Chương 24
Tổng Công Đại Nhân
09/04/2016
Nhận xét một cách khách quan thì, dáng người Hạ Tuyền đẹp miễn chê, không thể soi mói được. Huống chi, cô lại mặc áo ngủ mỏng manh dúi sát người vào Lệ Tịnh Lương. Anh ôm cô trong ngực, bộ não tự động mất kiểm soát, thả xích cho trí tưởng tượng mặc sức vẫy vùng trong loạt hình ảnh tương đối nhạy cảm.
Lệ Tịnh Lương nhìn cánh tay cô sải rộng đặt trên ngực anh, chốc chốc lại cọ cọ, bộ dạng giống hệt con mèo nhỏ biếng nhác đang ăn vụng, trông cực kì dễ thương.
Bỗng nhiên mấy hình ảnh kiều diễm ướt át tự động rút khỏi tâm trí anh. Anh khẽ gục đầu, chiếc cằm cương nghị vùi vào mái tóc mây bồng bềnh, mân mê với biên độ nhỏ.
Hạ Tuyền cảm nhận được anh đang đáp lại mình bèn cười chúm chím và khẽ nỉ non: "Ông chủ, anh vì bị bệnh mà yếu đuối nên cần em yêu chiều hay sao?"
Phỏng chừng anh không biết, hành động ve vuốt vừa nãy của anh giống hệt cử chi của những người đang yêu say đắm, chẳng qua, chúng xuất phát từ trên người đàn ông mang tên Lệ Tịnh Lương thì có vẻ hơi ngồ ngộ.
Lệ Tịnh Lương nghe vậy cũng không lên giọng đáp trả, chỉ là sâu trong cổ họng anh bật tiếng hừ khẽ. Bàn tay anh nóng hầm hập nắm chặt cổ tay cô, dùng lực hơi mạnh tựa như phát tín hiệu cảnh cáo, nhưng rất biết cách khống chế để không làm cô đau.
Hạ Tuyền bỗng cảm thấy nếu thời gian dừng mãi tại khoảnh khắc này thì tốt lắm thay, để cô có thể buông tha những hận thù nặng gánh trên lưng suốt mấy năm ròng, cũng như dẹp bỏ khoảng cách cao vời vợi giữa anh và cô. Hai người chìm đắm trong giây phút mặn nồng của hiện tại, chẳng cần đắn đo suy nghĩ xem ngày mai sẽ ra sao.
Được vậy thì tốt biết bao.
Lệ Tịnh Lương ngủ tới hơn một giờ khuya thì giật mình tỉnh dậy. Người anh đã bớt sốt, trên trán lại có cảm giác lành lạnh man mát.
Anh giơ tay chạm vào, hóa ra là cái khăn lông nhỏ.
Anh ngoẹo đầu nhìn sang bên cạnh, không thấy bóng hình cô gái ấy, những chuyện xảy ra ban ngày chừng như chỉ là giấc mộng đẹp.
Lệ Tịnh Lương ngồi bật dậy, xoa hai bên thái dương một lúc, rồi xỏ giày đi xuống dưới lầu.
Đi tới phòng bếp, anh ngó thấy bóng dáng Hạ Tuyền, cô đang đeo tạp dề lọ mọ nấu ăn. Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu, nụ cười đằm thắm, đượm đầy vẻ quan tâm trên khuôn mặt mĩ lệ đậm nét thanh xuân sa vào đôi mắt anh.
"Sao anh thức dậy rồi? Đói bụng à?"
"Đã gần một giờ." Anh đáp một câu trớt quớt, chẳng ăn nhập gì với câu cô hỏi.
Hạ Tuyền không buồn so đo cùng anh chàng trái tính trái nết này, cô thu hồi tầm mắt và tiếp tục nấu ăn, đoạn nghiêm túc báo cáo: "Vừa nãy em đoán anh sẽ vì đói mà thức giấc, nên xuống đây nấu cho anh vài món, anh thấy tác phong nghề nghiệp của em đã chuẩn chưa, có tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận hay không?"
Bổn phận? Cô nên có bổn phận gì đây? Đơn giản chính là... bổn phận của nàng minh tinh chân dài được ông chủ đại gia bao nuôi.
Lệ Tịnh Lương đã thấm thía đủ cảm giác tự bê đá đập chân mình và quan ngại rằng, những lời nói lẫy ngày hôm nay của anh sớm muộn gì cũng khiến anh phải trả giá đắt.
