Chương 14: Dọn Ra Ở Riêng
Di Phương
10/06/2023
Tôi không muốn chuyện này xảy ra lần nữa. Nếu để tôi biết được ai cố tình ức hiếp Tiểu Nhi nhà tôi thì đừng hòng mà toàn mạng bước ra khỏi đây.
Khuôn mặt anh lạnh tanh, dù đứng ra bảo vệ cho cô nhưng Tiểu Nhi cũng cảm giác được sự đáng sợ của người đàn ông này.
Cô không dám nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm ngạc nhiên. Anh kéo tay cô rời khỏi văn phòng, quay lại phòng làm việc của mình.
Nè, tại sao anh lại đứng ra bảo vệ tôi vậy?
Cô tròn mắt nhìn anh, không hiểu người đàn ông này tại sao lại bảo vệ cho mình.
Cô đã kí hợp đồng còn gì, danh nghĩa cô là vợ tôi thì tôi phải có trách nhiệm là bảo vệ cho cô chứ có gì đâu mà ngạc nhiên.
Anh chợt nhớ ra gì đó, liền lấy từ trong bàn ra một sấp ảnh của người nào đó để lên bàn.
Cô quen biết với hai người này chứ?
Cô nhìn sấp ảnh liền sửng sốt, người trong những sấp ảnh đó là Hàn Thiết và Hạ Như.
Có, nhưng mà sao anh lại biết hai người này?
Lục Thiên Triết thấy được gương mặt không vui của cô liền biết giữa hai người có mối quan hệ không được tốt, anh cũng biết điều nên không tiếp tục hỏi tiếp.
Chỉ là vô tình thấy thôi không có việc gì đâu. À phải rồi, sắp tới có một buổi tiệc ở giới thượng lưu tôi được mời đi đến đó cô sẽ đi dự tiệc cùng tôi đó nhé.
Tiểu Nhi nghe anh nói đến dự tiệc cùng anh liền cảm thấy có chút phiền.
Hả dự tiệc với anh sao, không phải anh được mời thôi sao tự nhiên lại kéo tôi đi cùng thế.
Trong hợp đồng có ghi rằng khi tôi đi dự tiệc cô sẽ là người đi cùng còn gì. Với cả buổi tiệc đó cũng khá quan trọng nên tôi mới kêu cô đi cùng đó. Cô không từ chối được đâu bắt buộc phải đi.
Cô cau mày nhìn anh, đành không can tâm mà đồng ý đi cùng.
Được rồi tôi sẽ đi.
Từ bên ngoài cửa, một tiếng gõ cửa vang tới.
Cốc, cốc.
Lục Tổng à, em vào được không ạ?
Một giọng nói nữ ngọt ngào, dịu dàng êm tai vang đến.
Là em hả Châu Diệp Hy mau vào đi.
Diệp Hy mau chóng bước vào, khuôn mặt rạng rỡ khi nhìn thấy Tiểu Nhi cũng có mặt ở đây liền cảm thấy không vui.
Em vào không đúng lúc thì phải?
Diệp Hy hạ giọng hỏi anh, dường như hai người có mối quan hệ khá thân thiết.
Không sao đâu, em vào đây tìm anh có vấn đề gì sao?
Tiểu Nhi thấy Diệp Hy bước vào, liền khép nép mà đứng sang một bên.
Anh à khách hàng đã đồng ý ký hợp đồng rồi, anh mau chóng thu xếp thời gian đi gặp khách hàng nhé nhưng nhớ đừng làm việc quá sức.
Diệp Hy ân ái Lục Thiên Triết ngay trước mặt cô, dù Tiểu Nhi nhìn thấy nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Lục Thiên Triết nhìn Diệp Hy cười nhẹ với cô một cái.
Anh biết rồi mà, ngày nào em cũng nói câu này.
Em nghe nói, sắp tới có một buổi tiệc của giới thượng lưu em đi cùng anh như mọi khi nhé.
Diệp Hy bĩu môi, tròn mắt nhìn Lục Thiên Triết.
Buổi tiệc đó Tiểu Nhi vợ anh sẽ đi cùng.
Diệp Hy nghe anh nói khuôn mặt liền trở nên méo mó, nhăn mặt nhưng rồi cô cũng vui vẻ cười với anh.
Vậy hả? Chị Tiểu Nhi đúng là sướng thật đó, thế em xin phép ra ngoài trước nhé.
Cô quay người rời đi, không quên ném cho Tiểu Nhi một cái lườm.
Tiểu Nhi thấy thái độ khó chịu của Diệp Hy như vậy cũng không muốn kiếm chuyện với cô ta.
Thấy Diệp Hy rời đi, cô mới dám cất tiếng hỏi Lục Thiên Triết.
Cô gái hồi nãy là ai vậy?
Cô ấy là Châu Diệp Hy lúc trước từng là thư ký của tôi nhưng bây giờ cô ấy làm ở bộ phận khác rồi. Cô và cô ta có chuyện gì sao?
Không, chỉ là tôi tò mò thôi. Hai người nói chuyện có vẻ thân thiết nhỉ?
Lục Thiên Triết nghe cô nói vậy, liền ngạc nhiên.
Thân thiết đâu chứ, tôi và cô ta chỉ có mối quan hệ đồng nghiệp bình thường thôi cô đừng nghĩ lung tung.
Cô nhìn anh, mắt hơi nheo lại dường như không tin anh và cô ta có mối quan hệ đồng nghiệp. Cô cũng không muốn khiến anh thấy khó xử nên cũng im lặng cho qua.
Sau khi tan làm, cô và anh đi đến căn biệt thự đã được chuẩn bị từ trước.
Chiếc xe hơi nhanh chóng đậu trước cửa một căn biệt thự lớn màu trắng khang trang , dường như từ lâu đã không ai sinh sống nhưng lại vô cùng hiện đại và sạch sẽ.
Đây là căn biệt thự mà anh nói sao?
Cô ngạc nhiên hỏi anh.
Đúng rồi, mau vào nấu bữa tối cho tôi đi.
Anh nói với giọng điệu ra lệnh, nhếch mày nhìn cô.
Cô không nói gì, khuôn mặt nhăn nhó cọc cằn bước vào trong. Khi bước vào, cô đứng ngay tại chỗ bởi căn biệt thự vô cùng sang trọng và quý phái. Mọi đồ dùng, sinh hoạt ở đây đều thuộc hàng ngoại còn có những thiết kế độc quyền. Nhưng nơi cao cấp, hiện đại này lại chỉ có hai người.
Chỉ có hai chúng ta ở đây thôi sao? Không có bất kỳ người giúp việc hay quản gia sao?
Đúng vậy, chỗ này chỉ có tôi và cô nên sẽ không ai làm phiền.
Anh nói xong, liền cởi áo khoác mà quăng lên ghế sofa bên cạnh rồi từ từ ung dung mà ngồi xuống.
Cô thấy anh bề bộn, liền có chút khó chịu.
Anh là con nít sao? Sao lại quăng đồ lung tung như thế mau treo lên đi.
Cô thấy anh không một chút động đậy cũng đành bất lực mà bỏ đi.
Khuôn mặt anh lạnh tanh, dù đứng ra bảo vệ cho cô nhưng Tiểu Nhi cũng cảm giác được sự đáng sợ của người đàn ông này.
Cô không dám nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm ngạc nhiên. Anh kéo tay cô rời khỏi văn phòng, quay lại phòng làm việc của mình.
Nè, tại sao anh lại đứng ra bảo vệ tôi vậy?
Cô tròn mắt nhìn anh, không hiểu người đàn ông này tại sao lại bảo vệ cho mình.
Cô đã kí hợp đồng còn gì, danh nghĩa cô là vợ tôi thì tôi phải có trách nhiệm là bảo vệ cho cô chứ có gì đâu mà ngạc nhiên.
Anh chợt nhớ ra gì đó, liền lấy từ trong bàn ra một sấp ảnh của người nào đó để lên bàn.
Cô quen biết với hai người này chứ?
Cô nhìn sấp ảnh liền sửng sốt, người trong những sấp ảnh đó là Hàn Thiết và Hạ Như.
Có, nhưng mà sao anh lại biết hai người này?
Lục Thiên Triết thấy được gương mặt không vui của cô liền biết giữa hai người có mối quan hệ không được tốt, anh cũng biết điều nên không tiếp tục hỏi tiếp.
Chỉ là vô tình thấy thôi không có việc gì đâu. À phải rồi, sắp tới có một buổi tiệc ở giới thượng lưu tôi được mời đi đến đó cô sẽ đi dự tiệc cùng tôi đó nhé.
Tiểu Nhi nghe anh nói đến dự tiệc cùng anh liền cảm thấy có chút phiền.
Hả dự tiệc với anh sao, không phải anh được mời thôi sao tự nhiên lại kéo tôi đi cùng thế.
Trong hợp đồng có ghi rằng khi tôi đi dự tiệc cô sẽ là người đi cùng còn gì. Với cả buổi tiệc đó cũng khá quan trọng nên tôi mới kêu cô đi cùng đó. Cô không từ chối được đâu bắt buộc phải đi.
Cô cau mày nhìn anh, đành không can tâm mà đồng ý đi cùng.
Được rồi tôi sẽ đi.
Từ bên ngoài cửa, một tiếng gõ cửa vang tới.
Cốc, cốc.
Lục Tổng à, em vào được không ạ?
Một giọng nói nữ ngọt ngào, dịu dàng êm tai vang đến.
Là em hả Châu Diệp Hy mau vào đi.
Diệp Hy mau chóng bước vào, khuôn mặt rạng rỡ khi nhìn thấy Tiểu Nhi cũng có mặt ở đây liền cảm thấy không vui.
Em vào không đúng lúc thì phải?
Diệp Hy hạ giọng hỏi anh, dường như hai người có mối quan hệ khá thân thiết.
Không sao đâu, em vào đây tìm anh có vấn đề gì sao?
Tiểu Nhi thấy Diệp Hy bước vào, liền khép nép mà đứng sang một bên.
Anh à khách hàng đã đồng ý ký hợp đồng rồi, anh mau chóng thu xếp thời gian đi gặp khách hàng nhé nhưng nhớ đừng làm việc quá sức.
Diệp Hy ân ái Lục Thiên Triết ngay trước mặt cô, dù Tiểu Nhi nhìn thấy nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Lục Thiên Triết nhìn Diệp Hy cười nhẹ với cô một cái.
Anh biết rồi mà, ngày nào em cũng nói câu này.
Em nghe nói, sắp tới có một buổi tiệc của giới thượng lưu em đi cùng anh như mọi khi nhé.
Diệp Hy bĩu môi, tròn mắt nhìn Lục Thiên Triết.
Buổi tiệc đó Tiểu Nhi vợ anh sẽ đi cùng.
Diệp Hy nghe anh nói khuôn mặt liền trở nên méo mó, nhăn mặt nhưng rồi cô cũng vui vẻ cười với anh.
Vậy hả? Chị Tiểu Nhi đúng là sướng thật đó, thế em xin phép ra ngoài trước nhé.
Cô quay người rời đi, không quên ném cho Tiểu Nhi một cái lườm.
Tiểu Nhi thấy thái độ khó chịu của Diệp Hy như vậy cũng không muốn kiếm chuyện với cô ta.
Thấy Diệp Hy rời đi, cô mới dám cất tiếng hỏi Lục Thiên Triết.
Cô gái hồi nãy là ai vậy?
Cô ấy là Châu Diệp Hy lúc trước từng là thư ký của tôi nhưng bây giờ cô ấy làm ở bộ phận khác rồi. Cô và cô ta có chuyện gì sao?
Không, chỉ là tôi tò mò thôi. Hai người nói chuyện có vẻ thân thiết nhỉ?
Lục Thiên Triết nghe cô nói vậy, liền ngạc nhiên.
Thân thiết đâu chứ, tôi và cô ta chỉ có mối quan hệ đồng nghiệp bình thường thôi cô đừng nghĩ lung tung.
Cô nhìn anh, mắt hơi nheo lại dường như không tin anh và cô ta có mối quan hệ đồng nghiệp. Cô cũng không muốn khiến anh thấy khó xử nên cũng im lặng cho qua.
Sau khi tan làm, cô và anh đi đến căn biệt thự đã được chuẩn bị từ trước.
Chiếc xe hơi nhanh chóng đậu trước cửa một căn biệt thự lớn màu trắng khang trang , dường như từ lâu đã không ai sinh sống nhưng lại vô cùng hiện đại và sạch sẽ.
Đây là căn biệt thự mà anh nói sao?
Cô ngạc nhiên hỏi anh.
Đúng rồi, mau vào nấu bữa tối cho tôi đi.
Anh nói với giọng điệu ra lệnh, nhếch mày nhìn cô.
Cô không nói gì, khuôn mặt nhăn nhó cọc cằn bước vào trong. Khi bước vào, cô đứng ngay tại chỗ bởi căn biệt thự vô cùng sang trọng và quý phái. Mọi đồ dùng, sinh hoạt ở đây đều thuộc hàng ngoại còn có những thiết kế độc quyền. Nhưng nơi cao cấp, hiện đại này lại chỉ có hai người.
Chỉ có hai chúng ta ở đây thôi sao? Không có bất kỳ người giúp việc hay quản gia sao?
Đúng vậy, chỗ này chỉ có tôi và cô nên sẽ không ai làm phiền.
Anh nói xong, liền cởi áo khoác mà quăng lên ghế sofa bên cạnh rồi từ từ ung dung mà ngồi xuống.
Cô thấy anh bề bộn, liền có chút khó chịu.
Anh là con nít sao? Sao lại quăng đồ lung tung như thế mau treo lên đi.
Cô thấy anh không một chút động đậy cũng đành bất lực mà bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.