểu con mèo này có gì mà vui vẻ thế.
Nhưng dù sao lúc trước hắn cũng giúp Hạ nên cô tạm thời bỏ qua chuyện cũ, ném cái mền cho tên mù phía trước, cô nói:
“Tối nay tôi phải đi ra ngoài, đến lúc đó anh trốn đi”
Nói xong, Hạ mặc kệ Thiên - hay chính xác lúc này là Quân xử lý chỗ ngủ thế nào mà nằm trên giường không quan tâm nữa.
Quân ôm lấy thứ đồ vừa bị ném cho mình, thở phào, nghĩ:
“May mắn con mèo này không nói gì ngu ngốc”
Miêu truyền tin qua cho Quân: “Méo, chủ nhân à, con nhóc này đối xử tệ với cô quá!”
Quân cười: “Mày chỉ là một phần kí ức của ta thôi nên không hiểu được đâu, việc này chỉ là bình thường thôi”
Miêu khó ở: “Xí! Con nhóc thối này lúc nãy còn dám đánh tôi! Ha ha, cũng may tôi chỉ cần nói sẽ mách cho chủ nhân chuyện đó thì con nhóc lại hiểu chuyện hẳn ra”
Thấy nó cười khúc khích, Quân bất lực:
“Không được trêu con bé đâu đấy”
-“Đúng rồi, kể lại sự việc lúc sáng đi"
Miêu liền nghe lời, nó bắt đầu kể tường tận mọi việc.
Dù đang là lúc trời sáng, sương mù ngoài cửa sổ cũng chẳng tan đi chút nào, Quân chống hai tay sau đầu, trằn trọc mãi cũng chẳng ngủ được dù tối qua cô chẳng ngủ chút gì.
Quay đầu nhìn về phía giường Hạ đang nằm, Quân nhớ lại khuôn mặt Hạ lúc tối qua...
“Hạ! Em sao vậy?!”
Trong nghĩa trang lạnh lẽo, Quân vừa thấy Hạ ngã gục xuống thì tức khắc vứt cả cây dù trên tay mà ào chạy đến đỡ Hạ.
Quân vội rút ra một lá bùa đưa ra trước trán, nhắm mắt định thần vài giây, cô la lớn:
“Miêu! Ra đây!”
Lá bùa đột nhiên bốc cháy dữ dội, ánh lửa xanh lục như ma trơi giữa đêm tối sáng rực lên rồi ngay lập tức tan biến. Từ giữa không trung, một con mèo Ba Tư với đôi mắt xanh biếc ánh lên tia sắc lẹm.
Nó nhảy lên vai của Quân rồi đưa chân lên liếm, đột nhiên, nó phát ra tiếng người:
“Chủ nhân, chuyện gì mà cô phải gọi cả tôi ra ngoài vậy?”
Thấy sắc mặt Hạ ngày càng trắng nhợt, Quân ra lệnh:
“Mày đào cái mộ này tìm một hũ tro cốt ở phía dưới đi”
Miêu nghe vậy thì khuôn mặt vốn kiêu kì liền cứng ngắc, nó kinh ngạc:
“Méo! Chủ nhân người nói gì vậy? Sao lại là tôi chứ? Còn có bùa phép khác mà?!”
Quân lạnh nhạc để lại một câu rồi ôm Hạ đi mất:
“Dùng nhiều bùa chú sẽ rất mất sức, đành nhờ mày vậy”
Thế là, để mặc Miêu giận dữ ở đó, Quân đưa Hạ lại căn chòi hoang trong nghĩa địa. Suốt tối hôm đó, cô không rời nhóc con nhà mình nửa bước.
“Anh có thật sự mù không? Nhìn tôi làm gì?”
Quân giật mình sực tỉnh khi nghe tiếng Hạ nói, cô quên mất hiện tại mình phải giả vờ bị mù mà cứ nhìn chằm chằm vào Hạ.
Quân: “Nhìn cô làm gì chứ, thần kinh à!”
Hạ không nói gì, chỉ nằm ở đó cảnh giác. Đột nhiên, cô ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, cố lấy lại tỉnh táo nhưng không thành, Hạ chỉ kịp quay lại chỗ Quân nói một chữ “Chạy--” rồi ngất đi.
