Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 69: Người Câu Đêm

Miêu Sao Phạn

04/09/2024

Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

KHÔNG REUP! KHÔNG HỐI! KHÔNG SPOIL! KHÔNG KY!

ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ KHÔNG TOXIC, TOXIC BLOCK KHỎI COI ĐỂ CHO MẤY BẠN DỄ THƯƠNG COI THÔI, BỚT NHỨC MẮT

HÃY NHỚ SAO CHO TRUYỆN NHÉ, MÃI KEO

VÀO WATTPAD BẰNG CÁCH TẢI 1.1.1.1 HOẶC VPN PROXY

~~

Sắc trời hửng sáng.

Khu vực hồ chứa Núi Hổ Phách cũng dần tỉnh giấc theo ánh bình minh ló dạng.

Bọn họ đã lục soát được rất nhiều trang bị từ trên người đám bạn câu.

Tuy rằng không có chuẩn bị sẵn một chiếc thuyền để phóng thẳng xuống nước, nhưng mà đi câu ở nơi rừng núi này thì những vật liệu dã ngoại cần thiết như dây thừng thì lại không thiếu.

Song, thật đáng tiếc, Hứa Tri Ngôn và Kim Thịnh chẳng phải là loại người có tay nghề gì.

Cả hai bận rộn cả một đêm, tuy đã thu thập đủ số lượng gỗ cần thiết, thậm chí còn dùng vật sắt nhọn gọt bằng hơn phân nửa, nhưng bọn họ lại mắc phải một vấn đề không lớn không nhỏ trong khâu lắp ráp–– buộc không chắc.

Tuốt gỗ suốt cả đêm khiến cả người Hứa Tri Ngôn gần như tê dại.

Kim Thịnh cũng vậy, hơn nữa cậu ta không thể thức đêm mà không chịu ảnh hưởng gì được như Hứa Tri Ngôn, thức trắng cả hai đêm liền khiến cho bước chân cậu ta bay bổng, hai mắt mơ hồ.

*HTN có thuốc uống mất ngủ, KT thì hông

"Cái bè gỗ này của chúng ta có thể xuống nước được không ta?" Hứa Tri Ngôn bán tín bán nghi nhìn kiệt tác cả đêm qua của họ, giọng điệu thấp thỏm.

"Chắc, chắc là được?" Kim Thịnh xoa mắt, chỉ cảm thấy đầu nặng chân bay.

Nhìn thấy đồng đội như vậy, Hứa Tri Ngôn rất lo lắng rằng cậu ta sẽ lăn đùng ra chế.t, nên sau khi sắp làm xong thuyền thì nhanh chóng đuổi cậu ta đi ngủ.

Kim Thịnh ngáp ngáp gật đầu, cậu ta biểu thị bản thân sẽ đi uống một bình thuốc khôi phục tinh thần lực và thể lực, ăn một chút đồ rồi chợp mắt một lát, khoảng một tiếng đồng hồ thì sẽ ổn thôi.

Vậy là cả hai buông bỏ công việc trong tay, lần nữa chọn một nơi ẩn náu nhóm một mồi lửa, nướng hai con cá để ăn sáng.

Có lẽ là vì không được nêm nếm gia vị cho nên con cá nhìn rất tươi ngon này sau khi được nướng lên thì trông rất giống nguyên liệu hắc ám, vừa đắng vừa chát, y như bị khét vậy.

Cộng thêm không có bị gia tăng Trạng Thái Đói Khát như đêm qua, nên bữa sáng này cả hai đã trải qua vô cùng cay đắng.

Lại qua thêm một lúc, Kim Thịnh đi nghỉ ngơi, Hứa Tri Ngôn thì đi kiểm tra lại các nút thắt không được buộc chặt trên thuyền để đảm bảo bản thân đã buộc chặt hết mức có thể.

Cuối cùng thì cũng ráp xong bè gỗ rồi.

