Chương 4:
An Ni Vy
17/02/2024
Cô ta chớp chớp mắt giả vờ sững sờ khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn sang, nở một nụ cười không hề có lỗi mà giải thích: "Em buồn ngủ quá, thật sự rất xin lỗi."
Vẻ mặt của Hoắc Sở Trầm không chút biểu cảm, từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ lạnh lùng thờ ơ, thậm chí còn không thèm giả vờ.
May mắn thay Vito trả lời điện thoại xong đã trở lại, nhìn Kinh Hạ và Ôn Vãn Vãn, nhỏ giọng nói gì đó với Hoắc Sở Trầm.
Anh vẫn trầm mặc như cũ, vẻ mặt thản nhiên, cũng không biết anh có nghe thấy hay không. Một lúc sau, anh đứng dậy lấy áo khoác trên ghế sô pha đi thẳng về phía thang máy.
“Quên nữa.” Anh quay lại, ánh mắt rơi vào lên người Ôn Vãn Vãn, bình thản nói: "Gần đây Nanno có động tĩnh không nhỏ, cô mới đến New York, vẫn chưa quen thuộc nơi đây, không có chuyện gì thì đừng có đi lung tung."
Đây là muốn giam lỏng cô ta rồi.
Ôn Vãn Vãn sửng sốt một chút, lập tức từ trên sô pha nhảy dựng lên.
"Còn có Kinh tiểu thư," Hoắc Sở Trầm nói thêm: "Chỉ cần ở trong căn hộ với Ôn tiểu thư là được rồi, nếu cần gì thì cứ nói với Vito, cậu ta sẽ biết sắp xếp."
Hoắc Sở Trầm đã quen với chuyện dùng khí thế bức người, và tất nhiên lần này anh không cho hai người bọn họ có cơ hội để phản bác.
Khi vừa nói xong, hai cánh cửa thang máy liền đóng lại.
*
Từ căn hộ trên tầng cao nhất đến bãi đậu xe ngầm có khoảng cách là 50 tầng.
Mặc dù thang máy xa hoa của pinnacle đủ lớn, nhưng với khí thế của Hoắc Sở Trầm, có thể làm cho bán kính trong vòng hai mét cỏ còn không mọc nổi huống chi chung thang máy với người khác, dù không gian rộng đến đâu cũng sẽ cảm thấy chật chội.
Vito đi theo Hoắc Sở Trầm suốt quãng đường cho đến khi anh ngồi vào ghế phụ của xe Rolls-Royce, cậu ta mới thả lỏng người một chút và bí mật chỉnh lại cà vạt của mình.
Chuyện ngày hôm nay, cậu ta làm không tốt lắm. Chuyện xảy ra đột ngột trên du thuyền thì cũng thôi đi, vừa nãy ở trước mặt mọi người, lại bị một người phụ nữ đá vào cằm…
Nếu không phải ông chủ của mình giúp mình giải quyết, cậu ta thật sự không biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào.
Cũng không thể nào bắn một phát vào tâm phúc của Ôn tiểu thư được chứ.
Trong khi xem lại những sai lầm đã mắc phải trong ngày hôm nay, cậu ta ngước mắt lên và lén quan sát gương mặt của Hoắc Sở Trầm qua gương chiếu hậu.
Đêm ở New York không bao giờ thiếu màu sắc.
Ánh đèn neon cứ theo mưa phùn hắt xuống cửa kính xe, để lại một quầng sáng mờ ảo trong đôi đồng tử lười biếng kia.
Anh ngồi nghiêng, một tay chống cằm. Trên mái tóc đen và cổ áo cao, khuôn mặt trắng lạnh không giống vật sống càng thêm nổi bật. Ánh sáng và bóng tối trong xe thay đổi, giống như nó bị gò má sắc bén của anh cắt ra thành mảnh nhỏ.
Thắt lưng truyền đến cảm giác rung rung, Vito lấy điện thoại di động ra, xem một vài bức ảnh được cấp dưới của mình gửi đến.