Quân đã sớm phát hiện ra thứ mùi này rồi, chỉ là cô đã kiểm tra và thấy không có gì bất thường nên mới để yên cho Hạ ngửi nó.
Miêu hoảng hốt: “Chủ nhân! Hạ sao vậy?”
Quân: “Không sao, trưởng làng chỉ là muốn con bé ngoan ngoãn ở lại phòng đến tối thôi”
Cô ngồi dậy, cầm lấy chăn mà đi đến đắp lên người Hạ. Nhìn Hạ với ánh mắt kì lạ, Quân dặn dò:
“Miêu, bằng mọi giá bắt buộc phải cứu được con bé, rõ chưa?”
Miêu ngờ ngợ: “Chủ nhân, mặc dù đây là mệnh lệnh thông thường thôi, nhưng tôi có cảm giác cô sẽ gặp điều gì đó chẳng lành nếu tôi làm vậy, linh cảm tôi sai sao?”
Quân nhìn nó, cô với nó có thể được xem là một người, nên việc nó có trực giác nguy hiểm là bình thường. Vì nếu nó bảo vệ Hạ, Quân sẽ lại bị hệ thống trừng phạt.
Quân: “Mày nghĩ nhiều rồi”
“Ò...” Nó ỉu xìu, nằm cuộn tròn rồi cũng nhắm mắt lại.
----
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa từ phía ngoài cứ đều đều vang lên trong đêm tối làm Hạ tỉnh giấc. Cô liền ngồi dậy nhìn theo hướng tiếng động.
“Ai đấy?”
Giọng người phụ nữ trung niên vang lên:
“Là tôi đây, đến giờ rồi”
Hạ nhìn xuống đất, Quân đã đi đâu mất rồi. Nhưng cô không có thời gian nghĩ nhiều, vội vơ tấm áo choàng đen rồi mở cửa đi theo bà ta.
Âm thanh côn trùng kêu rả rít dưới chân cầu nơi Hạ đi qua càng làm tăng thêm vẻ tịch mịch thiếu bóng người của ngôi làng.
“Đến nơi rồi” Bà tiểu chủ nói.
Hạ khá ngạc nhiên, cô không nghĩ mình lại được đưa đến một ngôi đền khang trang thế này thay vì là nơi ở của trưởng làng.
Hạ: “Trưởng làng đâu?”
An Khương - bà tiểu chủ đáp: “Không giấu gì, trưởng làng hiện tại sức khỏe không được tốt nên mọi quyết định của ngài ấy đều do tôi thực hiện”
Khương chỉ về phía ngôi đền lát gạch đỏ trước mặt:
“Đây là ngôi đền thiên nhất của làng tôi, đã tồn tại cả gần ngàn năm, để chứng minh cô có dòng m.á.u liên quan đến làng thì hãy đến đó nhỏ m.á.u vào chén sứ trên tay của bức tượng trong đền”
Nói vậy nhưng bà ta không hề di chuyển thêm bước nào mà chỉ nhìn Hạ tỏ ý chỉ có mình cô đi.
Hạ đành bước về phía trước, hướng về phía ngôi đền ẩn hiện trong màn đêm dưới ánh sáng lay lắc của mấy cái đèn lồng.
“Két----” Tiếng cửa lâu ngày chưa tu sửa tạo nên âm thanh kéo dài nặng nề, Hạ bình ổn hơi thở, bước chân qua bật thềm tiến vào gian nhà trong.
Lúc bước vào, cô không chú ý đến phải đóng cửa lại. Thế mà chỉ ngay khi cô vừa vặn bước qua cửa chính, nó đột nhiên tự động đóng xầm lại trước sự ngỡ ngàng của Miêu.
Từ lúc Hạ tỉnh dậy rồi đi theo bà tiểu chủ, Miêu vẫn âm thầm bám vào trong lớp áo của cô, vậy mà mới đây thôi. Miêu dường như bị thứ gì đó cưỡng chế đẩy ngược ra khỏi cửa.
“Meo!!! Chuyện gì thế này?” Nó cào móng lên cánh cửa gỗ được khắc họa tiết cầu kì.
“Meo! Cái bà già kia! Sao không cứu --” Miêu vốn định chửi bà tiểu chủ, nhưng nó phải dừng lại ngay sau khi thấy nét mặt bà ta.
