Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 48: Tốt nghiệp

Lạc Lạc Nhật

06/02/2015

Trở lại trường học An Nặc cảm thấy trường mình bây giờ so với lúc đi thực tập đã khác đi rất nhiều, lúc trước bước vào tất cả đều mới mẻ, cũng có thể do đã kết hôn, một ít kiều mỵ của phái nữ cũng hiện ở trên người của cô. Đứng trước cửa trường học nhìn sang, lúc cô đứng ở sân trường không nghĩ nó lại to tao như vậy, nhìn qua như một công trình vĩ đại, cả kiến trúc đều mang theo hơi thở văn hóa, đơn giản mà hào phóng. Thở dài, làn này trở lại trường học so với lần trước khác hơn nhiều, tối thiểu không cần làm thêm để kiếm tiền. Cô chỉ cần chú tâm vào việc học, hưởng thụ sự quan tâm từ gia đình và tình yêu của chồng là đươc, còn những chuyện khác có rảnh rồi suy nghĩ đến một chút là tốt rồi.

Về ký túc xá đã rất lâu không trở lại, An Nặc sửa sang lại giường nằm của mình, sau đó nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nếu là trước kia, thời điểm cô nhàm chán sẽ dùng điện thoại tiêu khiển một chút, nhưng ở niên đại này chưa có điện thoại di động, An Nặc không thể làm gì khác hơn là tìm một vật gì đó trong phòng để tiêu khiển, tìm tới tìm lui, cuối cùng ở trong ngăn kéo của Tôn Diệu tìm được một quyển ‘hồng nhan’. An Nặc lật tờ giấu ố vàng bữu môi, tiểu thuyết ở cái niên đại này, chất lượng quả nhiên là hay nhất.

Tựa vào đầu giường lật vài tờ sách, An Nặc cảm thấy có chút mệt nhọc, liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Cảm giác mình không ngủ được bao lâu, lại bị tiếng mở cửa làm tỉnh giấc, cô nghĩ chắc là có người nào trở lại, mọi người ở chung với nhau thời gian cũng không ngắn, cũng đã quen thân rồi đâu cần khách khí như thế, hơn nữa thậ sự dã ngủ, mắt cũng không mở ra, chỉ nhíu mày, ngủ tiếp.

“An Nặc, An Nặc. Mau dậy đi.” Cố Bình Bình giọng nói nghe có chút tức giận, bởi vì đi phía sau cô chính là Chu Trì. Biết cô hôm nay phải trở về kí túc xá, cho nên Cha mẹ muôi cô liền lệnh cho đứa con trai của mình đến nhà cô giúp một tay, Cố Bình Bình đối với chuyện này vô cùng vui vẻ, trên đường đi hai người cũng cười cười nói nói không khí cũng không tệ. Cô biết Chu Trì sẽ đến giúp mình nên cô sy bảo tài xế chiều mới chở bọn họ tới, đến lúc đó chắc chắn lý túc xá đã được dọn dẹp rồi, cô cũng có thể ở trước mặt Chu Trì để lại một ấn tượng tốt.

Kết quả ai biết, chỉ có mỗi An Nặc tới, trừ trên giường cô ta sạch sẽ ra, tất cả các giường còn lại đều ngổn ngang, hơn nữa An Nặc thu dọn hành lý xong cũng tùy tiện để trên mặt đất, còn cô ta lại nằm ngủ ngon lành trên giường, cả ký túc xá xem ra chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, chính là ‘nghèo nàn’

Cố Bình Bình vốn đang cười nói cùng Chu Trì, kết quả khi đẩy cửa ra, nháy mắt đã không thể cười được nữa. Tất cả cùng với cô suy nghĩ đều không giống nhau, nhìn An Nặc trên giường, chắc chắn đã ngủ được một lúc. Bên trong phòng không có một chút nhân khi, tóm lại cô nhìn cũng rất khó có cảm tình, huống chi là Chu Trì.

Lắc hai cái, An Nặc vẫn nhắm mắt ngủ như cũ, Cố Bình Bình nóng nảy, ở tai cô gọi to một tiếng, lúc này An Nặc thật sự không thể ngủ được nữa, mới mê mang mở mắt ra nhìn xem là ai. Mới vừa tỉnh ngủ phản ứng theo không kịp thị giác, An Nặc nỗ lực ở trên mặt Cố Bình Bình quét qua một lượt, sau đó quét xung quanh cuối cùng nhìn thấy người đứng phía sau, ánh mắt đột nhiên mở to ra. Lần này xem như lập tức tỉnh táo lại.

Được rồi, An Nặc nỗ lực đem cơn buồn ngủ của mình đuổi đi, theo tay Cố Bình Bình ngồi dậy. Chỉnh sửa đầu tóc một chút, sau đó không nhanh không chậm hướng về phía Cố Bình Bình chào hỏi: “Trở lại à?” Giống như mới vừa rồi bị đánh thức đột ngột nên ý thức bị ngu đi, cô tự nhiên lại dịu dàng đối với Cố Bình Bình sau đó lại hướng tới Chu Trì gật đầu một cái: “Chào anh.”

Chu Trì mặc một cái áo sơ mi tay ngắn rất hợp với dáng người, nhìn qua hắn rất nho nhã, giống hệt các nhân vật mà tiểu thuyết hay miêu tả là một người đàn ông ưu tú, áo sơ mi trắng, quần tây, mắt đeo một cọng kính vàng. Hắn đừng ở nơi đó hướng cô gật đầu một cái, mang theo nụ cười.

Đối với Cố Bình Bình cùng người đàn ông xuất hiện bên cạnh, An Nặc cũng không cảm thấy hứng thú gì, theo lý mà nói trong ký túc xá có khách tới, cô nên mởi miệng chào hỏi cho phải phép. Nhưng nhìn Cố BÌnh Bình đã lôi kéo Chu Trì ngồi xuống, cũng rót xong nước mời hắn. An Nặc nghĩ, dù sao cũng là khách của Cố Bình Bình, cô ở lại cũng không có gì để nói, tốt nhất là nên tránh đi chỗ khác. Vì vậy lên tiếng nói với hai người muốn ra ngoài đi dạo, để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.

Trong sân trường rộng lớn có nhiều sân viên đi qua đi lạ, vẻ mặt mệt mỏi nhưng vui vẻ vì chuẩn bị kết thúc một năm học vất vả. Ngẩng đầu lên, cố thấy có một người đang vẫy tay gọi mình.



“An Nặc, thật là trùng hợp, gặp được cậu ở nơi này.” Là Văn Bân.

“Ừ” An Nặc gật đầu một cái, cô ở trong trường đi lòng vòng cuối cùng tới nơi này, cô đã từng tốt nghiệp, mỗi lần nhớ tới cuộc sống thời đại học, cô luôn cảm thấy hoài niệm, đáng tiếc thời gian trôi qua thật nhanh, cô cũng không có cơ hội lấy thân phận là cựu sinh viên trở lại sân trường. Giờ lại chuẩn bị tốt nghiệp lần nữa, cảm xúc của cô tự nhiên nhiều hơn một chút. Lại không nghĩ rằng ở đây đụng phải người quen. Nói đến Văn bân, trước kia cô cùng Văn bân quan hệ cũng không thể nói là hài hòa, nhưng nếu Văn Bân chủ động chào hỏi, cô cũng nhất định phải nhiệt tình đáp lại, đây là trả lễ giữa người với người.

“mấy tháng không thấy, cậu đẹp hơn nhiều đấy.” Mặc dù trên mặt hắn cười thành khẩn, nhưng An Nặc biết, đây là phương thức làm quen phổ biến, nhưng loại nói năng ngọt xớt này An Nặc thật sự không thích, cùng một dạng với cô trước kia khi xã giao trong giới nghệ thuật. Biết rõ là người ta có ý tốt, cô cũng không thể xị mặt. Vì vậy cô dùng phương thức giống hắn để chào hỏi lại: “Gần đây cũng thay đổi đẹp trai ra không ít, quả nhiên có khí phái của người làm công tác văn hóa.”

Văn Bân ngượng ngùng cười cười,”Cái người này, cậu thực tập ở đâu vậy?”

Mặc dù tình huống có biến, nhưng An Nặc cũng không muốn nói nhiều với hắn, thứ nhất hai người không thân thiết đến mức có thể hướng hắn càu nhàu, thứ hai Văn Bân cũng không hề giúp cô khi cô bị Cố Bình Bình chơi xấu, tuy nói nó cũng chẳng đáng là gì. Nhìn hắn nói mấy câu đại khái: “Đương nhiên là thực tập ở bệnh viện, nếu không tôi học y còn có thể làm việc khác à?” An Nặc cười cười nói.

“Cũng đúng.” Văn Bân gật đầu một cái. Nếu là người bình thường nhất định sẽ hỏi tiếp đó là bệnh viện nào? Công việc có thuận lợi không. Nhưng Văn Bân lại không hỏi tiếp, hắn nói: “Tôi lần này trở lại cũng vì chuyện thực tập, tôi được tòa nhật báo thuê rồi, sau khi tốt nghiệp sau đến chỗ đó làm biên tập.”

An Nặc giờ mới hiểu được, nguyên nhân Văn Bân hỏi cô làm việc ở đâu cũng không phải vì muốn nói chuyện với cô, mà là hắn muốn mượn cớ dẫn dắt để nói cho cô biết, hắn đã kiếm được một công việc tốt. Chỉ là một người học văn học, có thể vào làm việc tại tòa báo đúng là đáng dể tự hào, đặc biệt Nhật báo còn là một toàn soạn lớn. Hơn nữa thời này truyền thông chưa phát triển, nên mọi người đều có thói quen đọc báo, nghề báo lại càng được tôn trọng hơn.

An Nặc hiểu cách làm của hắn, theo ý của hắn dùng vẻ mặt kích động cùng súng bái nhìn hắn nói: “Văn Bân, cậu thật là lợi hại.” Mặc dù An Nặc không biết, bởi vì cô không quan tâm, nhưng sự thực là Văn Bân đối với An Nặc có một chút ý tứ, đó chính là muốn chinh phục cô, mặc dù không có cuồng nhiệt, nhưng lâu dài lại để cho cô ở trong suy nghĩ của hắn biến thành một loại cố chấp. Được cố sủng báo, không khác nào chính là một loại biến tướng của chinh phục. Nhìn khuôn mặt Văn Bân tươi cười, ai cũng có thể nhớ tới câu châm ngôn ‘thiếu niên tình hoài luôn là xuân’. Chỉ tiếc, An Nặc không hiểu.

Nhìn bóng lưng An Nặc rời đi, Văn Bân không nghĩ ra, mọi chuyện giống như đang phát triển giống như tưởng tượng của hắn, nhưng kết quả lại không giống như hắn suy đoán, hai người bọn họ cũng không tiến thêm một bước quan hệ, vẫn giống như một đường thẳng song song không có điểm giao nhau.

Sau khi chia tay Văn Bân, An Nặc tiếp tục đi dạo quanh sân trường, đi qua bãi tậ phủ kín đất cát, phía trên còn có mấy xà đơn, xà kép, phía dưới đã mọc ra ít cỏ dại. Đi tới phòng học, toàn nhà ba tầng có nhiều phòng học vẫn có sinh viên đang ngồi học ở đó. Bọn họ cắt kiểu tóc đơn giản nhất, năn mặc mộc mạc, cầm bút chăm chú ghi chép.

Nhớ lại lúc mới đến trường, cô còn chưa hoàn toàn thích ứng hoàn cảnh ở nơi này, một đường ngồi máy kéo đến chóng cả mặt, trên đường đều là người xa lạ, phòng ở cũ rách tường loang lở, ngoài sách vở còn mới tinh những thứ khác cô đều cảm thấy nó đã được mấy chục năm tuổi, bạn bè cùng giáo sư cô cũng cảm thấy xa lạ, không có kinh nghiệm giống nhay, thậm chí không có sống ở trong một thế giới nhộn nhịp phức tạp, tất cả đều vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức cô tưởng nó chỉ là một giấc mơ hoặc là cô đang ở trong một cảnh phim nào đó. Đảo mắt cô đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở niên đại này, cũng có thể dung nhập rất tốt dù là học tập hay là ở phương diện cuộc sống, cũng được thể nghiemj một loại thanh xuân khác, đảo mắt cái nữa lại sắp tốt nghiệp, nhưng tuổi thanh xuân của cô nói đến còn rất dài, đây mới chỉ là bước qua giai đoạn đầu mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook