Chương 63: Mày thích ai rồi à?
Đây là một bẹ Cải
26/09/2023
Ánh nắng ấm áp chiếu nghiêng xuống và lọt vào hành lang đông đúc người qua lại, chàng trai trẻ nắm lấy tay thiếu nữ phía sau càng đi càng nhanh hơn, cậu cứ sải bước như bị ma đuổi, cho đến khi bị kéo góc áo mới dừng lại.
Quế Anh dùng một tay giữ lấy áo Hoàng, nói:
“Hoàng!”
Hoàng nghe giọng cô có vẻ không vui thì dừng lại, nhất thời rơi vào trạng thái ngại ngùng không biết nên buông cô ra hay tiếp tục giữ lấy cô. Sáng nay cậu ra đường quên nhìn lịch, xem bói tử vi à, sao mà đột nhiên lên cơn thế này? Cậu không có bất kỳ lý do gì để nổi nóng khi những bạn sinh viên khác muốn làm quen, tán tỉnh cô!
Giật mạnh tay ra khỏi sự níu giữ của Hoàng, Quế Anh nói:
“Kéo tôi đi đâu đó? Tôi có quen biết cậu à? Không phải cậu mắng tôi biến thái và bảo tôi cút xa ra hay sao?”
Mặc dù lúc đó một phần cũng là do cô sai thật, cô đã không kiểm soát tốt hành vi của bản thân để khiến cậu ta hiểu lầm, nhưng cậu ta mắng cô cho đã, chọc cô khóc, rồi còn kéo tay cô? Và cả, bạn gái của cậu ta mà biết thì sao?
Càng nghĩ, Quế Anh càng sợ, cô lùi về sau hai bước rồi liếc mắt nhìn Hoàng, nói:
“Tôi đã cố tránh cậu ra rồi, cậu còn tìm tôi làm gì?”
Hoàng không trả lời được.
Cậu cũng đang muốn biết câu trả lời, nếu Quế Anh có thể giải đáp thắc mắc này cho cậu thì tốt quá.
Thấy người nào đó đột nhiên lên cơn kéo mình đi xong lại bỏ im lặng xem như chưa xảy ra chuyện gì, Quế Anh nổi quạu:
“Đàn ông con trai, có gì thì nói thẳng, đừng câm như hến thế!”
Quế Anh nhìn chằm chằm vào cậu với hy vọng cậu sẽ mở miệng để giải thích mọi thứ, nhưng xem chừng cái tên này ngứa đòn, không chịu nói chuyện gì cả. Cô liếc trắng cả mắt, bỏ lại một ánh nhìn khinh bỉ rồi đi thẳng.
Ấp a ấp úng làm người khác tò mò, ghét chết đi được. Nếu không việc gì thì đừng có xuất hiện trước mặt người ta, đã cố quên, đã cố dặn lòng sẽ ngó ngơ rồi mà… Thật tình!
Quế Anh hậm hực chạy mất, bỏ lại Hoàng đứng giữa hành lang bơ vơ trơ trọi. Vào khoảnh khắc nhìn thấy đám sinh viên nam lại gần muốn xin facebook để liên lạc với Quế Anh, Hoàng chỉ nghĩ được một điều là phải ngăn họ lại. Cậu cảm giác đầu óc trống rỗng, cứ như vậy lao lên trước rồi kéo tay cô đi.
Quế Anh về nhà và chuẩn bị cho cuộc thi Miss đại học M, muốn làm việc thật nhiều để quên đi những những phiền muộn trong lòng. Nhưng mà không ngờ được, buổi tối hôm đó, sau khi cô liên hệ với đàn anh để bàn bạc, lên danh sách những bạn sinh viên đã đăng ký tham gia, cô lại buồn ngủ, rồi mơ thấy Hoàng một lần nữa!
Giấc mơ lần này quá dài, dài đến nỗi cô tưởng chừng như mình đã trải qua một kiếp khác, sống dưới thân phận khác. Cả đêm tỉnh giấc không dưới hai lần, Quế Anh nghe thấy quanh tai mình âm thanh “mũm mĩm” và giọng cười khoái chí của thằng quỷ đó.
