Chương 11: Đây Là Địa Bàng Của Tôi
ThaoPham
04/01/2021
Hàn Nhật Hạo sau khi nghe Cao Thiên Vũ nói Mẫn Mẫn của anh mất tích,tay anh nắm thành quyền mặt giận dữ,ai thấy cũng phải tránh.
Hàn Nhật Hạo cố lấy lại bình tĩnh,anh còn vũ khí bí mật bây giờ có thể sử dụng rồi.
Mở loptop mini ra định vị chổ của Mẫn Mẫn đang ở đâu.Chính là sợi dây chuyền mặt ngôi sao Hàn Nhật Hạo lúc trước đã tặng cho Mẫn Mẫn,trong mặt dây có thiết bị định vị.
Tay mở loptop tay lấy điện thoại gọi cho Cảnh Hy:
" Alo,ông chủ tìm tôi"
" Cậu chuẩn bị người đi theo tôi,Mẫn Mẫn mất tích tồi"
Cảnh Hy nghe xong nôn nóng làm ngay.
Vị trí hiện lên là ở ngoại ô thành phố.
Hàn Nhật Hạo gọi cho Lục Vĩnh Kỳ nhờ giúp đỡ:
" Alo Vĩnh Kỳ,Mẫn Mẫn mất tích rồi,tôi cần sự giúp đỡ của cậu.Là ở ngoại ô thành phố cậu chuẩn bị đi,tôi đến đó chúng ta cùng đi"
Cao Thiên Vũ cùng Hạ Hoa nảy giờ cũng chạy đến Hàn Thị tìm Hàn Nhật Hạo.Xe vừa tới Hàn Thị thì gặp xe của Hàn Nhật Hạo rời đi,hai người cứ thế đi theo sau.
Biệt thự hoan ái của Triệu Kỳ Bân nằm ở ngoại ô thành phố,hắn ta chuyên dùng nơi đây để đưa các cô gái sập bẫy tình.
Lâm Mẫn Mẫn tỉnh dậy đưa mắt nhìn quanh nơi này,đây là một nơi nào đó cô cũng không rõ,đầu có chút đau.
" Tiểu miêu nữ cuối cũng em cũng tỉnh rồi"...Triệu Kỳ Bân đắc ý nhìn cô nói.
" Triệu Kỳ Bân anh bắt tôi đến đây làm gì"
Lâm Mẫn Mẫn tức giận với hắn.
" Em ngây thơ thật hay giả ngây thơ,đã đưa em đến đây là để làm thịt em chứ làm gì.Cũng tại em thôi,rượu mời em không uống em lại muốn uống rượu phạt"
Vừa nói hắn vừa tiến lại gần cô,đưa tay vuốt ve mặt cô
"Em có muốn biết lý do vì sao tôi tiếp cận em không"
Lâm Mẫn Mẫn vẫn im lặng,hắn ta nói tiếp:
" Vì em là người mà Hàn Nhật Hạo yêu,lần đầu tôi nói thích em là thật lòng,em không chấp nhận tình cảm của tôi, tôi thấy em là cô bé ngây thơ tôi tôn trọng quyết định của em"
"Nhưng gần đây tôi phát hiện em là người mà Hàn Nhật Hạo yêu thương,tôi mới tìm đủ mọi cách tiếp cận em,thậm chí là chiếm hữu em như bây giờ"
" Hàn Nhật Hạo là kẻ mà tôi hận nhất,từ nhỏ tôi đã bị ông của mình đem ra so sánh với hắn ta,là tại sao chứ???"
Lâm Mẫn Mẫn ngầm hiểu ra vấn đề:
" Tại vì anh cái gì cũng không bằng anh ấy" Lâm Mẫn Mẫn tự tin nói với hắn
Triệu Kỳ Bân khó chịu khi nghe câu nói của Mẫn Mẫn.Hắn ta đưa mặt sát mặt cô định cưỡng hôn,theo phản xạ đối với người xấu cô phun nước bọt vào thẳng mặt hắn,làm hắn ta vô cùng tức giận tát mạnh vào mặt cô.
