Chương 9: Ảo Tưởng Của Cô
Hồng Thứ Bắc
15/11/2024
"Hớ?"
Chủ đề này nhảy quá xa, Lữ Cẩn nhất thời chưa phản ứng kịp.
"Bữa đó xe cảnh sát đi ra từ Viện Y học, chính cậu nói có người xảy ra chuyện mà." Chu Hoài Hạ dứt khoát vén chăn lên, từ trên giường leo xuống.
Lữ Cẩn nhìn động tác vụng về của Chu Hoài Hạ, liền lật đật bước tới đứng phía sau cô, giang hai tay ra nửa che nửa đỡ: "Cậu từ từ thôi, tay mới đeo nẹp đó."
Đang yên đang lành, bà chị này lại bị kích thích gì rồi vậy? Chẳng lẽ thức suốt đêm nên phát điên ư? Mới có 12h thôi, cũng đâu được tính là thức đêm nhỉ?
Chu Hoài Hạ hạ cánh, duỗi tay tóm chặt Lữ Cẩn hỏi: "Có người treo cổ tự sát phải không?"
"Ớ..." Cánh tay Lữ Cẩn bị cô nắm đau, nhưng không phủ nhận, "Có đàn chị đã treo cổ tự sát, cậu thấy tin tức từ đâu thế?"
Chu Hoài Hạ lấy được đáp án, đột ngột buông Lữ Cẩn ra, tựa lên hộc tủ như bị mất hết sức lực, nét mặt phức tạp khó tả.
"Sao vậy?" Lữ Cẩn nhìn cô đầy kỳ quái, "Cậu biết người đàn chị đó à?"
Chu Hoài Hạ không trả lời, sau một lúc lâu mới hỏi tiếp: "Chị ấy tự sát ở đâu?"
Mặc dù Lữ Cẩn không muốn đề cập chuyện này cho lắm, nhưng hai người mới hợp tác làm việc nghĩa, cũng coi là vừa thành lập tình hữu nghị cách mạng, thấy Chu Hoài Hạ muốn biết, cô ấy vẫn mở miệng: "Ngọn núi đằng sau Viện Y học."
Viện Y học tựa lưng vào một ngọn núi không cao ở phía sau, thỉnh thoảng sẽ có học trò tản bộ qua đó nghỉ xả hơi.
Chu Hoài Hạ giương mắt, chợt hỏi: "Chị ấy mặc áo khoác đen, quần jeans xanh, chân đeo một đôi bốt da Chelsea màu đen, đúng không?"
Lữ Cẩn lập tức nhíu mày: "Ngay cả cậu cũng thấy được bức ảnh nữa hả?"
Cô ấy cứ tưởng cố vấn học tập đã thông báo cho tất cả những ai có liên quan tới Viện Y học, rằng không được phép phát tán bức ảnh.
Cảm giác ngộp thở như bị bóp chặt ấy dường như lại lần nữa càn quét, Chu Hoài Hạ gần như đứng không vững nổi, khom lưng ôm cổ, thở dốc đầy khó khăn.
"Chu Hoài Hạ?" Lữ Cẩn thấy tình hình không ổn, vội dìu cô ngồi xuống, tay vỗ lưng cô, lại sờ trúng toàn mồ hôi lạnh, "Hít vào! Thở ra!"
Cả người Chu Hoài Hạ như rơi vào trong hầm băng, khí lạnh thấu xương dâng lên từ lòng bàn chân, tứ chi cứng đờ, máu trong người hầu như đều ngừng lưu thông.
Chiều hôm đó rõ ràng chẳng khác gì một buổi chiều bình thường khác, cô tưởng mình chỉ đi nhầm vào cơn ác mộng của một người bị áp lực quá lớn thôi, chứ hoàn toàn không biết nó đang xảy ra ở ngoài đời thật.
Cô đã tận mắt... à không, đúng ra là đã tự mình trải nghiệm việc người khác treo cổ tự sát.
"Cậu bị đau bụng hay đau đầu thế?" Lữ Cẩn cảm thấy trạng thái Chu Hoài Hạ bất thường, có ai tự dưng lại toát nhiều mồ hôi lạnh đến vậy, cô ấy giơ tay sờ trán cô, "Tụi mình vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thôi."
Cô ấy nghi ngờ bạn cùng phòng bị ngộ độc thức ăn do nhiễm trùng, nhưng Chu Hoài Hạ lại chẳng có triệu chứng phát sốt, chỉ bụm cổ, cũng không giống dáng vẻ muốn nôn, bất kể ra sao, đi bệnh viện mới chắc cú hơn.
Chu Hoài Hạ hít sâu vài hơi mới dần bình phục, cô túm chặt bàn tay đang cầm điện thoại định gọi xe của Lữ Cẩn: "Tớ không sao."
"Nhưng..."
Chu Hoài Hạ nghiêng mặt qua nhìn Lữ Cẩn: "Cậu chứng kiến chị ấy tự sát hay có ảnh của chị ấy?"
Hôm đó Lữ Cẩn về rất sớm.
Lữ Cẩn lặng thinh một lát sau mới đáp: "Tớ chỉ thấy chị ấy được người ta mang từ sau núi ra thôi, bức ảnh thì bị lan truyền trong mấy group nhỏ."
Cô ấy chỉ đi học ké, không ngờ lại gặp phải màn đó.
Bức ảnh trong group nhỏ thì trực tiếp hơn, hẳn là học trò vừa phát hiện đã chụp ngay, người thậm chí còn đang treo lủng lẳng trên cây.
"Tớ muốn xem bức ảnh." Chu Hoài Hạ nói.
"Cậu..." Lữ Cẩn vô thức muốn từ chối, nhưng thần sắc Chu Hoài Hạ nghiêm túc, không giống bà tám chỉ đơn thuần hiếu kỳ, "Để tớ tìm."
Trong group mỗi ngày đều có đa dạng ảnh giải phẫu được đăng, thường luôn bị chặn, thế nhưng bức ảnh có cơ thể người hoàn chỉnh ấy lại vẫn luôn được giữ lại.
Lữ Cẩn lướt một hồi là gặp: "Cậu muốn xem thật hả?"
Chu Hoài Hạ đưa tay, lòng bàn tay ngửa lên, lẳng lặng nhìn cô ấy.
Lữ Cẩn chỉ có thể đưa điện thoại cho cô, miệng hỏi: "Chị ấy là nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành Khoa học thần kinh trường chúng ta, còn trẻ lắm, mới 24 tuổi thôi, tiếc là không chịu nổi áp lực. Cậu với chị ấy có quan hệ gì thế?"
Chu Hoài Hạ nhấn mở bức ảnh, ánh mắt đảo qua khuôn mặt cô gái trẻ trung lạ lẫm, nhìn bộ đồ quen thuộc trên người chị ấy, sau đó hai ngón tay phóng to bức ảnh, mãi đến khi có thể thấy rõ đôi giày đen buông thõng kia.
Không ngoài dự đoán, trên giày đen có vết xước, lớp da xung quanh vết xước hơi vểnh lên.
Giống những gì cô nhìn thấy 'trong mơ' không kém một ly.
Chu Hoài Hạ đặt điện thoại trên bàn, nhắm hai mắt lại, sau đó đứng dậy: "Tớ buồn ngủ rồi, ngủ trước đây."
Lữ Cẩn mờ mịt nhìn Chu Hoài Hạ nắm một tay vào lan can rồi chậm rãi bò giường, trong đầu toàn dấu chấm hỏi, cô đột nhiên làm vậy, phản ứng lớn như thế, kết quả xem xong bức ảnh liền đòi đi ngủ ư?
"Cậu còn chưa nói mình có quan hệ gì với đàn chị đó mà?" Lữ Cẩn đứng bên dưới, ngửa đầu truy vấn ngọn nguồn, "Cậu có biết chị ấy không?"
Chu Hoài Hạ xoay người vào trong tường, đưa lưng ra ngoài: "Không biết, trước nay chưa thấy bao giờ."
Lữ Cẩn: "..."
Ok, có thể nói cô ấy hiểu rõ rồi, Chu Hoài Hạ vẫn là Chu Hoài Hạ khó có thể hiểu thấu kia.
"Bỏ đi, tớ cũng đi ngủ sớm luôn." Trước khi tắt đèn Lữ Cẩn vẫn không quên nhắc nhở cô, "Nếu thấy khó chịu thì phải kêu tớ đó."
Đèn trong phòng ngủ tắt lịm.
Chu Hoài Hạ hướng mặt vào tường, mở to mắt trong trong màn đêm, không nhúc nhích.
Bắt đầu từ khi nào vậy?
Sau khi cô biết mình đậu đại học, tần suất vào mộng gia tăng, khoảng cách cũng trở nên xa hơn, nhưng không ngờ năng lực này còn biết biến hóa nữa, cô thậm chí có thể đi vào cơ thể người khác, xuyên qua tầm mắt của họ, nhìn từ góc nhìn của họ.
Chu Hoài Hạ nhìn chằm chằm điểm đen trên tường trắng, cô là quái vật ư?
...
"Chào buổi sáng."
6:30, Lữ Cẩn rời giường đúng giờ, thấy Chu Hoài Hạ ở đối diện xéo cũng leo từ trên giường xuống, cánh tay phải cô được gắn nẹp, động tác đã chậm hơn.
Chu Hoài Hạ: "Chào buổi sáng."
Lữ Cẩn quan sát sắc mặt cô, phát hiện so với tối hôm qua có vẻ rạng rỡ hơn không ít, bèn yên tâm, còn chủ động hỏi: "Lát nữa tớ định đến thư viện, cậu đi chung không?"
Tuy nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao Chu Hoài Hạ phải dậy sớm đến thế, dù sao rốt cuộc vẫn ngủ đây ngủ đó thôi, nhưng quan hệ hiện tại của hai cô khác xưa rồi, đã là tình bạn chí cốt.
Lữ Cẩn tỏ vẻ bản thân bằng lòng tôn trọng sự quái đản của cô.
"Không đi." Chu Hoài Hạ từ chối.
Câu trả lời này khiến Lữ Cẩn sững sờ, sau đó cô ấy đẩy mắt kính: "Vậy cậu nghỉ ngơi ở ký túc xá cho thật tốt nhé, có việc cần giúp có thể gọi điện cho tớ."
Chờ cô ấy đi, Chu Hoài Hạ không nán lại ở ký túc xá, mà rời phòng đi về hướng Viện Y học.
Viện Y học chiếm giữ góc hẻo lánh nhất S đại, Chu Hoài Hạ còn chưa từng tạt ngang, cô đi quanh một vòng, cuối cùng đi tới ngọn núi phía sau.
Ngọn núi phía sau có vài lối đi đã được quy hoạch, có thể nhìn ra thường sẽ có học trò lên xuống, toàn bộ Viện Y học còn có nhiều camera giám sát hơn cô tưởng tượng, ngay cả trên những gốc cây cao lớn um tùm cũng có treo camera giám sát.
"Ào ——"
Chu Hoài Hạ đi được nửa đường thì nghe tiếng nước chảy, ngoái đầu nhìn lại mới phát hiện kế bên có một bánh xe nước đang xoay, nước được xoay xuống chảy chậm men theo mương nước tới một hướng khác.
Nhớ tới tiếng nước chảy róc rách vang vọng bên tai xế chiều hôm ấy, cô quay người đi về phía nước chảy.
Bậc thềm bằng gạch đá quá sạch sẽ.
Chu Hoài Hạ dừng bước, thay vào đó xê dịch ra khỏi lối nhỏ, đạp lên lá rụng khô màu nâu, đế giày hơi bị lún. Cô đi thêm vài phút, tầm mắt bỗng dừng ở một gốc phong cách đó không xa.
Cô nhanh chân đi qua, đứng dưới một cành cây ngang dài, xoay người đứng yên, trong mũi thoang thoảng mùi gỗ mục như có như không hòa lẫn với sự trong lành chỉ trong rừng mới có.
... Chính là chỗ này.
Chu Hoài Hạ ngửa đầu nhìn cành cây, lá phong đã trở nên đỏ hơn, trên cành cây trên đầu còn hiện hữu vài vết tích từng bị dây thừng ma sát kịch liệt, biểu thị cho chuyện từng phát sinh tại đây.
Tim cô triệt để chìm xuống.
Bất luận là đàn chị Viện Y học đã thắt cổ, hay là người đàn ông áo khoác đen cầm dao phay, chúng đều đang nhắc nhở Chu Hoài Hạ một điều, cô sẽ không còn chỉ tiến vào giấc mộng của người khác thôi nữa.
Cô thậm chí chẳng biết năng lực này của mình mai sau sẽ trở nên thế nào nữa.
Nếu có thể, cô thà để năng lực này biến mất.
Chu Hoài Hạ không muốn bị người ta xem như quái vật.
...
Nán lại ở ngọn núi phía sau hồi lâu, Chu Hoài Hạ thu sạch mọi cảm xúc vào lòng, khôi phục dáng vẻ chậm chạp của mọi khi, đi đến tòa 2, cô đứng ở cửa ra vào trông thấy một chiếc xe lắp ráp đang đi về phía đại đạo thứ 5.
Hình như là camera giám sát.
Chu Hoài Hạ thấy công nhân trên xe cầm một cái rương trong tay, bèn đi theo.
"Ối, là con à, bé sinh viên." Chú bảo an bắt được cô nhấc nắp cống buổi tối lần trước cũng có mặt, ông vừa thấy Chu Hoài Hạ lập tức nhận ra, "Sao con lại đến đây nữa vậy?"
Chu Hoài Hạ: "Con thấy có xe lắp ráp, tò mò đến hóng hớt thôi ạ."
Chú bảo an: "Trước dịp Quốc Khánh cứ luôn có sinh viên viết mail phản ánh nhà trường có nhiều chỗ không có đèn đường và camera giám sát, bởi vậy bên Quản lý hậu cần đặt mua gấp một đống, toàn bộ sẽ được gắn xong trong vài ngày tới đây đó con."
Chu Hoài Hạ gật đầu: "Tốc độ hưởng ứng của nhà trường nhanh phết."
Hôm nay đi dạo một vòng Viện Y học, bên kia có nhiều camera giám sát, sau này cũng không cần cô viết mail nữa rồi.
Chú bảo an lắc đầu: "Nghe đâu có một sinh viên tên Chu Hoài Hạ, ngày nào cũng gửi mail bằng tên thật tới tấp đến hòm thư của hiệu trưởng vào cùng một thời gian và vị trí, các mail toàn là kiểu bắn tiếng đe dọa, cuối cùng hiệu trưởng buộc phải tự can thiệp. Bằng không ít nhất cũng phải một hai tháng nữa bên Quản lý hậu cần mới có thể đặt mua những thứ này."
Chu Hoài Hạ ho khan một tiếng: "Thật vậy ạ? Chú, con đi trước nha." May mắn lúc ấy có móc thẻ sinh viên ra, cô cố ý dùng ngón tay che tên.
Chú bảo an: "Được con, con đi đi, về sau có camera giám sát, sinh viên mà muốn vứt mèo cũng phải cân nhắc chút đấy."
...
Cuộc sống vườn trường của Lữ Cẩn là một đường thẳng đi qua hai điểm(*), Chu Hoài Hạ theo đuôi cô ấy mãi đến giữa tháng 10 mà vẫn không phát hiện được bất cứ đầu mối nào, mỗi ngày nếu cô ấy không đến thư viện thì là đang trên đường đến thư viện.
(*) nghĩa bóng là thường xuyên qua lại giữa hai nơi, ví dụ như nhà và trường, ký túc xá và lớp học (theo Baidu).
Chu Hoài Hạ cũng không tiến vào mộng cảnh có liên quan tới mèo nữa.
Trái lại, bên nhà trường biết được sự dũng cảm của hai người tại trung tâm mua sắm, quyết định xét cho các cô đạt Cá nhân Tiên tiến, đồng thời có cả tiền thưởng.
"Một người một vạn(*) đó!" Lữ Cẩn cảm thán, "Trường chúng mình hào phóng ghê á."
(*) 1 vạn bằng tầm hơn 250,000 VNĐ.
Chu Hoài Hạ dựa vào ghế ngủ gà ngủ gật, nghe vậy cố gắng mở mắt: "Ngày mai tụi mình phải đi lãnh Bằng khen Dân thành phố Dám làm việc nghĩa đúng không?"
Lữ Cẩn gật đầu: "Ừa, 10h sáng, có cả tiền thưởng nữa, mỗi người một vạn."
Chu Hoài Hạ ngáp một cái: "Vụ án thẩm vấn xong rồi à?"
"Không biết nữa, chắc rồi á." Lữ Cẩn ngẫm chút rồi nói, "Ngày mai có thể đi hỏi thử."
Hôm sau, hai người được cố vấn học tập riêng của mình hộ tống đến Đồn công an Tây nội thành để nhận Bằng khen vinh dự.
Vừa khéo đội trưởng Điền Hoằng tra hỏi các cô hôm kia cũng có mặt, Lữ Cẩn chủ động tiến tới hỏi về tình hình vụ án: "Đội trưởng, kẻ tình nghi kia bị tâm thần hay sao vậy ạ?"
Cảnh sát hình sự Dư Thiên Minh trẻ tuổi đứng gần đó đang nhỏ giọng tán gẫu cùng đồng nghiệp: "Nữ sinh viên ấy gọi đội trưởng còn uyển chuyển hơn đám bọn mình nữa."
Điền Hoằng: "Tinh thần gã không có vấn đề gì, một người thất nghiệp ba mươi mấy tuổi, muốn ra ngoài giết người để tìm kích thích thôi."
Cầm dao phay cũng không dám đi chém đàn ông hoặc phụ nữ tráng kiện, cuối cùng đặt mục tiêu vào hai nữ sinh cấp 3 mảnh mai. Đến tận bây giờ gã vẫn chưa hiểu rõ tại sao bản thân lại bị hai nữ sinh viên bổ nhào vào và cướp mất con dao.
Hôm nay thứ bảy, hai cô cầm lấy Bằng khen vinh dự, hai vị cố vấn học tập chụp hình xong xuôi thì ai về nhà nấy.
Sau khi về trường, Lữ Cẩn nói sẽ không về ký túc xá mà muốn đến ký túc xá công chức trước.
"Cậu..."
Chu Hoài Hạ còn chưa hỏi, Lữ Cẩn đã giải thích trước một bước: "Đi lấy ghi chép của Lữ Chí Hoa nữ sĩ."
Cho đến thời điểm hiện tại, cô đã quen với hành vi dính người của bạn cùng phòng: "Cậu muốn đi chung thì đi chung."
Chu Hoài Hạ đến bây giờ vẫn chưa phát hiện Lữ Cẩn có hành vi thái nhân cách gì, trừ việc hằng ngày đều sẽ trút thứ gì đó vô bình giữ nhiệt và kiên trì luyện một bộ Thái Cực quyền vào buổi sáng.
Nhưng dù sao cũng rảnh rỗi, cô liền sinh nông nỗi tản bộ, đi theo Lữ Cẩn vậy.
Ký túc xá giáo chức cách xa tòa giảng dạy, bình thường không được bao nhiêu sinh viên đến, trên đường tương đối yên tĩnh, cho nên tiếng mèo kia cũng vô cùng rõ ràng.
Bước chân Chu Hoài Hạ khựng ngang, cứ tưởng mình có ảo giác.
"Có mèo kìa!" Lữ Cẩn xoay đầu nhìn vô trong luống cây xanh rờn, rón ra rón rén đi tới, còn học theo tiếng mèo kêu, thành công hấp dẫn sự chú ý của chú mèo tam thể trong luống cây.
Lữ Cẩn ngồi xổm xuống đất, vừa vươn tay xoa cằm nó, vừa ép giọng đáng yêu: "Sao cưng lại chạy tới đây vậy hỏ?"
Chu Hoài Hạ đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm cô ấy và chú mèo tam thể trong tay cô ấy, Lữ Cẩn trông rất giống một mụ nô lệ cho mèo đầy biến thái, cố gắng khống chế miệng để không hôn con mèo, hoàn toàn không nhìn ra...
Cơn đau tê liệt vùng lên, trong đầu cô phút chốc bị nhét một hình ảnh lạ mà quen.
Quen là chú mèo tam thể trước mặt này, lạ là một bàn tay đeo găng tay y tế đang dùng sức bóp chặt đầu mèo, đè mạnh xuống mặt đất mà ma sát.
Chu Hoài Hạ lui lại một bước, kinh ngạc nhìn về phía Lữ Cẩn đang ngồi chồm hổm thân thiết sờ đầu chú mèo tam thể.
Đây là... ảo tưởng của cô sao?
Chủ đề này nhảy quá xa, Lữ Cẩn nhất thời chưa phản ứng kịp.
"Bữa đó xe cảnh sát đi ra từ Viện Y học, chính cậu nói có người xảy ra chuyện mà." Chu Hoài Hạ dứt khoát vén chăn lên, từ trên giường leo xuống.
Lữ Cẩn nhìn động tác vụng về của Chu Hoài Hạ, liền lật đật bước tới đứng phía sau cô, giang hai tay ra nửa che nửa đỡ: "Cậu từ từ thôi, tay mới đeo nẹp đó."
Đang yên đang lành, bà chị này lại bị kích thích gì rồi vậy? Chẳng lẽ thức suốt đêm nên phát điên ư? Mới có 12h thôi, cũng đâu được tính là thức đêm nhỉ?
Chu Hoài Hạ hạ cánh, duỗi tay tóm chặt Lữ Cẩn hỏi: "Có người treo cổ tự sát phải không?"
"Ớ..." Cánh tay Lữ Cẩn bị cô nắm đau, nhưng không phủ nhận, "Có đàn chị đã treo cổ tự sát, cậu thấy tin tức từ đâu thế?"
Chu Hoài Hạ lấy được đáp án, đột ngột buông Lữ Cẩn ra, tựa lên hộc tủ như bị mất hết sức lực, nét mặt phức tạp khó tả.
"Sao vậy?" Lữ Cẩn nhìn cô đầy kỳ quái, "Cậu biết người đàn chị đó à?"
Chu Hoài Hạ không trả lời, sau một lúc lâu mới hỏi tiếp: "Chị ấy tự sát ở đâu?"
Mặc dù Lữ Cẩn không muốn đề cập chuyện này cho lắm, nhưng hai người mới hợp tác làm việc nghĩa, cũng coi là vừa thành lập tình hữu nghị cách mạng, thấy Chu Hoài Hạ muốn biết, cô ấy vẫn mở miệng: "Ngọn núi đằng sau Viện Y học."
Viện Y học tựa lưng vào một ngọn núi không cao ở phía sau, thỉnh thoảng sẽ có học trò tản bộ qua đó nghỉ xả hơi.
Chu Hoài Hạ giương mắt, chợt hỏi: "Chị ấy mặc áo khoác đen, quần jeans xanh, chân đeo một đôi bốt da Chelsea màu đen, đúng không?"
Lữ Cẩn lập tức nhíu mày: "Ngay cả cậu cũng thấy được bức ảnh nữa hả?"
Cô ấy cứ tưởng cố vấn học tập đã thông báo cho tất cả những ai có liên quan tới Viện Y học, rằng không được phép phát tán bức ảnh.
Cảm giác ngộp thở như bị bóp chặt ấy dường như lại lần nữa càn quét, Chu Hoài Hạ gần như đứng không vững nổi, khom lưng ôm cổ, thở dốc đầy khó khăn.
"Chu Hoài Hạ?" Lữ Cẩn thấy tình hình không ổn, vội dìu cô ngồi xuống, tay vỗ lưng cô, lại sờ trúng toàn mồ hôi lạnh, "Hít vào! Thở ra!"
Cả người Chu Hoài Hạ như rơi vào trong hầm băng, khí lạnh thấu xương dâng lên từ lòng bàn chân, tứ chi cứng đờ, máu trong người hầu như đều ngừng lưu thông.
Chiều hôm đó rõ ràng chẳng khác gì một buổi chiều bình thường khác, cô tưởng mình chỉ đi nhầm vào cơn ác mộng của một người bị áp lực quá lớn thôi, chứ hoàn toàn không biết nó đang xảy ra ở ngoài đời thật.
Cô đã tận mắt... à không, đúng ra là đã tự mình trải nghiệm việc người khác treo cổ tự sát.
"Cậu bị đau bụng hay đau đầu thế?" Lữ Cẩn cảm thấy trạng thái Chu Hoài Hạ bất thường, có ai tự dưng lại toát nhiều mồ hôi lạnh đến vậy, cô ấy giơ tay sờ trán cô, "Tụi mình vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thôi."
Cô ấy nghi ngờ bạn cùng phòng bị ngộ độc thức ăn do nhiễm trùng, nhưng Chu Hoài Hạ lại chẳng có triệu chứng phát sốt, chỉ bụm cổ, cũng không giống dáng vẻ muốn nôn, bất kể ra sao, đi bệnh viện mới chắc cú hơn.
Chu Hoài Hạ hít sâu vài hơi mới dần bình phục, cô túm chặt bàn tay đang cầm điện thoại định gọi xe của Lữ Cẩn: "Tớ không sao."
"Nhưng..."
Chu Hoài Hạ nghiêng mặt qua nhìn Lữ Cẩn: "Cậu chứng kiến chị ấy tự sát hay có ảnh của chị ấy?"
Hôm đó Lữ Cẩn về rất sớm.
Lữ Cẩn lặng thinh một lát sau mới đáp: "Tớ chỉ thấy chị ấy được người ta mang từ sau núi ra thôi, bức ảnh thì bị lan truyền trong mấy group nhỏ."
Cô ấy chỉ đi học ké, không ngờ lại gặp phải màn đó.
Bức ảnh trong group nhỏ thì trực tiếp hơn, hẳn là học trò vừa phát hiện đã chụp ngay, người thậm chí còn đang treo lủng lẳng trên cây.
"Tớ muốn xem bức ảnh." Chu Hoài Hạ nói.
"Cậu..." Lữ Cẩn vô thức muốn từ chối, nhưng thần sắc Chu Hoài Hạ nghiêm túc, không giống bà tám chỉ đơn thuần hiếu kỳ, "Để tớ tìm."
Trong group mỗi ngày đều có đa dạng ảnh giải phẫu được đăng, thường luôn bị chặn, thế nhưng bức ảnh có cơ thể người hoàn chỉnh ấy lại vẫn luôn được giữ lại.
Lữ Cẩn lướt một hồi là gặp: "Cậu muốn xem thật hả?"
Chu Hoài Hạ đưa tay, lòng bàn tay ngửa lên, lẳng lặng nhìn cô ấy.
Lữ Cẩn chỉ có thể đưa điện thoại cho cô, miệng hỏi: "Chị ấy là nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành Khoa học thần kinh trường chúng ta, còn trẻ lắm, mới 24 tuổi thôi, tiếc là không chịu nổi áp lực. Cậu với chị ấy có quan hệ gì thế?"
Chu Hoài Hạ nhấn mở bức ảnh, ánh mắt đảo qua khuôn mặt cô gái trẻ trung lạ lẫm, nhìn bộ đồ quen thuộc trên người chị ấy, sau đó hai ngón tay phóng to bức ảnh, mãi đến khi có thể thấy rõ đôi giày đen buông thõng kia.
Không ngoài dự đoán, trên giày đen có vết xước, lớp da xung quanh vết xước hơi vểnh lên.
Giống những gì cô nhìn thấy 'trong mơ' không kém một ly.
Chu Hoài Hạ đặt điện thoại trên bàn, nhắm hai mắt lại, sau đó đứng dậy: "Tớ buồn ngủ rồi, ngủ trước đây."
Lữ Cẩn mờ mịt nhìn Chu Hoài Hạ nắm một tay vào lan can rồi chậm rãi bò giường, trong đầu toàn dấu chấm hỏi, cô đột nhiên làm vậy, phản ứng lớn như thế, kết quả xem xong bức ảnh liền đòi đi ngủ ư?
"Cậu còn chưa nói mình có quan hệ gì với đàn chị đó mà?" Lữ Cẩn đứng bên dưới, ngửa đầu truy vấn ngọn nguồn, "Cậu có biết chị ấy không?"
Chu Hoài Hạ xoay người vào trong tường, đưa lưng ra ngoài: "Không biết, trước nay chưa thấy bao giờ."
Lữ Cẩn: "..."
Ok, có thể nói cô ấy hiểu rõ rồi, Chu Hoài Hạ vẫn là Chu Hoài Hạ khó có thể hiểu thấu kia.
"Bỏ đi, tớ cũng đi ngủ sớm luôn." Trước khi tắt đèn Lữ Cẩn vẫn không quên nhắc nhở cô, "Nếu thấy khó chịu thì phải kêu tớ đó."
Đèn trong phòng ngủ tắt lịm.
Chu Hoài Hạ hướng mặt vào tường, mở to mắt trong trong màn đêm, không nhúc nhích.
Bắt đầu từ khi nào vậy?
Sau khi cô biết mình đậu đại học, tần suất vào mộng gia tăng, khoảng cách cũng trở nên xa hơn, nhưng không ngờ năng lực này còn biết biến hóa nữa, cô thậm chí có thể đi vào cơ thể người khác, xuyên qua tầm mắt của họ, nhìn từ góc nhìn của họ.
Chu Hoài Hạ nhìn chằm chằm điểm đen trên tường trắng, cô là quái vật ư?
...
"Chào buổi sáng."
6:30, Lữ Cẩn rời giường đúng giờ, thấy Chu Hoài Hạ ở đối diện xéo cũng leo từ trên giường xuống, cánh tay phải cô được gắn nẹp, động tác đã chậm hơn.
Chu Hoài Hạ: "Chào buổi sáng."
Lữ Cẩn quan sát sắc mặt cô, phát hiện so với tối hôm qua có vẻ rạng rỡ hơn không ít, bèn yên tâm, còn chủ động hỏi: "Lát nữa tớ định đến thư viện, cậu đi chung không?"
Tuy nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao Chu Hoài Hạ phải dậy sớm đến thế, dù sao rốt cuộc vẫn ngủ đây ngủ đó thôi, nhưng quan hệ hiện tại của hai cô khác xưa rồi, đã là tình bạn chí cốt.
Lữ Cẩn tỏ vẻ bản thân bằng lòng tôn trọng sự quái đản của cô.
"Không đi." Chu Hoài Hạ từ chối.
Câu trả lời này khiến Lữ Cẩn sững sờ, sau đó cô ấy đẩy mắt kính: "Vậy cậu nghỉ ngơi ở ký túc xá cho thật tốt nhé, có việc cần giúp có thể gọi điện cho tớ."
Chờ cô ấy đi, Chu Hoài Hạ không nán lại ở ký túc xá, mà rời phòng đi về hướng Viện Y học.
Viện Y học chiếm giữ góc hẻo lánh nhất S đại, Chu Hoài Hạ còn chưa từng tạt ngang, cô đi quanh một vòng, cuối cùng đi tới ngọn núi phía sau.
Ngọn núi phía sau có vài lối đi đã được quy hoạch, có thể nhìn ra thường sẽ có học trò lên xuống, toàn bộ Viện Y học còn có nhiều camera giám sát hơn cô tưởng tượng, ngay cả trên những gốc cây cao lớn um tùm cũng có treo camera giám sát.
"Ào ——"
Chu Hoài Hạ đi được nửa đường thì nghe tiếng nước chảy, ngoái đầu nhìn lại mới phát hiện kế bên có một bánh xe nước đang xoay, nước được xoay xuống chảy chậm men theo mương nước tới một hướng khác.
Nhớ tới tiếng nước chảy róc rách vang vọng bên tai xế chiều hôm ấy, cô quay người đi về phía nước chảy.
Bậc thềm bằng gạch đá quá sạch sẽ.
Chu Hoài Hạ dừng bước, thay vào đó xê dịch ra khỏi lối nhỏ, đạp lên lá rụng khô màu nâu, đế giày hơi bị lún. Cô đi thêm vài phút, tầm mắt bỗng dừng ở một gốc phong cách đó không xa.
Cô nhanh chân đi qua, đứng dưới một cành cây ngang dài, xoay người đứng yên, trong mũi thoang thoảng mùi gỗ mục như có như không hòa lẫn với sự trong lành chỉ trong rừng mới có.
... Chính là chỗ này.
Chu Hoài Hạ ngửa đầu nhìn cành cây, lá phong đã trở nên đỏ hơn, trên cành cây trên đầu còn hiện hữu vài vết tích từng bị dây thừng ma sát kịch liệt, biểu thị cho chuyện từng phát sinh tại đây.
Tim cô triệt để chìm xuống.
Bất luận là đàn chị Viện Y học đã thắt cổ, hay là người đàn ông áo khoác đen cầm dao phay, chúng đều đang nhắc nhở Chu Hoài Hạ một điều, cô sẽ không còn chỉ tiến vào giấc mộng của người khác thôi nữa.
Cô thậm chí chẳng biết năng lực này của mình mai sau sẽ trở nên thế nào nữa.
Nếu có thể, cô thà để năng lực này biến mất.
Chu Hoài Hạ không muốn bị người ta xem như quái vật.
...
Nán lại ở ngọn núi phía sau hồi lâu, Chu Hoài Hạ thu sạch mọi cảm xúc vào lòng, khôi phục dáng vẻ chậm chạp của mọi khi, đi đến tòa 2, cô đứng ở cửa ra vào trông thấy một chiếc xe lắp ráp đang đi về phía đại đạo thứ 5.
Hình như là camera giám sát.
Chu Hoài Hạ thấy công nhân trên xe cầm một cái rương trong tay, bèn đi theo.
"Ối, là con à, bé sinh viên." Chú bảo an bắt được cô nhấc nắp cống buổi tối lần trước cũng có mặt, ông vừa thấy Chu Hoài Hạ lập tức nhận ra, "Sao con lại đến đây nữa vậy?"
Chu Hoài Hạ: "Con thấy có xe lắp ráp, tò mò đến hóng hớt thôi ạ."
Chú bảo an: "Trước dịp Quốc Khánh cứ luôn có sinh viên viết mail phản ánh nhà trường có nhiều chỗ không có đèn đường và camera giám sát, bởi vậy bên Quản lý hậu cần đặt mua gấp một đống, toàn bộ sẽ được gắn xong trong vài ngày tới đây đó con."
Chu Hoài Hạ gật đầu: "Tốc độ hưởng ứng của nhà trường nhanh phết."
Hôm nay đi dạo một vòng Viện Y học, bên kia có nhiều camera giám sát, sau này cũng không cần cô viết mail nữa rồi.
Chú bảo an lắc đầu: "Nghe đâu có một sinh viên tên Chu Hoài Hạ, ngày nào cũng gửi mail bằng tên thật tới tấp đến hòm thư của hiệu trưởng vào cùng một thời gian và vị trí, các mail toàn là kiểu bắn tiếng đe dọa, cuối cùng hiệu trưởng buộc phải tự can thiệp. Bằng không ít nhất cũng phải một hai tháng nữa bên Quản lý hậu cần mới có thể đặt mua những thứ này."
Chu Hoài Hạ ho khan một tiếng: "Thật vậy ạ? Chú, con đi trước nha." May mắn lúc ấy có móc thẻ sinh viên ra, cô cố ý dùng ngón tay che tên.
Chú bảo an: "Được con, con đi đi, về sau có camera giám sát, sinh viên mà muốn vứt mèo cũng phải cân nhắc chút đấy."
...
Cuộc sống vườn trường của Lữ Cẩn là một đường thẳng đi qua hai điểm(*), Chu Hoài Hạ theo đuôi cô ấy mãi đến giữa tháng 10 mà vẫn không phát hiện được bất cứ đầu mối nào, mỗi ngày nếu cô ấy không đến thư viện thì là đang trên đường đến thư viện.
(*) nghĩa bóng là thường xuyên qua lại giữa hai nơi, ví dụ như nhà và trường, ký túc xá và lớp học (theo Baidu).
Chu Hoài Hạ cũng không tiến vào mộng cảnh có liên quan tới mèo nữa.
Trái lại, bên nhà trường biết được sự dũng cảm của hai người tại trung tâm mua sắm, quyết định xét cho các cô đạt Cá nhân Tiên tiến, đồng thời có cả tiền thưởng.
"Một người một vạn(*) đó!" Lữ Cẩn cảm thán, "Trường chúng mình hào phóng ghê á."
(*) 1 vạn bằng tầm hơn 250,000 VNĐ.
Chu Hoài Hạ dựa vào ghế ngủ gà ngủ gật, nghe vậy cố gắng mở mắt: "Ngày mai tụi mình phải đi lãnh Bằng khen Dân thành phố Dám làm việc nghĩa đúng không?"
Lữ Cẩn gật đầu: "Ừa, 10h sáng, có cả tiền thưởng nữa, mỗi người một vạn."
Chu Hoài Hạ ngáp một cái: "Vụ án thẩm vấn xong rồi à?"
"Không biết nữa, chắc rồi á." Lữ Cẩn ngẫm chút rồi nói, "Ngày mai có thể đi hỏi thử."
Hôm sau, hai người được cố vấn học tập riêng của mình hộ tống đến Đồn công an Tây nội thành để nhận Bằng khen vinh dự.
Vừa khéo đội trưởng Điền Hoằng tra hỏi các cô hôm kia cũng có mặt, Lữ Cẩn chủ động tiến tới hỏi về tình hình vụ án: "Đội trưởng, kẻ tình nghi kia bị tâm thần hay sao vậy ạ?"
Cảnh sát hình sự Dư Thiên Minh trẻ tuổi đứng gần đó đang nhỏ giọng tán gẫu cùng đồng nghiệp: "Nữ sinh viên ấy gọi đội trưởng còn uyển chuyển hơn đám bọn mình nữa."
Điền Hoằng: "Tinh thần gã không có vấn đề gì, một người thất nghiệp ba mươi mấy tuổi, muốn ra ngoài giết người để tìm kích thích thôi."
Cầm dao phay cũng không dám đi chém đàn ông hoặc phụ nữ tráng kiện, cuối cùng đặt mục tiêu vào hai nữ sinh cấp 3 mảnh mai. Đến tận bây giờ gã vẫn chưa hiểu rõ tại sao bản thân lại bị hai nữ sinh viên bổ nhào vào và cướp mất con dao.
Hôm nay thứ bảy, hai cô cầm lấy Bằng khen vinh dự, hai vị cố vấn học tập chụp hình xong xuôi thì ai về nhà nấy.
Sau khi về trường, Lữ Cẩn nói sẽ không về ký túc xá mà muốn đến ký túc xá công chức trước.
"Cậu..."
Chu Hoài Hạ còn chưa hỏi, Lữ Cẩn đã giải thích trước một bước: "Đi lấy ghi chép của Lữ Chí Hoa nữ sĩ."
Cho đến thời điểm hiện tại, cô đã quen với hành vi dính người của bạn cùng phòng: "Cậu muốn đi chung thì đi chung."
Chu Hoài Hạ đến bây giờ vẫn chưa phát hiện Lữ Cẩn có hành vi thái nhân cách gì, trừ việc hằng ngày đều sẽ trút thứ gì đó vô bình giữ nhiệt và kiên trì luyện một bộ Thái Cực quyền vào buổi sáng.
Nhưng dù sao cũng rảnh rỗi, cô liền sinh nông nỗi tản bộ, đi theo Lữ Cẩn vậy.
Ký túc xá giáo chức cách xa tòa giảng dạy, bình thường không được bao nhiêu sinh viên đến, trên đường tương đối yên tĩnh, cho nên tiếng mèo kia cũng vô cùng rõ ràng.
Bước chân Chu Hoài Hạ khựng ngang, cứ tưởng mình có ảo giác.
"Có mèo kìa!" Lữ Cẩn xoay đầu nhìn vô trong luống cây xanh rờn, rón ra rón rén đi tới, còn học theo tiếng mèo kêu, thành công hấp dẫn sự chú ý của chú mèo tam thể trong luống cây.
Lữ Cẩn ngồi xổm xuống đất, vừa vươn tay xoa cằm nó, vừa ép giọng đáng yêu: "Sao cưng lại chạy tới đây vậy hỏ?"
Chu Hoài Hạ đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm cô ấy và chú mèo tam thể trong tay cô ấy, Lữ Cẩn trông rất giống một mụ nô lệ cho mèo đầy biến thái, cố gắng khống chế miệng để không hôn con mèo, hoàn toàn không nhìn ra...
Cơn đau tê liệt vùng lên, trong đầu cô phút chốc bị nhét một hình ảnh lạ mà quen.
Quen là chú mèo tam thể trước mặt này, lạ là một bàn tay đeo găng tay y tế đang dùng sức bóp chặt đầu mèo, đè mạnh xuống mặt đất mà ma sát.
Chu Hoài Hạ lui lại một bước, kinh ngạc nhìn về phía Lữ Cẩn đang ngồi chồm hổm thân thiết sờ đầu chú mèo tam thể.
Đây là... ảo tưởng của cô sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.