Chương 49
Lạc Lạc Nhật
06/02/2015
Lúc An Nặc nhận được
bằng tốt nghiệp cũng không cảm thấy vui sướng, bởi vì tốt nghiệp rồi cô
sẽ phải rời xa những thánh ngày tốt đẹp của thời sinh viên, phải đối mặt với xã hội tàn khốc, điểm này đã thấm sâu trong người cô. Cho nên cô
không nói rõ với mọi người trong nhà, chỉ nói sơ qua rằng mình về trường chuẩn bị tốt nghiệp. Cô chỉ nói chuyện mình tốt nghiệp với Phó Quốc
Hoa, nhưng anh nhất định đang phải huấn luyện ở trong quân doanh không
thể ra ngoài, lần tốt nghiệp này so với lần trước mà nói, càng thêm cô
đơn. Lần trước tốt nghiệp đại học hcung quanh tuy không có người thân
chúc mừng, nhưng vẫn còn bạn bè, mà lần này, đến ngay cả bạn bè cũng
không có.
Dù đã sớm biết được tình trạng này, nhưng trong lòng vẫn không tự chủ được buồn bã. Nghĩ lại mình vãn giống như ngày trước lúc nào cũng chỉ có mọt mình, cô buồn bã nhớ tới chồng mình, không biết lúc Phó Quốc Hoa nhìn thấy tình trạng của cô như vậy có đâu lòng không, nếu như anh ôm cô vào trong ngực an ủi nhất định sẽ khiến cô vô cùng vui vẻ, chỉ cần là anh, tất cả mọi chuyện cô sẽ không còn cảm thấy khổ cực nữa. Lúc trước khi xem TV hoặc trong tiểu thuyết đều cảm thấy tứ tình cảm này hơi quá, không nghĩ tới hôm nay cô cũng có loại cảm giác này. Cô buồn cười cảm thấy cô giống như càng ngày càng biến thành nhân vật trong truyện của Quỳnh Dao rồi.
Thu dọn đồ đạc ở ký túc xong, đồ cũng không ít, cô cầm một mình quả thật rất nặng. Cô một mình kéo túi lớn túi nhỏ đi trên đường lòng càng cảm thấy chua xót. Nhưng loại khốn cảnh này cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì người cứu vớt cô đã đến.
“An Nặc, để tôi giúp cậu, hãy còn cách cổng trường khá xa đó.” Một giọng nói truyền vào tay An Nặc, ngẩng đầu nhìn lên, là Văn Bân. An Nặc đối với hắn nở một nụ cười cảm tạ sau gật đầu một cái. Thời điểm này cô cần người giúp một tay, mặc kệ đó là ai, thái độ của cô đều giống nhau.
Văn Bân nhìn An Nặc thuận theo, một cỗ cảm giác tự hào chinh phục được lan ra trong lòng hắn, chỉ là lúc đưa tay ra nhận lấy hành lý của An Nặc, lại có một bàn tay ngăm đen ngăn lại, còn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An Nặc.
Một loại hơi thở quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa từ phía sau truyền tới, An Nặc không thể tin được. Anh không phải đang ở trong quân doanh sao, sao có thể đến đây. An Nặc nghi ngờ quay sang nhìn, anh mặc một thân quân trang thẳng tắp, nhưng so với lúc cô gặp trong quân doanh hay ở nhà còn chỉnh tề hơn rất nhiều. Chắc chắn anh đã có chuẩn bị khi đến đây.
An Nặc hài hước nghiêng mắt nhìn anh, Phó Quốc Hoa cũng nhìn thấy ánh mắt đó của cô, nhưng mà hiện tại hắn không rảnh rỗi để ý đến cô, trước hết chuyện quan trọng nhất là giải quyết tình địch.
Một cái tay đem đồ đạc trên tay An Nặc để xuống đất, tay còn lại chuyển qua ôm hông An Nặc, sau khi chỉnh xong tư thế hắn mới vươn một bàn tay ra nói: “Xin chòa, tôi thay cô ấy cảm ơn anh, chuyện còn lại giao cho tôi là được rồi.”
