Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 47: rời khỏi bệnh viện

Lạc Lạc Nhật

06/02/2015

Lần này Phó Quốc Hoa được nghỉ sáu ngày, An Nặc sau khi đi hội nghị về được nghỉ thêm một ngày cộng thêm tứ bảy chủ nhật không có ca trực, coi như được nghỉ trọn vẹn ba ngày bên Phó Quốc Hoa, hơn nữa lần này Phó Quốc Hoa về cùng chính là vì chuyện của mẹ mình cùng Trương Chánh Bưu có phải như An Nặc nói không, quả nhiên bốn người trong một nhà sống vô cùng hòa thuận vui vẻ.

Phó Quốc Hoa trước khi đi đặc biệt nói chuyện riếng với mẹ mình, hỏi xem bà thấy Trương Chánh Bưu thế nào, hắn vẫn biết chú Trương đối với mẹ mình rất tốt, ba hắn cũng qua đời lâu rồi, lâu đến nối hắn sắp không nhớ nổi mặt ông nữa. Mà ở trong ký ức của hắn lại lưu lại ấn tượng tương đối tốt với Trương Chánh Bưu, đặc biệt là lúc còn nhỏ, không có khả năng giúp mẹ làm một số việc, Khi đó ông luôn xuất hiện lúc hai mẹ con họ cần nhất. Sau khi hắn trưởng thành, có thể làm được mọi việc, bọn họ cũng không cần nhờ người khác giúp đỡ nữa, Trương Chánh Bưu cũng dần dần phai nhạt ra khỏi cuộc sống của bọn họ, cho tới bây giờ hắn mới biết, thì ra ông vẫn không dừng lại việc giúp đỡ mẹ mình.

Nhìn mẹ gật đầu một cái, hắn biết tại sao mẹ mình lúc trước luôn có thái độ cự tuyệt nay lại thay đổi quyết định, có thể là chú Trương đã dùng 10 năm lặng lẽ chăm sóc khiến bà cảm động, cũng có lẽ là chuyện khác. Chỉ là mẹ mình có người chăm sóc, hắn cũng an tâm hơn nhiều.

Hắn cuối cùng cũng đem đề tài này nói ra, muốn hỏi xem ý kiến Trương Chánh Bưu thế nào, nhìn thấy ông vui mừng đến luống cuống tay chân, người đàn ông 50 tuổi lần đầu tiên ở trước mạt hắn lộ ra nét mặt thận trọng còn mang theo một chút lấy lòng, Phó Quốc Hoa cảm thấy hắn không cần mở miệng, hắn cũng đã thấy được thái độ của ông. Cuối cùng vẫn để hai người già thương lượng, để hắn trước khi đi đem chuyện vui làm.

Giải quyết xong chuyện đại sự, tâm tình An Nặc cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều, hiện tại chỉ còn vấn đề công việc, chỉ là khi Phó Quốc Hoa được phê duyệt để người thân theo quân, về sau cô sẽ làm gì, thời gian qua lâu như vậy, thời gian thực tập của cô cũng sắp kết thúc. Vốn sau khi thực tập cô nhất định sẽ được giữ lại ở nơi này làm việc. Nhưng nếu muốn theo quân, vậy phải từ bỏ công việc này, từ bỏ tất cả để được ở gần Phó Quốc Hoa, hay xa nhau để giữ lại công việc mà mình yêu thích. Hai lựa chọn này thật ra không khiến cô phải khó khăn lựa chọn, tóm lại cô sẽ vì bất kỳ cái gì mà từ bỏ Phó Quốc Hoa.

Vốn cô vẫn còn chút áy náy, dù sao tất cả mọi người trong bệnh viện đều coi cô như người một nhà, mà ngay cả chính cô cũng coi mình là thành viên trong đó, nhưng nếu như phải chọn, cô sẽ không do dự lựa chọn Phó Quốc Hoa, không hề do dự, điều đó khiến cô có chút áy náy.

Chỉ là cô không thể áy náy bao lâu, vì cô phát hiện, thời điểm cô chưa rời bỏ bệnh viện, bệnh viện đã từ bỏ cô trước.

Ngày thứ hai đi làm sau kỳ nghỉ, An Nặc sáng sớm đã tới khoa tim mạch, nhưng cảm giác mọi người khi thấy cô đều không giống như thường ngày, nhìn cô mang theo chút đồng tình, lại có chút hả hê, có người lại có vẻ mặt rối rắm.

“Sao vậy?” An Nặc bình tĩnh nhìn chung quanh, lôi kéo một y tá bình thường quan hệ với nhau không tệ hỏi, muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Chắc chắn đã có chuyện xảy ra, cô cũng không muốn để ý nhiều, quyết định cũng đã đưa ra, cô phải từ trong hoàn cảnh này rút lui ra trước.

“Chủ nhiệm Hạ cho gọi em đến phòng làm việc, em đi rồi sẽ biết.” Chị y tá nói mang theo một chút lo lắng.

An Nặc suy nghĩ, gần đây cô cũng không làm gì chọc giận chủ nhiệm Hạ, tất cả mọi người ai bận việc nấy, cô khẳng định không hề làm chuyện gì vi phạm, hay gây ra lỗi lầm gì trong công việc.

Đông đông đông, “Chủ nhiệm Hạ.”



“An Nặc tới, mau tới ngồi xuống.” Chủ nhiệm Hạ cư xử vẫn như mọi lần cô đến phòng làm việc của bà, đeo kính cúi đầu đọc sách, sau khi An Nặc ngồi xuống, bà đóng lại quyển sách đang đọc, lấy mắt kính xuống.

“Kỳ thực tập của em kết thúc rồi, đối với công việc này em có ý kiến gì hay không?”Chủ nhiệm Hạ trực tiếp hỏi, nhưng hai bàn tay bà nắm chặt lại chứng tỏ tâm tình của bà lúc này có chút nặng nề. Đối với câu hỏi của chủ nhiệm Hạ, An Nặc cúi đầu, lúc đầu cô có nói sau khi thực tập xong sẽ ở lại chỗ này làm việc, bây giờ mặc dù cô muốn ở chung một chỗ với Phó Quốc Hoa, nhưng ý nghĩ này cô chưa từng nói với người nào, cũng chưa từng bày tỏ với ban lãnh đạo, chẳng lẽ chủ nhiệm Hạ đoán được? An Nặc nhìn chủ nhiệm Hạ cúi đầu trầm tư, nghĩ thầm chắc chắn không phải. Vì vậy cô quyết định nói với chủ nhiệm Hạ.

Nhưng mà ở trong mắt chủ nhiệm đối với động tác của cô lại nghi vấn, nghi vấn nói như vậy là có ý gì. Chủ nhiệm Hạ tâm tình lúc này cũng rất bối rồi, không biết phải mở miệng thế nào. Bà vẫn biết khoa tim mạch năm nay chỉ tuyển thêm một người, mà người này cũng đã sớm được định xuống. Hôm nay viện trưởng đã đến tìm bà hỏi ‘bà cảm thấy trong hai người người nào có hiểu hiện tốt hơn’ là có ý gì. Mặc dù so sánh với Cố Bình Bình khôn khéo mà nói thì An Nặc hơi lạnh nhạt, nhưng cô vẫn cùng đồng nghiệp quan hệ rất tốt. Nhìn ý tứ của viện trưởng đã rất rõ ràng, ông đã ra quyết định, nhưng lại không thể lật lọng áp đặt mọi việc nên chụp lại cái mũ này lên đầu bà.

Cuối cùng bà đành ngồi ở chỗ này gọi An Nặc đến nói chuyện, bà biết cô còn chưa tốt nghiệp đã được giáo sư đề cử đến đây thực tập chứng tỏ năng lực phải hơn người, giờ hiện thực lại đáng sợ đến cỡ nào. Nhưng dù bà có muốn cỡ nào cũng không thể thay đổi cục diện, không bằng sớm nói cho cô biết để cô có chuẩn bị.

Vì vậy chủ nhiệm Hạ liền mở miệng: “Là như thế này, hôm nay viện trưởng tìm tôi có nói một chút chuyện, em cũng biết, khoa chúng ta năm nay chỉ cần thêm một người, em và Cố Bình Bình là hai thực tập sinh duy nhất, cho nên phía trên có truyền đạt ý xuống, cảm thấy, Cố Bình Bình thích hợp ở lại hơn em một chút.” Bà lấy thân phận của cấp trên truyền đạt xuống, chứ không phải quyết định của mình. Kế tiếp bà lại lấy giọng của mộ trưởng bối nói: “Thật ra thì cấp trên vôn đã chọn Cố Bình Bình rồi, chẳng qua tôi cảm thấy năng lực của ưm quả thật không tệ, nếu tìm công việc ở bệnh viện khác cũng không phải khó, tôi cũng sẽ lưu ý giúp em, em đừng quá khổ sở.” Cuối cùng thở dài một cái.

Hóa ra chuyện là như vậy, phản ứng đầu tiên của An Nặc sau khi nghe được chuyện này chính là nhíu mày, cô vẫn nghĩ Cố Bình Bình sao không ở nhà ăn sung mặc sướng lại đến bệnh viện thực tập chịu khổ, xem ra là cô ta muốn chiếm chỗ của cô, mà chắc chắn sau khi cô đi, Cố Bình Bình cũng sẽ không ngây ngô ở đây được lâu..