Những khuôn mặt đẫm máu và những tên sát thủ trên du thuyền đã bị tra tấn chỉ còn lại một hơi tàn.
"Đã hỏi ra hay chưa?" Giọng nói âm trầm rất dễ nhận biết của Hoắc Sở Trầm từ phía sau truyền đến.
Vito hơi ngập ngừng trả lời: "Vẫn chưa." Một lúc sau, cậu ta nói: "Nanno làm việc luôn luôn thận trọng, chắc chắn sẽ không để mấy tên sát thủ này biết được thân phận của nội gián."
Bầu không khí trong xe càng u ám, Hoắc Sở Trầm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ đến thất thần, thật lâu sau mới hạ giọng một tiếng "ừm".
Vito chột dạ mà nhìn đi chỗ khác, nhìn thấy một tập tin mới trên điện thoại mới được gửi đến.
"Ông chủ," cậu ta mở một máy tính bảng đưa cho Hoắc Sở Trầm mở tài liệu ra nói: "Thông tin về Kinh Hạ đã được tìm thấy."
Đôi mắt âm trầm đó hơi nhíu chặt lại, Hoắc Sở Trầm cầm lấy máy tính bảng.
Vito vẫn ngồi im lặng, chỉ thỉnh thoảng lén nhìn mặt của ông chủ từ gương chiếu hậu - vẫn còn rất bình tĩnh.
Trong lòng đang thầm oán trách thì đột nhiên người ngồi ở phía sau lại vứt máy tính bảng trở lại. Vito chớp mắt chờ mệnh lệnh, chỉ thấy Hoắc Sở Trầm lấy lại vẻ lãnh đạm mà người vật đều không dám đến gần.
"..." Cậu ta đành phải cắn răng hỏi: "Cô ấy có vấn đề gì sao?"
Ngón tay anh vô thức gõ vào tay vịn ở hàng ghế sau, Hoắc Sở Trầm nhẹ nhàng đáp: "Không có."
Vito thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao Kinh Hạ cũng là người của nhà họ Ôn, nếu thật sự có vấn đề, việc hợp tác giữa ông chủ và Wings cũng sẽ bị liên lụy.
Nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, đặc biệt là thời gian mẫn cảm này, nhiều thêm một người bạn hơn là có thêm một kẻ thù.
"Không có vấn đề, mới là có vấn đề rất lớn."
Hoắc Sở Trầm nói: "Lý lịch của cô ta quá sạch sẽ. Logic, tỉ mỉ và không hề có sơ hở, như thể cô ấy biết ai đó sẽ điều tra mình. Ngoài ra..."
Anh dừng lại, nghĩ đến đôi mắt cương nghị mà thản nhiên của Kinh Hạ khi nhìn anh.
Cô nói rằng ngoài đánh nhau kịch liệt, cô không có sở thích nào khác được duy trì trong một thời gian dài.
"Ah ..." Hoắc Sở Trầm thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Đang giở trò, cô vẫn còn non lắm.
Vito giật mình, chưa kịp hiểu nụ cười rùng rợn của ông chủ là có ý gì thì đã nghe thấy mệnh lệnh của Hoắc Sở Trầm: "Bên cạnh tôi không thể có bất kỳ người khả nghi nào.."
"Nhưng bên phía Ôn tiểu thư..."
Âm thanh lạch cạch của găng tay da cọ vào ghế dừng lại, Hoắc Sở Trầm ngước mắt lên, ánh đèn pha hắt xuống đường khiến đôi mắt anh trở nên sắc bén.
Anh nhìn Vito trong gương chiếu hậu một lúc, nghiêm nghị nói: "Trừ khử cô ta và lấy cớ là ngoài ý muốn."
"Vậy sát thủ của Nanno thì sao?" Vito hỏi.
Hoắc Sở Trầm nhắm mắt lại, xoa xoa lông mày đau nhức của mình, lạnh lùng nói: "Như một phần đại lễ, tặng lại cho Nanno đi."
——————
Chiêu đầu tiên của Hoắc tổng: Trừ khử cô ta, lấy cớ là ngoài ý muốn.
Vẻ mặt của Hoắc Sở Trầm không chút biểu cảm, từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ lạnh lùng thờ ơ, thậm chí còn không thèm giả vờ.
May mắn thay Vito trả lời điện thoại xong đã trở lại, nhìn Kinh Hạ và Ôn Vãn Vãn, nhỏ giọng nói gì đó với Hoắc Sở Trầm.
Anh vẫn trầm mặc như cũ, vẻ mặt thản nhiên, cũng không biết anh có nghe thấy hay không. Một lúc sau, anh đứng dậy lấy áo khoác trên ghế sô pha đi thẳng về phía thang máy.
“Quên nữa.” Anh quay lại, ánh mắt rơi vào lên người Ôn Vãn Vãn, bình thản nói: "Gần đây Nanno có động tĩnh không nhỏ, cô mới đến New York, vẫn chưa quen thuộc nơi đây, không có chuyện gì thì đừng có đi lung tung."
Đây là muốn giam lỏng cô ta rồi.
Ôn Vãn Vãn sửng sốt một chút, lập tức từ trên sô pha nhảy dựng lên.
"Còn có Kinh tiểu thư," Hoắc Sở Trầm nói thêm: "Chỉ cần ở trong căn hộ với Ôn tiểu thư là được rồi, nếu cần gì thì cứ nói với Vito, cậu ta sẽ biết sắp xếp."
Hoắc Sở Trầm đã quen với chuyện dùng khí thế bức người, và tất nhiên lần này anh không cho hai người bọn họ có cơ hội để phản bác.
Khi vừa nói xong, hai cánh cửa thang máy liền đóng lại.
*
Từ căn hộ trên tầng cao nhất đến bãi đậu xe ngầm có khoảng cách là 50 tầng.
Mặc dù thang máy xa hoa của pinnacle đủ lớn, nhưng với khí thế của Hoắc Sở Trầm, có thể làm cho bán kính trong vòng hai mét cỏ còn không mọc nổi huống chi chung thang máy với người khác, dù không gian rộng đến đâu cũng sẽ cảm thấy chật chội.
Vito đi theo Hoắc Sở Trầm suốt quãng đường cho đến khi anh ngồi vào ghế phụ của xe Rolls-Royce, cậu ta mới thả lỏng người một chút và bí mật chỉnh lại cà vạt của mình.
Chuyện ngày hôm nay, cậu ta làm không tốt lắm. Chuyện xảy ra đột ngột trên du thuyền thì cũng thôi đi, vừa nãy ở trước mặt mọi người, lại bị một người phụ nữ đá vào cằm…
Nếu không phải ông chủ của mình giúp mình giải quyết, cậu ta thật sự không biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào.
Cũng không thể nào bắn một phát vào tâm phúc của Ôn tiểu thư được chứ.
Trong khi xem lại những sai lầm đã mắc phải trong ngày hôm nay, cậu ta ngước mắt lên và lén quan sát gương mặt của Hoắc Sở Trầm qua gương chiếu hậu.
Đêm ở New York không bao giờ thiếu màu sắc.
Ánh đèn neon cứ theo mưa phùn hắt xuống cửa kính xe, để lại một quầng sáng mờ ảo trong đôi đồng tử lười biếng kia.
Anh ngồi nghiêng, một tay chống cằm. Trên mái tóc đen và cổ áo cao, khuôn mặt trắng lạnh không giống vật sống càng thêm nổi bật. Ánh sáng và bóng tối trong xe thay đổi, giống như nó bị gò má sắc bén của anh cắt ra thành mảnh nhỏ.
Thắt lưng truyền đến cảm giác rung rung, Vito lấy điện thoại di động ra, xem một vài bức ảnh được cấp dưới của mình gửi đến.
Những khuôn mặt đẫm máu và những tên sát thủ trên du thuyền đã bị tra tấn chỉ còn lại một hơi tàn.
"Đã hỏi ra hay chưa?" Giọng nói âm trầm rất dễ nhận biết của Hoắc Sở Trầm từ phía sau truyền đến.
Vito hơi ngập ngừng trả lời: "Vẫn chưa." Một lúc sau, cậu ta nói: "Nanno làm việc luôn luôn thận trọng, chắc chắn sẽ không để mấy tên sát thủ này biết được thân phận của nội gián."
Bầu không khí trong xe càng u ám, Hoắc Sở Trầm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ đến thất thần, thật lâu sau mới hạ giọng một tiếng "ừm".
Vito chột dạ mà nhìn đi chỗ khác, nhìn thấy một tập tin mới trên điện thoại mới được gửi đến.
"Ông chủ," cậu ta mở một máy tính bảng đưa cho Hoắc Sở Trầm mở tài liệu ra nói: "Thông tin về Kinh Hạ đã được tìm thấy."
Đôi mắt âm trầm đó hơi nhíu chặt lại, Hoắc Sở Trầm cầm lấy máy tính bảng.
Vito vẫn ngồi im lặng, chỉ thỉnh thoảng lén nhìn mặt của ông chủ từ gương chiếu hậu - vẫn còn rất bình tĩnh.
Trong lòng đang thầm oán trách thì đột nhiên người ngồi ở phía sau lại vứt máy tính bảng trở lại. Vito chớp mắt chờ mệnh lệnh, chỉ thấy Hoắc Sở Trầm lấy lại vẻ lãnh đạm mà người vật đều không dám đến gần.
"..." Cậu ta đành phải cắn răng hỏi: "Cô ấy có vấn đề gì sao?"
Ngón tay anh vô thức gõ vào tay vịn ở hàng ghế sau, Hoắc Sở Trầm nhẹ nhàng đáp: "Không có."
Vito thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao Kinh Hạ cũng là người của nhà họ Ôn, nếu thật sự có vấn đề, việc hợp tác giữa ông chủ và Wings cũng sẽ bị liên lụy.
Nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, đặc biệt là thời gian mẫn cảm này, nhiều thêm một người bạn hơn là có thêm một kẻ thù.
"Không có vấn đề, mới là có vấn đề rất lớn."
Hoắc Sở Trầm nói: "Lý lịch của cô ta quá sạch sẽ. Logic, tỉ mỉ và không hề có sơ hở, như thể cô ấy biết ai đó sẽ điều tra mình. Ngoài ra..."
Anh dừng lại, nghĩ đến đôi mắt cương nghị mà thản nhiên của Kinh Hạ khi nhìn anh.
Cô nói rằng ngoài đánh nhau kịch liệt, cô không có sở thích nào khác được duy trì trong một thời gian dài.
"Ah ..." Hoắc Sở Trầm thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Đang giở trò, cô vẫn còn non lắm.
Vito giật mình, chưa kịp hiểu nụ cười rùng rợn của ông chủ là có ý gì thì đã nghe thấy mệnh lệnh của Hoắc Sở Trầm: "Bên cạnh tôi không thể có bất kỳ người khả nghi nào.."
"Nhưng bên phía Ôn tiểu thư..."
Âm thanh lạch cạch của găng tay da cọ vào ghế dừng lại, Hoắc Sở Trầm ngước mắt lên, ánh đèn pha hắt xuống đường khiến đôi mắt anh trở nên sắc bén.
Anh nhìn Vito trong gương chiếu hậu một lúc, nghiêm nghị nói: "Trừ khử cô ta và lấy cớ là ngoài ý muốn."
"Vậy sát thủ của Nanno thì sao?" Vito hỏi.
Hoắc Sở Trầm nhắm mắt lại, xoa xoa lông mày đau nhức của mình, lạnh lùng nói: "Như một phần đại lễ, tặng lại cho Nanno đi."
——————
Chiêu đầu tiên của Hoắc tổng: Trừ khử cô ta, lấy cớ là ngoài ý muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.