Chương 2: Học Viện Quốc Học
HYA
09/01/2014
7 giờ, 15
phút, ngày 13, tháng 10, năm 2008.
Cậu chủ, hôm nay tập như vậy là đủ rồi. - Quang Minh nói với thằng Long đang ở dưới hồ, đồng thời đưa tay lên ra hiệu cho ai đó đằng sau.
Dòng nước bắt đầu chảy chậm lại và rút xuống rất nhanh, cùng lúc với đáy hồ tự động nâng lên. Trong chớp mắt, hồ nước thủy lực biến mất, thay vào đó là bờ đá hoa cương của hồ bơi khác lớn hơn rất nhiều, phải đến năm lần sân tennis tiêu chuẩn. Thằng Long đứng im để hai cô hầu gái dễ dàng lau khô người. Dưới ánh nắng dìu dịu của buổi sớm mai, cơ thể hắn nổi rõ những bó cơ săn chắc khỏe mạnh. Với chiều cao lý tưởng và khuôn mặt được thừa hưởng ít nhiều từ người mẹ - hoa hậu Hoàn Vũ Bảo Châu hồi thập niên 80. Những người gặp thằng Long lần đầu đều lầm tưởng hắn là diễn viên xứ kim chi. Chỉ tiếc một điều, hàm răng trắng đều của hắn chẳng mấy khi lộ ra. Hắn lạnh lùng ít biểu lộ cảm xúc một phần do thiếu tình thương của người mẹ, thêm vào môi trường xung quanh tác động khiến tâm hồn hắn trở nên chai lì. Nhưng nguyên nhân chính lại do cú shock từ người cha mà hắn vô cùng tôn kính.
- Thành tích hôm nay ra sao? - Đột nhiên, thằng Long quay sang hỏi tên trợ lý.
Quang Minh bận ghi chép số liệu từ đồng hồ bấm vào trong sổ tay của hắn, nên chỉ đáp ngắn gọn:
- Khá tốt thưa cậu, nhưng kém thành tích tốt nhất 2 giây 35.
Thằng Long không hỏi gì thêm, hắn xoay đầu vươn vai vài lần cho đỡ nhức mỏi, rồi bước về phía hàng ghế bên kia hồ. Thằng Long nhoài người xuống ghế, mắt nhắm lại mặc cho hai nhân viên matxa vuốt ve xoa bóp khắp cơ thể. Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:
- Cậu chủ, sáng nay cậu dùng món gì ạ?
- Một tô phở bò tái với một ly ngọn lửa xanh thêm chút mật ong, ah không, một ly kiwi trộn thêm nho xắt lựu. Vậy được rồi.
- Vâng, thưa cậu chủ. - Cô ta cúi người thật sát rồi lập tức lui xuống.
- Anh Minh, lịch hôm nay gồm những gì? - Thằng Long quay sang hỏi tên trợ lý.
Không cần đến sổ tay, tên trợ lý trả lời luôn như thể câu trả lời đã được lập trình sẵn trong đầu hắn vậy:
- Theo lịch ngày hôm nay thì : 8 giờ sáng có 4 tiết kinh tế doanh nghiệp, 1 giờ chiều có hội thảo: kinh tế Hỏa Châu hiện nay và hướng phát triển. Nếu cậu chủ không muốn đi học thì 8 giờ 30 sáng có lượt đua cuối giải Thần Mã tại trường đua Định Châu, con Thiên Mã 037 của ta cũng tham gia vòng đua này. Hoặc cậu chủ có thể đến tham dự buổi đấu giá của IAC, nghe nói lần này có cả bộ trang sức của hoàng hậu Mỹ Phương mới được phát hiện, sẽ bắt đầu lúc 9 giờ sáng. Và tuần này, theo lịch thì đến lượt cô Thùy Trang.
Thằng Long trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát rồi nói:
- Lâu rồi cũng chưa lên trường, thôi hôm nay đi học vậy. Anh chuẩn bị xe cho tôi.
- Vâng thưa cậu. - Quang Minh khẽ gật đầu rồi lui ra ngoài.
O0o0O
Xay La Khăn hiện là sinh viên năm nhất của học viện Quốc Học. Từ khi nhận giấy báo trúng tuyển đến bây giờ, hắn vẫn còn cảm giác lâng lâng như trong mơ. Chỉ cần ký vào hợp đồng vĩnh viễn phục vụ tổ quốc, chi phí ăn ở, đi lại đều do chính phủ và hoàng gia đài thọ. Không những thế, hàng tháng còn nhận được khoản tiền không nhỏ, nếu biết tiết kiệm không những đủ sống ở thủ đô đắt đỏ này mà còn gửi về cho gia đình. Ở vùng quê nghèo khổ bên kia dãy Trường Sơn, hắn trở thành một anh hùng, một vĩ nhân, người ta kéo đến gia đình hắn chúc mừng còn đông hơn họp chợ phiên. Ông bà hắn, cha mẹ hắn, cả dòng họ của hắn đều lấy làm tự hào lắm lắm. Ai ai cũng mong hắn ăn học thành tài, sau đó đem tài năng về xây dựng quê hương, mang làn gió mới đến với miền đất xa xôi nghèo khổ này. Xay La Khăn có ước mơ của riêng hắn: vợ đẹp con ngoan và một công việc ổn định nơi phồn hoa đô hội này, chẳng đời nào hắn chịu quay lại chốn quê nghèo khổ ấy. Đáng buồn thay đó lại là suy nghĩ của rất nhiều người chọn học vấn làm con đường thăng tiến. Mỗi ngày đến trường như một viên gạch lát thêm vào con đường bước đến vinh quang, nhiều lúc hắn muốn hét lên cho mọi người biết, hắn đang hạnh phúc như thế nào.
Brừmmmm… brừmmmm….
Tiếng rống ầm ĩ như cả đàn trâu điên ngay phía sau đã kéo hắn trở lại với thực tại. Chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra thì ai đó đẩy mạnh chỗ vai phải, khiến hắn ngã dúi vào bồn hoa sát lề đường. Một tiếng quát lớn kèm theo sau đó:
- Tránh ra, thằng kia. Muốn chết hả?
Cái lưng va vào cạnh bồn hoa đau ê ẩm, cánh tay bị trầy rướm máu khi quẹt trúng mấy cây hoa hồng, bộ đồng phục vừa được giặt ủi phẳng phiu bị nhàu nát lấm lem cả. Nhưng thứ quan trọng nhất trong tâm trí hắn lúc này :
“Cái laptop!” - hắn thầm rên, vội vàng mở cặp kiểm tra ngay đứa con cưng.
“May quá, chưa bị sao.” - Hắn thở phào nhẹ nhõm khi chiếc máy tính vẫn khởi động ngon lành. Đây chính là phương tiện học tập được nhà trường phát miễn phí khi bắt đầu nhập học, với thằng ngèo kiết xác như hắn thì thà gãy cánh tay còn hơn để đứa con cưng gặp chút mệnh hệ gì.
- Ê nhóc có sao không? Lần sau đi đứng chú ý một chút. - Vẫn giọng nói khi nãy nhưng âm lượng đã giảm đi rất nhiều.
Đến lúc này thằng Xay La Khăn mới chú ý đến giọng nói ban nãy. Đó là giọng của một sinh viên có lẽ năm III, hắn phán đoán như vậy khi nhìn cravat màu cam trên cổ áo anh ta. Thấy hắn còn lơ ngơ láo ngáo, y chỉ lắc đầu rồi chỉ tay về phía trước mà dặn dò:
- Lần sau nghe thấy tiếng xe của thằng đó thì khôn hồn mà tránh ra nghe chưa?
Chưa hiểu điều gì đã xảy ra nhưng hắn cũng ráng ngó theo hướng tên kia chỉ, đúng là có 1 đoàn xe mới chạy ngang qua đây. Nếu vậy suýt nữa thì…
- Cái quái gì vậy, ai cho phép chạy xe vào đây. - Hắn vừa phủi đám bụi bám trên áo, vừa lầm bầm tức tối.
- Chú mày mới lên đây phải không?
Thằng sinh viên năm III liếc nhìn cravat màu xanh trên cổ của hắn với ánh mắt thương hại. Hắn buông một câu lãng xẹt, rồi quay đầu đi mất:
- Thôi, chú mày chịu khó lên phòng y tế kiểm tra xem có bị gì không? Anh mày dông đây.
- Ơ… này anh gì ơi, còn thằng lái xe kia thì sao?
