Chương 56
Lê Tửu Nhi
18/01/2022
Sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện kết hôn?
Minh Hạnh chưa từng nghĩ đến việc kết hôn, suy cho cùng thì họ còn đang đi học, vẫn quá sớm để tiến tới hôn nhân.
“Viết tên Hạnh Hạnh vào sổ Hộ khẩu rồi, khi ấy sẽ là người nhà hợp pháp.”
Trình Phóng muốn kết hôn, dù anh thừa biết mình chưa đủ tư cách.
Không riêng về tuổi, đến tự tin cũng không đủ.
Cho nên anh vẫn phải suy xét lại.
Chỉ là lúc nghĩ đến việc này, anh rất khát vọng mà thôi.
Nếu tất thảy có thể biến thành sự thật, anh cũng không tưởng tượng được mình sẽ vui đến nhường nào nữa.
“Nhưng bây giờ anh vẫn chưa xứng với em.” Trình Phóng cười cười, nói thật lòng.
Minh Hạnh biết anh luôn cho rằng bản thân chưa tốt nên mới vô cùng nỗ lực, liều mạng nỗ lực.
Dù cho những gì anh làm được đã đủ tốt rồi.
Minh Hạnh không muốn thảo luận phương diện này với anh, cô cũng chẳng biết nên nói cái gì.
Như thể cô có nói gì cũng không đúng vậy.
Vì thế, Minh Hạnh hỏi anh: “Trước đây anh thường mừng sinh nhật như thế nào?”
“Trước đây à….” Trình Phóng nhớ lại, cũng không biết nên kể về bao lâu trước đây.
“Bà nội sẽ nấu mì cho anh ăn.” Lại lâu hơn về trước, anh cũng được ăn bánh kem, nhưng đó là lúc ba mẹ vẫn còn ở bên.
Đã rất nhiều năm anh không ăn bánh kem rồi. Một là vì không thích, hai là cảm thấy không có cũng chẳng sao.
“Em xuống lầu mua đồ chút đây.” Minh Hạnh bỗng nhớ ra gì đó, xoay người đi ra ngoài.
Ra đến cửa thì dừng lại, cô quay đầu vẫy tay với Trình Phóng, nói: “Anh đi tắm trước đi.”
Cô không quên nhấn mạnh, “Tắm cho sạch đấy!”
Anh đã ở lại phòng thí nghiệm suốt hai ngày, đồng nghĩa với việc hai ngày chưa tắm rồi.
Lần nào tắm, anh cũng tắm một cách qua loa, còn không đầy năm phút.
Minh Hạnh mua vài thứ ở siêu thị dưới lầu rồi nhanh chóng chạy lên, ru rú trong bếp.
Lúc Trình Phóng đi ra thì nghe thấy một vài âm thanh trong bếp. Anh không vào trong, chỉ cầm theo quyển sách đến phòng khách.
Mùi thơm thoang thoảng bay ra, phưng phức đậm đà, có vẻ rất ngon.
Chỉ có điều, Trình Phóng đã đọc hơn một nửa quyển sách mà Minh Hạnh vẫn chưa ra ngoài, anh bèn bỏ sách xuống. Lúc anh đứng dậy, định vào trong xem một chút thì đèn phòng khách được tắt đi.
Phòng khách tối mù.
Ngẩng đầu nhìn thấy Minh Hạnh đang bưng đồ từ trong bếp ra, cô bưng rất cẩn thận. Sau khi đặt lên bàn, cô mới thắp sáng hai ngọn nến trên đó.
Minh Hạnh bắt đầu hát bài Chúc mừng sinh nhật.
Giọng hát của cô vừa trong trẻo vừa nhẹ nhàng, ánh nến lập lòe hắt lên khiến đôi mắt của cô sáng lấp lánh. Minh Hạnh ngồi đối diện anh, vừa hát vừa nhìn anh.
Trong con ngươi xinh đẹp ấy chỉ có một mình anh thôi.
“Trình Phóng, ước nhanh đi anh, rồi thổi nến nữa.” Minh Hạnh hát xong liền thúc giục Trình Phóng.
Mặc dù anh biết việc này rất ấu trĩ nhưng lại không nhịn được, làm theo lời cô, yên lặng ước nguyện rồi thổi nến.
Sau đó, Minh Hạnh bật đèn lên, anh mới được nhìn kỹ chiếc bánh kem.
Là bánh mà Minh Hạnh vừa làm xong, khá nhỏ, phết bơ cũng vụng về.
Mặt trên điểm thêm một vòng dâu tây, thoạt nhìn mới đáng yêu hơn một chút.
Hình thức tuy không được đẹp mắt nhưng lại có thể vô thức khiến cho người ta cảm thấy, hẳn là cái bánh này rất ngon.
“Trước năm hai mươi tuổi, Trình Phóng không được vui vẻ làm em rất đau lòng, nhưng sau năm hai mươi tuổi sẽ có Hạnh Hạnh ở bên anh. Sau này, năm nào em cũng làm bánh kem cho anh để chúc mừng sinh nhật.”
Trình Phóng đã ngậm đắng nuốt cay quá nhiều rồi, nên nếm một chút ngọt ngào của bánh kem đi thôi.
Minh Hạnh nhìn thành quả mình vội vàng làm ra, xấu hổ cười nói: “Đây là lần đầu tiên em làm bánh, chắc là không ngon lắm.”
Trước đây không lâu, cô đã có ý định muốn làm bánh nên mua dụng cụ và sách hướng dẫn về, chỉ có điều vẫn để trong nhà nhiều ngày, chưa từng động đến.
Hôm nay trùng hợp là lần đầu tiên.
Ăn sinh nhật phải có bánh kem, dù Trình Phóng không thích ăn ngọt nhưng nghi thức thì vẫn phải có.
“Cảm ơn Hạnh Hạnh.” Trình Phóng thấp giọng nói.
Trước giờ chỉ có bà nội mừng sinh nhật anh, nhưng bà sẽ không hát Chúc mừng sinh nhật, chỉ là nấu một bát đầu mì trường thọ, cười bảo: “Tiểu Phóng đã lớn thêm một tuổi rồi.”
Người già không ưa chuộng những thứ như bánh kem, chỉ có một mong ước đơn thuần.
“Tại em không nhớ sinh nhật của Trình Phóng nên vẫn chưa chuẩn bị quà…”
Minh Hạnh nhìn thời gian, đã muộn lắm rồi, chỉ mấy tiếng nữa sẽ sang ngày mới, dù bây giờ cô có chuẩn bị quà đi nữa cũng có vẻ không mấy thành ý.
Nhưng có bánh kem đã khiến Trình Phóng rất cảm động rồi, ít nhất là sau này sẽ có hai người cùng anh mừng sinh nhật.
Nghĩ như vậy, anh lập tức cảm thấy vui vẻ.
“Ừm, cho nên phải phạt Hạnh Hạnh.” Trình Phóng nói.
Minh Hạnh nhìn anh, tò mò chờ đợi câu tiếp theo.
“Không được nói ‘xin lỗi’ với anh.” Trình Phóng vẫn đè nén cảm xúc của mình trong giọng nói: “Bởi vì dù Hạnh Hạnh làm gì anh đều cảm thấy vui vẻ hết.”
Minh Hạnh nhìn anh, trong lòng nóng rực.
Rõ ràng là sinh nhật anh, mà sao cô lại là người bị làm cho cảm động thế này.
Một Trình Phóng không thích ăn đồ ngọt, ấy vậy mà ăn sạch chiếc bánh kem.
Sau đó, anh chợt thấy rằng: có một số thứ, chỉ vì bình thường không hay ăn nên cứ tưởng là mình không thích, nhưng sau khi ăn rồi, anh lại cảm thấy khá ngon.
Sau này, sinh nhật mỗi năm đều thực đáng chờ mong.
Trình Phóng chính thức nhập học năm nhất, Minh Hạnh học năm tư, bắt đầu chuẩn bị thực tập.
Tuy hai người học cùng trường, nhưng cơ hội gặp nhau lại cực kỳ ít ỏi.
Ngay từ năm thứ nhất, Trình Phóng đã học hỏi kiến thức chuyên ngành một cách điên cuồng, trong vòng một năm đã học xong chương trình của hai năm, cùng lúc đó cũng tham gia đội nghiên cứu của Lộ Tuyển.
Chưa hết, anh còn lấy được học bổng.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, toàn trường đều hay danh Trình Phóng chính là sinh viên nổi tiếng tàn nhẫn của khoa Tài chính.
Tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Anh nổi tiếng nhờ một bức ảnh chụp trong khoá Quân sự, người cao 1m88, mặc quân phục trông đĩnh đạc vô cùng. Sườn mặt rịn mồ hôi, điển trai ngầu lòi.
Nhìn sơ tấm ảnh chỉ thấy chân dài miên man.
Vì vậy, khi tấm ảnh này được đăng lên app Confession Wall [1], nó lập tức được chia sẻ với tốc độ chóng mặt.
Mặc dù trong trường cũng có những anh chàng từ đẹp trai lạnh lùng đến dịu dàng hoà đồng, nhưng nhiều năm như vậy, mẫu người vừa ngầu vừa hoang dã như Trình Phóng thì trong trường chưa từng có.
Lập tức có người đến tặng anh đồ uống vào tiết Quân sự tiếp theo, còn to gan nói là muốn theo đuổi anh, hỏi anh có đồng ý không.
Việc này bị Kiều Kiều bắt gặp giữa chừng, quay video ngay tại hiện trường gửi cho Minh Hạnh, bảo là Trình Phóng đào hoa quá rồi đấy.
Lộ Tuyển nhà cô ấy chưa từng được như vậy nữa là.
Không lâu sau đó, Trình Phóng nhìn thấy đoạn video đó trong điện thoại di động của Minh Hạnh, tò mò hỏi cô, “Sao em không truy hỏi anh gì cả?”
Minh Hạnh suýt quên béng việc này.
Lúc đó, cô đang xem ghi chú trong sách của Trình Phóng, những thuật ngữ chuyên nghiệp đó, cô hoàn toàn đọc không hiểu, cảm thấy rất mới lạ.
Cô đọc hai trang, ngẩng đầu nheo mắt nhìn Trình Phóng, cười nói: “Vì chuyện đó chứng tỏ rằng Trình Phóng rất giỏi mà.”
Người giỏi giang đương nhiên thu hút nhiều người, được nhiều người thích.
Sau khi nghe xong, trái tim của Trình Phóng như muốn tan chảy.
Nhưng phía Kiều Kiều, sau khi nghe được nửa sau của câu chuyện, cô ấy không khỏi cảm thán với Minh Hạnh, “Trình Phóng thích cậu thật đấy.”
“Anh ấy đi đâu cũng nắm tay cậu hết,” Nhậm Kiều Kiều như vừa phát hiện ra vùng đất mới, đôi mắt lấp lánh nhìn Minh Hạnh, nói ra điều mình vừa phát hiện.
Anh luôn ghi nhớ việc nắm tay cô.
Hẳn phải thích cô lắm.
Lộ Tuyển làm gì biết chuyện này chứ?
Anh ấy là đồ đầu gỗ, không biết lãng mạn gì cả.
Kiều Kiều còn nhớ rõ thời điểm Minh Hạnh vừa mới đến Đường Lí, nghe cô kể chuyện, oán thán rằng Trình Phóng đáng sợ không chịu nổi.
Lúc ấy, Kiều Kiều nghĩ, một người dễ tính như Minh Hạnh còn bị doạ sợ, chứng tỏ đối phương hung dữ và khó hòa thuận đến nhường nào.
Vì vậy, suốt một thời gian dài sau đó, trong ấn tượng của Kiều Kiều, Trình Phóng là một ông thần hung dữ đáng ghét.
Tới chừng biết họ đã quen nhau, Kiều Kiều lập tức cho rằng đầu óc của Minh Hạnh chập mạch.
Nhưng thời gian trôi qua, cô ấy cũng dần nhận ra tình cảm của Trình Phóng đối với Minh Hạnh, có thể nói là sâu nặng hơn cả tình bạn của các cô nữa.
Trên đời sẽ có một người luôn trước sau như một, xem bạn là cả thế giới.
Không khó đoán trước đoạn sau, chính là Trình Phóng nói với cô gái nọ, anh thích Minh Hạnh của khoa Ngoại ngữ, siêu siêu thích, chỉ muốn theo đuổi cô thôi.
Từ khi câu nói này được lan truyền, về sau cũng không còn ai tiếp cận Trình Phóng nữa.
Có thể khi đó anh không chỉ nói những lời này, chỉ là chúng không bị truyền ra mà thôi.
Lúc con gái người ta hỏi anh có thể hay không, anh đã thề son sắt rằng: Ngoại trừ Minh Hạnh, ai cũng không thể.
Ngữ điệu kiên định đến mức người khác không thể nghi ngờ.
Minh Hạnh không đáp, chỉ hơi mím môi, gật đầu.
Cô biết chứ, cho nên cô vẫn luôn cố gắng đối xử với anh tốt hơn.
Ngày cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ, Minh Hạnh đến khoa Tài chính để tìm Trình Phóng, trong lúc chờ anh ngoài cửa, có một cô gái bên cạnh mãi e dè nhìn cô. Một hồi lâu sau, cô bé ấy đi đến, hỏi cô có phải là Minh Hạnh không.
Minh Hạnh cảm thấy kỳ lạ, chần chừ gật đầu.
Minh Hạnh còn tưởng cô bé định làm gì.
Kết quả là cô bé chỉ bảo rằng, Trình Phóng của lớp họ thực sự rất thích cô, hi vọng Minh Hạnh có thể hiểu được tấm lòng của anh.
Cô bé còn nhấn mạnh, Trình Phóng rất giỏi giang, anh là người giỏi nhất khoa Tài chính của họ.
Cô bé ấy nói, Tất cả sinh viên khoa họ đều biết Trình Phóng thích chị.
Bởi vì thích một người một cách thầm lặng rất hèn mọn, cô bé thích Trình Phóng, nhưng Trình Phóng có người trong lòng rồi, cô bé chỉ hi vọng mình được chứng kiến anh có thể ở bên người anh thích mà thôi.
“Cùng khóa năm nhất của các em hầu như đều không biết chuyện này,” Minh Hạnh cảm thấy cô bé này rất đáng yêu nên mới nói thật với cô bé.
“Giống như mọi người cùng khoá với chị vậy, họ đều không biết chị đã có bạn trai.”
Cô bé ấy chớp chớp mắt, cảm thấy tiếc nuối.
Cô bé nghĩ: Trình Phóng thật đáng thương, đều thích mà không có được giống như cô.
“Chị đang chờ anh ấy.” Minh Hạnh chỉ vào bên trong.
Đúng lúc này, Trình Phóng đi ra.
Ánh mắt của Minh Hạnh trùng hợp nhìn về phía anh.
Cô bé ấy hơi sửng sốt, rồi mới ngộ ra người Minh Hạnh đang nói là Trình Phóng.
Trong một khoảnh khắc, sắc mặt của cô bé ỉu xìu, thoáng sự cô đơn, nhưng sau đó lại thấy vui thay cho Trình Phóng.
Anh giỏi giang như vậy, phải theo đuổi được người mình thích mới đúng chứ.
Hình như cô bé ấy sợ chạm mặt Trình Phóng nên sau khi vẫy tay chào Minh Hạnh, cô bé liền nhanh chóng rời đi.
“Nói chuyện gì vậy?” Từ đằng xa, Trình Phóng đã thấy hai người đang nói chuyện.
Minh Hạnh không giấu gì anh, thuật lại cuộc nói chuyện vừa rồi cho anh nghe.
“Trình Phóng, sao anh được nhiều người thích thế?” Minh Hạnh cố ý xụ mặt nói một câu, cũng không có ý gì, chỉ muốn trêu chọc anh chút thôi.
Dẫu sao cô còn cảm thấy cô bé kia rất đáng yêu nữa là.
“Đúng vậy, cho nên mới nói Hạnh Hạnh nhà anh rất đáng quý.” Trình Phóng trộm xoa mặt cô hai cái rồi nhanh chóng rút tay về, nhoẻn miệng cười một tiếng.
Minh Hạnh còn tưởng rằng anh lại muốn nói lung tung gì đó, đang định che miệng anh lại thì Trình Phóng đã nói trước:
“Người khác cảm thấy anh rất tốt nên mới thích anh, nhưng vào lúc anh còn là một tên không ra gì, Minh Hạnh lại có thể thích anh —”
“Đáng quý hơn rất nhiều.”
Khi một người bước ra khỏi ánh sáng từ trong bóng tối sẽ thu hút được rất nhiều chú ý, nhưng người nhìn thấy anh trong bóng tối mới là người khiến anh cảm động nhất.
Minh Hạnh nhìn anh, bất chợt không thốt nên lời.
Trình Phóng có thể nói những câu đầy ý nghĩa thế này, đúng là càng lúc càng khác xưa.
Minh Hạnh chưa từng nghĩ đến việc kết hôn, suy cho cùng thì họ còn đang đi học, vẫn quá sớm để tiến tới hôn nhân.
“Viết tên Hạnh Hạnh vào sổ Hộ khẩu rồi, khi ấy sẽ là người nhà hợp pháp.”
Trình Phóng muốn kết hôn, dù anh thừa biết mình chưa đủ tư cách.
Không riêng về tuổi, đến tự tin cũng không đủ.
Cho nên anh vẫn phải suy xét lại.
Chỉ là lúc nghĩ đến việc này, anh rất khát vọng mà thôi.
Nếu tất thảy có thể biến thành sự thật, anh cũng không tưởng tượng được mình sẽ vui đến nhường nào nữa.
“Nhưng bây giờ anh vẫn chưa xứng với em.” Trình Phóng cười cười, nói thật lòng.
Minh Hạnh biết anh luôn cho rằng bản thân chưa tốt nên mới vô cùng nỗ lực, liều mạng nỗ lực.
Dù cho những gì anh làm được đã đủ tốt rồi.
Minh Hạnh không muốn thảo luận phương diện này với anh, cô cũng chẳng biết nên nói cái gì.
Như thể cô có nói gì cũng không đúng vậy.
Vì thế, Minh Hạnh hỏi anh: “Trước đây anh thường mừng sinh nhật như thế nào?”
“Trước đây à….” Trình Phóng nhớ lại, cũng không biết nên kể về bao lâu trước đây.
“Bà nội sẽ nấu mì cho anh ăn.” Lại lâu hơn về trước, anh cũng được ăn bánh kem, nhưng đó là lúc ba mẹ vẫn còn ở bên.
Đã rất nhiều năm anh không ăn bánh kem rồi. Một là vì không thích, hai là cảm thấy không có cũng chẳng sao.
“Em xuống lầu mua đồ chút đây.” Minh Hạnh bỗng nhớ ra gì đó, xoay người đi ra ngoài.
Ra đến cửa thì dừng lại, cô quay đầu vẫy tay với Trình Phóng, nói: “Anh đi tắm trước đi.”
Cô không quên nhấn mạnh, “Tắm cho sạch đấy!”
Anh đã ở lại phòng thí nghiệm suốt hai ngày, đồng nghĩa với việc hai ngày chưa tắm rồi.
Lần nào tắm, anh cũng tắm một cách qua loa, còn không đầy năm phút.
Minh Hạnh mua vài thứ ở siêu thị dưới lầu rồi nhanh chóng chạy lên, ru rú trong bếp.
Lúc Trình Phóng đi ra thì nghe thấy một vài âm thanh trong bếp. Anh không vào trong, chỉ cầm theo quyển sách đến phòng khách.
Mùi thơm thoang thoảng bay ra, phưng phức đậm đà, có vẻ rất ngon.
Chỉ có điều, Trình Phóng đã đọc hơn một nửa quyển sách mà Minh Hạnh vẫn chưa ra ngoài, anh bèn bỏ sách xuống. Lúc anh đứng dậy, định vào trong xem một chút thì đèn phòng khách được tắt đi.
Phòng khách tối mù.
Ngẩng đầu nhìn thấy Minh Hạnh đang bưng đồ từ trong bếp ra, cô bưng rất cẩn thận. Sau khi đặt lên bàn, cô mới thắp sáng hai ngọn nến trên đó.
Minh Hạnh bắt đầu hát bài Chúc mừng sinh nhật.
Giọng hát của cô vừa trong trẻo vừa nhẹ nhàng, ánh nến lập lòe hắt lên khiến đôi mắt của cô sáng lấp lánh. Minh Hạnh ngồi đối diện anh, vừa hát vừa nhìn anh.
Trong con ngươi xinh đẹp ấy chỉ có một mình anh thôi.
“Trình Phóng, ước nhanh đi anh, rồi thổi nến nữa.” Minh Hạnh hát xong liền thúc giục Trình Phóng.
Mặc dù anh biết việc này rất ấu trĩ nhưng lại không nhịn được, làm theo lời cô, yên lặng ước nguyện rồi thổi nến.
Sau đó, Minh Hạnh bật đèn lên, anh mới được nhìn kỹ chiếc bánh kem.
Là bánh mà Minh Hạnh vừa làm xong, khá nhỏ, phết bơ cũng vụng về.
Mặt trên điểm thêm một vòng dâu tây, thoạt nhìn mới đáng yêu hơn một chút.
Hình thức tuy không được đẹp mắt nhưng lại có thể vô thức khiến cho người ta cảm thấy, hẳn là cái bánh này rất ngon.
“Trước năm hai mươi tuổi, Trình Phóng không được vui vẻ làm em rất đau lòng, nhưng sau năm hai mươi tuổi sẽ có Hạnh Hạnh ở bên anh. Sau này, năm nào em cũng làm bánh kem cho anh để chúc mừng sinh nhật.”
Trình Phóng đã ngậm đắng nuốt cay quá nhiều rồi, nên nếm một chút ngọt ngào của bánh kem đi thôi.
Minh Hạnh nhìn thành quả mình vội vàng làm ra, xấu hổ cười nói: “Đây là lần đầu tiên em làm bánh, chắc là không ngon lắm.”
Trước đây không lâu, cô đã có ý định muốn làm bánh nên mua dụng cụ và sách hướng dẫn về, chỉ có điều vẫn để trong nhà nhiều ngày, chưa từng động đến.
Hôm nay trùng hợp là lần đầu tiên.
Ăn sinh nhật phải có bánh kem, dù Trình Phóng không thích ăn ngọt nhưng nghi thức thì vẫn phải có.
“Cảm ơn Hạnh Hạnh.” Trình Phóng thấp giọng nói.
Trước giờ chỉ có bà nội mừng sinh nhật anh, nhưng bà sẽ không hát Chúc mừng sinh nhật, chỉ là nấu một bát đầu mì trường thọ, cười bảo: “Tiểu Phóng đã lớn thêm một tuổi rồi.”
Người già không ưa chuộng những thứ như bánh kem, chỉ có một mong ước đơn thuần.
“Tại em không nhớ sinh nhật của Trình Phóng nên vẫn chưa chuẩn bị quà…”
Minh Hạnh nhìn thời gian, đã muộn lắm rồi, chỉ mấy tiếng nữa sẽ sang ngày mới, dù bây giờ cô có chuẩn bị quà đi nữa cũng có vẻ không mấy thành ý.
Nhưng có bánh kem đã khiến Trình Phóng rất cảm động rồi, ít nhất là sau này sẽ có hai người cùng anh mừng sinh nhật.
Nghĩ như vậy, anh lập tức cảm thấy vui vẻ.
“Ừm, cho nên phải phạt Hạnh Hạnh.” Trình Phóng nói.
Minh Hạnh nhìn anh, tò mò chờ đợi câu tiếp theo.
“Không được nói ‘xin lỗi’ với anh.” Trình Phóng vẫn đè nén cảm xúc của mình trong giọng nói: “Bởi vì dù Hạnh Hạnh làm gì anh đều cảm thấy vui vẻ hết.”
Minh Hạnh nhìn anh, trong lòng nóng rực.
Rõ ràng là sinh nhật anh, mà sao cô lại là người bị làm cho cảm động thế này.
Một Trình Phóng không thích ăn đồ ngọt, ấy vậy mà ăn sạch chiếc bánh kem.
Sau đó, anh chợt thấy rằng: có một số thứ, chỉ vì bình thường không hay ăn nên cứ tưởng là mình không thích, nhưng sau khi ăn rồi, anh lại cảm thấy khá ngon.
Sau này, sinh nhật mỗi năm đều thực đáng chờ mong.
Trình Phóng chính thức nhập học năm nhất, Minh Hạnh học năm tư, bắt đầu chuẩn bị thực tập.
Tuy hai người học cùng trường, nhưng cơ hội gặp nhau lại cực kỳ ít ỏi.
Ngay từ năm thứ nhất, Trình Phóng đã học hỏi kiến thức chuyên ngành một cách điên cuồng, trong vòng một năm đã học xong chương trình của hai năm, cùng lúc đó cũng tham gia đội nghiên cứu của Lộ Tuyển.
Chưa hết, anh còn lấy được học bổng.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, toàn trường đều hay danh Trình Phóng chính là sinh viên nổi tiếng tàn nhẫn của khoa Tài chính.
Tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Anh nổi tiếng nhờ một bức ảnh chụp trong khoá Quân sự, người cao 1m88, mặc quân phục trông đĩnh đạc vô cùng. Sườn mặt rịn mồ hôi, điển trai ngầu lòi.
Nhìn sơ tấm ảnh chỉ thấy chân dài miên man.
Vì vậy, khi tấm ảnh này được đăng lên app Confession Wall [1], nó lập tức được chia sẻ với tốc độ chóng mặt.
Mặc dù trong trường cũng có những anh chàng từ đẹp trai lạnh lùng đến dịu dàng hoà đồng, nhưng nhiều năm như vậy, mẫu người vừa ngầu vừa hoang dã như Trình Phóng thì trong trường chưa từng có.
Lập tức có người đến tặng anh đồ uống vào tiết Quân sự tiếp theo, còn to gan nói là muốn theo đuổi anh, hỏi anh có đồng ý không.
Việc này bị Kiều Kiều bắt gặp giữa chừng, quay video ngay tại hiện trường gửi cho Minh Hạnh, bảo là Trình Phóng đào hoa quá rồi đấy.
Lộ Tuyển nhà cô ấy chưa từng được như vậy nữa là.
Không lâu sau đó, Trình Phóng nhìn thấy đoạn video đó trong điện thoại di động của Minh Hạnh, tò mò hỏi cô, “Sao em không truy hỏi anh gì cả?”
Minh Hạnh suýt quên béng việc này.
Lúc đó, cô đang xem ghi chú trong sách của Trình Phóng, những thuật ngữ chuyên nghiệp đó, cô hoàn toàn đọc không hiểu, cảm thấy rất mới lạ.
Cô đọc hai trang, ngẩng đầu nheo mắt nhìn Trình Phóng, cười nói: “Vì chuyện đó chứng tỏ rằng Trình Phóng rất giỏi mà.”
Người giỏi giang đương nhiên thu hút nhiều người, được nhiều người thích.
Sau khi nghe xong, trái tim của Trình Phóng như muốn tan chảy.
Nhưng phía Kiều Kiều, sau khi nghe được nửa sau của câu chuyện, cô ấy không khỏi cảm thán với Minh Hạnh, “Trình Phóng thích cậu thật đấy.”
“Anh ấy đi đâu cũng nắm tay cậu hết,” Nhậm Kiều Kiều như vừa phát hiện ra vùng đất mới, đôi mắt lấp lánh nhìn Minh Hạnh, nói ra điều mình vừa phát hiện.
Anh luôn ghi nhớ việc nắm tay cô.
Hẳn phải thích cô lắm.
Lộ Tuyển làm gì biết chuyện này chứ?
Anh ấy là đồ đầu gỗ, không biết lãng mạn gì cả.
Kiều Kiều còn nhớ rõ thời điểm Minh Hạnh vừa mới đến Đường Lí, nghe cô kể chuyện, oán thán rằng Trình Phóng đáng sợ không chịu nổi.
Lúc ấy, Kiều Kiều nghĩ, một người dễ tính như Minh Hạnh còn bị doạ sợ, chứng tỏ đối phương hung dữ và khó hòa thuận đến nhường nào.
Vì vậy, suốt một thời gian dài sau đó, trong ấn tượng của Kiều Kiều, Trình Phóng là một ông thần hung dữ đáng ghét.
Tới chừng biết họ đã quen nhau, Kiều Kiều lập tức cho rằng đầu óc của Minh Hạnh chập mạch.
Nhưng thời gian trôi qua, cô ấy cũng dần nhận ra tình cảm của Trình Phóng đối với Minh Hạnh, có thể nói là sâu nặng hơn cả tình bạn của các cô nữa.
Trên đời sẽ có một người luôn trước sau như một, xem bạn là cả thế giới.
Không khó đoán trước đoạn sau, chính là Trình Phóng nói với cô gái nọ, anh thích Minh Hạnh của khoa Ngoại ngữ, siêu siêu thích, chỉ muốn theo đuổi cô thôi.
Từ khi câu nói này được lan truyền, về sau cũng không còn ai tiếp cận Trình Phóng nữa.
Có thể khi đó anh không chỉ nói những lời này, chỉ là chúng không bị truyền ra mà thôi.
Lúc con gái người ta hỏi anh có thể hay không, anh đã thề son sắt rằng: Ngoại trừ Minh Hạnh, ai cũng không thể.
Ngữ điệu kiên định đến mức người khác không thể nghi ngờ.
Minh Hạnh không đáp, chỉ hơi mím môi, gật đầu.
Cô biết chứ, cho nên cô vẫn luôn cố gắng đối xử với anh tốt hơn.
Ngày cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ, Minh Hạnh đến khoa Tài chính để tìm Trình Phóng, trong lúc chờ anh ngoài cửa, có một cô gái bên cạnh mãi e dè nhìn cô. Một hồi lâu sau, cô bé ấy đi đến, hỏi cô có phải là Minh Hạnh không.
Minh Hạnh cảm thấy kỳ lạ, chần chừ gật đầu.
Minh Hạnh còn tưởng cô bé định làm gì.
Kết quả là cô bé chỉ bảo rằng, Trình Phóng của lớp họ thực sự rất thích cô, hi vọng Minh Hạnh có thể hiểu được tấm lòng của anh.
Cô bé còn nhấn mạnh, Trình Phóng rất giỏi giang, anh là người giỏi nhất khoa Tài chính của họ.
Cô bé ấy nói, Tất cả sinh viên khoa họ đều biết Trình Phóng thích chị.
Bởi vì thích một người một cách thầm lặng rất hèn mọn, cô bé thích Trình Phóng, nhưng Trình Phóng có người trong lòng rồi, cô bé chỉ hi vọng mình được chứng kiến anh có thể ở bên người anh thích mà thôi.
“Cùng khóa năm nhất của các em hầu như đều không biết chuyện này,” Minh Hạnh cảm thấy cô bé này rất đáng yêu nên mới nói thật với cô bé.
“Giống như mọi người cùng khoá với chị vậy, họ đều không biết chị đã có bạn trai.”
Cô bé ấy chớp chớp mắt, cảm thấy tiếc nuối.
Cô bé nghĩ: Trình Phóng thật đáng thương, đều thích mà không có được giống như cô.
“Chị đang chờ anh ấy.” Minh Hạnh chỉ vào bên trong.
Đúng lúc này, Trình Phóng đi ra.
Ánh mắt của Minh Hạnh trùng hợp nhìn về phía anh.
Cô bé ấy hơi sửng sốt, rồi mới ngộ ra người Minh Hạnh đang nói là Trình Phóng.
Trong một khoảnh khắc, sắc mặt của cô bé ỉu xìu, thoáng sự cô đơn, nhưng sau đó lại thấy vui thay cho Trình Phóng.
Anh giỏi giang như vậy, phải theo đuổi được người mình thích mới đúng chứ.
Hình như cô bé ấy sợ chạm mặt Trình Phóng nên sau khi vẫy tay chào Minh Hạnh, cô bé liền nhanh chóng rời đi.
“Nói chuyện gì vậy?” Từ đằng xa, Trình Phóng đã thấy hai người đang nói chuyện.
Minh Hạnh không giấu gì anh, thuật lại cuộc nói chuyện vừa rồi cho anh nghe.
“Trình Phóng, sao anh được nhiều người thích thế?” Minh Hạnh cố ý xụ mặt nói một câu, cũng không có ý gì, chỉ muốn trêu chọc anh chút thôi.
Dẫu sao cô còn cảm thấy cô bé kia rất đáng yêu nữa là.
“Đúng vậy, cho nên mới nói Hạnh Hạnh nhà anh rất đáng quý.” Trình Phóng trộm xoa mặt cô hai cái rồi nhanh chóng rút tay về, nhoẻn miệng cười một tiếng.
Minh Hạnh còn tưởng rằng anh lại muốn nói lung tung gì đó, đang định che miệng anh lại thì Trình Phóng đã nói trước:
“Người khác cảm thấy anh rất tốt nên mới thích anh, nhưng vào lúc anh còn là một tên không ra gì, Minh Hạnh lại có thể thích anh —”
“Đáng quý hơn rất nhiều.”
Khi một người bước ra khỏi ánh sáng từ trong bóng tối sẽ thu hút được rất nhiều chú ý, nhưng người nhìn thấy anh trong bóng tối mới là người khiến anh cảm động nhất.
Minh Hạnh nhìn anh, bất chợt không thốt nên lời.
Trình Phóng có thể nói những câu đầy ý nghĩa thế này, đúng là càng lúc càng khác xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.