Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Yêu Tôi!
Chương 2
Cẩm Tú
01/11/2024
Nghiên Giai Tuệ không biết tại sao khi cô mất đi lại không thể đầu thai mà lại biến thành một hồn ma vất vưỡng.
Đêm đó, không một ai đi qua con đường đó cả. Đến tận gần 5 giờ sáng mới có người phát hiện và đưa cô đến bệnh viện. Nhưng đã quá muộn rồi...!
Cô tận mắt chứng kiến cha mẹ cô khóc ngất trước cửa phòng cấp cứu khi nhận được cái lắc đầu từ vị bác sĩ trung niên.
Khi nhìn mặt cô lần cuối, biết bao nhiêu người trong gia đình đã không nhịn được mà rơi nước mắt.
Công chúa của Nghiên gia - Nghiên Giai Tuệ, mới hôm qua còn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật mừng 25 tuổi thì ngay đêm đó đã bị tai nạn giao thông... Đến khi chết mà thân thể cũng không còn được nguyên vẹn.
Lại nhìn thấy người chồng ở trong lễ tang đau lòng đến ngẩn người, luôn quỳ gối bên cạnh quan tài, ánh mắt không ngừng nhìn vào đó.
Nghiên Giai Tuệ đứng ở một góc nhìn mẹ cô khóc hết nước mắt, mất ăn mất ngủ lại càng thêm đau lòng. Cô muốn ôm lấy mẹ, an ủi bà ấy nhưng... không cách nào chạm vào được.
Cánh tay của cô xuyên qua cơ thể bà ấy, cũng phải thôi... Vì cô đang là một hồn ma kia mà...
Cha của cô lại không ngừng uống rượu bia, rồi nhìn những bức hình mà hai cha con chụp cùng nhau. Người đàn ông mạnh mẽ ấy, cô chưa bao giờ nhìn thấy ông ấy rơi một giọt nước mắt... Bây giờ lại tận mắt chứng kiến ông ấy khóc như một đứa trẻ đáng thương vậy...
" Ba mẹ...Con xin lỗi hai người..."
Lần lượt từng người bạn đến thắp hương cho cô, ngay cả người mà cô xem là bạn thân cũng đến...
Nguyệt Hạ Lan ngay khi bước vào, ánh mắt đã không nhịn được mà nhìn đến Tạ Bất Dật. Anh ta cũng nhìn lại cô, ánh mắt hai người giao nhau rồi lại nhìn đi hướng khác.
Người khác có thể không nhìn thấy nhưng cô thì thấy rất rõ, cô dường như biết được rằng...
Bản thân cô chưa từng hiểu được chồng cô và người mà cô xem là bạn thân này. Bây giờ cô mới thấy được khoảng cách ấy...
Nguyệt Hạ Lan và Tạ Bất Dật vốn là thanh mai trúc mã của nhau, nhưng theo như Nghiên Giai Tuệ biết thì họ đúng là chỉ dừng lại ở mức tình bạn mà thôi... Cô cũng chưa từng nghi ngờ gì mối quan hệ giữa cả hai cả...
Nguyệt Hạ Lan trước đây khi mới vào trường cấp 3 hay bị bạn bè ức hiếp, cô lập. Tình cờ được Nghiên Giai Tuệ nhìn thấy và giúp đỡ. Nghiên Giai Tuệ cảm thấy Nguyệt Hạ Lan có chút đáng thương không nỡ mà ở trước mặt mọi người bảo vệ cô. Từ đó chẳng còn ai dám động đến Nguyệt Hạ Lan nữa.
" Tai nạn là do em gây ra sao? "
Khi Nguyệt Hạ Lan rời đi không bao lâu thì Tạ Bất Dật cũng tìm cớ để đi ra ngoài. Cả hai đứng ở một nơi mà không ai nhìn thấy, anh ta liền lên tiếng hỏi.
Nguyệt Hạ Lan nghe thấy liền có chút hoang mang, cô ta theo bản năng nắm chặt tay mình lại nhìn anh. Nghiên Giai Tuệ đứng đó cũng vô cùng kinh ngạc.
" Vậy là... bọn họ lén lút qua lại với nhau thật ư? "
Nghiên Giai Tuệ cắn môi, trong lòng dấy lên một cảm giác chua xót. Ai mà có thể chịu đựng được chuyện này cơ chứ? Một người là người chồng cùng chăn gối, một người là bạn thân 8 năm...
" Em... do em say quá nên... em xin lỗi anh... "_ Nguyệt Hạ Lan cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống mũi chân cô ta.
Tạ Bất Dật ngay lập tức cảm thấy đau lòng muốn ngay lập tức ôm lấy cô ta nhưng vì sợ người khác nhìn thấy nên chỉ có thể đưa tay xoa đầu một cách dịu dàng.
Cái ánh mắt dịu dàng ấm áp ấy giống hệt như cái cách anh ta luôn nhìn Nghiên Giai Tuệ vậy.
Ngày trước khi nhìn thấy ánh mắt này cô đã mềm lòng đáp ứng hết những nhu cầu của anh ta... nhưng giờ khi trông thấy anh ta cũng dùng ánh mắt ấy để nhìn người khác thì Nghiên Giai Tuệ cảm thấy nó thật kinh tởm.
" Không sao, anh đã cho người tiêu hủy hết chứng cứ... Đợi qua một thời gian, chúng ta có thể đường hoàn mà đến với nhau. "
" Thật sao anh? "_ Nguyệt Hạ Lan ngước mặt lên, trong mắt đầy những hơi nước. Trông thật đáng thương và cần được che chỡ, bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ siêu lòng mà thôi.
" Ừ... em về nhà nghỉ ngơi đi. Có lẽ thời gian này anh sẽ không thể đến tìm em được, anh... "
" Dạ, em hiểu mà. Em sẽ đợi anh. "
Nguyệt Hạ Lan tỏ ra là một người phụ nữ hiểu chuyện, cô ta lao vội nước mắt rồi nhanh chóng rời đi.
" Sao anh ta có thể? "
Nghiên Giai Tuệ cắn răng nhìn người phụ nữ đang không giấu được sự vui vẻ và nụ cười trên môi rồi lại nhìn chồng mình.
" Tất cả những gì anh ta có, là do mình... "
Đến bây giờ Nghiên Giai Tuệ mới cảm thấy bản thân thật sự rất ngu ngốc. Chỉ vì một thằng đàn ông mà cô lại...
Vì để được kết hôn cùng với Tạ Bất Dật mà Nghiên Giai Tuệ đã cãi nhau với cha mẹ một trận rất to. Ông bà cho rằng, giữa họ không có sự môn đăng hộ đối... nếu kết hôn, chỉ sợ cô bị lừa dối mà thôi.
Nghiên Giai Tuệ không tin, Tạ Bất Dật là một người đàn ông dịu dàng, anh luôn nhẹ nhàng từng chút một với cô. Dù cho cô có tức giận vô lý thì anh cũng không nói lời nào nặng cả... Cô chưa từng nghĩ người đàn ông là sẽ ngoại tình, sẽ lừa dối cô bất kì chuyện gì...
Tạ Bất Dật - một người đàn ông vì biết ba mẹ của Nghiên Giai Tuệ không đồng ý gả cô cho anh mà đã bất chấp trời mưa gió quỳ trước cửa nhà suốt cả một ngày một đêm chỉ để nhận được cái gật đầu từ ba mẹ của Nghiên Giai Tuệ.
Vậy mà giờ đây, anh ta lại cùng bạn thân của cô, họ qua lại với nhau suốt 7 năm trời mà cô không hề hay biết.
Nghiên Giai Tuệ nhận ra rằng, Tạ Bất Dật có lẽ chưa từng yêu cô. Thứ mà anh ta yêu chỉ có thể là tiền bạc và danh vọng mà thôi. Những việc mà cô cho là tình yêu anh ta dành cho mình cũng chỉ là...
Con người ta có thể vì tiền tài, danh vọng mà đến cả mạng sống của mình cũng chẳng cần nữa mà...
Đến giờ thì Nghiên Giai Tuệ cũng thắm được câu nói: " Sự nuông chiều chỉ tạo ra một kẻ vô ơn mà thôi! "
Dù cho bạn có xem một người là cả thế giới của mình, nhưng trong mắt người ấy bạn chỉ là một món đồ vật có giá trị về mặt tiền bạc thì cũng vô dụng mà thôi.
Đau thật đấy!
Đêm đó, không một ai đi qua con đường đó cả. Đến tận gần 5 giờ sáng mới có người phát hiện và đưa cô đến bệnh viện. Nhưng đã quá muộn rồi...!
Cô tận mắt chứng kiến cha mẹ cô khóc ngất trước cửa phòng cấp cứu khi nhận được cái lắc đầu từ vị bác sĩ trung niên.
Khi nhìn mặt cô lần cuối, biết bao nhiêu người trong gia đình đã không nhịn được mà rơi nước mắt.
Công chúa của Nghiên gia - Nghiên Giai Tuệ, mới hôm qua còn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật mừng 25 tuổi thì ngay đêm đó đã bị tai nạn giao thông... Đến khi chết mà thân thể cũng không còn được nguyên vẹn.
Lại nhìn thấy người chồng ở trong lễ tang đau lòng đến ngẩn người, luôn quỳ gối bên cạnh quan tài, ánh mắt không ngừng nhìn vào đó.
Nghiên Giai Tuệ đứng ở một góc nhìn mẹ cô khóc hết nước mắt, mất ăn mất ngủ lại càng thêm đau lòng. Cô muốn ôm lấy mẹ, an ủi bà ấy nhưng... không cách nào chạm vào được.
Cánh tay của cô xuyên qua cơ thể bà ấy, cũng phải thôi... Vì cô đang là một hồn ma kia mà...
Cha của cô lại không ngừng uống rượu bia, rồi nhìn những bức hình mà hai cha con chụp cùng nhau. Người đàn ông mạnh mẽ ấy, cô chưa bao giờ nhìn thấy ông ấy rơi một giọt nước mắt... Bây giờ lại tận mắt chứng kiến ông ấy khóc như một đứa trẻ đáng thương vậy...
" Ba mẹ...Con xin lỗi hai người..."
Lần lượt từng người bạn đến thắp hương cho cô, ngay cả người mà cô xem là bạn thân cũng đến...
Nguyệt Hạ Lan ngay khi bước vào, ánh mắt đã không nhịn được mà nhìn đến Tạ Bất Dật. Anh ta cũng nhìn lại cô, ánh mắt hai người giao nhau rồi lại nhìn đi hướng khác.
Người khác có thể không nhìn thấy nhưng cô thì thấy rất rõ, cô dường như biết được rằng...
Bản thân cô chưa từng hiểu được chồng cô và người mà cô xem là bạn thân này. Bây giờ cô mới thấy được khoảng cách ấy...
Nguyệt Hạ Lan và Tạ Bất Dật vốn là thanh mai trúc mã của nhau, nhưng theo như Nghiên Giai Tuệ biết thì họ đúng là chỉ dừng lại ở mức tình bạn mà thôi... Cô cũng chưa từng nghi ngờ gì mối quan hệ giữa cả hai cả...
Nguyệt Hạ Lan trước đây khi mới vào trường cấp 3 hay bị bạn bè ức hiếp, cô lập. Tình cờ được Nghiên Giai Tuệ nhìn thấy và giúp đỡ. Nghiên Giai Tuệ cảm thấy Nguyệt Hạ Lan có chút đáng thương không nỡ mà ở trước mặt mọi người bảo vệ cô. Từ đó chẳng còn ai dám động đến Nguyệt Hạ Lan nữa.
" Tai nạn là do em gây ra sao? "
Khi Nguyệt Hạ Lan rời đi không bao lâu thì Tạ Bất Dật cũng tìm cớ để đi ra ngoài. Cả hai đứng ở một nơi mà không ai nhìn thấy, anh ta liền lên tiếng hỏi.
Nguyệt Hạ Lan nghe thấy liền có chút hoang mang, cô ta theo bản năng nắm chặt tay mình lại nhìn anh. Nghiên Giai Tuệ đứng đó cũng vô cùng kinh ngạc.
" Vậy là... bọn họ lén lút qua lại với nhau thật ư? "
Nghiên Giai Tuệ cắn môi, trong lòng dấy lên một cảm giác chua xót. Ai mà có thể chịu đựng được chuyện này cơ chứ? Một người là người chồng cùng chăn gối, một người là bạn thân 8 năm...
" Em... do em say quá nên... em xin lỗi anh... "_ Nguyệt Hạ Lan cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống mũi chân cô ta.
Tạ Bất Dật ngay lập tức cảm thấy đau lòng muốn ngay lập tức ôm lấy cô ta nhưng vì sợ người khác nhìn thấy nên chỉ có thể đưa tay xoa đầu một cách dịu dàng.
Cái ánh mắt dịu dàng ấm áp ấy giống hệt như cái cách anh ta luôn nhìn Nghiên Giai Tuệ vậy.
Ngày trước khi nhìn thấy ánh mắt này cô đã mềm lòng đáp ứng hết những nhu cầu của anh ta... nhưng giờ khi trông thấy anh ta cũng dùng ánh mắt ấy để nhìn người khác thì Nghiên Giai Tuệ cảm thấy nó thật kinh tởm.
" Không sao, anh đã cho người tiêu hủy hết chứng cứ... Đợi qua một thời gian, chúng ta có thể đường hoàn mà đến với nhau. "
" Thật sao anh? "_ Nguyệt Hạ Lan ngước mặt lên, trong mắt đầy những hơi nước. Trông thật đáng thương và cần được che chỡ, bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ siêu lòng mà thôi.
" Ừ... em về nhà nghỉ ngơi đi. Có lẽ thời gian này anh sẽ không thể đến tìm em được, anh... "
" Dạ, em hiểu mà. Em sẽ đợi anh. "
Nguyệt Hạ Lan tỏ ra là một người phụ nữ hiểu chuyện, cô ta lao vội nước mắt rồi nhanh chóng rời đi.
" Sao anh ta có thể? "
Nghiên Giai Tuệ cắn răng nhìn người phụ nữ đang không giấu được sự vui vẻ và nụ cười trên môi rồi lại nhìn chồng mình.
" Tất cả những gì anh ta có, là do mình... "
Đến bây giờ Nghiên Giai Tuệ mới cảm thấy bản thân thật sự rất ngu ngốc. Chỉ vì một thằng đàn ông mà cô lại...
Vì để được kết hôn cùng với Tạ Bất Dật mà Nghiên Giai Tuệ đã cãi nhau với cha mẹ một trận rất to. Ông bà cho rằng, giữa họ không có sự môn đăng hộ đối... nếu kết hôn, chỉ sợ cô bị lừa dối mà thôi.
Nghiên Giai Tuệ không tin, Tạ Bất Dật là một người đàn ông dịu dàng, anh luôn nhẹ nhàng từng chút một với cô. Dù cho cô có tức giận vô lý thì anh cũng không nói lời nào nặng cả... Cô chưa từng nghĩ người đàn ông là sẽ ngoại tình, sẽ lừa dối cô bất kì chuyện gì...
Tạ Bất Dật - một người đàn ông vì biết ba mẹ của Nghiên Giai Tuệ không đồng ý gả cô cho anh mà đã bất chấp trời mưa gió quỳ trước cửa nhà suốt cả một ngày một đêm chỉ để nhận được cái gật đầu từ ba mẹ của Nghiên Giai Tuệ.
Vậy mà giờ đây, anh ta lại cùng bạn thân của cô, họ qua lại với nhau suốt 7 năm trời mà cô không hề hay biết.
Nghiên Giai Tuệ nhận ra rằng, Tạ Bất Dật có lẽ chưa từng yêu cô. Thứ mà anh ta yêu chỉ có thể là tiền bạc và danh vọng mà thôi. Những việc mà cô cho là tình yêu anh ta dành cho mình cũng chỉ là...
Con người ta có thể vì tiền tài, danh vọng mà đến cả mạng sống của mình cũng chẳng cần nữa mà...
Đến giờ thì Nghiên Giai Tuệ cũng thắm được câu nói: " Sự nuông chiều chỉ tạo ra một kẻ vô ơn mà thôi! "
Dù cho bạn có xem một người là cả thế giới của mình, nhưng trong mắt người ấy bạn chỉ là một món đồ vật có giá trị về mặt tiền bạc thì cũng vô dụng mà thôi.
Đau thật đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.