Chương 3: Cô Đã Từng Không Thích Ăn Đồ Ngọt
Tiêu Diệt Đường Quả
24/04/2021
Sợ béo, với cả cũng lo bị bệnh tiểu đường khi còn trẻ.
Nhưng sau khi hồn xuyên đến niên đại này, mẹ cô làm bánh trôi mà ngay cả đường mía chất lượng kém nhất cũng không nỡ cho nhiều.
Diệp Khả chưa từng thấy thèm như vậy.
Nghĩ đến bánh trứng gà và bánh dứa mà mình nhịn không ăn, cô nằm mơ cũng chảy nước miếng, ngày nào gối cũng ướt đẫm như bị chó liếm. Sau mấy ngày dưỡng da dưỡng thịt xong, cô dành dụm số tiền tiêu vặt mình nhận được trong dịp tết ra ngoài mua đồ ăn.
Bánh trứng gà to chỉ cần năm hào.
Cô tìm tòi lấy ra mấy hào đưa cho người bán, cầm bánh trứng gà ngồi bên bờ sông, ăn rất ngon lành.
Bây giờ mới đang là tháng chín, có rất nhiều côn trùng bay quanh bờ.
Diệp Khả cũng không biết mình đã nạp vào bao nhiêu protein, ăn xong khát khô cổ, nhưng lại không muốn bỏ tiền ra mua nước, cô chần chờ đứng ở bờ sông, thấy nước cũng khá trong.
Chắc là uống vào không chết đâu nhỉ?
Vừa mới cúi người, cô nhóc nhìn thấy một chiếc tất thối thủng lỗ chỗ dập dềnh trong sông.
Toàn thân nằm sải dài trên mặt cỏ, còn làm gì được nữa, đành khát vậy. Chuồn chuồn dừng lại một lát trên không trung, có màu đỏ, còn biết cuộn mông. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở thành phố, từ khi có ký ức đến nay, nước sông đã thay màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím, cơ bản là cô chưa từng nhìn thấy thứ đồ chơi này.
Ngây người một lúc lâu, “Uầy con muỗi này to dữ.”
Sau đó người qua đường sặc một cái.
Diệp Khả ngẩng đầu mơ màng nhìn qua, mở to mắt ra thấy một lon Coca màu đỏ, cô liếm môi theo bản năng, nghe người ta nói chuyện, ánh mắt mới lưu luyến chuyển từ lon nước lên mặt đối phương.
Mẹ ơi.
Là anh trai cao to ở trường.
“Chưa nhìn thấy chuồn chuồn bao giờ à?”
Tên nhóc này ăn mặc giống người có tiền, giọng điệu nói chuyện cũng rất thiếu đòn. Diệp Khả cào tóc, ma xui quỷ khiến đi qua, túm lấy quần áo anh lắc vài cái, “Đại ca, đồ uống của anh… cái lon anh không cần có thể cho em, em vứt giúp anh.”
Một lon nước ngọt năm xu, vẫn rất được giá.
Anh nhìn cô một lát, đưa cho cô.
Bên trong vẫn còn hơn nửa, Diệp Khả vội vàng uống ừng ực, ợ một cái chưa đã thèm. Đối diện với ánh mắt như đang nhìn rác rưởi của Hứa Xế, mặt cô đỏ lên, “Quả nhiên đồ uống mà đại ca đã uống còn ngon hơn, em không kìm được.”
“... Thích uống nước bọt của anh à?”
Hứa Xế khom lưng nhìn cô.
Anh có gương mặt rất đẹp, lười nhác, cất giấu vẻ sắc sảo sâu xa.
Mũi lại còn cao thẳng nữa, mặc áo thun rộng thùng thình, khí chất thiếu niên và khí chất bá đạo tổng tài pha trộn với nhau một cách hoàn hảo.
Cô lau miệng, hơi chột dạ, “Thích ạ, nếu có thể trộn lẫn với Coca thì sẽ càng ngon hơn.”
Hứa Xế cười rất kỳ quái, anh dẫn cô đi mua đồ uống, mua hai lon, mỗi lon anh đều uống một hớp. Diệp Khả sợ hãi đứng ở bậc thềm chỗ bán đồ ăn vặt, cô uống ừng ực hết sạch đồ uống mà nam sinh đưa cho.
Ợ ——
Cô sờ bụng, hơi trướng.
Hứa Xế chìa tay, “Tổng cộng năm đồng, ngày mai trả.”
Diệp Khả:!!!
Vẻ mặt đối phương mất kiên nhẫn kiểu: tôi đã cố để cho cô uống nước bọt của mình rồi, cô còn muốn thế nào nữa. Nhìn Diệp Khả trông vừa nghèo vừa ngốc, anh đốp thêm một câu, “Trả tiền chậm một ngày, gấp đôi.”
Diệp Khả:???
“Học dốt toán à, ngày mai trả năm đồng, ngày kia phải mười đồng, ngày kìa hai mươi…”
Nam sinh nhíu mày nói.
Lúc ấy nước mắt Diệp Khả tuôn ra.
Ôm chặt đùi Hứa Xế, cô nức nở nói, “Đại ca anh không thể đối với em như thế được, em vẫn là một em bé mà, anh xem em chỉ cao bằng một nửa anh thôi, bắt nạt người tàn tật, anh không đau lòng sao?”
“Không.”
Hứa Xế nói như đinh đóng cột.
Nhưng sau khi hồn xuyên đến niên đại này, mẹ cô làm bánh trôi mà ngay cả đường mía chất lượng kém nhất cũng không nỡ cho nhiều.
Diệp Khả chưa từng thấy thèm như vậy.
Nghĩ đến bánh trứng gà và bánh dứa mà mình nhịn không ăn, cô nằm mơ cũng chảy nước miếng, ngày nào gối cũng ướt đẫm như bị chó liếm. Sau mấy ngày dưỡng da dưỡng thịt xong, cô dành dụm số tiền tiêu vặt mình nhận được trong dịp tết ra ngoài mua đồ ăn.
Bánh trứng gà to chỉ cần năm hào.
Cô tìm tòi lấy ra mấy hào đưa cho người bán, cầm bánh trứng gà ngồi bên bờ sông, ăn rất ngon lành.
Bây giờ mới đang là tháng chín, có rất nhiều côn trùng bay quanh bờ.
Diệp Khả cũng không biết mình đã nạp vào bao nhiêu protein, ăn xong khát khô cổ, nhưng lại không muốn bỏ tiền ra mua nước, cô chần chờ đứng ở bờ sông, thấy nước cũng khá trong.
Chắc là uống vào không chết đâu nhỉ?
Vừa mới cúi người, cô nhóc nhìn thấy một chiếc tất thối thủng lỗ chỗ dập dềnh trong sông.
Toàn thân nằm sải dài trên mặt cỏ, còn làm gì được nữa, đành khát vậy. Chuồn chuồn dừng lại một lát trên không trung, có màu đỏ, còn biết cuộn mông. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở thành phố, từ khi có ký ức đến nay, nước sông đã thay màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím, cơ bản là cô chưa từng nhìn thấy thứ đồ chơi này.
Ngây người một lúc lâu, “Uầy con muỗi này to dữ.”
Sau đó người qua đường sặc một cái.
Diệp Khả ngẩng đầu mơ màng nhìn qua, mở to mắt ra thấy một lon Coca màu đỏ, cô liếm môi theo bản năng, nghe người ta nói chuyện, ánh mắt mới lưu luyến chuyển từ lon nước lên mặt đối phương.
Mẹ ơi.
Là anh trai cao to ở trường.
“Chưa nhìn thấy chuồn chuồn bao giờ à?”
Tên nhóc này ăn mặc giống người có tiền, giọng điệu nói chuyện cũng rất thiếu đòn. Diệp Khả cào tóc, ma xui quỷ khiến đi qua, túm lấy quần áo anh lắc vài cái, “Đại ca, đồ uống của anh… cái lon anh không cần có thể cho em, em vứt giúp anh.”
Một lon nước ngọt năm xu, vẫn rất được giá.
Anh nhìn cô một lát, đưa cho cô.
Bên trong vẫn còn hơn nửa, Diệp Khả vội vàng uống ừng ực, ợ một cái chưa đã thèm. Đối diện với ánh mắt như đang nhìn rác rưởi của Hứa Xế, mặt cô đỏ lên, “Quả nhiên đồ uống mà đại ca đã uống còn ngon hơn, em không kìm được.”
“... Thích uống nước bọt của anh à?”
Hứa Xế khom lưng nhìn cô.
Anh có gương mặt rất đẹp, lười nhác, cất giấu vẻ sắc sảo sâu xa.
Mũi lại còn cao thẳng nữa, mặc áo thun rộng thùng thình, khí chất thiếu niên và khí chất bá đạo tổng tài pha trộn với nhau một cách hoàn hảo.
Cô lau miệng, hơi chột dạ, “Thích ạ, nếu có thể trộn lẫn với Coca thì sẽ càng ngon hơn.”
Hứa Xế cười rất kỳ quái, anh dẫn cô đi mua đồ uống, mua hai lon, mỗi lon anh đều uống một hớp. Diệp Khả sợ hãi đứng ở bậc thềm chỗ bán đồ ăn vặt, cô uống ừng ực hết sạch đồ uống mà nam sinh đưa cho.
Ợ ——
Cô sờ bụng, hơi trướng.
Hứa Xế chìa tay, “Tổng cộng năm đồng, ngày mai trả.”
Diệp Khả:!!!
Vẻ mặt đối phương mất kiên nhẫn kiểu: tôi đã cố để cho cô uống nước bọt của mình rồi, cô còn muốn thế nào nữa. Nhìn Diệp Khả trông vừa nghèo vừa ngốc, anh đốp thêm một câu, “Trả tiền chậm một ngày, gấp đôi.”
Diệp Khả:???
“Học dốt toán à, ngày mai trả năm đồng, ngày kia phải mười đồng, ngày kìa hai mươi…”
Nam sinh nhíu mày nói.
Lúc ấy nước mắt Diệp Khả tuôn ra.
Ôm chặt đùi Hứa Xế, cô nức nở nói, “Đại ca anh không thể đối với em như thế được, em vẫn là một em bé mà, anh xem em chỉ cao bằng một nửa anh thôi, bắt nạt người tàn tật, anh không đau lòng sao?”
“Không.”
Hứa Xế nói như đinh đóng cột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.