Chương 6
Huyen
20/09/2014
- Axxxxx! Hizzzzzzzzzzzzzzz, chết còn hơn! Hứ! làm thì làm, nam tử hán đội trời đạp đất sợ chi ai, cũng may làm hok coá con khùng như cô theo, níu hok chắc tui điên quá!!!!!
- Zậy thì có người thất vọng lần nữa oy! Tui sẽ giám sát mí người – nó nhấn mạnh từ “giám sát” – nghe rõ chưa” “giám sát” đấy hahaha
- Trời ơi sao mà bị ám hoài zậy chời!!!!!!!!!!!!
- Im miệng lại và đi nhặt rác đi! Nhìu chuyện, níu ta mà thấy làm hok xong, ta chấm sổ đen nộp cho thầy hịu chưởng, cho mi toi lun, dám chọc giận ta!
- Sao mà thù dai dữ zậy chời! đúng là con…
- Con gì? – nó nhìn hắn bằng ánh mắt cực “dễ thương”
- Con…con… con gì kệ nó, nhìu chuyện
- Hứ! đừng có ở đó câu giờ, làm đi!
- …
Hắn đau khổ ra khỏi lớp nhặt từng mảnh rác, nó cứ chỉ chỗ này chỗ kia làm hắn phát điên lên được. đại thiếu gia như hắn chưa bao giờ đụng ngón tay mà bi giờ bị một con khùng chắp tay sau lưng đi tới đi lui chỉ chỉ trỏ trỏ, bi giờ mặt hắn chỉ nổi một chứ to đùng: “NHỤC”
- Chiều nay trống tiết, ra sân sau nhổ cỏ. – nó ra lệnh
- Cái gì?????? Trưa nắng đen da tui seo???// không đi!
- Zậy thì thui – nó móc cuốn sổ ra
- Oái! Đừng…đi thì đi…hix hix
Zậy là đúng 1h hắn đã coá mặt tại sân sau của trường, nó phải bỏ làm thêm để quản lí hắn, đúngg là mắc nợ. hắn bước vào với gương mặt tươi rói, theo sau là mí người nữa, đang vác cái gì đấy.
- Làm gì zậy???????
- Thuốc xịt cỏ chứ gì??????/ thế này không phải nhanh hơn seo??????
- Axxxxxxxx! Không đc! Phải nhổ tay.
- Nhưng...
- Thầy kiu – nó nhướng mắt
- Hix…mí người zìa đi, đem zìa hết đi
- Thiếu gia…
- Kiu zìa thì zìa đi! Mún ta đuổi ziệc hết hả?????? – hắn quát lên, công nhận hắn tức giận cũng đáng sợ lắm đó chứ!
Vậy là đại thiếu gia ta xuất chinh…mần cỏ, “thiệt là chưa từng thấy ai như ông chú mình, ổng mún làm gì đây chứ?”
Một ngày mệt nhọc lại trôi qua, hắn mừng khủng khiếp, cúi cùng cũng thoát khỏi cái sân cỏ rộng thênh thang, nhưng khoẻ nhất là thoát khỏi nó, nó đúng là một con la sát. Hắn lang thang đi về thì gặp hai người, một lớn một bé dắt nhau đi ăn kem, đó chính là Khánh và bé Lâm – thiên thần bé nhỏ của chúng ta.
- Anh Khánh! Cái anh đó hồi bữa Lâm gặp đó.
- Là anh đó hả? – Khánh dịu dàng hỏi bé
- Dạ…ảnh tính hù Hai của Lâm nà…lại còn dụ dỗ Lâm nữa…
Hắn thấy bé Lâm – người đã lừa hắn một vố nặng – thì lập tức chạy tới liền
- Ê! Nhóc! Ngon quá há, hum bữa sau dám gạt anh hả????? có tinh anh đánh sưng mông lên hok??????
- Anh Khánh, ảnh ăn híp em kà! Huhu, ảnh dữ quá hà, Lâm sợ…hixhix
- Thui nào, bé Lâm ngoan, lát nữa anh dẫn Lâm đi ăn kem – Khánh dỗ bé
- Thằng nhóc này, còn bày đặt chơi chiu nước mắt cá sấu nữa hả????
- ảnh nói em xấu kìa!!!!!!! Hu hu, hok chịu đâu! Bé Lâm kute mà!!!!!! Huhu
- uk uk, Lâm đáng iu và rất rất đẹp trai… - Khánh lại phải dỗ thằng nhóc
- hừ! lại giở cái trò đó, đúng là con nít quỷ
nghe zậy, bé Lâm càng khóc to hơn
- hu hu hu hok chịu hok chịu… - vừa khóc vừa nói vừa giãy đành đạch – tại sao trên đời lại có người zô ziêng như zậy hok bít… huhu, nói Lâm là quỷ hả? cái “thằng anh” kia, xấu như ma zậy đó
- cái gì????? Saxxxxxx! Ai xấu như ma hả? nhìn lại mình đi nhóc con…
- thằng anh kia! Có soi gương hok zậy, cái mặt như con vịt bầu, cái giọng như con vịt đực, cái tay như cánh vịt xiêm, cái mông như phâu câu vịt đẻ trứng, nhìn lại cả người thì không bằng con vịt!!!!! hứ! – bé Lâm nguýt hắn, y chang nó.
- Hừ!!! thằng nhãi này, có tin ta cho mi một trận hok hả? – vừa nói vừa xoắn tay áo lên – dám lừa ta mà còn chọc cho ta điên lên, phải dạy dỗ mi mới đc!
- Ai mượn ngu chi, đầu bò! Óc toàn là tàu hũ…
- Yaaaa! Ta đánh chết mi, nhóc con – vừa nói hắn vừa lao vào, thấy vậy Khánh mới lên tiếng
- Này! Không thấy nhục sao? Gây nhau với một đứa con nít, cậu có lòng tự trọng hok zậy?
- Liên quan gì mày????? Đừng có sớ rớ ở đó, tao hok khách sáo đâu!
- Qua bên kia đứng đi cưng – Khánh nhỏ nhẹ với Lâm
- Anh Khánh cố lên! Anh Khánh vô địch, anh Khánh cao thủ Karatê, oh yeah
- Hừ! cao thủ à? Tao cũng mún thử
Nói rùi hắn bẻ tay xông vô đấm Khánh một cái, nhưng Khánh ta né kịp, hai bên cứ tung cước, tung đấm rùi đỡ, né, đánh trả, vẫn không phân thắng bại… không ngờ hắn cũng giỏi võ không kém gì Khánh, vậy mà khi nó đánh, hắn hok đánh trả, tưởng hắn công tử bột chứ…
Hai tiếng sau, hai người mệt lữ, dạt qua hai bên ngồi thở hổn hển, bé Lâm trố mắt xem nãy giờ chạy đến típ sức cho Khánh
- Anh Khánh! Cố lên, đánh típ đi anh, đánh nhanh đi nhào zô – thằng bé vừa nói vừa lấy tà áo quạt quạt
- Thằng…nhóc…này…mi không bít mệt à…có giỏi nhảy vô đánh với ta… - Hắn thở hổn hển nhìn Lâm.
- Hứ! chơi thì chơi! Từ trước tới giờ, bé Lâm chưa sợ thằng nào!
Câu nói của bé Lâm làm hắn suýt té ngửa, đúng là ăn gan trời, thằng nhóc có tính tình y chang chị nó, chỉ khác cái mít ướt. bé Lâm hùng hổ bước tới, tư thế như một dũng sĩ, bước chân chắc chắn tiếng về phá hắn làm hắn trố mắt ra nhìn, cứ tưởng bé ta sẽ tung ra chiêu gì kinh khủng lắm, ai ngờ, thằng nhóc nhanh tay nhéo mũi hắn một cái rùi chạy về bên Khánh
- Oái! Hừ! thằng nhóc đáng chết, ta…
Rính….roong…rinh…roòng…
Điện thoại hắn reo
- Gì vậy?
-
#$%^
- Đường XYZ
Hai mươi giây sao một chiếc xe láng cóng lao tới, mí ông tai to mặt bự bước ra, đen toàn tập, nhìn thiệt là “xã hội đen”
- thiếu gia! Ông chủ mời thiếu gia về!
- ta không về không về! hừ, ổng lại bắt ta học bài nữa à? Hok về!
- níu vậy thì…xin lỗi thiếu gia
nhanh như chớp bốn tên bao bây hắn, hai trong số đó cặp tay hắn “khiêng” vô xe, hắn zãy nãy như vô ích, mí ông này toàn là cao thủ hok hà
- AAA, làm gì zậy hả???????// ta không zìa!!!!!!! Buông ta ra
Hai tiếng sau tại một căn biệt thự san trọng
- Vào đây con – mẹ hắn nhẹ nhàng
- Mẹ! mí tên chết bầm này…đuổi ziệc hết đi!! – hắn chỉ mí ông xã hội đen hồi nãy
- Con dám hok? – cha hắn bi giờ mới bước ra
- Pa… hừ! con lên phòng đêy
- Đứng lại đó. Ta thật hok nói nổi con…tại sao con hok bao giờ chịu ngoan ngoãn học hành hết zậy hả??????????
- Thì con đã đi học rùi đó!!!!!! – hắn giãy nãy
- Hừ! học hành mà quậy phá, lại còn xúi giục bạn bè phá trường. con có bít chú con đã tốn bao nhiu công sức để đưa ngôi trường đó lên hàng đầu hok hả????? con đã 18 t đầu rùi, lưu bang hết một lớp, đến khi nào con mới bít suy nghĩ cho ra hồn hả?????
- Lại nữa rùi! Chán thật – hắn lầm bầm – nhưng mà con có làm gì sai đâu…
- Cái gì???????? Không sai hả????????? con như vậy mà hok làm gì sai à???
- Thui con lên phòng học bài đêy!
- Đứng lại đoá cho ta!!!!!!! Từ đó giờ con luôn được cưng chìu nên hư thật, ta sẽ dùng gia pháp với con, để ta xem con còn lì lợm đến bao giờ!!
- Anh à! Từ từ mình khuyên con mà… - mẹ hắn bi giờ mới nhập cuộc
- Từ từ, từ từ, em lúc nào cũng từ từ…tại em chìu nóquá nên nó mới như zậy đấy! – ba hắn chuyển cơn giận quá mẹ nó. Bà thật bất ngờ, từ trước tới giờ có khi nào ông lớn tiếng zới bà zậy đâu?
- Hum nay ông uống nhầm thuốc hả??????? tự nhiên lớn tiếng zới tui…huhu… sao tui khổ thế hok biết! chồng zới con… huhu
- Thui thui, bà làm ơn nín dùm tui cái! Bà bao nhiu tủi rùi mà còn khóc lóc như con nít zậy hả?
- Ông chê tui già chứ gì – bả đổi đề tài liền – đúng rùi, tui giá, tui xấu, đâu như mí con nhỏ đôi mươi…huhu, ông sống với nhau mí mươi năm…nay tui già tui hok đẹp như xưa nên ông kiếm chuyện…
- Trời ơi! Thui thui, bà im dùm cái, cho tui xin lỗi, được chưa? Xin lỗi mà, bà xã… - ổng đành hạ mình níu hok bã làm ngôi nhà này ướt nhẹp hết, lũ lụt kéo zìa, cá bơi ra bơi zô bắt hok hết hehe.
Thằng nhóc nãy giờ đứng đó ôm bụng cười nắc nẻ, thiệt là hok thể hỉu nổi hai ông bà già.
- Ông tưởng xin lỗi là hết chuyện à, nói nặng người ta mà bi giờ xin lỗi là bỏ qua hết seo?
- Zậy bi giờ bà muốn sao? Tui chiều hết
- …Tha cho cục cưng đi, nó còn nhỏ, từ từ…
ổng trừng mắt nhìn bả, bả cũng hỉu là cái câu “từ từ” là ổng chúa ghét, tại bả cứ nói câu này hoài hà
- Uk thì hok phải từ từ, mà là…tèn tèn rùi mình dạy nó…nó là người thừa kế công ty, lại là cháu đích tôn của dòng họ, ông mún dòng tộc mình hok coá con cháu nối dõi à?
- MẸ!!!!!!!!!!!! mẹ trù con hả???? – hắn la làng
Mẹ hắn cốc đầu hắn một cái, ghé tai hắnn ói nhỏ
- Ngu, mẹ đang giúp mày đấy, ngoan ngoãn đứng đây đi mẹ thương, cục cưng của mẹ… Ba mà dùng gia pháp thì con chết chắc đấy.
- Hừ!!!!! bà định âm mưu gì nữa zậy hả????? - ổng thấy mặt bả gian quá nên nghi nghi
- Zậy thì có người thất vọng lần nữa oy! Tui sẽ giám sát mí người – nó nhấn mạnh từ “giám sát” – nghe rõ chưa” “giám sát” đấy hahaha
- Trời ơi sao mà bị ám hoài zậy chời!!!!!!!!!!!!
- Im miệng lại và đi nhặt rác đi! Nhìu chuyện, níu ta mà thấy làm hok xong, ta chấm sổ đen nộp cho thầy hịu chưởng, cho mi toi lun, dám chọc giận ta!
- Sao mà thù dai dữ zậy chời! đúng là con…
- Con gì? – nó nhìn hắn bằng ánh mắt cực “dễ thương”
- Con…con… con gì kệ nó, nhìu chuyện
- Hứ! đừng có ở đó câu giờ, làm đi!
- …
Hắn đau khổ ra khỏi lớp nhặt từng mảnh rác, nó cứ chỉ chỗ này chỗ kia làm hắn phát điên lên được. đại thiếu gia như hắn chưa bao giờ đụng ngón tay mà bi giờ bị một con khùng chắp tay sau lưng đi tới đi lui chỉ chỉ trỏ trỏ, bi giờ mặt hắn chỉ nổi một chứ to đùng: “NHỤC”
- Chiều nay trống tiết, ra sân sau nhổ cỏ. – nó ra lệnh
- Cái gì?????? Trưa nắng đen da tui seo???// không đi!
- Zậy thì thui – nó móc cuốn sổ ra
- Oái! Đừng…đi thì đi…hix hix
Zậy là đúng 1h hắn đã coá mặt tại sân sau của trường, nó phải bỏ làm thêm để quản lí hắn, đúngg là mắc nợ. hắn bước vào với gương mặt tươi rói, theo sau là mí người nữa, đang vác cái gì đấy.
- Làm gì zậy???????
- Thuốc xịt cỏ chứ gì??????/ thế này không phải nhanh hơn seo??????
- Axxxxxxxx! Không đc! Phải nhổ tay.
- Nhưng...
- Thầy kiu – nó nhướng mắt
- Hix…mí người zìa đi, đem zìa hết đi
- Thiếu gia…
- Kiu zìa thì zìa đi! Mún ta đuổi ziệc hết hả?????? – hắn quát lên, công nhận hắn tức giận cũng đáng sợ lắm đó chứ!
Vậy là đại thiếu gia ta xuất chinh…mần cỏ, “thiệt là chưa từng thấy ai như ông chú mình, ổng mún làm gì đây chứ?”
Một ngày mệt nhọc lại trôi qua, hắn mừng khủng khiếp, cúi cùng cũng thoát khỏi cái sân cỏ rộng thênh thang, nhưng khoẻ nhất là thoát khỏi nó, nó đúng là một con la sát. Hắn lang thang đi về thì gặp hai người, một lớn một bé dắt nhau đi ăn kem, đó chính là Khánh và bé Lâm – thiên thần bé nhỏ của chúng ta.
- Anh Khánh! Cái anh đó hồi bữa Lâm gặp đó.
- Là anh đó hả? – Khánh dịu dàng hỏi bé
- Dạ…ảnh tính hù Hai của Lâm nà…lại còn dụ dỗ Lâm nữa…
Hắn thấy bé Lâm – người đã lừa hắn một vố nặng – thì lập tức chạy tới liền
- Ê! Nhóc! Ngon quá há, hum bữa sau dám gạt anh hả????? có tinh anh đánh sưng mông lên hok??????
- Anh Khánh, ảnh ăn híp em kà! Huhu, ảnh dữ quá hà, Lâm sợ…hixhix
- Thui nào, bé Lâm ngoan, lát nữa anh dẫn Lâm đi ăn kem – Khánh dỗ bé
- Thằng nhóc này, còn bày đặt chơi chiu nước mắt cá sấu nữa hả????
- ảnh nói em xấu kìa!!!!!!! Hu hu, hok chịu đâu! Bé Lâm kute mà!!!!!! Huhu
- uk uk, Lâm đáng iu và rất rất đẹp trai… - Khánh lại phải dỗ thằng nhóc
- hừ! lại giở cái trò đó, đúng là con nít quỷ
nghe zậy, bé Lâm càng khóc to hơn
- hu hu hu hok chịu hok chịu… - vừa khóc vừa nói vừa giãy đành đạch – tại sao trên đời lại có người zô ziêng như zậy hok bít… huhu, nói Lâm là quỷ hả? cái “thằng anh” kia, xấu như ma zậy đó
- cái gì????? Saxxxxxx! Ai xấu như ma hả? nhìn lại mình đi nhóc con…
- thằng anh kia! Có soi gương hok zậy, cái mặt như con vịt bầu, cái giọng như con vịt đực, cái tay như cánh vịt xiêm, cái mông như phâu câu vịt đẻ trứng, nhìn lại cả người thì không bằng con vịt!!!!! hứ! – bé Lâm nguýt hắn, y chang nó.
- Hừ!!! thằng nhãi này, có tin ta cho mi một trận hok hả? – vừa nói vừa xoắn tay áo lên – dám lừa ta mà còn chọc cho ta điên lên, phải dạy dỗ mi mới đc!
- Ai mượn ngu chi, đầu bò! Óc toàn là tàu hũ…
- Yaaaa! Ta đánh chết mi, nhóc con – vừa nói hắn vừa lao vào, thấy vậy Khánh mới lên tiếng
- Này! Không thấy nhục sao? Gây nhau với một đứa con nít, cậu có lòng tự trọng hok zậy?
- Liên quan gì mày????? Đừng có sớ rớ ở đó, tao hok khách sáo đâu!
- Qua bên kia đứng đi cưng – Khánh nhỏ nhẹ với Lâm
- Anh Khánh cố lên! Anh Khánh vô địch, anh Khánh cao thủ Karatê, oh yeah
- Hừ! cao thủ à? Tao cũng mún thử
Nói rùi hắn bẻ tay xông vô đấm Khánh một cái, nhưng Khánh ta né kịp, hai bên cứ tung cước, tung đấm rùi đỡ, né, đánh trả, vẫn không phân thắng bại… không ngờ hắn cũng giỏi võ không kém gì Khánh, vậy mà khi nó đánh, hắn hok đánh trả, tưởng hắn công tử bột chứ…
Hai tiếng sau, hai người mệt lữ, dạt qua hai bên ngồi thở hổn hển, bé Lâm trố mắt xem nãy giờ chạy đến típ sức cho Khánh
- Anh Khánh! Cố lên, đánh típ đi anh, đánh nhanh đi nhào zô – thằng bé vừa nói vừa lấy tà áo quạt quạt
- Thằng…nhóc…này…mi không bít mệt à…có giỏi nhảy vô đánh với ta… - Hắn thở hổn hển nhìn Lâm.
- Hứ! chơi thì chơi! Từ trước tới giờ, bé Lâm chưa sợ thằng nào!
Câu nói của bé Lâm làm hắn suýt té ngửa, đúng là ăn gan trời, thằng nhóc có tính tình y chang chị nó, chỉ khác cái mít ướt. bé Lâm hùng hổ bước tới, tư thế như một dũng sĩ, bước chân chắc chắn tiếng về phá hắn làm hắn trố mắt ra nhìn, cứ tưởng bé ta sẽ tung ra chiêu gì kinh khủng lắm, ai ngờ, thằng nhóc nhanh tay nhéo mũi hắn một cái rùi chạy về bên Khánh
- Oái! Hừ! thằng nhóc đáng chết, ta…
Rính….roong…rinh…roòng…
Điện thoại hắn reo
- Gì vậy?
-
#$%^
- Đường XYZ
Hai mươi giây sao một chiếc xe láng cóng lao tới, mí ông tai to mặt bự bước ra, đen toàn tập, nhìn thiệt là “xã hội đen”
- thiếu gia! Ông chủ mời thiếu gia về!
- ta không về không về! hừ, ổng lại bắt ta học bài nữa à? Hok về!
- níu vậy thì…xin lỗi thiếu gia
nhanh như chớp bốn tên bao bây hắn, hai trong số đó cặp tay hắn “khiêng” vô xe, hắn zãy nãy như vô ích, mí ông này toàn là cao thủ hok hà
- AAA, làm gì zậy hả???????// ta không zìa!!!!!!! Buông ta ra
Hai tiếng sau tại một căn biệt thự san trọng
- Vào đây con – mẹ hắn nhẹ nhàng
- Mẹ! mí tên chết bầm này…đuổi ziệc hết đi!! – hắn chỉ mí ông xã hội đen hồi nãy
- Con dám hok? – cha hắn bi giờ mới bước ra
- Pa… hừ! con lên phòng đêy
- Đứng lại đó. Ta thật hok nói nổi con…tại sao con hok bao giờ chịu ngoan ngoãn học hành hết zậy hả??????????
- Thì con đã đi học rùi đó!!!!!! – hắn giãy nãy
- Hừ! học hành mà quậy phá, lại còn xúi giục bạn bè phá trường. con có bít chú con đã tốn bao nhiu công sức để đưa ngôi trường đó lên hàng đầu hok hả????? con đã 18 t đầu rùi, lưu bang hết một lớp, đến khi nào con mới bít suy nghĩ cho ra hồn hả?????
- Lại nữa rùi! Chán thật – hắn lầm bầm – nhưng mà con có làm gì sai đâu…
- Cái gì???????? Không sai hả????????? con như vậy mà hok làm gì sai à???
- Thui con lên phòng học bài đêy!
- Đứng lại đoá cho ta!!!!!!! Từ đó giờ con luôn được cưng chìu nên hư thật, ta sẽ dùng gia pháp với con, để ta xem con còn lì lợm đến bao giờ!!
- Anh à! Từ từ mình khuyên con mà… - mẹ hắn bi giờ mới nhập cuộc
- Từ từ, từ từ, em lúc nào cũng từ từ…tại em chìu nóquá nên nó mới như zậy đấy! – ba hắn chuyển cơn giận quá mẹ nó. Bà thật bất ngờ, từ trước tới giờ có khi nào ông lớn tiếng zới bà zậy đâu?
- Hum nay ông uống nhầm thuốc hả??????? tự nhiên lớn tiếng zới tui…huhu… sao tui khổ thế hok biết! chồng zới con… huhu
- Thui thui, bà làm ơn nín dùm tui cái! Bà bao nhiu tủi rùi mà còn khóc lóc như con nít zậy hả?
- Ông chê tui già chứ gì – bả đổi đề tài liền – đúng rùi, tui giá, tui xấu, đâu như mí con nhỏ đôi mươi…huhu, ông sống với nhau mí mươi năm…nay tui già tui hok đẹp như xưa nên ông kiếm chuyện…
- Trời ơi! Thui thui, bà im dùm cái, cho tui xin lỗi, được chưa? Xin lỗi mà, bà xã… - ổng đành hạ mình níu hok bã làm ngôi nhà này ướt nhẹp hết, lũ lụt kéo zìa, cá bơi ra bơi zô bắt hok hết hehe.
Thằng nhóc nãy giờ đứng đó ôm bụng cười nắc nẻ, thiệt là hok thể hỉu nổi hai ông bà già.
- Ông tưởng xin lỗi là hết chuyện à, nói nặng người ta mà bi giờ xin lỗi là bỏ qua hết seo?
- Zậy bi giờ bà muốn sao? Tui chiều hết
- …Tha cho cục cưng đi, nó còn nhỏ, từ từ…
ổng trừng mắt nhìn bả, bả cũng hỉu là cái câu “từ từ” là ổng chúa ghét, tại bả cứ nói câu này hoài hà
- Uk thì hok phải từ từ, mà là…tèn tèn rùi mình dạy nó…nó là người thừa kế công ty, lại là cháu đích tôn của dòng họ, ông mún dòng tộc mình hok coá con cháu nối dõi à?
- MẸ!!!!!!!!!!!! mẹ trù con hả???? – hắn la làng
Mẹ hắn cốc đầu hắn một cái, ghé tai hắnn ói nhỏ
- Ngu, mẹ đang giúp mày đấy, ngoan ngoãn đứng đây đi mẹ thương, cục cưng của mẹ… Ba mà dùng gia pháp thì con chết chắc đấy.
- Hừ!!!!! bà định âm mưu gì nữa zậy hả????? - ổng thấy mặt bả gian quá nên nghi nghi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.