Chương 3:
An Ni Vy
17/02/2024
Sở dĩ Kinh Hạ không nhận ra anh là vì lần đầu tiên gặp mặt giữa hai người, cục diện khi đó quá hỗn loạn.
Vào thời khắc sát thủ Nanno của Hoắc Sở Trầm bị lộ mặt thì lập tức bắt đầu phát động đột kích bất ngờ.
Súng tiểu liên bắn phá liên tục, âm thanh rung trời, khắp nơi trên boong tàu đều là lỗ đạn và mảnh vỡ của bàn ghế.
Lúc đó cô chỉ quan tâm bảo vệ Ôn Vãn Vãn tránh đi nơi tập trung hỏa lực, cũng chỉ thoáng nhìn qua Hoắc Sở Trầm như chuồn chuồn lướt nước, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả.
Nhưng Hoắc Sở Trầm lại nói anh đã gặp qua cô.
Không biết tại sao, Kinh Hạ luôn cảm thấy anh nói như vậy là còn một ý nghĩa khác nữa.
Hai bên đều im lặng, ánh mắt của Hoắc Sở Trầm từ từ nhìn vào tay cô, tùy ý hỏi một câu: "Đã muộn như vậy rồi Kinh tiểu thư còn muốn đi đâu?"
"Ah! Cô ta đi lấy đồ giúp em."
Có giọng nữ trong phòng bếp truyền đến, trong tay Ôn đại tiểu thư đang cầm hai ly rượu whisky, vội vã đi qua.
Hoắc Sở Trầm âm thầm nhíu mày.
"Vụ ám sát vừa rồi quá đáng sợ, em nghe thấy súng PTSD nên đã rất sợ hãi, nếu như không uống thuốc an thần thì không có cách nào ngủ được."
Sau khi Ôn Vãn Vãn nói xong thì cô ta đi tới, lấy đi túi giấy trong tay Kinh Hạ.
Là đại tiểu thư của tập đoàn Singapore Wings, ba cô ta, Ôn Dịch Hành là người giàu nhất Sư thành, ông ta kiểm soát đường biển, đường hàng không, bao gồm quyền đi qua eo biển Malacca đến Đông Á và Đông Nam Á. Cô ta nổi tiếng là người rất kiêu căng, xấc láo.
Đối với Ôn Vãn Vãn mà nói, thế giới chỉ có bản thân cô ta là nhất, cảm nhận của người khác không bao giờ nằm trong sự cân nhắc của cô ta.
Đương nhiên, người khác này còn có cả Hoắc Sở Trầm.
Thế nên không biết đại tiểu thư đây là đang cứu lấy bầu không khí ngượng ngùng này hay là làm cho nó lạnh thêm nữa, nhưng khí thế bức người vừa rồi Hoắc Sở Trầm cũng đã giảm bớt đi vài phần.
Ôn Vãn Vãn ngồi xuống bên cạnh Kinh Hạ, giả vờ đưa ly Whisky còn lại cho Hoắc Sở Trầm.
Qua ánh sáng của chiếc đèn chùm khổng lồ trong phòng khách, Kinh Hạ có thể thấy rõ một sợi tóc bồng bềnh trên mặt rượu.
Bây giờ cô đã chắc chắn rằng, Ôn Vãn Vãn là đang cố ý đuổi người.
Hoắc Sở Trầm không nhận lấy ly rượu mà Ôn Vãn Vãn đưa, lạnh lùng nhìn Kinh Hạ mà nói tiếp: "Kinh tiểu thư là người New York?"
Kinh Hạ hơi giật mình, sau đó gật đầu.
"Nhưng trong công ty bảo vệ an toàn ở New York, không tìm được hồ sơ hai năm trước của Kinh tiểu thư. Nói cách khác, Kinh tiểu thư mới vào ngành chưa đến hai năm?"
Kinh Hạ rùng mình.
Cô đã hiểu tại sao hôm nay người không bao giờ quan tâm đến chuyện sống chết của Ôn Vãn Vãn này lại đột ngột đến thăm.
Hóa ra anh đến đây không chỉ để an ủi vị hôn thê của mình, mà còn để thám thính nguồn gốc của cô.
Vậy thì câu nói đầu tiên mà khi cả hai gặp nhau, anh đã nhắc đến buổi lễ đính hôn đó là có dụng ý khác.
