Kế Hoạch Dạy Bảo Nữ Chính Hướng Thiện
Chương 18: Thần giáng
Luyn Luyn
08/11/2024
Nghe bản thân được gọi như vậy, Hạ cũng không thể ngờ trước được.
Bà Khương run run, nói:
“Đã 50 năm rồi, chúng tôi vẫn luôn chờ đợi một người là truyền nhân của thần, dòng m.á.u của người chính là thứ chúng tôi vẫn luôn mong ngóng”
Hạ nghi ngờ: “Làm sao bà biết m.á.u của tôi có phải hay không chứ?”
Bà Khương: “Vâng? Chỉ cần ngửi thôi thì ai cũng biết mà?”
Hạ đưa ngón tay vẫn đang rỉ m.á.u sau khi cô đã nhỏ m.á.u ở trong đền, cô suy tư nghĩ:
“Không thể nào, từ trước đến giờ vẫn đâu có ai phản ứng gì với m.á.u của mình chứ... Trừ những người trong làng này cùng với đám yêu thú ở Mộng Sinh. Mình rốt cuộc có bí mật gì sao?”
Nghĩ đoạn, Hạ nhìn xuống Miêu đang ôm khư khư cổ mình:
“Miêu lúc trước cũng đã dùng m.á.u của mình để ngăn cản những người gác cổng tấn công”
Miêu không biết Hạ đang nghĩ gì cả, nó vẫn còn đang bàng hoàng vì Hạ lại được bà ta gọi là thần.
Hạ: “Vậy thì các người đã xác thực được tôi có gốc gác từ làng rồi chứ?”
Bà Khương: “Vâng, không có nghi ngờ gì nữa. Chẳng ai không có dòng m.á.u thần tộc mà bước vào đền Thần vẫn còn sống trở ra cả"
Miêu nghe vậy liền nhận ra: “Đúng là đủ độc ác, bà ta không muốn xác nhận nhóc có phải dân làng không mà lại là tìm kiếm thần! Ngay từ đầu bà ta đã không có ý định để nhóc sống rồi”
Đột nhiên cảm nhận ánh mắt nhìn mình từ Hạ, Miêu lo lắng hỏi:
“Gì vậy? Sao nhìn tôi bằng con mắt gì vậy?”
Hạ dời tầm mắt, vừa định hỏi gì đó với bà Khương thì phía xa xa, lát đát vài ánh đèn lồng cứ nhập nhòe trong đêm tối, cô nghe được vài tiếng trò chuyện.
“Này, đừng đi tới đó nữa!”
Người khác đáp lại: “Im lặng đi, bà Khương đã dặn là tới đây tìm bà ta rồi mà”
“Kìa, đằng kia có người!” Người đó phát hiện.
Thế là, hai người đều nhanh chóng bước tới bên bà Khương.
Miêu: “Này? Họ nói gì vậy?”
“Họ đang tìm bà Khương” Hạ đáp.
Miêu bất ngờ nhìn Hạ, nó vốn chỉ định nói bâng quơ mà thôi:
“Ơ sao nhóc hiểu họ nói gì vậy?”
Đây là lần đầu tiên Hạ gặp những người này, nhưng cô lại hiểu hết ngôn ngữ mà họ nói trong khi Miêu vẫn mờ mịt đầy dấu chấm hỏi.
Hạ: “Một lời khó nói hết, sau này sẽ giải thích với mày sau”
Một người đàn ông trung niên nhưng cơ thể rất vạm vỡ cường tráng tiến lên chào bà Khương rồi mới run giọng nói:
“Bà Khương, lại có chuyện xảy ra rồi”
Bà Khương nghe vậy thì mày liền nhíu chặt lại, có lẽ bà ta hiểu rõ lời của người đàn ông kia có hàm ý gì. Bà ta hỏi:
“Lần này lại là gì nữa?”
-”Là... là người ở bên bờ biển”
Bà ta gật đầu, ngay sau liền đứng sang một bên Hạ mà cúi người cung kính:
“Thần nữ, mong người hãy giúp chúng tôi, vì để giải quyết việc này mà chúng tôi chờ đợi đã lâu lắm rồi”
Nghe bà Khương gọi kẻ mới đến như vậy, dân làng nhất thời không hiểu chuyện gì, đến lúc tỉnh ngộ ra mới vỡ lẽ, đây là người được bà Khương dẫn vào đền thần mà vẫn còn sống.
Cả đám người nhanh chóng quỳ xuống, khấu đầu cầu xin Hạ:
“Thần linh! Xin hãy cứu vớt dân làng chúng con”
Miêu: “Ủa? Họ đang làm gì vậy”
Hạ sắc mặt không đổi, nói nhỏ: “Có vẻ rắc rối rồi đây...”
----
Người mất là một cô sản phụ mới mang thai được 5 tháng. A Xương là tên người chồng quá cố của cô ấy, Nhà A Xương vẫn luôn nương tựa vào nhau mà sống.
Chỉ 6 tháng trước thôi, A Xương đột nhiên mất tích, cả làng lúc đó mới huy động lực lượng đi tìm kiếm anh ta nhưng đã hơn cả tuần mà cũng không tìm thấy.
Thế rồi A Vỹ - người khỏe nhất làng lúc bấy giờ mới đánh bạo xin phép trưởng làng để đi tìm A Xương. Kết quả, đúng là A Xương đã được tìm thấy ở bờ sông phía đông bắc của làng Đoài.
Tuy nhiên, thứ mà nhóm A Vỹ tìm thấy lại chính là một cái xác khô quắp nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nó bị trôi nổi rồi mắc cạn trên một tảng đá gần bờ biển, cả nhóm người phải mất cả một lúc lâu định thần mới chấp nhận được sự thật này.
Kể từ ngày đó, trong làng lần lượt xuất hiện thêm nhiều vụ mất tích kì lạ, mà đối tượng bị nhắm đến lại rất ngẫu nhiên. Lúc thì là một đứa trẻ chỉ mới 8 tuổi, lúc lại là một ông già gần đất xa trời, có khi chỉ là một tên nhậu nhẹt bê tha. Không ai có thể đoán được nguyên nhân c.h.ế.t là gì.
Tính đến nay mới chỉ được 4 tháng đã có năm vụ thảm sát, mới đầu, A Vỹ rất giận giữ, anh ta yêu cầu phải lục tung cái làng này lên cũng phải tìm cho ra kẻ thủ ác.
Nhưng kế hoạch mới chỉ lên được một ngày, nhà của anh ta đã bốc cháy suốt cả đêm, may mắn lúc đó A Vỹ lại không có nhà nên tránh được nạn.
Kì lạ là, đám lửa đêm ấy hoàn toàn bị bao phủ bởi sắc xanh, cứ hệt như lửa của địa ngục.
Cứ như vậy, hễ có ai có ý định giải mã sự việc đều bị dùng biện pháp như vậy cảnh cáo và nạn nhân thì vẫn cứ c.h.ế.t như ngả rạ.
Đền Thần luôn là địa điểm cấm vào của làng Đoài. Lúc khởi nguyên ngôi làng đã là rất lâu về trước, đến cả sổ sách về lịch sử của làng cũng chất cả đống, nhưng đền Thần luôn là nơi dân làng dặn nhau là cấm địa, tuyệt đối không được bước vào vì đó là nơi thờ cúng các vị thần, nếu không phải thần thì tiếp cận sẽ bị trừng phạt.
Tuy khó tin, nhưng điều đó lại hết sức bình thường với người dân vì thực sự có dòng m.á.u của thần tồn tại.
“Nhưng đó là chuyện của 50 năm về trước, vị thần cuối cùng đã qua đời. Đó chắc chắn là do không có thần tộc nào đến thờ cúng đền Thần nữa nên chúng tôi đã bị trừng phạt”
Trên đường đi đến nhà A Xương, bà Khương kể lại sự việc cho Hạ nghe. Hạ chẳng lấy làm bất ngờ, cô hỏi:
“Vậy những cái c.h.ế.t gần đây là do thần sao?”