Quế Anh đoán là bản thân đã thích Hoàng rồi nên mới như vậy, nhưng trước giờ chưa từng thấy ai mê trai đến nỗi đêm về nằm mơ thấy người ta với tần suất dày đặc thế này.
Uống một cốc nước cho bình tĩnh lại, Quế Anh cố gắng gạt bỏ hình bóng của Hoàng ra khỏi đầu, mở máy tính lên, bốn giờ sáng đã tỉnh giấc và bắt đầu làm poster cho cuộc thi.
Những ngày sau đó, có lẽ là bởi vì ngại, hoặc lý do đặc biệt gì khác, Hoàng không tới làm phiền Quế Anh, mà những bạn học cùng lớp thì cho rằng cô đang hẹn hò rồi nên không đến gần nữa.
Thời gian một tuần, cuộc thi Miss đại học M đã diễn ra vòng loại trên trang facebook của trường, nổi rầm rộ vì có quá nhiều sinh viên xinh đẹp và tài giỏi. Bọn họ dùng phương thức bình chọn online để chọn ra top năm, sau đó mới tổ chức cuộc thi ở bên ngoài.
Ngày hôm đó, chung kết cuộc thi hấp dẫn sự chú ý của vô số người. Các sinh viên kéo tay nhau đến xem cho vui, ngay cả sinh viên trường quanh đó cũng tò mò đến chơi, miễn phí vé vào cổng mà, ai tới đều được chào đón.
Trước khi buổi chung kết này diễn ra, Quế Anh đã được sự nhờ vả của anh chị trong nhóm và gói một bó hoa đặc sắc mang đến chúc mừng.
Hậu trường người qua kẻ lại đông đúc, Quế Anh hơi hồi hộp ôm chặt bó hoa trên tay, bộ váy dài chấm mắt cá chân màu đen tôn lên dáng người cao gầy của cô, áo hai dây tinh tế để lộ xương quai xinh xinh đẹp, trông vừa thanh lịch vừa duyên dáng.
Có người ở bên cạnh nhìn thấy thì cười trêu:
“Sao lúc đó không tham gia cuộc thi hả Quế Anh?”
“À? Tôi á? Thôi, thi thố gì chứ!”
Quế Anh ngại ngùng lắc đầu, cô biết bản thân đang ở đâu, vị trí mà cô nên đứng là ở bên cạnh hoa khôi của trường cô. Cô hoạt ngôn, có kiến thức cũng tương đối khá, cho nên thích hợp làm MC hơn là hoa khôi. Hơn nữa người ta đều mắt hai mí to tròn, tuy rằng con ngươi cô cũng tạm gọi là đẹp, nhưng mắt một mí lót thôi, cô ngại bị người khác soi mói.
Cuộc thi ở bên ngoài đã diễn ra rất lâu rồi, hiện tại chỉ chờ kết quả là cô sẽ mang hoa và vương miện ra để trao cho người đạt danh hiệu Miss M. University.
Âm thanh hoan hô bên ngoài ngày càng lớn, chấn động cả trường, cô dường như nghe thấy tên của một bạn nữ nào đó, hoặc là hai? Tim cô đập nhanh hơn, máu nóng bơm lên làm lòng bàn tay cô toát mồ hôi. Mặc dù đã đứng trên sân khấu không ít lần, ban nãy cũng ra ngoài dẫn chương trình được hai mươi phút rồi, nhưng khó mà kiểm soát được cơ thể thôi lo lắng.
Quế Anh đứng lên, dáng người cô vốn đã cao, một mét sáu mươi tám, dưới chân còn mang đôi giày cao gót khoảng năm phân, lập tức biến thành mỹ nữ chân dài khác xa ngày thường.
Hôm nay Hoàng cũng ghé qua xem. Không phải vì muốn nhìn ngắm hoa khôi của trường, mà chỉ vì cậu quan tâm đến một người. Một người con gái tỏa ra năng lượng tích cực và hào quang vượt trội.