" Đồ bỉ ổi thả tôi ra"
Lâm Mẫn Mẫn hét vào mặt hắn,hắn ta lại tát thêm một cái vào mặt bên kia của cô,Mẫn Mẫn đau quá ngất đi.
Trên xe Hàn Nhật Hạo nhớ đến những thông tin về Triệu Kỳ Bân mà Cảnh Hy đưa cho anh mấy hôm trước:
Triệu Kỳ Bân con trai duy nhất của Triệu Kỳ.Chỉ biết ăn chơi phá của,nổi tiếng đào hoa,chưa cô gái nào vào tầm mắt của hắn mà thoát được.
Hàn Nhật Hạo không hề biết chuyện ông của Triệu Kỳ Bân hay mang anh ra so sánh với Triệu Kỳ Bân,làm cho hắn ta câm thù anh như vậy.
Về phần Triệu Kỳ,Triệu Thị có họp đồng quan trọng cần Hàn Thị ký kết mới mong đứng vững trong giới được.
" Triệu Kỳ Bân,nếu là ngươi ta thề cho Triệu Thị các người không có đất vụng võ,dám đụng vào người phụ nữ của Hàn Nhật Hạo này thì đừng hồng có đường lui"
Từng câu từng chữ Hàn Nhật Hạo thốt ra làm Cảnh Hy ngồi bên cạnh gợn gay ốc.
Về phần Lâm Mẫn Mẫn hứng cả ly nước vào mặt mà tỉnh dậy.Triệu Kỳ Bân bước đến mở cúc áo Mẫn Mẫn ra,cô vùng vẫy chống cự lại hắn.
" Vô ít thôi ở đây là địa bàng của tôi,em đã vào đây rồi thì đừng mơ thoát ra được cô bé à"...Triệu Kỳ Bân ngữ điệu gian tà.
Lâm Mẫn Mẫn đang cảm thấy khinh thường con người trước mặt mình,hắn chẳng bằng một gốc nào anh Hạo của cô.
Triệu Kỳ Bân nhìn vào ánh mắt tỏ vẻ không khuất phục của Mẫn Mẫn,hắn nổi điên lên,chưa cô gái nào dám tỏ thái độ với hắn.
Hắn ta bức hết các cút áo của cô,Lâm Mẫn Mẫn hoảng hốt dùng hai tay kéo áo che lại.
Ngay lúc này ở bên ngoài có người rõ cửa thông báo:
"Thiếu gia bên ngoài có rất nhiều người đến tìm cô gái này"
Triệu Kỳ Bân không hề hốt hoảng,mà ngược lại rất bình tĩnh coi như không có chuyện gì vậy.Hắn ta còn cười nhếch miệng nói với cô:
" Hàn thiếu gia của em đến tìm em kìa em có mừng không,đến cũng nhanh đó,nhưng em đừng có mơ sẽ gặp lại hắn ta"
Hắn ta đắc ý ra lệnh cho người bên ngoài:
"Cứ mở cửa cho họ vào tôi ra ngay"
Lâm Mẫn Mẫn mừng thầm:
" Anh Hạo đến cứu mình"
Nhưng chỉ được 3 giây lại rơi vào trạng thái thất vọng tràn trề.Triệu Kỳ Bân đẩy cái tủ nhỏ qua một bên,ở sau cái tủ là một phòng cách âm nhỏ.Hắn ta kéo cô vào khóa cửa lại,hắn không quên nói cho cô biết một điều:
" Đây là phòng cách âm,tiểu miêu nữ em ngoan ngoãn chờ anh nhé"
Hắn cười gian tà, rồi cẩn thận kéo tủ đặt lại chỗ cũ bước ra ngoài.
Lâm Mẫn Mẫn vô cùng thất vọng,cô khóc rất nhiều,Mẫn Mẫn bây giờ rất muốn gặp Hàn Nhật Hạo,nói cho anh biết câu trả lời của cô,nói cho anh biết cô yêu anh mất rồi.Lâm Mẫn Mẫn tự trấn an mình,phải cố gắng bình tĩnh,cô phải thoát ra ngoài,không thể ở đây chờ chết được.
(Các bạn ơi cho mình 1like va cmt nha)
Cảm ơn nhiều ạ
Hàn Nhật Hạo cố lấy lại bình tĩnh,anh còn vũ khí bí mật bây giờ có thể sử dụng rồi.
Mở loptop mini ra định vị chổ của Mẫn Mẫn đang ở đâu.Chính là sợi dây chuyền mặt ngôi sao Hàn Nhật Hạo lúc trước đã tặng cho Mẫn Mẫn,trong mặt dây có thiết bị định vị.
Tay mở loptop tay lấy điện thoại gọi cho Cảnh Hy:
" Alo,ông chủ tìm tôi"
" Cậu chuẩn bị người đi theo tôi,Mẫn Mẫn mất tích tồi"
Cảnh Hy nghe xong nôn nóng làm ngay.
Vị trí hiện lên là ở ngoại ô thành phố.
Hàn Nhật Hạo gọi cho Lục Vĩnh Kỳ nhờ giúp đỡ:
" Alo Vĩnh Kỳ,Mẫn Mẫn mất tích rồi,tôi cần sự giúp đỡ của cậu.Là ở ngoại ô thành phố cậu chuẩn bị đi,tôi đến đó chúng ta cùng đi"
Cao Thiên Vũ cùng Hạ Hoa nảy giờ cũng chạy đến Hàn Thị tìm Hàn Nhật Hạo.Xe vừa tới Hàn Thị thì gặp xe của Hàn Nhật Hạo rời đi,hai người cứ thế đi theo sau.
Biệt thự hoan ái của Triệu Kỳ Bân nằm ở ngoại ô thành phố,hắn ta chuyên dùng nơi đây để đưa các cô gái sập bẫy tình.
Lâm Mẫn Mẫn tỉnh dậy đưa mắt nhìn quanh nơi này,đây là một nơi nào đó cô cũng không rõ,đầu có chút đau.
" Tiểu miêu nữ cuối cũng em cũng tỉnh rồi"...Triệu Kỳ Bân đắc ý nhìn cô nói.
" Triệu Kỳ Bân anh bắt tôi đến đây làm gì"
Lâm Mẫn Mẫn tức giận với hắn.
" Em ngây thơ thật hay giả ngây thơ,đã đưa em đến đây là để làm thịt em chứ làm gì.Cũng tại em thôi,rượu mời em không uống em lại muốn uống rượu phạt"
Vừa nói hắn vừa tiến lại gần cô,đưa tay vuốt ve mặt cô
"Em có muốn biết lý do vì sao tôi tiếp cận em không"
Lâm Mẫn Mẫn vẫn im lặng,hắn ta nói tiếp:
" Vì em là người mà Hàn Nhật Hạo yêu,lần đầu tôi nói thích em là thật lòng,em không chấp nhận tình cảm của tôi, tôi thấy em là cô bé ngây thơ tôi tôn trọng quyết định của em"
"Nhưng gần đây tôi phát hiện em là người mà Hàn Nhật Hạo yêu thương,tôi mới tìm đủ mọi cách tiếp cận em,thậm chí là chiếm hữu em như bây giờ"
" Hàn Nhật Hạo là kẻ mà tôi hận nhất,từ nhỏ tôi đã bị ông của mình đem ra so sánh với hắn ta,là tại sao chứ???"
Lâm Mẫn Mẫn ngầm hiểu ra vấn đề:
" Tại vì anh cái gì cũng không bằng anh ấy" Lâm Mẫn Mẫn tự tin nói với hắn
Triệu Kỳ Bân khó chịu khi nghe câu nói của Mẫn Mẫn.Hắn ta đưa mặt sát mặt cô định cưỡng hôn,theo phản xạ đối với người xấu cô phun nước bọt vào thẳng mặt hắn,làm hắn ta vô cùng tức giận tát mạnh vào mặt cô.
" Đồ bỉ ổi thả tôi ra"
Lâm Mẫn Mẫn hét vào mặt hắn,hắn ta lại tát thêm một cái vào mặt bên kia của cô,Mẫn Mẫn đau quá ngất đi.