Hiểu ý của Hạ, bà Khương vội cúi đầu phủ nhận:
“Không không, là do không có thần tộc phù hộ nên đám ma quỷ bên ngoài đã hại chúng tôi”
Miêu thắc mắc: “Ma quỷ? Họ đang nói đến ai vậy nhỉ, là dị thú à?”
Hạ gật đầu tỏ ý đồng tình.
Từ lúc bước ra khỏi đền nhìn Hạ có vẻ quái quái, Miêu lấy chân nhỏ ấn vào tay cô, tra hỏi:
“Nhóc con, làm sao nhóc biết mấy chuyện này vậy?”
Lát sau cũng không đợi được Hạ trả lời nữa, nó mới chậc lưỡi cuộn tròn lại nằm chờ mấy người này đến nơi.
Bà Khương liền phất tay, hai người đến thông báo cũng đi mất.
Hạ nhướng mày hỏi: “Sao không để họ đi cùng?”
-”C-cái này... người đến nơi rồi sẽ rõ”
Vẫn là cảnh tượng như lúc Hạ mới đến, sương mù cứ lẩn quẩn bám lấy từng ngôi nhà trong làng - nơi mà không hề thấy một bóng người xuất hiện.
Đã đến nơi, bà ta chỉ tay về phía một ngôi nhà nhỏ cô độc nằm trên vùng biển đêm heo hút.
“Hai mẹ con họ sống ở đây”
Hôm nay lại là một ngày không trăng không sao, trên bờ biển xuất hiện vài ba dấu chân của hai người họ.
Trái ngược với suy nghĩ của Hạ rằng sẽ không có ai canh gác ở đây, thật sự có người đang đứng trước căn nhà nhỏ này để trông giữ. Thân hình hắn ta có vẻ mảnh mai, mặt bị cái mũ của lớp áo lông thú che mất đi đôi mắt, chỉ thấy được khuôn miệng của hắn.
Bà Khương bước tới vỗ vai hắn, gật đầu thông cảm:
“Vất vả cho cậu nhiều rồi”
-”Đây là ai?” - Hạ hỏi.
Bà Khương đáp:
“Đáng lẽ ở đây sẽ không có ai canh giữ cả... Nhưng mà người này có mối quan hệ với hai mẹ con A Xương nên mới tình nguyện đến nơi này chăm sóc cho họ suốt cả năm nay, đáng tiếc đến cuối cùng lại...”
Hạ gặn hỏi người đàn ông:
“Anh là ai?”
Người đó vâng lời, đáp: “T-tên tôi là Sinh"
Miêu đột nhiên nhảy bổ ra ngoài, móng vuốt vừa cào xuống cát biển, nó nhìn vào phía trong căn nhà u tối mà gầm gừ nhe răng nanh sắc nhọn rồi liền chạy vào trong nhà.
Hạ đưa tay muốn đỡ nó, nhưng cô nhanh chóng rụt tay lại. Cô thầm chửi nó:
“Con mèo này! Người khác không thấy mày nhưng tao cũng không được hành động kì lạ đó hiểu không?!”
Hạ thôi hỏi chuyện về tên đàn ông tên Sinh mà nhanh chóng vào trong với Miêu.
Ngay lập tức hình ảnh bên trong đã làm Hạ không tự chủ được mà phải lùi một bước. Cô đã hiểu tại sao Miêu lại hành động như thế rồi.
Bên trong cũng không khác gì bên ngoài mấy, cả căn nhà nhỏ lợp bằng lá cọ chỉ có độc một chiếc bàn và một cái giường nhỏ. Mà trên cái giường đó là một cái xác c.h.ế.t nằm ngửa bụng, tay cào cấu vào lớp gỗ phía dưới tạo ra từng vệt dài ướt đẫm máu.
Điều làm cô thấy buồn nôn nhất chính là, từ đầu đến chân, làn da của cái xác này như bị hun khói mà kho quắp lại, tưởng chừng như lớp thịt bên trong đã không còn.
Cái thai trong bụng cũng không thoát khỏi hoàn cảnh ấy, chỉ là nó còn nằm trong bụng mẹ nên cái xác đó lại có thêm một phần nhô lên ở giữa.
Hạ phải thốt lên: “Đây... là vợ A Xương sao?”
