Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 70: Người Câu Đêm

Miêu Sao Phạn

04/09/2024



Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

KHÔNG REUP! KHÔNG HỐI! KHÔNG SPOIL( tiết lộ tình tiết truyện)! KHÔNG KY( nhắc đến tên nhân vật trong truyện khác hoặc tác phẩm khác)!

ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ KHÔNG TOXIC, TOXIC BLOCK KHỎI COI ĐỂ CHO MẤY BẠN DỄ THƯƠNG COI THÔI, BỚT NHỨC MẮT

HÃY NHỚ SAO CHO TRUYỆN NHÉ, MÃI KEO.

~~

Hứa Tri Ngôn đang thành thành thật thật ngồi vẽ vẽ viết viết trên quyển sổ để điều chỉnh lại phương án thiết kế mà không hề hay biết có một tên biến thái đang chờ đợi mình bên dưới mặt nước.

Sau cùng Kim Thịnh cũng đã lấy lại được bình tĩnh, cậu ta gỡ bộ đồ phi hành trên người Tiểu Nhất xuống, đồng thời nói rõ tình hình mà mình nhìn thấy khi ở trên không.

Quả thật ưu thế bay trên cao này có thể giúp cậu ta quan sát được nhiều thứ hơn so với đi bộ, cũng an toàn hơn nữa.

"Mọi người đều đang làm thuyền, có một nhóm người muốn làm thuyền lớn nên đã hợp tác với nhau, chỉ có Giang Hòe Gia là đơn độc hành động một mình, tôi cho rằng là vì anh ta biết bản thân đã đắc tội với người ta nên sợ liên lụy đến người khác." Cậu ta nói ra suy đoán của mình.

Trước mắt, nhiệm vụ lần này không bắt người chơi phải chia trận doanh, nhiệm vụ của tất cả mọi người đều giống nhau.

"Nhưng không phải tất cả đều là khung cảnh hòa hợp như vậy."

Kim Thịnh cảm thấy buồn lòng khi nghĩ đến việc mà mình đã nhìn thấy từ trên cao, ở một khu vực thoáng đãng hơn.

"Có người chơi đã trở thành 'mồi câu'."

Cảm giác đói khát khi đêm đến quá mức khủng bố, người chơi bắt buộc phải nghĩ ra cách để tìm được thức ăn, nhiều người trong số đó đã đói đến đỏ mắt và xảy ra xung đột thân thể.

"Dựa theo vết máu thì sự việc chắc là xảy ra vào lúc sáng sớm, có người đã bị giết ở gần con đập lớn, hiện giờ người đó đã bị lóc hết thịt đến nỗi chỉ còn lại xương trắng."

Kim Thịnh thở dài.

Phía ngoài con đập là vách đá, từ độ cao cheo leo nhìn xuống có thể thấy rõ khung cảnh hữu tình ở phía xa xa.

Nhưng mà cảnh tượng xương cốt máu me đó thật sự quá mức ghê sợ.

Máu của người chơi đã ch.ết đã dụ được lũ cá bơi đến, điều này cũng đã khiến cho những người chơi khác xung quanh đó biết được chỉ có dùng máu và thịt người làm mồi câu thì mới có thể câu được cá ngon để duy trì sinh mệnh.

Cá ăn người, người lại ăn cá.

Một vòng tuần hoàn lạ kỳ cứ như vậy mà xuất hiện.

Nhưng cho dù người chơi có cảm thấy bất mãn thì cũng chỉ có hai sự lựa chọn đó là ăn cá hoặc ch.ết đi.

*Bất mãn:

Động từ: phản ứng bằng thái độ bất hợp tác hoặc thờ ơ do không được thoả mãn điều gì đó.

Tính từ: (tâm trạng, thái độ) không bằng lòng do không được thoả mãn điều gì đó mà tự nghĩ là mình đáng được hưởng.

"Tôi thấy nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này thì e rằng bộ xương kia cũng sẽ bị ném xuống nước để làm mồi cho cá mà thôi." Nói xong, Kim Thịnh xoa xoa đầu chó của Tiểu Nhất với tâm trạng phức tạp.

Sau khi nghe xong toàn bộ quá trình, Hứa Tri Ngôn gật đầu, vẻ mặt không thể hiện cảm xúc gì.

Phó bản câu cá này xác thực nguy hiểm hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, ngoại trừ đám quái vật ù ù cạc cạc bên dưới hồ ra thì hiện tại những người chơi trên bờ cũng đang duy trì sự cân bằng bấp bênh.

Khi những người chơi làm ra được thuyền bắt cá vừa to vừa chắc chắn mà không có đủ giá trị vũ lực để bảo vệ tác phẩm của bản thân thì chuyện cướp đoạt sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Wattpad: @tuyetnhi0753

Càng không cần phải nói đến cái thiết lập muốn câu cá ở ven bờ thì phải sử dụng thịt người làm mồi câu.

Gi.ết những người khác để bản thân được sống.

Dường như đã có cái cớ cho những hành vi mất đi lý trí này và mọi chuyện sẽ dần tệ hơn.

Nhưng mà hiện giờ Hứa Tri Ngôn còn có việc quan trọng hơn cần phải làm.

Cậu huơ huơ quyển sổ trên tay rồi nói với Kim Thịnh: "Tay nghề của chúng ta không được tốt cho lắm, dựa theo tay nghề may vá của tôi thì cậu cùng lắm chỉ bay được 30 phút ở trên không."

Nhớ lại lúc mình bay lên liền nghe thấy tiếng chỉ may đứt đoạn, Kim Thịnh gật đầu liên tục.

"Tôi nghĩ nếu như cậu chịu ngồi lên đó thì sẽ bay được lâu hơn." Cậu ta chân thành kiến nghị.

Tay chân Hứa Tri Ngôn thon gầy, cho dù là về mặt diện tích cơ thể hay là cân nặng thì đều phù hợp để ngồi lên vị trí phi hành đó.

Hứa Tri Ngôn nghĩ cũng không nghĩ mà cự tuyệt luôn.

"Thứ nhất, tôi sợ chó."

"Thứ hai, ngồi lên nhìn ngu lắm."

Đại khái là vì hai người đã quá quen thuộc với nhau rồi nên cậu cũng chẳng buồn kiếm cớ.

Kim Thịnh khờ người tại chỗ, phòng phát sóng cười nghiêng ngả.

【Khuyển Sư:???】

【Hahahahahaha sao Tiểu Bách Vạn lại như vậy chứ! Thì ra cậu ta cũng biết ngồi lên thứ đó nhìn ngu lắm sao?】

【Chẳng những biết mà còn biết rất rõ nữa kìa.】

【Hahahhaha cười ch.ết mất, lúc trước tôi luôn cho rằng Tiểu Bách Vạn tuy đẹp trai nhưng lại không có mắt thẩm mỹ, nhưng giờ thì xem đi, đâu có phải như vậy!】

*Ý là HTN biết đẹp biết xấu nhưng vẫn cố tình làm vậy.

【Đồng ý với lầu trên! Ngày thường cậu ta bày ra bộ dạng ngay thẳng lừa người ta rằng không có xấu đâu nhưng mà chỉ có cậu ta hiểu rõ mà thôi.】

【Tôi còn tưởng Khuyển Sư có thể khắc chế được cậu ta cơ chứ, ai dè hôm nay lại bại 1 ván.】

May mà Kim Thịnh không quan tâm lắm đến vấn đề đẹp hay xấu.

Nếu làm xong thì cỗ máy phi hành chó con này sẽ còn an toàn và đáng tin cậy hơn mấy chiếc thuyền kia nhiều.

Các đồng đội có thể chia sẻ nhiệm vụ với nhau, đội 2 người thì có thể hợp tác cùng hoàn thành 8 nhiệm vụ nhánh và phối hợp mở khóa cho chương tiếp theo của tuyến chính.

Cứ như vậy mà tổ đội 2 người luôn ngầm hiểu vấn đề này và không hề xảy ra ý kiến bất đồng nào, họ vui vẻ mà phân công nhiệm vụ.

Thời gian gần đến trưa thì cuối vùng Hứa Tri Ngôn cũng đã chỉnh sửa xong bản vẽ.

Cậu không tiếp tục lựa chọn tự mình ra tay nữa.

Sáng nay chỉ may có một cái áo chó rách mà mười đầu ngón tay của cậu gần như đã bị đâm thủng cả rồi.

Cậu đã hoàn toàn chấp nhận việc đôi tay của mình vốn không thích hợp để làm mấy việc thủ công.

"Đi! Đi bắt mẹ nam... khụ, Giang Hòe Gia." Hứa Tri Ngôn chỉ về phía bờ hồ đối diện mà nói.

Sắc mặt Kim Thịnh lập tức thay đổi, cậu ta vừa thu dọn đồ đạc vừa lo lắng than thở: "Bây giờ đi qua đó liệu có bị chém không vậy? Chắc là giờ này anh ta đã phát hiện ra chuyện bị chúng ta lừa tối hôm qua rồi nhỉ?"

"Không có vấn đề gì lớn cả." Trái lại, Hứa Tri Ngôn rất là tự tin.

Con sói đơn độc Giang Hòe Gia này không có đồng đội giúp đỡ tìm kiếm vật tư, chỉ dựa vào bản thân để hoàn thành nhiệm vụ nên sẽ khó mà có thời gian để suy nghĩ kĩ càng chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Hai người chọn một con đường ít người qua lại rồi đóng gói tất cả những vật tư quan trọng trong khu trại, chờ cho dến giờ ngọ khi ánh dương diễm lệ xuất hiện thì sẽ xuất phát.

*giờ ngọ tầm 11 đến 13g trưa

Chỉ là còn chưa đến được khu trại có cây bị sét đánh của Giang Hòe Gia thì bọn họ nhìn thấy những người chơi xung quanh đang vội vội vàng vàng tránh đi nơi khác, những người chơi này cũng xách theo túi lớn túi nhỏ như họ vậy, dường như đang muốn tránh xa khỏi khu trại lôi kích càng nhanh càng tốt.

*lôi kích: bị sét công kích, sét đánh, tên khu trại nên đổi thành lôi kích cho nó sang

Bỗng dưng Hứa Tri ngôn có dự cảm chẳng lành. https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Quả nhiên, còn chưa đi đến bên rìa khu trại lôi kích thì họ đã nhìn thấy khói bốc lên dày đặc từ khu trại của Giang Hòe Gia từ đằng xa, ngoài Giang Hòe Gia ra thì còn có một số người chơi khác nữa.

"Là Trác Ung." Mắt của Kim Thịnh rất tốt, vừa nhìn thoáng qua là cậu ta đã nhận ra ngay.

Thời gian bắt đầu câu đêm là buổi tối, giả sử đồng đội của Trác Ung đã thuận lợi dùng thịt người để câu được Cá Mỹ Vị, vậy thì đối với người trước mắt vừa không phải lo đến cái đói cũng vẫn chưa đến thời gian làm nhiệm vụ này thì đây quả là thời cơ tốt để giải quyết ân oán cá nhân.

"Chúng ta còn đi nữa không?"

Kim Thịnh không phải loại người chơi thích xảy ra xung đột kịch liệt với người khác, tính cách của cậu ta khá là ôn thuận nên khi gặp những việc như thế này khó tránh sẽ lựa chọn lùi bước.

*ôn thuận: ôn hòa và thuận theo.

Nhớ đến việc đồng đội vẫn chưa biết rõ tình huống cụ thể nên Kim Thịnh cấp tốc giải thích một phen.

Thì ra trước đó Giang Hòe Gia không hề đơn độc một mình như bây giờ, anh ta còn có một người chị, sau khi tiến vào phó bản thì cả hai cùng nhau tổ đội, mà trong đó Giang Hòe Gia là người có thiên phú xuất chúng nhất còn người chị thì tương đối bình thường hơn.

Hai tháng trước, bởi vì biểu hiện của mình quá tốt mà Giang Hòe Gia được một đại lão mời vào công hội sắp được thành lập, anh ta đưa ra đề nghị muốn đưa chị của mình vào cùng nhưng đã bị từ chối.

Ngay khi anh ta nghĩ mọi chuyện đã qua đi thì trong một lần soát phó bản, chị của anh ta đã bị người chơi ngộ sát.

*Ngộ sát: Ngộ sát hay còn gọi là vô ý làm chết người là một thuật ngữ pháp lý dùng để chỉ việc giết hại một con người nhưng được pháp luật xem xét không phải là tội giết người do những yếu tố về lỗi vô ý. Sự phân biệt giữa tội giết người (cố sát) và ngộ sát đôi khi được cho là đã lần đầu tiên được đề ra bởi các nhà lập pháp cổ Athen Draco trong thế kỷ thứ 7 trước Công nguyên.

Tuy rằng khoảng thời gian đầu anh ta rất đau buồn nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

Cho đến khi lần nữa nhận được lời mời.

Giang Hòe Gia chợt nhận ra cái ch.ết của chị mình có khả năng không phải là việc ngoài ý muốn.

Anh ta đã bỏ ra thời gian một tháng để đi điều tra người chơi đã ngộ sát chị mình, quả nhiên là có vấn đề.

Người chơi kia là người dưới trướng của vị đại lão đang đứng Top 1 Bảng Xếp Hạng Tích Phân hiện giờ, mà thư mời anh ta nhận được lại trùng hợp là của công hội sắp được thành lập của vị đại lão kia.

Lúc này, chân tướng rõ ràng, anh ta trừ khử luôn người chơi này ngay lập tức.

Mà cái người bị anh ta gi.ết ch.ết lại trùng hợp là đồng đội của Trác Ung, hai người họ hẹn nhau sẽ vào cùng một công hội, ân oán cũng bắt đầu được kết từ đây.



"Tóm lại là như vậy đó, tôi nghĩ chúng ta cứ rút lui trước đi đã."

Kim Thịnh không ghét Giang Hòe Gia nhưng cậu ta tự biết bản thân không đánh lại Trác Ung nên đề nghị rời đi.

Mà Hứa Tri Ngôn vừa hay lại suy nghĩ ngược lại!

Cậu lắc đầu ra hiệu cho Kim Thịnh để hành lý xuống đất rồi chờ ở đây đợi lệnh.

Còn bản thân thì chỉnh lại cổ áo, sau khi chắc chắn rằng quần áo và gương mặt không có vấn đề gì thì cậu lấy rắn trắng ra khỏi túi rồi để nó quấn lên vai mình.

"Lát nữa ai trừng tao thì mày liền hù người đó, nhưng mà đừng có cắn thiệt nha." Cậu sờ đầu rắn trắng, vẽ cái bánh lớn cho nó.

*Vẽ bánh lớn: ý chỉ đưa ra lời hứa hoang đường, không thực tế và sử dụng thêm lời ngon ngọt để người ta tin tưởng phục vụ mình.

"Làm cho tốt vào, tối nay sẽ bắt cá cho mày ăn."

Đại Bạch Xà nuốt lệ gật đầu.

Mặc dù nhân loại đáng ghét trước mắt này đã từng vẽ cho nó rất nhiều bánh lớn, nhưng nó có thể làm sao chứ? Bây giờ nó rất hối hận, ai bảo nó lại hiểu được nhân tính cơ chứ!

Làm một bé rắn ngu si đơn giản, vui vẻ hằng ngày không phải tốt hơn hay sao?

Kim Thịnh nghi hoặc, cậu ta không hiểu tại sao lại phải mang theo rắn nên đã hỏi luôn: "Sao lại mang theo rắn? Nếu cần bảo tiêu thì Tiểu Nhất tốt hơn mà."

Con rắn bình thường chỉ biết rưng rưng nước mắt suốt ngày này làm gì có tí lực công kích nào!

"Gâu gâu."

Tiểu Nhất cũng thức thời mà bay lên phụ họa cho chủ nhân của mình.

Nghe xong mấy lời chê bai này, sắc mặt của con rắn trở nên u ám.

Nhìn thấy biểu cảm 'đem theo con này đi.jpg" của chủ sủng, cơ miệng Hứa tri Ngôn co giật, cậu giải thích: "Tôi cũng đâu có định đi đấm nhau thật đâu."

*chủ sủng: chủ nhân và vật nuôi.

Đánh nhau thì cậu chắc chắn đánh không lại.

Nhưng khi đàm phán thì bắt buộc phải đem theo sủng vật có khí thế một chút.

Nói xong, cậu hít sâu một hơi, điều chỉnh vẻ mặt rồi mang theo Đại Bạch Xà chậm rãi đi về phía tâm bão.

*Tâm bão ở đây chỉ trung tâm của cuộc chiến này á, mà nó dữ dội quá nên dùng từ như vậy.

Khu trại vốn đã được thu dọn đến mức thích hợp để cho người vào ở giờ đây đã bị người ta vô tình đập phá, đốt cháy, vừa đến gần thì cậu liền ngửi được mùi máu tanh nồng.

Giang Hòe Gia đang quỳ thẳng trên đất, miệng không ngừng phun ra máu tươi.

Cây lưỡi hái trở thành cái xiên, chọc thủng chân phải của anh ta từ phía sau đầu gối, cố định anh ta trên mặt đất bằng tư thế quỳ, không thể động đậy được.

Xung quanh anh ta có khoảng 3, 4 người.

Trong số đó, có một người đàn ông tóc ngắn mặc áo khoác cổ lông, tay cầm điếu thuốc đang đứng trước mặt Giang Hòe Gia.

Nếu như không ngoài ý muốn thì người này chính là Trác Ung mà Kim Thinh hay nhắc đến.

Hứa Tri Ngôn còn chưa đến gần thì đã nghe Trác Ung lên tiếng.

"Tao cũng không muốn nói nhiều với mày, xin lỗi thì sẽ được chết thoải mái một chút còn không thì đành ch.ết trong đau đớn thôi."

"Đ.ỉ mẹ lũ chúng mày, còn muốn ông đây xin lỗi à?" Tuy Giang Hòe Gia đang quỳ nhưng khí thế không giảm, lúc trừ khử người thì anh ta đã liệu trước ngày hôm nay rồi.

Nhưng mà bị đánh đến thảm như thế này quả thật là ngoại dự liệu, anh ta âm thầm chê bai bản thân mình trong lòng.

"... Mày vẫn chưa rõ tình huống bây giờ sao? Thôi được rồi, trước sau gì cũng chơi ch.ết mày thôi mà." Vẻ mặt Trác Ung nóng nảy.

Hắn ta cũng chẳng phải muốn báo thù gì cho đồng đội của mình mà là không thể không gi.ết Giang Hòe Gia.

Việc này vừa là để bảo vệ thể diện cho người kia với tư cách 'cấp dưới' vừa là để duy trì hình ảnh đối ngoại mà bản thân đã đắp nặn bấy lâu nay.

Đội nhiên, hắn ta nghe thấy tiếng đồng đội hét lên.

"Ai? Ai đang ở đó?"

Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, Trác Ung thấy một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, áo khoác mỏng với một con rắn khoát trên vai đang bước ra từ lùm cây.

Khuôn mặt xinh đẹp cùng nốt ruồi sinh động dưới ánh nắng đều đã trở thành dấu hiệu để nhận biết danh tính của cậu.

Hứa Tri Ngôn đến gần, cậu đứng cách xa đám người đối diện vài bước.

"Thê thảm quá." Cậu nhìn lướt qua người đang quỳ trên đất, nhàn nhạt cất lời với Giang Hòe Gia- người đã bị phế đi chân phải.

"Cậu đến đây làm gì?" Giang Hòe Gia sửng sốt rồi lập tức lớn tiếng mắng chửi hòng đuổi người đi.

"Cút đi! Chuyện của tôi từ khi nào đã cần đến đám người qua đường ngu ngốc các người nhúng tay vào! "

Khóe miệng Hứa Tri Ngôn cứng đơ, cậu thật sự rất muốn cho Giang Hòe Gia một tràng pháo tay, quả thật không hổ với cái tag mẹ nam miệng lưỡi độc địa mà cậu gắn cho anh ta, kĩ thuật đuổi người số 1 luôn, nếu như không phải cậu đang tính bắt anh ta về làm việc cho mình thì cậu đã chạy từ lâu rồi.

"Xsi xsi xsi..."

Nhận được tín hiệu trừng mắt, Đại Bạch Xà liền nhào ra khè Giang Hòe Gia.

Không biết là do bị dọa sợ hay sao mà Giang Hòe Gia lại phun thêm hai ngụm máu rồi mất hết sức lực, không nói thêm gì nữa.

Trác Ung trái lại rất khách sáo với Hứa Tri Ngôn.

Thậm chí hắn ta còn dập tắt điếu thuốc trên tay rồi mới nói: "Hứa Tri Ngôn, xin lỗi đã để cho cậu nhìn thấy trò cười này nhé, nếu cậu có việc tìm tôi thì đứng sang bên cạnh chờ một chút."

"... Trác tiên sinh tự tin thật đó, nhưng mà người tôi tìm lần này không phải là anh." Hứa Tri ngôn mỉm cười chỉ tay vào Giang Hòe Gia rồi vào thẳng vấn đề.

"Tôi muốn giữ lại người này, anh ra giá đi."

Không có gì có thể lừa gạt qua mặt được đối phương trong tình huống hiện tại, cậu sẽ không lãng phí thời gian ở nơi không có đất dụng võ này.

Vũ khí tốt nhất của cậu trong cuộc đàm phán này chính là danh tiếng của cậu.

*HTN nổi vì có đại lão đặt cược cao và cậu lấy dc No.1 thật, nên khi nói vậy người ta sẽ tin là cậu thật sự có tiền/ tích phân để mua GHG.

"..."

Lời vừa nói ra, hiện trường phút chốc im bặt.

Người xem trong phòng phát sóng cũng không ngờ Hứa Tri Ngôn lại trực tiếp dùng tiền để giữ mạng của Giang Hòe Gia.

【M.ẹ kiếp! Đây là lời thoại của bá tổng mà!】

【Đ.ụ, tự dưng tôi thấy Tiểu Bách Vạn có chút ngầu.】

【Ê ê, mấy người quên Trác, khụ, là thuộc hạ của ai rồi sao?】

【Ăn nói cẩn thận vào!】

【Nhưng mà... huhuhu đây chính là cảm giác được làm thổ hào hay sao? Ngưỡng mộ quá đi!】

*Thổ hào: Phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hội cũ.

【Huhuhuhu tôi cũng vậy! Bao nhiêu tiền thì đổi được một mạng cơ chứ, hình như đột nhiên thấy có giá rồi!】

Trác Ung cũng không ngờ Hứa Tri Ngôn sẽ dùng tích phân mua mạng người.

Hắn ta có chút bồn chồn lấy ra một điếu thuốc và nhận lấy bật lửa mà đồng đội kịp thời đưa qua.

Sau khi rít một hơi thật sâu, Trác Ung hé miệng nhưng lại không biết trả lời làm sao.

Đối với hắn ta mà nói, Hứa Tri Ngôn không chỉ là một người chơi.

Mà điều quan trọng hơn chính là người thần bí [Nặc Danh] ở phía sau cậu, bây giờ hắn ta đến đây gi.ết Giang Hòe Gia cũng chỉ là vì muốn thể hiện giá trị bản thân cho vị trên bảng xếp hạng kia xem.

Hơn nữa, hắn ta và Hứa Tri Ngôn không giống nhau.

Hắn thật sự đã dùng thực lực của mình để trảm tướng vượt ải, mãi đến sau khi leo lên được hàng top trong Bảng Xếp Hạng Tiềm Lực thì mới được chú ý, hơn nữa còn nhận được nhiều tài nguyên quý giá khi ở vị trí này.

Nhưng cậu thanh niên trước mắt này thì đã được chọn làm hạt giống để bồi dưỡng khi còn chưa tiến vào phó bản nào, nhưng về sau chỉ với một lần thông quan mà cậu ta đã kiếm về cho vị đại lão kia tận 9 triệu tích phân, nếu hắn ta mà là vị Nặc Danh kia thì hắn cũng sẽ nâng niu cậu trai này như hạt châu trong mắt.

Hứa Tri Ngôn nhìn ra được sự do dự của đối phương.

Loại liên kết có liên quan đến lợi ích cùng mối quan hệ là nội dung mà cậu thích nhất, kế đến hy vọng cách 'kết bạn' sẽ nâng cao được phần trăm sống sót cho Giang Hòe Gia.

Nhưng mà nghĩ đến việc Trác Ung muốn bảo vệ danh tiếng của bản thân thì cậu cần có thêm một quân bài để hắn ta không còn đường cự tuyệt.

"Mấy nhân vật lớn đó chắc là quen nhau hết đấy mà."

"Tôi cảm thấy tình huống của chúng ta rất giống nhau."

"Cho nên không cần phải vì cái mạng nhỏ của tên này mà mất hòa khí với nhau."

Nói xong, khi cậu nhìn thấy Giang Hòe Gia lại tính dùng lời nói của mình để tự sát thì liền hung hăng trừng anh ta. Sau khi xác định đối phương chịu câm mồm rồi thì cậu lại tiếp tục đưa mắt lên nhìn về phía Trác Ung.

*Tại cái mỏ của GHG hỗn lắm, mở miệng là biết thiếu đánh liền nên mới ví là mở miệng tự sát.

Hứa Tri Ngôn đi ngang qua đám đàn em của Trác Ung, cậu đến cạnh hắn ta rồi ngoắc ngón tay.

Chậc, vốn dĩ cậu tính nói nhỏ bên tai đối phương, ai mà ngờ người này đệch mẹ nó lại cao đến như vậy? Người nào người nấy đều ăn hóoc-mon để trưởng thành hay sao?

*Theo định nghĩa y khoa, hormone được định nghĩa là các chất hóa học được tổng hợp và sản xuất bởi một hoặc nhiều loại tế bào trong cơ thể, nhằm điều chỉnh và điều hòa nhiều chức năng sinh lý khác nhau. Chúng hoạt động như các đơn vị giao tiếp, truyền đạt thông điệp và sự kích thích đến các mô và cơ quan khác trong cơ thể. Quá trình này thường diễn ra thông qua hệ thống tuần hoàn máu, nơi hormone được vận chuyển từ nơi tổng hợp đến nơi nhận.

Hormone đóng vai trò trong rất nhiều quá trình sinh học của cơ thể, chúng giữ vai trò quan trọng như tác nhân điều tiết, đảm bảo sự ổn định và sự nhất quán của các hoạt động này. Chúng tham gia vào nhiều quá trình quan trọng, bao gồm chuyển hóa thức ăn, duy trì nhịp sinh học, quá trình trao đổi chất cũng như quá trình sinh trưởng và phát triển.

Trác Ung hiểu ý, cúi đầu lắng nghe.



"Vị đằng sau tôi kia nhìn trúng năng lực của anh ta, nếu như chúng ta đều là người làm việc cho người khác thì không cần thiết náo loạn không vui, hơn nữa, hai vị đó cũng quen biết nhau..." Hứa Tri Ngôn thuận miệng nói nhảm.

Cậu có thể đoán ra được Trác Ung muốn gi.ết Giang Hòe Gia là để thể hiện năng lực cho vị đại ca top 1 kia xem.

Dù sao thì mẹ nam độc mồm này cũng đã phanh phui mọi chuyện ra khiến cho vị đó mất hết mặt mũi.

Hứa Tri Ngôn suy nghĩ, thân phận của người đứng đằng sau cậu vốn đã được suy đoán lung tung từ sớm rồi, thật giả khó phân, bây giờ thay vì phủ nhận thì chi bằng cứ thuận theo như vậy.

Nghe đến đây Trác Ung gật đầu.

Ngay lúc Hứa Tri Ngôn thở phào dự định nói 'vậy chúng ta kết bạn đi' thì đối phương đưa ra một cái giá không cao không thấp nhưng đủ để trái tim cậu tan vỡ.

"50.000 tích phân, tôi sẽ không giết hắn ta."

Trác Ung cũng không dám đòi nhiều, hắn ta thậm chí còn nghĩ đòi 50.000 đã là rất cho đối phương thể diện rồi.

Hứa Tri Ngôn ngơ người nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại.

"Được."

Miệng cậu nói được nhưng tim lại rỉ máu.

Nhưng vì bảo vệ hình tượng của bản thân, cậu không thể không tỏ ra sảng khoái mà chuyển khoản.

Chức năng giao dịch tích phân giữa những người chơi với nhau không bị khóa, vài phút sau, Trác Ung đem theo đàn em rời đi, trước khi đi còn nói thêm vài câu với Hứa Tri Ngôn, bảo cậu nếu có cần gì trong phó bản thì bọn họ có thể hợp tác.

Đợi đến khi đám người kia rời đi hết, khu trại chỉ còn lại hai người thì Hứa Tri Ngôn mới vẫy tay với Kim Thịnh ở đằng xa, ra hiệu cho cậu ta qua đây.

Giang Hòe Gia vẫn đang quỳ trên đất, chân phải bị phế rồi, không đứng lên được.

Anh ta nhìn Hứa Tri Nhôn chằm chằm, tâm tình nhất thời có chút phức tạp.

Anh ta vốn nghĩ rằng mình và đối phương đều là những người bị hại của cái lũ này, nhưng vừa rồi khi nhìn thấy phản ứng của Trác Ung thì anh ta mới bàng hoàng nhận ra- *** con mẹ nó bị lừa rồi!

Nhưng mà lúc nãy đối phương lại giữ lại mạng sống cho anh ta...

Kim Thịnh nhanh chóng chạy đến giúp Giang Hòe Gia xử lý vết thương, hai người không nói thêm một câu nào.

"Chậc, vừa nhìn là biết đau rồi, tôi cảm thấy chân của anh không xài được trong phó bản này nữa rồi, cứ kéo lê như vậy đi." Kim Thịnh lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn ra và nhanh chóng chữa trị cho anh ta.

Cậu ta cũng nhận ra bầu không khí xung quanh không ổn nhưng mà tay cậu ta đang dính toàn là máu cho nên cũng không dám hỏi gì.

Sau khi xử lý xong vết thương cho Giang Hòe Gia thì cậu ta viện cớ có việc cần làm nhờ Hứa Tri Ngôn trông hộ thành viên bị thương thì hai người mới có không gian để nói chuyện.

Mất máu nhiều quá nên Giang Hòe Gia nằm luôn trên đất, chân anh ta bị Kim Thịnh quấn như đòn bánh tét, gần như đã triệt để mất đi năng lực hành động.

Anh ta nhìn cậu thanh niên đang trầm mặc kia rồi lại tự não bổ.

Tại sao sau khi Trác Ung rời đi thì cậu ta lại im lặng đến như vậy? Chẳng lẽ vì cứu anh ta mà Hứa Tri Ngôn và vị đại lão đằng sau đã xảy ra mâu thuẫn?

Anh ta lần nữa nhớ đến những lời mà đối phương đã nói tối hôm qua, rồi lại cảm thấy giống thật lắm, nếu không thì tại sao bây giờ lại sợ đến như vậy...

Nhưng anh ta còn chưa kịp não bổ xong thì cậu thanh niên đã cất giọng trầm buồn.

"Đắt quá, vượt dự toán rồi."

*Dự toán (Estimate) được hiểu cơ bản là việc dự tính các số liệu liên quan đến công việc sắp tới. Theo đó, các chủ thể cần cần phải đưa ra các con số dự báo trước thông qua việc tính toán tổng thể các hạng mục trước khi bắt tay vào thực hiện công việc.

"Hả?" Giang Hòe Gia không hiểu.

Hứa Tri Ngôn thở dài, cậu không... không vượt qua được nỗi bi thương khi đã lãng phí mất 50.000 tích phân.

50.000 lận đó, hiện giờ số tiền mà cậu có thể sử dụng trong tay chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi, đó là 50.000 lận đó! Không được rồi, cậu sắp thăng thiên rồi, thật muốn lấy đầu Giang Hòe Gia qua tìm Trác Ung đổi tiền quá!

*Nhắc lần nữa tích phân trg đây dc sử dụng như đơn vị tiền tệ, tác giả sử dụng từ nào tui xài từ đó, số tích phân mà mí bạn đọc dc là tui đã đổi từ số liệu Trung sang số liệu của Việt Nam mình, vì đọc vạn vạn vạn chẳng bik rõ bao nhiêu mắc công mí bẹn đang đang đọc lại đi đổi thử, mất thời gian.

Cậu ấn huyệt thái dương, tính toán qua lại trong đầu.

"Anh ít nhất phải tạo ra được cho tôi 200.000 tích phân lợi nhuận thì mới bù đắp được cho sự tổn thất 50.000 của tôi." Ánh nhìn của cậu trở nên nóng bỏng, Hứa Tri Ngôn bắt đầu suy nghĩ đến tác dụng của Giang Hòe Gia như khi cậu khai phá được mấy công năng của Tiểu Nhất vậy.

Vẻ mặt Giang Hòe Gia mờ mịt, 200.000?

Đột nhiên anh ta tỉnh ngộ.

Cho dù là nhà tư bản rác rưởi đến cỡ nào thì cũng chỉ lấy có 300%, tại sao người trước mặt lại tăng giá gấp 4 lần!

Lúc Kim Thịnh quay về thì liền nghe thấy tiếng đồng đội đang cãi nhau.

"Tôi là người bệnh tật mà cậu lại bảo tôi làm việc? Con mẹ nó cậu có còn là con người không? Hứa Lột Da cậu không phải là người!" Đây là giọng nói phẫn nộ của Giang Hòe Gia đang bị thương.

"Không thì sao?"

Âm thanh của Hứa Tri Ngôn lạnh nhạt.

"Chẳng lẽ anh thật sự nghĩ bản thân đáng giá 50.000 sao? Mau khâu đi."

"Khâu cái đầu ông nội cậu! Cậu thật sự coi ông đây là mẹ hả? Còn bắt tôi may áo chó?"

ke-thua-phong-an-toan-trong-tro-choi-vo-han-70-0

"Còn muốn ra khỏi phó bản hay không? Tính tình tệ như vậy chắc là có bệnh rồi đó, sau khi ra khỏi đây anh có cần đi khám bác sĩ thử không?" Là người dựa vào miệng để kiếm cơm, Hứa Tri Ngôn không tỏ ra yếu thế, cậu dùng lời lẽ công kịch ngược lại.

Nhưng Giang Hòe Gia chỉ cười lạnh rồi trả lời.

"Khám qua rồi, bác sĩ nói không sao, chỉ đơn giản là tố chất thấp mà thôi."

*Tố chất là từ dùng để phản ánh năng lực bẩm sinh, khi sinh ra đã hiện hữu trong mỗi con người được thể hiện qua những hoạt động thường ngày.

"? "

Thấy hai người lời qua tiếng lại, Kim Thịnh nhịn không được cười thành tiếng khuyên nhủ.

"Xem ra tình cảm của mọi người cũng tốt đó chứ."

Chỉ là vừa dứt lời thì cậu liền bị hai người đồng thanh oán một câu.

"Con mắt nào của cậu nhìn thấy quan hệ của bọn này tốt?"

"Thật sự sẽ có người có quan hệ tốt với mấy người miệng thúi hay sao?"

"......"

Chẳng qua miệng thì nói vậy nhưng Hứa Tri Ngôn vẫn đưa thuốc và cho Giang Hòe Gia nghỉ ngơi một chút.

Chập tối, Giang Hòe Gia đã khâu xong áo chó, xem như bánh ít trao đi bánh quy trao lại.

Chiếc áo mới vừa vặn và rất đẹp, người thợ còn khéo léo may thêm cái móc xương ở hai bên để treo lưới bắt cá.

Nhìn từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, Kim Thịnh cảm thán không thôi.

Không có so sánh sẽ không có đau thương, nhìn như vậy thì thấy chiếc áo hồi sáng giống như bị mèo cào ra vậy.

Trời dần tối.

Buổi câu đêm sắp bắt đầu rồi.

Kim Thịnh cùng Tiểu Nhất chỉnh trang đãi phát, tay cầm dụng cụ câu cá, nhân lúc trời tối, mang theo hy vọng của toàn đội bay lên trên cao tiến về phía trung tâm hồ.

*chỉnh trang đãi phát là thành ngữ: sửa soạn chờ lên đường

Bây giờ trên bờ chỉ còn lại Hứa Tri Ngôn và Giang Hòe Gia.

Đại khái là buổi chiều đã cãi nhau đủ rồi nên Giang Hòe Gia quay lưng lại nằm bên đống lửa trại, nhỏ giọng hỏi.

"Tại sao lại chọn tôi?"

Với danh tiếng và sự đãi ngộ mà Hứa Tri Ngôn dành cho đồng đội thì cậu có thể dễ dàng tìm được nhiều người khác mạnh hơn anh ta, cho dù mọi chuyện không suôn sẻ thì vị đại lão kia cũng sẽ thay cậu chọn người.

"Tại anh nấu ăn ngon." Hứa Tri Ngôn thành thật trả lời.

"...**."

Được thôi, Giang Hòe Gia nghĩ.

Khu vực trung tâm hồ không ngừng xuất hiện ánh sáng, chắc là thuyền của người chơi.

Hứa Tri Ngôn đứng dậy đi đến bờ hồ nhìn mặt nước đang gợn sóng lạ thường, cậu chau mày nói: "Thật không muốn xuống nước chút nào, nếu như mấy thứ bên dưới tự biết nhảy lên đây thì hay biết mấy."

"Nằm mơ, tự vác xác tới cho cậu làm nhiệm vụ...sao?" Lời nói đến một nửa thì bị kẹt trong cổ họng.

Bởi vì từ góc độ của anh ta có thể nhìn thấy có thứ gì đó phá nước mà ra ở dưới mặt hồ trước mặt Hứa Tri Ngôn, sau đó bị ném lên trên... trời?

"Bộp - -"

Một con cá đáng thương bay từ dưới nước lên trời rồi lại rơi xuống mặt đất, xương cốt tan tành, máu thịt mơ hồ, chỉ có mắt cá trừng to là đang ám chỉ nó bị ch.ết oan.

Hứa Tri Ngôn sửng sốt, cậu tiện tay cầm lấy lưỡi hái của Giang Hòe Gia rồi lùi về sau vài bước.

"Có tập kích, thứ ở trong nước hình như đang muốn khiêu khích chúng ta."

Bên dưới mặt hồ, Bán Thân Xà Thần vừa thỏa mãn nguyện vọng của nhân loại sau khi nghe xong lời này liền có chút khó chịu.

Nhưng nó thật sự nhớ người này quá, nó rất muốn rời khỏi hồ nước.

Nhưng mà mặt nước lại có hạn chế nhất định với nó... là quy tắc.

Bán Thân Xà Thần quẩy đuôi, nó nhớ đến thân thể vẫn chưa dung hợp xong hoàn toàn ở dưới đáy hồ, tâm nguyện muốn lấy lại hết sức mạnh của nó chưa bao giờ mãnh liệt đến như vậy.

Nó nhìn người trên bờ lần cuối rồi bơi xuống dưới đáy hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook