Chương 10: Là Anh
Hồng Thứ Bắc
15/11/2024
Đây là lần thứ hai.
Khi cô không ngủ, trong đầu đột ngột xuất hiện rất nhiều cảnh ngắn, lần cuối trước đó là cảnh người đàn ông áo khoác đen muốn cầm dao giết người.
Chu Hoài Hạ nhìn Lữ Cẩn đăm đăm, hai người ở chung đã hơn một tháng, cô từ đầu đến cuối không phát hiện cô ấy có khuynh hướng thái nhân cách nào, thậm chí có chút quá duy tâm, nhưng lúc này đây chỉ có Lữ Cẩn đang trêu chọc chú mèo tam thể này thôi.
Ngoài cô ấy ra, nơi này còn có ai nữa?
"Cậu đang nhìn gì vậy?"
Lữ Cẩn đang gãi cằm chú mèo tam thể, vừa ngẩng đầu đã thấy Chu Hoài Hạ nhíu mày ngước nhìn bốn phía, tầm mắt lộ vẻ cảnh giác.
Chu Hoài Hạ lạnh lùng nói: "Cậu muốn lấy ghi chép thì phải lên trên lẹ lên chứ."
Lữ Cẩn bịn rịn buông chú mèo tam thể ra, đứng dậy: "Lấy lấy lấy, đang yên đang lành cậu bực dọc gì chứ?" Tự dưng lạnh nhạt đến thế, đáng sợ vãi.
Ở trong ký túc xá công chức có một ít sách và ghi chép mà Lữ Chí Hoa từng dùng trước kia, thỉnh thoảng Lữ Cẩn sẽ lấy ra tham khảo, lần này cũng không ngoại lệ, cô chọn vài quyển từ trong đó, cẩn thận nhét vào balo.
Mới từ phòng sách ra, cô ấy chỉ thấy Chu Hoài Hạ mới đi một vòng ngoài ban công vào lại.
"Xem hết chưa?" Đến giờ phút này, Lữ Cẩn đã quen với tác phong tuần tra như lãnh đạo này của cô rồi, "Tớ lấy xong rồi, về ký túc xá thôi."
Lúc xuống cầu thang, Lữ Cẩn vô tình liếc thấy màn hình điện thoại của Chu Hoài Hạ, lập tức kinh hãi: "Sao cậu lại xem cái này thế?"
Chu Hoài Hạ dĩ nhiên đang xem thông tin thuê nhà, cô ấy còn chưa ngại cô phiền, sao cô lại muốn dọn khỏi ký túc xá được chứ?
"Cậu ngậm miệng giùm." Chu Hoài Hạ hiện giờ không muốn nghe Lữ Cẩn lảm nhảm, sẽ gây ảnh hưởng tới phán đoán của cô.
Lữ Cẩn chỉnh mắt kính, liếc cô nhích qua một bên rồi lại nhấn vô một trang web khác, miệng không thể ngừng nói: "Cậu xem ký túc xá giáo chức của trường chi vậy?"
Hai người đi bộ về phía tòa ký túc xá 23, Chu Hoài Hạ còn đang lướt ảnh thông tin nhà thuê.
Ký túc xá giáo chức của S đại được phân bố ở mấy chỗ, một số vẫn còn nằm ở ngoài trường, trong trường có tổng cộng bảy tòa ký túc xá công chức, hai tòa chung cư cũ, mỗi tòa gồm sáu tầng, không có thang máy, những tòa còn lại được xây không cùng thời kỳ, nhưng lại gồm mười mấy tầng và có cả thang máy.
Chu Hoài Hạ đang lướt xem ảnh nhà thuê của các tòa khác, xác nhận rằng cách trang trí nhà vệ sinh ký túc xá công chức được xây sau trong mấy tòa nhà này đều khác so với ký túc xá công chức mà mẹ Lữ Cẩn được phân cho.
Nếu cô có thể cảm nhận được ảo tưởng quá kịch liệt của người khác, thì cảnh bên dưới tòa nhà của ký túc xá giáo chức vừa rồi, nhìn kiểu nào cũng thấy nó là suy nghĩ trong đầu Lữ Cẩn cả.
Chu Hoài Hạ dừng lướt: "Cậu có đem găng tay y tế không?"
Lữ Cẩn thừa nhận không chút do dự: "Có đem, cậu cần à?"
Cô ấy gỡ một bên quai balo, lấy từ trong túi nhỏ ra một cặp găng tay y tế màu trắng, đưa cho người bạn cùng phòng âm tình bất định: "Nè."
Chu Hoài Hạ không lấy: "Đeo lên đi."
Lữ Cẩn: "Hả?"
Chu Hoài Hạ nhìn chằm chằm tay cô ấy, lặp lại: "Cậu đeo lên đi."
Trong hai giấc mộng trước đó, cô không quá để ý tới bàn tay đeo găng tay y tế màu trắng kia, thực tế là tay người bình thường sau khi đeo găng tay đều trông gần giống nahu.
Lữ Cẩn nhìn Chu Hoài Hạ bằng vẻ mặt dị hợm: "Cậu muốn làm gì?"
Đừng nói muốn chơi trò chủ nhân gì đó nhé? Vụ này thì hơi vượt mức quy định rồi á.
Thực sự không chịu nổi ánh mắt trừng mình chằm chằm bằng khuôn mặt không chút biểu cảm của cô bạn cùng phòng, Lữ Cẩn vẫn chủ động thỏa hiệp, thuần thục đeo hai chiếc găng tay y tế lên, sau đó duỗi mười ngón ra cho cô nhìn: "Đeo rồi nè."
Chu Hoài Hạ: "..."
Thú thật, cô không phân biệt được tay Lữ Cẩn và bàn tay mà mình 'nhìn' thấy.
Lữ Cẩn còn đang truy vấn: "Muốn tớ làm gì thế?"
Chu Hoài Hạ: "Được rồi, không cần phải..."
Cô đang định quay người, trước mắt trong chớp nhoáng lại hiện một cảnh: Chú mèo tam thể mới thấy nọ bị một bàn tay đeo găng tay y tế ném thẳng vào nhà tắm.
"Xít ——"
Chu Hoài Hạ giơ tay trái lên gắng sức bịt chặt hai mắt đau như bị kim đâm của mình, không nhịn được hít ngược một ngụm khí lạnh.
Lữ Cẩn thả tay xuống: "Cậu bị sao vậy?" Chung quanh cũng có gió hay cát thổi gì đâu.
Chu Hoài Hạ chịu đựng sự khó chịu ở mắt, hỏi cô ấy: "Cậu quen thuộc với tòa 2 và tòa 3 ký túc xá giáo chức đến mức nào? Có biết người nào theo ngành y không?"
Cô đã thấy.
Mới nãy khi bàn tay ấy ném chú mèo tam thể, bồn rửa tay chợt lóe lên sữa sửa mặt dành cho nam.
Không phải là Lữ Cẩn.
Hiện tại Chu Hoài Hạ không thể phân biệt đây là ảo tưởng của người khác hay là chuyện đang phát sinh trong hiện thực, nhưng cô phải đi xác nhận.
Lữ Cẩn chả hiểu mô tê gì: "Tòa 2 và tòa 3 đều là ký túc xác được phân cho giáo sư y học hết mà, nhưng có một vài giáo sư không ở, nên họ cho sinh viên trong trường thuê. Sao thế?"
Từ sau khi biết Chu Hoài Hạ, câu cô ấy nói nhiều nhất mỗi ngày là 'Sao thế' này.
"Nam, ngành y, sống một mình." Chu Hoài Hạ hỏi Lữ Cẩn, "Có người nào như vậy không, họ ở đâu?"
Chung cư cũ chỉ có một nhà vệ sinh, vừa rồi bồn rửa tay rất trống, không có vết tích sử dụng của nhiều người, chỉ có một cốc xúc miệng đựng bàn chải đánh răng và một chai sữa rửa mặt dành cho nam thôi.