Bà Khương cũng là lần đầu đến hiện trường, nhưng có vẻ bà ta đã chuẩn bị trước tâm lý nên nghe vậy liền trả lời:
“Vâng... không chỉ có A Xương, tất thảy những cái c.h.ế.t sau A Xương đều là kiểu... kiểu c.h.ế.t này”
Hạ: “Hiểu rồi, bà cùng Sinh chờ bên ngoài đi”
Bà Khương không biết Hạ muốn làm gì, nhưng cô đã nói vậy thì bà ta chỉ đành ngoắc tay cho Sinh cùng ra ngoài chờ.
Miêu tự lúc nào đã quay trở lại bám quanh chân Hạ không buông. Hạ để ý rằng hình như nó đang run rẩy.
Hạ bế nó lên tay: “Sao vậy, mày sợ à?”
Nếu là trước đây có lẽ nó sẽ xù lông lên mà cào mặt cô rồi, nhưng hiện giờ lại không có động tĩnh gì cả.
Nhìn đôi mắt xanh ngọc bích của nó sáng lên trong đêm tối, Hạ đưa tay khẽ vuốt ve khóe mắt nó, đột nhiên muốn hỏi:
“Có lúc tao lại cảm giác mày chính là Quân, nhưng lại không phải là Quân”
Miêu rủ rỉ: “Ai cũng thay đổi mà...”
-”Thay đổi?”
Miêu nhận ra mình đã lỡ lời, nó vội bào chữa:
“T-thì đương nhiên rồi, lúc mới được tạo ra thì tôi đã luôn ở bên Quân mà, giống tính cách chủ nhân cũng không khó hiểu...”
Mặc dù nói vậy, nhưng câu trả lời trong thân tâm Miêu lại là: “Chứ không phải rằng tôi là Quân lúc 17 tuổi nên mới sợ hãi vậy đâu, Quân hiện giờ mà nhóc luôn thấy đã ở tuổi 25 rồi...”
Đã định thần lại, Miêu lúc này mới hỏi điều đã luôn thắc mắc:
“Nhóc đã thấy gì ở trong đền Thần vậy?”
Hạ trầm mặt nhìn về phía cái xác, cô thở dài kể lại...
Bà Khương run run, nói:
“Đã 50 năm rồi, chúng tôi vẫn luôn chờ đợi một người là truyền nhân của thần, dòng m.á.u của người chính là thứ chúng tôi vẫn luôn mong ngóng”
Hạ nghi ngờ: “Làm sao bà biết m.á.u của tôi có phải hay không chứ?”
Bà Khương: “Vâng? Chỉ cần ngửi thôi thì ai cũng biết mà?”
Hạ đưa ngón tay vẫn đang rỉ m.á.u sau khi cô đã nhỏ m.á.u ở trong đền, cô suy tư nghĩ:
“Không thể nào, từ trước đến giờ vẫn đâu có ai phản ứng gì với m.á.u của mình chứ... Trừ những người trong làng này cùng với đám yêu thú ở Mộng Sinh. Mình rốt cuộc có bí mật gì sao?”
Nghĩ đoạn, Hạ nhìn xuống Miêu đang ôm khư khư cổ mình:
“Miêu lúc trước cũng đã dùng m.á.u của mình để ngăn cản những người gác cổng tấn công”
Miêu không biết Hạ đang nghĩ gì cả, nó vẫn còn đang bàng hoàng vì Hạ lại được bà ta gọi là thần.
Hạ: “Vậy thì các người đã xác thực được tôi có gốc gác từ làng rồi chứ?”
Bà Khương: “Vâng, không có nghi ngờ gì nữa. Chẳng ai không có dòng m.á.u thần tộc mà bước vào đền Thần vẫn còn sống trở ra cả"
Miêu nghe vậy liền nhận ra: “Đúng là đủ độc ác, bà ta không muốn xác nhận nhóc có phải dân làng không mà lại là tìm kiếm thần! Ngay từ đầu bà ta đã không có ý định để nhóc sống rồi”
Đột nhiên cảm nhận ánh mắt nhìn mình từ Hạ, Miêu lo lắng hỏi:
“Gì vậy? Sao nhìn tôi bằng con mắt gì vậy?”
