Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Yêu Tôi!
Chương 3
Cẩm Tú
01/11/2024
Cuối cùng thì Nghiên Giai Tuệ được chôn cất ở tại một khu nghĩa trang của thành phố, và cô chẳng thể đi đâu được cả. Chắc là xác của cô ở đâu thì linh hồn cô sẽ ở đó nhỉ?
Nghiên Giai Tuệ buồn chán ngồi bên cạnh mộ của mình rồi lại đi xung quanh định chào hỏi hàng xóm nhưng chẳng thấy ai cả. Chỉ có vài đứa nhóc đang ngồi trên cây mà thôi, chúng thấy cô liền vui vẻ chào hỏi, chúng rủ cô chơi cùng nhưng cô lại lười nên thôi.
" Giai Tuệ, anh đến thăm em đây. "_ Tạ Bất Dật đi tới.
Nghiên Giai Tuệ không nhìn lên, nhưng mũi giày da và giày cao gót màu đỏ đập vào mắt thì cô cũng biết người bên cạnh anh ta là ai. Haha, cô chỉ vừa chôn xuống vài ngày thôi đấy!
Bọn họ vậy mà đã ở bên nhau rồi ư? Ừ nhỉ?
Từ khi cô còn sống thì họ đã qua lại với nhau rồi mà!
" Giai Tuệ, tớ có mang hoa mà cậu thích đến này... Còn có nho mà cậu thích ăn nhất nữa! "
Nguyệt Hạ Lan đặt bó hoa Calla ( loài hoa có ý nghĩa của sắc đẹp lộng lẫy ) cùng giỏ trái cây xuống và thắp cho cô một nén nhang. Nhưng con mẹ nó thật khó ngửi.
" Đến cầu xin tôi không đến hù dọa, nhát ma cô đấy à? "
Nghiên Giai Tuệ nhếch môi khinh bỉ. Cô mà có thể hiện ra hù dọa người khác thì chắc chắn sẽ dọa chết hai người trước mắt này.
" Nếu bây giờ em đã không còn trên đời nữa... "
" Dù có hơi muộn nhưng, tụi anh đã bên nhau từ lâu rồi. "
" Mong em chấp nhận mối quan hệ của tụi anh. "
Lời Tạ Bất Dật vừa nói ra, trên trời liền kéo mây đen đến, cũng sấm chớp thêm vài cái.
" Lời này mà anh cũng nói ra được à? "
Nghiên Giai Tuệ đứng dậy, chỉ tay vào mặt anh ta. Tức đến không nói nên lời.
Tạ Bất Dật nói chuyện như thể đang ra mắt người yêu mình với mẹ vậy.
Con mẹ nó, cô là vợ của anh đấy! Vợ mình vừa mất còn chưa qua 49 ngày thì anh đã mang tình nhân đến giới thiệu với cô ư??
" Nhìn đi, anh dám nói lời này cũng chẳng sợ bị trời phạt sao? Tên chết tiệt! "
Nghiên Giai Tuệ thật sự muốn đánh người nhưng cô không thể nào làm được.
Tại sao con người lại phải sợ ma trông khi con ma như cô lại chẳng thể nào tác động vật lý người ta kia chứ? Hay cô phải luyện thêm công lực thì mới được?
" Mình xin lỗi vì đã gây ra tai nạn hại chết cậu, mình thật sự là không cố ý... "
Nguyệt Hạ Lan vô cùng chân thành nhìn vào tấm hình trên bia mộ.
" Vậy thì mau đi tự thú đi. "_ Nghiên Giai Tuệ
" Nhưng nếu mình đi tự thú thì sẽ không có ai bên cạnh chăm sóc anh Dật cả... "_ Như để trả lời câu hỏi của Giai Tuệ vậy.
" Vờ cờ... Anh ta là trai trẻ đấy! 25 tuổi thì cần gì cô chăm sóc? "
" Mình biết là cậu rất yêu anh ấy, nhưng mà bọn tớ mới thật sự là yêu nhau. Anh ấy trước giờ không hề yêu cậu... mong cậu bỏ qua hết tất cả và thành toàn cho hai đứa mình. "
" Mơ à? Thật biết nằm mơ giữa ban ngày mà. "_ Nghiên Giai Tuệ
" Nếu là cô thì cô chịu được bị phản bội không? "_ Nghiên Giai Tuệ
" Cô ta còn chịu được khi thấy người yêu mình cưới một người khác thì chuyện này có là gì! "
Đột nhiên một giọng nói khác vang lên. Giai Tuệ giật mình quay sang liền nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên bia mộ bên cạnh.
" Cô là hàng xóm của tôi sao? "_ Giai Tuệ
" Sắp mưa rồi... mình về thôi em. "_ Tạ Bất Dật
" Anh ra xe trước đi... em còn vài điều muốn nói với Tuệ Tuệ nữa. "_ Hạ Lan cười nhẹ nhìn anh.
Tạ Bất Dật nhìn cô ta rồi nhìn bức hình của Giai Tuệ trên bia mộ, không biết trong lòng anh nghĩ gì nhưng rồi anh cũng cụp mắt rời đi.
Đợi đến khi Tạ Bất Dật đi khuất rồi thì Nguyệt Hạ Lan mới chậm rãi lên tiếng.
" Nghiên Giai Tuệ, cô biết không? "
" Chỉ trách là do bản thân cô quá may mắn mà thôi. "
" Dựa vào đâu mà cái gì cô cũng có chứ? "
Nói đến đây Nguyệt Hạ Lan liền nhếch môi, cúi người cầm bó hoa lên, ném mạnh nó vào bức hình trên bia mộ. Bó hoa lại rơi xuống đất.
Nghiên Giai Tuệ cau mày nhìn bó hoa, cô bạn ma hàng xóm bên cạnh cũng bất ngờ không kém.
" Này, cô ta bị sao vậy? Lúc nãy còn hiền lành lắm mà? "_ Cô bạn hàng xóm quay sang hỏi cô.
Vẻ mặt đáng sợ, độc ác này cũng là lần đầu tiên mà Nghiên Giai Tuệ nhìn thấy vì trong mắt cô, Nguyệt Hạ Lan luôn là một người bạn hiền lành dễ bị người khác bắt nạt ức hiếp.
" Cô có biết vì cô mà chúng tôi đã phải lén lút suốt bao năm không? "
" Anh ấy hứa với tôi, khi gom đủ tài sản của nhà cô thì sẽ ngay lập tức ly hôn. "
" Nhưng rồi sao chứ? Tôi đợi đến hết 4 năm đại học, đợi đến khi hai người kết hôn rồi mà tôi chẳng có một danh phận nào. "
" Nghiên Giai Tuệ, đừng trách tôi... Chỉ trách bản thân cô quá ngu ngốc mà thôi. "
" Nếu như nhà cô không có tiền thì cô nghĩ anh ấy có cần phải ở bên cạnh chịu đựng cô không? "
" Tôi tôn trọng ước mơ của anh ấy nên mới sẳn sàng chờ đợi đấy. "
" What the...? Cô ta bị thần kinh à? "_ Cô bạn ma hàng xóm mở to mắt nhìn Nguyệt Hạ Lan. Cô ta đang kể chuyện cười cho hai người họ nghe đấy à?
Nghiên Giai Tuệ đơ người nhìn cô ta.
" Nói cho cô biết một sự thật nhé... Cô có biết vì sao mà kết hôn ba năm rồi nhưng hai người vẫn không có em bé không? "
" Haha, là do tôi đấy. Chắc cô còn nhớ số thuốc bổ mà tôi mang đến chứ? "
Nghiên Giai Tuệ nhớ lại...
Cô dù là một cô gái hiện đại nhưng cô sẽ không trao thân cho bất kì ai nếu chưa được hỏi cưới. Và từ sau khi kết hôn thì hầu như tháng nào Nguyệt Hạ Lan cũng đưa cho cô một số loại thuốc bổ vừa đủ cho 30 ngày. Lúc ấy, cô ta ngày nào cũng gọi hỏi xem cô có đã uống thuốc hay chưa, Nghiên Giai Tuệ lại nghĩ là do cô ấy muốn tốt cho mình nên không có bất kì nghi ngờ nào mà uống từ ngày này sang ngày khác...
" Trong đó không chỉ có thuốc ngừa thai đâu, nếu cô uống với số lượng nhiều thì khả năng mang thai cũng sẽ giảm dần theo thời gian đó haha "
" Trời ơi, cái đồ điên này. "_ Cô bạn ma thật sự tức điên lên rồi, loại chuyện này mà một con người lại có thể làm ra sao?
Điều thiêng liêng nhất đối với một người phụ nữ đó chính là được làm mẹ đó...
" Haz, nói ra thật nhẹ lòng mà. Tạm biệt nhé! "
Nguyệt Hạ Lan cười hả hê rồi rời đi, tay cô ta vô thức xoa lên bụng dưới của mình...
Đột nhiên cô ta bị vấp dù không trúng cục đá nào, không ngã vì cô ta giữ thăng bằng rất tốt. Ngữ Hương đứng dậy bất tình lình xuất hiện trước mặt cô ta, giống như cho cô ta nhìn thấy mình với hai hàng máu chảy dài từ mắt. Nguyệt Hạ Lan sợ hãi bỏ chạy đi mất.
" Oh cô đỉnh thật đó. "
Nghiên Giai Tuệ không khỏi cảm thán, không biết bao giờ mình mới luyện được skill giống vậy.
Nghiên Giai Tuệ buồn chán ngồi bên cạnh mộ của mình rồi lại đi xung quanh định chào hỏi hàng xóm nhưng chẳng thấy ai cả. Chỉ có vài đứa nhóc đang ngồi trên cây mà thôi, chúng thấy cô liền vui vẻ chào hỏi, chúng rủ cô chơi cùng nhưng cô lại lười nên thôi.
" Giai Tuệ, anh đến thăm em đây. "_ Tạ Bất Dật đi tới.
Nghiên Giai Tuệ không nhìn lên, nhưng mũi giày da và giày cao gót màu đỏ đập vào mắt thì cô cũng biết người bên cạnh anh ta là ai. Haha, cô chỉ vừa chôn xuống vài ngày thôi đấy!
Bọn họ vậy mà đã ở bên nhau rồi ư? Ừ nhỉ?
Từ khi cô còn sống thì họ đã qua lại với nhau rồi mà!
" Giai Tuệ, tớ có mang hoa mà cậu thích đến này... Còn có nho mà cậu thích ăn nhất nữa! "
Nguyệt Hạ Lan đặt bó hoa Calla ( loài hoa có ý nghĩa của sắc đẹp lộng lẫy ) cùng giỏ trái cây xuống và thắp cho cô một nén nhang. Nhưng con mẹ nó thật khó ngửi.
" Đến cầu xin tôi không đến hù dọa, nhát ma cô đấy à? "
Nghiên Giai Tuệ nhếch môi khinh bỉ. Cô mà có thể hiện ra hù dọa người khác thì chắc chắn sẽ dọa chết hai người trước mắt này.
" Nếu bây giờ em đã không còn trên đời nữa... "
" Dù có hơi muộn nhưng, tụi anh đã bên nhau từ lâu rồi. "
" Mong em chấp nhận mối quan hệ của tụi anh. "
Lời Tạ Bất Dật vừa nói ra, trên trời liền kéo mây đen đến, cũng sấm chớp thêm vài cái.
" Lời này mà anh cũng nói ra được à? "
Nghiên Giai Tuệ đứng dậy, chỉ tay vào mặt anh ta. Tức đến không nói nên lời.
Tạ Bất Dật nói chuyện như thể đang ra mắt người yêu mình với mẹ vậy.
Con mẹ nó, cô là vợ của anh đấy! Vợ mình vừa mất còn chưa qua 49 ngày thì anh đã mang tình nhân đến giới thiệu với cô ư??
" Nhìn đi, anh dám nói lời này cũng chẳng sợ bị trời phạt sao? Tên chết tiệt! "
Nghiên Giai Tuệ thật sự muốn đánh người nhưng cô không thể nào làm được.
Tại sao con người lại phải sợ ma trông khi con ma như cô lại chẳng thể nào tác động vật lý người ta kia chứ? Hay cô phải luyện thêm công lực thì mới được?
" Mình xin lỗi vì đã gây ra tai nạn hại chết cậu, mình thật sự là không cố ý... "
Nguyệt Hạ Lan vô cùng chân thành nhìn vào tấm hình trên bia mộ.
" Vậy thì mau đi tự thú đi. "_ Nghiên Giai Tuệ
" Nhưng nếu mình đi tự thú thì sẽ không có ai bên cạnh chăm sóc anh Dật cả... "_ Như để trả lời câu hỏi của Giai Tuệ vậy.
" Vờ cờ... Anh ta là trai trẻ đấy! 25 tuổi thì cần gì cô chăm sóc? "
" Mình biết là cậu rất yêu anh ấy, nhưng mà bọn tớ mới thật sự là yêu nhau. Anh ấy trước giờ không hề yêu cậu... mong cậu bỏ qua hết tất cả và thành toàn cho hai đứa mình. "
" Mơ à? Thật biết nằm mơ giữa ban ngày mà. "_ Nghiên Giai Tuệ
" Nếu là cô thì cô chịu được bị phản bội không? "_ Nghiên Giai Tuệ
" Cô ta còn chịu được khi thấy người yêu mình cưới một người khác thì chuyện này có là gì! "
Đột nhiên một giọng nói khác vang lên. Giai Tuệ giật mình quay sang liền nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên bia mộ bên cạnh.
" Cô là hàng xóm của tôi sao? "_ Giai Tuệ
" Sắp mưa rồi... mình về thôi em. "_ Tạ Bất Dật
" Anh ra xe trước đi... em còn vài điều muốn nói với Tuệ Tuệ nữa. "_ Hạ Lan cười nhẹ nhìn anh.
Tạ Bất Dật nhìn cô ta rồi nhìn bức hình của Giai Tuệ trên bia mộ, không biết trong lòng anh nghĩ gì nhưng rồi anh cũng cụp mắt rời đi.
Đợi đến khi Tạ Bất Dật đi khuất rồi thì Nguyệt Hạ Lan mới chậm rãi lên tiếng.
" Nghiên Giai Tuệ, cô biết không? "
" Chỉ trách là do bản thân cô quá may mắn mà thôi. "
" Dựa vào đâu mà cái gì cô cũng có chứ? "
Nói đến đây Nguyệt Hạ Lan liền nhếch môi, cúi người cầm bó hoa lên, ném mạnh nó vào bức hình trên bia mộ. Bó hoa lại rơi xuống đất.
Nghiên Giai Tuệ cau mày nhìn bó hoa, cô bạn ma hàng xóm bên cạnh cũng bất ngờ không kém.
" Này, cô ta bị sao vậy? Lúc nãy còn hiền lành lắm mà? "_ Cô bạn hàng xóm quay sang hỏi cô.
Vẻ mặt đáng sợ, độc ác này cũng là lần đầu tiên mà Nghiên Giai Tuệ nhìn thấy vì trong mắt cô, Nguyệt Hạ Lan luôn là một người bạn hiền lành dễ bị người khác bắt nạt ức hiếp.
" Cô có biết vì cô mà chúng tôi đã phải lén lút suốt bao năm không? "
" Anh ấy hứa với tôi, khi gom đủ tài sản của nhà cô thì sẽ ngay lập tức ly hôn. "
" Nhưng rồi sao chứ? Tôi đợi đến hết 4 năm đại học, đợi đến khi hai người kết hôn rồi mà tôi chẳng có một danh phận nào. "
" Nghiên Giai Tuệ, đừng trách tôi... Chỉ trách bản thân cô quá ngu ngốc mà thôi. "
" Nếu như nhà cô không có tiền thì cô nghĩ anh ấy có cần phải ở bên cạnh chịu đựng cô không? "
" Tôi tôn trọng ước mơ của anh ấy nên mới sẳn sàng chờ đợi đấy. "
" What the...? Cô ta bị thần kinh à? "_ Cô bạn ma hàng xóm mở to mắt nhìn Nguyệt Hạ Lan. Cô ta đang kể chuyện cười cho hai người họ nghe đấy à?
Nghiên Giai Tuệ đơ người nhìn cô ta.
" Nói cho cô biết một sự thật nhé... Cô có biết vì sao mà kết hôn ba năm rồi nhưng hai người vẫn không có em bé không? "
" Haha, là do tôi đấy. Chắc cô còn nhớ số thuốc bổ mà tôi mang đến chứ? "
Nghiên Giai Tuệ nhớ lại...
Cô dù là một cô gái hiện đại nhưng cô sẽ không trao thân cho bất kì ai nếu chưa được hỏi cưới. Và từ sau khi kết hôn thì hầu như tháng nào Nguyệt Hạ Lan cũng đưa cho cô một số loại thuốc bổ vừa đủ cho 30 ngày. Lúc ấy, cô ta ngày nào cũng gọi hỏi xem cô có đã uống thuốc hay chưa, Nghiên Giai Tuệ lại nghĩ là do cô ấy muốn tốt cho mình nên không có bất kì nghi ngờ nào mà uống từ ngày này sang ngày khác...
" Trong đó không chỉ có thuốc ngừa thai đâu, nếu cô uống với số lượng nhiều thì khả năng mang thai cũng sẽ giảm dần theo thời gian đó haha "
" Trời ơi, cái đồ điên này. "_ Cô bạn ma thật sự tức điên lên rồi, loại chuyện này mà một con người lại có thể làm ra sao?
Điều thiêng liêng nhất đối với một người phụ nữ đó chính là được làm mẹ đó...
" Haz, nói ra thật nhẹ lòng mà. Tạm biệt nhé! "
Nguyệt Hạ Lan cười hả hê rồi rời đi, tay cô ta vô thức xoa lên bụng dưới của mình...
Đột nhiên cô ta bị vấp dù không trúng cục đá nào, không ngã vì cô ta giữ thăng bằng rất tốt. Ngữ Hương đứng dậy bất tình lình xuất hiện trước mặt cô ta, giống như cho cô ta nhìn thấy mình với hai hàng máu chảy dài từ mắt. Nguyệt Hạ Lan sợ hãi bỏ chạy đi mất.
" Oh cô đỉnh thật đó. "
Nghiên Giai Tuệ không khỏi cảm thán, không biết bao giờ mình mới luyện được skill giống vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.