Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
Chương 22: Cậu đang đến kỳ nhạy cảm?
Đào Ôn Chi
19/05/2024
Editor: Toả Toả
Hôm qua trời còn nắng rực, hôm nay đã có mây mù, những đám mây đen nặng trĩu treo trên đỉnh đầu, dường như sẽ mưa bất cứ lúc nào.
Buổi chiều, Giang Hành Thâm lại đến nhà Phó Chu, gõ gõ cửa giống như ngày hôm qua.
Nhưng lần này chuông cửa vang lên một lúc lâu mà vẫn không có ai đáp lại, ngay khi cậu chuẩn bị gọi điện thoại thì cuối cùng cũng có động tĩnh.
Phó Chu mở cửa, lông mày đang cau lại sau khi nhìn thấy người tới là Giang Hành Thâm mới hơi giãn ra, giọng nói khàn khàn: “Sao cậu lại đến nữa?”
Giang Hành Thâm nghe thấy giọng của hắn, có hơi do dự: “Cậu vẫn chưa hết sốt sao?” Trông dường như còn trầm trọng hơn, ngày hôm qua không uống thuốc sao?
Khoé miệng Phó Chu giật giật, cơn sốt đã hết từ tối hôm qua rồi, nhưng hôm nay phản ứng trong kỳ nhạy cảm lại mạnh mẽ hơn ngày hôm qua, khắp người đều thấy khó chịu.
Hắn không muốn để Giang Hành Thâm vào trong, nói qua loa: “Không còn sốt nữa, cậu về đi, tôi gọi xe cho cậu.”
Hắn không tránh ra, Giang Hành Thâm vẫn đứng tại chỗ, dừng một chút rồi nói: “Hay là cậu đến bệnh viện đi.”
Phó Chu lại cau mày: “Không cần đâu.”
Giang Hành Thâm tiến lên một bước: “Vậy tôi ——”
“Đã nói không cần!” Phó Chu vô cùng bực bội, tâm trạng vốn đã không tốt nay lại càng thêm gắt gỏng, giọng điệu vô thức có chút hung hãn.
Không khí yên lặng vài giây, trong khoảnh khắc đó Giang Hành Thâm không biết nên phản ứng như thế nào.
Cậu chợt cảm thấy việc mình đến đây khi rảnh rỗi là một quyết định sai lầm, nhớ lại thì, hôm qua Phó Chu cũng đã nói không cần cậu đến.
Lời định nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng Giang Hành Thâm ừ một tiếng. Trước khi rời đi, cậu lên tiếng với giọng điệu không chút biến đổi: “Cậu không cần gọi xe cho tôi đâu.”
Phó Chu mở miệng định nói, nhưng Giang Hành Thâm đã đi xa mấy mét. Hắn vò mái tóc rối bù của mình với sự hối hận không thể giải thích, đi lên phòng ngủ trên tầng hai, đứng trước cửa sổ nhìn một bóng người trên đại lộ rợp bóng cây.
Cho đến khi Giang Hành Thâm đi qua một đoạn đường rồi ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh giao lộ, Phó Chu mới thôi không nhìn nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, bầu trời càng lúc càng tối, như thể giây tiếp theo sẽ có những giọt mưa rơi xuống.
Phó Chu nói trong lòng chắc là sẽ không sao đâu, Giang Hành Thâm thông mình như vậy chắc chắn sẽ biết mang dù, thế nên quay người thản nhiên dọn dẹp phòng ngủ.
Mặc dù phòng ngủ của hắn sạch sẽ nhưng lại không gọn gàng, đồ đạc để chỗ này một ít chỗ kia một ít, trông lộn xộn không ngăn nắp.
Ai ngờ vừa mới gắp chăn xong, hắn đã loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa rơi, lắng tai nghe một chút, dường như mưa cũng không lớn lắm, nhưng cũng tí tách liên tục.
Phó Chu xếp gối ngay ngắn, không nhịn được nhớ lại rốt cuộc Giang Hành Thâm có mang theo dù hay không, lúc nãy ở cửa hắn cũng không chú ý.
Hắn lại quay lại cửa sổ, tầm nhìn hướng về phía chiếc ghế dài, thấy Giang Hành Thâm không biết đã đứng dậy từ lúc nào.
Chắc không ngốc đến mức không mang theo dù đâu. Phó Chu thầm nghĩ, kéo cửa sổ ra, nhưng không ngờ mưa lại lớn hơn hắn tưởng, vô số giọt nước theo gió tạt vào mặt hắn.
Sau đó hắn cau mày, nheo mắt lại rồi nhận ra tay Giang Hành Thâm trống không.
Đậu má! Không mang dù thật luôn, còn ngốc nghếch đứng dưới mưa nữa!
Phó Chu lập tức không để ý đến những thứ linh tinh khác nữa, vội vàng bước xuống lầu, tiện tay chộp một chiếc áo khoác che mưa ở huyền quan.
______
Ở đây khá khó để bắt xe trực tiếp trên đường, Giang Hành Thâm gọi xe bằng điện thoại, sau đó chuẩn bị ngồi trên ghế dài chờ, vừa mới ngồi xuống, chợt cảm thấy trên mặt có chút ươn ướt lạnh lẽo, lúc này cậu mới nhận ra trời đang mưa.
Cậu hơi bối rối, lại đứng dậy, ấn đường nhíu lại, nghĩ thầm hôm nay thật xui xẻo, lúc ra ngoài quên mang dù theo.
Hôm nay là lập hạ, cơn mưa này đến thật nhanh.
Mấy ngày nay nhiệt độ tăng cao, Giang Hành Thâm không mặc áo khoác, lúc này chẳng có gì để che mưa, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Mưa mỗi lúc một lớn, xung quanh vốn đã không có người, lúc này chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp độp cùng với tiếng lá cây xào xạc bị mưa đánh vào.
Tuy nhiên trong tấm màn mưa này, khoé mắt Giang Hành Thâm bỗng dưng thấy điều gì đó, cậu nghiêng đầu nhìn sang bên phải, thấy dưới mưa có một người không biết chạy từ đâu ra.
Giang Hành Thâm mím môi, có chút lạnh lùng vô tình nghĩ, trời mưa mà còn chạy ra ngoài, ngoài kẻ thần kinh ra thì chẳng có ai.
Ai ngờ kẻ thần kinh đó lại chạy thẳng về phía cậu, cho đến khi khoảng cách thu hẹp lại, cậu mới nhìn rõ, kẻ thần kinh đó hoá ra là Phó Chu.
......
Giang Hành Thâm hơi nheo mắt lại, không chút do dự nhấc chân lên xoay người định rời đi, sau đó bị một lực từ phía sau kéo lại.
Phó Chu tiến lại gần, trùm áo khoác lên đầu Giang Hành Thâm, giọng nói trong tiếng gió mưa có hơi mơ hồ: “Cậu ra ngoài trời mưa sao lại không mang theo dù?”
“Lúc ra ngoài trời chưa có mưa.” Giang Hành Thâm cũng không hỏi hắn đến đây làm gì, vẻ mặt không có gì thay đổi liếc hắn một cái: “Trong nhà cậu cũng không có dù à?”
Cậu vừa nói thế, Phó Chu mới nhận ra là mình không mang dù, giống như một kẻ ngốc mà kéo áo khoác ra: “Đệt, không có nhớ.”
“Không nói nữa.” Đồ của Phó Chu không có mũ, dùng tay áo che đầu tạm ngăn nước mưa không bay vào mắt, kéo cổ tay cậu: “Đi, về nhà thôi.”
Giang Hành Thâm trở tay thoát khỏi hắn: “Tôi phải đợi xe.”
“Đợi xe gì nữa chứ, mưa lớn như thế này.” Phó Chu có chút nóng nảy, hơi đau đầu, nghĩ thầm sao Giang Hành Thâm lại còn bướng hơn hắn nữa vậy.
Bây giờ lại đồng ý để mình vào nhà rồi? Trong lòng Giang Hành Thâm lại càng khó chịu hơn, cậu giật áo khoác trên đầu xuống, chán ghét nói: “Phó Chu, cậu phiền quá.”
“Tôi phiền tôi phiền.” Phó Chu đáp lại, lấy áo khoác che lên đầu cả hai, áo khoác làm bằng da, có tác dụng che mưa rất tốt.
Đang nói chuyện, một chiếc xe taxi chạy tới đây, dừng trước mặt hai người, tài xế hạ cửa kính xe xuống, hỏi: “Là mấy đứa gọi xe phải không?”
Giang Hành Thâm còn chưa kịp lên tiếng, Phó Chu đã nhanh chóng đi tới, quét mã QR thuận lợi thanh toán tiền: “Chú, con trả 100 có đủ không? Tụi con không ngồi xe nữa, chú đi đi.”
“Đủ rồi đủ rồi.” Tài xế vui mừng, quay đầu lái xe đi, để lại một đám khói đen phía sau.
Nhìn chiếc xe đã đi xa, thái dương Giang Hành Thâm giật giật, ngước mắt lên nói: “Cậu làm gì đó?”
Sau đó cậu thấy Phó Chu quay mặt sang, mím mím môi, cúi đầu nói: “Cậu đừng giận nữa, đi trước được không?”
Giang Hành Thâm cụp mi mắt, không lên tiếng. Tự nhủ trong lòng, là tại Phó Chu đang bệnh mà còn dầm mưa, nên tạm thời cậu mới không tính toán nữa.
Thế nên khi Phó Chu lại bắt lấy tay cậu, thì phát hiện lần này có thể kéo người đi rồi.
Bởi vì đã ở bên ngoài một lúc, nên quần áo của hai người đều ướt một nửa, Phó Chu dẫn Giang Hành Thâm lên tầng hai đứng bên ngoài phòng ngủ của hắn, vẻ mặt không tự nhiên lắm: “Ờ thì, cậu chờ tôi một chút, tôi sẽ ra ngay.”
Nói xong hắn liền lao vào phòng ngủ, nhanh chóng quét một vòng quanh phòng, bắt đầu sắp xếp những vật dụng trông lộn xộn, cũng may là trước đó hắn đã gấp chăn cẩn thận.
Sau khi dọn dẹp qua loa xong, Phó Chu thay quần áo, sau đó tìm một lọ nước hoa xịt vào không khí. Mùi nước hoa này rất giống với mùi Pheromone của hắn, chắc là Giang Hành Thâm sẽ không ngửi thấy sự khác biệt đâu.
Sau khi Giang Hành Thâm đợi ở bên ngoài vài phút, cánh cửa trước mặt được mở ra, sau đó bị một mùi nước hoa xộc thẳng vào mặt. Cậu nhăn mũi, nhẹ nhàng nín thở.
Phó Chu không nhận ra, thản nhiên nói: “Cậu vào đi.”
Giang Hành Thâm do dự hai giây, sau đó cũng đi vào.
Mùi nước hoa trong phòng càng nồng hơn, hơn nữa mùi này có chút giống với mùi Pheromone của Phó Chu.
Thật ra cậu không phải là người đặc biệt chú ý tới những chuyện không liên quan đến mình, nhưng trải nghiệm ngoài ý muốn ngửi được Pheromone của Phó Chu lần trước có hơi sâu sắc, nên cậu đã ghi nhớ mùi Pheromone của đối phương.
Giang Hành Thâm không khỏi suy nghĩ, một Alpha xịt nước hoa có mùi giống với Pheromone của mình trong phòng ngủ, điều này nghe có vẻ hơi lạ.
“Hôm nay mắc mưa rất dễ bị cảm lạnh, hay là cậu mặc tạm cái này đi.”
Giọng của Phó Chu kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ, ánh mắt Giang Hành Thâm nhìn về phía bộ quần áo trên tay hắn.
“Tôi chỉ mặc nó có một lần, hơn nữa thời gian mặc cũng không lâu.” Phó Chu thấy cậu không động đậy, giải thích thêm.
Giang Hành Thâm không quen mặc quần áo của người khác, lắc lắc đầu: “Không cần đâu.” Mưa có vẻ sẽ không kéo dài, cậu định chờ một lúc rồi về.
Phó Chu gãi đầu: “Vậy để tôi đi tìm xem có đồ mới không?”
Thấy hắn có vẻ như nếu mình không thay đồ thì sẽ không bỏ qua, Giang Hành Thâm đành lên tiếng ngăn lại: “Đừng tìm nữa, cứ lấy bộ đó đi.”
Phó Chu hài lòng, đưa quần áo cho cậu rồi quay lưng lại: “Cậu thay đi.”
Giang Hành Thâm không hiểu hành động quay lưng này của Phó Chu là có ý gì, theo lý mà nói, một nam Alpha và một nam Beta thì chẳng có gì phải tránh né.
Cậu thay đồ của Phó Chu, đó là một chiếc áo hoodie màu be, trên ngực còn có hình thêu một con ác ma nhỏ trông khá hèn hạ. Quần áo có mùi nước giặt hương chanh sạch sẽ khoan khoái, mặc lên hơi rộng một chút nhưng vẫn ổn, chỉ là tay áo hơi dài nên che mất tay cậu.
Giang Hành Thâm nói: “Xong rồi.”
Phó Chu quay lại, nhìn lướt qua, cảm thấy Giang Hành Thâm mặc như vậy rất vừa vặn, trông rất đẹp. Hắn lại đi lấy khăn sạch ném cho Giang Hành Thâm: “Lau tóc đi.”
Giang Hành Thâm tuỳ ý lau vài cái rồi đặt khăn xuống, nhíu mày: “Cậu vẫn đang sốt, dính mưa như thế này không tốt đâu.”
Phó Chu vô tư nói: “Tối hôm qua đã khỏi rồi, với lại chút mưa đó cũng không hề gì.”
“Vậy cậu......” Trong mắt Giang Hành Thâm hiện lên nghi ngờ, cậu cảm thấy Phó Chu hôm nay không giống bình thường.
Dường như Phó Chu đoán được cậu đang định hỏi gì, trong lòng hoảng hốt nhưng bề ngoài vẫn giả vờ bình thản: “Không có gì hết.” Hắn sợ sẽ khơi dậy sự nghi ngờ, dứt khoát nói: “Tính tôi vốn vậy mà.”
Giang Hành Thâm hạ tầm mắt xuống: “Ồ.”
Vừa dứt lời, một tiếng chuông vang lên, Giang Hành Thâm nhận ra đó không phải của mình, bèn nhìn Phó Chu.
Phó Chu lấy điện thoại của mình ra, lúc này hắn chỉ mong có thứ gì đó để di dời sự chú ý, thế nên không thèm nhìn là ai đã bắt máy.
Đầu dây bên kia là Lê Bình, gọi điện đến để hỏi thăm, giọng nói không hề kiềm chế: “Anh Phó, hôm nay học sinh giỏi có đến không?”
Phó Chu lập tức che kín ống nghe, liếc nhìn Giang Hành Thâm.
Giang Hành Thâm quay người lại: “Cậu nghe đi.”
Phó Chu đi xa hơn một chút, nghiến răng nghiến lợi với người ở đầu bên kia điện thoại: “Mẹ nó mày nhỏ tiếng một chút không được à?”
“Sao vậy, học sinh giỏi đang ở bên cạnh à?” Lê Bình phối hợp hạ giọng xuống.
Phó Chu ho khan: “Có gì sủa nhanh đi.”
Thật ra Lê Bình cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, tò mò hỏi: “Mày nói bệnh của mày cũng không nghiêm trọng, tao với thằng Văn còn chưa đi thăm mày, mà sao học sinh giỏi lại quan tâm mày thế?”
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến Phó Chu đã vội vàng nói: “Ngày hôm qua tao cũng nghĩ như vậy.” Tại sao Giang Hành Thâm không quan tâm đến người khác, mà lại quan tâm đến mình?
“Thế thì mày cứ hỏi thẳng đi, tao thấy học sinh giỏi cũng không phải là người có nhiều mưu đồ, hỏi chắc chắn được.” Lê Bình nói.
Sau khi được truyền cảm hứng từ những lời của Lê Bình, Phó Chu đã ngộ ra.
Hôm qua trời còn nắng rực, hôm nay đã có mây mù, những đám mây đen nặng trĩu treo trên đỉnh đầu, dường như sẽ mưa bất cứ lúc nào.
Buổi chiều, Giang Hành Thâm lại đến nhà Phó Chu, gõ gõ cửa giống như ngày hôm qua.
Nhưng lần này chuông cửa vang lên một lúc lâu mà vẫn không có ai đáp lại, ngay khi cậu chuẩn bị gọi điện thoại thì cuối cùng cũng có động tĩnh.
Phó Chu mở cửa, lông mày đang cau lại sau khi nhìn thấy người tới là Giang Hành Thâm mới hơi giãn ra, giọng nói khàn khàn: “Sao cậu lại đến nữa?”
Giang Hành Thâm nghe thấy giọng của hắn, có hơi do dự: “Cậu vẫn chưa hết sốt sao?” Trông dường như còn trầm trọng hơn, ngày hôm qua không uống thuốc sao?
Khoé miệng Phó Chu giật giật, cơn sốt đã hết từ tối hôm qua rồi, nhưng hôm nay phản ứng trong kỳ nhạy cảm lại mạnh mẽ hơn ngày hôm qua, khắp người đều thấy khó chịu.
Hắn không muốn để Giang Hành Thâm vào trong, nói qua loa: “Không còn sốt nữa, cậu về đi, tôi gọi xe cho cậu.”
Hắn không tránh ra, Giang Hành Thâm vẫn đứng tại chỗ, dừng một chút rồi nói: “Hay là cậu đến bệnh viện đi.”
Phó Chu lại cau mày: “Không cần đâu.”
Giang Hành Thâm tiến lên một bước: “Vậy tôi ——”
“Đã nói không cần!” Phó Chu vô cùng bực bội, tâm trạng vốn đã không tốt nay lại càng thêm gắt gỏng, giọng điệu vô thức có chút hung hãn.
Không khí yên lặng vài giây, trong khoảnh khắc đó Giang Hành Thâm không biết nên phản ứng như thế nào.
Cậu chợt cảm thấy việc mình đến đây khi rảnh rỗi là một quyết định sai lầm, nhớ lại thì, hôm qua Phó Chu cũng đã nói không cần cậu đến.
Lời định nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng Giang Hành Thâm ừ một tiếng. Trước khi rời đi, cậu lên tiếng với giọng điệu không chút biến đổi: “Cậu không cần gọi xe cho tôi đâu.”
Phó Chu mở miệng định nói, nhưng Giang Hành Thâm đã đi xa mấy mét. Hắn vò mái tóc rối bù của mình với sự hối hận không thể giải thích, đi lên phòng ngủ trên tầng hai, đứng trước cửa sổ nhìn một bóng người trên đại lộ rợp bóng cây.
Cho đến khi Giang Hành Thâm đi qua một đoạn đường rồi ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh giao lộ, Phó Chu mới thôi không nhìn nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, bầu trời càng lúc càng tối, như thể giây tiếp theo sẽ có những giọt mưa rơi xuống.
Phó Chu nói trong lòng chắc là sẽ không sao đâu, Giang Hành Thâm thông mình như vậy chắc chắn sẽ biết mang dù, thế nên quay người thản nhiên dọn dẹp phòng ngủ.
Mặc dù phòng ngủ của hắn sạch sẽ nhưng lại không gọn gàng, đồ đạc để chỗ này một ít chỗ kia một ít, trông lộn xộn không ngăn nắp.
Ai ngờ vừa mới gắp chăn xong, hắn đã loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa rơi, lắng tai nghe một chút, dường như mưa cũng không lớn lắm, nhưng cũng tí tách liên tục.
Phó Chu xếp gối ngay ngắn, không nhịn được nhớ lại rốt cuộc Giang Hành Thâm có mang theo dù hay không, lúc nãy ở cửa hắn cũng không chú ý.
Hắn lại quay lại cửa sổ, tầm nhìn hướng về phía chiếc ghế dài, thấy Giang Hành Thâm không biết đã đứng dậy từ lúc nào.
Chắc không ngốc đến mức không mang theo dù đâu. Phó Chu thầm nghĩ, kéo cửa sổ ra, nhưng không ngờ mưa lại lớn hơn hắn tưởng, vô số giọt nước theo gió tạt vào mặt hắn.
Sau đó hắn cau mày, nheo mắt lại rồi nhận ra tay Giang Hành Thâm trống không.
Đậu má! Không mang dù thật luôn, còn ngốc nghếch đứng dưới mưa nữa!
Phó Chu lập tức không để ý đến những thứ linh tinh khác nữa, vội vàng bước xuống lầu, tiện tay chộp một chiếc áo khoác che mưa ở huyền quan.
______
Ở đây khá khó để bắt xe trực tiếp trên đường, Giang Hành Thâm gọi xe bằng điện thoại, sau đó chuẩn bị ngồi trên ghế dài chờ, vừa mới ngồi xuống, chợt cảm thấy trên mặt có chút ươn ướt lạnh lẽo, lúc này cậu mới nhận ra trời đang mưa.
Cậu hơi bối rối, lại đứng dậy, ấn đường nhíu lại, nghĩ thầm hôm nay thật xui xẻo, lúc ra ngoài quên mang dù theo.
Hôm nay là lập hạ, cơn mưa này đến thật nhanh.
Mấy ngày nay nhiệt độ tăng cao, Giang Hành Thâm không mặc áo khoác, lúc này chẳng có gì để che mưa, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Mưa mỗi lúc một lớn, xung quanh vốn đã không có người, lúc này chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp độp cùng với tiếng lá cây xào xạc bị mưa đánh vào.
Tuy nhiên trong tấm màn mưa này, khoé mắt Giang Hành Thâm bỗng dưng thấy điều gì đó, cậu nghiêng đầu nhìn sang bên phải, thấy dưới mưa có một người không biết chạy từ đâu ra.
Giang Hành Thâm mím môi, có chút lạnh lùng vô tình nghĩ, trời mưa mà còn chạy ra ngoài, ngoài kẻ thần kinh ra thì chẳng có ai.
Ai ngờ kẻ thần kinh đó lại chạy thẳng về phía cậu, cho đến khi khoảng cách thu hẹp lại, cậu mới nhìn rõ, kẻ thần kinh đó hoá ra là Phó Chu.
......
Giang Hành Thâm hơi nheo mắt lại, không chút do dự nhấc chân lên xoay người định rời đi, sau đó bị một lực từ phía sau kéo lại.
Phó Chu tiến lại gần, trùm áo khoác lên đầu Giang Hành Thâm, giọng nói trong tiếng gió mưa có hơi mơ hồ: “Cậu ra ngoài trời mưa sao lại không mang theo dù?”
“Lúc ra ngoài trời chưa có mưa.” Giang Hành Thâm cũng không hỏi hắn đến đây làm gì, vẻ mặt không có gì thay đổi liếc hắn một cái: “Trong nhà cậu cũng không có dù à?”
Cậu vừa nói thế, Phó Chu mới nhận ra là mình không mang dù, giống như một kẻ ngốc mà kéo áo khoác ra: “Đệt, không có nhớ.”
“Không nói nữa.” Đồ của Phó Chu không có mũ, dùng tay áo che đầu tạm ngăn nước mưa không bay vào mắt, kéo cổ tay cậu: “Đi, về nhà thôi.”
Giang Hành Thâm trở tay thoát khỏi hắn: “Tôi phải đợi xe.”
“Đợi xe gì nữa chứ, mưa lớn như thế này.” Phó Chu có chút nóng nảy, hơi đau đầu, nghĩ thầm sao Giang Hành Thâm lại còn bướng hơn hắn nữa vậy.
Bây giờ lại đồng ý để mình vào nhà rồi? Trong lòng Giang Hành Thâm lại càng khó chịu hơn, cậu giật áo khoác trên đầu xuống, chán ghét nói: “Phó Chu, cậu phiền quá.”
“Tôi phiền tôi phiền.” Phó Chu đáp lại, lấy áo khoác che lên đầu cả hai, áo khoác làm bằng da, có tác dụng che mưa rất tốt.
Đang nói chuyện, một chiếc xe taxi chạy tới đây, dừng trước mặt hai người, tài xế hạ cửa kính xe xuống, hỏi: “Là mấy đứa gọi xe phải không?”
Giang Hành Thâm còn chưa kịp lên tiếng, Phó Chu đã nhanh chóng đi tới, quét mã QR thuận lợi thanh toán tiền: “Chú, con trả 100 có đủ không? Tụi con không ngồi xe nữa, chú đi đi.”
“Đủ rồi đủ rồi.” Tài xế vui mừng, quay đầu lái xe đi, để lại một đám khói đen phía sau.
Nhìn chiếc xe đã đi xa, thái dương Giang Hành Thâm giật giật, ngước mắt lên nói: “Cậu làm gì đó?”
Sau đó cậu thấy Phó Chu quay mặt sang, mím mím môi, cúi đầu nói: “Cậu đừng giận nữa, đi trước được không?”
Giang Hành Thâm cụp mi mắt, không lên tiếng. Tự nhủ trong lòng, là tại Phó Chu đang bệnh mà còn dầm mưa, nên tạm thời cậu mới không tính toán nữa.
Thế nên khi Phó Chu lại bắt lấy tay cậu, thì phát hiện lần này có thể kéo người đi rồi.
Bởi vì đã ở bên ngoài một lúc, nên quần áo của hai người đều ướt một nửa, Phó Chu dẫn Giang Hành Thâm lên tầng hai đứng bên ngoài phòng ngủ của hắn, vẻ mặt không tự nhiên lắm: “Ờ thì, cậu chờ tôi một chút, tôi sẽ ra ngay.”
Nói xong hắn liền lao vào phòng ngủ, nhanh chóng quét một vòng quanh phòng, bắt đầu sắp xếp những vật dụng trông lộn xộn, cũng may là trước đó hắn đã gấp chăn cẩn thận.
Sau khi dọn dẹp qua loa xong, Phó Chu thay quần áo, sau đó tìm một lọ nước hoa xịt vào không khí. Mùi nước hoa này rất giống với mùi Pheromone của hắn, chắc là Giang Hành Thâm sẽ không ngửi thấy sự khác biệt đâu.
Sau khi Giang Hành Thâm đợi ở bên ngoài vài phút, cánh cửa trước mặt được mở ra, sau đó bị một mùi nước hoa xộc thẳng vào mặt. Cậu nhăn mũi, nhẹ nhàng nín thở.
Phó Chu không nhận ra, thản nhiên nói: “Cậu vào đi.”
Giang Hành Thâm do dự hai giây, sau đó cũng đi vào.
Mùi nước hoa trong phòng càng nồng hơn, hơn nữa mùi này có chút giống với mùi Pheromone của Phó Chu.
Thật ra cậu không phải là người đặc biệt chú ý tới những chuyện không liên quan đến mình, nhưng trải nghiệm ngoài ý muốn ngửi được Pheromone của Phó Chu lần trước có hơi sâu sắc, nên cậu đã ghi nhớ mùi Pheromone của đối phương.
Giang Hành Thâm không khỏi suy nghĩ, một Alpha xịt nước hoa có mùi giống với Pheromone của mình trong phòng ngủ, điều này nghe có vẻ hơi lạ.
“Hôm nay mắc mưa rất dễ bị cảm lạnh, hay là cậu mặc tạm cái này đi.”
Giọng của Phó Chu kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ, ánh mắt Giang Hành Thâm nhìn về phía bộ quần áo trên tay hắn.
“Tôi chỉ mặc nó có một lần, hơn nữa thời gian mặc cũng không lâu.” Phó Chu thấy cậu không động đậy, giải thích thêm.
Giang Hành Thâm không quen mặc quần áo của người khác, lắc lắc đầu: “Không cần đâu.” Mưa có vẻ sẽ không kéo dài, cậu định chờ một lúc rồi về.
Phó Chu gãi đầu: “Vậy để tôi đi tìm xem có đồ mới không?”
Thấy hắn có vẻ như nếu mình không thay đồ thì sẽ không bỏ qua, Giang Hành Thâm đành lên tiếng ngăn lại: “Đừng tìm nữa, cứ lấy bộ đó đi.”
Phó Chu hài lòng, đưa quần áo cho cậu rồi quay lưng lại: “Cậu thay đi.”
Giang Hành Thâm không hiểu hành động quay lưng này của Phó Chu là có ý gì, theo lý mà nói, một nam Alpha và một nam Beta thì chẳng có gì phải tránh né.
Cậu thay đồ của Phó Chu, đó là một chiếc áo hoodie màu be, trên ngực còn có hình thêu một con ác ma nhỏ trông khá hèn hạ. Quần áo có mùi nước giặt hương chanh sạch sẽ khoan khoái, mặc lên hơi rộng một chút nhưng vẫn ổn, chỉ là tay áo hơi dài nên che mất tay cậu.
Giang Hành Thâm nói: “Xong rồi.”
Phó Chu quay lại, nhìn lướt qua, cảm thấy Giang Hành Thâm mặc như vậy rất vừa vặn, trông rất đẹp. Hắn lại đi lấy khăn sạch ném cho Giang Hành Thâm: “Lau tóc đi.”
Giang Hành Thâm tuỳ ý lau vài cái rồi đặt khăn xuống, nhíu mày: “Cậu vẫn đang sốt, dính mưa như thế này không tốt đâu.”
Phó Chu vô tư nói: “Tối hôm qua đã khỏi rồi, với lại chút mưa đó cũng không hề gì.”
“Vậy cậu......” Trong mắt Giang Hành Thâm hiện lên nghi ngờ, cậu cảm thấy Phó Chu hôm nay không giống bình thường.
Dường như Phó Chu đoán được cậu đang định hỏi gì, trong lòng hoảng hốt nhưng bề ngoài vẫn giả vờ bình thản: “Không có gì hết.” Hắn sợ sẽ khơi dậy sự nghi ngờ, dứt khoát nói: “Tính tôi vốn vậy mà.”
Giang Hành Thâm hạ tầm mắt xuống: “Ồ.”
Vừa dứt lời, một tiếng chuông vang lên, Giang Hành Thâm nhận ra đó không phải của mình, bèn nhìn Phó Chu.
Phó Chu lấy điện thoại của mình ra, lúc này hắn chỉ mong có thứ gì đó để di dời sự chú ý, thế nên không thèm nhìn là ai đã bắt máy.
Đầu dây bên kia là Lê Bình, gọi điện đến để hỏi thăm, giọng nói không hề kiềm chế: “Anh Phó, hôm nay học sinh giỏi có đến không?”
Phó Chu lập tức che kín ống nghe, liếc nhìn Giang Hành Thâm.
Giang Hành Thâm quay người lại: “Cậu nghe đi.”
Phó Chu đi xa hơn một chút, nghiến răng nghiến lợi với người ở đầu bên kia điện thoại: “Mẹ nó mày nhỏ tiếng một chút không được à?”
“Sao vậy, học sinh giỏi đang ở bên cạnh à?” Lê Bình phối hợp hạ giọng xuống.
Phó Chu ho khan: “Có gì sủa nhanh đi.”
Thật ra Lê Bình cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, tò mò hỏi: “Mày nói bệnh của mày cũng không nghiêm trọng, tao với thằng Văn còn chưa đi thăm mày, mà sao học sinh giỏi lại quan tâm mày thế?”
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến Phó Chu đã vội vàng nói: “Ngày hôm qua tao cũng nghĩ như vậy.” Tại sao Giang Hành Thâm không quan tâm đến người khác, mà lại quan tâm đến mình?
“Thế thì mày cứ hỏi thẳng đi, tao thấy học sinh giỏi cũng không phải là người có nhiều mưu đồ, hỏi chắc chắn được.” Lê Bình nói.
Sau khi được truyền cảm hứng từ những lời của Lê Bình, Phó Chu đã ngộ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.