Chương 15: Buổi Ăn Tối
Di Phương
10/06/2023
Lục Thiên Triết tựa lưng trên chiếc ghế sofa thư giãn, khuôn mặt hưởng thụ, dáng ngồi bắt chéo chân trên tay là một cuốn sách. Anh đang chăm chú đọc sách từ bụng anh một tiếng kêu khó chịu vang lên.
Tiểu Nhi à, cô đâu rồi mau đi nấu ăn đi tôi đói rồi.
Tiểu Nhi nghe anh gọi, cũng liền xuống bếp nấu cho anh ăn.
Rồi, rồi mà đồ ăn anh để ở đâu vậy?
Trong tủ lạnh đó.
Cô nhanh chóng mở tủ lạnh ra, dự định nấu một món ăn đơn giản cho anh ăn. Nhưng trong tủ lạnh lại toàn là tôm cua những đồ hải sản không có bất kì thứ khác. Vốn dĩ từ nhỏ Tiểu Nhi bị dị ứng với đồ hải sản nhất là đối với tôm cua, nên cô mỗi khi ăn chúng đều phải phòng ngừ thuốc sẵn.
Lục Thiên Triết ngoài những thứ này không còn thịt hay bất kỳ cái gì khác sao?
Không có chỉ có đồ hải sản thôi vì tôi khá thích ăn tôm cua nên chỉ mua hải sản.
Cô nghe giọng điệu anh nói, khuôn mặt cũng trở nên bực bội mà cau mày nhìn anh.
Cô khó chịu việc gì sao lại nhìn tôi nhăn nhó như vậy? Hôm nay tâm trạng tôi khá thoải mái nên hãy nấu món về tôm đi.
Tôi bị dị ứng với hải sản nhất là tôm.
Anh không trả lời cô, cứ tiếp tục thông thả dán chặt hai mắt vào cuốn sách.
Cô nhìn anh, không thể nào bất mãn hơn nữa đành phải nấu tôm theo ý anh.
Từ nhỏ, Tiểu Nhi đã khá thích nấu ăn nên vì vậy cũng học được kha khá kinh nghiệm về việc nấu nướng từ mẹ. Đối với cô việc nấu nướng có thể giúp cô xả những cơn căng thẳng, buồn bực trong cuộc sống.
Một lát sau, một vài món ăn được mang ra bàn trong vô cùng bắt mắt.
Lục Thiên Triết mau ra ăn tôm của anh đi này.
Cô nghe anh gọi cũng liền nhanh chóng tiến tới bàn ăn, anh đưa mắt nhìn một lượt các món cô nấu. Khuôn mặt liền trở nên nhăn nhó không hài lòng.
Chỉ có từng này thôi sao? Nhìn trang trí cũng không đẹp.
Anh cau mày vẻ mặt không hài lòng, nhìn những món cô nấu mà chỉ trỏ chê bai.
Này ý anh là sao? Tôi nấu cho anh ăn mà còn chê bai, không thích thì khỏi có ăn.
Anh nghe Tiểu Nhi cọc cằn cũng ngoan ngoãn mà ngồi xuống ăn cơm.
Tiểu Nhi lặng lẽ ngồi im một chỗ, chỉ dám nhìn anh ăn không gắp thức ăn 1 muỗng nào. Thấy cô chỉ nhìn mình ăn chằm chằm, anh khuôn mặt khó hiểu mà hỏi.
Sao cô không mau ăn đi, bộ cô bỏ độc trong này hay sao mà lại không ăn.
Hồi nãy tôi đã bảo tôi bị dị ứng với hải sản rồi còn gì?
Khuôn mặt nhăn nhó, giọng nói cũng trở nên khó chịu.
Dị ứng thì có sao đâu chứ? Mau ăn đi, cô không ăn thì tôi ăn hết thì đừng có trách.
Cô nhìn anh ngồi nhâm nhi miếng tôm một cách ngon lành, khuôn mặt hưởng thụ mà nhìn cô. Bụng cô nhanh chóng cũng trở nên đói, không nhịn được mà gắp một miếng tôm mà ăn.
"Chắc ăn một miếng thôi không sao đâu. Mình nhớ là còn thuốc dị ứng mà thôi mặc kệ cứ ăn đi tự làm khổ bản thân thôi."
Đã từ rất lâu rồi, cô mới lại thưởng thức lại món ăn mình tự tay nấu này.
Lục Thiên Triết thấy cô ăn ngon như vậy liền bật cười.
Đây là lần đầu cô ăn món này sao, nhìn mặt cô trông hạnh phúc quá.
Cô nghe anh nói liền tròn xoe mắt nhìn anh, tay thì liên tục không ngừng gắp thức ăn. Cô nhìn đĩa thức ăn liền cố gắng nhịn lại cơn thèm ăn của bản thân bởi không muốn nhập viện vì dị ứng tôm
Thấy cô không tiếp tục ăn nữa, Lục Thiên Triết liền xúi giục Tiểu Nhi tiếp tục ăn gắp cho cô thêm vài miếng tôm.
Cô mau ăn đi lâu lâu mới ăn món này đừng có bỏ bứa như vậy.
Tiểu Nhi vẻ mặt không can tâm, nhìn vào chén mình, ánh mắt ngán ngẩm chỉ đành ráng mà ăn hết.
Một lúc sau, sau khi ăn nốt chén cơm tay chân của cô cũng nhanh chóng nổi mẫn đỏ ngứa ran. Những hột mẫn đỏ ngày càng xuất hiện nhiều, chi chít ở trên tay cô.
Lục Thiên Triết à, tay chân tôi bắt đầu nổi mẫn đỏ rồi.
Tiểu Nhi khuôn mặt hốt hoảng nhìn Lục Thiên Triết với ánh mắt cầu cứu.
Sao cô lại nhìn tôi? Tôi không giúp cô được đâu.
Tiểu Nhi ngứa ran hết cả người, sau khi biết mình bị anh lừa cũng không có thời gian mà đôi co với anh chỉ đành nhanh chóng lên phòng tìm thuốc. Cô lục tung khắp căn phòng muốn nhanh chóng tìm được thuốc cứu cánh tay và đôi chân nổi chi chít. Nhưng cô tìm đi tìm lại không thấy một viên thuốc nào, người cô nổi ngày càng nhiều và nặng hơn.
Lục Thiên Triết, anh có thấy thuốc dị ứng của tôi ở đâu không? Mau kiếm phụ tôi với, ngứa chết đi mất.
Cô vào phòng anh lục lọi khắp nơi rồi sau đó lại xuống bếp, nhà vệ sinh mọi nơi trong nhà kiếm thuốc. Khuôn mặt cô cũng đã bắt đầu xuất hiện những hột mẫn đỏ khắp nơi trên mặt. Cô tìm một vòng, chỉ đành chấp nhận số phận nằm trong phòng chùm chăn mà chịu đựng cho qua hết ngày. Cơn ngứa khắp người khiến cô không thể nào vào được giấc ngủ. Khuôn mặt mệt mỏi, ánh mắt cũng trở nên lờ đờ.
Tiểu Nhi à, cô đâu rồi mau đi nấu ăn đi tôi đói rồi.
Tiểu Nhi nghe anh gọi, cũng liền xuống bếp nấu cho anh ăn.
Rồi, rồi mà đồ ăn anh để ở đâu vậy?
Trong tủ lạnh đó.
Cô nhanh chóng mở tủ lạnh ra, dự định nấu một món ăn đơn giản cho anh ăn. Nhưng trong tủ lạnh lại toàn là tôm cua những đồ hải sản không có bất kì thứ khác. Vốn dĩ từ nhỏ Tiểu Nhi bị dị ứng với đồ hải sản nhất là đối với tôm cua, nên cô mỗi khi ăn chúng đều phải phòng ngừ thuốc sẵn.
Lục Thiên Triết ngoài những thứ này không còn thịt hay bất kỳ cái gì khác sao?
Không có chỉ có đồ hải sản thôi vì tôi khá thích ăn tôm cua nên chỉ mua hải sản.
Cô nghe giọng điệu anh nói, khuôn mặt cũng trở nên bực bội mà cau mày nhìn anh.
Cô khó chịu việc gì sao lại nhìn tôi nhăn nhó như vậy? Hôm nay tâm trạng tôi khá thoải mái nên hãy nấu món về tôm đi.
Tôi bị dị ứng với hải sản nhất là tôm.
Anh không trả lời cô, cứ tiếp tục thông thả dán chặt hai mắt vào cuốn sách.
Cô nhìn anh, không thể nào bất mãn hơn nữa đành phải nấu tôm theo ý anh.
Từ nhỏ, Tiểu Nhi đã khá thích nấu ăn nên vì vậy cũng học được kha khá kinh nghiệm về việc nấu nướng từ mẹ. Đối với cô việc nấu nướng có thể giúp cô xả những cơn căng thẳng, buồn bực trong cuộc sống.
Một lát sau, một vài món ăn được mang ra bàn trong vô cùng bắt mắt.
Lục Thiên Triết mau ra ăn tôm của anh đi này.
Cô nghe anh gọi cũng liền nhanh chóng tiến tới bàn ăn, anh đưa mắt nhìn một lượt các món cô nấu. Khuôn mặt liền trở nên nhăn nhó không hài lòng.
Chỉ có từng này thôi sao? Nhìn trang trí cũng không đẹp.
Anh cau mày vẻ mặt không hài lòng, nhìn những món cô nấu mà chỉ trỏ chê bai.
Này ý anh là sao? Tôi nấu cho anh ăn mà còn chê bai, không thích thì khỏi có ăn.
Anh nghe Tiểu Nhi cọc cằn cũng ngoan ngoãn mà ngồi xuống ăn cơm.
Tiểu Nhi lặng lẽ ngồi im một chỗ, chỉ dám nhìn anh ăn không gắp thức ăn 1 muỗng nào. Thấy cô chỉ nhìn mình ăn chằm chằm, anh khuôn mặt khó hiểu mà hỏi.
Sao cô không mau ăn đi, bộ cô bỏ độc trong này hay sao mà lại không ăn.
Hồi nãy tôi đã bảo tôi bị dị ứng với hải sản rồi còn gì?
Khuôn mặt nhăn nhó, giọng nói cũng trở nên khó chịu.
Dị ứng thì có sao đâu chứ? Mau ăn đi, cô không ăn thì tôi ăn hết thì đừng có trách.
Cô nhìn anh ngồi nhâm nhi miếng tôm một cách ngon lành, khuôn mặt hưởng thụ mà nhìn cô. Bụng cô nhanh chóng cũng trở nên đói, không nhịn được mà gắp một miếng tôm mà ăn.
"Chắc ăn một miếng thôi không sao đâu. Mình nhớ là còn thuốc dị ứng mà thôi mặc kệ cứ ăn đi tự làm khổ bản thân thôi."
Đã từ rất lâu rồi, cô mới lại thưởng thức lại món ăn mình tự tay nấu này.
Lục Thiên Triết thấy cô ăn ngon như vậy liền bật cười.
Đây là lần đầu cô ăn món này sao, nhìn mặt cô trông hạnh phúc quá.
Cô nghe anh nói liền tròn xoe mắt nhìn anh, tay thì liên tục không ngừng gắp thức ăn. Cô nhìn đĩa thức ăn liền cố gắng nhịn lại cơn thèm ăn của bản thân bởi không muốn nhập viện vì dị ứng tôm
Thấy cô không tiếp tục ăn nữa, Lục Thiên Triết liền xúi giục Tiểu Nhi tiếp tục ăn gắp cho cô thêm vài miếng tôm.
Cô mau ăn đi lâu lâu mới ăn món này đừng có bỏ bứa như vậy.
Tiểu Nhi vẻ mặt không can tâm, nhìn vào chén mình, ánh mắt ngán ngẩm chỉ đành ráng mà ăn hết.
Một lúc sau, sau khi ăn nốt chén cơm tay chân của cô cũng nhanh chóng nổi mẫn đỏ ngứa ran. Những hột mẫn đỏ ngày càng xuất hiện nhiều, chi chít ở trên tay cô.
Lục Thiên Triết à, tay chân tôi bắt đầu nổi mẫn đỏ rồi.
Tiểu Nhi khuôn mặt hốt hoảng nhìn Lục Thiên Triết với ánh mắt cầu cứu.
Sao cô lại nhìn tôi? Tôi không giúp cô được đâu.
Tiểu Nhi ngứa ran hết cả người, sau khi biết mình bị anh lừa cũng không có thời gian mà đôi co với anh chỉ đành nhanh chóng lên phòng tìm thuốc. Cô lục tung khắp căn phòng muốn nhanh chóng tìm được thuốc cứu cánh tay và đôi chân nổi chi chít. Nhưng cô tìm đi tìm lại không thấy một viên thuốc nào, người cô nổi ngày càng nhiều và nặng hơn.
Lục Thiên Triết, anh có thấy thuốc dị ứng của tôi ở đâu không? Mau kiếm phụ tôi với, ngứa chết đi mất.
Cô vào phòng anh lục lọi khắp nơi rồi sau đó lại xuống bếp, nhà vệ sinh mọi nơi trong nhà kiếm thuốc. Khuôn mặt cô cũng đã bắt đầu xuất hiện những hột mẫn đỏ khắp nơi trên mặt. Cô tìm một vòng, chỉ đành chấp nhận số phận nằm trong phòng chùm chăn mà chịu đựng cho qua hết ngày. Cơn ngứa khắp người khiến cô không thể nào vào được giấc ngủ. Khuôn mặt mệt mỏi, ánh mắt cũng trở nên lờ đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.