Văn Bân vừa mới tạo được cơ hội tiến thêm một bước lại bị người đàn ông trước mắt này một tay phá hỏng, sắc mặt liền tối xuống, ánh mắt mang theo địch ý nhìn người đàn ông đối diện: “Anh là ai?”
Phó Quốc Hoa bàn tay nắm cả eo nhỏ của An Nặc, biểu hiện như muốn chiếm giữ, không trách được Văn Bân nhìn một cái là có thẻ biết quan hệ giữa hai người bọn họ không tầm thường. Phó Quốc Hoa thấy mục đích đã đạt được, lại một lần nữa ra vẻ phong độ của một người lớn tuổi, lại đưa bàn tay mà Văn Bân không muốn bắt kia ra, sau đó mở miệng: “Xin chào, tôi tên Phó Quốc Hoa, là chồng của An Nặc.” Chỉ đúng sáu chứ đã đủ khiến cho Văn Bân chết đứng như vừa bị sét đánh. Nhìn An Nặc như muốn cô phủ định, rằng đây không phải là sự thật, nhưng nhìn An Nặc lại phát hiện trong ánh mắt của cô đều là người đàn ông bên cạnh, đến khóe miệng cũng không tự giác được nở nụ cười dịu dàng.
An Nặc đang rất vui vẻ, bởi vì Phó Quốc Hoa đối với mỗi sự kiện trong lá thư cô viết đều xem rất nghiêm túc, cho nên mới có thể kịp thời xuất hiện bên cạnh cô lúc này. Cô muốn ôm anh cho anh một nụ hôn thật sâu, nhưng đây là nơi công cộng, vào lúc này cô chỉ có thể nhìn Phó Quốc Hoa, đến Văn Bân chán nản rời đi lúc nào cũng không biết.
Sau khi giải quyết tình địch xong, Phó Quốc Hoa một tay nhấc bọc quần áo, một tay ôm vợ hướng ngoài cổng trường đi tới. Dọc theo đường đi đều có người bàn tán xôn xao. Hắn đọc thư cô viết nói mình sắp tốt nghiệp, luôn cảm giác vợ mình chịu uất ức khi không có mình bên cạnh, trong lòng vẫn canh cánh. Vì vậy lần đầu tiên hắn dùng đặc quyền của đại đội trưởng để sắp xếp cho cô có thể đi theo quân. Đến lúc An Nặc tốt nghiệp, nhận được tin hắn liền cố ý dấu cô để xin nghỉ ra ngoài đi đón vợ về nhà mới. Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực ôm vợ yêu rêu rao khắp nơi.
Đi tới một chiếc xe Jeep ở phía trước, Phó Quốc Hoa đem đồ đạ để ở ghế sau, sau đó đi tới ghế phụ lai mở cửa mời An Nặc lên xe. An Nặc không ngờ ở thời đại này vẫn có thể hưởng loại đóip xử này, lúc này mọi người có tiền nữa cũng có hạn, cho nên muốn mua một cái xe riêng lúc này là không có khả năng, ngược lại Phó Quốc Hoa, lái một chiếc xe quân dụng, người mặc quân trang có gắn sao mang hàm đại đội trưởng đến đón An Nặc. Đã trở thành một đề tài khiến mọi người xôn xao trong một thời gian dài. An Nặc buồn cười trợn mắt nhìn Phó Quốc Hoa đang giúp cô đóng cửa, lại thấy được Cô Bình Bình đang đứng phía sau Chu Trì mở to mắt kinh ngạc nhìn mình.
Cho đến khi xe nghêng ngang rời đi, Cố Bình Bình đến tột cùng vẫn chưa hiểu đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra. Tình huống là thế nào, An Nặc không phải gả cho một tên lính quen sao, sao giờ dáng vẻ của hắn lại như làm quan to vậy, còn có thể lại xe đến đón cô, chuyện này cần bao nhiêu quyền lực mới có thể lấy xe công làm chuyện riêng, chuyện này cả trường học đều thấy được.