Trước khi cậu đi, Tú đã gọi đến nhưng cậu không bắt máy. Nhưng cuối cùng vẫn gặp cô nàng ở trước cổng.
Tú chờ cậu suốt nửa tiếng rồi vui vẻ chạy tới, nói:
“Chờ mãi, sao mày không nghe điện thoại thế?”
Lúc đó Hoàng thật sự rất khó chịu, lại không có cách nào nói thẳng ra. Cậu chỉ im lặng gật đầu, phía sau lưng cậu là bạn cùng phòng, tên này đặc biệt chạy qua chơi cùng, còn mang bạn gái theo.
Cả đám tiến vào trong, xem các phần trình diễn và đối đáp của những bạn sinh viên tham dự cuộc thi mà không ngừng cảm thán.
Những lúc đó, ánh mắt Hoàng chỉ dán chặt vào MC mặc váy đen. Tóc dài uốn xoăn nhẹ, gương mặt thanh thoát, nụ cười tỏa nắng, sao cậu lại không phát hiện ra thứ mà cậu quan tâm là nụ cười đó? Thật sự rất rất giống Tú của những năm trước…
Lúc này, khi MC nam xướng tên bạn nữ đạt giải, mọi người ầm ĩ reo hò, các loại pháo sáng pháo giấy nổ bung và rơi xuống, sân khấu lấp lánh ánh sáng khiến người ta khó lòng nhìn thẳng.
Từ trong cánh gà, một cô gái cao gầy mặc váy đen bưng trên tay khay đựng vương miện chậm rãi bước ra. Khoảnh khắc ấy, hô hấp của Hoàng như cứng lại.
Quế Anh dẫn chương trình cách đây hai mươi phút rồi vào trong nhường sân khấu lại cho đàn anh, cho nên Hoàng đã phải chờ gần nửa tiếng để gặp cô một lần nữa.
Có lẽ bởi vì quá chú tâm, cho nên Hoàng không phát hiện ra Tú ở cạnh đang cắn chặt răng quan sát cậu. Trên sân khấu có nhiều người như vậy, cô nàng chẳng phân biệt nổi cậu đang nhìn ai, cho đến khi nữ MC kia xuất hiện, cô nàng mới ngớ ra.
Tú lẩm bẩm: “Hoàng đang nhìn bạn nữ MC? Ai vậy?”
Khoảng thời gian này Tú cũng không rõ Hoàng có gặp mặt những ai, bình thường Hoàng ít tiếp xúc với con gái nên cô nàng khá an tâm, cho đến giờ phút này, cô ta mới hiểu vì sao thái độ của cậu ngày càng khác trước. Chắc chắn là tại con nhỏ MC đó!
Tú siết chặt tay thành nắm đấm, cắn mạnh vào môi để giữ tỉnh táo.
Khi Quế Anh trao vương miện cho cô gái ở trên đài xong thì đi vào trong, lúc đó ánh mắt Hoàng cũng như mất đi ánh sáng. Cậu không nhận ra rằng chỉ khi nhìn Quế Anh thì cậu mới thấy tim đập nhanh.
“Hoàng, Hoàng…” Tú gọi hai tiếng nhưng cậu lại không phản ứng.
Mãi đến khi bóng lưng của Quế Anh khuất sau cánh gà, Hoàng mới quay sang chỗ Tú. Ánh đèn xung quanh không đủ soi rõ đôi mắt đầy thù địch của cô nàng, cậu chỉ hỏi:
“Sao vậy?”
“Mày thích ai rồi à?” Tú khó khăn mở miệng.
Giữa chốn đông người chen chúc này, âm thanh hỗn tạp liên tục truyền tới nhưng Hoàng lại nghe rõ ràng câu hỏi của cô nàng. Cậu mím môi, lắc đầu phủ nhận.
Tú biết cậu đang dối lòng! Rõ ràng rất thích, rất thích người ta, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, tự hào đó là thứ nên dành cho bạn gái của cậu chứ không phải một người xa lạ!
