Chương 4: Khóc Chảy Nước Miếng
Tiêu Diệt Đường Quả
24/04/2021
Nước mắt chảy ra bây giờ chính là nước vào não khi nãy. Hứa Xế muốn đi, nhưng mà bình sinh có chút kỹ năng nào cô cũng đã thêm vào nịnh hót hết rồi, cô bám vào chân anh như gấu koala, y như cao da chó.
Bước vài bước, Hứa Xế duỗi chân định đá.
Thấy không ổn, chưa đợi anh đạp trúng, Diệp Khả đã ngã xuống đất không đứng dậy.
Thập niên chín mươi mọi người vẫn còn đơn thuần chất phác lắm.
Mọi người không lo không đỡ dậy được, thấy cô bé đỏ mặt ngất xỉu giữa ban ngày, một bác đi đến vỗ vai Hứa Xế, “Sao cháu lại làm vậy với em thế, nếu cháu là con trai bác, bác sẽ đánh chết cháu.”
Hứa Xế, “…”
Ai đỡ Diệp Khả cũng không đứng dậy, cô nheo mắt nhìn Hứa Xế.
Mông còn ủn ủn vài cái.
Nam sinh “chậc” một tiếng.
Dùng chân đá đá cô, anh ghét bỏ nói, “Mau đứng dậy, không thì anh sẽ dẫm lên bụng em đấy.”
Diệp Khả lăn đến bên chân anh, dáng vẻ như kiểu: không cần anh đá, em tự đến để anh dẫm. Hứa Xế ngẩn người rụt chân lại, duỗi tay xách cô lên, phủi vài cái vác lên vai, cứ như vậy vác ra tận ngoại ô.
Cô hơi hoảng loạn.
Một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói, “Đại ca, anh định đưa em đi đâu vậy?”
“Núi Bào Mã.”
“…”
Gần núi Bào Mã có một cái lò hỏa táng duy nhất ở nơi này.
Mới đây Diệp Khả còn đi theo bố mẹ tham dự lễ tang của một ông nào đó ở cơ quan, hơi nhát khi nhìn thấy nơi này. Vừa nghe Hứa Xế nói định đưa cô đến đó, cô lại bắt đầu khóc hu hu.
“Người ta vẫn chưa chết mà, sao anh lại xấu như vậy, em là đóa hoa xinh xắn của tổ quốc đấy.”
“... Chứ không phải châu chấu à?”
Câu chuyện này không nói được nữa rồi.
Mạng này không giữ lại được nữa rồi.
Cô nằm im trên vai nam sinh, ngoan ngoãn ngậm miệng chờ chết. Hứa Xế thả cô xuống, “Bây giờ cho em thêm một cơ hội nữa, vì sao lại tiếp cận anh, vì sao lại chủ động uống đồ thừa của anh.”
Giọng anh đều đều, khí thế toàn thân anh nhìn như kiểu: không nói thật thì em sẽ chết thành cặn bã.
Lòng Diệp Khả lộp bộp.
Thở dài, “Ngưỡng mộ anh còn cần lý do sao? Sự kính ngưỡng của em đối với anh như nước sông cuồn cuộn, trải dài không dứt, còn giống…”
“Anh xem phim Châu Tinh Trì rồi, em đổi cách nói khác đi.”
Diệp Khả, “…”
Xưa nay cô chưa từng thấy ai được nịnh mà còn đòi hỏi nên hơi khó xử, đang đổi mới kho từ ngữ. Đối phương mất kiên nhẫn túm tóc cô, “Nhìn em rất đáng yêu, vì sao lại thay thằng chó ngu ngốc ở trường ngoài đến thử anh?”
Thằng chó ngu ngốc trường ngoài?
Trong đầu Diệp Khả bỗng nhiên xuất hiện một vở kịch tình cảm nhiệt huyết cấp ba, hai đại ca của hai trường đánh nhau rồi nảy sinh tình cảm. Chép chép miệng, cô nghiêm túc nói, “Trường ngoài nào, nhà em ở khu xưởng tàu số 7, hôm nay đến núi Bào Mã là khoảng cách xa nhất mà đời này em từng đi đấy.”
Cô không nói dối.
Sau khi xuyên đến đây, con đường xa nhất mà cô đi là đường đến lò hỏa táng.
Hứa Xế đen mặt nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh khom lưng giữ đầu cô, tay giữ gáy Diệp Khả, hôn xuống. Hôn thì cũng thôi đi, đây lại còn cạy cái miệng nhỏ anh đào của cô ra, tặng nước bọt của mình cho cô.
Trong miệng anh có vị Coca.
Có lẽ trước đó còn ăn mít, mùi vị rất ngọt… Chạm đến bờ môi, chiếc lưỡi mềm mại của đối phương, não Diệp Khả trống rỗng vài giây. Mẹ ơi —— cô chưa yêu sớm mà đã hôn môi, tiến trình cuộc đời một bước là đến rồi.
Xúc xảm trơn trượt, rất nhiều nước bọt.
Cô uống ực ực ực, hơi nóng, cô mút ngược lại môi đối phương. Hứa Xế bật ra như bị điện giật, nhìn cô giống như vẫn chưa đã thèm, anh hơi tức giận.
Đây là giống loài gì vậy?
Ấy vậy mà thực sự thích uống nước bọt của anh.
“Em…” Anh quay mặt đi, không nhìn cô, cân nhắc một lúc lâu rồi khó chịu nói, “Có phải em thích anh không?”
“…”
Diệp Khả không nói gì.
Thấy anh đúng là biết suy diễn.
Đối phương cũng không nói gì, đá cây cỏ ven đường, bước về phía trước.
Diệp Khả không biết đường nên đành đuổi theo, mãi cho đến gần trường học, nhận ra đường về nhà, cô mới lạch bạch chạy về. Nam sinh đứng tại chỗ một lát, khẽ vuốt ve bờ môi, không biết đang nghĩ gì.
Cũng có thể là không nghĩ gì.
Nhưng đũng quần hơi căng lên, có thể loáng thoáng nhìn thấy đầu nhọn.
Bước vài bước, Hứa Xế duỗi chân định đá.
Thấy không ổn, chưa đợi anh đạp trúng, Diệp Khả đã ngã xuống đất không đứng dậy.
Thập niên chín mươi mọi người vẫn còn đơn thuần chất phác lắm.
Mọi người không lo không đỡ dậy được, thấy cô bé đỏ mặt ngất xỉu giữa ban ngày, một bác đi đến vỗ vai Hứa Xế, “Sao cháu lại làm vậy với em thế, nếu cháu là con trai bác, bác sẽ đánh chết cháu.”
Hứa Xế, “…”
Ai đỡ Diệp Khả cũng không đứng dậy, cô nheo mắt nhìn Hứa Xế.
Mông còn ủn ủn vài cái.
Nam sinh “chậc” một tiếng.
Dùng chân đá đá cô, anh ghét bỏ nói, “Mau đứng dậy, không thì anh sẽ dẫm lên bụng em đấy.”
Diệp Khả lăn đến bên chân anh, dáng vẻ như kiểu: không cần anh đá, em tự đến để anh dẫm. Hứa Xế ngẩn người rụt chân lại, duỗi tay xách cô lên, phủi vài cái vác lên vai, cứ như vậy vác ra tận ngoại ô.
Cô hơi hoảng loạn.
Một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói, “Đại ca, anh định đưa em đi đâu vậy?”
“Núi Bào Mã.”
“…”
Gần núi Bào Mã có một cái lò hỏa táng duy nhất ở nơi này.
Mới đây Diệp Khả còn đi theo bố mẹ tham dự lễ tang của một ông nào đó ở cơ quan, hơi nhát khi nhìn thấy nơi này. Vừa nghe Hứa Xế nói định đưa cô đến đó, cô lại bắt đầu khóc hu hu.
“Người ta vẫn chưa chết mà, sao anh lại xấu như vậy, em là đóa hoa xinh xắn của tổ quốc đấy.”
“... Chứ không phải châu chấu à?”
Câu chuyện này không nói được nữa rồi.
Mạng này không giữ lại được nữa rồi.
Cô nằm im trên vai nam sinh, ngoan ngoãn ngậm miệng chờ chết. Hứa Xế thả cô xuống, “Bây giờ cho em thêm một cơ hội nữa, vì sao lại tiếp cận anh, vì sao lại chủ động uống đồ thừa của anh.”
Giọng anh đều đều, khí thế toàn thân anh nhìn như kiểu: không nói thật thì em sẽ chết thành cặn bã.
Lòng Diệp Khả lộp bộp.
Thở dài, “Ngưỡng mộ anh còn cần lý do sao? Sự kính ngưỡng của em đối với anh như nước sông cuồn cuộn, trải dài không dứt, còn giống…”
“Anh xem phim Châu Tinh Trì rồi, em đổi cách nói khác đi.”
Diệp Khả, “…”
Xưa nay cô chưa từng thấy ai được nịnh mà còn đòi hỏi nên hơi khó xử, đang đổi mới kho từ ngữ. Đối phương mất kiên nhẫn túm tóc cô, “Nhìn em rất đáng yêu, vì sao lại thay thằng chó ngu ngốc ở trường ngoài đến thử anh?”
Thằng chó ngu ngốc trường ngoài?
Trong đầu Diệp Khả bỗng nhiên xuất hiện một vở kịch tình cảm nhiệt huyết cấp ba, hai đại ca của hai trường đánh nhau rồi nảy sinh tình cảm. Chép chép miệng, cô nghiêm túc nói, “Trường ngoài nào, nhà em ở khu xưởng tàu số 7, hôm nay đến núi Bào Mã là khoảng cách xa nhất mà đời này em từng đi đấy.”
Cô không nói dối.
Sau khi xuyên đến đây, con đường xa nhất mà cô đi là đường đến lò hỏa táng.
Hứa Xế đen mặt nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh khom lưng giữ đầu cô, tay giữ gáy Diệp Khả, hôn xuống. Hôn thì cũng thôi đi, đây lại còn cạy cái miệng nhỏ anh đào của cô ra, tặng nước bọt của mình cho cô.
Trong miệng anh có vị Coca.
Có lẽ trước đó còn ăn mít, mùi vị rất ngọt… Chạm đến bờ môi, chiếc lưỡi mềm mại của đối phương, não Diệp Khả trống rỗng vài giây. Mẹ ơi —— cô chưa yêu sớm mà đã hôn môi, tiến trình cuộc đời một bước là đến rồi.
Xúc xảm trơn trượt, rất nhiều nước bọt.
Cô uống ực ực ực, hơi nóng, cô mút ngược lại môi đối phương. Hứa Xế bật ra như bị điện giật, nhìn cô giống như vẫn chưa đã thèm, anh hơi tức giận.
Đây là giống loài gì vậy?
Ấy vậy mà thực sự thích uống nước bọt của anh.
“Em…” Anh quay mặt đi, không nhìn cô, cân nhắc một lúc lâu rồi khó chịu nói, “Có phải em thích anh không?”
“…”
Diệp Khả không nói gì.
Thấy anh đúng là biết suy diễn.
Đối phương cũng không nói gì, đá cây cỏ ven đường, bước về phía trước.
Diệp Khả không biết đường nên đành đuổi theo, mãi cho đến gần trường học, nhận ra đường về nhà, cô mới lạch bạch chạy về. Nam sinh đứng tại chỗ một lát, khẽ vuốt ve bờ môi, không biết đang nghĩ gì.
Cũng có thể là không nghĩ gì.
Nhưng đũng quần hơi căng lên, có thể loáng thoáng nhìn thấy đầu nhọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.