Chương 62: Có không giữ mất đừng tìm
Đây là một bẹ Cải
26/09/2023
Kể từ ngày hôm đó, Quế Anh không còn đến chỗ Hoàng để uống trà sữa nữa. Cô nói được làm được, hoàn toàn biến mất khỏi chỗ làm thêm của cậu. Bởi vì luôn nghĩ đến chuyện Hoàng đã có bạn gái, tâm trạng cô không tốt, mặt mày cũng hậm hực suốt.
Mặc dù đã tiết chế hết mức có thể để không chạm mặt với Hoàng nhưng mà có những tiết học bắt buộc cùng nhau, Quế Anh rất khó để trốn, họ vẫn sẽ gặp thoáng qua rồi thôi.
Trước đây Quế Anh nhìn thấy Hoàng còn gật đầu xem như chào hỏi, vậy mà kể từ ngày cô biết được cậu đã có bạn gái thì làm lơ luôn, quyết tâm phải chấn chỉnh lại bản thân! Cũng bởi vì thời gian này không còn gặp Hoàng thường xuyên nữa nên những giấc mơ khơi gợi ký ức của cô cũng chẳng còn, buổi tối ngủ ngon giấc, sáng ra dậy sớm tập thể dục rồi làm việc nhà, sau đó mới đi học. Cô trở lại cuộc sống bài bản và có nguyên tắc rõ ràng.
Buổi tối nào đó Hoàng đi làm thêm, chị chủ tiệm đã hỏi cậu:
“Ủa bộ dạo này em cãi nhau với bạn gái à?”
“Sao chị lại hỏi em vậy? Em làm gì có bạn gái!”
“Ơ? Thế thì sao em cứ ủ rũ trông thương vậy? Chị còn tưởng em và bạn gái xảy ra vấn đề gì rồi nên em mới…”
Chị nói đến đây thì dừng lại và không tiếp nữa, bởi vì sắc mặt của Hoàng bấy giờ thật sự rất xấu. Cậu cũng chẳng rõ lý do mà mình cộc cằn là gì. Mắt nhìn về phía chỗ trống mà người con gái kia vẫn hay ngồi, cậu nhíu mày tự trách. Chẳng lẽ bởi vì Quế Anh…? Cậu điên rồi sao?
“Dù chị không rõ tại sao em lại buồn bực như thế nhưng buồn ít thôi, đuổi hết khách của chị đi bây giờ. Chị hiểu cho mấy em, là sinh viên, ở nhà trọ rồi làm thêm vất vả, có điều buồn một hai ngày thôi nhé. Em buồn nhiều là chị lỗ nhiều đó!”
Tuy rằng Hoàng cũng chưa làm gì khách hàng của chị, nhưng bởi vì cậu không vui, mấy cô gái thường đến đây ngồi uống trà sữa ngắm cậu bị mất hứng nặng nề.
Nghe thấy chị chủ tiệm nói thế, Hoàng đáp:
“Em hiểu rồi, xin lỗi vì gây phiền phức cho chị ạ.”
Thân làm nhân viên, cậu vốn nên niềm nở vui vẻ với khách hàng để lần sau người ta còn cảm thấy muốn quay lại, đằng này cậu cứ mang cái vẻ mặt như thất tình ra đón tiếp họ, chưa bị chủ quán chửi là may rồi.
Kết thúc buổi làm việc hôm đó, Hoàng dọn dẹp mọi thứ và đột nhiên dừng lại trước bàn trống mà Quế Anh thường ngồi.
Trong đầu Hoàng bất ngờ hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ với đôi mắt một mí lót nhưng to tròn thường ngồi ở trong góc bấm điện thoại, mỗi lần cô ghé qua chỗ cậu đều chỉ gọi trà sữa matcha và lẳng lặng ngồi một góc, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát cậu mà thôi. Tính ra cô đâu có làm gì quá đáng đến nỗi bị mắng là biến thái…
Hoàng áy náy, bàn tay cầm lấy giẻ lau đặt trên bàn chà mạnh vài phát, sau đó mới đi giặt khăn phơi lên và tan tầm.
Có không giữ, mất đừng tìm. Người ta đã nói như thế mà, lúc Quế Anh theo sau cậu, nhiệt tình chào hỏi và làm quen thì cậu cảm thấy phiền, còn đuổi người ta đi, giờ không thấy nữa lại buồn? Ôi trời, Hoàng à, mày bị điên rồi. Nếu để cho người khác biết được, mày chắc chắn sẽ bị họ sỉ vả!
Con người đôi khi thật khó hiểu, mất rồi thì tiếc, còn lúc nắm trong tay lại không biết trân trọng.
Ngày hôm sau lên lớp, Hoàng đã ngồi ngóng cả buổi chỉ để nhìn xem Quế Anh có nhìn về phía mình hay không, nhưng rồi cậu nhận ra cô ấy bước tới lớp cùng một người con trai khác và nói nói cười cười với nhau một cách vui vẻ.
“Ủa Quế Anh? Mày đi với ai lạ vậy?”
Một bạn học biết Quế Anh lên tiếng hỏi, chỉ thấy cô cười ngượng ngùng nói:
“Là đàn anh khóa trên của tôi thôi, anh ấy đang là MC cho cuộc thi sắp tới của trường tụi mình đó.”
Hai người đứng lại ở trước cửa lớp, anh trai kia cao chắc cũng phải một mét tám mươi, đầu tóc màu vàng kim, nhuộm thật sự rất đẹp. Lúc này, Quế Anh ngại ngùng quay sang nhìn anh ấy rồi nói:
“Nếu không còn gì nữa thì buổi tối em liên lạc lại với anh qua facebook nhé? Rồi đến lúc đó mình bàn tiếp chuyện đang dang dở.”
Nhìn thấy Quế Anh đi cùng một người con trai lạ mặt chưa gặp bao giờ, còn nói cười như thể rất thân thiết, không hiểu sao trong lòng Hoàng lại thấy có gì đó hơi khó chịu. Chính cậu là người đã mắng cô biến thái và bảo cô tránh xa ra một chút, vậy mà bây giờ cậu lại khó chịu vì cô đi cùng người khác ư?
Hoàng chẳng có tư cách gì để bực bội cả! Cậu siết chặt nắm tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và không quan tâm đến hai người đang ở ngoài cửa nữa.
Mấy ngày gần đây Quế Anh được một đàn anh khóa trên mời về đội hậu cần của cuộc thi miss đại học M của trường, cô dần quên đi những muộn phiền, bắt đầu bận rộn. Nghe mọi người nói năm nay sinh viên vừa nhập học đều rất xinh xắn, đáng yêu, có nhiều em còn nổi tiếng sau ngày khai giảng vì vô tình lọt vào khung hình của ai đó.
Quế Anh đi vào trong, người mặc một bộ váy cổ chữ V màu trắng đơn giản, chân mang giày thể thao đen, tóc dài được cột hờ sau gáy, cổ đeo dây chuyền hình mặt trăng bằng bạc. Những sợi tóc mai mềm mại trượt bên gò má cô, theo động tác di chuyển hơi bay lên, trông vừa dịu dàng vừa năng động. Hình ảnh đó sáng mù mắt của mấy nam sinh viên ở phía dưới, họ đẩy tay nhau, bảo:
“Ra xin số đi kìa!”
“Sao? Sao mày không đi, tao ngại lắm, thôi…” Một sinh viên ôm chặt bàn, bị bàn đẩy mà ngượng ngùng không dám đứng lên. “Đừng có đẩy, má mày!”
“Cái thằng này, nhát gái quá!”
Mãi đến khi Quế Anh đã ngồi xuống rồi, mấy tên này vẫn còn đang bàn xem nên làm thế nào để tiếp cận cô.
Hoàng càng nghe càng nóng máu, đôi mắt của cậu như mang theo dao nhọn nhìn chăm chú bọn họ.
Hết giờ học, khi thấy họ đứng lên chuẩn bị đi tới chỗ Quế Anh, câu cũng nhanh chân đi lên, sau đó vượt ra trước và nắm lấy cổ tay của người con gái kia.
Đột nhiên bị người khác chạm vào, Quế Anh giật mình quay phắt ra, khi nhìn thấy người nọ là Hoàng, cô mới ấp a ấp úng để mặc cho cậu kéo tay mình đi thẳng.
Động tác đó của hai người làm đám nam sinh nhíu mày nhìn nhau, chẳng lẽ đã có người yêu? Nhưng họ để ý Quế Anh đâu chỉ ngày một ngày hai, rõ ràng cô và người kia không hề quen biết!
Mặc dù đã tiết chế hết mức có thể để không chạm mặt với Hoàng nhưng mà có những tiết học bắt buộc cùng nhau, Quế Anh rất khó để trốn, họ vẫn sẽ gặp thoáng qua rồi thôi.
Trước đây Quế Anh nhìn thấy Hoàng còn gật đầu xem như chào hỏi, vậy mà kể từ ngày cô biết được cậu đã có bạn gái thì làm lơ luôn, quyết tâm phải chấn chỉnh lại bản thân! Cũng bởi vì thời gian này không còn gặp Hoàng thường xuyên nữa nên những giấc mơ khơi gợi ký ức của cô cũng chẳng còn, buổi tối ngủ ngon giấc, sáng ra dậy sớm tập thể dục rồi làm việc nhà, sau đó mới đi học. Cô trở lại cuộc sống bài bản và có nguyên tắc rõ ràng.
Buổi tối nào đó Hoàng đi làm thêm, chị chủ tiệm đã hỏi cậu:
“Ủa bộ dạo này em cãi nhau với bạn gái à?”
“Sao chị lại hỏi em vậy? Em làm gì có bạn gái!”
“Ơ? Thế thì sao em cứ ủ rũ trông thương vậy? Chị còn tưởng em và bạn gái xảy ra vấn đề gì rồi nên em mới…”
Chị nói đến đây thì dừng lại và không tiếp nữa, bởi vì sắc mặt của Hoàng bấy giờ thật sự rất xấu. Cậu cũng chẳng rõ lý do mà mình cộc cằn là gì. Mắt nhìn về phía chỗ trống mà người con gái kia vẫn hay ngồi, cậu nhíu mày tự trách. Chẳng lẽ bởi vì Quế Anh…? Cậu điên rồi sao?
“Dù chị không rõ tại sao em lại buồn bực như thế nhưng buồn ít thôi, đuổi hết khách của chị đi bây giờ. Chị hiểu cho mấy em, là sinh viên, ở nhà trọ rồi làm thêm vất vả, có điều buồn một hai ngày thôi nhé. Em buồn nhiều là chị lỗ nhiều đó!”
Tuy rằng Hoàng cũng chưa làm gì khách hàng của chị, nhưng bởi vì cậu không vui, mấy cô gái thường đến đây ngồi uống trà sữa ngắm cậu bị mất hứng nặng nề.
Nghe thấy chị chủ tiệm nói thế, Hoàng đáp:
“Em hiểu rồi, xin lỗi vì gây phiền phức cho chị ạ.”
Thân làm nhân viên, cậu vốn nên niềm nở vui vẻ với khách hàng để lần sau người ta còn cảm thấy muốn quay lại, đằng này cậu cứ mang cái vẻ mặt như thất tình ra đón tiếp họ, chưa bị chủ quán chửi là may rồi.
Kết thúc buổi làm việc hôm đó, Hoàng dọn dẹp mọi thứ và đột nhiên dừng lại trước bàn trống mà Quế Anh thường ngồi.
Trong đầu Hoàng bất ngờ hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ với đôi mắt một mí lót nhưng to tròn thường ngồi ở trong góc bấm điện thoại, mỗi lần cô ghé qua chỗ cậu đều chỉ gọi trà sữa matcha và lẳng lặng ngồi một góc, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát cậu mà thôi. Tính ra cô đâu có làm gì quá đáng đến nỗi bị mắng là biến thái…
Hoàng áy náy, bàn tay cầm lấy giẻ lau đặt trên bàn chà mạnh vài phát, sau đó mới đi giặt khăn phơi lên và tan tầm.
Có không giữ, mất đừng tìm. Người ta đã nói như thế mà, lúc Quế Anh theo sau cậu, nhiệt tình chào hỏi và làm quen thì cậu cảm thấy phiền, còn đuổi người ta đi, giờ không thấy nữa lại buồn? Ôi trời, Hoàng à, mày bị điên rồi. Nếu để cho người khác biết được, mày chắc chắn sẽ bị họ sỉ vả!
Con người đôi khi thật khó hiểu, mất rồi thì tiếc, còn lúc nắm trong tay lại không biết trân trọng.
Ngày hôm sau lên lớp, Hoàng đã ngồi ngóng cả buổi chỉ để nhìn xem Quế Anh có nhìn về phía mình hay không, nhưng rồi cậu nhận ra cô ấy bước tới lớp cùng một người con trai khác và nói nói cười cười với nhau một cách vui vẻ.
“Ủa Quế Anh? Mày đi với ai lạ vậy?”
Một bạn học biết Quế Anh lên tiếng hỏi, chỉ thấy cô cười ngượng ngùng nói:
“Là đàn anh khóa trên của tôi thôi, anh ấy đang là MC cho cuộc thi sắp tới của trường tụi mình đó.”
Hai người đứng lại ở trước cửa lớp, anh trai kia cao chắc cũng phải một mét tám mươi, đầu tóc màu vàng kim, nhuộm thật sự rất đẹp. Lúc này, Quế Anh ngại ngùng quay sang nhìn anh ấy rồi nói:
“Nếu không còn gì nữa thì buổi tối em liên lạc lại với anh qua facebook nhé? Rồi đến lúc đó mình bàn tiếp chuyện đang dang dở.”
Nhìn thấy Quế Anh đi cùng một người con trai lạ mặt chưa gặp bao giờ, còn nói cười như thể rất thân thiết, không hiểu sao trong lòng Hoàng lại thấy có gì đó hơi khó chịu. Chính cậu là người đã mắng cô biến thái và bảo cô tránh xa ra một chút, vậy mà bây giờ cậu lại khó chịu vì cô đi cùng người khác ư?
Hoàng chẳng có tư cách gì để bực bội cả! Cậu siết chặt nắm tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và không quan tâm đến hai người đang ở ngoài cửa nữa.
Mấy ngày gần đây Quế Anh được một đàn anh khóa trên mời về đội hậu cần của cuộc thi miss đại học M của trường, cô dần quên đi những muộn phiền, bắt đầu bận rộn. Nghe mọi người nói năm nay sinh viên vừa nhập học đều rất xinh xắn, đáng yêu, có nhiều em còn nổi tiếng sau ngày khai giảng vì vô tình lọt vào khung hình của ai đó.
Quế Anh đi vào trong, người mặc một bộ váy cổ chữ V màu trắng đơn giản, chân mang giày thể thao đen, tóc dài được cột hờ sau gáy, cổ đeo dây chuyền hình mặt trăng bằng bạc. Những sợi tóc mai mềm mại trượt bên gò má cô, theo động tác di chuyển hơi bay lên, trông vừa dịu dàng vừa năng động. Hình ảnh đó sáng mù mắt của mấy nam sinh viên ở phía dưới, họ đẩy tay nhau, bảo:
“Ra xin số đi kìa!”
“Sao? Sao mày không đi, tao ngại lắm, thôi…” Một sinh viên ôm chặt bàn, bị bàn đẩy mà ngượng ngùng không dám đứng lên. “Đừng có đẩy, má mày!”
“Cái thằng này, nhát gái quá!”
Mãi đến khi Quế Anh đã ngồi xuống rồi, mấy tên này vẫn còn đang bàn xem nên làm thế nào để tiếp cận cô.
Hoàng càng nghe càng nóng máu, đôi mắt của cậu như mang theo dao nhọn nhìn chăm chú bọn họ.
Hết giờ học, khi thấy họ đứng lên chuẩn bị đi tới chỗ Quế Anh, câu cũng nhanh chân đi lên, sau đó vượt ra trước và nắm lấy cổ tay của người con gái kia.
Đột nhiên bị người khác chạm vào, Quế Anh giật mình quay phắt ra, khi nhìn thấy người nọ là Hoàng, cô mới ấp a ấp úng để mặc cho cậu kéo tay mình đi thẳng.
Động tác đó của hai người làm đám nam sinh nhíu mày nhìn nhau, chẳng lẽ đã có người yêu? Nhưng họ để ý Quế Anh đâu chỉ ngày một ngày hai, rõ ràng cô và người kia không hề quen biết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.