Hạ dời tầm mắt, vừa định hỏi gì đó với bà Khương thì phía xa xa, lát đát vài ánh đèn lồng cứ nhập nhòe trong đêm tối, cô nghe được vài tiếng trò chuyện.
“Này, đừng đi tới đó nữa!”
Người khác đáp lại: “Im lặng đi, bà Khương đã dặn là tới đây tìm bà ta rồi mà”
“Kìa, đằng kia có người!” Người đó phát hiện.
Thế là, hai người đều nhanh chóng bước tới bên bà Khương.
Miêu: “Này? Họ nói gì vậy?”
“Họ đang tìm bà Khương” Hạ đáp.
Miêu bất ngờ nhìn Hạ, nó vốn chỉ định nói bâng quơ mà thôi:
“Ơ sao nhóc hiểu họ nói gì vậy?”
Đây là lần đầu tiên Hạ gặp những người này, nhưng cô lại hiểu hết ngôn ngữ mà họ nói trong khi Miêu vẫn mờ mịt đầy dấu chấm hỏi.
Hạ: “Một lời khó nói hết, sau này sẽ giải thích với mày sau”
Một người đàn ông trung niên nhưng cơ thể rất vạm vỡ cường tráng tiến lên chào bà Khương rồi mới run giọng nói:
“Bà Khương, lại có chuyện xảy ra rồi”
Bà Khương nghe vậy thì mày liền nhíu chặt lại, có lẽ bà ta hiểu rõ lời của người đàn ông kia có hàm ý gì. Bà ta hỏi:
“Lần này lại là gì nữa?”
-”Là... là người ở bên bờ biển”
Bà ta gật đầu, ngay sau liền đứng sang một bên Hạ mà cúi người cung kính:
“Thần nữ, mong người hãy giúp chúng tôi, vì để giải quyết việc này mà chúng tôi chờ đợi đã lâu lắm rồi”
Nghe bà Khương gọi kẻ mới đến như vậy, dân làng nhất thời không hiểu chuyện gì, đến lúc tỉnh ngộ ra mới vỡ lẽ, đây là người được bà Khương dẫn vào đền thần mà vẫn còn sống.
Cả đám người nhanh chóng quỳ xuống, khấu đầu cầu xin Hạ:
“Thần linh! Xin hãy cứu vớt dân làng chúng con”
Miêu: “Ủa? Họ đang làm gì vậy”
Hạ sắc mặt không đổi, nói nhỏ: “Có vẻ rắc rối rồi đây...”
----
Người mất là một cô sản phụ mới mang thai được 5 tháng. A Xương là tên người chồng quá cố của cô ấy, Nhà A Xương vẫn luôn nương tựa vào nhau mà sống.
Chỉ 6 tháng trước thôi, A Xương đột nhiên mất tích, cả làng lúc đó mới huy động lực lượng đi tìm kiếm anh ta nhưng đã hơn cả tuần mà cũng không tìm thấy.
Thế rồi A Vỹ - người khỏe nhất làng lúc bấy giờ mới đánh bạo xin phép trưởng làng để đi tìm A Xương. Kết quả, đúng là A Xương đã được tìm thấy ở bờ sông phía đông bắc của làng Đoài.
Tuy nhiên, thứ mà nhóm A Vỹ tìm thấy lại chính là một cái xác khô quắp nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nó bị trôi nổi rồi mắc cạn trên một tảng đá gần bờ biển, cả nhóm người phải mất cả một lúc lâu định thần mới chấp nhận được sự thật này.
Kể từ ngày đó, trong làng lần lượt xuất hiện thêm nhiều vụ mất tích kì lạ, mà đối tượng bị nhắm đến lại rất ngẫu nhiên. Lúc thì là một đứa trẻ chỉ mới 8 tuổi, lúc lại là một ông già gần đất xa trời, có khi chỉ là một tên nhậu nhẹt bê tha. Không ai có thể đoán được nguyên nhân c.h.ế.t là gì.
Tính đến nay mới chỉ được 4 tháng đã có năm vụ thảm sát, mới đầu, A Vỹ rất giận giữ, anh ta yêu cầu phải lục tung cái làng này lên cũng phải tìm cho ra kẻ thủ ác.
Nhưng kế hoạch mới chỉ lên được một ngày, nhà của anh ta đã bốc cháy suốt cả đêm, may mắn lúc đó A Vỹ lại không có nhà nên tránh được nạn.
Kì lạ là, đám lửa đêm ấy hoàn toàn bị bao phủ bởi sắc xanh, cứ hệt như lửa của địa ngục.
Cứ như vậy, hễ có ai có ý định giải mã sự việc đều bị dùng biện pháp như vậy cảnh cáo và nạn nhân thì vẫn cứ c.h.ế.t như ngả rạ.
Đền Thần luôn là địa điểm cấm vào của làng Đoài. Lúc khởi nguyên ngôi làng đã là rất lâu về trước, đến cả sổ sách về lịch sử của làng cũng chất cả đống, nhưng đền Thần luôn là nơi dân làng dặn nhau là cấm địa, tuyệt đối không được bước vào vì đó là nơi thờ cúng các vị thần, nếu không phải thần thì tiếp cận sẽ bị trừng phạt.
Tuy khó tin, nhưng điều đó lại hết sức bình thường với người dân vì thực sự có dòng m.á.u của thần tồn tại.
“Nhưng đó là chuyện của 50 năm về trước, vị thần cuối cùng đã qua đời. Đó chắc chắn là do không có thần tộc nào đến thờ cúng đền Thần nữa nên chúng tôi đã bị trừng phạt”
Trên đường đi đến nhà A Xương, bà Khương kể lại sự việc cho Hạ nghe. Hạ chẳng lấy làm bất ngờ, cô hỏi:
“Vậy những cái c.h.ế.t gần đây là do thần sao?”
Hiểu ý của Hạ, bà Khương vội cúi đầu phủ nhận:
“Không không, là do không có thần tộc phù hộ nên đám ma quỷ bên ngoài đã hại chúng tôi”
Miêu thắc mắc: “Ma quỷ? Họ đang nói đến ai vậy nhỉ, là dị thú à?”
Hạ gật đầu tỏ ý đồng tình.
Từ lúc bước ra khỏi đền nhìn Hạ có vẻ quái quái, Miêu lấy chân nhỏ ấn vào tay cô, tra hỏi:
“Nhóc con, làm sao nhóc biết mấy chuyện này vậy?”
Lát sau cũng không đợi được Hạ trả lời nữa, nó mới chậc lưỡi cuộn tròn lại nằm chờ mấy người này đến nơi.
Bà Khương liền phất tay, hai người đến thông báo cũng đi mất.
Hạ nhướng mày hỏi: “Sao không để họ đi cùng?”
-”C-cái này... người đến nơi rồi sẽ rõ”
Vẫn là cảnh tượng như lúc Hạ mới đến, sương mù cứ lẩn quẩn bám lấy từng ngôi nhà trong làng - nơi mà không hề thấy một bóng người xuất hiện.
Đã đến nơi, bà ta chỉ tay về phía một ngôi nhà nhỏ cô độc nằm trên vùng biển đêm heo hút.
“Hai mẹ con họ sống ở đây”
Hôm nay lại là một ngày không trăng không sao, trên bờ biển xuất hiện vài ba dấu chân của hai người họ.
Trái ngược với suy nghĩ của Hạ rằng sẽ không có ai canh gác ở đây, thật sự có người đang đứng trước căn nhà nhỏ này để trông giữ. Thân hình hắn ta có vẻ mảnh mai, mặt bị cái mũ của lớp áo lông thú che mất đi đôi mắt, chỉ thấy được khuôn miệng của hắn.
Bà Khương bước tới vỗ vai hắn, gật đầu thông cảm:
“Vất vả cho cậu nhiều rồi”
-”Đây là ai?” - Hạ hỏi.
Bà Khương đáp:
“Đáng lẽ ở đây sẽ không có ai canh giữ cả... Nhưng mà người này có mối quan hệ với hai mẹ con A Xương nên mới tình nguyện đến nơi này chăm sóc cho họ suốt cả năm nay, đáng tiếc đến cuối cùng lại...”
Hạ gặn hỏi người đàn ông:
“Anh là ai?”
Người đó vâng lời, đáp: “T-tên tôi là Sinh"
Miêu đột nhiên nhảy bổ ra ngoài, móng vuốt vừa cào xuống cát biển, nó nhìn vào phía trong căn nhà u tối mà gầm gừ nhe răng nanh sắc nhọn rồi liền chạy vào trong nhà.
Hạ đưa tay muốn đỡ nó, nhưng cô nhanh chóng rụt tay lại. Cô thầm chửi nó:
“Con mèo này! Người khác không thấy mày nhưng tao cũng không được hành động kì lạ đó hiểu không?!”
Hạ thôi hỏi chuyện về tên đàn ông tên Sinh mà nhanh chóng vào trong với Miêu.
Ngay lập tức hình ảnh bên trong đã làm Hạ không tự chủ được mà phải lùi một bước. Cô đã hiểu tại sao Miêu lại hành động như thế rồi.
Bên trong cũng không khác gì bên ngoài mấy, cả căn nhà nhỏ lợp bằng lá cọ chỉ có độc một chiếc bàn và một cái giường nhỏ. Mà trên cái giường đó là một cái xác c.h.ế.t nằm ngửa bụng, tay cào cấu vào lớp gỗ phía dưới tạo ra từng vệt dài ướt đẫm máu.
Điều làm cô thấy buồn nôn nhất chính là, từ đầu đến chân, làn da của cái xác này như bị hun khói mà kho quắp lại, tưởng chừng như lớp thịt bên trong đã không còn.
Cái thai trong bụng cũng không thoát khỏi hoàn cảnh ấy, chỉ là nó còn nằm trong bụng mẹ nên cái xác đó lại có thêm một phần nhô lên ở giữa.
Hạ phải thốt lên: “Đây... là vợ A Xương sao?”
Bà Khương cũng là lần đầu đến hiện trường, nhưng có vẻ bà ta đã chuẩn bị trước tâm lý nên nghe vậy liền trả lời:
“Vâng... không chỉ có A Xương, tất thảy những cái c.h.ế.t sau A Xương đều là kiểu... kiểu c.h.ế.t này”
Hạ: “Hiểu rồi, bà cùng Sinh chờ bên ngoài đi”
Bà Khương không biết Hạ muốn làm gì, nhưng cô đã nói vậy thì bà ta chỉ đành ngoắc tay cho Sinh cùng ra ngoài chờ.
Miêu tự lúc nào đã quay trở lại bám quanh chân Hạ không buông. Hạ để ý rằng hình như nó đang run rẩy.
Hạ bế nó lên tay: “Sao vậy, mày sợ à?”
Nếu là trước đây có lẽ nó sẽ xù lông lên mà cào mặt cô rồi, nhưng hiện giờ lại không có động tĩnh gì cả.
Nhìn đôi mắt xanh ngọc bích của nó sáng lên trong đêm tối, Hạ đưa tay khẽ vuốt ve khóe mắt nó, đột nhiên muốn hỏi:
“Có lúc tao lại cảm giác mày chính là Quân, nhưng lại không phải là Quân”
Miêu rủ rỉ: “Ai cũng thay đổi mà...”
-”Thay đổi?”
Miêu nhận ra mình đã lỡ lời, nó vội bào chữa:
“T-thì đương nhiên rồi, lúc mới được tạo ra thì tôi đã luôn ở bên Quân mà, giống tính cách chủ nhân cũng không khó hiểu...”
Mặc dù nói vậy, nhưng câu trả lời trong thân tâm Miêu lại là: “Chứ không phải rằng tôi là Quân lúc 17 tuổi nên mới sợ hãi vậy đâu, Quân hiện giờ mà nhóc luôn thấy đã ở tuổi 25 rồi...”
Đã định thần lại, Miêu lúc này mới hỏi điều đã luôn thắc mắc:
“Nhóc đã thấy gì ở trong đền Thần vậy?”
Hạ trầm mặt nhìn về phía cái xác, cô thở dài kể lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.