Toàn thân Tú phát run, nhưng tất cả những gì cô nàng làm là nhẫn nhịn, móng tay ghim sâu vào trong da thịt phát đau vẫn không đau bằng trái tim đang bị xiên từng nhát một.
Quế Anh dùng một tay giữ lấy áo Hoàng, nói:
“Hoàng!”
Hoàng nghe giọng cô có vẻ không vui thì dừng lại, nhất thời rơi vào trạng thái ngại ngùng không biết nên buông cô ra hay tiếp tục giữ lấy cô. Sáng nay cậu ra đường quên nhìn lịch, xem bói tử vi à, sao mà đột nhiên lên cơn thế này? Cậu không có bất kỳ lý do gì để nổi nóng khi những bạn sinh viên khác muốn làm quen, tán tỉnh cô!
Giật mạnh tay ra khỏi sự níu giữ của Hoàng, Quế Anh nói:
“Kéo tôi đi đâu đó? Tôi có quen biết cậu à? Không phải cậu mắng tôi biến thái và bảo tôi cút xa ra hay sao?”
Mặc dù lúc đó một phần cũng là do cô sai thật, cô đã không kiểm soát tốt hành vi của bản thân để khiến cậu ta hiểu lầm, nhưng cậu ta mắng cô cho đã, chọc cô khóc, rồi còn kéo tay cô? Và cả, bạn gái của cậu ta mà biết thì sao?
Càng nghĩ, Quế Anh càng sợ, cô lùi về sau hai bước rồi liếc mắt nhìn Hoàng, nói:
“Tôi đã cố tránh cậu ra rồi, cậu còn tìm tôi làm gì?”
Hoàng không trả lời được.
Cậu cũng đang muốn biết câu trả lời, nếu Quế Anh có thể giải đáp thắc mắc này cho cậu thì tốt quá.
Thấy người nào đó đột nhiên lên cơn kéo mình đi xong lại bỏ im lặng xem như chưa xảy ra chuyện gì, Quế Anh nổi quạu:
“Đàn ông con trai, có gì thì nói thẳng, đừng câm như hến thế!”
Quế Anh nhìn chằm chằm vào cậu với hy vọng cậu sẽ mở miệng để giải thích mọi thứ, nhưng xem chừng cái tên này ngứa đòn, không chịu nói chuyện gì cả. Cô liếc trắng cả mắt, bỏ lại một ánh nhìn khinh bỉ rồi đi thẳng.
Ấp a ấp úng làm người khác tò mò, ghét chết đi được. Nếu không việc gì thì đừng có xuất hiện trước mặt người ta, đã cố quên, đã cố dặn lòng sẽ ngó ngơ rồi mà… Thật tình!
Quế Anh hậm hực chạy mất, bỏ lại Hoàng đứng giữa hành lang bơ vơ trơ trọi. Vào khoảnh khắc nhìn thấy đám sinh viên nam lại gần muốn xin facebook để liên lạc với Quế Anh, Hoàng chỉ nghĩ được một điều là phải ngăn họ lại. Cậu cảm giác đầu óc trống rỗng, cứ như vậy lao lên trước rồi kéo tay cô đi.
Quế Anh về nhà và chuẩn bị cho cuộc thi Miss đại học M, muốn làm việc thật nhiều để quên đi những những phiền muộn trong lòng. Nhưng mà không ngờ được, buổi tối hôm đó, sau khi cô liên hệ với đàn anh để bàn bạc, lên danh sách những bạn sinh viên đã đăng ký tham gia, cô lại buồn ngủ, rồi mơ thấy Hoàng một lần nữa!
Giấc mơ lần này quá dài, dài đến nỗi cô tưởng chừng như mình đã trải qua một kiếp khác, sống dưới thân phận khác. Cả đêm tỉnh giấc không dưới hai lần, Quế Anh nghe thấy quanh tai mình âm thanh “mũm mĩm” và giọng cười khoái chí của thằng quỷ đó.
Quế Anh đoán là bản thân đã thích Hoàng rồi nên mới như vậy, nhưng trước giờ chưa từng thấy ai mê trai đến nỗi đêm về nằm mơ thấy người ta với tần suất dày đặc thế này.
Uống một cốc nước cho bình tĩnh lại, Quế Anh cố gắng gạt bỏ hình bóng của Hoàng ra khỏi đầu, mở máy tính lên, bốn giờ sáng đã tỉnh giấc và bắt đầu làm poster cho cuộc thi.
Những ngày sau đó, có lẽ là bởi vì ngại, hoặc lý do đặc biệt gì khác, Hoàng không tới làm phiền Quế Anh, mà những bạn học cùng lớp thì cho rằng cô đang hẹn hò rồi nên không đến gần nữa.
Thời gian một tuần, cuộc thi Miss đại học M đã diễn ra vòng loại trên trang facebook của trường, nổi rầm rộ vì có quá nhiều sinh viên xinh đẹp và tài giỏi. Bọn họ dùng phương thức bình chọn online để chọn ra top năm, sau đó mới tổ chức cuộc thi ở bên ngoài.
Ngày hôm đó, chung kết cuộc thi hấp dẫn sự chú ý của vô số người. Các sinh viên kéo tay nhau đến xem cho vui, ngay cả sinh viên trường quanh đó cũng tò mò đến chơi, miễn phí vé vào cổng mà, ai tới đều được chào đón.
Trước khi buổi chung kết này diễn ra, Quế Anh đã được sự nhờ vả của anh chị trong nhóm và gói một bó hoa đặc sắc mang đến chúc mừng.
Hậu trường người qua kẻ lại đông đúc, Quế Anh hơi hồi hộp ôm chặt bó hoa trên tay, bộ váy dài chấm mắt cá chân màu đen tôn lên dáng người cao gầy của cô, áo hai dây tinh tế để lộ xương quai xinh xinh đẹp, trông vừa thanh lịch vừa duyên dáng.
Có người ở bên cạnh nhìn thấy thì cười trêu:
“Sao lúc đó không tham gia cuộc thi hả Quế Anh?”
“À? Tôi á? Thôi, thi thố gì chứ!”
Quế Anh ngại ngùng lắc đầu, cô biết bản thân đang ở đâu, vị trí mà cô nên đứng là ở bên cạnh hoa khôi của trường cô. Cô hoạt ngôn, có kiến thức cũng tương đối khá, cho nên thích hợp làm MC hơn là hoa khôi. Hơn nữa người ta đều mắt hai mí to tròn, tuy rằng con ngươi cô cũng tạm gọi là đẹp, nhưng mắt một mí lót thôi, cô ngại bị người khác soi mói.
Cuộc thi ở bên ngoài đã diễn ra rất lâu rồi, hiện tại chỉ chờ kết quả là cô sẽ mang hoa và vương miện ra để trao cho người đạt danh hiệu Miss M. University.
Âm thanh hoan hô bên ngoài ngày càng lớn, chấn động cả trường, cô dường như nghe thấy tên của một bạn nữ nào đó, hoặc là hai? Tim cô đập nhanh hơn, máu nóng bơm lên làm lòng bàn tay cô toát mồ hôi. Mặc dù đã đứng trên sân khấu không ít lần, ban nãy cũng ra ngoài dẫn chương trình được hai mươi phút rồi, nhưng khó mà kiểm soát được cơ thể thôi lo lắng.
Quế Anh đứng lên, dáng người cô vốn đã cao, một mét sáu mươi tám, dưới chân còn mang đôi giày cao gót khoảng năm phân, lập tức biến thành mỹ nữ chân dài khác xa ngày thường.
Hôm nay Hoàng cũng ghé qua xem. Không phải vì muốn nhìn ngắm hoa khôi của trường, mà chỉ vì cậu quan tâm đến một người. Một người con gái tỏa ra năng lượng tích cực và hào quang vượt trội.
Trước khi cậu đi, Tú đã gọi đến nhưng cậu không bắt máy. Nhưng cuối cùng vẫn gặp cô nàng ở trước cổng.