Trên xe Hàn Nhật Hạo nhớ đến những thông tin về Triệu Kỳ Bân mà Cảnh Hy đưa cho anh mấy hôm trước:
Triệu Kỳ Bân con trai duy nhất của Triệu Kỳ.Chỉ biết ăn chơi phá của,nổi tiếng đào hoa,chưa cô gái nào vào tầm mắt của hắn mà thoát được.
Hàn Nhật Hạo không hề biết chuyện ông của Triệu Kỳ Bân hay mang anh ra so sánh với Triệu Kỳ Bân,làm cho hắn ta câm thù anh như vậy.
Về phần Triệu Kỳ,Triệu Thị có họp đồng quan trọng cần Hàn Thị ký kết mới mong đứng vững trong giới được.
" Triệu Kỳ Bân,nếu là ngươi ta thề cho Triệu Thị các người không có đất vụng võ,dám đụng vào người phụ nữ của Hàn Nhật Hạo này thì đừng hồng có đường lui"
Từng câu từng chữ Hàn Nhật Hạo thốt ra làm Cảnh Hy ngồi bên cạnh gợn gay ốc.
Về phần Lâm Mẫn Mẫn hứng cả ly nước vào mặt mà tỉnh dậy.Triệu Kỳ Bân bước đến mở cúc áo Mẫn Mẫn ra,cô vùng vẫy chống cự lại hắn.
" Vô ít thôi ở đây là địa bàng của tôi,em đã vào đây rồi thì đừng mơ thoát ra được cô bé à"...Triệu Kỳ Bân ngữ điệu gian tà.
Lâm Mẫn Mẫn đang cảm thấy khinh thường con người trước mặt mình,hắn chẳng bằng một gốc nào anh Hạo của cô.
Triệu Kỳ Bân nhìn vào ánh mắt tỏ vẻ không khuất phục của Mẫn Mẫn,hắn nổi điên lên,chưa cô gái nào dám tỏ thái độ với hắn.
Hắn ta bức hết các cút áo của cô,Lâm Mẫn Mẫn hoảng hốt dùng hai tay kéo áo che lại.
Ngay lúc này ở bên ngoài có người rõ cửa thông báo:
"Thiếu gia bên ngoài có rất nhiều người đến tìm cô gái này"
Triệu Kỳ Bân không hề hốt hoảng,mà ngược lại rất bình tĩnh coi như không có chuyện gì vậy.Hắn ta còn cười nhếch miệng nói với cô:
" Hàn thiếu gia của em đến tìm em kìa em có mừng không,đến cũng nhanh đó,nhưng em đừng có mơ sẽ gặp lại hắn ta"
Hắn ta đắc ý ra lệnh cho người bên ngoài:
"Cứ mở cửa cho họ vào tôi ra ngay"
Lâm Mẫn Mẫn mừng thầm:
" Anh Hạo đến cứu mình"
Nhưng chỉ được 3 giây lại rơi vào trạng thái thất vọng tràn trề.Triệu Kỳ Bân đẩy cái tủ nhỏ qua một bên,ở sau cái tủ là một phòng cách âm nhỏ.Hắn ta kéo cô vào khóa cửa lại,hắn không quên nói cho cô biết một điều:
" Đây là phòng cách âm,tiểu miêu nữ em ngoan ngoãn chờ anh nhé"
Hắn cười gian tà, rồi cẩn thận kéo tủ đặt lại chỗ cũ bước ra ngoài.
Lâm Mẫn Mẫn vô cùng thất vọng,cô khóc rất nhiều,Mẫn Mẫn bây giờ rất muốn gặp Hàn Nhật Hạo,nói cho anh biết câu trả lời của cô,nói cho anh biết cô yêu anh mất rồi.Lâm Mẫn Mẫn tự trấn an mình,phải cố gắng bình tĩnh,cô phải thoát ra ngoài,không thể ở đây chờ chết được.
(Các bạn ơi cho mình 1like va cmt nha)
Cảm ơn nhiều ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.