Chương 23
Tổng Công Đại Nhân
09/04/2016
Gần đây, thân thể Lệ Tịnh Lương không được tốt lắm.
Có lẽ nguyên do là dạo này anh hút thuốc quá nhiều, nên gây ảnh hưởng xấu cho phổi, dẫn đến ho hen kéo dài suốt mấy ngày liền. Hơn nữa tết Nguyên Đán vừa qua, thành phố Giang tiến vào những ngày lạnh giá nhất trong năm ở cuối tháng một. Giữa tiết trời giá rét, mịt mùng trong sương tuyết trắng xóa, anh lại mặc đồ không đủ ấm, bệnh cảm mạo dĩ nhiên sẽ tới ‘hỏi thăm’ anh.
Kì thực, bệnh cảm mạo phong hàn nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, một khi bệnh trở nặng thì cả người bần thần khó chịu. Bấy giờ, Lệ Tịnh Lương đang ngồi trên sôpha văn phòng để truyền nước, anh đã uống thuốc liên tục mấy ngày mà chẳng hề có tác dụng, đành chuyển sang phương pháp này.
Hạ Tuyền cứ tưởng sau ngày hai người ngã bài với nhau, Lệ Tịnh Lương sẽ mau chóng tìm cô để làm cho ra nhẽ vấn đề giữ hay bỏ bào thai, song đã mấy ngày rồi mà anh vẫn im hơi lặng tiếng, còn cô nhàn nhã dưỡng thai ở ngoại ô. Thi thoảng, cô bỗng nổi hứng lên mạng tìm đọc những tin tức viết về kinh doanh, biết được tập đoàn Mưu Thuật đang có mấy dự án thu mua, sáp nhập, điều này chứng tỏ ông chủ Lệ khá bận rộn, công việc còn dở dang rất nhiều, nên chẳng có thời gian xử lí chuyện liên quan đến cô.
Ngay tại ngày cuối tháng một, vào lúc Hạ Tuyền gần như đã chẳng màng đoái hoài thì Lệ Tịnh Lương đột ngột xuất hiện.
Hạ Tuyền mở cửa, tuy nhiên người đầu tiên cô trông thấy không phải Lệ Tịnh Lương, mà là một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục của nhân viên vận chuyển. Anh ta lễ độ mỉm cười, nói: “Chào cô Hạ.”
Hạ Tuyền ngờ ngợ nhìn anh ta. Anh ta khẽ nghiêng người, lúc này cô mới thấy Lệ Tịnh Lương bước ra từ thang máy.
Một tay Lệ Tịnh Lương đút túi quần, tay kia kẹp điếu thuốc, chiếc áo khoác màu đen bao trọn thân hình, mắt kính không gọng làm tăng thêm vẻ đứng đắn nghiêm túc. Nét mặt anh cũng hài hòa, ăn rơ cùng bộ trang phục, đều lạnh đến thấu xương.
“Là anh à.”
Hạ Tuyền lơ mơ chưa đoán được mục đích của Lệ Tịnh Lương khi anh đột ngột tới nhà cô. Nếu cô không nhầm lẫn, thì công ty được in tên trên bộ đồng phục của người đàn ông lạ mặt là chuyên về dịch vụ chuyển nhà, chuyển văn phòng.
“Có chuyện gì không?” Cô vờ như chưa phát hiện được điều gì, ngây thơ cất tiếng hỏi.
Lệ Tịnh Lương bước tới trước mặt cô, ngắm nghía cô hồi lâu mới mở miệng, bờ môi anh hơi nhếch, vẽ nên nét cười ôn hòa như ngọc.
“Nhìn không ra?” Giọng điệu anh hết sức lãnh đạm.
Hạ Tuyền cảm thấy hơi lạnh, cô không ngờ mình chỉ định ra mở cửa cho khách mà cuối cùng lại phải cùng người ta đứng bên ngoài lâu như vậy. Quần áo mặc trong nhà vốn mỏng manh, cho nên không thể giúp cô ngăn cản luồn khí rét thâm nhập vào cơ thể. Vả lại, bà bầu bốn tháng càng phải kiêng kị lạnh.
Lệ Tịnh Lương thấy Hạ Tuyền vòng hai tay tự ôm lấy mình liền sáng tỏ. Anh tức thì đưa điếu thuốc cho cấp dưới, rồi cởi áo khoác của mình choàng lên người cô. Hạ Tuyền không hề từ chối, ngoan ngoãn tiếp nhận làn hơi ấm truyền từ chiếc áo anh.
“Anh Lệ muốn giúp em chuyển nhà?” Hạ Tuyền tỉnh táo hỏi.
Lệ Tịnh Lương đứng qua một bên, khẽ tựa người vào thành cửa, đưa mắt liếc nhìn mấy nhân viên. Bọn họ hiểu ý bèn rồng rắn nối đuôi nhau bước vào nhà, nhanh tay thu dọn đồ đạc.
“Đợi một chút.” Hạ Tuyền theo họ vào trong, lớn tiếng nói, “Phiền mấy anh đợi tí, chờ tôi nói chuyện với ngài Lệ đã.”
Mấy nhân viên đồng loạt ngừng tay, lia mắt nhìn Lệ Tịnh Lương. Tuy nhiên, Lệ Tịnh Lương lại không bận tâm đến họ, cặp mắt hẹp dài của anh vẫn luôn khóa chặt trên người Hạ Tuyền, kiên nhẫn chờ cô lên tiếng. Hạ Tuyền sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn xong, chậm rãi mở miệng.
“Chẳng lẽ anh Lệ muốn em chuyển đến chỗ khác dưỡng thai?” Cô vừa đặt câu hỏi vừa âm thầm quan sát vẻ mặt anh.
Lệ Tịnh Lương giữ im lặng trước câu hỏi này, chỉ giơ lên mấy ngón tay thuôn dài chỉnh sửa lại chiếc nơ cài cổ áo.
Thật đúng là vậy ư?
Hạ Tuyền ngẫm nghĩ hồi lâu, sau thành thật nêu ý kiến: “Thực ra em cảm thấy nơi đây rất tốt, vừa yên tĩnh lại cách xa trung tâm thành phố, ắt hẳn sẽ không bị chú ý nhiều.”
Cô vừa dứt lời, Lệ Tịnh Lương nhẹ nhàng nhướn mắt, phần đuôi thoáng xếch lên, ánh mắt anh ngập tràn tia nghiền ngẫm lẫn trêu tức.
“Em cho rằng bọn chó săn sẽ ngại đường xá xa xôi mà lười biếng không mò tới đây?”
À thì… Đương nhiên sẽ không.
Hạ Tuyền lại tư lự, rồi đột nhiên chuyển hướng câu chuyện: “Vậy nên em có thể hiểu rằng, anh Lệ cho phép em sinh đứa nhỏ?”
Lệ Tịnh Lương chắp hai tay sau lưng, vóc dáng oai nghiêm tựa như ngọn núi hùng vĩ, thoạt trông anh đem đến cho người khác cảm giác tin cậy, đồng thời tạo áp lực khiến người ta e dè, lo sợ không thể vượt qua nổi.
Nhìn anh ấy, bạn sẽ hiểu được thế nào gọi là “ngọc thụ lâm phong”. (cây ngọc đón gió)
“Em có thể lí giải như thế.” Lệ Tịnh Lương nói liên tục, “Nhưng em phải đáp ứng tôi một điều kiện.”
Cô biết người đàn ông này không hề đơn giản mà, có điều, đường tuy hẹp nhưng vẫn le lói chút ánh sáng hi vọng, đương nhiên cô sẽ mạo hiểm một lần.
“Xin được chỉ bảo!” Hạ Tuyền nhìn thẳng mắt anh.
Đối diện với đôi mắt đào hoa lấp lánh muôn tia sáng ngời, Lệ Tịnh Lương bất giác lãng tránh ánh nhìn của cô, mắt anh chuyển sang phương hướng khác.
“Tôi sẽ nói cho em biết, nhưng không phải bây giờ. Bây giờ chuyện em cần làm là nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này.” Như thể sợ cô lại thắc mắc truy hỏi, anh liền bổ sung thêm, “Yên tâm, tôi bảo đảm em có đủ năng lực để hoàn thành điều kiện của tôi.”
Anh đã cam đoan như vậy, cô cũng sẽ sảng khoái đáp ứng. Hạ Tuyền khẽ gật đầu, sau đó quay người đi vào nhà chỉ huy mấy nhân viên thu dọn, sắp xếp đồ vật. Cô tiện tay đóng gói lại đống quần áo của mình.
Trông thấy có quá nhiều quần áo cần đóng gói, Lệ Tịnh Lương bèn phân phó vài người đến giúp cô, thế nhưng cô nhất quyết từ chối.
“Em không thích quần áo mặc trên người mình bị đàn ông chạm vào đâu.” Hạ Tuyền khéo léo khoe nụ cười duyên dáng, “Có điều, nếu là anh, em sẽ phá lệ.” Cô nhìn về phía anh với ánh mắt chứa đầy thâm ý.
Từ nãy giờ, Lệ Tịnh Lương vẫn đứng trước cửa, số lần anh mở miệng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lúc này sau khi nghe cô nói xong, anh cất gót, lững thững bước vào phòng thay quần áo. Những dấu chân anh in đầy nơi khu vực nhỏ nhắn mà tràn ngập hương vị nữ tính. Đi xem xét hết một vòng quanh phòng, Lệ Tịnh Lương mới lấy ra từng bộ quần áo đặt xuống bên cạnh cô, buông mắt nhìn cô và khẽ lắc đầu.
“Tôi sẽ không gấp quần áo.”
Với thân phận quyền quý, cố nhiên Lệ Tịnh Lương sẽ không hạ mình gấp quần áo cho cô, chẳng qua…
“Gấp vài bộ thôi mà, anh Lệ cũng đâu phải là người tàn tật.” Cô hờn dỗi nguýt anh một cái rồi tiếp tục thu dọn đống quần áo đồ sộ.
Lệ Tịnh Lương đứng chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn cô chăm chú. Cô đã treo chiếc áo khoác của anh lên giá, vì điều hòa trong phòng phả làn hơi ấm áp, cô không nhất thiết phải mặc nữa. Lúc cô khom lưng, phần bụng bên dưới sẽ hơi gồ lên, hóa ra thời gian cô mang thai đã dài đến thế, sắp thấy bụng mất rồi.
Kỳ thật, khi vừa bước sang độ tuổi ba mươi của thời đầu trung niên, trong kế hoạch của anh vẫn chưa dự tính tới chuyện có con sớm như vậy, cho tới bây giờ, anh vẫn rất mơ hồ về cảm giác của mình dành cho đứa bé, chỉ biết rằng anh không ghét nó.
Bắt gặp Lệ Tịnh Lương đang nhìn chằm chằm bụng mình, Hạ Tuyền mặt không đổi sắc nói: “Em đồng ý với anh chuyển chỗ ở mới, nhưng nói trước, em sẽ không giao con cho anh.”
Lời cô nói rất thẳng thắn, chẳng qua sắc mặt Lệ Tịnh Lương không có chút gì gọi là phật ý, anh điềm nhiên như không đáp: “Vậy thì tốt lắm.”
“…” Lời anh nói dội vào tai cô sao mà khó nghe quá? Hơn nữa, đây là đứa con đầu lòng của anh, sao anh lại dễ dàng chiều theo ý cô? Hạ Tuyền hoài nghi nhìn anh một cái.
“Mong rằng em vẫn luôn trung thành với suy nghĩ ngày hôm nay của mình, mai này đừng tới tìm tôi để yêu cầu tôi cho đứa bé nhận tổ quy tông.”
Nói xong, Lệ Tịnh Lương thu hồi tầm mắt, quay người bước ra khỏi phòng thay quần áo, để lại cho cô bóng lưng lạnh như băng.
Ồ, tuy ngoài miệng nói cứng, song trong lòng anh ắt hẳn mất hứng lắm đây. Nói cách khác, anh chàng này là điển hình cho mấy kẻ ngạo kiều*.
*Ngạo kiều: Chỉ mấy người thường dùng biểu hiện cao ngạo để che giấu cho sự ngượng ngùng.
Mà cho dù đó là chủ ý thực sự của anh, Hạ Tuyền cũng không cảm thấy quá buồn khổ hay thất vọng, bởi lẽ cô dám chắc, tương lai sẽ chẳng đời nào xảy ra tình huống đó, đối với con nối dõi, ắt hẳn Lệ Tịnh Lương sẽ không biểu hiện như vậy, bằng không, cô chẳng dại gì mà lấy đứa bé làm con át chủ bài chưa lật.
Hơn nữa, dẫu rằng cô đã tính tới trường hợp Lệ Tịnh Lương không chấp nhận làm bố của con cô, nhưng chỉ cần còn một tia hi vọng, cô cũng sẽ nỗ lực hết mình để con cô được sống trong một gia đình hoàn chỉnh trọn vẹn, đừng lập lại cuộc đời buồn tủi như cô, thế nên cô sẽ… luôn luôn cố gắng.
Chí ít hiện giờ, chẳng phải mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt ư? Lệ Tịnh Lương đang nuôi ý định hủy bỏ hôn ước với Diệp Minh Tâm lại ngầm cho phép cô sinh đứa nhỏ, công ty cũng không thu hồi trợ lí và người đại diện của cô. Hết thảy đều thắp lên cho cô niềm hi vọng mới.
Khoảng chừng một giờ sau, Hạ Tuyền đã yên vị trên xe Lệ Tịnh Lương. Tài xế lái xe với tốc độ ổn định, Thủy Tu Tề ngồi ngay ghế lái phụ. Lệ Tịnh Lương ngồi cạnh cô, anh ngả lưng dựa thành ghế, chuyên chú nhìn màn hình laptop. Hạ Tuyền tò mò nhìn lướt qua, thấy trên màn hình là biểu đồ thị trường chứng khoán ngày hôm nay.
Nom cách anh nghiêm túc, dồn hết sự tập trung vào công việc, thâm tâm Hạ Tuyền bất chợt sản sinh một loại cảm giác bứt rứt khó chịu, hiểu một cách nôm na là cô không vui khi thấy mình bị anh lãng quên, xem nhẹ. Cô nghĩ nghĩ một lúc, sau dịch người áp sát anh.
Lệ Tịnh Lương đảo mắt nhìn qua cô, thoạt trông ánh mắt anh có chút tản mạn, không hề tập trung. Không hiểu do đâu mà Hạ Tuyền cảm thấy sâu dưới đáy mắt anh lắng đọng những tia cam chịu bất đắc dĩ, mong rằng cô đã nhìn lầm.
“Hố Cha*, con hãy mau ăn chóng lớn nhé, sau khi chào đời cũng sẽ học cách xem biểu đồ như người ta.” Hạ Tuyền ôm bụng, nói bằng vẻ mặt nghiêm trang.
*Nguyên văn 坑爹, hán việt là Thanh Đa: là một từ phổ biến trên mạng Trung Quốc, có ý châm chọc cười nhạo thể hiện sự bất mãn với một hành vi nào đó. Từ này cũng được dùng trường hợp mà hiện thực tréo ngoeo với mong muốn của bản thân, hay tự đào hố chôn mình.
Lệ Tịnh Lương nheo mắt, lập lại: ” ‘Hố Cha’ ?”
Hạ Tuyền cười rinh rích: “Ừm, đó là tên cún cơm em đặt cho bé, dễ nghe không?”
Khóe miệng Lệ Tịnh Lương co giật mấy cái, cái tên cún cơm này quả đúng là ‘danh xứng với thực’.
“Nhưng em chưa nghĩ ra tên khai sinh, nên đặt tên gì nhỉ? Hạ Thiên? Hạ Dạ? Hạ Tuyền Tử?” Miệng cô hoạt động hết công suất, nheo nhẻo không dứt.
Lệ Tịnh Lương vẫn một mực giữ im lặng, bất kể cô nói gì, anh đều không phản ứng. Tự mình độc thoại một thôi một hồi, Hạ Tuyền cũng cảm thấy vô vị nhạt nhẽo nên không thèm chọc phá anh nữa. Lệ Tịnh Lương tiếp tục dán mắt vào biểu đồ.
Qua một lúc lâu, chiếc xe chạy đến một khu náo nhiệt, Lệ Tịnh Lương mới mở miệng lần nữa, âm điệu êm tai đặc sệt giọng mũi, tuy rằng đây là hậu quả của bệnh cảm mạo, song vô tình lại tăng thêm sức hút cho giọng nói của anh.
“Lệ Hạ.”
Thình lình nghe thấy tiếng anh, Hạ Tuyền những tưởng bản thân nghe lầm, cô ngạc nhiên hỏi lại: “Cái gì?”
Lệ Tịnh Lương không ngại nhắc lại một lần nữa: “Lệ Hạ.”
“…” Đây là tên anh đặt cho đứa bé? Nhưng chẳng phải anh không có ý định nhận đứa bé sao…
“Bé sẽ không mang họ Lệ.” Hạ Tuyền buông lời nhỏ nhẹ, dung mạo vạn người mê thoáng qua nét thê lương buồn bã, “Mặc kệ mai này con em họ gì, chí ít sẽ không mang họ Lệ.”
Biểu cảm trên mặt Lệ Tịnh Lương không hề biến đổi, anh lặng thinh nhìn cô, cô trấn tĩnh nhìn lại anh, khuôn miệng hé ra ý cười chân thành: “Do chính miệng anh nói sẽ không nhận con em mà.”
Được lắm, rất am hiểu cách lợi dung phản kích, tính cách giảo hoạt, ranh mãnh của người phụ nữ này vẫn còn nguyên vẹn.
Lệ Tịnh Lương hé miệng toan lên tiếng, Hạ Tuyền liền nhanh như cắt nghiêng người hôn anh. Cô chẳng màng để tâm đến hai người đằng trước, ngược lại còn vòng tay ghì chặt cổ anh, làm sâu thêm nụ hôn.
Mãi đến khi chiếc xe ngừng lại, hai người mới từ từ tách ra, Lệ Tịnh Lương chau mày: “Tôi đang bị bệnh.”
Ngụ ý là, nhỡ anh lây bệnh cho cô thì không hay. Chỉ là mấy chữ trần thuật đơn giản, nhưng từ miệng anh phát ra lại khiến cô muôn phần rối rắm. Với cả, anh đang bị bệnh mà hồi nãy lại không ngần ngại nhường áo khoác cho cô.
“Không sao cả, sức khỏe em tốt lắm.” Nói đọan, Hạ Tuyền ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, “Đã tới?”
Lệ Tịnh Lương cũng lơ đễnh nhìn ra phía ngoài, rồi mở cửa bước xuống. Hạ Tuyền không hề trông cậy anh sẽ phong độ mở cửa xe giúp mình, cô liền tự thân vận động mở cửa bước xuống, đi đến bên cạnh anh.
Do mang thai nên Hạ Tuyền mang giày đế bằng. Điều này khiến cho khoảng cách chênh lệch chiều cao giữa hai người càng nới rộng hơn so với ngày thường, lúc này cô phải ngửa đầu nhìn anh.
Tuy nhiên, điều khiến cô bận lòng lại là: “Sao anh dẫn em về nhà anh?”
Lệ Tịnh Lương giả câm không đáp.Vả chăng vì sinh bệnh nên Lệ Tịnh Lương hạn chế mở miệng đến mức tối đa. Anh không nói một lời mà cất gót đi trước dẫn đường. Công ty dọn nhà đã sắp xếp đồ đạc của Hạ Tuyền đâu ra đấy, thành ra Thủy Tu Tề và tài xế cũng không cần hỗ trợ gì thêm, bọn họ lập tức lái xe rời đi.
Hạ Tuyền lấy làm thắc mắc, hôm nay Lệ Tịnh Lương nhìn èo uột thế nhỉ. Cho đến khi đi tới cửa chính, hai người đều không nói gì. Cánh cửa vừa đóng lại, Hạ Tuyền mới phát hiện sắc mặt anh càng lúc càng nhợt nhạt, đôi môi thì trắng bệch. Cô vội vàng giơ tay sờ trán anh, Lệ Tịnh Lương ngửa đầu né tránh.
“Anh phát sốt rồi.” Cặp chân mày Hạ Tuyền chau sít, “Hòm thuốc trong nhà để đâu vậy?”
Lệ Tịnh Lương giơ tay chỉ về một hướng, đoạn rảo bước lên lầu hai trước. Hạ Tuyền tìm được thuốc hạ sốt rồi lại đi đun nước ấm. Sau đó cô theo Lệ Tịnh Lương lên lầu hai, vừa vào phòng liền thấy anh đã cởi áo khoác, ngồi trên giường giơ tay ấn loạn hai bên thái dương.
Cô lại gần anh, đặt cốc nước và thuốc qua một bên, rồi khẽ khàng nắm lấy hai tay anh kéo xuống. Những ngón tay mềm mịn của cô thế chỗ cho mấy ngón tay thuôn dài của anh, nhẹ nhàng đặt trên đầu anh mát xa qua lại.
“Không ngờ em cũng biết làm việc này.” Giọng điệu anh chẳng bộc lộ tí cảm xúc nào.
“Trước đây diễn vai nhân viên mát xa mù, em từng học qua một khóa.” Hạ Tuyền thành thật giải đáp thắc mắc cho anh.
Thủ pháp của cô tuy không quá điêu luyện nhưng rất có bài bản. Lệ Tịnh Lương mệt mỏi khép hai mắt để mặc cô xoa ấn một hồi, lát sau kéo hai tay cô xuống: “Được rồi, cảm ơn.”
Hạ Tuyền cũng không miễn cưỡng anh, cô lấy cốc nước và viên thuốc đưa anh. Lệ Tịnh Lương chẳng thèm nhìn xem viên thuốc tròn méo ra sao, chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ vô miệng, nốc sạch hết cốc nước.
Hạ Tuyền đón lấy cái cốc từ tay anh, không đầu không đuôi hỏi một câu: “Anh xem chúng ta như vậy, liệu có giống một đôi vợ chồng già không?” Dứt lời, cô trưng ra nét cười lơ lửng giữa vẻ thẹn thùng và ám muội mập mờ.
Lệ Tịnh Lương cười khì một tiếng, đáp: “Em hiểu lầm rồi.”
Hạ Tuyền ngoẹo đầu lắng nghe ‘cao kiến’ của anh.
Lệ Tịnh Lương tỉnh bơ phán: “Đây chỉ là những sinh hoạt hằng ngày của minh tinh chân dài được bao nuôi cùng đại gia của mình mà thôi.”
“Thế cũng tốt.” Hạ Tuyền tỏ vẻ ơ thờ, chẳng bị hề hấn chi. Một giây sau, cô duỗi tay đẩy ngã anh xuống giường, phủ mình lên trên anh và nói, “Ngủ một lúc đi.” Lời hết, cô giúp anh cởi giày, dịu dàng đắp chăn cho anh.
Ánh mắt Lệ Tịnh Lương luôn dừng trên người cô, mà khi cô nhìn qua anh, anh lại lia mắt nhìn sang hướng khác, tựa hồ như chẳng hề chú ý tới cô.
Hạ Tuyền cầm cốc nước đi ra ngoài, Lệ Tịnh Lương liền khép mắt. Bởi lẽ do căn bệnh hành hạ nên anh không thể có được một giấc ngủ say, cứ chập chờ nửa tỉnh nửa mê. Chốc lát sau, hình như cánh cửa phát ra chút âm thanh nhỏ. Anh nhíu mày nhưng không mở mắt, sau một lúc nữa, chiếc chăn đắp trên người anh bị xốc lên, một thân thể mềm mại ấm áp đột ngột tiếp cận anh, cô gái đó kéo cánh tay anh ra rồi rúc sát mình vào ngực anh, giọng cô thỏ thẻ ngay trên lồng ngực rắn chắc.
“Giờ là lúc minh tinh chân dài được bao nuôi thực hiện nghĩa vụ làm ấm giường của mình, ngủ đi, ông chủ đại gia.”
Có lẽ nguyên do là dạo này anh hút thuốc quá nhiều, nên gây ảnh hưởng xấu cho phổi, dẫn đến ho hen kéo dài suốt mấy ngày liền. Hơn nữa tết Nguyên Đán vừa qua, thành phố Giang tiến vào những ngày lạnh giá nhất trong năm ở cuối tháng một. Giữa tiết trời giá rét, mịt mùng trong sương tuyết trắng xóa, anh lại mặc đồ không đủ ấm, bệnh cảm mạo dĩ nhiên sẽ tới ‘hỏi thăm’ anh.
Kì thực, bệnh cảm mạo phong hàn nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, một khi bệnh trở nặng thì cả người bần thần khó chịu. Bấy giờ, Lệ Tịnh Lương đang ngồi trên sôpha văn phòng để truyền nước, anh đã uống thuốc liên tục mấy ngày mà chẳng hề có tác dụng, đành chuyển sang phương pháp này.
Hạ Tuyền cứ tưởng sau ngày hai người ngã bài với nhau, Lệ Tịnh Lương sẽ mau chóng tìm cô để làm cho ra nhẽ vấn đề giữ hay bỏ bào thai, song đã mấy ngày rồi mà anh vẫn im hơi lặng tiếng, còn cô nhàn nhã dưỡng thai ở ngoại ô. Thi thoảng, cô bỗng nổi hứng lên mạng tìm đọc những tin tức viết về kinh doanh, biết được tập đoàn Mưu Thuật đang có mấy dự án thu mua, sáp nhập, điều này chứng tỏ ông chủ Lệ khá bận rộn, công việc còn dở dang rất nhiều, nên chẳng có thời gian xử lí chuyện liên quan đến cô.
Ngay tại ngày cuối tháng một, vào lúc Hạ Tuyền gần như đã chẳng màng đoái hoài thì Lệ Tịnh Lương đột ngột xuất hiện.
Hạ Tuyền mở cửa, tuy nhiên người đầu tiên cô trông thấy không phải Lệ Tịnh Lương, mà là một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục của nhân viên vận chuyển. Anh ta lễ độ mỉm cười, nói: “Chào cô Hạ.”
Hạ Tuyền ngờ ngợ nhìn anh ta. Anh ta khẽ nghiêng người, lúc này cô mới thấy Lệ Tịnh Lương bước ra từ thang máy.
Một tay Lệ Tịnh Lương đút túi quần, tay kia kẹp điếu thuốc, chiếc áo khoác màu đen bao trọn thân hình, mắt kính không gọng làm tăng thêm vẻ đứng đắn nghiêm túc. Nét mặt anh cũng hài hòa, ăn rơ cùng bộ trang phục, đều lạnh đến thấu xương.
“Là anh à.”
Hạ Tuyền lơ mơ chưa đoán được mục đích của Lệ Tịnh Lương khi anh đột ngột tới nhà cô. Nếu cô không nhầm lẫn, thì công ty được in tên trên bộ đồng phục của người đàn ông lạ mặt là chuyên về dịch vụ chuyển nhà, chuyển văn phòng.
“Có chuyện gì không?” Cô vờ như chưa phát hiện được điều gì, ngây thơ cất tiếng hỏi.
Lệ Tịnh Lương bước tới trước mặt cô, ngắm nghía cô hồi lâu mới mở miệng, bờ môi anh hơi nhếch, vẽ nên nét cười ôn hòa như ngọc.
“Nhìn không ra?” Giọng điệu anh hết sức lãnh đạm.
Hạ Tuyền cảm thấy hơi lạnh, cô không ngờ mình chỉ định ra mở cửa cho khách mà cuối cùng lại phải cùng người ta đứng bên ngoài lâu như vậy. Quần áo mặc trong nhà vốn mỏng manh, cho nên không thể giúp cô ngăn cản luồn khí rét thâm nhập vào cơ thể. Vả lại, bà bầu bốn tháng càng phải kiêng kị lạnh.
Lệ Tịnh Lương thấy Hạ Tuyền vòng hai tay tự ôm lấy mình liền sáng tỏ. Anh tức thì đưa điếu thuốc cho cấp dưới, rồi cởi áo khoác của mình choàng lên người cô. Hạ Tuyền không hề từ chối, ngoan ngoãn tiếp nhận làn hơi ấm truyền từ chiếc áo anh.
“Anh Lệ muốn giúp em chuyển nhà?” Hạ Tuyền tỉnh táo hỏi.
Lệ Tịnh Lương đứng qua một bên, khẽ tựa người vào thành cửa, đưa mắt liếc nhìn mấy nhân viên. Bọn họ hiểu ý bèn rồng rắn nối đuôi nhau bước vào nhà, nhanh tay thu dọn đồ đạc.
“Đợi một chút.” Hạ Tuyền theo họ vào trong, lớn tiếng nói, “Phiền mấy anh đợi tí, chờ tôi nói chuyện với ngài Lệ đã.”
Mấy nhân viên đồng loạt ngừng tay, lia mắt nhìn Lệ Tịnh Lương. Tuy nhiên, Lệ Tịnh Lương lại không bận tâm đến họ, cặp mắt hẹp dài của anh vẫn luôn khóa chặt trên người Hạ Tuyền, kiên nhẫn chờ cô lên tiếng. Hạ Tuyền sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn xong, chậm rãi mở miệng.
“Chẳng lẽ anh Lệ muốn em chuyển đến chỗ khác dưỡng thai?” Cô vừa đặt câu hỏi vừa âm thầm quan sát vẻ mặt anh.
Lệ Tịnh Lương giữ im lặng trước câu hỏi này, chỉ giơ lên mấy ngón tay thuôn dài chỉnh sửa lại chiếc nơ cài cổ áo.
Thật đúng là vậy ư?
Hạ Tuyền ngẫm nghĩ hồi lâu, sau thành thật nêu ý kiến: “Thực ra em cảm thấy nơi đây rất tốt, vừa yên tĩnh lại cách xa trung tâm thành phố, ắt hẳn sẽ không bị chú ý nhiều.”
Cô vừa dứt lời, Lệ Tịnh Lương nhẹ nhàng nhướn mắt, phần đuôi thoáng xếch lên, ánh mắt anh ngập tràn tia nghiền ngẫm lẫn trêu tức.
“Em cho rằng bọn chó săn sẽ ngại đường xá xa xôi mà lười biếng không mò tới đây?”
À thì… Đương nhiên sẽ không.
Hạ Tuyền lại tư lự, rồi đột nhiên chuyển hướng câu chuyện: “Vậy nên em có thể hiểu rằng, anh Lệ cho phép em sinh đứa nhỏ?”
Lệ Tịnh Lương chắp hai tay sau lưng, vóc dáng oai nghiêm tựa như ngọn núi hùng vĩ, thoạt trông anh đem đến cho người khác cảm giác tin cậy, đồng thời tạo áp lực khiến người ta e dè, lo sợ không thể vượt qua nổi.
Nhìn anh ấy, bạn sẽ hiểu được thế nào gọi là “ngọc thụ lâm phong”. (cây ngọc đón gió)
“Em có thể lí giải như thế.” Lệ Tịnh Lương nói liên tục, “Nhưng em phải đáp ứng tôi một điều kiện.”
Cô biết người đàn ông này không hề đơn giản mà, có điều, đường tuy hẹp nhưng vẫn le lói chút ánh sáng hi vọng, đương nhiên cô sẽ mạo hiểm một lần.
“Xin được chỉ bảo!” Hạ Tuyền nhìn thẳng mắt anh.
Đối diện với đôi mắt đào hoa lấp lánh muôn tia sáng ngời, Lệ Tịnh Lương bất giác lãng tránh ánh nhìn của cô, mắt anh chuyển sang phương hướng khác.
“Tôi sẽ nói cho em biết, nhưng không phải bây giờ. Bây giờ chuyện em cần làm là nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này.” Như thể sợ cô lại thắc mắc truy hỏi, anh liền bổ sung thêm, “Yên tâm, tôi bảo đảm em có đủ năng lực để hoàn thành điều kiện của tôi.”
Anh đã cam đoan như vậy, cô cũng sẽ sảng khoái đáp ứng. Hạ Tuyền khẽ gật đầu, sau đó quay người đi vào nhà chỉ huy mấy nhân viên thu dọn, sắp xếp đồ vật. Cô tiện tay đóng gói lại đống quần áo của mình.
Trông thấy có quá nhiều quần áo cần đóng gói, Lệ Tịnh Lương bèn phân phó vài người đến giúp cô, thế nhưng cô nhất quyết từ chối.
“Em không thích quần áo mặc trên người mình bị đàn ông chạm vào đâu.” Hạ Tuyền khéo léo khoe nụ cười duyên dáng, “Có điều, nếu là anh, em sẽ phá lệ.” Cô nhìn về phía anh với ánh mắt chứa đầy thâm ý.
Từ nãy giờ, Lệ Tịnh Lương vẫn đứng trước cửa, số lần anh mở miệng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lúc này sau khi nghe cô nói xong, anh cất gót, lững thững bước vào phòng thay quần áo. Những dấu chân anh in đầy nơi khu vực nhỏ nhắn mà tràn ngập hương vị nữ tính. Đi xem xét hết một vòng quanh phòng, Lệ Tịnh Lương mới lấy ra từng bộ quần áo đặt xuống bên cạnh cô, buông mắt nhìn cô và khẽ lắc đầu.
“Tôi sẽ không gấp quần áo.”
Với thân phận quyền quý, cố nhiên Lệ Tịnh Lương sẽ không hạ mình gấp quần áo cho cô, chẳng qua…
“Gấp vài bộ thôi mà, anh Lệ cũng đâu phải là người tàn tật.” Cô hờn dỗi nguýt anh một cái rồi tiếp tục thu dọn đống quần áo đồ sộ.
Lệ Tịnh Lương đứng chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn cô chăm chú. Cô đã treo chiếc áo khoác của anh lên giá, vì điều hòa trong phòng phả làn hơi ấm áp, cô không nhất thiết phải mặc nữa. Lúc cô khom lưng, phần bụng bên dưới sẽ hơi gồ lên, hóa ra thời gian cô mang thai đã dài đến thế, sắp thấy bụng mất rồi.
Kỳ thật, khi vừa bước sang độ tuổi ba mươi của thời đầu trung niên, trong kế hoạch của anh vẫn chưa dự tính tới chuyện có con sớm như vậy, cho tới bây giờ, anh vẫn rất mơ hồ về cảm giác của mình dành cho đứa bé, chỉ biết rằng anh không ghét nó.
Bắt gặp Lệ Tịnh Lương đang nhìn chằm chằm bụng mình, Hạ Tuyền mặt không đổi sắc nói: “Em đồng ý với anh chuyển chỗ ở mới, nhưng nói trước, em sẽ không giao con cho anh.”
Lời cô nói rất thẳng thắn, chẳng qua sắc mặt Lệ Tịnh Lương không có chút gì gọi là phật ý, anh điềm nhiên như không đáp: “Vậy thì tốt lắm.”
“…” Lời anh nói dội vào tai cô sao mà khó nghe quá? Hơn nữa, đây là đứa con đầu lòng của anh, sao anh lại dễ dàng chiều theo ý cô? Hạ Tuyền hoài nghi nhìn anh một cái.
“Mong rằng em vẫn luôn trung thành với suy nghĩ ngày hôm nay của mình, mai này đừng tới tìm tôi để yêu cầu tôi cho đứa bé nhận tổ quy tông.”
Nói xong, Lệ Tịnh Lương thu hồi tầm mắt, quay người bước ra khỏi phòng thay quần áo, để lại cho cô bóng lưng lạnh như băng.
Ồ, tuy ngoài miệng nói cứng, song trong lòng anh ắt hẳn mất hứng lắm đây. Nói cách khác, anh chàng này là điển hình cho mấy kẻ ngạo kiều*.
*Ngạo kiều: Chỉ mấy người thường dùng biểu hiện cao ngạo để che giấu cho sự ngượng ngùng.
Mà cho dù đó là chủ ý thực sự của anh, Hạ Tuyền cũng không cảm thấy quá buồn khổ hay thất vọng, bởi lẽ cô dám chắc, tương lai sẽ chẳng đời nào xảy ra tình huống đó, đối với con nối dõi, ắt hẳn Lệ Tịnh Lương sẽ không biểu hiện như vậy, bằng không, cô chẳng dại gì mà lấy đứa bé làm con át chủ bài chưa lật.
Hơn nữa, dẫu rằng cô đã tính tới trường hợp Lệ Tịnh Lương không chấp nhận làm bố của con cô, nhưng chỉ cần còn một tia hi vọng, cô cũng sẽ nỗ lực hết mình để con cô được sống trong một gia đình hoàn chỉnh trọn vẹn, đừng lập lại cuộc đời buồn tủi như cô, thế nên cô sẽ… luôn luôn cố gắng.
Chí ít hiện giờ, chẳng phải mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt ư? Lệ Tịnh Lương đang nuôi ý định hủy bỏ hôn ước với Diệp Minh Tâm lại ngầm cho phép cô sinh đứa nhỏ, công ty cũng không thu hồi trợ lí và người đại diện của cô. Hết thảy đều thắp lên cho cô niềm hi vọng mới.
Khoảng chừng một giờ sau, Hạ Tuyền đã yên vị trên xe Lệ Tịnh Lương. Tài xế lái xe với tốc độ ổn định, Thủy Tu Tề ngồi ngay ghế lái phụ. Lệ Tịnh Lương ngồi cạnh cô, anh ngả lưng dựa thành ghế, chuyên chú nhìn màn hình laptop. Hạ Tuyền tò mò nhìn lướt qua, thấy trên màn hình là biểu đồ thị trường chứng khoán ngày hôm nay.
Nom cách anh nghiêm túc, dồn hết sự tập trung vào công việc, thâm tâm Hạ Tuyền bất chợt sản sinh một loại cảm giác bứt rứt khó chịu, hiểu một cách nôm na là cô không vui khi thấy mình bị anh lãng quên, xem nhẹ. Cô nghĩ nghĩ một lúc, sau dịch người áp sát anh.
Lệ Tịnh Lương đảo mắt nhìn qua cô, thoạt trông ánh mắt anh có chút tản mạn, không hề tập trung. Không hiểu do đâu mà Hạ Tuyền cảm thấy sâu dưới đáy mắt anh lắng đọng những tia cam chịu bất đắc dĩ, mong rằng cô đã nhìn lầm.
“Hố Cha*, con hãy mau ăn chóng lớn nhé, sau khi chào đời cũng sẽ học cách xem biểu đồ như người ta.” Hạ Tuyền ôm bụng, nói bằng vẻ mặt nghiêm trang.
*Nguyên văn 坑爹, hán việt là Thanh Đa: là một từ phổ biến trên mạng Trung Quốc, có ý châm chọc cười nhạo thể hiện sự bất mãn với một hành vi nào đó. Từ này cũng được dùng trường hợp mà hiện thực tréo ngoeo với mong muốn của bản thân, hay tự đào hố chôn mình.
Lệ Tịnh Lương nheo mắt, lập lại: ” ‘Hố Cha’ ?”
Hạ Tuyền cười rinh rích: “Ừm, đó là tên cún cơm em đặt cho bé, dễ nghe không?”
Khóe miệng Lệ Tịnh Lương co giật mấy cái, cái tên cún cơm này quả đúng là ‘danh xứng với thực’.
“Nhưng em chưa nghĩ ra tên khai sinh, nên đặt tên gì nhỉ? Hạ Thiên? Hạ Dạ? Hạ Tuyền Tử?” Miệng cô hoạt động hết công suất, nheo nhẻo không dứt.
Lệ Tịnh Lương vẫn một mực giữ im lặng, bất kể cô nói gì, anh đều không phản ứng. Tự mình độc thoại một thôi một hồi, Hạ Tuyền cũng cảm thấy vô vị nhạt nhẽo nên không thèm chọc phá anh nữa. Lệ Tịnh Lương tiếp tục dán mắt vào biểu đồ.
Qua một lúc lâu, chiếc xe chạy đến một khu náo nhiệt, Lệ Tịnh Lương mới mở miệng lần nữa, âm điệu êm tai đặc sệt giọng mũi, tuy rằng đây là hậu quả của bệnh cảm mạo, song vô tình lại tăng thêm sức hút cho giọng nói của anh.
“Lệ Hạ.”
Thình lình nghe thấy tiếng anh, Hạ Tuyền những tưởng bản thân nghe lầm, cô ngạc nhiên hỏi lại: “Cái gì?”
Lệ Tịnh Lương không ngại nhắc lại một lần nữa: “Lệ Hạ.”
“…” Đây là tên anh đặt cho đứa bé? Nhưng chẳng phải anh không có ý định nhận đứa bé sao…
“Bé sẽ không mang họ Lệ.” Hạ Tuyền buông lời nhỏ nhẹ, dung mạo vạn người mê thoáng qua nét thê lương buồn bã, “Mặc kệ mai này con em họ gì, chí ít sẽ không mang họ Lệ.”
Biểu cảm trên mặt Lệ Tịnh Lương không hề biến đổi, anh lặng thinh nhìn cô, cô trấn tĩnh nhìn lại anh, khuôn miệng hé ra ý cười chân thành: “Do chính miệng anh nói sẽ không nhận con em mà.”
Được lắm, rất am hiểu cách lợi dung phản kích, tính cách giảo hoạt, ranh mãnh của người phụ nữ này vẫn còn nguyên vẹn.
Lệ Tịnh Lương hé miệng toan lên tiếng, Hạ Tuyền liền nhanh như cắt nghiêng người hôn anh. Cô chẳng màng để tâm đến hai người đằng trước, ngược lại còn vòng tay ghì chặt cổ anh, làm sâu thêm nụ hôn.
Mãi đến khi chiếc xe ngừng lại, hai người mới từ từ tách ra, Lệ Tịnh Lương chau mày: “Tôi đang bị bệnh.”
Ngụ ý là, nhỡ anh lây bệnh cho cô thì không hay. Chỉ là mấy chữ trần thuật đơn giản, nhưng từ miệng anh phát ra lại khiến cô muôn phần rối rắm. Với cả, anh đang bị bệnh mà hồi nãy lại không ngần ngại nhường áo khoác cho cô.
“Không sao cả, sức khỏe em tốt lắm.” Nói đọan, Hạ Tuyền ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, “Đã tới?”
Lệ Tịnh Lương cũng lơ đễnh nhìn ra phía ngoài, rồi mở cửa bước xuống. Hạ Tuyền không hề trông cậy anh sẽ phong độ mở cửa xe giúp mình, cô liền tự thân vận động mở cửa bước xuống, đi đến bên cạnh anh.
Do mang thai nên Hạ Tuyền mang giày đế bằng. Điều này khiến cho khoảng cách chênh lệch chiều cao giữa hai người càng nới rộng hơn so với ngày thường, lúc này cô phải ngửa đầu nhìn anh.
Tuy nhiên, điều khiến cô bận lòng lại là: “Sao anh dẫn em về nhà anh?”
Lệ Tịnh Lương giả câm không đáp.Vả chăng vì sinh bệnh nên Lệ Tịnh Lương hạn chế mở miệng đến mức tối đa. Anh không nói một lời mà cất gót đi trước dẫn đường. Công ty dọn nhà đã sắp xếp đồ đạc của Hạ Tuyền đâu ra đấy, thành ra Thủy Tu Tề và tài xế cũng không cần hỗ trợ gì thêm, bọn họ lập tức lái xe rời đi.
Hạ Tuyền lấy làm thắc mắc, hôm nay Lệ Tịnh Lương nhìn èo uột thế nhỉ. Cho đến khi đi tới cửa chính, hai người đều không nói gì. Cánh cửa vừa đóng lại, Hạ Tuyền mới phát hiện sắc mặt anh càng lúc càng nhợt nhạt, đôi môi thì trắng bệch. Cô vội vàng giơ tay sờ trán anh, Lệ Tịnh Lương ngửa đầu né tránh.
“Anh phát sốt rồi.” Cặp chân mày Hạ Tuyền chau sít, “Hòm thuốc trong nhà để đâu vậy?”
Lệ Tịnh Lương giơ tay chỉ về một hướng, đoạn rảo bước lên lầu hai trước. Hạ Tuyền tìm được thuốc hạ sốt rồi lại đi đun nước ấm. Sau đó cô theo Lệ Tịnh Lương lên lầu hai, vừa vào phòng liền thấy anh đã cởi áo khoác, ngồi trên giường giơ tay ấn loạn hai bên thái dương.
Cô lại gần anh, đặt cốc nước và thuốc qua một bên, rồi khẽ khàng nắm lấy hai tay anh kéo xuống. Những ngón tay mềm mịn của cô thế chỗ cho mấy ngón tay thuôn dài của anh, nhẹ nhàng đặt trên đầu anh mát xa qua lại.
“Không ngờ em cũng biết làm việc này.” Giọng điệu anh chẳng bộc lộ tí cảm xúc nào.
“Trước đây diễn vai nhân viên mát xa mù, em từng học qua một khóa.” Hạ Tuyền thành thật giải đáp thắc mắc cho anh.
Thủ pháp của cô tuy không quá điêu luyện nhưng rất có bài bản. Lệ Tịnh Lương mệt mỏi khép hai mắt để mặc cô xoa ấn một hồi, lát sau kéo hai tay cô xuống: “Được rồi, cảm ơn.”
Hạ Tuyền cũng không miễn cưỡng anh, cô lấy cốc nước và viên thuốc đưa anh. Lệ Tịnh Lương chẳng thèm nhìn xem viên thuốc tròn méo ra sao, chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ vô miệng, nốc sạch hết cốc nước.
Hạ Tuyền đón lấy cái cốc từ tay anh, không đầu không đuôi hỏi một câu: “Anh xem chúng ta như vậy, liệu có giống một đôi vợ chồng già không?” Dứt lời, cô trưng ra nét cười lơ lửng giữa vẻ thẹn thùng và ám muội mập mờ.
Lệ Tịnh Lương cười khì một tiếng, đáp: “Em hiểu lầm rồi.”
Hạ Tuyền ngoẹo đầu lắng nghe ‘cao kiến’ của anh.
Lệ Tịnh Lương tỉnh bơ phán: “Đây chỉ là những sinh hoạt hằng ngày của minh tinh chân dài được bao nuôi cùng đại gia của mình mà thôi.”
“Thế cũng tốt.” Hạ Tuyền tỏ vẻ ơ thờ, chẳng bị hề hấn chi. Một giây sau, cô duỗi tay đẩy ngã anh xuống giường, phủ mình lên trên anh và nói, “Ngủ một lúc đi.” Lời hết, cô giúp anh cởi giày, dịu dàng đắp chăn cho anh.
Ánh mắt Lệ Tịnh Lương luôn dừng trên người cô, mà khi cô nhìn qua anh, anh lại lia mắt nhìn sang hướng khác, tựa hồ như chẳng hề chú ý tới cô.
Hạ Tuyền cầm cốc nước đi ra ngoài, Lệ Tịnh Lương liền khép mắt. Bởi lẽ do căn bệnh hành hạ nên anh không thể có được một giấc ngủ say, cứ chập chờ nửa tỉnh nửa mê. Chốc lát sau, hình như cánh cửa phát ra chút âm thanh nhỏ. Anh nhíu mày nhưng không mở mắt, sau một lúc nữa, chiếc chăn đắp trên người anh bị xốc lên, một thân thể mềm mại ấm áp đột ngột tiếp cận anh, cô gái đó kéo cánh tay anh ra rồi rúc sát mình vào ngực anh, giọng cô thỏ thẻ ngay trên lồng ngực rắn chắc.
“Giờ là lúc minh tinh chân dài được bao nuôi thực hiện nghĩa vụ làm ấm giường của mình, ngủ đi, ông chủ đại gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.