Tú chờ cậu suốt nửa tiếng rồi vui vẻ chạy tới, nói:
“Chờ mãi, sao mày không nghe điện thoại thế?”
Lúc đó Hoàng thật sự rất khó chịu, lại không có cách nào nói thẳng ra. Cậu chỉ im lặng gật đầu, phía sau lưng cậu là bạn cùng phòng, tên này đặc biệt chạy qua chơi cùng, còn mang bạn gái theo.
Cả đám tiến vào trong, xem các phần trình diễn và đối đáp của những bạn sinh viên tham dự cuộc thi mà không ngừng cảm thán.
Những lúc đó, ánh mắt Hoàng chỉ dán chặt vào MC mặc váy đen. Tóc dài uốn xoăn nhẹ, gương mặt thanh thoát, nụ cười tỏa nắng, sao cậu lại không phát hiện ra thứ mà cậu quan tâm là nụ cười đó? Thật sự rất rất giống Tú của những năm trước…
Lúc này, khi MC nam xướng tên bạn nữ đạt giải, mọi người ầm ĩ reo hò, các loại pháo sáng pháo giấy nổ bung và rơi xuống, sân khấu lấp lánh ánh sáng khiến người ta khó lòng nhìn thẳng.
Từ trong cánh gà, một cô gái cao gầy mặc váy đen bưng trên tay khay đựng vương miện chậm rãi bước ra. Khoảnh khắc ấy, hô hấp của Hoàng như cứng lại.
Quế Anh dẫn chương trình cách đây hai mươi phút rồi vào trong nhường sân khấu lại cho đàn anh, cho nên Hoàng đã phải chờ gần nửa tiếng để gặp cô một lần nữa.
Có lẽ bởi vì quá chú tâm, cho nên Hoàng không phát hiện ra Tú ở cạnh đang cắn chặt răng quan sát cậu. Trên sân khấu có nhiều người như vậy, cô nàng chẳng phân biệt nổi cậu đang nhìn ai, cho đến khi nữ MC kia xuất hiện, cô nàng mới ngớ ra.
Tú lẩm bẩm: “Hoàng đang nhìn bạn nữ MC? Ai vậy?”
Khoảng thời gian này Tú cũng không rõ Hoàng có gặp mặt những ai, bình thường Hoàng ít tiếp xúc với con gái nên cô nàng khá an tâm, cho đến giờ phút này, cô ta mới hiểu vì sao thái độ của cậu ngày càng khác trước. Chắc chắn là tại con nhỏ MC đó!
Tú siết chặt tay thành nắm đấm, cắn mạnh vào môi để giữ tỉnh táo.
Khi Quế Anh trao vương miện cho cô gái ở trên đài xong thì đi vào trong, lúc đó ánh mắt Hoàng cũng như mất đi ánh sáng. Cậu không nhận ra rằng chỉ khi nhìn Quế Anh thì cậu mới thấy tim đập nhanh.
“Hoàng, Hoàng…” Tú gọi hai tiếng nhưng cậu lại không phản ứng.
Mãi đến khi bóng lưng của Quế Anh khuất sau cánh gà, Hoàng mới quay sang chỗ Tú. Ánh đèn xung quanh không đủ soi rõ đôi mắt đầy thù địch của cô nàng, cậu chỉ hỏi:
“Sao vậy?”
“Mày thích ai rồi à?” Tú khó khăn mở miệng.
Giữa chốn đông người chen chúc này, âm thanh hỗn tạp liên tục truyền tới nhưng Hoàng lại nghe rõ ràng câu hỏi của cô nàng. Cậu mím môi, lắc đầu phủ nhận.
Tú biết cậu đang dối lòng! Rõ ràng rất thích, rất thích người ta, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, tự hào đó là thứ nên dành cho bạn gái của cậu chứ không phải một người xa lạ!
Toàn thân Tú phát run, nhưng tất cả những gì cô nàng làm là nhẫn nhịn, móng tay ghim sâu vào trong da thịt phát đau vẫn không đau bằng trái tim đang bị xiên từng nhát một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.