Tên kia không cần quan tâm đến lời nói của hắn, y xăm xăm bước đi. Thằng Khăn cố gọi một tiếng nữa, cũng không được. Đến lúc này hắn mới nhận ra xung quanh có biết bao cặp mắt đang dõi theo sự việc. Đôi người tránh mặt đi ngay, vài người lắc đầu nhìn hắn với anh mắt thương hại, những người khác chỉ chỏ về phía đám xe vừa chạy qua mà thì thầm to nhỏ điều gì đó. Tuyệt nhiên, không ai đứng ra giúp đỡ hay có lời hỏi han bênh vực, họ chỉ đứng nhìn và trao đổi kín đáo với nhau.
“Đây là hành động ma mới ăn hiếp ma cũ sao?”
Hắn bực bội thầm nghĩ như vậy, ném cho đám người kia cái nhìn căm ghét và quyết định đuổi theo tên sinh viên năm III hỏi cho ra lẽ. Ít nhất, y là kẻ ra tay giúp hắn thoát chết:
- Này, anh gì đó ơi, cho em hỏi?
- Cái gì nữa đây. Anh nói chú mày tự lên phòng y tế kiểm tra mà không nghe hả? Đi theo làm gì?- Tên này có vẻ bực mình.
- Vừa nãy anh đã lỡ giúp em thì giúp cho trót… việc gì cũng phải làm cho ra lẽ chứ…- Hăn vừa nói vừa hớp lấy hơi.
Suỵt… Thằng sinh viên năm III bất ngờ lao đến bịt mồm không cho nói tiếp, y dáo dác nhìn ngó xung quanh một cách e dè. Vừa may không có ai chú ý đến, y thở phào nhẹ nhõm, thuận tay kéo thằng Xay La Khăn đi theo. Y nói với giọng ri rí rất khó nghe thấy:
- Be bé cái mồm thôi biết chưa, chú mày mới lên không sợ nhưng anh mày vẫn còn muốn tiếp tục được học ở ngôi trường này.
Thấy tên kia tỏ ra thận trọng như vậy, sự việc thật không đơn giản. Thằng Xay La Phăn bắt chước cái giọng lí nhí:
- Là sao em không hiểu?
Hai thằng bước đi dọc hành lang mà thậm thà thậm thụt như hai tên trộm, tên sinh viên năm III thì thầm:
- Chả cần phải hiểu gì ráo, sau này đụng chuyện với thằng ( y kéo thằng Xay La Phăn vào một góc và chỉ về đám người vừa bước xuống xe, ngay tại chân bậc tam cấp phía dưới cột cờ) mặc áo trắng, đó đó. Biết điều thì nhịn, coi như không có chuyện gì, như vậy mới tồn tại ở đây được hiểu không?
Thấy mặt thằng Xay La Khăn nghệt ra, có vẻ chưa hiểu gì ráo. Y khoác vai kéo hắn đi cùng, vừa đi vừa kể:
- Chú mày là lính mới, có nhiều đạo luật bất thành văn tại nơi đây còn chưa biết đến. Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, từ khi anh mày cũng chân ướt chân ráo bước vào đây, cũng có một vụ tương tự như của chú mày, chỉ khác là có hai nạn nhân là nữ sinh khoa Luật. Lần ấy tận mắt anh mày chứng kiến cái thằng điên đó lái xe như bay, hai chị sinh viên đó không tránh kịp, bị thương nặng lắm. Chú mày biết không, bước xuống xe là một thằng sinh viên năm nhất, mặt hắn lạnh băng như thể không có gì nghiêm trọng. Hắn trao đổi với một thằng trong đám đi theo, và rồi hắn leo lên xe định bỏ mặc người ta. Khi đó mấy anh chị sinh viên khóa trước vây xe hắn lại không cho đi, thì một thằng trong đám đi theo đứng ra dàn xếp. Anh mày cũng đứng trong đám người chặn xe nhưng xa quá không nghe được cuộc trao đổi, chỉ thấy thằng đó lấy ra một vali màu bạc. Cả đời anh mày chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, cả vali xếp chật cứng toàn USD. Tên đó lấy ra hai xấp tiền, chỉ về phía hai nữ sinh và thêm một xấp nữa đưa cho đại diện những sinh viên. Đến tận bây giờ, anh mày cũng chẳng thể quên hành động và lời nói của anh Phương Ngọc khi đó. Ảnh quăng 3 xấp tiền vào mặt thằng kia mà hét lên: “Tao không cần đồng tiền bẩn thỉu này, chúng mày nghĩ mạng người có thể mua bằng tiền hả?”
Y ngừng nói, mắt nhìn về phía xa như đang sống lại ký ức xưa. Thằng Xay La Phăn tò mò hối thúc:
- Rồi sao nữa anh?
- Ah… thì… ( hắn ngập ngừng một lúc) Xảy ra xô xát giữa đám người kia với sinh viên bọn anh. Sự việc chỉ lắng xuống khi có sự can thiệp của ban giám hiệu, những người liên quan đều phải làm bản tường trình vụ việc, sau đó cũng… chìm xuồng luôn.( hắn nói với giọng bất mãn thấy rõ.)
- Chìm xuồng là sao, chẳng lẽ thằng lái chiếc xe đó không phải chịu bất kỳ hình thức kỷ luật nào?
Thằng sinh viên năm 3 bất ngờ đấm mạnh vào tường khiến hai nữ sinh đứng gần đó giật mình, nhảy lùi lại. Y mặc kệ ánh mắt hình viên đạn của hai cô gái, tiếp tục kể với giọng phẫn uất:
- Cái thằng khốn nạn ấy không những chẳng phải chịu bất kỳ án phạt nào mà hai nữ sinh gặp tai nạn buộc phải thôi học sau khi bình phục, với lý do cực kỳ phi lý “không còn đủ khả năng tiếp tục theo học” nôm na là do nghỉ quá lâu không thể theo kịp bài vở. Tất cả sự việc được bẻ thành tai nạn ngoài ý muốn, không hề đề cập đến có một đoàn xe phóng như bay ngay tại khuôn viên nhà trường. Không những thế, những sinh viên đứng ra bảo vệ cho hai nữ sinh bị buộc chuyển sang trường khác với nhiều lý do khác nhau.
- Lẽ nào lại như vậy? - Thằng Xay La Phăn hét lên đầy phẫn nộ.
- Nhỏ cái miệng thôi. Thằng sinh viên năm III nhanh tay bịt mồm hắn lại.
- Chú mày còn muốn tiếp tục học ở ngôi trường này nữa không? Mà này ( Y đột nhiên hạ giọng xuống ) Nếu chú mày muốn kiện cáo gì thì làm ơn đừng lôi anh mày vào, coi như không có buổi nói chuyện này. Thôi, anh mày học ở khu F, bye bye chú mày nhé!
- Ah này anh gì ơi?
- Gì nữa?
- Em còn chưa biết tên của anh.
- Vũ Bảo, Quản trị kinh doanh khóa 06. - Hắn nói mà đầu không ngoảnh lại, cứ cắm cúi đi miết. Thằng Xay La Phăn còn muốn hỏi thêm nhưng bóng thằng Bảo đã mất hút sau hàng cây.
- Nếu đã giàu có và quyền lực như vậy sao không vào học viện Hoàng Gia cho rồi, chen vào đây làm gì không biết.- Thằng Xay La Phăn vừa xoa vết thương trên tay vừa lầm rầm nguyền rủa thằng lái chiếc xe khi nãy.
Nói thêm một chút về hai ngôi trường danh giá nhất vương quốc Hỏa Châu. Trái ngược với Quốc Học chuyên dành học bổng cho dân nghèo có thành tích học tập xuất sắc, Hoàng Gia lấy tiêu chí đào tạo con cháu vua chúa, quan lại và giới quý tộc nói chung.
O0o0O
- Có gì mà tụm năm tụm bảy vậy tụi bay? - Vũ Bảo vừa bước vào lớp đã nói oang oang.
- Bảo, lại đây nói chuyện. - Một cô gái trong nhóm ngước lên gọi hắn.
- Có chuyện gì, ăn được không? - Vũ Bảo liền sà vào ngay như một thói quen lâu ngày, miệng thì tía lia.
Mạnh Quân là lớp trưởng, ngồi chính giữa đám người, nói với giọng khá nghiêm trọng:
- Lúc này không phải để giỡn. Hôm qua, Quân vừa biết được thông tin ba Quyên trở bệnh nặng, hiện tại cần gấp một số tiền lớn. Mọi người vẫn đang tìm cách, Bảo có ý kiến gì hay không?
- Chài, nhắc đến tiền bạc thì trong lớp mình ngoài thằng Hàn Long chưởng còn ai hơn được, hỏi nó là xong. Tớ thấy nó máu lạnh nhưng tiền bạc thì thoáng lắm.- Thằng Bảo nói ngay, không cần đến một giây suy nghĩ.
Thằng Quân đang ậm ừ chưa trả lời thì nhỏ Phi Lan xen vào:
- Chắc gì nó đã đi học, có mấy khi thấy nó lên trường đâu?
- Tớ mới thấy xe nó chạy vào trường hồi nãy, chờ xíu đi nó vào liền cho xem. - Thằng bảo quả quyết ngay.
Thằng Bảo vừa dứt lời thì một bóng người đi vào lớp, cả đám cùng ngó sang, đúng là thằng Vũ Vân Long. Phi Lan quay sang nói với thằng Bảo:
- Công nhận miệng ông linh ghê ta, đổi sang làm nghề thầy bói đi.
- Nếu mà Long chịu giúp đỡ thì mọi chuyện được giải quyết rồi. ( thằng Quân lẩm bẩm trong miệng, nhưng vẫn đủ lớn cho cả đám nghe thấy). Bảo giúp mình thuyết phục Long được không?
- Tớ hả? Sao được… ( thằng Bảo tỏ ra lúng túng, bao ánh mắt mọi người đều nhìn hắn chằm chằm). Thằng đó có bao giờ chịu nói chuyện đâu.
- Thì thế mới phải nhờ đến Bảo. ( Cô gái ngồi cạnh hắn tên Vũ Linh, thúc cùi trỏ vào hông hắn và buông lời tán dương). Cả lớp chỉ có ông nói chuyện được nhất, việc này ngoài ông ra thử hỏi còn ai làm được nữa.
- Ừ thì… nhưng mà… ( ánh mắt đám đông giám sát mọi cử động của hắn)
- Rồi quyết định vậy đi, để Bảo đi thuyết phục là hợp lý nhất. - Vũ Linh quả quyết như mọi chuyện đã an bài và thật sự thì thằng Bảo cũng không thể trốn tránh được.
Reeeeeennnngggg……. Tiếng chuông reo vào lớp như vị cứu tinh giải vây cho hắn, vậy mà một câu nói của thằng Quân khiến bao tử hắn chùng xuống:
Thôi được rồi mọi người, vào lớp rồi. Bảo ah, cả lớp tin tưởng vào khả năng của Bảo đấy.
Mọi người nhanh chóng giải tán ổn định chỗ ngồi. Thằng Bảo ghé mắt xuống góc lớp, thằng Long ngồi tách biệt so với phần còn lại trong giảng đường. Đơn độc, bị xa lánh tẩy chay nhưng thái độ hắn vẫn bình thản, thậm chí còn mang vẻ thỏa mãn kiêu ngạo. Vũ Bảo phân vân không biết tí nữa làm sao khiến hắn trả lời, đừng nói thuyết phục hắn đồng ý giúp đỡ Thục Quyên. Ngay lúc đó giáo sư Trịnh Văn Lành đã bước vào lớp, ông là người tôn trọng giờ giấc luôn đứng chờ sẵn ở ngưỡng cửa, chuông reo là bước vào ngay. Như thường lệ, ông đảo mắt ngang qua giảng đường và dừng lại ở góc bên phải. Đôi mắt màu nâu nheo lại khi ông nở nụ cười trìu mến:
Ừ, chào các trò.
Ông khẽ vẫy tay ra hiệu ngồi xuống rồi lấy ra chiếc laptop màu đen từ túi xách và đeo headphone vào. Bên dưới mọi người cũng đang làm theo.
Alo, các trò nghe rõ không? Được rồi. Hôm nay, chúng ta cùng nghiên cứu về giá trị gia tăng nội sinh trong kinh doanh. Các trò truy cập vào địa chỉ E3A40.
Mọi người đều tự giác làm theo duy chỉ có Vũ Bảo bận rộn với chuyện riêng của hắn.
“Ding dong” trên màn hình Mạnh Quân hiện lên của sổ chat. “ Làm sao mày biết được ba nhỏ Quyên bệnh nặng vậy”.
“Để sau đi” Mạnh Quân từ chối khéo và tắt cửa sổ đi nhưng thằng Bảo vẫn không buông tha.
“ Chờ đến giải lao thì tao biết nói gì với thằng kia, nói tao nghe coi”
“ Để lúc khác, bây giờ không cần thiết” Mạnh Quân cự tuyệt thẳng thừng đồng thời liếc mắt nhìn giáo sư Văn Lành và cố tỏ ra thật bình thường.
“ Tại sao phải để lúc khác. Mày nghĩ coi nếu tao không biết gì, cái thằng hàn long chưởng ấy hỏi thì tao biết trả lời thế nào? Lúc đó thuyết phục bằng niềm tin ah?”
- Trò ngồi hàng thứ 8 bên phải tên là Đặng Vũ Bảo phải không?
Thằng Bảo ngước lên thấy giáo sư Văn Lành đang dõi theo. Hắn lúng túng đứng dậy, giọng ấp úng:
- Thưa vâng, em là Đặng Vũ Bảo.
Vị giáo sư mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:
- Trò Vũ Bảo, nếu trò trong cương vị tổng giám đốc một tập đoàn lớn, quản lý hàng trăm ngàn nhân viên. Công việc làm ăn của tập đoàn rất ổn định, không có đối thủ nào cạnh tranh. Nhưng lợi nhuận theo từng năm của tập đoàn rất khó cải thiện do chính phủ quy định giá bán thành phẩm rất chặt chẽ. Trong hoàn cảnh đó, trò có chính sách nào nhằm nâng cao doanh số và lợi nhuận của tập đoàn.
-Thưa giáo sư, để tối ưu hóa giá trị gia tăng có được thì việc điều chỉnh giá bán và giá thành là vô cùng quan trọng. Giá bán đã bị chính phủ niêm yết ở mức giá trần nên chỉ còn cách quản lý lại cấu tạo giá thành. Nhưng hiện tại….( hắn gãi đầu gãi tai một cách khổ sở) em vẫn chưa nghĩ ra được chính sách nào khả thi trong trường hợp này.
Vị giáo sư phẩy tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống và nói với giọng ân cần:
- Được rồi, trò nắm vững bản chất của vấn đề đấy nhưng lần sau thì đã vào lớp rồi thì đừng… ( ông đưa hai bàn tay lên và làm động tác bấm lách cách vào bàn phím ảo giữa không trung)…nên tập trung vào điều tôi đang nói. Như vậy có được không?
- Vâng thưa giáo sư. - Thằng Bảo đứng nguyên đó, mặt cúi xuống tỏ vẻ hối lỗi.
- Thôi trò ngồi xuống đi. Có ai có thể đưa ra chính sách phù hợp trong trường hợp này không.
Đôi mắt giáo sư lướt ngang qua giảng đường, mọi ánh mắt dường như đều lẩn tránh không dám đối diện, duy chỉ có một kẻ vẫn tỏ ra bình thản:
- Vũ Vân Long, lần này trò có thể đưa ra thêm ý tưởng mới lạ nào nữa không?
Thằng Long tỏ ra bất cần với mọi thành viên trong lớp nhưng giáo sư Lành thì khác, hắn có vẻ nhiệt tình:
- Trong trường hợp này, tôi sẽ áp dụng đồng thời hai chính sách. Thứ nhất là đe dọa: giảm biên chế tại những bộ phận sản xuất kinh doanh không thật sự cần thiết, sa thải những nhân viên có năng lực kém, chỉ giữ lại những người có thể kiêm nhiệm nhiều công việc một lúc. Thứ hai là đãi ngộ: xuất kinh phí xây dựng ba trung tâm thể thao, an dưỡng giải trí và trung tâm dạy nghề. Trung tâm dạy nghề sẽ giúp nhân viên thường xuyên cập nhật được công nghệ tiên tiến. Trung tâm thể thao, an dưỡng và giải trí nhằm đãi ngộ những nhân viên đắc lực, khuyến khích họ nâng cao năng suất lao động.
- Tôi cho rằng đó là ý tưởng rất táo bạo, các trò nghĩ sao?
Phương pháp học tập tại trường Quốc Học theo hướng gợi mở, người hướng dẫn đưa ra một vấn đề và khuyến khích sinh viên giải quyết vấn đề đó. Hoài Lễ xin phép được đặt câu hỏi:
- Trong chính sách Long vừa đưa ra, có một chỗ tôi thực sự chưa hiểu rõ. Làm sao nhận biết được những bộ phận nào trong sản xuất kinh doanh không còn cần thiết nữa để giảm biên chế. Liệu có phương pháp khoa học nào không hay đơn thuần cảm thấy không cần thiết thì cắt giảm.
Thằng Long bình thản đáp:
- Trong sản xuất và kinh doanh, trải qua một thời gian sẽ xuất hiện những vị trí lỗi thời lạc hậu, không còn tạo ra giá trị gia tăng có tính cạnh tranh, như hao tốn nguyên vật liệu, thừa thãi nhân công khi các dây chuyền đi vào tự động hóa. Khi đó đứng bấm nút vận hành máy cũng cần đến hai người sao?
Bị hỏi ngược lại, Hoài Lễ tỏ ra lúng túng không biết trả lời ra sao. Phương Giang phải đứng dậy đỡ lời:
- Đành rằng khi tự động hóa sẽ thừa nhân công nhưng nếu sa thải rồi bắt những nhân viên còn lại kiêm nhiệm nhiều công việc một lúc. Khi đó liệu họ có thể đảm nhiệm tốt, bắt nhân viên làm việc quá khả năng như vậy không phải là bóc lột sao? Vậy thì cụm từ “đãi ngộ nhân viên” phải xem xét lại.
- Tôi lấy một ví dụ đơn giản như việc lắp bóng đèn. Người thợ điện lấy lý do việc lắp đặt khoan bắt vít là nhiệm vụ của thợ xây dựng, công việc anh ta chỉ là kéo dây chỉnh đèn. Nếu người thợ xây chưa thể thi công thì người thợ điện chỉ việc ngồi chơi, là người quản lý liệu anh chấp nhận được không? Nói rộng ra thì nhân viên có khả năng như thế nào là công việc của người tuyển dụng và bộ phận training ở trung tâm dạy nghề. Tất cả sẽ được đào tạo bài bản theo đúng công việc được giao, những người không thể theo kịp sẽ bị đào thải. Nếu là người quản lý, lẽ ra cô phải hiểu rõ điều này chứ?
Đến lượt Phương Giang tắt đài, không tìm được lý do nào để bắt bẻ thì Xuân Đoan lên tiếng phản bác:
- Khi cắt giảm nhân viên nhằm cơ cấu lại quản lý chi phí thì việc phải dành ngân sách khá lớn cho xây dựng 3 trung tâm là quá lãng phí theo kiểu bớt đầu thêm đuôi. Đành rằng trung tâm dạy nghề có thể chứng minh ngay được giá trị của nó thì hai trung tâm còn lại phỏng có ích lợi gì. Chỉ khiến nhân viên mải “an dưỡng giải trí” ( Xuân Đoan cố ý nhấn mạnh cụm từ này) mà quên đi công việc chính.
- Đó là suy nghĩ thiển cận của những kẻ tầm thường, khỏi cần giải thích. - Thằng Long ác độc trả lời như vậy.
Âm thanh rù rù giận dữ vang khắp giảng đường, liên tiếp bóng dáng hai ba người đứng dậy định phản pháo thì bị tiếng tằng hắng của vị giáo sư ngăn lại. Với giọng điệu thường ngày của thằng Long, cộng thêm thái độ thù địch của cả lớp dành cho hắn, giáo sư Văn Lành biết trước điều gì sắp xảy ra và ông đã ra tay trước.
- Tôi phải công nhận rằng ý tưởng của Vũ Vân Long rất táo bạo, rất mạo hiểm. Thành công hay thất bại khi sử dụng ý tưởng này trong quản lý nhân sự cần phải có thời gian mới đưa ra câu trả lời chính xác được. Ngày hôm nay, chúng ta ngồi đây tranh cãi tính khả thi của ý tưởng này quả không hợp lý chút nào. Mọi chuyện tạm gác lại tại đây và tuần sau tôi rất vui mừng nếu ai đó đưa ra những ý tưởng khác, táo bạo hơn. Còn bây giờ, mọi người cùng tham khảo những kinh nghiệm thành công của những người đi trước trong thư viện “tầm nhìn”. Trong vòng 5 phút nữa tôi muốn biết các trò đã lĩnh hội được những gì.
Lớp học cứ thế diễn ra liên tục không giải lao cho đến 11 giờ mới kết thúc. Mạnh Quân đưa mắt nhìn Vũ Bảo nhằm nhắc hắn nhớ đến nhiệm vụ. Thằng Bảo thở dài chán chường nhưng hắn đâu thể từ chối được, đành tháo headphone quăng lên bàn, máy tính cũng không kịp tắt, lao ngay xuống cuối lớp.
- Long, chờ đã.
Thằng Long chả quan tâm, hắn thản nhiên bước đi buộc thằng Bảo phải giữ tay hắn lại.
- Muốn gì đây. - Với sức vóc Vũ Bảo, thằng Long chỉ hất nhẹ là bay cả mét nhưng hắn không làm vậy.
- Bọn tao có việc muốn nhờ mày giúp. - Vũ Bảo nói với giọng như đi đòi nợ thuê chứ không phải nhờ vả.
- Nhờ giúp đỡ…? Như vậy đó hả? - Thằng Long nhìn xuống cánh tay đang bị Vũ Bảo bấu chặt rồi liếc nhìn xung quanh, gần như cả lớp đang vây quanh hắn.
- Một bạn trong lớp có ba bị bệnh rất nặng, chỉ có mày mới có thể giúp được. - Vũ Bảo tiếp tục nói nhưng giọng hắn lúc này mà nói là đang thuyết phục người khác, chắc chẳng ai tin.
Thằng Long chỉ nhìn xuống cánh tay của hắn, gương mặt không chút thay đổi duy ánh mắt lộ chút ác ý.
- Mày có phải là thành viên trong lớp này không? Bộ lương tâm của mày bị chó gặm rồi hả?- Vũ Bảo càng nói càng thêm dầu vào lửa.
Những ngón tay thằng Long từ từ siết lại, tuy là không có vệ sĩ nào bên cạnh nhưng khoảng hai chục con mọt sách này cùng xông vào cũng không thể nào là đối thủ của hắn.
- Thôi được rồi Bảo, để cho Long đi. Nếu bạn ấy không muốn thì đâu ép được. - Mạnh Quân lên tiếng kịp thời và gỡ tay Vũ Bảo ra.
Đám đông nghe lớp trưởng nói vậy tự động dạt ra cho thằng Long đi qua. Trước khi hắn bước qua ngưỡng cửa, giọng thằng Quân vẫn còn đuổi theo.
- Quân vẫn hy vọng là Long sẽ giúp Quyên. Bây giờ, Quyên chỉ còn ba là người thân duy nhất.
Trong một khoảnh khắc, thằng Long khựng người lại. Hắn thay đổi ý định… Không, hắn tiếp tục bước đi như chưa nghe bất kỳ điều gì.
O0o0O
Như mọi khi, đám thuộc hạ vẫn đứng chờ thằng Long ngay bậc cầu thang dẫn lên sảnh chính. Thằng Long bước ngang qua tên trợ lý, nói một câu ngắn gọn rồi bước lên xe ngay:
- Tôi muốn anh giúp đỡ ba một đứa trong lớp tôi, hiện đang nằm viện.
Chỉ một câu nói ấy thôi mà khiến thằng Minh kinh ngạc tột độ, người đơ ra như tượng. Tên vệ sĩ đứng cạnh lấy làm lạ:
- Sếp làm sao vậy?
- Vừa nãy cậu chủ nói gì, mày lập lại xem?
- Cậu chủ ra lệnh cho chúng ta giúp đỡ ba đứa nào đó.
- Chính xác chứ, mày dám đảm bảo không? - Thằng Minh kinh ngạc đến nỗi không tin vào những gì tai hắn nghe được.
- Chính xác 100%, chính tai em nghe, tuyệt đối không thể sai được?
- Thật vậy sao? Tốt, tất cả lại đây nhận nhiệm vụ mới.
Thằng Minh nói với giọng hưng phấn kỳ lạ, có lẽ chưa khi nào hắn xúc động như vậy:
- X1, X2 lập tức huy động tất cả anh em sàng lọc danh sách các ca bệnh nặng có thân nhân liên quan đến ngôi trường này. X4, tôi muốn có bản điều tra lý lịch các thành viên trong lớp QTK0069 trong kho lưu trữ, xuất hiện trên bàn làm việc của tôi trong vòng 1 tiếng nữa. X5, X6 theo tôi, còn lại theo hầu cậu chủ.
- Rõ, thưa sếp!
Đám thuộc hạ nhận lệnh, lập tức lên xe thi hành nhiệm vụ. Vừa ra khỏi cổng trường, thằng Minh cho xe rẽ qua đại lộ Hùng Vương và thả ga hết tốc lực. Vốn là người rất cẩn thận nhưng lần này hắn tỏ ra nôn nóng khiến 2 tên đi theo không khỏi ngạc nhiên:
- Thưa sếp, em có thể hỏi một câu được không?
- Việc gì? Cứ nói. - Thằng Minh cho xe lách qua khe hẹp giữa 2 chiếc container mà vẫn thản nhiên như không.
- Em chưa từng thấy sếp nôn nóng như lần này, chẳng hay đang có chuyện gì?
- Ha ha ha… Vậy là tụi mày không hiểu rồi. Từ ngày Đại Hỷ đến nay, đã bao giờ cậu chủ quan tâm đến người khác chưa? Ai, hay điều gì đã khiến cậu chủ thay đổi như vậy? Chúng mày có muốn biết không?