Kế tiếp cô ngẩng đầu lên giơ giơ khóe miệng, cho chủ nhiệm Hạ một nụ cười, không sai, cô không tức giận, tối thiểu không tức giận chủ nhiệm Hạ. Tình huống như thế, khi cô còn là một tiểu minh tinh đã gặp quá nhiều, bây giờ người làm chuyện xấu cũng đều sẽ không đi tới đâu, nếu như hướng về phía nghề nghiệp này của cô mà tới, đoạt công việc này của cô, nghĩ như vậy sẽ khiến cô mất mặt rơi vào bước đường cùng thì người đó đã sai rồi. Chắc chắn Cố Bình Bình không thể ngờ đến chuyện này, bởi vì cô là người muốn rời khỏi bệnh viện trước. Vốn có chút áy náy với những người trong bệnh viện khi rời khỏi đây, nhưng giờ đổi lại là những người trong bệnh viện áy náy lại với cô.

“Em biết rồi, em sẽ chuẩn bị sớm.” An Nặc gật đầu một cái, rời khỏi phòng làm việc, để chủ nhiệm Hạ ở lại trong phòng tiếp tục than thở.

Trở lại phòng làm việc, An Nặc liền nhìn thấy Cố Bình Bình đang đứng ở bên cửa sổ nhìn phong cảnh ở bên dưới, thấy cô đi vào, Cố Bình Bình ngẩng cằm lên kiêu ngạo cười cười, An Nặc cúi đầu khép ánh mắt nhếch miệng, không biết Cố Bình Bình biết được mình vốn căn bản muốn rời khỏi bệnh viện này thì sẽ có bao nhiêu tức giận.

Cố Bình Bình đối với phản ứng của An Nặc rất không hài lòng, ở tưởng tượng của cô, An Nặc phải nên mất mát khổ sở khóc lóc, có lẽ còn cầu xin cô, tâ tình cô tốt không chừng còn tha cho cô ta một lần, để cô ta ở lại. Dù sao cô cũng không thật lòng muốn công việc này, cho nên coi như mọi người đã biết rõ nội tình, có dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô, cô cũng không thèm để ý, bởi vì chỉ cần đạt được mục tiêu là đã đáng giá rồi. Ao biết được An Nặc lại như thường ngày gió nhẹ nước chảy, thậm chí còn mơ hồ lộ ra tâm tình đang rất tốt. Cố Bình Bình xì mũi coi thường, chắc chắc là cô ta đang giả bộ thôi, cũng giống như lúc còn học ở trường, giả bộ thanh cao như mình không dính khói bụi trần gian, cái gì cũng không thể khiến cho cô ta tức giận. Cứ để xem cô sẽ đánh mất cái vỏ tiên nữ của cô ta để cô ta biết mặt.

Nếu như An Nặc có thể đọc được tiếng lòng của Cố Bình Bình, nhất định cô sẽ nói: nếu như cô thanh cao, Cố Bình Bình cũng sẽ không một lần lại một lần thua ở trên tay của cô, cho đến bây giờ tâm tâm niện niệm muốn trả thù, đây thật là nhớ ăn không nhớ đánh tình tình.

Khi kỳ thực tập kết thúc sẽ phải trở về trường học thêm ba tuần nữa mới tốt nghiệp. An Nặc vẫn sinh hoạt giống như bình thường, một chút cũng không nhìn ra đối với chuyện tương lại mà lo âu cùng oán giận, ở trong mắt người khác là biến thành tính tình không quan tâm cùng hơn thua với người khác, hơn nữa cô còn biểu đạt sự tự tin của bản thân, trên người cô như toát ra khí chất khiến người ta thoải mái rồi lại hâm mội, tự tin hơn nữa trầm ổn, cũng khiến rất nhiều các y tá tranh nhau học theo phong cách của cô.

Tuần làm việc cuối cùng ở bệnh viện cuối cùng cũng kết thục, An Nặc đến gặp từng người trong bệnh viện chào tạm biệt, khiến rất nhiều người không biết tình huống thật nước mắt lưng trong thương cảm nhìn cô, thật ra áp lực trong lòng cô cũng rất lớn, cô cũng không phải cố ý lừa gạt nước mắt của người khác. Rốt cuộc cũng chào tạm biệt mọi người xong, trở về nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe, cầm bằng tốt nghiệp sau đó sẽ chờ cùng Phó Quốc Hoa đoàn tụ. Điều phải suy nghĩ cuối cùng là sau khi theo quân cô nên làm việc gì mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook