Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 21: Chỉ vì tôi bị cảm mà cậu tới đây?

Đào Ôn Chi

30/04/2024

Editor: Toả Toả

Giang Hành Thâm thấy Phó Chu không có ý định sẽ cho địa chỉ, bèn gửi tin nhắn cho Ngô Tưởng, nhờ cậu ta hỏi Trình Kiệt Văn và Lê Bình giùm.

Không biết Phó Chu có không vui khi mình kiên quyết đi tới đó hay không, nhưng không sao hết, cùng lắm thì đến lúc đó cậu sẽ xem nét mặt rồi quyết định đi hay là ở.

Ngô Tưởng trả lời tin nhắn rất nhanh, Giang Hành Thâm nhìn địa chỉ, là ở đường Cẩm Xuyên, khu vực đó là khu biệt thự, hơn nữa về mặt vị trí địa lý thì đúng lúc hoàn toàn ngược hướng với đường Bạch Tượng của nhà cậu.

Cậu đi sang bên cạnh trạm xe buýt một đoạn, gọi một chiếc taxi để đến nhà Phó Chu.

Nhà của Phó Chu cách trường học không xa, ngồi xe chỉ mất khoảng mười đến hai mươi phút là đến.

Cậu dừng lại ở tầng dưới, đầu tiên là liếc nhìn lên cửa sổ tầng hai, sau đó đi đến trước cửa chính, nhấn chuông cửa.

Không ngờ, chuông cửa vừa mới vang lên hai tiếng đã có người ở bên trong mở ra, Phó Chu mặc đồ ở nhà đứng trước mặt cậu, trên mặt có chút hoang mang không rõ: “Sao cậu lại đến đây thật vậy?”

Giang Hành Thâm vẫn chưa kịp phản ứng, sau khi ngơ ngác một lúc mới nói: “Ừm, đúng lúc tôi không có việc gì làm.”

Phó Chu buông tay nắm cửa, lùi về sau nửa bước, vò mái tóc phía sau đầu vài cái, ho khan một tiếng: “Vậy cậu vào trong trước đi.”

Giang Hành Thâm bước một bước nhỏ với chút thăm dò, sau khi không phát hiện ra bất kỳ biểu cảm khác thường nào trên mặt Phó Chu mới yên tâm mà bước vào phòng khách.

Phong cách và vật dụng trang trí trong phòng khách đều khá đơn giản và đẹp mắt, đặc biệt là những bức tranh và đồ trang trí phô trương, sặc sỡ, nổi bật treo trên tường, Giang Hành Thâm nhìn mấy lần, cảm thấy nó rất đẹp.

Phó Chu đóng cửa đi theo sau, chú ý thấy Giang Hành Thâm đang nhìn những thứ trên tường, đột nhiên muốn giải thích một chút cho bản thân.

Hắn bĩu môi: “Những thứ này đều là do mẹ tôi mua, tôi sẽ chẳng bao giờ mua mấy thứ vừa xấu vừa chiếm diện tích như thế này đâu.”

......

Giang Hành Thâm kéo căng khoé miệng, không để ý đến hắn.

Không khí chìm vào im lặng một lúc lâu, Phó Chu không tinh ý mới nhận ra câu nói vừa rồi của mình có phải là sai chỗ nào rồi không.

Hắn sờ sờ ót, sau đó giả vờ đi đến tủ lạnh, hỏi: “Cậu muốn uống gì, lạnh hay là nóng?”

“Tôi không uống đâu.” Giang Hành Thâm lắc đầu, ngồi xuống ghế sofa, nói xong liền nhìn thấy Phó Chu lấy ra một lon Coca.

Dựa vào mục đích của mình khi đến đây, cậu nói: “Không phải là cậu bị cảm sao, còn uống đồ lạnh nữa?”

Phó Chu đang định mở nắp lon, lập tức dừng lại: “Cậu nghe nói tôi bị cảm từ Trình Kiệt Văn?”

“Không phải, là tôi đoán.” Giang Hành Thâm không muốn để hắn biết, nên đã nói một lời nói dối nhỏ.

Phó Chu đặt lon Coca trở lại, khoé môi cong lên một nụ cười.

Con khỉ, hắn hoàn toàn không có bị cảm, chỉ là hắn nói như vậy với Trình Kiệt Văn thôi.

Không ngờ Giang Hành Thâm còn có thể giở trò kiểu vậy, hắn còn tưởng cậu rất nghiêm túc và cứng nhắc đấy.

Hắn không vạch trần ngay nên Giang Hành Thâm cũng không biết lời nói dối của mình đã bị lật tẩy toàn bộ, còn dựa theo lẽ thường nói: “Trong cuộc gọi trước đó, cậu đang định đo thân nhiệt phải không?”

“Ừm, có gì không?” Trong lòng Phó Chu đã không còn sự lúng túng mơ hồ như lúc vừa mở cửa, hắn muốn xem xem tiếp theo Giang Hành Thâm sẽ làm gì.

Giang Hành Thâm ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt thong thả, nói: “Nếu trong nhà cậu còn nhiệt kế thì hãy đo thử đi, lỡ như phát sốt thì tốt nhất là đến bệnh viện để truyền nước.”

“Còn.”

Phó Chu nói xong thì đi tìm hộp thuốc trong phòng khách, lấy ra một cái nhiệt kế thuỷ ngân từ bên trong: “Nhà của tôi đều dùng loại này.”

Nhiệt kế thuỷ ngân cần phải đo trong mấy phút, khoảng thời gian này rất yên tĩnh, Giang Hành Thâm ngồi im, lần đầu tiên trong đời cảm thấy có hơi không quen, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi gì nhiều, thế nên không nhận ra có gì khác thường.

Với ý định chuyển hướng sự chú ý, cậu nhìn sang hộp thuốc trên bàn trà, trong đó có rất nhiều loại thuốc, vì thế cậu bắt đầu lựa chọn một số loại thuốc mà Phó Chu có thể dùng ra.

Đang lựa chọn, bỗng nhiên cậu nghe thấy Phó Chu gọi mình: “Giang Hành Thâm.”

Giang Hành Thâm đặt thuốc trị cảm trong tay xuống, lúc này vẫn chưa nhận ra tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì: “Đo xong rồi?”

“Xong rồi.” Phó Chu lấy nhiệt kế ra, đưa cho cậu.

Giang Hành Thâm nhận lấy lắc lắc, nhìn thấy đỉnh của vạch thuỷ ngân cố định ở mức 38,6.

“Đúng là phát sốt thật rồi.” Cậu nói xong liền bắt gặp ánh mắt trêu chọc cười như không cười của Phó Chu.

Giang Hành Thâm nhíu mày, khó hiểu nói: “Cậu cười cái gì?”

“Thật ra á, sáng nay tôi cũng đã đo thân nhiệt rồi, khi ấy là ba mươi tám độ bốn.” Phó Chu ung dung mở miệng, sự bực bội trong lòng lúc đầu đã vơi đi rất nhiều: “Nhưng tôi không nói cho ai biết, chỉ nói là bị cảm.”

Quả nhiên, khi Giang Hành Thâm nghe thế, sắc mặt đã thay đổi mà mắt thường có thể nhìn thấy.



Cậu siết chặt nhiệt kế, trong lòng không thể nói được là đang xấu hổ hay ngượng ngùng lúng túng, cậu mím môi, trong đôi mắt nhạt nhoà bắt đầu hiện lên vẻ ảo não, cậu nhìn sang hướng khác rồi giả vờ bình tĩnh: “Vậy sao vừa rồi cậu không nói?”

Phó Chu cảm thấy cậu như vậy rất thú vị, trong mắt hiện lên ý cười, cố ý nói: “Nếu như cậu nói thật, không phải sẽ không có chuyện này rồi sao?”

“Điên khùng.” Giang Hành Thâm thật sự không nhịn được nữa, quay sang mắng một tiếng.

Phó Chu không quan tâm đến câu mắng chửi của cậu, khoé môi kéo lên một độ cong hồi lâu cũng không tiêu tán.

Khi Giang Hành Thâm đến vẫn là buổi sáng, lúc này đã đến giờ ăn trưa, trong nhà lại chỉ có hai người là cậu là Phó Chu, việc ăn cơm trở thành một vấn đề.

Thật ra theo ý định của cậu, cậu muốn nói mình có thể nấu mì, nhưng còn chưa kịp nói thì đã thấy Phó Chu mở điện thoại lên, còn hỏi cậu: “Đặt đồ ăn ngoài nhé?”

Giang Hành Thâm mím môi, im lặng gật đầu.

Đồ ăn ngoài ít nhất là ngon hơn cậu nấu.

Ăn trưa xong, Phó Chu nói: “Tôi đi vệ sinh một chút.”

Giang Hành Thâm nhìn hắn, có hơi khó hiểu: “Cậu đi vệ sinh không cần phải nói cho tôi biết đâu.”

Phó Chu mỉm cười, không nói gì, quay người đi lên lầu.

Hắn không vào nhà vệ sinh mà vào phòng ngủ, tìm thuốc ngăn chặn và miếng dán ức chế trong ngăn kéo của chiếc tủ đầu giường, sau đó cúi đầu gỡ miếng dán ức chế màu vàng nhạt sau cổ ra, dán miếng mới lên.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Phó Chu ngửi ngửi mùi trong không khí, nghĩ thầm vừa rồi có lẽ Giang Hành Thâm không nhận ra mùi Pheromone của hắn.

Alpha tương đối không nhạy cảm với Pheromone của chính mình, thỉnh thoảng không thể ngửi thấy Pheromone có tràn ra hay không.

Phó Chu mất kiên nhẫn chậc một tiếng, sao kỳ nhạy cảm lại cứ đến vào hôm nay vậy chứ.

Mặc dù hắn đã dán miếng dán ức chế và tiêm thuốc ngăn chặn, nhưng Phó Chu luôn cảm thấy khứu giác của Giang Hành Thâm nhạy hơn nhiều so với những người khác. Lần trước trong đồn cảnh sát, bản thân hắn còn chưa ngửi thấy Pheromone của Alpha khác, thì Giang Hành Thâm đã phát hiện ra trước rồi.

Nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi của Giang Hành Thâm, có lẽ là không có việc gì.

Tóc Phó Chu cũng không quá ngắn, hắn kéo cổ áo lên, che đi miếng dán ức chế sau cổ, sau đó mới đi xuống lầu.

Giang Hành Thâm ở dưới lầu lấy ra một số loại thuốc để điều trị sốt, ghép lại thành một liều, thấy Phó Chu đi xuống, nói với hắn: “Uống thuốc đi.”

“Không.” Phó Chu nhìn những viên thuốc màu sắc sặc sỡ trên bàn nhăn mày, hắn ghét nhất là những thứ có vị đắng và có mùi kỳ lạ, thế nên mở to mắt nói dối: “Tôi đã uống rồi.”

Giang Hành Thâm luôn biết lắng nghe: “Cậu uống vào buổi sáng đúng không? Thuốc này một ngày phải uống ba lần.”

Mẹ nó, tính sai rồi.

“Tôi chỉ bị sốt nhẹ thôi, uống thuốc gì chứ.”

Ba mươi tám độ sáu cũng tính là sốt cao rồi phải không?

Giang Hành Thâm do dự trong lòng một chút: “Nhiệt độ của cậu bây giờ cao hơn buổi sáng một chút, vẫn nên uống thuốc đi, nếu không thì sẽ sốt nặng hơn.”

Giang Hành Thâm cũng rất khâm phục Phó Chu, đã sốt tới mức này rồi mà người vẫn còn rất sung sức.

Khi Giang Hành Thâm nghe điện thoại cảm thấy được tâm trạng của hắn không tốt, nhưng bây giờ xem ra cũng không có gì khác so với bình thường.

“Không uống.” Phó Chu kiên quyết từ chối.

“Vậy được thôi.” Giang Hành Thâm cũng không thể ép buộc hắn uống thuốc, dù sao tấm lòng của mình cũng đã được truyền đạt, nên cũng không kiên trì nữa.

Cậu lấy điện thoại ra xem giờ, lúc này đã gần một giờ rồi, cậu đã ở đây được ba tiếng, thời gian cũng đủ rồi.

Giang Hành Thâm đứng dậy, tìm một cái cớ: “Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi về.”

“Bây giờ cậu về?” Phó Chu vô thức hỏi, sau đó đi tới, tự lẩm bẩm: “Lần nào cũng như vậy, khuyên người ta mà chỉ khuyên có một lần.”

Thính giác của Giang Hành Thâm không tệ, nghe được câu này, có hơi bất mãn: “Vậy thì cậu đừng cứng đầu nữa không phải là được rồi sao?”

Nói xong cậu vẫn không vui muốn tiếp tục phản bác, nhưng khi thấy Phó Chu tự biết đuối lý mà không lên tiếng thì đành phải rút lại những gì mình định nói.

“Cậu có uống thuốc hay không?”

Phó Chu miễn cưỡng cầm lấy thuốc, ngoài miệng vẫn cố ra vẻ: “Không phải chỉ là uống thuốc thôi sao?”

Nhưng khi nhìn vào những viên thuốc con nhộng lớn nhỏ không đồng đều, hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nảy sinh nghi ngờ: “Giang Hành Thâm, cậu có thể phân biệt được những viên thuốc này sao, không phải là lấy đại cho tôi chứ?”

Giang Hành Thâm không nhịn được nữa, quay người muốn đi.

Phó Chu vội vàng đuổi theo: “Được rồi tôi không nói nữa, ôi cậu đừng đi nhanh vậy mà.”

Hắn chặn Giang Hành Thâm lại: “Tôi đưa cậu về.”

Giang Hành Thâm tức giận nói: “Không cần, cậu mau đi uống thuốc đi.”



“Như vậy không được.” Phó Chu nói trong lòng làm gì có đạo lý để người ta tự đi về chứ.

Hắn chặn trước cửa, nhanh nhẹn dứt khoát lấy điện thoại di động ra, bấm vài cái trên đó, nói: “Tôi gọi xe giúp cậu.”

Giang Hành Thâm thấy vậy, biết mình không thể đấu lại hắn, đành không nói gì nữa: “Cảm ơn, tôi sẽ chuyển tiền xe taxi cho cậu.”

“Không cần đâu, tôi còn chưa hoàn trả chi phí đi đến đây của cậu nữa.” Phó Chu không để ý.

Môi trường xung quanh đây rất tốt, một đại lộ rợp bóng cây yên tĩnh từ đầu đến cuối, ánh nắng từ ngọn cây chiếu xuống, phản chiếu những bóng cây loang lổ đung đưa trên mặt đất.

Giang Hành Thâm bước ra khỏi cửa, nhưng lại không nghe thấy tiếng đóng cửa ở phía sau.

Quay đầu lại lần nữa, Phó Chu đã đi theo rồi.

“Đến chỗ giao lộ kia đợi xe sẽ tiện hơn, tôi dẫn cậu đến đó.” Phó Chu chỉ vào đại lộ rợp bóng cây nói.

Giang Hành Thâm không lên tiếng, xem như là chấp nhận.

Đi bộ mấy phút là có thể đến cuối đại lộ, nhưng xe vẫn chưa đến, Phó Chu và Giang Hành Thâm cùng nhau chờ ở đó.

Gần chỗ giao lộ có một cái ghế dài, có lẽ là thường xuyên có người đi qua ngồi nghỉ, thế nên mặt ghế vẫn khá sạch sẽ.

Giang Hành Thâm ngồi xuống một bên, ngay lập tức bóng người bên cạnh đã áp sát lại, ngồi vào chỗ mà cậu đã bỏ trống.

Bây giờ là đầu tháng 5, hôm nay lại là thứ sáu, nếu không nhầm thì ngày mai sẽ là lập hạ.

Giang Hành Thâm không lấy điện thoại ra để xác nhận liệu ngày mai có phải là lập hạ hay không, chỉ suy nghĩ thoáng qua mà không quá bận tâm.

Mũi cậu khá nhạy cảm, lúc này hơi nâng lên đã có thể ngửi thấy mùi hương ấm áp hoà lẫn với hương thơm tự nhiên của cây cỏ, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu khi ngửi thấy.

Đương lúc yên tĩnh, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một lời nói đột ngột.

“Cậu nghĩ liệu tôi có lây nhiễm virus cho cậu không ha?

......

“Không đâu.” Giang Hành Thâm khẽ hít một hơi.

“Tại sao?” Người làm phiền không chịu bỏ qua.

Giang Hành Thâm liếc Phó Chu một cái, lạnh nhạt nói: “Sức đề kháng của tôi không tệ như vậy.”

Phó Chu tự chuốc lấy mất mặt, có hơi tức giận: “Vậy ý của cậu là sức đề kháng của tôi không tốt phải không?”

Khoé miệng Giang Hành Thâm nhẹ nhàng cong lên rồi lại hạ xuống, giả vờ nhìn sang chỗ khác: “Ai biết, là tự cậu nói.”

Phó Chu tức đến ngứa răng, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.

Lúc này Giang Hành Thâm đã nhìn thấy một chiếc taxi rẽ qua giao lộ hướng tới đây, thế nên cậu đứng dậy: “Ngày mai cậu cũng ở nhà một mình sao?”

Trong lòng cậu nghĩ là nếu cha mẹ của Phó Chu trở về thì mình không cần phải đến nữa, nếu không thì đến đây một lần nữa sẽ hiệu quả hơn.

Phó Chu vẫn chưa nhận ra chuyện này có liên quan gì đến Giang Hành Thâm, theo bản năng suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Có lẽ là vậy, mẹ của tôi hình như ngày mốt mới về.”

Chiếc taxi đã dừng trước mặt hai người, Giang Hành Thâm gật đầu, mở cửa xe ngồi vào: “Ừm, vậy tôi đi đây.”

“Được.” Phó Chu đáp.

Mãi cho đến khi chiếc taxi màu xanh biến mất khỏi tầm mắt, Phó Chu mới muộn màng nghĩ đến điều đó trên đường trở về.

Vậy ngày hôm nay có nghĩa là Giang Hành Thâm cho rằng hắn bị cảm nên mới đến đây?

Trong lòng hắn bắt đầu hoài nghi, chỉ là bị cảm mà thôi, có cần phải làm đến mức như vậy không?

Ngay cả Trình Kiệt Văn và Lê Bình cũng chỉ hỏi vài câu tình hình qua điện thoại, không giống như Giang Hành Thâm đặc biệt đến đây một chuyến.

Phó Chu trở về nhà, vừa chuẩn bị lên lầu đã nhìn thấy thuốc được đặt trên bàn trà ở phòng khách, còn được đặt trên một chiếc khăn giấy sạch sẽ.

Hắn chuyển bước chân, đi đến trước bàn trà, ngồi trên sofa cẩn thận xác định và so sánh các loại thuốc, cuối cùng phát hiện đúng là không có lấy sai.

Bởi vì hắn đã quen với những căn bệnh và đau đớn nhỏ nhặt, nên cũng xem như là hiểu rõ với những thứ như phát sốt, cảm lạnh, biết phải phối thuốc như thế nào.

Nhưng trong nhận thức và ấn tượng của Phó Chu, Giang Hành Thâm hẳn là sẽ không biết những điều này, thế nên không hỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Lẽ nào Giang Hành Thâm đã cố tình tìm kiếm trên Baidu?

Hắn uống thuốc kèm với nước lạnh, nghĩ thầm Baidu cũng không đáng tin cậy lắm, có thể tìm ra một loạt kết quả, phải tìm ra kết quả chính xác trong nhiều nội dung như vậy, nhất định phải tốn rất nhiều công sức.

Phó Chu không còn chê mùi lạ của thuốc nữa, đắm chìm trong suy tư về một vấn đề thế kỷ nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook