Chương 5
Huyen
20/09/2014
Hum sau nó đi học với cái mặt mệt mỏi, nghĩ tới cái viễn cảnh “tươi đẹp” hok quản lí nổi mí việc lặt vặt trong trường là nó cảm thấy thất vọng, chán nản, khó chịu. “Tại seo tự nhiên mí đứa đó nổi loạn vô lí như zậy chứ????? Thường thì tụi nó nghe lời lắm mà, càng nghĩ càng khó hỉu”. Ráng nghĩ đi nhóc, cố lên, nghĩ ra gì chưa? Ra chưa hả?
- Chắc chắn là thằng đó, hừ! là hắn chứ hok ai khác. Chết với ta!!! – nó lầm bầm
Cúi cùng thì nạn nhân cũng bít mặt thủ phạm, khà khà, kì này thằng nhóc=> tiu
Cho ngủm củ từ lun, nó đi loanh quanh kiếm coi thằng chết bầm khốn kiếp đó ở đâu, thủ đoạn hèn hạ của hắn làm cả đêm nó mất ngủ, hai con mắt bầm đen. Hắn đang lúi húi zới mí con nhỏ hum qua, đúng là hèn hạ, toàn chơi zới gái, hok bít hắn có phải con trai hok nữa, bít đâu…
- Mí bạn làm tốt lắm, cứ típ tục nhá!
- Uk, nhưng mà…Kim nó…
- Đừng có lo cái con tâm thần đó, thế nào hum qua nó cũng mất ngủ, khà khà, lát nữa zô coi cái mặt mốc của nó coi đẹp gái như xưa hok. Hahaha
Nó đừng đằng xa nghe nói zậy tức quá nhảy zô cú đầu hắn tới tấp
- Chết đi, chết đi cho ta, sao ám ta hoài zậy hả???????? hừ! chết chết chết đi, cái này là cho mí bồn hoa bị ngắt trụi – nó vừa cú vừa thuyết trình – cái này là cho mí con cá bị phơi khô, cái nì là tội làm mất trật tự trong trường, cái này là tội xúi giục xả rác, còn cái này ta trả thù cho giấc ngủ của ta!!!!!!!! Hừ hừ - cái cúi cùng nó đánh mạnh nhất, hắn vừa đỡ kiủ thiếu lâm tự vừa la oai oái
- Oái! Oái… ai làm ơn kiu xe bắt chó bắt con này coi! Nó bị điên rùi!
- Mày chết nha con! Dám nói ta điên hả????? cho mày chết!!!!!! – nó đã thêm mí đá, tặng thêm một cú lên gối cực kungfu zô bụng làm hắn um bụng la làng
- AAAAAA trời ơi cú…cú…coá người hành thích đại thiếu gia…cú cú, bây đâu…có thích khách…huhu hix hix… - hắn chịu đủ mùi đau khổ mà vẫn ong óng cái miệng, zậy coá nghĩ là chưa đủ “đô”, thêm nữa nhé.
- Chết tới nơi mà còn chảnh hả?????? thiếu gia nà! Thích khách nà! cho ngươi chết, đừng có dại dột mà đụng zô ta, nghe rõ chưa??????? Thấy ta thì tránh xa 16m50 đi!!!!!
- Trời ơi…cú cú…con này nó hành hạ tui…kiu cảnh sát đi!!!!!!!
Mí con kia chạy mất dép từ khi nó xuất hiện, để lại hắn zới thân thể tàn tạ, tơi tả tan tác xác xơ xơ xác lác đác mí vết bầm. nó là con gái nhưng dữ lắm nên…đừng dại gì mà chọc nhé!!!!!
Phù phù… xả tress được một hồi thì nó thở dốc, tự nhiên nó thấy loạn choạng, chóng mặt chắc hồi tối ngủ hok được. nó chao đảo, rùi khuỵ xuống…xỉu. hắn đang hít hà mí vết bầm tự nhiên nghe cái rật, ngoảnh lại thấy nó nằm dưới đất, vẫn hok hỉu gì.
- Ê, con tâm thần, làm gì zậy?
- ……
- Ê! Đứng dậy đi, có chết tui cũng hok đỡ cô đâu, con khùng, dám đánh tui…
- …… - nó vẫn bất động
- Ê! Trời ơi, bị gì zậy chời, cô chết thì tui bị liên luỵ á, tỉnh lại coi
Hắn xốc xốc nó zậy nhưng vô ích, hoảng quá hok bít làm seo, tuy hok ưa gì nó nhưng níu bỏ nó lại thì thất đức quá vậy là hắn ẵm nó lên phòng y tế
- Ơ! Kim bị gì vậy em? – cô y tá hỏi
- Dạ…em hok bít, tự nhiên nó đánh…một con mèo đến sắp chết rùi ngã ra xỉu.
- Huh? Mèo à? Zậy hok lẽ bị mèo cắn rùi à? Em! Em xem thử tay chân bạn có vết cắn không, cô đi lấy thuốc.
- Hả??? sao lại là em chứ! Vừa bị đánh ,mà còn làm ơn mắc oán nữa, con nhỏ đáng chết, bít zậy bỏ ngoài đó lun cho bít! Hứ
Vừa lúc đó Khánh chạy vào, nghe mí nhỏ bạn xì xào là nó bị gì mà hắn ẵm zô phòng y tế, thế là cậu chạy một mạch zô, thấy hắn ngồi ở đó, Khánh tỏ vẻ khó chịu. bước lại bên nó, Khánh nhẹ nhàng đặt tay lên trán nó, đưa mắt khó hỉu nhìn hắn, thấy ánh mắt đó, hắn vội phân minh
- Ê ê, đừng có mà nhìn người khác bằng ánh mắt đó! Tui hok liên quan,, tự nhiên con khùng này nó nhảy zô đánh tui túi bụi rùi xỉu, tui hok bít gì đâu!
- Có liên quan hok thì tự biết, nhưng con người với nhau, đừng có mà kiu người ta là con khùng này khùng nọ, mình cũng chẳng hơn ai đâu.
- Cái…cái gì????? Nói zậy là sao hả?????? đừng ỷ học giỏi mún nói gì nói nha. – hắn phùng mang trợn má
- Tui hok ỉ lại gì hết, nhưng có người lại ỉ mình là cháu hịu trưởng, mún làm mưa làm gió đấy chứ - hắn nắm tay nó mặt hok có chút cảm xúc.
- Axxxxx! Tao hok ỉ lại! đừng có mà nói giọng đó với tao níu mày mún sống – hắn đang điên lên
- Sống hay không không liên quan gì nhau cả. làm ơn giữ yên lặng cho người khác nghĩ ngơi.
Hắn tức quá nhưng hok bít nói gì, khi nó tỉnh lại, hai thằng nhóc vẫn còn đang đấu mắt với nhau, xẹt điện ầm ầm, bắn lazze ì chéo
- Khánh hả? mình đang ở đâu zạ? – nó hỏi, tay xoa xoa trán
- Phòng y tế. làm gì mà tới nổi ngất zậy hả? – hắn vẫn nhẹ nhàng
- Hừ! đang xử cái thằng đáng ghét đó, tự nhiên…
- Nói xấu người khác thì cũng nên coi người ta có ở đây không cái. – hắn ở đâu cất giọng khó chịu
- Cái thằng này! Sao lại ở đây? Biến đi cho đẹp trời!
- Axxxx, bít zậy để cô ở ngoài đó. Hứ! đúng là lấy oán trả ơn
- Oán con khỉ!!!!!!! Biến!
- Con trốn ziện, hừ! lần sau đừng có mơ mà tui cú cô. mà nói cho mà bít, lần sau mà còn đánh tui thì đừng trách, tui hok nể tình nương tay đâu.
- Hứ! cái thằng con gái! Làm gì được tui????????? – nó nhướng mắt đe doạ
Hắn bỏ ra ngoài, trong lòng thật sự rất…rất…rất…rất khó chịu. “mình cú nó mà nó hok nói được một tiếng cám ơn, lại còn mắng mình nữa, con khùng!”
Khánh dìu nó về lớp, nó khoẻ rùi nhưng vẫn còn hơi chóng mặt, Khánh kiu nó nằm ngủ chút mà nó hok chịu, đòi zìa lớp cho bằng được. hắn ngồi chung bàn zới nó, hễ bực dọc một chút là hắn vẽ tùm lum lên bàn. Tự nhiên hắn huý hoái viết viết gì đó, rùi dậm dậm cây viết chì, có ý kiu nó đọc, nó bực mình nhưng nhướng mắt coi (tò mò mà) thì thấy nét chữ đẹp hok thua gì con gái “ê! Tâm thần, hồi đó giờ cô có học tiếng cám ơn hok zậy?” thì ra hắn vẫn còn bực chuyện đó
Nó hí hoáy viết lại và ném cho hắn ánh mắt thù hằn “trong từ điển hok coá dạy”
“saxxxxxxxxx! Quá đáng, cô đánh tui mà tui còn cú cô, ẵm cô zô phòng y tế nữa, cô coá bít cô nặng lắm hok hả???”
“ai mượn ngu ráng chịu”
Vậy là cái bàn ngày càng đẹp ra, đẹp như chưa bao giờ đẹp như vậy. hai đứa đang đấu “văn” trên võ đài “bàn” thì nghe tiếng bà cô gọi
- Hoàng, đọc cho tôi đoạn văn XXXXXXXXXXXX
- Dạ? dạ… - quay sang nó – ê! Trang mí?
- Hứ! tự kiếm đêy, đồ nhìu chuyện
- Hoàng!!!!! Nghe hok hả? em mà hok đọc được thì đừng trách tui
- Trời ơi! Làm ơn đêy, bả bắt đứng hết tiết, mỏi lắm
- 46 – 3 – nó trả lời gọn lỏn (trang 46 đoạn 3)
- Dạ... mỗi ngừoi trong chúng ta…
Hắn hí hửng như mới bắt được vàng còn nó thì đơ ra, tự nhiên lại chỉ hắn, tức quá, “mình điên hả trời? trời ơi là trời, ngu quá!!!!!!!!”
Ra chơi nó lên phòng hịu trưởng, may quá, ổng zìa rùi. Nó báo cáo toàn bộ mọi hoạt động của trường hok thíu một chi tiết, Hoàng quậy gì, xúi giục ai nó đều khai hết, kì này hắn chết chắc. mặt ông hịu trưởng từ ửng hồng, chuyển sang cam, vàng, xanh lục, xanh lam… nói chung là bảy sắc cầu vồng, cúi cùng là giận tím mặt và xịt khói lỗ tai…
- Em cho nó trực cho tui!!!!!! Phạt nhìu vào, bao nhiu tội phạt bấy nhiu, cái nào nặng tăng gấp đôi. Mà còn nữa, em quản lí nó phải thật nghiêm túc và coá trách nhiệm, níu em lơ đãng tui sẽ trừ điểm em
- Huh? Kì zậy thầy? tự nhiên trừ điểm em – nó chán nản
- Tui giao em quản lí thằng nhóc đó thì phải quản lí cho ra hồn, nó mà quậy, hay gây chuyện gì thì em sẽ chịu phạt chung.
- Thầy!!!!!!!!!!!!!!!!
- Miễn bàn! Zìa lớp! à mà còn hình phạt thì hok đc giảm nhẹ, níu mà không phạt nó cho ra hồn thì em trực thay nó.
Ra chơi nó lên phòng hịu trưởng, may quá, ổng zìa rùi. Nó báo cáo toàn bộ mọi hoạt động của trường hok thíu một chi tiết, Hoàng quậy gì, xúi giục ai nó đều khai hết, kì này hắn chết chắc. mặt ông hịu trưởng từ ửng hồng, chuyển sang cam, vàng, xanh lục, xanh lam… nói chung là bảy sắc cầu vồng, cúi cùng là giận tím mặt và xịt khói lỗ tai…
- Em cho nó trực cho tui!!!!!! Phạt nhìu vào, bao nhiu tội phạt bấy nhiu, cái nào nặng tăng gấp đôi. Mà còn nữa, em quản lí nó phải thật nghiêm túc và coá trách nhiệm, níu em lơ đãng tui sẽ trừ điểm em
- Huh? Kì zậy thầy? tự nhiên trừ điểm em – nó chán nản
- Tui giao em quản lí thằng nhóc đó thì phải quản lí cho ra hồn, nó mà quậy, hay gây chuyện gì thì em sẽ chịu phạt chung.
- Thầy!!!!!!!!!!!!!!!!
- Miễn bàn! Zìa lớp! à mà còn hình phạt thì hok đc giảm nhẹ, níu mà không phạt nó cho ra hồn thì em trực thay nó đấy!
- Nhưng phạt thế nào ạ?
- Đây, ta viết cho con một bản thảo các hình phạt dành cho nó… - nó trố mắt ra đọc
- Lỡ hắn không chịu thì sao ạ?
- Không có chuyện không chịu ở đây! Hừ, về ta còn dùng gia pháp với nó mới đc! – ông hịu trưởng đang mơ tưởng về uy quyền của mình khi phạt thằng cháu thì bị nó làm cụt hứng
- Tên đó trời đánh cũng hok chết, gia pháp nhầm nhò gì!!
- Im ngay, thi hành đi, đứng đó làm gì????????? - ổng tung đòn sư tử hóng, hoảng quá nó zọt ra cái vèo, hok dám nhìn lại
Nó zìa lớp với nụ cười đắc ý, kì này hắn chết với nó, “ha ha, kẻ thù ơi là kẻ thù, mi chết zới ta”
Trước tiên là kiu mí con nhỏ lì lợm hum trước lên cho ông hịu trưởng thân iu hỏi tội, mí con nhỏ run run thí tụi nghiệp, ai bỉu ngu ráng chịu.
Zô lớp nó quăng chiếu chỉ zô mặt hắn cái đùng, hắn hok hỉu gì nhưng cố gắn trố mắt ra mà đọc
- hả?????????? không!!!!!!! Không thể!!!!!!!!!!!!
- Rất tiếc đó là sự thật. từ nay coi như mi tiu zới ta. Haha, chết mi rùi!!!^0^
- Cái gì chứ????????? Nhặt rác sân trường một tháng… oh no! my God! Hả?????? nhổ cỏ hả??????? mí bữa zạ???
- Chừng nào hết cỏ thì thui.
- Saxxx! Cô tính ziết tui à! Không! Không bao giờ tui làm ba cái nhảm nhí này đâu con tâm thần! đừng có mơ. Hừ!!!!
- Oh! Tuỳ mí người thui, thầy hịu trưởng kiu, níu hok làm thì phạt típ gấp đôi, hà hà.
- Chắc chắn là thằng đó, hừ! là hắn chứ hok ai khác. Chết với ta!!! – nó lầm bầm
Cúi cùng thì nạn nhân cũng bít mặt thủ phạm, khà khà, kì này thằng nhóc=> tiu
Cho ngủm củ từ lun, nó đi loanh quanh kiếm coi thằng chết bầm khốn kiếp đó ở đâu, thủ đoạn hèn hạ của hắn làm cả đêm nó mất ngủ, hai con mắt bầm đen. Hắn đang lúi húi zới mí con nhỏ hum qua, đúng là hèn hạ, toàn chơi zới gái, hok bít hắn có phải con trai hok nữa, bít đâu…
- Mí bạn làm tốt lắm, cứ típ tục nhá!
- Uk, nhưng mà…Kim nó…
- Đừng có lo cái con tâm thần đó, thế nào hum qua nó cũng mất ngủ, khà khà, lát nữa zô coi cái mặt mốc của nó coi đẹp gái như xưa hok. Hahaha
Nó đừng đằng xa nghe nói zậy tức quá nhảy zô cú đầu hắn tới tấp
- Chết đi, chết đi cho ta, sao ám ta hoài zậy hả???????? hừ! chết chết chết đi, cái này là cho mí bồn hoa bị ngắt trụi – nó vừa cú vừa thuyết trình – cái này là cho mí con cá bị phơi khô, cái nì là tội làm mất trật tự trong trường, cái này là tội xúi giục xả rác, còn cái này ta trả thù cho giấc ngủ của ta!!!!!!!! Hừ hừ - cái cúi cùng nó đánh mạnh nhất, hắn vừa đỡ kiủ thiếu lâm tự vừa la oai oái
- Oái! Oái… ai làm ơn kiu xe bắt chó bắt con này coi! Nó bị điên rùi!
- Mày chết nha con! Dám nói ta điên hả????? cho mày chết!!!!!! – nó đã thêm mí đá, tặng thêm một cú lên gối cực kungfu zô bụng làm hắn um bụng la làng
- AAAAAA trời ơi cú…cú…coá người hành thích đại thiếu gia…cú cú, bây đâu…có thích khách…huhu hix hix… - hắn chịu đủ mùi đau khổ mà vẫn ong óng cái miệng, zậy coá nghĩ là chưa đủ “đô”, thêm nữa nhé.
- Chết tới nơi mà còn chảnh hả?????? thiếu gia nà! Thích khách nà! cho ngươi chết, đừng có dại dột mà đụng zô ta, nghe rõ chưa??????? Thấy ta thì tránh xa 16m50 đi!!!!!
- Trời ơi…cú cú…con này nó hành hạ tui…kiu cảnh sát đi!!!!!!!
Mí con kia chạy mất dép từ khi nó xuất hiện, để lại hắn zới thân thể tàn tạ, tơi tả tan tác xác xơ xơ xác lác đác mí vết bầm. nó là con gái nhưng dữ lắm nên…đừng dại gì mà chọc nhé!!!!!
Phù phù… xả tress được một hồi thì nó thở dốc, tự nhiên nó thấy loạn choạng, chóng mặt chắc hồi tối ngủ hok được. nó chao đảo, rùi khuỵ xuống…xỉu. hắn đang hít hà mí vết bầm tự nhiên nghe cái rật, ngoảnh lại thấy nó nằm dưới đất, vẫn hok hỉu gì.
- Ê, con tâm thần, làm gì zậy?
- ……
- Ê! Đứng dậy đi, có chết tui cũng hok đỡ cô đâu, con khùng, dám đánh tui…
- …… - nó vẫn bất động
- Ê! Trời ơi, bị gì zậy chời, cô chết thì tui bị liên luỵ á, tỉnh lại coi
Hắn xốc xốc nó zậy nhưng vô ích, hoảng quá hok bít làm seo, tuy hok ưa gì nó nhưng níu bỏ nó lại thì thất đức quá vậy là hắn ẵm nó lên phòng y tế
- Ơ! Kim bị gì vậy em? – cô y tá hỏi
- Dạ…em hok bít, tự nhiên nó đánh…một con mèo đến sắp chết rùi ngã ra xỉu.
- Huh? Mèo à? Zậy hok lẽ bị mèo cắn rùi à? Em! Em xem thử tay chân bạn có vết cắn không, cô đi lấy thuốc.
- Hả??? sao lại là em chứ! Vừa bị đánh ,mà còn làm ơn mắc oán nữa, con nhỏ đáng chết, bít zậy bỏ ngoài đó lun cho bít! Hứ
Vừa lúc đó Khánh chạy vào, nghe mí nhỏ bạn xì xào là nó bị gì mà hắn ẵm zô phòng y tế, thế là cậu chạy một mạch zô, thấy hắn ngồi ở đó, Khánh tỏ vẻ khó chịu. bước lại bên nó, Khánh nhẹ nhàng đặt tay lên trán nó, đưa mắt khó hỉu nhìn hắn, thấy ánh mắt đó, hắn vội phân minh
- Ê ê, đừng có mà nhìn người khác bằng ánh mắt đó! Tui hok liên quan,, tự nhiên con khùng này nó nhảy zô đánh tui túi bụi rùi xỉu, tui hok bít gì đâu!
- Có liên quan hok thì tự biết, nhưng con người với nhau, đừng có mà kiu người ta là con khùng này khùng nọ, mình cũng chẳng hơn ai đâu.
- Cái…cái gì????? Nói zậy là sao hả?????? đừng ỷ học giỏi mún nói gì nói nha. – hắn phùng mang trợn má
- Tui hok ỉ lại gì hết, nhưng có người lại ỉ mình là cháu hịu trưởng, mún làm mưa làm gió đấy chứ - hắn nắm tay nó mặt hok có chút cảm xúc.
- Axxxxx! Tao hok ỉ lại! đừng có mà nói giọng đó với tao níu mày mún sống – hắn đang điên lên
- Sống hay không không liên quan gì nhau cả. làm ơn giữ yên lặng cho người khác nghĩ ngơi.
Hắn tức quá nhưng hok bít nói gì, khi nó tỉnh lại, hai thằng nhóc vẫn còn đang đấu mắt với nhau, xẹt điện ầm ầm, bắn lazze ì chéo
- Khánh hả? mình đang ở đâu zạ? – nó hỏi, tay xoa xoa trán
- Phòng y tế. làm gì mà tới nổi ngất zậy hả? – hắn vẫn nhẹ nhàng
- Hừ! đang xử cái thằng đáng ghét đó, tự nhiên…
- Nói xấu người khác thì cũng nên coi người ta có ở đây không cái. – hắn ở đâu cất giọng khó chịu
- Cái thằng này! Sao lại ở đây? Biến đi cho đẹp trời!
- Axxxx, bít zậy để cô ở ngoài đó. Hứ! đúng là lấy oán trả ơn
- Oán con khỉ!!!!!!! Biến!
- Con trốn ziện, hừ! lần sau đừng có mơ mà tui cú cô. mà nói cho mà bít, lần sau mà còn đánh tui thì đừng trách, tui hok nể tình nương tay đâu.
- Hứ! cái thằng con gái! Làm gì được tui????????? – nó nhướng mắt đe doạ
Hắn bỏ ra ngoài, trong lòng thật sự rất…rất…rất…rất khó chịu. “mình cú nó mà nó hok nói được một tiếng cám ơn, lại còn mắng mình nữa, con khùng!”
Khánh dìu nó về lớp, nó khoẻ rùi nhưng vẫn còn hơi chóng mặt, Khánh kiu nó nằm ngủ chút mà nó hok chịu, đòi zìa lớp cho bằng được. hắn ngồi chung bàn zới nó, hễ bực dọc một chút là hắn vẽ tùm lum lên bàn. Tự nhiên hắn huý hoái viết viết gì đó, rùi dậm dậm cây viết chì, có ý kiu nó đọc, nó bực mình nhưng nhướng mắt coi (tò mò mà) thì thấy nét chữ đẹp hok thua gì con gái “ê! Tâm thần, hồi đó giờ cô có học tiếng cám ơn hok zậy?” thì ra hắn vẫn còn bực chuyện đó
Nó hí hoáy viết lại và ném cho hắn ánh mắt thù hằn “trong từ điển hok coá dạy”
“saxxxxxxxxx! Quá đáng, cô đánh tui mà tui còn cú cô, ẵm cô zô phòng y tế nữa, cô coá bít cô nặng lắm hok hả???”
“ai mượn ngu ráng chịu”
Vậy là cái bàn ngày càng đẹp ra, đẹp như chưa bao giờ đẹp như vậy. hai đứa đang đấu “văn” trên võ đài “bàn” thì nghe tiếng bà cô gọi
- Hoàng, đọc cho tôi đoạn văn XXXXXXXXXXXX
- Dạ? dạ… - quay sang nó – ê! Trang mí?
- Hứ! tự kiếm đêy, đồ nhìu chuyện
- Hoàng!!!!! Nghe hok hả? em mà hok đọc được thì đừng trách tui
- Trời ơi! Làm ơn đêy, bả bắt đứng hết tiết, mỏi lắm
- 46 – 3 – nó trả lời gọn lỏn (trang 46 đoạn 3)
- Dạ... mỗi ngừoi trong chúng ta…
Hắn hí hửng như mới bắt được vàng còn nó thì đơ ra, tự nhiên lại chỉ hắn, tức quá, “mình điên hả trời? trời ơi là trời, ngu quá!!!!!!!!”
Ra chơi nó lên phòng hịu trưởng, may quá, ổng zìa rùi. Nó báo cáo toàn bộ mọi hoạt động của trường hok thíu một chi tiết, Hoàng quậy gì, xúi giục ai nó đều khai hết, kì này hắn chết chắc. mặt ông hịu trưởng từ ửng hồng, chuyển sang cam, vàng, xanh lục, xanh lam… nói chung là bảy sắc cầu vồng, cúi cùng là giận tím mặt và xịt khói lỗ tai…
- Em cho nó trực cho tui!!!!!! Phạt nhìu vào, bao nhiu tội phạt bấy nhiu, cái nào nặng tăng gấp đôi. Mà còn nữa, em quản lí nó phải thật nghiêm túc và coá trách nhiệm, níu em lơ đãng tui sẽ trừ điểm em
- Huh? Kì zậy thầy? tự nhiên trừ điểm em – nó chán nản
- Tui giao em quản lí thằng nhóc đó thì phải quản lí cho ra hồn, nó mà quậy, hay gây chuyện gì thì em sẽ chịu phạt chung.
- Thầy!!!!!!!!!!!!!!!!
- Miễn bàn! Zìa lớp! à mà còn hình phạt thì hok đc giảm nhẹ, níu mà không phạt nó cho ra hồn thì em trực thay nó.
Ra chơi nó lên phòng hịu trưởng, may quá, ổng zìa rùi. Nó báo cáo toàn bộ mọi hoạt động của trường hok thíu một chi tiết, Hoàng quậy gì, xúi giục ai nó đều khai hết, kì này hắn chết chắc. mặt ông hịu trưởng từ ửng hồng, chuyển sang cam, vàng, xanh lục, xanh lam… nói chung là bảy sắc cầu vồng, cúi cùng là giận tím mặt và xịt khói lỗ tai…
- Em cho nó trực cho tui!!!!!! Phạt nhìu vào, bao nhiu tội phạt bấy nhiu, cái nào nặng tăng gấp đôi. Mà còn nữa, em quản lí nó phải thật nghiêm túc và coá trách nhiệm, níu em lơ đãng tui sẽ trừ điểm em
- Huh? Kì zậy thầy? tự nhiên trừ điểm em – nó chán nản
- Tui giao em quản lí thằng nhóc đó thì phải quản lí cho ra hồn, nó mà quậy, hay gây chuyện gì thì em sẽ chịu phạt chung.
- Thầy!!!!!!!!!!!!!!!!
- Miễn bàn! Zìa lớp! à mà còn hình phạt thì hok đc giảm nhẹ, níu mà không phạt nó cho ra hồn thì em trực thay nó đấy!
- Nhưng phạt thế nào ạ?
- Đây, ta viết cho con một bản thảo các hình phạt dành cho nó… - nó trố mắt ra đọc
- Lỡ hắn không chịu thì sao ạ?
- Không có chuyện không chịu ở đây! Hừ, về ta còn dùng gia pháp với nó mới đc! – ông hịu trưởng đang mơ tưởng về uy quyền của mình khi phạt thằng cháu thì bị nó làm cụt hứng
- Tên đó trời đánh cũng hok chết, gia pháp nhầm nhò gì!!
- Im ngay, thi hành đi, đứng đó làm gì????????? - ổng tung đòn sư tử hóng, hoảng quá nó zọt ra cái vèo, hok dám nhìn lại
Nó zìa lớp với nụ cười đắc ý, kì này hắn chết với nó, “ha ha, kẻ thù ơi là kẻ thù, mi chết zới ta”
Trước tiên là kiu mí con nhỏ lì lợm hum trước lên cho ông hịu trưởng thân iu hỏi tội, mí con nhỏ run run thí tụi nghiệp, ai bỉu ngu ráng chịu.
Zô lớp nó quăng chiếu chỉ zô mặt hắn cái đùng, hắn hok hỉu gì nhưng cố gắn trố mắt ra mà đọc
- hả?????????? không!!!!!!! Không thể!!!!!!!!!!!!
- Rất tiếc đó là sự thật. từ nay coi như mi tiu zới ta. Haha, chết mi rùi!!!^0^
- Cái gì chứ????????? Nhặt rác sân trường một tháng… oh no! my God! Hả?????? nhổ cỏ hả??????? mí bữa zạ???
- Chừng nào hết cỏ thì thui.
- Saxxx! Cô tính ziết tui à! Không! Không bao giờ tui làm ba cái nhảm nhí này đâu con tâm thần! đừng có mơ. Hừ!!!!
- Oh! Tuỳ mí người thui, thầy hịu trưởng kiu, níu hok làm thì phạt típ gấp đôi, hà hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.