Do anh mặc áo sơ mi mà ngủ mê man trong thời gian dài, thế nên chiếc áo đã ướt đẫm mồ hôi. Hạ Tuyền vừa đậy xong nắp nồi bèn đi đến trước mặt Lệ Tịnh Lương, duỗi tay cởi mấy cúc áo cho anh và rằng: "Anh đi thay quần áo khác đi, để đồ dơ cho em giặt."
Lệ Tịnh Lương chưa kịp thích ứng với sự nhiệt tình thái quá của Hạ Tuyền. Cô hành động tự nhiên như thể bọn họ đã trải qua cuộc sống chung đụng lâu lắm rồi, nhưng thực tế trái ngược hoàn toàn.
"Thôi khỏi, để ngày mai người giúp việc sẽ làm."
Anh thụt lùi về sau mấy bước và lên tiếng cự tuyệt, diện mạo thanh quý không giấu được vẻ phờ phạc xanh xao, song cặp mắt thâm sâu mà tĩnh tại vẫn ánh lên vẻ tinh thông như thường, dường như mỗi phút mỗi giây đều hiện hữu sự nhạy bén cơ trí.
Hạ Tuyền nhoẻn cười xinh xắn: "Đã có em thì cần chi người giúp việc nữa? Ông chủ Lệ quả là kiếm tiền như nước nên đốt tiền như rác*, bỏ ra cả ối tiền mà chỉ bắt em nhận mỗi nhiệm vụ làm ấm giường thôi sao?"
*Nguyên văn là tài đại khí thô: Chỉ mấy kẻ giàu có, nhiều tiền lắm bạc nhưng thô tục, tiêu xài phung phí, thích khoe khoang chơi trội.
Lệ Tịnh Lương lặng thinh lườm cô một cái sắc lẹm. Hạ Tuyền bèn húng hắng giả ho một tiếng rồi nắm lấy tay anh dẫn lên lầu hai. Bọn họ đi thẳng vào phòng thay quần áo của Lệ Tịnh Lương. Đứng trước căn phòng rộng thênh thang cùng số lượng trang phục đủ để nhấn chìm cô, Hạ Tuyền không khỏi tặc lưỡi xuýt xoa: "Thật là hổ thẹn, thân là phụ nữ, ấy vậy mà số lượng quần áo của em thua xa ông chủ Lệ."
"..."
Ngày thường chẳng thấy gì đặc biệt, thế sao hôm nay anh bỗng xuất hiện cảm giác, sở hữu quá nhiều quần áo chẳng những không đáng tự hào mà còn phiền phức quá đỗi?
"Hạ Tuyền."
Rốt cuộc Lệ Tịnh Lương đã chịu mở miệng nhả chữ. Anh ỷ vào ưu thế chiều cao vượt trội mà vươn tay đặt trên đỉnh đầu cô, khống chế không cho cô ngọ nguậy. Cô bị anh đánh lén nên không phục bèn ra sức giãy nảy, vung tay đá chân tấn công anh, nhưng anh chỉ cần lùi về sau một bước là có thể nhẹ nhàng hóa giải mấy đòn tấn công loạn xạ như mèo cào của cô.
"... Anh chơi xấu, không công bằng." Hạ Tuyền nản lòng lên án anh.
Lệ Tịnh Lương khẽ nhếch khóe miệng, thấp thoáng ý cười giễu cợt: "Em có biết bây giờ là mấy giờ hay không?"
"Biết chứ, lúc nãy anh vừa nói là một giờ đấy thôi." Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, trông hồn nhiên vô đối.
"Vào giờ này, con người thường làm gì?"
"... Ngủ."
"Vậy sao em còn đứng lì ở đây?"
"Hiển nhiên là bởi nấu cơm cho anh ăn, anh đã bỏ bữa tối, thể nào bây giờ bụng cũng đói meo..."
"Tôi sẽ tự ăn, giờ em đi ngủ đi."
Anh xoay mặt cô qua hướng khác, vừa vặn đối diện với cánh cửa ra vào.
Hạ Tuyền ra chiều bịn rịn luyến lưu, ngoái đầu nhìn anh tha thiết: "Anh thật sự không muốn thay quần áo hả?"
"Có thay thì cũng thay đồ ngủ."
Ngữ khí anh bật rõ sự dửng dưng ơ thờ, dung mạo tuấn mĩ rành rành hiện lên biểu tình thúc giục. Bởi vừa tỉnh dậy nên anh không đeo kính. Thiếu đi 'hai mảnh ve chai' trong suốt, mặt mày tuấn tú của anh nhiều thêm vẻ ôn hòa nhã nhặn, tăng sức lay động hồn người.
Hạ Tuyền không nặng không nhẹ thốt một câu xanh rờn: "Nhưng em muốn nhìn anh cởi sạch quần áo mà..."
Anh trực tiếp túm tay cô kéo ra khỏi phòng thay quần áo. Mấy phút sau, Lệ Tịnh Lương trong bộ đồ ngủ thật giản dị bước ra ngoài, đi thẳng xuống lầu một.
Thất vọng tràn trề rồi, anh không mặc kiểu áo choàng ngủ như cô mong đợi. Nghĩ tới việc anh đang thưởng thức những món ăn do tự tay cô chế biến, đáy lòng Hạ Tuyền liền dặt dìu những xúc cảm ngòn ngọt. Mang theo tâm trạng ngây ngất, cô hài lòng đi về phía phòng ngủ, thỏa mãn chui vào tấm chăn lớn, vui vẻ nhắm nghiền hai mắt.
Lúc Lệ Tịnh Lương về phòng, Hạ Tuyền đã say trong giấc nồng. Anh nửa nằm nửa ngồi bên cạnh cô, mở Notebook lên xem xét tài liệu. Chốc chốc, anh lại nghiêng đầu nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm.
Nói thế nào đây nhỉ, thôi thì mượn những câu chữ khá phổ biến để hình dung bức tranh giữa hai người —— Khi anh đang ngắm nhìn làn mây trắng, thì chốc chốc lại nghía sang em, lúc nhìn mây thì thấy rất gần, nhưng khi nhìn em lại thấy xa quá đỗi.
Cứ như thế, Hạ Tuyền trải qua mấy ngày sống an ổn trong nhà Lệ Tịnh Lương.
Lúc Hứa Cách Phỉ tới chuyển đồ cho Hạ Tuyền, hiển nhiên cô ấy sửng sốt một phen.
Nhờ Hạ Tuyền, Hứa Cách Phỉ được dịp tham quan phòng ngủ của Lệ Tịnh Lương. Đứng trước nội thất được trang hoàng xa hoa mà thời thượng, Hứa Cách Phỉ vô thức lia mắt săm soi Hạ Tuyền - người phụ nữ đang dần chiếm lĩnh những đặc quyền của một nữ chủ nhân thực thụ, để rồi không khỏi cảm thán một câu: Cái thế giới xem trọng vẻ bề ngoài này đã thật sự vô phương cứu chữa!
"Không ngờ đã lên lịch công chiếu rồi, quả là thời gian cứ trôi qua vùn vụt." Cầm vé xem phim trong tay, Hạ Tuyền bỗng bùi ngùi cảm khái.
Hứa Cách Phỉ hùa theo một cách vô vị: "Hì hì, em cũng sắp chính thức lên chức mẹ rồi, nhanh thật."
"Chị Phỉ." Hạ Tuyền đảo tròn hai tròng mắt đen, nhìn cô ấy chăm chắm, "Gần đây trong công ty có biến động nào đáng chú ý không chị? Hôn ước giữa Lệ Tịnh Lương và Diệp Minh Tâm đã công bố hủy bỏ chưa?"
Hứa Cách Phỉ trừng mắt lừ cô: "Chị lạy cô, cô đã đủ chuẩn làm hồ ly lắm rồi, không cần diễn sâu thêm nữa đâu, mà sao hễ cứ liên hệ với chị, là cô bám riết vào vấn đề đó để gặng hỏi hoài vậy?"
"Tại em bây giờ là "Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*"." Hạ Tuyền vỗ vỗ bụng mình.
*Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: là một thành ngữ để chỉ một kẻ nào đó dùng thế lực bắt ép hoàng đế, lấy danh nghĩa của hoàng đế để ra lệnh. Câu nói này áp dụng cho thời đại bây giờ để chỉ những kẻ lợi dụng danh nghĩa của lãnh đạo để cưỡng ép người khác làm theo ý muốn của bản thân.
Hứa Cách Phỉ chưa kịp cất giọng đáp trả, thì một loạt âm thanh của tiếng gõ cửa đã vang lên. Hai cô nàng ngây ngốc ngoái đầu nhìn ra hướng cửa, thấy Lệ Tịnh Lương mặt không đổi sắc đứng sừng sững ở đấy, tay anh xách theo một cái túi giấy, không biết bên trong chứa đựng thứ gì.
"Anh Lệ." Hứa Cách Phỉ lật đật đứng dậy, còn chấp hành tư thế mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Hạ Tuyền sượng sùng kéo chăn đắp lên người, trưng ra vẻ mặt lấy lòng, lúng búng nói: "Anh đã về."
Lệ Tịnh Lương cười như không cười nhìn lướt qua bụng cô, rồi không chút lưu luyến xoay người đi qua thư phòng, dáng diệu của anh trước khi đi tựa như muốn nói: lại còn là thiên tử cơ đấy?
Hứa Cách Phỉ thấy anh đã đi khuất bóng, liền giơ tay chùi chùi mấy giọt mồ hôi rịn ra trên trán, thì thầm với Hạ Tuyền: "Chị không nghe tin tức hai người họ hủy bỏ hôn ước, có điều, gần đây không thấy Diệp Minh Tâm xuất hiện ở công ty, phỏng chừng là em biến mất nên cô ta chẳng còn ai để hành hạ, thành thử mất hẳn động lực lui tới công ty. Thôi em nghỉ ngơi cho khỏe nhé, chị về đây."
Hạ Tuyền vội vàng ngăn cản bước chân Hứa Cách Phỉ: "Chị khoan hẵng đi. Em có thể sẽ xuất ngoại vài ngày đấy, hôm nay thông báo trước với chị một tiếng, mai mốt chị có việc gì thì liên hệ qua mail với em nhé."
"Em muốn ra nước ngoài? Lệ Tịnh Lương dẫn em đi hả?"
"Không phải, em đi một mình thôi."
"Bà cô của tôi ơi, đừng làm rộn nữa, bụng cô đã gần ưỡn lên như bụng ếch mà còn định tung tăng đi đâu chơi nữa?" Trên khuôn mặt Hứa Cách Phỉ viết đầy hai chữ phản đối.
"Vẫn chưa tới năm tháng mà chị, em ra ngoài một chuyến sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Đã ngần này tuổi rồi, đương nhiên em sẽ biết cách tự chăm sóc lo liệu cho bản thân. Nói thật chị nghe, số là sắp tới, ân nhân ngày trước đã tài trợ cho em ăn học có tổ chức một buổi tiệc mừng, nên em muốn tham gia." Hạ Tuyền ôm bụng giải thích.
Hứa Cách Phỉ dừng một tẹo, sau gật gù: "Chỗ chị thì không có vấn đề gì cả, hay em hỏi ý ông chủ của em đi."
"Ông chủ của em?" Hạ Tuyền thả ánh nhìn về phía cánh cửa, khẽ thì thầm "Ừ ha, còn anh ấy nữa chứ."
Hứa Cách Phỉ hết nói nổi, chỉ đành vỗ vỗ bả vai Hạ Tuyền, sau đó đứng dậy ra về. Nơi đây tuy nguy nga tráng lệ, lầu vàng gác tía nhưng chẳng phải là chỗ ở lí tưởng. Cô chỉ vừa ngồi chơi mấy phút mà cả người mướt mồ hôi, về sau tốt nhất là hạn chế bén mảng tới đây.
Sau khi Hứa Cách Phỉ ra về, Hạ Tuyền xuống giường đi tới thư phòng, cô nhìn thấy Lệ Tịnh Lương đang ở bên trong bận rộn xử lí công việc.
Cặp mắt anh từ màn hình máy tính ngước lên nhìn cô, rồi chuyển hướng sang cái túi giấy đặt trên bàn, cuối cùng trở về nhìn chòng chọc máy tính.
Hạ Tuyền dường như được chỉ điểm, bèn rảo bước đi tới mép bàn, sờ sờ túi giấy, hỏi nhỏ: "Cho em?"
Lệ Tịnh Lương gật đầu.
"Anh lại có thể tặng quà cho em ư? Chắc hôm nay trời đổ mưa to quá." Hạ Tuyền kinh ngạc nói.
Lệ Tịnh Lương nhìn cô bằng ánh mắt chất chồng vẻ bí hiểm, ôn tồn bảo: "Em mở ra xem trước rồi hẵng lải nhải sau."
Hạ Tuyền hiếu kì mở vội chiếc túi, hấp tấp chúi đầu nhìn vào trong... Quà tặng gì chứ, chỉ toàn là sách với sách, ngoại trừ thực đơn dành cho bà bầu, còn có sách hướng dẫn những điều cần lưu ý khi mang thai, hoặc là cách dưỡng thai hiệu quả. Haizz, người đàn ông này...
"Em định xuất ngoại." Hạ Tuyền nhấc lên cái túi, dùng ngữ điệu chẳng mấy thân thiện để thông báo anh biết.
Hai bàn tay Lệ Tịnh Lương vẫn di chuyển thoăn thoắt trên bàn phím, không hề có một giây ngơi nghỉ, anh đáp gọn lỏn: "Không cho phép."
"Tại sao chứ?" Hạ Tuyền thắc mắc, "Em ra nước ngoài một chuyến thì có sao đâu. Ở trong nước, em không thể tự do đi lại, lúc nào cũng ru rú trong nhà. Vừa bước ra đường thì lo bóng lo gió, sợ bị cánh phóng viên chụp ảnh. Em sắp bỏ mạng bởi cuộc sống ngột ngạt, tù túng này rồi."
"Em chỉ vì lí do đó mới muốn ra nước ngoài?"
"À..."
Tiếng chuông cửa lanh lảnh thoắt vang lên dồn dập, Lệ Tịnh Lương chủ động tạm dừng cuộc đối thoại giữa hai người. Anh tắt máy tính, nói với cô rằng: "Đừng xuống lầu" rồi bỏ đi.
Dù anh không cho cô xuống lầu, thì cô vẫn có thể đứng trên lầu hai nhìn lén. Hạ Tuyền lặng lẽ chạy đến góc rẽ cầu thang, tay bám chặt lan can, khom người nhìn xuống, thấy được mấy vị khách ghé thăm nhà của Lệ Tịnh Lương.
Là Diệp Minh Tâm cùng Diệp Hân, còn có... Lương Ngâm.
Dòng suy nghĩ bất giác trôi về những ngày xưa còn vương nỗi buồn man mác. Lần đầu tiên chạm mặt Lương Ngâm, trong lòng Hạ Tuyền liền trồi lên nỗi sợ hãi không tên, sau này cô mới biết, đó là bản năng được sinh ra do ý thức tự bảo vệ mình của một đứa bé. Dạo đó, cô nằm mơ cũng không ngờ tới, người đàn bà này đã nhẫn tâm cướp đoạt bố cô, để từ đó khiến một gia đình đang hạnh phúc mỹ mãn phút chốc bị hủy diệt tan nát.
"Diệp tổng?"
Dường như ba người đó tự động đến đây mà không thông báo trước với Lệ Tịnh Lương. Anh nhìn cả nhà họ bằng ánh mắt hàm chứa vẻ kháng cự lẫn trong nét chế giễu khôi hài.
Diệp Hân mỉm cười ôn hòa: "Con bé Tâm Tâm nói hôm nay là sinh nhật của cậu. Nó cứ nằng nặc muốn đến đây chúc mừng cậu. Tôi nghĩ hai bên nhà chúng ta đã lâu không gặp mặt nên nhân dịp này ghé thăm cậu luôn."
Té ra hôm nay là sinh nhật của Lệ Tịnh Lương? Sao anh chẳng hé miệng nói với cô lời nào thế? Người đàn ông này...không ngờ ngày sinh nhật của mình lại chịu về nhà sớm với cô?
"Hôm nay tôi còn rất nhiều công việc cần giải quyết." Lệ Tịnh Lương trưng ra biểu tình vô cùng tiếc nuối, cũng chẳng thèm khách sáo mời ba người họ vào nhà, "Thế nên xin lỗi Diệp tổng, đành hẹn khi khác vậy."
Mấy ngày vừa qua, Diệp Minh Tâm luôn ép lòng sống chung với chữ 'nhẫn'. Cô ta còn chủ động hạ mình nhờ hai vị phụ huynh tới đây một chuyến, chấp nhận ăn nói khép nép với Lệ Tịnh Lương nhằm cứu vãn mối nhân duyên đang chực đổ vỡ. Thế mà Lệ Tịnh Lương chẳng màng đón nhận thiện ý của họ, thậm chí quên bẵng luôn phép tắc lịch sự cơ bản, không thèm mời họ vào nhà, điều này đã chứng minh trong lòng anh có quỷ!
"Em cảm thấy anh chẳng bận chuyện gì cả, có chăng là lấy cớ để che giấu nhân tình mà thôi!" Diệp Minh Tâm há họng la lối om sòm, sau đó lao mình tới trước muốn xông vào nhà.
Lệ Tịnh Lương kịp thời vươn tay chắn trước mặt cô ta, mặc cho cô ta lăn lê bò lết đến cỡ nào cũng không thể tiến vào nhà nửa bước.
Diệp Hân nhíu mày liếc nhìn Lương Ngâm. Lương Ngâm hiểu ý chồng bèn tiến lên nắm tay Diệp Minh Tâm, và nở nụ cười ngượng nghịu, hối lỗi cùng Lệ Tịnh Lương.
Lệ Tịnh Lương hạ cánh tay xuống, giữa hai hàng chân mày đẹp tựa tranh vẽ toát lên ý cười khách khí, cổ áo sơ mi trắng như tuyết tôn lên nước da cùng màu trắng sáng. Anh sải một bước dài, tạo ra tư thế ‘Mời’.
"Tạm biệt." Anh lần nữa hạ lệnh đuổi khách, quả nhiên không cho gia đình Diệp Hân chút mặt mũi nào.
Ba lần bảy lượt bị Lệ Tịnh Lương ghẻ lạnh, nhưng nhờ đạo hạnh cao thâm được trui rèn từ chốn thương trường khắc nghiệt, Diệp Hân còn có thể gắng gượng tạm thời nuốt giận vào lòng, thế nhưng, hai mẹ con Lương Ngâm thì đã ứa gan lộn ruột.
Diệp Minh Tâm đã sớm nghi ngờ Lệ Tịnh Lương bảo bọc che chở cho Hạ Tuyền, bởi lẽ từ ngày mà hai người đó một trước một sau ra khỏi cửa phòng làm việc của Ôn Minh Hạo, Hạ Tuyền liền biến mất dạng, làm cô ta không cách nào dò la được tung tích. Bấy giờ, Lệ Tịnh Lương lại nhất mực không cho cô ta vào nhà, hành động của anh đã gián tiếp tố cáo chuyện gian díu giữa anh và Hạ Tuyền rồi.
Diệp Minh Tâm bèn hấp háy mắt với mẹ mình. Lương Ngâm khẽ vỗ vỗ mu bàn tay con gái, ý bảo con gái chớ nóng vội, việc đâu vẫn còn có đấy. Sau, bà ta quay sang giáp mặt cùng Lệ Tịnh Lương, cố ý bày ra tư thái của một trưởng bối: "Tịnh Lương, dù gì thì chúng tôi cũng đã cất công đi tới đây một chuyến, cứ cho rằng cậu có việc bận thì cũng nên nhín chút thời gian để mời chúng tôi vào nhà mới phải phép chứ? Tuy hôm nay là sinh nhật của cậu, nhưng cũng không thể vin vào đó để vô lễ với bậc trưởng bối được." Ngữ điệu bà ta hết sức nhu hòa, nói xong còn chớp mắt mấy cái, ra vẻ đùa vui. Kỳ thật, bà ta đã khéo léo dùng chữ ''lễ'' để áp đặt Lệ Tịnh Lương.
Ruột gan Hạ Tuyền liền rối tung rối mù, nếu mấy người Lương Ngâm thực sự tiến vào nhà, phỏng chừng Diệp Minh Tâm sẽ kiếm cớ đòi lên lầu kiểm tra xem xét. Giả sử cô bị bọn họ bắt tại trận thì nên làm thế nào mới tốt? Cô đương nhiên mong muốn mấy người đó chịu đả kích nặng nề. Có điều, xét theo tình hình rối ren trước mắt, cô căn bản không có tâm tư lẫn điều kiện để xử lí đến nơi đến chốn hậu quả của vụ việc. Với cả, ắt hẳn Lệ Tịnh Lương cũng chưa muốn sự tình bị phanh phui sớm như vậy.
Hiện tại, điều duy nhất cô có thể làm, chính là hi vọng Lệ Tịnh Lương đừng cho họ bước vào nhà.
CHẳng qua, đôi tai ông chủ Lệ không cách nào nghe thấy lời cầu nguyện xuất phát từ nội tâm Hạ Tuyền.
Từ nãy giờ, thân thình cao lớn của anh vẫn đứng chắn trước cửa, nhưng khi nghe xong những lời Lương Ngâm nói, nụ cười bên môi anh càng thêm bí hiểm, phảng phất vẻ trào phúng hòa lẫn hàm ý ngán ngẩm, nhìn thế nào cũng thấy nguy hiểm trùng trùng.
"Nếu đã thế, vậy mời ba vị vào nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.