Cậu chủ, hôm nay tập như vậy là đủ rồi. - Quang Minh nói với thằng Long đang ở dưới hồ, đồng thời đưa tay lên ra hiệu cho ai đó đằng sau.
Dòng nước bắt đầu chảy chậm lại và rút xuống rất nhanh, cùng lúc với đáy hồ tự động nâng lên. Trong chớp mắt, hồ nước thủy lực biến mất, thay vào đó là bờ đá hoa cương của hồ bơi khác lớn hơn rất nhiều, phải đến năm lần sân tennis tiêu chuẩn. Thằng Long đứng im để hai cô hầu gái dễ dàng lau khô người. Dưới ánh nắng dìu dịu của buổi sớm mai, cơ thể hắn nổi rõ những bó cơ săn chắc khỏe mạnh. Với chiều cao lý tưởng và khuôn mặt được thừa hưởng ít nhiều từ người mẹ - hoa hậu Hoàn Vũ Bảo Châu hồi thập niên 80. Những người gặp thằng Long lần đầu đều lầm tưởng hắn là diễn viên xứ kim chi. Chỉ tiếc một điều, hàm răng trắng đều của hắn chẳng mấy khi lộ ra. Hắn lạnh lùng ít biểu lộ cảm xúc một phần do thiếu tình thương của người mẹ, thêm vào môi trường xung quanh tác động khiến tâm hồn hắn trở nên chai lì. Nhưng nguyên nhân chính lại do cú shock từ người cha mà hắn vô cùng tôn kính.
- Thành tích hôm nay ra sao? - Đột nhiên, thằng Long quay sang hỏi tên trợ lý.
Quang Minh bận ghi chép số liệu từ đồng hồ bấm vào trong sổ tay của hắn, nên chỉ đáp ngắn gọn:
- Khá tốt thưa cậu, nhưng kém thành tích tốt nhất 2 giây 35.
Thằng Long không hỏi gì thêm, hắn xoay đầu vươn vai vài lần cho đỡ nhức mỏi, rồi bước về phía hàng ghế bên kia hồ. Thằng Long nhoài người xuống ghế, mắt nhắm lại mặc cho hai nhân viên matxa vuốt ve xoa bóp khắp cơ thể. Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:
- Cậu chủ, sáng nay cậu dùng món gì ạ?
- Một tô phở bò tái với một ly ngọn lửa xanh thêm chút mật ong, ah không, một ly kiwi trộn thêm nho xắt lựu. Vậy được rồi.
- Vâng, thưa cậu chủ. - Cô ta cúi người thật sát rồi lập tức lui xuống.
- Anh Minh, lịch hôm nay gồm những gì? - Thằng Long quay sang hỏi tên trợ lý.
Không cần đến sổ tay, tên trợ lý trả lời luôn như thể câu trả lời đã được lập trình sẵn trong đầu hắn vậy:
- Theo lịch ngày hôm nay thì : 8 giờ sáng có 4 tiết kinh tế doanh nghiệp, 1 giờ chiều có hội thảo: kinh tế Hỏa Châu hiện nay và hướng phát triển. Nếu cậu chủ không muốn đi học thì 8 giờ 30 sáng có lượt đua cuối giải Thần Mã tại trường đua Định Châu, con Thiên Mã 037 của ta cũng tham gia vòng đua này. Hoặc cậu chủ có thể đến tham dự buổi đấu giá của IAC, nghe nói lần này có cả bộ trang sức của hoàng hậu Mỹ Phương mới được phát hiện, sẽ bắt đầu lúc 9 giờ sáng. Và tuần này, theo lịch thì đến lượt cô Thùy Trang.
Thằng Long trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát rồi nói:
- Lâu rồi cũng chưa lên trường, thôi hôm nay đi học vậy. Anh chuẩn bị xe cho tôi.
- Vâng thưa cậu. - Quang Minh khẽ gật đầu rồi lui ra ngoài.
O0o0O
Xay La Khăn hiện là sinh viên năm nhất của học viện Quốc Học. Từ khi nhận giấy báo trúng tuyển đến bây giờ, hắn vẫn còn cảm giác lâng lâng như trong mơ. Chỉ cần ký vào hợp đồng vĩnh viễn phục vụ tổ quốc, chi phí ăn ở, đi lại đều do chính phủ và hoàng gia đài thọ. Không những thế, hàng tháng còn nhận được khoản tiền không nhỏ, nếu biết tiết kiệm không những đủ sống ở thủ đô đắt đỏ này mà còn gửi về cho gia đình. Ở vùng quê nghèo khổ bên kia dãy Trường Sơn, hắn trở thành một anh hùng, một vĩ nhân, người ta kéo đến gia đình hắn chúc mừng còn đông hơn họp chợ phiên. Ông bà hắn, cha mẹ hắn, cả dòng họ của hắn đều lấy làm tự hào lắm lắm. Ai ai cũng mong hắn ăn học thành tài, sau đó đem tài năng về xây dựng quê hương, mang làn gió mới đến với miền đất xa xôi nghèo khổ này. Xay La Khăn có ước mơ của riêng hắn: vợ đẹp con ngoan và một công việc ổn định nơi phồn hoa đô hội này, chẳng đời nào hắn chịu quay lại chốn quê nghèo khổ ấy. Đáng buồn thay đó lại là suy nghĩ của rất nhiều người chọn học vấn làm con đường thăng tiến. Mỗi ngày đến trường như một viên gạch lát thêm vào con đường bước đến vinh quang, nhiều lúc hắn muốn hét lên cho mọi người biết, hắn đang hạnh phúc như thế nào.
Brừmmmm… brừmmmm….
Tiếng rống ầm ĩ như cả đàn trâu điên ngay phía sau đã kéo hắn trở lại với thực tại. Chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra thì ai đó đẩy mạnh chỗ vai phải, khiến hắn ngã dúi vào bồn hoa sát lề đường. Một tiếng quát lớn kèm theo sau đó:
- Tránh ra, thằng kia. Muốn chết hả?
Cái lưng va vào cạnh bồn hoa đau ê ẩm, cánh tay bị trầy rướm máu khi quẹt trúng mấy cây hoa hồng, bộ đồng phục vừa được giặt ủi phẳng phiu bị nhàu nát lấm lem cả. Nhưng thứ quan trọng nhất trong tâm trí hắn lúc này :
“Cái laptop!” - hắn thầm rên, vội vàng mở cặp kiểm tra ngay đứa con cưng.
“May quá, chưa bị sao.” - Hắn thở phào nhẹ nhõm khi chiếc máy tính vẫn khởi động ngon lành. Đây chính là phương tiện học tập được nhà trường phát miễn phí khi bắt đầu nhập học, với thằng ngèo kiết xác như hắn thì thà gãy cánh tay còn hơn để đứa con cưng gặp chút mệnh hệ gì.
- Ê nhóc có sao không? Lần sau đi đứng chú ý một chút. - Vẫn giọng nói khi nãy nhưng âm lượng đã giảm đi rất nhiều.
Đến lúc này thằng Xay La Khăn mới chú ý đến giọng nói ban nãy. Đó là giọng của một sinh viên có lẽ năm III, hắn phán đoán như vậy khi nhìn cravat màu cam trên cổ áo anh ta. Thấy hắn còn lơ ngơ láo ngáo, y chỉ lắc đầu rồi chỉ tay về phía trước mà dặn dò:
- Lần sau nghe thấy tiếng xe của thằng đó thì khôn hồn mà tránh ra nghe chưa?
Chưa hiểu điều gì đã xảy ra nhưng hắn cũng ráng ngó theo hướng tên kia chỉ, đúng là có 1 đoàn xe mới chạy ngang qua đây. Nếu vậy suýt nữa thì…
- Cái quái gì vậy, ai cho phép chạy xe vào đây. - Hắn vừa phủi đám bụi bám trên áo, vừa lầm bầm tức tối.
- Chú mày mới lên đây phải không?
Thằng sinh viên năm III liếc nhìn cravat màu xanh trên cổ của hắn với ánh mắt thương hại. Hắn buông một câu lãng xẹt, rồi quay đầu đi mất:
- Thôi, chú mày chịu khó lên phòng y tế kiểm tra xem có bị gì không? Anh mày dông đây.
- Ơ… này anh gì ơi, còn thằng lái xe kia thì sao?
Tên kia không cần quan tâm đến lời nói của hắn, y xăm xăm bước đi. Thằng Khăn cố gọi một tiếng nữa, cũng không được. Đến lúc này hắn mới nhận ra xung quanh có biết bao cặp mắt đang dõi theo sự việc. Đôi người tránh mặt đi ngay, vài người lắc đầu nhìn hắn với anh mắt thương hại, những người khác chỉ chỏ về phía đám xe vừa chạy qua mà thì thầm to nhỏ điều gì đó. Tuyệt nhiên, không ai đứng ra giúp đỡ hay có lời hỏi han bênh vực, họ chỉ đứng nhìn và trao đổi kín đáo với nhau.
“Đây là hành động ma mới ăn hiếp ma cũ sao?”
Hắn bực bội thầm nghĩ như vậy, ném cho đám người kia cái nhìn căm ghét và quyết định đuổi theo tên sinh viên năm III hỏi cho ra lẽ. Ít nhất, y là kẻ ra tay giúp hắn thoát chết:
- Này, anh gì đó ơi, cho em hỏi?
- Cái gì nữa đây. Anh nói chú mày tự lên phòng y tế kiểm tra mà không nghe hả? Đi theo làm gì?- Tên này có vẻ bực mình.
- Vừa nãy anh đã lỡ giúp em thì giúp cho trót… việc gì cũng phải làm cho ra lẽ chứ…- Hăn vừa nói vừa hớp lấy hơi.
Suỵt… Thằng sinh viên năm III bất ngờ lao đến bịt mồm không cho nói tiếp, y dáo dác nhìn ngó xung quanh một cách e dè. Vừa may không có ai chú ý đến, y thở phào nhẹ nhõm, thuận tay kéo thằng Xay La Khăn đi theo. Y nói với giọng ri rí rất khó nghe thấy:
- Be bé cái mồm thôi biết chưa, chú mày mới lên không sợ nhưng anh mày vẫn còn muốn tiếp tục được học ở ngôi trường này.
Thấy tên kia tỏ ra thận trọng như vậy, sự việc thật không đơn giản. Thằng Xay La Phăn bắt chước cái giọng lí nhí:
- Là sao em không hiểu?
Hai thằng bước đi dọc hành lang mà thậm thà thậm thụt như hai tên trộm, tên sinh viên năm III thì thầm:
- Chả cần phải hiểu gì ráo, sau này đụng chuyện với thằng ( y kéo thằng Xay La Phăn vào một góc và chỉ về đám người vừa bước xuống xe, ngay tại chân bậc tam cấp phía dưới cột cờ) mặc áo trắng, đó đó. Biết điều thì nhịn, coi như không có chuyện gì, như vậy mới tồn tại ở đây được hiểu không?
Thấy mặt thằng Xay La Khăn nghệt ra, có vẻ chưa hiểu gì ráo. Y khoác vai kéo hắn đi cùng, vừa đi vừa kể:
- Chú mày là lính mới, có nhiều đạo luật bất thành văn tại nơi đây còn chưa biết đến. Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, từ khi anh mày cũng chân ướt chân ráo bước vào đây, cũng có một vụ tương tự như của chú mày, chỉ khác là có hai nạn nhân là nữ sinh khoa Luật. Lần ấy tận mắt anh mày chứng kiến cái thằng điên đó lái xe như bay, hai chị sinh viên đó không tránh kịp, bị thương nặng lắm. Chú mày biết không, bước xuống xe là một thằng sinh viên năm nhất, mặt hắn lạnh băng như thể không có gì nghiêm trọng. Hắn trao đổi với một thằng trong đám đi theo, và rồi hắn leo lên xe định bỏ mặc người ta. Khi đó mấy anh chị sinh viên khóa trước vây xe hắn lại không cho đi, thì một thằng trong đám đi theo đứng ra dàn xếp. Anh mày cũng đứng trong đám người chặn xe nhưng xa quá không nghe được cuộc trao đổi, chỉ thấy thằng đó lấy ra một vali màu bạc. Cả đời anh mày chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, cả vali xếp chật cứng toàn USD. Tên đó lấy ra hai xấp tiền, chỉ về phía hai nữ sinh và thêm một xấp nữa đưa cho đại diện những sinh viên. Đến tận bây giờ, anh mày cũng chẳng thể quên hành động và lời nói của anh Phương Ngọc khi đó. Ảnh quăng 3 xấp tiền vào mặt thằng kia mà hét lên: “Tao không cần đồng tiền bẩn thỉu này, chúng mày nghĩ mạng người có thể mua bằng tiền hả?”
Y ngừng nói, mắt nhìn về phía xa như đang sống lại ký ức xưa. Thằng Xay La Phăn tò mò hối thúc:
- Rồi sao nữa anh?
- Ah… thì… ( hắn ngập ngừng một lúc) Xảy ra xô xát giữa đám người kia với sinh viên bọn anh. Sự việc chỉ lắng xuống khi có sự can thiệp của ban giám hiệu, những người liên quan đều phải làm bản tường trình vụ việc, sau đó cũng… chìm xuồng luôn.( hắn nói với giọng bất mãn thấy rõ.)
- Chìm xuồng là sao, chẳng lẽ thằng lái chiếc xe đó không phải chịu bất kỳ hình thức kỷ luật nào?
Thằng sinh viên năm 3 bất ngờ đấm mạnh vào tường khiến hai nữ sinh đứng gần đó giật mình, nhảy lùi lại. Y mặc kệ ánh mắt hình viên đạn của hai cô gái, tiếp tục kể với giọng phẫn uất:
- Cái thằng khốn nạn ấy không những chẳng phải chịu bất kỳ án phạt nào mà hai nữ sinh gặp tai nạn buộc phải thôi học sau khi bình phục, với lý do cực kỳ phi lý “không còn đủ khả năng tiếp tục theo học” nôm na là do nghỉ quá lâu không thể theo kịp bài vở. Tất cả sự việc được bẻ thành tai nạn ngoài ý muốn, không hề đề cập đến có một đoàn xe phóng như bay ngay tại khuôn viên nhà trường. Không những thế, những sinh viên đứng ra bảo vệ cho hai nữ sinh bị buộc chuyển sang trường khác với nhiều lý do khác nhau.
- Lẽ nào lại như vậy? - Thằng Xay La Phăn hét lên đầy phẫn nộ.
- Nhỏ cái miệng thôi. Thằng sinh viên năm III nhanh tay bịt mồm hắn lại.
- Chú mày còn muốn tiếp tục học ở ngôi trường này nữa không? Mà này ( Y đột nhiên hạ giọng xuống ) Nếu chú mày muốn kiện cáo gì thì làm ơn đừng lôi anh mày vào, coi như không có buổi nói chuyện này. Thôi, anh mày học ở khu F, bye bye chú mày nhé!
- Ah này anh gì ơi?
- Gì nữa?
- Em còn chưa biết tên của anh.
- Vũ Bảo, Quản trị kinh doanh khóa 06. - Hắn nói mà đầu không ngoảnh lại, cứ cắm cúi đi miết. Thằng Xay La Phăn còn muốn hỏi thêm nhưng bóng thằng Bảo đã mất hút sau hàng cây.
- Nếu đã giàu có và quyền lực như vậy sao không vào học viện Hoàng Gia cho rồi, chen vào đây làm gì không biết.- Thằng Xay La Phăn vừa xoa vết thương trên tay vừa lầm rầm nguyền rủa thằng lái chiếc xe khi nãy.
Nói thêm một chút về hai ngôi trường danh giá nhất vương quốc Hỏa Châu. Trái ngược với Quốc Học chuyên dành học bổng cho dân nghèo có thành tích học tập xuất sắc, Hoàng Gia lấy tiêu chí đào tạo con cháu vua chúa, quan lại và giới quý tộc nói chung.
O0o0O
- Có gì mà tụm năm tụm bảy vậy tụi bay? - Vũ Bảo vừa bước vào lớp đã nói oang oang.
- Bảo, lại đây nói chuyện. - Một cô gái trong nhóm ngước lên gọi hắn.
- Có chuyện gì, ăn được không? - Vũ Bảo liền sà vào ngay như một thói quen lâu ngày, miệng thì tía lia.
Mạnh Quân là lớp trưởng, ngồi chính giữa đám người, nói với giọng khá nghiêm trọng:
- Lúc này không phải để giỡn. Hôm qua, Quân vừa biết được thông tin ba Quyên trở bệnh nặng, hiện tại cần gấp một số tiền lớn. Mọi người vẫn đang tìm cách, Bảo có ý kiến gì hay không?
- Chài, nhắc đến tiền bạc thì trong lớp mình ngoài thằng Hàn Long chưởng còn ai hơn được, hỏi nó là xong. Tớ thấy nó máu lạnh nhưng tiền bạc thì thoáng lắm.- Thằng Bảo nói ngay, không cần đến một giây suy nghĩ.
Thằng Quân đang ậm ừ chưa trả lời thì nhỏ Phi Lan xen vào:
- Chắc gì nó đã đi học, có mấy khi thấy nó lên trường đâu?
- Tớ mới thấy xe nó chạy vào trường hồi nãy, chờ xíu đi nó vào liền cho xem. - Thằng bảo quả quyết ngay.
Thằng Bảo vừa dứt lời thì một bóng người đi vào lớp, cả đám cùng ngó sang, đúng là thằng Vũ Vân Long. Phi Lan quay sang nói với thằng Bảo:
- Công nhận miệng ông linh ghê ta, đổi sang làm nghề thầy bói đi.
- Nếu mà Long chịu giúp đỡ thì mọi chuyện được giải quyết rồi. ( thằng Quân lẩm bẩm trong miệng, nhưng vẫn đủ lớn cho cả đám nghe thấy). Bảo giúp mình thuyết phục Long được không?
- Tớ hả? Sao được… ( thằng Bảo tỏ ra lúng túng, bao ánh mắt mọi người đều nhìn hắn chằm chằm). Thằng đó có bao giờ chịu nói chuyện đâu.
- Thì thế mới phải nhờ đến Bảo. ( Cô gái ngồi cạnh hắn tên Vũ Linh, thúc cùi trỏ vào hông hắn và buông lời tán dương). Cả lớp chỉ có ông nói chuyện được nhất, việc này ngoài ông ra thử hỏi còn ai làm được nữa.
- Ừ thì… nhưng mà… ( ánh mắt đám đông giám sát mọi cử động của hắn)
- Rồi quyết định vậy đi, để Bảo đi thuyết phục là hợp lý nhất. - Vũ Linh quả quyết như mọi chuyện đã an bài và thật sự thì thằng Bảo cũng không thể trốn tránh được.
Reeeeeennnngggg……. Tiếng chuông reo vào lớp như vị cứu tinh giải vây cho hắn, vậy mà một câu nói của thằng Quân khiến bao tử hắn chùng xuống:
Thôi được rồi mọi người, vào lớp rồi. Bảo ah, cả lớp tin tưởng vào khả năng của Bảo đấy.
Mọi người nhanh chóng giải tán ổn định chỗ ngồi. Thằng Bảo ghé mắt xuống góc lớp, thằng Long ngồi tách biệt so với phần còn lại trong giảng đường. Đơn độc, bị xa lánh tẩy chay nhưng thái độ hắn vẫn bình thản, thậm chí còn mang vẻ thỏa mãn kiêu ngạo. Vũ Bảo phân vân không biết tí nữa làm sao khiến hắn trả lời, đừng nói thuyết phục hắn đồng ý giúp đỡ Thục Quyên. Ngay lúc đó giáo sư Trịnh Văn Lành đã bước vào lớp, ông là người tôn trọng giờ giấc luôn đứng chờ sẵn ở ngưỡng cửa, chuông reo là bước vào ngay. Như thường lệ, ông đảo mắt ngang qua giảng đường và dừng lại ở góc bên phải. Đôi mắt màu nâu nheo lại khi ông nở nụ cười trìu mến:
Ừ, chào các trò.
Ông khẽ vẫy tay ra hiệu ngồi xuống rồi lấy ra chiếc laptop màu đen từ túi xách và đeo headphone vào. Bên dưới mọi người cũng đang làm theo.
Alo, các trò nghe rõ không? Được rồi. Hôm nay, chúng ta cùng nghiên cứu về giá trị gia tăng nội sinh trong kinh doanh. Các trò truy cập vào địa chỉ E3A40.
Mọi người đều tự giác làm theo duy chỉ có Vũ Bảo bận rộn với chuyện riêng của hắn.
“Ding dong” trên màn hình Mạnh Quân hiện lên của sổ chat. “ Làm sao mày biết được ba nhỏ Quyên bệnh nặng vậy”.
“Để sau đi” Mạnh Quân từ chối khéo và tắt cửa sổ đi nhưng thằng Bảo vẫn không buông tha.
“ Chờ đến giải lao thì tao biết nói gì với thằng kia, nói tao nghe coi”
“ Để lúc khác, bây giờ không cần thiết” Mạnh Quân cự tuyệt thẳng thừng đồng thời liếc mắt nhìn giáo sư Văn Lành và cố tỏ ra thật bình thường.
“ Tại sao phải để lúc khác. Mày nghĩ coi nếu tao không biết gì, cái thằng hàn long chưởng ấy hỏi thì tao biết trả lời thế nào? Lúc đó thuyết phục bằng niềm tin ah?”
- Trò ngồi hàng thứ 8 bên phải tên là Đặng Vũ Bảo phải không?
Thằng Bảo ngước lên thấy giáo sư Văn Lành đang dõi theo. Hắn lúng túng đứng dậy, giọng ấp úng:
- Thưa vâng, em là Đặng Vũ Bảo.
Vị giáo sư mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:
- Trò Vũ Bảo, nếu trò trong cương vị tổng giám đốc một tập đoàn lớn, quản lý hàng trăm ngàn nhân viên. Công việc làm ăn của tập đoàn rất ổn định, không có đối thủ nào cạnh tranh. Nhưng lợi nhuận theo từng năm của tập đoàn rất khó cải thiện do chính phủ quy định giá bán thành phẩm rất chặt chẽ. Trong hoàn cảnh đó, trò có chính sách nào nhằm nâng cao doanh số và lợi nhuận của tập đoàn.
-Thưa giáo sư, để tối ưu hóa giá trị gia tăng có được thì việc điều chỉnh giá bán và giá thành là vô cùng quan trọng. Giá bán đã bị chính phủ niêm yết ở mức giá trần nên chỉ còn cách quản lý lại cấu tạo giá thành. Nhưng hiện tại….( hắn gãi đầu gãi tai một cách khổ sở) em vẫn chưa nghĩ ra được chính sách nào khả thi trong trường hợp này.
Vị giáo sư phẩy tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống và nói với giọng ân cần:
- Được rồi, trò nắm vững bản chất của vấn đề đấy nhưng lần sau thì đã vào lớp rồi thì đừng… ( ông đưa hai bàn tay lên và làm động tác bấm lách cách vào bàn phím ảo giữa không trung)…nên tập trung vào điều tôi đang nói. Như vậy có được không?
- Vâng thưa giáo sư. - Thằng Bảo đứng nguyên đó, mặt cúi xuống tỏ vẻ hối lỗi.
- Thôi trò ngồi xuống đi. Có ai có thể đưa ra chính sách phù hợp trong trường hợp này không.
Đôi mắt giáo sư lướt ngang qua giảng đường, mọi ánh mắt dường như đều lẩn tránh không dám đối diện, duy chỉ có một kẻ vẫn tỏ ra bình thản:
- Vũ Vân Long, lần này trò có thể đưa ra thêm ý tưởng mới lạ nào nữa không?
Thằng Long tỏ ra bất cần với mọi thành viên trong lớp nhưng giáo sư Lành thì khác, hắn có vẻ nhiệt tình:
- Trong trường hợp này, tôi sẽ áp dụng đồng thời hai chính sách. Thứ nhất là đe dọa: giảm biên chế tại những bộ phận sản xuất kinh doanh không thật sự cần thiết, sa thải những nhân viên có năng lực kém, chỉ giữ lại những người có thể kiêm nhiệm nhiều công việc một lúc. Thứ hai là đãi ngộ: xuất kinh phí xây dựng ba trung tâm thể thao, an dưỡng giải trí và trung tâm dạy nghề. Trung tâm dạy nghề sẽ giúp nhân viên thường xuyên cập nhật được công nghệ tiên tiến. Trung tâm thể thao, an dưỡng và giải trí nhằm đãi ngộ những nhân viên đắc lực, khuyến khích họ nâng cao năng suất lao động.
- Tôi cho rằng đó là ý tưởng rất táo bạo, các trò nghĩ sao?
Phương pháp học tập tại trường Quốc Học theo hướng gợi mở, người hướng dẫn đưa ra một vấn đề và khuyến khích sinh viên giải quyết vấn đề đó. Hoài Lễ xin phép được đặt câu hỏi:
- Trong chính sách Long vừa đưa ra, có một chỗ tôi thực sự chưa hiểu rõ. Làm sao nhận biết được những bộ phận nào trong sản xuất kinh doanh không còn cần thiết nữa để giảm biên chế. Liệu có phương pháp khoa học nào không hay đơn thuần cảm thấy không cần thiết thì cắt giảm.
Thằng Long bình thản đáp:
- Trong sản xuất và kinh doanh, trải qua một thời gian sẽ xuất hiện những vị trí lỗi thời lạc hậu, không còn tạo ra giá trị gia tăng có tính cạnh tranh, như hao tốn nguyên vật liệu, thừa thãi nhân công khi các dây chuyền đi vào tự động hóa. Khi đó đứng bấm nút vận hành máy cũng cần đến hai người sao?
Bị hỏi ngược lại, Hoài Lễ tỏ ra lúng túng không biết trả lời ra sao. Phương Giang phải đứng dậy đỡ lời:
- Đành rằng khi tự động hóa sẽ thừa nhân công nhưng nếu sa thải rồi bắt những nhân viên còn lại kiêm nhiệm nhiều công việc một lúc. Khi đó liệu họ có thể đảm nhiệm tốt, bắt nhân viên làm việc quá khả năng như vậy không phải là bóc lột sao? Vậy thì cụm từ “đãi ngộ nhân viên” phải xem xét lại.
- Tôi lấy một ví dụ đơn giản như việc lắp bóng đèn. Người thợ điện lấy lý do việc lắp đặt khoan bắt vít là nhiệm vụ của thợ xây dựng, công việc anh ta chỉ là kéo dây chỉnh đèn. Nếu người thợ xây chưa thể thi công thì người thợ điện chỉ việc ngồi chơi, là người quản lý liệu anh chấp nhận được không? Nói rộng ra thì nhân viên có khả năng như thế nào là công việc của người tuyển dụng và bộ phận training ở trung tâm dạy nghề. Tất cả sẽ được đào tạo bài bản theo đúng công việc được giao, những người không thể theo kịp sẽ bị đào thải. Nếu là người quản lý, lẽ ra cô phải hiểu rõ điều này chứ?
Đến lượt Phương Giang tắt đài, không tìm được lý do nào để bắt bẻ thì Xuân Đoan lên tiếng phản bác:
- Khi cắt giảm nhân viên nhằm cơ cấu lại quản lý chi phí thì việc phải dành ngân sách khá lớn cho xây dựng 3 trung tâm là quá lãng phí theo kiểu bớt đầu thêm đuôi. Đành rằng trung tâm dạy nghề có thể chứng minh ngay được giá trị của nó thì hai trung tâm còn lại phỏng có ích lợi gì. Chỉ khiến nhân viên mải “an dưỡng giải trí” ( Xuân Đoan cố ý nhấn mạnh cụm từ này) mà quên đi công việc chính.
- Đó là suy nghĩ thiển cận của những kẻ tầm thường, khỏi cần giải thích. - Thằng Long ác độc trả lời như vậy.
Âm thanh rù rù giận dữ vang khắp giảng đường, liên tiếp bóng dáng hai ba người đứng dậy định phản pháo thì bị tiếng tằng hắng của vị giáo sư ngăn lại. Với giọng điệu thường ngày của thằng Long, cộng thêm thái độ thù địch của cả lớp dành cho hắn, giáo sư Văn Lành biết trước điều gì sắp xảy ra và ông đã ra tay trước.
- Tôi phải công nhận rằng ý tưởng của Vũ Vân Long rất táo bạo, rất mạo hiểm. Thành công hay thất bại khi sử dụng ý tưởng này trong quản lý nhân sự cần phải có thời gian mới đưa ra câu trả lời chính xác được. Ngày hôm nay, chúng ta ngồi đây tranh cãi tính khả thi của ý tưởng này quả không hợp lý chút nào. Mọi chuyện tạm gác lại tại đây và tuần sau tôi rất vui mừng nếu ai đó đưa ra những ý tưởng khác, táo bạo hơn. Còn bây giờ, mọi người cùng tham khảo những kinh nghiệm thành công của những người đi trước trong thư viện “tầm nhìn”. Trong vòng 5 phút nữa tôi muốn biết các trò đã lĩnh hội được những gì.
Lớp học cứ thế diễn ra liên tục không giải lao cho đến 11 giờ mới kết thúc. Mạnh Quân đưa mắt nhìn Vũ Bảo nhằm nhắc hắn nhớ đến nhiệm vụ. Thằng Bảo thở dài chán chường nhưng hắn đâu thể từ chối được, đành tháo headphone quăng lên bàn, máy tính cũng không kịp tắt, lao ngay xuống cuối lớp.
- Long, chờ đã.
Thằng Long chả quan tâm, hắn thản nhiên bước đi buộc thằng Bảo phải giữ tay hắn lại.
- Muốn gì đây. - Với sức vóc Vũ Bảo, thằng Long chỉ hất nhẹ là bay cả mét nhưng hắn không làm vậy.
- Bọn tao có việc muốn nhờ mày giúp. - Vũ Bảo nói với giọng như đi đòi nợ thuê chứ không phải nhờ vả.
- Nhờ giúp đỡ…? Như vậy đó hả? - Thằng Long nhìn xuống cánh tay đang bị Vũ Bảo bấu chặt rồi liếc nhìn xung quanh, gần như cả lớp đang vây quanh hắn.
- Một bạn trong lớp có ba bị bệnh rất nặng, chỉ có mày mới có thể giúp được. - Vũ Bảo tiếp tục nói nhưng giọng hắn lúc này mà nói là đang thuyết phục người khác, chắc chẳng ai tin.
Thằng Long chỉ nhìn xuống cánh tay của hắn, gương mặt không chút thay đổi duy ánh mắt lộ chút ác ý.
- Mày có phải là thành viên trong lớp này không? Bộ lương tâm của mày bị chó gặm rồi hả?- Vũ Bảo càng nói càng thêm dầu vào lửa.
Những ngón tay thằng Long từ từ siết lại, tuy là không có vệ sĩ nào bên cạnh nhưng khoảng hai chục con mọt sách này cùng xông vào cũng không thể nào là đối thủ của hắn.
- Thôi được rồi Bảo, để cho Long đi. Nếu bạn ấy không muốn thì đâu ép được. - Mạnh Quân lên tiếng kịp thời và gỡ tay Vũ Bảo ra.
Đám đông nghe lớp trưởng nói vậy tự động dạt ra cho thằng Long đi qua. Trước khi hắn bước qua ngưỡng cửa, giọng thằng Quân vẫn còn đuổi theo.
- Quân vẫn hy vọng là Long sẽ giúp Quyên. Bây giờ, Quyên chỉ còn ba là người thân duy nhất.
Trong một khoảnh khắc, thằng Long khựng người lại. Hắn thay đổi ý định… Không, hắn tiếp tục bước đi như chưa nghe bất kỳ điều gì.
O0o0O
Như mọi khi, đám thuộc hạ vẫn đứng chờ thằng Long ngay bậc cầu thang dẫn lên sảnh chính. Thằng Long bước ngang qua tên trợ lý, nói một câu ngắn gọn rồi bước lên xe ngay:
- Tôi muốn anh giúp đỡ ba một đứa trong lớp tôi, hiện đang nằm viện.
Chỉ một câu nói ấy thôi mà khiến thằng Minh kinh ngạc tột độ, người đơ ra như tượng. Tên vệ sĩ đứng cạnh lấy làm lạ:
- Sếp làm sao vậy?
- Vừa nãy cậu chủ nói gì, mày lập lại xem?
- Cậu chủ ra lệnh cho chúng ta giúp đỡ ba đứa nào đó.
- Chính xác chứ, mày dám đảm bảo không? - Thằng Minh kinh ngạc đến nỗi không tin vào những gì tai hắn nghe được.
- Chính xác 100%, chính tai em nghe, tuyệt đối không thể sai được?
- Thật vậy sao? Tốt, tất cả lại đây nhận nhiệm vụ mới.
Thằng Minh nói với giọng hưng phấn kỳ lạ, có lẽ chưa khi nào hắn xúc động như vậy:
- X1, X2 lập tức huy động tất cả anh em sàng lọc danh sách các ca bệnh nặng có thân nhân liên quan đến ngôi trường này. X4, tôi muốn có bản điều tra lý lịch các thành viên trong lớp QTK0069 trong kho lưu trữ, xuất hiện trên bàn làm việc của tôi trong vòng 1 tiếng nữa. X5, X6 theo tôi, còn lại theo hầu cậu chủ.
- Rõ, thưa sếp!
Đám thuộc hạ nhận lệnh, lập tức lên xe thi hành nhiệm vụ. Vừa ra khỏi cổng trường, thằng Minh cho xe rẽ qua đại lộ Hùng Vương và thả ga hết tốc lực. Vốn là người rất cẩn thận nhưng lần này hắn tỏ ra nôn nóng khiến 2 tên đi theo không khỏi ngạc nhiên:
- Thưa sếp, em có thể hỏi một câu được không?
- Việc gì? Cứ nói. - Thằng Minh cho xe lách qua khe hẹp giữa 2 chiếc container mà vẫn thản nhiên như không.
- Em chưa từng thấy sếp nôn nóng như lần này, chẳng hay đang có chuyện gì?
- Ha ha ha… Vậy là tụi mày không hiểu rồi. Từ ngày Đại Hỷ đến nay, đã bao giờ cậu chủ quan tâm đến người khác chưa? Ai, hay điều gì đã khiến cậu chủ thay đổi như vậy? Chúng mày có muốn biết không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.