Vốn dĩ, lịch trình và thời gian tổ chức tiệc đính hôn được giữ bí mật nghiêm ngặt. Gia tộc Nanno lại có thể xác định chính xác vị trí, nếu nói là không có nội gián thì đến cả Kinh Hạ cũng sẽ không tin.
Cho nên Hoắc Sở Trầm đây là…
Kinh Hạ nhìn lại anh, thái độ rất bình thản, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Làm bảo vệ chính thức đúng là chưa đến hai năm, Ôn tiểu thư là chủ thuê đầu tiên của tôi."
Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên: "Chưa đến hai năm mà có được thân thủ như thế này."
“Trước khi trở thành vệ sĩ, tôi đã làm huấn luyện viên chiến đấu trong một phòng tập chiến đấu ở Khu Phố Tàu”, Kinh Hạ nói thêm: "Từ nhỏ tôi cũng đã bắt đầu học chiến đấu."
“Từ nhỏ?” Hoắc Sở Trầm nghiêng đầu qua, đôi mắt đen phản chiếu một tia lạnh lùng.
"Ừ." Kinh Hạ gật đầu.
"Vậy thì Kinh tiểu thư còn sở thích gì nữa mà cô đã duy trì trong nhiều năm hay không?"
Tim bỗng đập thình thịch, một tia sáng trắng lóe lên trước mắt, tiếng súng nổ ầm ầm và tiếng kêu thảm thiết giống như những bóng ma đột nhiên chui ra từ địa ngục.
May mắn thay, giây phút sững sờ này không khiến cô mất bình tĩnh. Kinh Hạ nắm lấy vạt áo của mình, nhẹ giọng nói: "Không có."
"Không có?" Hoắc Sở Trầm nhướng mày, ánh mắt tối sầm lại.
"Không có." Kinh Hạ lặp lại, kiên quyết lắc đầu.
Cô là người nhà họ Ôn, dù là vì thể diện hay là tình cảm, Kinh Hạ biết rằng Hoắc Sở Trầm sẽ không công khai động vào cô.
Một đêm mưa ở Manhattan được phản chiếu trong ly rượu whisky.
Bầu không khí có chút căng thẳng.
"Ah—"
Ở đầu bên kia của ghế sô pha, Ôn Vãn Vãn ngáp một cái dài đến đôi mắt cũng chảy nước mắt ra.
Vào thời khắc sát thủ Nanno của Hoắc Sở Trầm bị lộ mặt thì lập tức bắt đầu phát động đột kích bất ngờ.
Súng tiểu liên bắn phá liên tục, âm thanh rung trời, khắp nơi trên boong tàu đều là lỗ đạn và mảnh vỡ của bàn ghế.
Lúc đó cô chỉ quan tâm bảo vệ Ôn Vãn Vãn tránh đi nơi tập trung hỏa lực, cũng chỉ thoáng nhìn qua Hoắc Sở Trầm như chuồn chuồn lướt nước, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả.
Nhưng Hoắc Sở Trầm lại nói anh đã gặp qua cô.
Không biết tại sao, Kinh Hạ luôn cảm thấy anh nói như vậy là còn một ý nghĩa khác nữa.
Hai bên đều im lặng, ánh mắt của Hoắc Sở Trầm từ từ nhìn vào tay cô, tùy ý hỏi một câu: "Đã muộn như vậy rồi Kinh tiểu thư còn muốn đi đâu?"
"Ah! Cô ta đi lấy đồ giúp em."
Có giọng nữ trong phòng bếp truyền đến, trong tay Ôn đại tiểu thư đang cầm hai ly rượu whisky, vội vã đi qua.
Hoắc Sở Trầm âm thầm nhíu mày.
"Vụ ám sát vừa rồi quá đáng sợ, em nghe thấy súng PTSD nên đã rất sợ hãi, nếu như không uống thuốc an thần thì không có cách nào ngủ được."
Sau khi Ôn Vãn Vãn nói xong thì cô ta đi tới, lấy đi túi giấy trong tay Kinh Hạ.
Là đại tiểu thư của tập đoàn Singapore Wings, ba cô ta, Ôn Dịch Hành là người giàu nhất Sư thành, ông ta kiểm soát đường biển, đường hàng không, bao gồm quyền đi qua eo biển Malacca đến Đông Á và Đông Nam Á. Cô ta nổi tiếng là người rất kiêu căng, xấc láo.
Đối với Ôn Vãn Vãn mà nói, thế giới chỉ có bản thân cô ta là nhất, cảm nhận của người khác không bao giờ nằm trong sự cân nhắc của cô ta.
Đương nhiên, người khác này còn có cả Hoắc Sở Trầm.
Thế nên không biết đại tiểu thư đây là đang cứu lấy bầu không khí ngượng ngùng này hay là làm cho nó lạnh thêm nữa, nhưng khí thế bức người vừa rồi Hoắc Sở Trầm cũng đã giảm bớt đi vài phần.
Ôn Vãn Vãn ngồi xuống bên cạnh Kinh Hạ, giả vờ đưa ly Whisky còn lại cho Hoắc Sở Trầm.
Qua ánh sáng của chiếc đèn chùm khổng lồ trong phòng khách, Kinh Hạ có thể thấy rõ một sợi tóc bồng bềnh trên mặt rượu.
Bây giờ cô đã chắc chắn rằng, Ôn Vãn Vãn là đang cố ý đuổi người.
Hoắc Sở Trầm không nhận lấy ly rượu mà Ôn Vãn Vãn đưa, lạnh lùng nhìn Kinh Hạ mà nói tiếp: "Kinh tiểu thư là người New York?"
Kinh Hạ hơi giật mình, sau đó gật đầu.
"Nhưng trong công ty bảo vệ an toàn ở New York, không tìm được hồ sơ hai năm trước của Kinh tiểu thư. Nói cách khác, Kinh tiểu thư mới vào ngành chưa đến hai năm?"
Kinh Hạ rùng mình.
Cô đã hiểu tại sao hôm nay người không bao giờ quan tâm đến chuyện sống chết của Ôn Vãn Vãn này lại đột ngột đến thăm.
Hóa ra anh đến đây không chỉ để an ủi vị hôn thê của mình, mà còn để thám thính nguồn gốc của cô.
Vậy thì câu nói đầu tiên mà khi cả hai gặp nhau, anh đã nhắc đến buổi lễ đính hôn đó là có dụng ý khác.
Vốn dĩ, lịch trình và thời gian tổ chức tiệc đính hôn được giữ bí mật nghiêm ngặt. Gia tộc Nanno lại có thể xác định chính xác vị trí, nếu nói là không có nội gián thì đến cả Kinh Hạ cũng sẽ không tin.
Cho nên Hoắc Sở Trầm đây là…
Kinh Hạ nhìn lại anh, thái độ rất bình thản, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Làm bảo vệ chính thức đúng là chưa đến hai năm, Ôn tiểu thư là chủ thuê đầu tiên của tôi."
Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên: "Chưa đến hai năm mà có được thân thủ như thế này."
“Trước khi trở thành vệ sĩ, tôi đã làm huấn luyện viên chiến đấu trong một phòng tập chiến đấu ở Khu Phố Tàu”, Kinh Hạ nói thêm: "Từ nhỏ tôi cũng đã bắt đầu học chiến đấu."
“Từ nhỏ?” Hoắc Sở Trầm nghiêng đầu qua, đôi mắt đen phản chiếu một tia lạnh lùng.
"Ừ." Kinh Hạ gật đầu.
"Vậy thì Kinh tiểu thư còn sở thích gì nữa mà cô đã duy trì trong nhiều năm hay không?"
Tim bỗng đập thình thịch, một tia sáng trắng lóe lên trước mắt, tiếng súng nổ ầm ầm và tiếng kêu thảm thiết giống như những bóng ma đột nhiên chui ra từ địa ngục.
May mắn thay, giây phút sững sờ này không khiến cô mất bình tĩnh. Kinh Hạ nắm lấy vạt áo của mình, nhẹ giọng nói: "Không có."
"Không có?" Hoắc Sở Trầm nhướng mày, ánh mắt tối sầm lại.
"Không có." Kinh Hạ lặp lại, kiên quyết lắc đầu.
Cô là người nhà họ Ôn, dù là vì thể diện hay là tình cảm, Kinh Hạ biết rằng Hoắc Sở Trầm sẽ không công khai động vào cô.
Một đêm mưa ở Manhattan được phản chiếu trong ly rượu whisky.
Bầu không khí có chút căng thẳng.
"Ah—"
Ở đầu bên kia của ghế sô pha, Ôn Vãn Vãn ngáp một cái dài đến đôi mắt cũng chảy nước mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.