"Sao mà tớ biết được..." Lữ Cẩn không hiểu rõ tự nhiên có chuyện gì, nhưng cô ấy vẫn tỉ mỉ nhớ lại, "Nam giáo sư sống một mình thì chỉ có hai vị ở 602 và 101 tòa 3 thôi, mặc dù tớ không rõ tình huống của người thuê, nhưng tớ biết căn nào có cho người ngoài thuê."
Chung cư cũ trước kia đều được phân cho giáo sư y khoa, Lữ Cẩn cũng được tính là lớn lên ở đây, cũng biết được kha khá về tình huống của họ.
Chu Hoài Hạ kéo Lữ Cẩn lại: "Quay lại!"
Lữ Cẩn chạy ngơ ngác theo cô về hướng ký túc xá giáo chức: "Cậu có thể cho tớ biết lý do quay lại không vậy?"
Chu Hoài Hạ nói: "Cậu dẫn tớ đi xác định tòa 2 và tòa 3 còn có những người thuê nào nữa."
"Xác định điều này làm gì?" Lữ Cẩn hỏi, bắt đầu phê bình, "Có điều, Chu Hoài Hạ cậu chạy chậm phết á."
Cô ấy đeo chiếc balo nặng oằn sách vở, bỗng nhiên bước nhanh, dắt bạn cùng phòng lao điên cuồng về phía ký túc xá giáo chức, mái tóc xưa nay xoăn ngắn đón gió tung bay, nhìn cứ như một con chó hoang vừa thoát dây xích đầy hăng hái.
Chu Hoài Hạ bị kéo chạy đến thất tha thất thểu: "..."
Chính hai người cũng chưa đi quá xa, rất nhanh chóng về lại ký túc xá giáo chức. Khoảnh khắc Chu Hoài Hạ dừng chân, trước mắt tối òm, hơi thở từ lồng ngực lên dường như đều nếm được vị rỉ sắt.
"Tầng 1 và tầng 6 tòa 2 đều cho sinh viên trong trường thuê. Tầng 5 tòa 3 cũng cho sinh viên thuê dài hạn." Lữ Cẩn đứng giữa tòa 2 và tòa 3, đẩy mắt kính sắp rơi xuống hỏi, "Bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết lý do quay lại chưa?"
Cộng thêm hai hộ nam giáo sư giống một mình, hết thảy tám hộ.
Chu Hoài Hạ dẫn đầu đi đến tòa 3: "Mượn nhà vệ sinh."
Lữ Cẩn: "?"
Chu Hoài Hạ gõ vang cửa 101.
Rất nhanh đã có người mở cửa, người đứng bên trong là một nam giáo sư hơn bốn mươi tuổi, thấy Chu Hoài Hạ: "Bạn học, có việc gì không?"
"Chào thầy, em bị đau bụng, muốn mượn nhà vệ sinh ạ." Chu Hoài Hạ nói xong trực tiếp nghiêng người băng qua nam giáo sư này, không cho hắn thời gian phản ứng, đi thẳng vào nhà vệ sinh chung cư.
Lữ Cẩn đứng ở ngoài, mặt mày cứng đờ cười chào: "Con chào giáo sư Dương ạ."
Chu Hoài Hạ bị điên rồi sao? Lại là đau bụng, vậy sao không đến nhà cô ấy? Mà lại lỗ mãng xông vào nhà khác như thế chứ!
Giáo sư Dương ở cửa không để tâm lắm: "Tiểu Lữ, đây là bạn học con hả?"
Lữ Cẩn thật tình muốn nói mình không biết cô, nhưng vẫn dũng cảm gánh vác trách nhiệm: "Dạ bạn cùng phòng, cô bạn này hay bị đau bụng lắm ạ."
Chu Hoài Hạ chỉ đi vào nhìn một cái, lập tức quay người đi ra, hai người ở cửa còn chưa hàn huyên xong.
Lữ Cẩn: "Cậu ổn rồi à?"
"Cảm ơn giáo sư." Chu Hoài Hạ ngỏ lời cảm tạ với giáo sư Dương, vừa ra đã chạy thẳng lên lầu.
"Đợi tớ với!" Lữ Cẩn tạm biệt giáo sư Dương rồi cũng lật đật đuổi theo.
Chu Hoài Hạ đứng trước căn 501 thở hồng hộc gõ cửa, một lát sau, người mở cửa là một nữ sinh.
"Xin lỗi bạn nhiều, mình gõ nhầm cửa."
Lữ Cẩn đứng ở đầu cầu thang, nhìn Chu Hoài Hạ vừa xoay người đã đi gõ cửa 502, cô đi qua xin lỗi nữ sinh vẫn chưa đóng cửa, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc cậu đang làm gì thế?"
Chu Hoài Hạ của bây giờ, khiến cô ấy nhớ lại hôm cô chợt hỏi về tình huống treo cổ tự sát của đàn chị Viện Y học, trong mắt chứa nét phức tạp đầy khó tả, hoàn toàn không có dáng vẻ thong dong như bình thường.
"Cốc cốc cốc!"
"Xác nhận một việc." Chu Hoài Hạ lại gõ cửa lần nữa, không ai đi ra, cô ngoái đầu nhìn nữ sinh cửa đối diện, "Chào bạn, căn này nam sinh hay nữ sinh ở vậy bạn?"
Nữ sinh cửa đối diện hơi khép cửa lại: "Nam, hai người tìm ai?"
Chu Hoài Hạ: "Anh ta có ở nhà không?"
"Chắc có đó." Nữ sinh nói, "Có lẽ mới về không lâu, tôi có nghe thấy tiếng đóng cửa."
"Rầm rầm rầm!"
Chu Hoài Hạ đập cửa thật mạnh, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, kia cỗ dự cảm càng thêm mãnh liệt.
Lữ Cẩn đứng kế bên, muốn ngăn cản hành vi có thể gọi là bị bỏ bùa của cô, nhưng làm thế nào cô cũng không nhúc nhích.
Qua đủ một phút đồng hồ, cuối cùng cũng có người mở cửa, hé ra một khe nhỏ, bên trong lập tức truyền tới tiếng TV.
Một chàng trai trẻ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đeo mắt kính gọng đen, trên môi có một hai chùm râu chưa có cạo sạch, đứng phía trong cánh cửa, nhìn xuyên qua khe hở, bực mình nhìn Chu Hoài Hạ: "Cô là ai?"
"Mùi máu tươi ở đâu ra thế?" Lữ Cẩn kế bên tự dưng hỏi.
Chu Hoài Hạ lập tức không chút do dự dùng hết sức đẩy mở cửa phòng, vọt về phía nhà vệ sinh.
Nam sinh không ngờ cô lại đột ngột đẩy mạnh cửa, nhất thời không đề phòng, bị đụng lùi lại sau mấy bước, chờ khi phản ứng lại, Chu Hoài Hạ đã đi vào rồi.
"Mày làm gì đấy?!"
Nam sinh nhướng mày, phẫn nộ quát, nhanh chân sải bước tới giơ tay tóm lấy Chu Hoài Hạ.
"Ê, đừng có mà động tay!" Lữ Cẩn cùng theo vào, vội vã kéo người nam sinh lại.
Nhờ có cô ấy quấy nhiễu, Chu Hoài Hạ đã chạy đến cửa nhà vệ sinh, đẩy mạnh cửa ra.
"Ầm!"
Cửa kính khung nhôn nhà vệ sinh nện mấy phát lên tường.
Chu Hoài Hạ nhìn tình huống trong nhà vệ sinh, đứng tại chỗ, xoay đầu liếc nam sinh xông lại, ánh mắt lạnh giá: "Là anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Lữ Cẩn: Bạn cùng phòng nổi điên, tui có thể làm gì đây? Chỉ có thể điên chung thui
Khi cô không ngủ, trong đầu đột ngột xuất hiện rất nhiều cảnh ngắn, lần cuối trước đó là cảnh người đàn ông áo khoác đen muốn cầm dao giết người.
Chu Hoài Hạ nhìn Lữ Cẩn đăm đăm, hai người ở chung đã hơn một tháng, cô từ đầu đến cuối không phát hiện cô ấy có khuynh hướng thái nhân cách nào, thậm chí có chút quá duy tâm, nhưng lúc này đây chỉ có Lữ Cẩn đang trêu chọc chú mèo tam thể này thôi.
Ngoài cô ấy ra, nơi này còn có ai nữa?
"Cậu đang nhìn gì vậy?"
Lữ Cẩn đang gãi cằm chú mèo tam thể, vừa ngẩng đầu đã thấy Chu Hoài Hạ nhíu mày ngước nhìn bốn phía, tầm mắt lộ vẻ cảnh giác.
Chu Hoài Hạ lạnh lùng nói: "Cậu muốn lấy ghi chép thì phải lên trên lẹ lên chứ."
Lữ Cẩn bịn rịn buông chú mèo tam thể ra, đứng dậy: "Lấy lấy lấy, đang yên đang lành cậu bực dọc gì chứ?" Tự dưng lạnh nhạt đến thế, đáng sợ vãi.
Ở trong ký túc xá công chức có một ít sách và ghi chép mà Lữ Chí Hoa từng dùng trước kia, thỉnh thoảng Lữ Cẩn sẽ lấy ra tham khảo, lần này cũng không ngoại lệ, cô chọn vài quyển từ trong đó, cẩn thận nhét vào balo.
Mới từ phòng sách ra, cô ấy chỉ thấy Chu Hoài Hạ mới đi một vòng ngoài ban công vào lại.
"Xem hết chưa?" Đến giờ phút này, Lữ Cẩn đã quen với tác phong tuần tra như lãnh đạo này của cô rồi, "Tớ lấy xong rồi, về ký túc xá thôi."
Lúc xuống cầu thang, Lữ Cẩn vô tình liếc thấy màn hình điện thoại của Chu Hoài Hạ, lập tức kinh hãi: "Sao cậu lại xem cái này thế?"
Chu Hoài Hạ dĩ nhiên đang xem thông tin thuê nhà, cô ấy còn chưa ngại cô phiền, sao cô lại muốn dọn khỏi ký túc xá được chứ?
"Cậu ngậm miệng giùm." Chu Hoài Hạ hiện giờ không muốn nghe Lữ Cẩn lảm nhảm, sẽ gây ảnh hưởng tới phán đoán của cô.
Lữ Cẩn chỉnh mắt kính, liếc cô nhích qua một bên rồi lại nhấn vô một trang web khác, miệng không thể ngừng nói: "Cậu xem ký túc xá giáo chức của trường chi vậy?"
Hai người đi bộ về phía tòa ký túc xá 23, Chu Hoài Hạ còn đang lướt ảnh thông tin nhà thuê.
Ký túc xá giáo chức của S đại được phân bố ở mấy chỗ, một số vẫn còn nằm ở ngoài trường, trong trường có tổng cộng bảy tòa ký túc xá công chức, hai tòa chung cư cũ, mỗi tòa gồm sáu tầng, không có thang máy, những tòa còn lại được xây không cùng thời kỳ, nhưng lại gồm mười mấy tầng và có cả thang máy.
Chu Hoài Hạ đang lướt xem ảnh nhà thuê của các tòa khác, xác nhận rằng cách trang trí nhà vệ sinh ký túc xá công chức được xây sau trong mấy tòa nhà này đều khác so với ký túc xá công chức mà mẹ Lữ Cẩn được phân cho.
Nếu cô có thể cảm nhận được ảo tưởng quá kịch liệt của người khác, thì cảnh bên dưới tòa nhà của ký túc xá giáo chức vừa rồi, nhìn kiểu nào cũng thấy nó là suy nghĩ trong đầu Lữ Cẩn cả.
Chu Hoài Hạ dừng lướt: "Cậu có đem găng tay y tế không?"
Lữ Cẩn thừa nhận không chút do dự: "Có đem, cậu cần à?"
Cô ấy gỡ một bên quai balo, lấy từ trong túi nhỏ ra một cặp găng tay y tế màu trắng, đưa cho người bạn cùng phòng âm tình bất định: "Nè."
Chu Hoài Hạ không lấy: "Đeo lên đi."
Lữ Cẩn: "Hả?"
Chu Hoài Hạ nhìn chằm chằm tay cô ấy, lặp lại: "Cậu đeo lên đi."
Trong hai giấc mộng trước đó, cô không quá để ý tới bàn tay đeo găng tay y tế màu trắng kia, thực tế là tay người bình thường sau khi đeo găng tay đều trông gần giống nahu.
Lữ Cẩn nhìn Chu Hoài Hạ bằng vẻ mặt dị hợm: "Cậu muốn làm gì?"
Đừng nói muốn chơi trò chủ nhân gì đó nhé? Vụ này thì hơi vượt mức quy định rồi á.
Thực sự không chịu nổi ánh mắt trừng mình chằm chằm bằng khuôn mặt không chút biểu cảm của cô bạn cùng phòng, Lữ Cẩn vẫn chủ động thỏa hiệp, thuần thục đeo hai chiếc găng tay y tế lên, sau đó duỗi mười ngón ra cho cô nhìn: "Đeo rồi nè."
Chu Hoài Hạ: "..."
Thú thật, cô không phân biệt được tay Lữ Cẩn và bàn tay mà mình 'nhìn' thấy.
Lữ Cẩn còn đang truy vấn: "Muốn tớ làm gì thế?"
Chu Hoài Hạ: "Được rồi, không cần phải..."
Cô đang định quay người, trước mắt trong chớp nhoáng lại hiện một cảnh: Chú mèo tam thể mới thấy nọ bị một bàn tay đeo găng tay y tế ném thẳng vào nhà tắm.
"Xít ——"
Chu Hoài Hạ giơ tay trái lên gắng sức bịt chặt hai mắt đau như bị kim đâm của mình, không nhịn được hít ngược một ngụm khí lạnh.
Lữ Cẩn thả tay xuống: "Cậu bị sao vậy?" Chung quanh cũng có gió hay cát thổi gì đâu.
Chu Hoài Hạ chịu đựng sự khó chịu ở mắt, hỏi cô ấy: "Cậu quen thuộc với tòa 2 và tòa 3 ký túc xá giáo chức đến mức nào? Có biết người nào theo ngành y không?"
Cô đã thấy.
Mới nãy khi bàn tay ấy ném chú mèo tam thể, bồn rửa tay chợt lóe lên sữa sửa mặt dành cho nam.
Không phải là Lữ Cẩn.
Hiện tại Chu Hoài Hạ không thể phân biệt đây là ảo tưởng của người khác hay là chuyện đang phát sinh trong hiện thực, nhưng cô phải đi xác nhận.
Lữ Cẩn chả hiểu mô tê gì: "Tòa 2 và tòa 3 đều là ký túc xác được phân cho giáo sư y học hết mà, nhưng có một vài giáo sư không ở, nên họ cho sinh viên trong trường thuê. Sao thế?"
Từ sau khi biết Chu Hoài Hạ, câu cô ấy nói nhiều nhất mỗi ngày là 'Sao thế' này.
"Nam, ngành y, sống một mình." Chu Hoài Hạ hỏi Lữ Cẩn, "Có người nào như vậy không, họ ở đâu?"
Chung cư cũ chỉ có một nhà vệ sinh, vừa rồi bồn rửa tay rất trống, không có vết tích sử dụng của nhiều người, chỉ có một cốc xúc miệng đựng bàn chải đánh răng và một chai sữa rửa mặt dành cho nam thôi.
"Sao mà tớ biết được..." Lữ Cẩn không hiểu rõ tự nhiên có chuyện gì, nhưng cô ấy vẫn tỉ mỉ nhớ lại, "Nam giáo sư sống một mình thì chỉ có hai vị ở 602 và 101 tòa 3 thôi, mặc dù tớ không rõ tình huống của người thuê, nhưng tớ biết căn nào có cho người ngoài thuê."
Chung cư cũ trước kia đều được phân cho giáo sư y khoa, Lữ Cẩn cũng được tính là lớn lên ở đây, cũng biết được kha khá về tình huống của họ.
Chu Hoài Hạ kéo Lữ Cẩn lại: "Quay lại!"
Lữ Cẩn chạy ngơ ngác theo cô về hướng ký túc xá giáo chức: "Cậu có thể cho tớ biết lý do quay lại không vậy?"
Chu Hoài Hạ nói: "Cậu dẫn tớ đi xác định tòa 2 và tòa 3 còn có những người thuê nào nữa."
"Xác định điều này làm gì?" Lữ Cẩn hỏi, bắt đầu phê bình, "Có điều, Chu Hoài Hạ cậu chạy chậm phết á."
Cô ấy đeo chiếc balo nặng oằn sách vở, bỗng nhiên bước nhanh, dắt bạn cùng phòng lao điên cuồng về phía ký túc xá giáo chức, mái tóc xưa nay xoăn ngắn đón gió tung bay, nhìn cứ như một con chó hoang vừa thoát dây xích đầy hăng hái.
Chu Hoài Hạ bị kéo chạy đến thất tha thất thểu: "..."
Chính hai người cũng chưa đi quá xa, rất nhanh chóng về lại ký túc xá giáo chức. Khoảnh khắc Chu Hoài Hạ dừng chân, trước mắt tối òm, hơi thở từ lồng ngực lên dường như đều nếm được vị rỉ sắt.
"Tầng 1 và tầng 6 tòa 2 đều cho sinh viên trong trường thuê. Tầng 5 tòa 3 cũng cho sinh viên thuê dài hạn." Lữ Cẩn đứng giữa tòa 2 và tòa 3, đẩy mắt kính sắp rơi xuống hỏi, "Bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết lý do quay lại chưa?"
Cộng thêm hai hộ nam giáo sư giống một mình, hết thảy tám hộ.
Chu Hoài Hạ dẫn đầu đi đến tòa 3: "Mượn nhà vệ sinh."
Lữ Cẩn: "?"
Chu Hoài Hạ gõ vang cửa 101.
Rất nhanh đã có người mở cửa, người đứng bên trong là một nam giáo sư hơn bốn mươi tuổi, thấy Chu Hoài Hạ: "Bạn học, có việc gì không?"
"Chào thầy, em bị đau bụng, muốn mượn nhà vệ sinh ạ." Chu Hoài Hạ nói xong trực tiếp nghiêng người băng qua nam giáo sư này, không cho hắn thời gian phản ứng, đi thẳng vào nhà vệ sinh chung cư.
Lữ Cẩn đứng ở ngoài, mặt mày cứng đờ cười chào: "Con chào giáo sư Dương ạ."
Chu Hoài Hạ bị điên rồi sao? Lại là đau bụng, vậy sao không đến nhà cô ấy? Mà lại lỗ mãng xông vào nhà khác như thế chứ!
Giáo sư Dương ở cửa không để tâm lắm: "Tiểu Lữ, đây là bạn học con hả?"
Lữ Cẩn thật tình muốn nói mình không biết cô, nhưng vẫn dũng cảm gánh vác trách nhiệm: "Dạ bạn cùng phòng, cô bạn này hay bị đau bụng lắm ạ."
Chu Hoài Hạ chỉ đi vào nhìn một cái, lập tức quay người đi ra, hai người ở cửa còn chưa hàn huyên xong.
Lữ Cẩn: "Cậu ổn rồi à?"
"Cảm ơn giáo sư." Chu Hoài Hạ ngỏ lời cảm tạ với giáo sư Dương, vừa ra đã chạy thẳng lên lầu.
"Đợi tớ với!" Lữ Cẩn tạm biệt giáo sư Dương rồi cũng lật đật đuổi theo.
Chu Hoài Hạ đứng trước căn 501 thở hồng hộc gõ cửa, một lát sau, người mở cửa là một nữ sinh.
"Xin lỗi bạn nhiều, mình gõ nhầm cửa."
Lữ Cẩn đứng ở đầu cầu thang, nhìn Chu Hoài Hạ vừa xoay người đã đi gõ cửa 502, cô đi qua xin lỗi nữ sinh vẫn chưa đóng cửa, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc cậu đang làm gì thế?"
Chu Hoài Hạ của bây giờ, khiến cô ấy nhớ lại hôm cô chợt hỏi về tình huống treo cổ tự sát của đàn chị Viện Y học, trong mắt chứa nét phức tạp đầy khó tả, hoàn toàn không có dáng vẻ thong dong như bình thường.
"Cốc cốc cốc!"
"Xác nhận một việc." Chu Hoài Hạ lại gõ cửa lần nữa, không ai đi ra, cô ngoái đầu nhìn nữ sinh cửa đối diện, "Chào bạn, căn này nam sinh hay nữ sinh ở vậy bạn?"
Nữ sinh cửa đối diện hơi khép cửa lại: "Nam, hai người tìm ai?"
Chu Hoài Hạ: "Anh ta có ở nhà không?"
"Chắc có đó." Nữ sinh nói, "Có lẽ mới về không lâu, tôi có nghe thấy tiếng đóng cửa."
"Rầm rầm rầm!"
Chu Hoài Hạ đập cửa thật mạnh, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, kia cỗ dự cảm càng thêm mãnh liệt.
Lữ Cẩn đứng kế bên, muốn ngăn cản hành vi có thể gọi là bị bỏ bùa của cô, nhưng làm thế nào cô cũng không nhúc nhích.
Qua đủ một phút đồng hồ, cuối cùng cũng có người mở cửa, hé ra một khe nhỏ, bên trong lập tức truyền tới tiếng TV.
Một chàng trai trẻ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đeo mắt kính gọng đen, trên môi có một hai chùm râu chưa có cạo sạch, đứng phía trong cánh cửa, nhìn xuyên qua khe hở, bực mình nhìn Chu Hoài Hạ: "Cô là ai?"
"Mùi máu tươi ở đâu ra thế?" Lữ Cẩn kế bên tự dưng hỏi.
Chu Hoài Hạ lập tức không chút do dự dùng hết sức đẩy mở cửa phòng, vọt về phía nhà vệ sinh.
Nam sinh không ngờ cô lại đột ngột đẩy mạnh cửa, nhất thời không đề phòng, bị đụng lùi lại sau mấy bước, chờ khi phản ứng lại, Chu Hoài Hạ đã đi vào rồi.
"Mày làm gì đấy?!"
Nam sinh nhướng mày, phẫn nộ quát, nhanh chân sải bước tới giơ tay tóm lấy Chu Hoài Hạ.
"Ê, đừng có mà động tay!" Lữ Cẩn cùng theo vào, vội vã kéo người nam sinh lại.
Nhờ có cô ấy quấy nhiễu, Chu Hoài Hạ đã chạy đến cửa nhà vệ sinh, đẩy mạnh cửa ra.
"Ầm!"
Cửa kính khung nhôn nhà vệ sinh nện mấy phát lên tường.
Chu Hoài Hạ nhìn tình huống trong nhà vệ sinh, đứng tại chỗ, xoay đầu liếc nam sinh xông lại, ánh mắt lạnh giá: "Là anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Lữ Cẩn: Bạn cùng phòng nổi điên, tui có thể làm gì đây? Chỉ có thể điên chung thui
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.