Bà Khương vốn không thể nghe thấy hay nhìn thấy Miêu. Nhưng đập vào mắt của Miêu là hình ảnh một người đàn bà đang cầm chiếc đèn bị gió thổi chao đảo trong đêm tối, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt ảm đạm của bà ta. Dù thấy cảnh tượng quái dị như vậy, bà Khương cũng không hề biến sắc như thể đã biết trước mọi chuyện.
Lúc sau, bà ta mới từ từ ngồi quỳ xuống đất, hai tay chắp lại hướng về phía đền thờ mà cầu nguyện.
Miêu sốt ruột vội truyền tin cho Quân:
“Chủ nhân!! Có chuyện rồi! Hạ được đưa vào một ngôi đền, tôi không thể cùng vào được nhưng tôi thấy ngôi đền này quỷ dị lắm!”
Quân bên kia chỉ đáp lại: “Mày chờ đi”
Miêu: “Sao chủ nhân điềm tĩnh vậy? Cô không lo lắng à?”
“...”
Phía bên còn lại không có hồi âm, Miêu thở dài chỉ đành ngồi đợi Hạ trở ra.
Quân cũng không dễ dàng gì, cô vẫn đang ở trong căn phòng lúc sáng, nhưng hệ thống đã khóa chặt các cửa, cô căn bản không có cách nào thoát ra ngoài.
Đi qua đi lại cũng đã mỏi chân luôn rồi, Quân mới ngồi lại bình tĩnh nhắm mắt định thần.
“Lam, lần này cho tôi giành lấy hào quang của anh một chút”
Trong kịch bản cô viết, ở những chương cuối cùng, lúc mà cuộc chiến giữa Hạ với gia tộc họ Lục diễn ra gay gắt, số mệnh của Hạ lúc đó đã định là sẽ chết, nhưng dưới sự giúp đỡ của Lam. Lam đã thay đổi số mệnh của nữ chính bằng cấm thuật, từ đó giúp cô trả thù thành công.
Nhưng cái giá phải trả là, người cưỡng ép đi lệch quỹ đạo của thiên đạo đã bị trừng phạt, dẫn đến cái kết tang thương, tất cả đều không có ai sống sót.
Thật ra đây là quá sớm, nếu cô dùng cấm thuật này tại đây, không những sẽ bị hệ thống trừng phạt nặng nề vì dám thay đổi tình tiết truyện mà còn phải nhận lấy phản phệ của cấm thuật.
Nói cách khác, cô có thể sẽ thật sự c.h.ế.t đến linh hồn cũng vỡ vụn.
Quân cười: “Chỉ là sớm hay muộn thôi, như thế cũng đáng”
Lam vốn không hề cho cô cách vẽ cấm thuật, nhưng cô chính là tác giả, là người đã tạo ra cả cấm thuật đó thì làm lại một bản sao cũng chỉ là vấn đề thời gian để nhớ lại mà thôi.
----
Đã 3 giờ sáng, bà Khương vẫn không ngừng lẩm bẩm niệm thứ gì đó trong miệng không ngớt. Thời gian trôi qua đã quá lâu, có vẻ như bà ta đã tính toán xong gì đó, bà thở dài:
“Vẫn là quá hy vọng rồi...”
Nói rồi, bà Khương đứng dậy, tay cầm đèn lồng thất vọng bước đi.
Miêu tức giận dùng hết khả năng để đ.ấ.m vỡ cánh cửa nhưng mọi nỗ lực của nó đều trở nên vô nghĩa cả. Nó toát mồ hôi, mắt đỏ ngầu. Nói như thế nào thì nó vẫn là một Quân khác, vả lại việc chủ nhân vừa giao cho nó thì đã gần như thất bại rồi.
Khi tất cả mọi thứ dường như đã ngã ngũ, tiếng cửa kẽo kẹt lại lần nữa vang lên làm cả hai người ngoài cửa giật mình.
Bà Khương quay thót người lại, nhìn Hạ với ánh mắt không thể tin được.
Thần sắc Hạ lúc này đã trở nên nhợt nhạt, nhưng nhìn vào đáy mắt của cô, Miêu nhận ra rằng có một thứ gì đó đã thay đổi.
Miêu lười quan tâm đến chuyện đó, nó nhảy lên vai Hạ rồi khóc thút thít:
“Sao đến tận giờ mới ra hả con ngốc này!”
Hạ nhìn nó cười dịu dàng:
“Đã qua lâu vậy rồi sao?”
Miêu: “Ừm, tôi đã nói cho Quân rồi, nhưng chủ nhân không đến được!”
Hạ hoảng hốt: “Này! Tao đã làm sao đâu mà lại làm phiền chị ấy”
Miêu bất mãn: “Hả?! Đương nhiên phải báo cho chủ nhân rồi, nhóc mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ bị lột lông mất!”
Trong lúc một người một mèo nói chuyện, bà Khương đã chạy đến. Nhanh chóng quỳ một chân xuống đất thể hiện sự thành kính, chắp tay, bà ta nói:
“Tôi đã thất lễ nhiều rồi, xin chúc mừng thần nữ đã trở về!!!”
Nghe vậy, Miêu nhìn Hạ sửng sốt:
“Th-Thần?!!!”
---------------------
Đôi lời từ tác giả:
Deadline đã dí mình đến ngơ ngác luôn rồi :)). Có lẽ mình phải dành nhiều thời gian hơn để nghĩ cốt truyện cho bộ này thôi. Vì một chương có khoảng 3000 chữ nên sẽ ra khá chậm đó, xin lỗi các bạn.
Chọn theo dõi truyện để chờ đọc full nhé, iu nhìu nhìu!
Hạ nghiêm túc quan sát cái tượng to lớn nằm giữa nơi ở của trưởng làng, ngũ quan của nó được khắc trông rất đáng sợ. Phía trước cả hai là một tấm rèm che đi trưởng làng ngồi ở phía sau, nhìn từ xa, Hạ chỉ thấy người đó ngoắc tay cho một tiểu chủ bước vào rồi nói nhỏ gì đó.
Người tiểu chủ đó bước ra, nói với Hạ và đám người gác cổng với giọng nói nhẹ nhàng:
“Cảm tạ các vị, mọi người có thể rời đi rồi”
Bà ta nói xong liền nhìn vào Hạ, giữ người lại:
“Vị khách này đến đây cũng đã mệt, trong khuôn viên của trưởng làng vẫn còn phòng trống, tôi sẽ dẫn đường nên hãy theo sau tôi nhé”
Vừa định bước đi, bà ta nhìn hũ cốt trên tay cô rồi bảo:
“Phiền vị khách này để lại nó ở chỗ trưởng làng, nếu đây từng là người dân làng tôi thì chắc chắn chúng tôi sẽ lo hậu sự tử tế”
Hạ chần chừ, nhưng nếu không để lại thì cô cũng khó lấy niềm tin của bọn họ được. Nhẹ nhàng trao hũ cốt lại cho bà tiểu chủ, Quân hướng mắt nhìn theo hướng bà ta đi.
-”Vậy... mời cô bước theo tôi ra gian sau”
Hạ gật đầu.
Miêu lại bắt đầu thắc mắc: “Cái vị trưởng làng này sao lại không lộ mặt vậy nhỉ? Già quá thì cũng là chuyện thường thôi mà sao phải ngại?”
Hạ giữ khoảng cách với người tiểu chủ, nói với Miêu:
”Tôi nghĩ là không phải vậy đâu”
Miêu kinh ngạc, nó hỏi: “Ơ, sao nhóc biết?”
Thấy con mèo còn nhỏ hơn mình mà bản thân lại bị gọi là nhóc, Hạ chỉnh đốn: “Gọi chị!”
Miêu: “Nhóc!”
“....” Hạ bất lực, không muốn người đi phía trước chú ý, cô đành trả lời câu hỏi lúc nãy của Miêu:
“Khí chất của người đó không giống một người già”
Miêu chê bai: “Hả? Nhóc đoán kiểu gì vậy?”
Hạ: “Không biết, ta chỉ đoán thôi, trước kia ở phủ họ Lý nhìn sắc mặt của người khác mãi thành quen rồi”
Miêu lúc này mới nghiêm túc hơn một chút, nó không nói chuyện nữa mà chỉ ngoắc ngoắc cái đuôi cọ vào tay Hạ như an ủi.
Hạ nhìn nó, bất giác nở nụ cười, không hiểu vì sao dù con mèo thối này nói chuyện rất đanh đá nhưng lại mang đến cho cô cảm giác dễ chịu.
Giữ phép tắc, Hạ cảm ơn bà tiểu chủ rồi vào phòng của mình, trước khi bước vào, bà ta để lại một câu dặn dò:
“Giờ Kỷ Sửu cô sẽ gặp lại trưởng làng, từ lúc này đến tối, tuyệt đối không được rời khỏi phòng”
(Kỷ Sửu: 1h->3h sáng theo lịch vạn niên)
Nơi này có lẽ là chỗ sang trọng nhất mà Hạ từng ở qua, không có nhà tranh vách đất được xây tạm bợ mà chúng được làm tỉ mỉ bởi gỗ, nội thất trang hoàng có phần đơn giản nhưng lại dễ nhìn.
Hạ lấy ngón tay gõ ba lần vào nhẫn truyền tống, vài giây sau, một lỗ hỏng cắt qua không gian xuất hiện trước mắt cô.
Thấy người bước ra, Hạ liền nói:
“Tôi đã xong việc rồi”
Khiêm nhìn Hạ không nói gì, hắn gật đầu:
“Chăm sóc cho nó, tôi đi tìm dược”
Nói xong, chưa đợi Hạ đồng ý, hắn đã biến mất theo làn khói tỏa ra khắp phòng.
Quân hoảng hốt, tên này thích làm theo ý mình vậy à? Để cô ở đây nhỡ đâu hệ thống lại ra yêu cầu gì đó kì quái thì phải làm thế nào!
Quân: “Này khoa--”
“....”
Cô chửi thầm: “Tên c.h.ế.t bầm!”
Không gian rơi vào tĩnh lặng, Quân khẽ đưa mắt liếc nhìn Hạ qua lớp dải lụa trắng thì toát mồ hôi:
“Con nhóc này... Đối với kẻ thù lại lạnh lẽo đến vậy à...”
Sắc mặt Hạ hiện giờ đã tối đen, Quân cố gắng nói vài câu:
“Cái đó... tôi không thể lộ mặt được. Có thể cho tôi ở trong phòng không?”
Một không gian tĩnh lặng đáng sợ bao trùm khắp căn phòng. Hai người ở trong cũng không ra ngoài được, bốn mắt nhìn nhau.
Quân chữa cháy: “Hay là... chúng ta ngủ lấy sức đi?”
Lát sau, cô tự giác: “Tôi ngủ dưới đất cũng được!”
Miêu dù nấp trong áo nhưng khí tức của chủ nhân làm nó liền ngay lập tức nhận ra, nó vui mừng phụ họa:
“Cho tên đó cái chăn đi!”
Hạ nhăn mày, cốc đầu nó một cái. Rõ ràng cô không hiểu con mèo này có gì mà vui vẻ thế.
Nhưng dù sao lúc trước hắn cũng giúp Hạ nên cô tạm thời bỏ qua chuyện cũ, ném cái mền cho tên mù phía trước, cô nói:
“Tối nay tôi phải đi ra ngoài, đến lúc đó anh trốn đi”
Nói xong, Hạ mặc kệ Thiên - hay chính xác lúc này là Quân xử lý chỗ ngủ thế nào mà nằm trên giường không quan tâm nữa.
Quân ôm lấy thứ đồ vừa bị ném cho mình, thở phào, nghĩ:
“May mắn con mèo này không nói gì ngu ngốc”
Miêu truyền tin qua cho Quân: “Méo, chủ nhân à, con nhóc này đối xử tệ với cô quá!”
Quân cười: “Mày chỉ là một phần kí ức của ta thôi nên không hiểu được đâu, việc này chỉ là bình thường thôi”
Miêu khó ở: “Xí! Con nhóc thối này lúc nãy còn dám đánh tôi! Ha ha, cũng may tôi chỉ cần nói sẽ mách cho chủ nhân chuyện đó thì con nhóc lại hiểu chuyện hẳn ra”
Thấy nó cười khúc khích, Quân bất lực:
“Không được trêu con bé đâu đấy”
-“Đúng rồi, kể lại sự việc lúc sáng đi"
Miêu liền nghe lời, nó bắt đầu kể tường tận mọi việc.
Dù đang là lúc trời sáng, sương mù ngoài cửa sổ cũng chẳng tan đi chút nào, Quân chống hai tay sau đầu, trằn trọc mãi cũng chẳng ngủ được dù tối qua cô chẳng ngủ chút gì.
Quay đầu nhìn về phía giường Hạ đang nằm, Quân nhớ lại khuôn mặt Hạ lúc tối qua...
“Hạ! Em sao vậy?!”
Trong nghĩa trang lạnh lẽo, Quân vừa thấy Hạ ngã gục xuống thì tức khắc vứt cả cây dù trên tay mà ào chạy đến đỡ Hạ.
Quân vội rút ra một lá bùa đưa ra trước trán, nhắm mắt định thần vài giây, cô la lớn:
“Miêu! Ra đây!”
Lá bùa đột nhiên bốc cháy dữ dội, ánh lửa xanh lục như ma trơi giữa đêm tối sáng rực lên rồi ngay lập tức tan biến. Từ giữa không trung, một con mèo Ba Tư với đôi mắt xanh biếc ánh lên tia sắc lẹm.
Nó nhảy lên vai của Quân rồi đưa chân lên liếm, đột nhiên, nó phát ra tiếng người:
“Chủ nhân, chuyện gì mà cô phải gọi cả tôi ra ngoài vậy?”
Thấy sắc mặt Hạ ngày càng trắng nhợt, Quân ra lệnh:
“Mày đào cái mộ này tìm một hũ tro cốt ở phía dưới đi”
Miêu nghe vậy thì khuôn mặt vốn kiêu kì liền cứng ngắc, nó kinh ngạc:
“Méo! Chủ nhân người nói gì vậy? Sao lại là tôi chứ? Còn có bùa phép khác mà?!”
Quân lạnh nhạc để lại một câu rồi ôm Hạ đi mất:
“Dùng nhiều bùa chú sẽ rất mất sức, đành nhờ mày vậy”
Thế là, để mặc Miêu giận dữ ở đó, Quân đưa Hạ lại căn chòi hoang trong nghĩa địa. Suốt tối hôm đó, cô không rời nhóc con nhà mình nửa bước.
“Anh có thật sự mù không? Nhìn tôi làm gì?”
Quân giật mình sực tỉnh khi nghe tiếng Hạ nói, cô quên mất hiện tại mình phải giả vờ bị mù mà cứ nhìn chằm chằm vào Hạ.
Quân: “Nhìn cô làm gì chứ, thần kinh à!”
Hạ không nói gì, chỉ nằm ở đó cảnh giác. Đột nhiên, cô ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, cố lấy lại tỉnh táo nhưng không thành, Hạ chỉ kịp quay lại chỗ Quân nói một chữ “Chạy--” rồi ngất đi.
Quân đã sớm phát hiện ra thứ mùi này rồi, chỉ là cô đã kiểm tra và thấy không có gì bất thường nên mới để yên cho Hạ ngửi nó.
Miêu hoảng hốt: “Chủ nhân! Hạ sao vậy?”
Quân: “Không sao, trưởng làng chỉ là muốn con bé ngoan ngoãn ở lại phòng đến tối thôi”
Cô ngồi dậy, cầm lấy chăn mà đi đến đắp lên người Hạ. Nhìn Hạ với ánh mắt kì lạ, Quân dặn dò:
“Miêu, bằng mọi giá bắt buộc phải cứu được con bé, rõ chưa?”
Miêu ngờ ngợ: “Chủ nhân, mặc dù đây là mệnh lệnh thông thường thôi, nhưng tôi có cảm giác cô sẽ gặp điều gì đó chẳng lành nếu tôi làm vậy, linh cảm tôi sai sao?”
Quân nhìn nó, cô với nó có thể được xem là một người, nên việc nó có trực giác nguy hiểm là bình thường. Vì nếu nó bảo vệ Hạ, Quân sẽ lại bị hệ thống trừng phạt.
Quân: “Mày nghĩ nhiều rồi”
“Ò...” Nó ỉu xìu, nằm cuộn tròn rồi cũng nhắm mắt lại.
----
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa từ phía ngoài cứ đều đều vang lên trong đêm tối làm Hạ tỉnh giấc. Cô liền ngồi dậy nhìn theo hướng tiếng động.
“Ai đấy?”
Giọng người phụ nữ trung niên vang lên:
“Là tôi đây, đến giờ rồi”
Hạ nhìn xuống đất, Quân đã đi đâu mất rồi. Nhưng cô không có thời gian nghĩ nhiều, vội vơ tấm áo choàng đen rồi mở cửa đi theo bà ta.
Âm thanh côn trùng kêu rả rít dưới chân cầu nơi Hạ đi qua càng làm tăng thêm vẻ tịch mịch thiếu bóng người của ngôi làng.
“Đến nơi rồi” Bà tiểu chủ nói.
Hạ khá ngạc nhiên, cô không nghĩ mình lại được đưa đến một ngôi đền khang trang thế này thay vì là nơi ở của trưởng làng.
Hạ: “Trưởng làng đâu?”
An Khương - bà tiểu chủ đáp: “Không giấu gì, trưởng làng hiện tại sức khỏe không được tốt nên mọi quyết định của ngài ấy đều do tôi thực hiện”
Khương chỉ về phía ngôi đền lát gạch đỏ trước mặt:
“Đây là ngôi đền thiên nhất của làng tôi, đã tồn tại cả gần ngàn năm, để chứng minh cô có dòng m.á.u liên quan đến làng thì hãy đến đó nhỏ m.á.u vào chén sứ trên tay của bức tượng trong đền”
Nói vậy nhưng bà ta không hề di chuyển thêm bước nào mà chỉ nhìn Hạ tỏ ý chỉ có mình cô đi.
Hạ đành bước về phía trước, hướng về phía ngôi đền ẩn hiện trong màn đêm dưới ánh sáng lay lắc của mấy cái đèn lồng.
“Két----” Tiếng cửa lâu ngày chưa tu sửa tạo nên âm thanh kéo dài nặng nề, Hạ bình ổn hơi thở, bước chân qua bật thềm tiến vào gian nhà trong.
Lúc bước vào, cô không chú ý đến phải đóng cửa lại. Thế mà chỉ ngay khi cô vừa vặn bước qua cửa chính, nó đột nhiên tự động đóng xầm lại trước sự ngỡ ngàng của Miêu.
Từ lúc Hạ tỉnh dậy rồi đi theo bà tiểu chủ, Miêu vẫn âm thầm bám vào trong lớp áo của cô, vậy mà mới đây thôi. Miêu dường như bị thứ gì đó cưỡng chế đẩy ngược ra khỏi cửa.
“Meo!!! Chuyện gì thế này?” Nó cào móng lên cánh cửa gỗ được khắc họa tiết cầu kì.
“Meo! Cái bà già kia! Sao không cứu --” Miêu vốn định chửi bà tiểu chủ, nhưng nó phải dừng lại ngay sau khi thấy nét mặt bà ta.
Bà Khương vốn không thể nghe thấy hay nhìn thấy Miêu. Nhưng đập vào mắt của Miêu là hình ảnh một người đàn bà đang cầm chiếc đèn bị gió thổi chao đảo trong đêm tối, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt ảm đạm của bà ta. Dù thấy cảnh tượng quái dị như vậy, bà Khương cũng không hề biến sắc như thể đã biết trước mọi chuyện.
Lúc sau, bà ta mới từ từ ngồi quỳ xuống đất, hai tay chắp lại hướng về phía đền thờ mà cầu nguyện.
Miêu sốt ruột vội truyền tin cho Quân:
“Chủ nhân!! Có chuyện rồi! Hạ được đưa vào một ngôi đền, tôi không thể cùng vào được nhưng tôi thấy ngôi đền này quỷ dị lắm!”
Quân bên kia chỉ đáp lại: “Mày chờ đi”
Miêu: “Sao chủ nhân điềm tĩnh vậy? Cô không lo lắng à?”
“...”
Phía bên còn lại không có hồi âm, Miêu thở dài chỉ đành ngồi đợi Hạ trở ra.
Quân cũng không dễ dàng gì, cô vẫn đang ở trong căn phòng lúc sáng, nhưng hệ thống đã khóa chặt các cửa, cô căn bản không có cách nào thoát ra ngoài.
Đi qua đi lại cũng đã mỏi chân luôn rồi, Quân mới ngồi lại bình tĩnh nhắm mắt định thần.
“Lam, lần này cho tôi giành lấy hào quang của anh một chút”
Trong kịch bản cô viết, ở những chương cuối cùng, lúc mà cuộc chiến giữa Hạ với gia tộc họ Lục diễn ra gay gắt, số mệnh của Hạ lúc đó đã định là sẽ chết, nhưng dưới sự giúp đỡ của Lam. Lam đã thay đổi số mệnh của nữ chính bằng cấm thuật, từ đó giúp cô trả thù thành công.
Nhưng cái giá phải trả là, người cưỡng ép đi lệch quỹ đạo của thiên đạo đã bị trừng phạt, dẫn đến cái kết tang thương, tất cả đều không có ai sống sót.
Thật ra đây là quá sớm, nếu cô dùng cấm thuật này tại đây, không những sẽ bị hệ thống trừng phạt nặng nề vì dám thay đổi tình tiết truyện mà còn phải nhận lấy phản phệ của cấm thuật.
Nói cách khác, cô có thể sẽ thật sự c.h.ế.t đến linh hồn cũng vỡ vụn.
Quân cười: “Chỉ là sớm hay muộn thôi, như thế cũng đáng”
Lam vốn không hề cho cô cách vẽ cấm thuật, nhưng cô chính là tác giả, là người đã tạo ra cả cấm thuật đó thì làm lại một bản sao cũng chỉ là vấn đề thời gian để nhớ lại mà thôi.
----
Đã 3 giờ sáng, bà Khương vẫn không ngừng lẩm bẩm niệm thứ gì đó trong miệng không ngớt. Thời gian trôi qua đã quá lâu, có vẻ như bà ta đã tính toán xong gì đó, bà thở dài:
“Vẫn là quá hy vọng rồi...”
Nói rồi, bà Khương đứng dậy, tay cầm đèn lồng thất vọng bước đi.
Miêu tức giận dùng hết khả năng để đ.ấ.m vỡ cánh cửa nhưng mọi nỗ lực của nó đều trở nên vô nghĩa cả. Nó toát mồ hôi, mắt đỏ ngầu. Nói như thế nào thì nó vẫn là một Quân khác, vả lại việc chủ nhân vừa giao cho nó thì đã gần như thất bại rồi.
Khi tất cả mọi thứ dường như đã ngã ngũ, tiếng cửa kẽo kẹt lại lần nữa vang lên làm cả hai người ngoài cửa giật mình.
Bà Khương quay thót người lại, nhìn Hạ với ánh mắt không thể tin được.
Thần sắc Hạ lúc này đã trở nên nhợt nhạt, nhưng nhìn vào đáy mắt của cô, Miêu nhận ra rằng có một thứ gì đó đã thay đổi.
Miêu lười quan tâm đến chuyện đó, nó nhảy lên vai Hạ rồi khóc thút thít:
“Sao đến tận giờ mới ra hả con ngốc này!”
Hạ nhìn nó cười dịu dàng:
“Đã qua lâu vậy rồi sao?”
Miêu: “Ừm, tôi đã nói cho Quân rồi, nhưng chủ nhân không đến được!”
Hạ hoảng hốt: “Này! Tao đã làm sao đâu mà lại làm phiền chị ấy”
Miêu bất mãn: “Hả?! Đương nhiên phải báo cho chủ nhân rồi, nhóc mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ bị lột lông mất!”
Trong lúc một người một mèo nói chuyện, bà Khương đã chạy đến. Nhanh chóng quỳ một chân xuống đất thể hiện sự thành kính, chắp tay, bà ta nói:
“Tôi đã thất lễ nhiều rồi, xin chúc mừng thần nữ đã trở về!!!”
Nghe vậy, Miêu nhìn Hạ sửng sốt:
“Th-Thần?!!!”
---------------------
Đôi lời từ tác giả:
Deadline đã dí mình đến ngơ ngác luôn rồi :)). Có lẽ mình phải dành nhiều thời gian hơn để nghĩ cốt truyện cho bộ này thôi. Vì một chương có khoảng 3000 chữ nên sẽ ra khá chậm đó, xin lỗi các bạn.
Chọn theo dõi truyện để chờ đọc full nhé, iu nhìu nhìu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.