Mặc kệ Cố Bình Bình trong lòng rối rắm như thế nào, An Nặc cùng Phó Quốc Hoa không biết, chỉ là cho dù có biết rõ, chuyện này cũng chỉ sẽ thỏa mãn ảnh hưởng của mình mà thôi, hiệu quả mà hắn muốn cũng chính là như vậy, khiến mọi người đều biết An Nặc là người của hắn.
Xe vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, An Nặc cũng không trông nom chuyện gì nữa, trực tiếp úp sấp trên người chuyện này, nhắm ngay cổ anh cắn một cái, để lại dấu răng thật sâu mới thả miệng buông ra. Phó Quốc Hoa bị cô cắn chẳng những không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười, bởi vì hắn biết thời điểm cô hưng phấn thỉnh thoảng biểu diễn một chút bạo lực.
“Sao anh không nói trước với em một tiếng hả?” Cũng không ai biết khi An Nặc thấy chuyện này xuất hiện tâm tình của cô đã vui vẻ đến chừng nào, bởi vì anh rất bận, cô cũng quen ở một mình rồi, cô cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không đúng. Nhưng hôm nay anh đúng là cho cô một bất ngờ lớn, cũng rất vui mừng.
Phó Quốc Hoa một tay cầm tay lái, một tay nắm lấy bàn tay của cô, vừa nhẹ nhàng vuốt ve, vừa nói: “Mới được cấp trên phê duyệt, nên chưa kịp nói với em, lại không liên lạc được. Thế nào, đón vợ của mình cũng là chuyện phạm pháp sao?”
Nhìn anh vẫn nghiêm chỉnh nhìn về phía trước lái xe, cũng không nhìn cô, lại khôi phục bộ dạng nghiêm túc, An Nặc nghĩ thầm, khối tảng đá này đúng là vừa thối vừa cứng, không bao giờ biết dỗ phụ nữ vui vẻ, cũng chẳng bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt nào. Cô dựa lưng vào ghế, bĩu môi nói: “Anh đang đưa em đi đâu vậy?”
“Về quân doanh, đơn xin cho em theo quân đã được phê duyệt, phòng cũng được phân rồi, hôm qua anh cũng đã dọn dẹp qua, anh về xem xem còn thiếu những cái gì thì bổ xung nốt.”
“Thật Không? Chúng ta bây giờ trực tiếp đến đó sao?.” Cô rất hưng phấn. Lấy được cái gật đầu xác nhận của Phó Quốc Hoa, con mắt của cô lóe sáng nhìn thẳng về phía trước, giống như nhà của bọn họ đang ở trước mặt. Xe một đường lái thẳng vào quân doanh, khi bọn họ ngừng lại. Căn phòng bọn họ được chia nằm ở trên tầng hai căn số 3, sát vách đều đã có người ở rồi, Phó Quốc Hoa dẫn cô lên phòng cũng có vài người đang ở cửa h oặc đang chuẩn bị về nhà cùng hai người chào hỏi, mọi người đều là người thân và chấp nhận theo quân. Cô cũng gật đầu chào hỏi lại họ. Phó Quốc Hoa cầm chìa khóa mở cửa, sau đó thuận tay đưa chìa khóa cho cô: “Cầm lấy chìa khóa này, mỗi người giữ một cái.”An Nặc nhận lấy chìa khóa vui mừng chạy vào nhà đi xem các phòng.
Gian phòng không lứn, từ trong ra ngoài khoảng chừng 50m2 , chia làm hai phòng ngủ mộ phòng khách, phòng khách để một cái bàn đơn giản cùng bốn cái ghế băng, sau đó chính là một caí tủ, bên trên còn có TV, trong phòng ngủ lớn có một cái gường đôi, cạnh đầu gường còn có một cái bàn nhỏ trên có đèn ngủ, còn có một cái tủ quần áo. An Nặc gật đầu một cái, đây chính là tổ ấm mới của cô và Phó Quốc Hoa.
An Nặc xem xong quay trở lại phòng khách thấy Phó Quốc Hoa đang ngồi trên ghế quan sát mình, chờ đợi cô kiểm tra xong. Cô theo thói quen chạy đến trong ngực anh ngồi lên đùi anh, lôi hai cánh tay anh vòng qua hông của mình, sau đó đưa hai tay vòng lên cô anh, bày ra dáng vẻ thân mật: “Ừ, không tệ, quét dọn rất sạch sẽ, cả nhà đều trống không, nhưng không sao, em sẽ mua đồ về trang trí thật tốt, nơi này về sau chính là nhà của chúng ta.”
Phó Quốc Hoa nhìn cô thật sâu hít thở một cái nói: “Ừ, đây chính là nhà của hai chúng ta.”
Rốt cuộc cũng có thể cùng cô ở chung một chỗ không còn xa cách, trong lòng hắn nghĩ
Dù đã sớm biết được tình trạng này, nhưng trong lòng vẫn không tự chủ được buồn bã. Nghĩ lại mình vãn giống như ngày trước lúc nào cũng chỉ có mọt mình, cô buồn bã nhớ tới chồng mình, không biết lúc Phó Quốc Hoa nhìn thấy tình trạng của cô như vậy có đâu lòng không, nếu như anh ôm cô vào trong ngực an ủi nhất định sẽ khiến cô vô cùng vui vẻ, chỉ cần là anh, tất cả mọi chuyện cô sẽ không còn cảm thấy khổ cực nữa. Lúc trước khi xem TV hoặc trong tiểu thuyết đều cảm thấy tứ tình cảm này hơi quá, không nghĩ tới hôm nay cô cũng có loại cảm giác này. Cô buồn cười cảm thấy cô giống như càng ngày càng biến thành nhân vật trong truyện của Quỳnh Dao rồi.
Thu dọn đồ đạc ở ký túc xong, đồ cũng không ít, cô cầm một mình quả thật rất nặng. Cô một mình kéo túi lớn túi nhỏ đi trên đường lòng càng cảm thấy chua xót. Nhưng loại khốn cảnh này cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì người cứu vớt cô đã đến.
“An Nặc, để tôi giúp cậu, hãy còn cách cổng trường khá xa đó.” Một giọng nói truyền vào tay An Nặc, ngẩng đầu nhìn lên, là Văn Bân. An Nặc đối với hắn nở một nụ cười cảm tạ sau gật đầu một cái. Thời điểm này cô cần người giúp một tay, mặc kệ đó là ai, thái độ của cô đều giống nhau.
Văn Bân nhìn An Nặc thuận theo, một cỗ cảm giác tự hào chinh phục được lan ra trong lòng hắn, chỉ là lúc đưa tay ra nhận lấy hành lý của An Nặc, lại có một bàn tay ngăm đen ngăn lại, còn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An Nặc.
Một loại hơi thở quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa từ phía sau truyền tới, An Nặc không thể tin được. Anh không phải đang ở trong quân doanh sao, sao có thể đến đây. An Nặc nghi ngờ quay sang nhìn, anh mặc một thân quân trang thẳng tắp, nhưng so với lúc cô gặp trong quân doanh hay ở nhà còn chỉnh tề hơn rất nhiều. Chắc chắn anh đã có chuẩn bị khi đến đây.
An Nặc hài hước nghiêng mắt nhìn anh, Phó Quốc Hoa cũng nhìn thấy ánh mắt đó của cô, nhưng mà hiện tại hắn không rảnh rỗi để ý đến cô, trước hết chuyện quan trọng nhất là giải quyết tình địch.
Một cái tay đem đồ đạc trên tay An Nặc để xuống đất, tay còn lại chuyển qua ôm hông An Nặc, sau khi chỉnh xong tư thế hắn mới vươn một bàn tay ra nói: “Xin chòa, tôi thay cô ấy cảm ơn anh, chuyện còn lại giao cho tôi là được rồi.”
Văn Bân vừa mới tạo được cơ hội tiến thêm một bước lại bị người đàn ông trước mắt này một tay phá hỏng, sắc mặt liền tối xuống, ánh mắt mang theo địch ý nhìn người đàn ông đối diện: “Anh là ai?”