Dường như ngay lúc Hứa Tri Ngôn vừa kết thúc công việc thì phòng phát sóng cũng bắt đầu nhộn nhịp đặt cược.

【10 tích phân! Tôi đặt chiếc thuyền này không chèo ra được đến trung tâm hồ!】

【Tôi đoán vừa chạm nước là cái thuyền này chìm luôn.】

【Hahaha! Tôi cược 20 tích phân cậu ta không dám leo lên chiếc thuyền này!】

【Hahahahahahha đ.ụ, tôi thật sự đánh giá cao chiếc bè này.】

【Khá lắm! Mấy người hãy nhìn mấy cái khe hở lỏng lẻo này đi!】

【Hahahahaha nhìn mấy cái nút thắt nè, tôi cảm thấy Tiểu Bách Vạn đã cộng hết điểm kỹ năng cho cái miệng của mình rồi, hai tay của cậu ta chỉ để trưng mà thôi ahahhahaha】

【Yo yo yo! Nhìn kìa nhìn kìa! Cậu ta sắp cho cái thứ đồ chơi đó xuống nước rồi!】

【Tay không cần nữa thì hãy quyên góp cho những người cần nó.】

【Không được, tôi không xong rồi, các người nhìn biểu cảm của Tiểu Bách Vạn kìa hahahahahhahaha.】

【Cậu ta đem bè gỗ phóng sinh kìa! Tự tin thật á.】

【Lầu trên, bè gỗ cái gì, Tiểu Bách Vạn chỉ đang phóng sinh mấy khúc gỗ mà cậu ta đã cực khổ xử lý tối hôm qua mà thôi.】

Ở chính giữa màn hình phát sóng, Hứa Tri Ngôn đang nhìn về phía hồ chứa, cậu ngơ ngác đứng đó, trên tay vẫn đang cầm một sợi dây neo dùng để buộc bè không để nó trôi đi.

Mà thành quả cực khổ cả đêm qua ở nửa đầu kia của sợi dây đang chia năm xẻ bảy trong làn nước.

Do có những thanh gỗ đan chéo không được sắp xếp theo thứ tự, cộng thêm dây thừng không được buộc chặt nên sau khi nút thắt đầu tiên bị bung ra thì những nút khác cũng nghe theo mà bung ra toàn bộ.

Chỉ vỏn vẹn vài phút thì chiếc bè gỗ này chỉ còn lại 7, 8 khúc gỗ sau lần xuống nước đầu tiên.

Hứa Tri Ngôn thẩn thờ nhìn theo, cậu đếm sơ một lượt, vẻ mặt nghiêm trọng.

Chậc, mấy khúc gỗ chạy mất kia đều là do cậu buộc!

Sau khi đảm bảo mấy khúc gỗ không còn rơi ra thêm thì cậu buộc dây neo sang một bên, chờ đồng đội ngủ dậy.

Bọn họ vẫn còn hai con cá lừa được từ chỗ Giang Hòe Gia vào tối hôm qua, dựa theo sự gia tăng của Trạng Thái Đói Khát thì ban ngày họ cần câu thêm khoảng 10 con cá thì mới đảm bảo được ban đêm sẽ không bị đói khát làm hư đầu óc.

Đây là lần đầu tiên Hứa Tri Ngôn phát hiện hóa ra trò chơi rách này lại khó đến như vậy. https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Cậu còn tưởng rằng chỉ cần vượt ải, giải đáp bí ẩn là được, không ngờ rằng loại phó bản sinh tồn này vậy mà lại thật sự cần năng lực vận động tay chân đến mức này.

Hứa Tri Ngôn ngồi trên ghế dựa ngước mắt nhìn lên Tiểu Nhất đang bay lượn trên bầu trời, cậu bỗng nghĩ đến Giang Hòe Gia- người bị mình lừa đêm qua.

Người này tuy rằng miệng thúi, tính tình nóng nảy, năng lực lôi kéo thù hận lại rất mạnh, nhưng uy lực của lưỡi hái đó không nhỏ, ít ra thì chém gỗ cũng bén lắm, chắc là năng lực chiến đâu cũng không thấp, hơn nữa yêu hận phân minh, còn rất có lương tâm, tay chân làm việc lại không tồi, tối qua còn thấy anh ta đang bện tấm thảm nữa...điều quan trọng nhất chính là anh ta nấu ăn rất ngon.

Đúng vậy, con cá mà Tiểu Nhất cắp về ăn ngon hơn con mà cậu và Kim Thịnh cùng nướng rất nhiều!

Ngồi bên bờ hồ suy nghĩ giây lát, Hứa Tri Ngôn đứng dậy nhìn sang bờ hồ đối diện, cậu theo thói quen mà âm thầm gắn tag cho người bị mình ngắm trúng– – Mẹ Nam Bạo Lực Miệng Thúi.



Tuy rằng người này tự thân có mang phiền phức, bị tuyển thủ trên Bảng Xếp Hạng Tiềm Lực nhắm đến, nhưng so với thuộc tính cộng thêm mà Mẹ Nam đem lại cho đội ngũ thì việc giải quyết rắc rối kia hình như cũng không khó cho lắm.

Phải tìm thời gian kéo anh ta nhập bọn mới được.

Chậc, biết vậy tối hôm qua đã không lừa người ta rồi.

Hứa Tri Ngôn nghĩ.

"Gâu gâu! Âu âu âu gâu!"

Tiếng kêu gắt gỏng của Tiểu Nhất vang lên.

Hứa Tri Ngôn thu lại mạch tư duy, lúc này cậu mới phát hiện chiếc trực thăng chó không biết đã hạ cánh từ bao giờ, nó đang đứng trên bờ sủa về phía mặt hồ, lông chó toàn thân dựng đứng lên giống như đã gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ.

Hứa Tri Ngôn chau mày nhìn theo hướng mà Tiểu Nhất đang nhìn.

Chiếc bè gỗ vừa xuống nước liền tan rã chia năm xẻ bảy với mấy khúc gỗ bị tụt ra trôi đi không dấu vết bây giờ lại đang trôi ngược về đây, chạm vào bờ ở nơi cậu vươn tay liền có thể lấy được.

Giống như có người đang cố ý đưa những khúc gỗ này trở về vậy.

Sau khi thoát khỏi việc lao động tay chân thì năng lực trí não của Hứa Tri Ngôn đang dần online, cậu từ trên cao nhìn xuống mấy khúc gỗ đang tự mình trôi về.

Nước trong hồ chứa Núi Hồ Phách dường như có tính đặc thù nào đó, chỉ cần thứ bên dưới mặt hồ không lộ diện thì chẳng ai có thể biết được đó là thứ gì.

Bên dưới mặt nước, có vô số cánh tay của bọn Cơ Thể Thối Rữa đang tất bật tìm kiếm mấy khúc gỗ lôi trở về, rồi lại run rẩy cất đi, lo sợ chúng lại trôi mất lần nữa.

Bên dưới bọn nó, Bán Thân Xà Thần đang lo lắng quẩy đuôi bơi tới bơ lui.

Thông qua làn nước nó có thể nhìn thấy rõ đôi chân thẳng tắp và đường viền hàm dưới mê người của cậu thanh niên.

Nhân loại này, ngốc quá đi.

Nó bất lực mà nghĩ.

Vốn dĩ nó tính đợi cho người kia chèo ra giữa hồ rồi kéo người ta xuống nước, nhưng mà cái thứ không thể gọi là thuyền này làm sao mà ra tới tâm hồ được?

Vẫn là kéo người xuống tại đây luôn thì hơn.

Chỉ cần nhân loại này chạm tay vào nước thì cậu ta đừng hòng nghĩ đến chuyện rời đi nữa...

*con rắn này sai đàn em dùng gỗ dụ HTN, chỉ cần đụng tay vào nước kéo gỗ lên là bị bắt.