Phó Quốc Hoa bàn tay nắm cả eo nhỏ của An Nặc, biểu hiện như muốn chiếm giữ, không trách được Văn Bân nhìn một cái là có thẻ biết quan hệ giữa hai người bọn họ không tầm thường. Phó Quốc Hoa thấy mục đích đã đạt được, lại một lần nữa ra vẻ phong độ của một người lớn tuổi, lại đưa bàn tay mà Văn Bân không muốn bắt kia ra, sau đó mở miệng: “Xin chào, tôi tên Phó Quốc Hoa, là chồng của An Nặc.” Chỉ đúng sáu chứ đã đủ khiến cho Văn Bân chết đứng như vừa bị sét đánh. Nhìn An Nặc như muốn cô phủ định, rằng đây không phải là sự thật, nhưng nhìn An Nặc lại phát hiện trong ánh mắt của cô đều là người đàn ông bên cạnh, đến khóe miệng cũng không tự giác được nở nụ cười dịu dàng.
An Nặc đang rất vui vẻ, bởi vì Phó Quốc Hoa đối với mỗi sự kiện trong lá thư cô viết đều xem rất nghiêm túc, cho nên mới có thể kịp thời xuất hiện bên cạnh cô lúc này. Cô muốn ôm anh cho anh một nụ hôn thật sâu, nhưng đây là nơi công cộng, vào lúc này cô chỉ có thể nhìn Phó Quốc Hoa, đến Văn Bân chán nản rời đi lúc nào cũng không biết.
Sau khi giải quyết tình địch xong, Phó Quốc Hoa một tay nhấc bọc quần áo, một tay ôm vợ hướng ngoài cổng trường đi tới. Dọc theo đường đi đều có người bàn tán xôn xao. Hắn đọc thư cô viết nói mình sắp tốt nghiệp, luôn cảm giác vợ mình chịu uất ức khi không có mình bên cạnh, trong lòng vẫn canh cánh. Vì vậy lần đầu tiên hắn dùng đặc quyền của đại đội trưởng để sắp xếp cho cô có thể đi theo quân. Đến lúc An Nặc tốt nghiệp, nhận được tin hắn liền cố ý dấu cô để xin nghỉ ra ngoài đi đón vợ về nhà mới. Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực ôm vợ yêu rêu rao khắp nơi.
Đi tới một chiếc xe Jeep ở phía trước, Phó Quốc Hoa đem đồ đạ để ở ghế sau, sau đó đi tới ghế phụ lai mở cửa mời An Nặc lên xe. An Nặc không ngờ ở thời đại này vẫn có thể hưởng loại đóip xử này, lúc này mọi người có tiền nữa cũng có hạn, cho nên muốn mua một cái xe riêng lúc này là không có khả năng, ngược lại Phó Quốc Hoa, lái một chiếc xe quân dụng, người mặc quân trang có gắn sao mang hàm đại đội trưởng đến đón An Nặc. Đã trở thành một đề tài khiến mọi người xôn xao trong một thời gian dài. An Nặc buồn cười trợn mắt nhìn Phó Quốc Hoa đang giúp cô đóng cửa, lại thấy được Cô Bình Bình đang đứng phía sau Chu Trì mở to mắt kinh ngạc nhìn mình.
Cho đến khi xe nghêng ngang rời đi, Cố Bình Bình đến tột cùng vẫn chưa hiểu đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra. Tình huống là thế nào, An Nặc không phải gả cho một tên lính quen sao, sao giờ dáng vẻ của hắn lại như làm quan to vậy, còn có thể lại xe đến đón cô, chuyện này cần bao nhiêu quyền lực mới có thể lấy xe công làm chuyện riêng, chuyện này cả trường học đều thấy được.
Mặc kệ Cố Bình Bình trong lòng rối rắm như thế nào, An Nặc cùng Phó Quốc Hoa không biết, chỉ là cho dù có biết rõ, chuyện này cũng chỉ sẽ thỏa mãn ảnh hưởng của mình mà thôi, hiệu quả mà hắn muốn cũng chính là như vậy, khiến mọi người đều biết An Nặc là người của hắn.
Xe vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, An Nặc cũng không trông nom chuyện gì nữa, trực tiếp úp sấp trên người chuyện này, nhắm ngay cổ anh cắn một cái, để lại dấu răng thật sâu mới thả miệng buông ra. Phó Quốc Hoa bị cô cắn chẳng những không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười, bởi vì hắn biết thời điểm cô hưng phấn thỉnh thoảng biểu diễn một chút bạo lực.
“Sao anh không nói trước với em một tiếng hả?” Cũng không ai biết khi An Nặc thấy chuyện này xuất hiện tâm tình của cô đã vui vẻ đến chừng nào, bởi vì anh rất bận, cô cũng quen ở một mình rồi, cô cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không đúng. Nhưng hôm nay anh đúng là cho cô một bất ngờ lớn, cũng rất vui mừng.
Phó Quốc Hoa một tay cầm tay lái, một tay nắm lấy bàn tay của cô, vừa nhẹ nhàng vuốt ve, vừa nói: “Mới được cấp trên phê duyệt, nên chưa kịp nói với em, lại không liên lạc được. Thế nào, đón vợ của mình cũng là chuyện phạm pháp sao?”
Nhìn anh vẫn nghiêm chỉnh nhìn về phía trước lái xe, cũng không nhìn cô, lại khôi phục bộ dạng nghiêm túc, An Nặc nghĩ thầm, khối tảng đá này đúng là vừa thối vừa cứng, không bao giờ biết dỗ phụ nữ vui vẻ, cũng chẳng bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt nào. Cô dựa lưng vào ghế, bĩu môi nói: “Anh đang đưa em đi đâu vậy?”
“Về quân doanh, đơn xin cho em theo quân đã được phê duyệt, phòng cũng được phân rồi, hôm qua anh cũng đã dọn dẹp qua, anh về xem xem còn thiếu những cái gì thì bổ xung nốt.”
“Thật Không? Chúng ta bây giờ trực tiếp đến đó sao?.” Cô rất hưng phấn. Lấy được cái gật đầu xác nhận của Phó Quốc Hoa, con mắt của cô lóe sáng nhìn thẳng về phía trước, giống như nhà của bọn họ đang ở trước mặt. Xe một đường lái thẳng vào quân doanh, khi bọn họ ngừng lại. Căn phòng bọn họ được chia nằm ở trên tầng hai căn số 3, sát vách đều đã có người ở rồi, Phó Quốc Hoa dẫn cô lên phòng cũng có vài người đang ở cửa h oặc đang chuẩn bị về nhà cùng hai người chào hỏi, mọi người đều là người thân và chấp nhận theo quân. Cô cũng gật đầu chào hỏi lại họ. Phó Quốc Hoa cầm chìa khóa mở cửa, sau đó thuận tay đưa chìa khóa cho cô: “Cầm lấy chìa khóa này, mỗi người giữ một cái.”An Nặc nhận lấy chìa khóa vui mừng chạy vào nhà đi xem các phòng.
Gian phòng không lứn, từ trong ra ngoài khoảng chừng 50m2 , chia làm hai phòng ngủ mộ phòng khách, phòng khách để một cái bàn đơn giản cùng bốn cái ghế băng, sau đó chính là một caí tủ, bên trên còn có TV, trong phòng ngủ lớn có một cái gường đôi, cạnh đầu gường còn có một cái bàn nhỏ trên có đèn ngủ, còn có một cái tủ quần áo. An Nặc gật đầu một cái, đây chính là tổ ấm mới của cô và Phó Quốc Hoa.
An Nặc xem xong quay trở lại phòng khách thấy Phó Quốc Hoa đang ngồi trên ghế quan sát mình, chờ đợi cô kiểm tra xong. Cô theo thói quen chạy đến trong ngực anh ngồi lên đùi anh, lôi hai cánh tay anh vòng qua hông của mình, sau đó đưa hai tay vòng lên cô anh, bày ra dáng vẻ thân mật: “Ừ, không tệ, quét dọn rất sạch sẽ, cả nhà đều trống không, nhưng không sao, em sẽ mua đồ về trang trí thật tốt, nơi này về sau chính là nhà của chúng ta.”
Phó Quốc Hoa nhìn cô thật sâu hít thở một cái nói: “Ừ, đây chính là nhà của hai chúng ta.”
Rốt cuộc cũng có thể cùng cô ở chung một chỗ không còn xa cách, trong lòng hắn nghĩ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.