Càng nghĩ càng kích động, cái đuôi nó vùng vẫy trong nước tạo nên một lực công kích tầm trung với tảng đá bên hồ khiến cho lũ cá hoảng sợ bơi tứ tung.

Đám Cơ Thể Thối Rữa nhường ra một lối đi để cho Xà Thần với hình thể khổng lồ bơi tới vị trí mặt hồ, bảo đảm chỉ cần nhân loại kia thò tay xuống là bị bắt liền.

Vậy mà, trời không toại lòng người.

Cuối cùng, Bán Thân Xà Thần vẫn không đợi được cậu trai kia thò tay xuống vớt gỗ.

Hứa Tri Ngôn nhìn mặt hồ gợn sóng, cậu đứng dậy, lùi về sau vài bước.

Hồ nước này có gì đó sai sai, tốt hơn hết là không nên tùy tiện chạm vào.

Cậu tìm thấy một cành cây rồi nín thở ngồi xổm xuống, tập trung chọc cành cây xuống mặt nước, có thể cảm thấy được có một lực hút bên dưới đó, chỉ ít thôi chứ không mạnh lắm.

Bên dưới mặt nước nơi Hứa Tri Ngôn không nhìn thấy được, có một chiếc lưỡi đỏ tươi chẻ đôi đang quấn lấy cành cây của cậu...

Bán Thân Xà Thần tham lam mà liếm láp mùi vị của cậu thanh niên trên cành cây, vẻ mặt nó đầy say mê.

Nếu Hứa Tri Ngôn mà thấy, chắc hẳn cậu sẽ hét to lên rằng có biến thái.

Hứa Tri Ngôn lập tức buông tay ngay khi cảm nhận được lực hút trên cành cây, nghe thấy có tiếng động phía sau lưng, cậu đứng dậy không tiếp tục quan sát mặt hồ nữa.

Kim Thịnh dậy rồi, một giấc ngủ nông khiến cho cậu ta thoải mái hơn rất nhiều.

Nhìn thấy chiếc bè còn lại không được bao nhiêu khúc gỗ, cậu ta lẩm bẩm: "Vừa rồi tôi nằm mơ, mơ thấy chúng ta đã buộc xong chiếc bè."

"Đó không phải là mơ, chỉ là vừa nãy khi tôi thử đẩy nó xuống nước thì đột nhiên phát hiện chất lượng của đám gỗ đó hình như không được tốt cho lắm." Hứa Tri Ngôn nhún vai tiếp nhận đề tài.

Theo nguyên tắc, thay vì xem xét lại bản thân thì tốt hơn nên đổ lỗi hết cho trò chơi.

Sau vài ba câu nói, hai người cứ vậy mà cho rằng việc bè gỗ không thể xuống nước là do BUG của trò chơi, dù sao thì cũng không thể ngay lập tức nâng cao tay nghề tại hiện trường được nên đổ lỗi như vậy sẽ giảm bớt gánh nặng tâm lý hơn.

Ngay lúc Kim Thịnh đang suy nghĩ xem kế tiếp nên làm gì thì lục tục xuất hiện vài chiếc thuyền trên mặt hồ chứa.

Sau khi một đêm khó nhằn qua đi, có một vài người chơi có năng lực hành động đã lần lượt tìm ra cách để hoàn thành nhiệm vụ.

Xung quanh khu rừng này không có vật sống nhưng lại có lượng lớn cây cối, cho nên tất cả những người chơi muốn làm thuyền để chèo đến giữa hồ đều bắt đầu công việc lao động tay chân.

Rất nhanh đã có 3 chiếc bè gỗ xuất hiện trên mặt nước.

Ngoại trừ dùng gỗ mỏng để ghép lại thành bè thì còn có người dùng một thân cây to cần mấy người ôm mới hết và khoét rỗng bên trong để làm thân thuyền.

"Cái thuyền này nhìn lợi hại quá, hơn nữa còn rất đơn giản." Kim Thịnh ngơ ngác chỉ về phía con thuyền. https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Hứa Tri Ngôn cũng nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền có hình thù kỳ lạ đó.

Khi hai người còn đang do dự xem có nên đi tìm thêm khúc cây thô to hơn chút để làm thuyền hay không, thì đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra trên mặt hồ.

Chiếc thuyền gỗ hình trụ vừa nãy còn đang vững vàng bỗng bắt đầu lắc lư trái phải.

Tuy các bè khác cũng đang rung lắc nhưng tần số và biên độ không lớn như thuyền gỗ.

Rất nhanh, biên độ đó càng lúc càng trở nên kịch liệt, căn bản không giống như bị gió thổi, mà càng giống như có thứ gì đó đang bắt lấy đáy thuyền từ bên dưới.

"Lạch bạch – –"

Vài giây sau, chiếc thuyền hình trụ bị lật!



Vẫn may, ở giây phút cuối cùng, hai người chơi bên trong cảm thấy có gì đó không ổn nên đã nhảy ra khỏi thuyền, nhờ vậy mà tránh được tình thế tiến thoái lưỡng nan khi bị khóa ở bên trong.

"Nguy hiểm quá, nếu bị khóa ở trong con thuyền bị lật này thì chắc phải trầy trật cả hồi lâu." Không biết do đâu mà Kim Thịnh lại thở phào nhẹ nhõm.

Ai dè sau khi Hứa Tri Ngôn nghe xong, cậu lại không hề tán thành mà lắc đầu.

Nghĩ đến mấy khúc gỗ tự nhiên trôi trở về cùng với đám quái vật câu được lúc trước, cậu rùng mình nói: "Sau khi rơi xuống nước, liệu người chơi còn có thể lên bờ được hay không?"

Lời vừa dứt thì hai người chơi đang bơi về phía bờ hồ bỗng hét lên thảm thiết.

"Aaaaaaaaaa đù má! Có thứ gì đó đang cắn tôi!"

"Ai đó, thụp– – ai đang kéo chân của tôi..."

"AAAAAAAAAAAA– Aaaaaaaaaa cứu..."

"Cứu..."

Bọn họ gần như đã dùng hết sức lực để cầu cứu và hầu hết những người chơi trên bờ đều nghe thấy.

Nhưng chuyện xảy ra quá bất ngờ, những người chơi kia còn chưa kịp phản ứng thì bọn họ đều đã bị kéo xuống nước.

Có một ví dụ như vậy, hai chiếc bè đang rung lắc kia cũng không cố gắng chèo đến giữa hồ nữa mà nhanh chóng trở về bờ hồ.

Những thứ bên dưới hồ sẽ làm lật thuyền cho nên chất lượng của thân thuyền càng trở nên cực kỳ quan trọng.

Kim Thịnh gãi đầu phát sầu.

Vừa quay đầu thì phát hiện đồng đội đã trở về lều lục lọi đồ đạc.

"Cậu muốn tìm gì vậy?" Kim Thịnh nghi hoặc hỏi.

Bây giờ tìm biện pháp tạo thuyền mới là quan trọng nhất chứ.

"Qua đây giúp đi, đổ hết đồ đạc trong túi ra xem xem." Vừa nói Hứa Tri Ngôn vừa ném cho Kim Thịnh một chiếc balo, bản thân cậu thì kéo một chiếc ghế xếp qua, tay cầm kéo, bắt đầu xuống tay.

Kim Thịnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu vẫn luôn tin tưởng vào phán đoán của đồng đội mình.

Trong phòng phát sóng, trên đầu người xem toàn là dấu chấm hỏi, không hiểu hai người đang làm trò mèo gì nữa.

【Hai người này không lo làm thuyền mà ở đây làm gì vậy? Nâng cao tay nghề thủ công hay sao?】

【Tò mò... tôi thấy mấy phòng phát sóng khác đều đang nghĩ cách làm thuyền to hơn rắn chắc hơn rồi.】

【Đúng vậy! Nhất là Trác Ung, thật không hổ là người chơi trên Bảng Xếp Hạng Tiềm Lực, sau khi rút được bài học từ hai người kia bọn họ dự định tìm hai khúc cây to làm thành một con thuyền nối liền với nhau, như vậy cho dù Thủy Quỷ có lắc thuyền thì cũng không thể nào lật được.】

*Thủy Quỷ: quỷ nước ở đây gọi chung chung cái đám dưới nước là quỷ nước.

【Ể? Các người nhìn xem Tiểu Bách Vạn đang kêu Kim Thịnh làm gì kìa.】

Tay nghề thủ công của hai người dần hoàn thiện thì đạn mạc cũng gần như lấp đầy cả màn hình.

【... Ê ê, không phải chứ.】

【? Đây, đây... con m.ẹ nó?】

【100 phương pháp sử dụng trực thăng chó??】

【Là do trí tưởng tượng của tôi không được phong phú, bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi ngay lập tức!】

Bên cạnh khu trại, Hứa Tri Ngôn đang mút ngón tay bị kim chỉ đâm, cậu dùng tay còn lại ném trang bị vừa khâu xong cho Kim Thịnh.

Kim Thịnh nhận lấy, đơ cả mặt.

Cậu ta ngây ngốc đeo thứ vừa khâu xong cho Tiểu Nhất đang rất vui vẻ, thích thú quẩy đuôi ở đằng kia.

Một giây sau, chiếc trực thăng chó con bay lên.

Chỉ thấy Tiểu Nhất đang lơ lửng ở giữa không trung với một chiếc áo chó rách được may vá sơ sài, bên dưới chiếc áo là cái ghế xếp được khâu vào từ các loại dây thừng, thậm chí người may còn chu đáo gắn thêm một sợi dây an toàn được làm từ dây đeo balo.

Dưới ánh mắt cổ vũ của đồng đội, Kim Thịnh ngồi lên ghế, thắt dây an toàn.

Trực thăng chó lại nhanh chóng bay lên.

*Tiểu Nhất là Thú Bản Mệnh, đừng đem chó nhà mấy bà ra thử nha, 10 sợi dây an toàn cũng không cứu nổi.

Để đảm bảo an toàn, Hứa Tri Ngôn không cho Tiểu Nhất trực tiếp bay ra giữa hồ mà sắp xếp cho Tiểu Nhất bay một vòng quanh bờ hồ, cậu còn thuận tiện dặn dò Kim Thịnh chú ý tình hình bên Giang Hòe Gia một chút.

Tiểu Nhất hớn hở chở chủ nhân nhà mình đi dạo một vòng quanh hồ, cả mình chó hôm nay thật là siêu vui vẻ!

Nó thích trò chơi mới này quá đi!

Sau khi Kim Thịnh cập bến, Hứa Tri Ngôn vừa kiểm tra mức độ bong tróc của những sợi dây được cột không quá chắn chắn vừa cầm bút viết viết vẽ vẽ, xem xem nên cải thiện như thế nào.

Kim Thịnh trầm mặc, người xem cũng vậy.

Chỉ có Bán Thân Xà Thần đang cực khổ chờ đợi Hứa Tri Ngôn là thay đổi bộ dạng chán nản trước đó.

Đúng! Vậy mới đúng chứ!

Nếu ngay cả chuyện nhỏ như vậy còn giải quyết không xong thì nhân loại đó làm sao có khả năng gi.ết nó được cơ chứ?

Quả thật là càng lúc càng khiến cho người ta mong đợi mà!

Nhân loại xinh đẹp này càng có năng lực thì bộ dạng khóc lóc sau khi bị khuất phục sẽ càng lộng lẫy hơn nữa!

Nó lắc lư cái đuôi rắn, hận không thể lập tức xông ra khỏi mặt nước.

*Rắn d.âm:)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook